Đang mải mê với suy nghĩ đó, nó bỗng nghe thấy giọng nói anh:
-Lam Lam... Lam Lam..
Nó vội nắm lấy tay anh:
-Em đây, em đây nè!(chậc, thay đổi cách xưng hô nhanh zữ ta)
Trời ạ. Té ra là anh đang nói sảng. Nói sảng trong lúc bị ốm mà vẫn gọi tên nó. Đúng là...
Nó thở dài một hơi, lại tiếp tục công việc chăm sóc bệnh nhân 'ông chủ'. Nó thực sự không thể nào hiểu được tình cảm của mình dành cho anh. Hình như, mỗi lần thấy anh, nói chuyện với anh thì trái tim nó đạp rất nhanh. Thấy anh buồn, nó cũng đau lòng không kém. Thế nhưng, nó hiểu rằng mình không xứng đối với anh. Nó chỉ là một nữ sinh nghèo khổ, còn anh, anh còn có tương lai xán lạn phía trước. Nó không thể ích kỉ như vậy, không thể chỉ nghĩ cho mình mà không quan tâm đến anh. Nó không thể phá huỷ tương lai của anh. Mặc dù vậy, nhưng nó sẽ mãi nhớ mối tình đầu này.
Giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn trên đôi má hồng. Nó nhìn anh, thổn thức:
-Anh à, em xin lỗi...xin lỗi anh...
Đúng lúc ấy, mắt Tùng mở ra. Người đầu tiên đập vào mắt anh là nó, với hai hàng nước mắt chảy dài. Anh khẽ cười, giơ đôi bàn tay yếu ớt lau nước mắt cho nó:
-Lo cho tôi như vậy sao?
-Không có! Không có đâu mà!
Anh nhìn nó, rồi dần dần đưa ánh mắt xuống dưới. Nó cũng nhìn theo anh và...
Ôi trời!!! NÓ ĐANG CẦM CHẶT TAY ANH KHÔNG CHỊU BUÔNG!!!(lợi dụng cơ hội ha)
Khoé miệng anh nhếch lên:
-Có cần nắm chặt như vậy không hả?!? Tôi biết em thích tôi nhưng không cần biểu hiện thấy rõ như vậy đâu a. Ngại lắm!(sếp bị chạm dây thần kinh rồi)
Mặt nó lúc này đã đỏ như quả cà chua chín. Nhưng không vì thế mà miệng nó ngậm lại:
-Anh bị chứng cuồng dâm sinh hoang tưởng à? Hay là bị thần kinh, không biết ngày hay đêm vậy? Ở đó mà nằm mơ đi!(lưỡi bà không xương nhưng sức sát thương thì vô cùng lớn đó bà chị)
Nói rồi, nó thả tay anh ra, đi một mạch ra ngoài, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
>