Rose là khách sạn do Đài Thị kinh doanh cho nên việc chuẩn bị một phòng VIP tại đây là không thành vấn đề.
Thanh Băng bước vào phục vụ liền ra cung kính cuối đầu: “Xin chào, cô là trịnh tiểu thư phải không?”
Thanh Băng gật đầu, người phục vụ lại tiếp tục nói: “Trịnh tiểu thư, Đại thiếu gia đã dặn khi cô đến thì dẫn lên phòng cậu ấy thường dùng. Mời cô đi theo tôi.”
Thanh Băng đi theo nhân viên phục vụ, phía sau là Tứ Long cùng bốn tên côn đồ.
Lên đến nơi, Thanh Băng bảo người phục vụ ra ngoài, cô ngồi trên sofa tuỳ tiện vắt chéo chân. Tứ Long đứng xung quanh, 4 tên côn đồ quỳ trước mặt Thanh Băng.
“Ai sai các người đến.”- Thanh Băng hỏi. Giọng nói trong trẻo lạnh như băng không bị bất kì sự hỗn tạp nào.
“Tôi, tôi.”- Chí Dĩnh tái mặt, con ranh này từ khi nào lại có sức mạnh như vậy.
“Nếu còn không nói thì ngày mai đầu các ngươi sẽ treo trên tượng nữ thần tự do.”-Thanh Băng bình tĩnh nói.
“Là, là Yến Chi.”- Chi Dĩnh lắp bắp nói.
Trịnh Thanh Băng nhíu mày im lặng không nói gì. Yến Chi? Lại là cô ta, Thanh Băng vốn dĩ nghĩ là cô ta chỉ là con nhóc ranh tính cách tiểu thư nên không chấp dứt, bây giờ cô ta còn tìm giang hồ đến để xử lý cô? xem ra không giải quyết là không được rồi.
“Hoàng Long, đưa bọn chúng tới Kích Vân.”- Thanh Băng nói, một câu nói của cô làm cả 4 tên tên côn đồ quỳ dưới kia cũng tái mét mặt mày, Kích Sơn? Nhà giam của Thiên Long Bang? Ruốt cục con người này là ai?
Kích Sơn nổi tiếng là nơi giam cầm đáng sợ nhất và còn hơn cả mê cung. Chỉ cần bị đưa vào thì cả đời cũng đừng mong trốn thoát.
Sau khi 4 tên kia được đưa đi, căn phòng cũng yên lặng lạ thường.
“Thiên Long thế nào?”- Thanh Băng đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngũ Long bước lên cung kính trả lời: “Sau vụ nổ, Trần Gia liên tục công kích Thiên Long, Thiên Long lại không có người dẫn đầu nên… nên đã mất không ít địa bàn hoạt động.”
Thanh Băng im lặng, khẽ thở dài. Quả thật Trần Gia đã lòi đuôi cáo ra rồi.
“Anh em trong bang có thiệt hại gì không?”
“Không có.”- Ngũ Long trả lời.
“Lão đại, bây giờ người không sao. Vậy có phải nên về lãnh đạo Thiên Long không?”- Vân Long nói.
Thanh Băng lắc đầu: “Tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài, tôi muốn âm thầm theo dõi động tĩnh của Trần Gia.”
Thanh Băng quay lại, nhìn Đức Long, 1 chàng thanh niên cao lớn: “Đức Long, cậu chuẩn bị cho tôi một chuyến đi tới rừng rậm Amazon.”
Đức Long gật đầu: “vâng.”
Thanh Băng nhìn bên ngoài cửa sổ xa xăm, đôi mắt cô sâu thẩm khiến không ai biết cô nghĩ gì.
Đài Phong vừa vào phòng thì thấy Thanh Băng nằm dài trên ghế sofa, tay gát lên trán, 2 chân chéo vào nhau khiến Đài Phong phì cười, anh đến gần kéo cô dậy rồi ôm vào lòng.
“Ăn gì chưa?”- Đài Phong dịu dàng hỏi.
“Đây là phòng anh thường dùng sao? Ngaycả tủ lạnh cũng không có gì ăn được.”- Thanh Băng cằn nhằn
“Em có bản năng sinh tồn hay không? Phòng không có đồ ăn thì nhịn đói à?”- Đài Phong nói.
Thanh Băng nhíu mày ngước lên nhìn Đài Phong: “Đợi anh ăn cùng.”
Đài Phòng bật cười, ôm cô vào lòng. Thanh Băng như thế này khiến anh càng ngày càng yêu.
ở trong ngực Đài Phong Thanh Băng hỏi: “Phong, sao anh không hỏi ruốt cục em có thân phận gì” hay là anh vốn không quan tâm.
“Em muốn nói, tự sẽ nói, thân phận là gì thì cũng là em thôi.”- Đài Phong vuốt đầu cô.
“Anh không quan tâm.”
Đài Phong mỉm cười: “Băng nhi, em có biết tại sao anh lại được gọi là sói trắng không.”
“Vì tài năng lãnh đạo của anh ở trên thương trường.”-Thanh Băng nói.
Đài Phong gật đầu: “Một con sói thường có 1 đặc tính là cả đời nó chỉ có duy nhất một bạn đời. Vì vậy thân phận của em vốn dĩ không ảnh hưởng gì đến tình yêu của chúng ta, chỉ có suy nghĩ của em mới là vấn đề.”
Thanh Băng ngước nhìn Đài Phong, ở bên cạnh anh cô thật không muốn trang bị cho mình bất cứ thứ gì, cô muốn yếu đuối muốn được che chở.
“Phong,em yêu anh. Cho dù anh có cô đơn như thế nào, cho dù trên thế giới này không ai quan tâm đến anh nữa, vẫn còn em quan tâm đến anh, cho dù không ai mỉm cười với anh em cũng sẽ hướng về phía anh mà cười…”
Đài Phong vui mừng ôm cô vào lòng, cô nói yêu anh, Đài Phong biết cô là người không thích bộc lộ tình cảm của mình ra ngoài nhưng giờ cô lại nói yêu anh…lần đầu tiên cô nói yêu anh…
Rose là khách sạn do Đài Thị kinh doanh cho nên việc chuẩn bị một phòng VIP tại đây là không thành vấn đề.
Thanh Băng bước vào phục vụ liền ra cung kính cuối đầu: “Xin chào, cô là trịnh tiểu thư phải không?”
Thanh Băng gật đầu, người phục vụ lại tiếp tục nói: “Trịnh tiểu thư, Đại thiếu gia đã dặn khi cô đến thì dẫn lên phòng cậu ấy thường dùng. Mời cô đi theo tôi.”
Thanh Băng đi theo nhân viên phục vụ, phía sau là Tứ Long cùng bốn tên côn đồ.
Lên đến nơi, Thanh Băng bảo người phục vụ ra ngoài, cô ngồi trên sofa tuỳ tiện vắt chéo chân. Tứ Long đứng xung quanh, tên côn đồ quỳ trước mặt Thanh Băng.
“Ai sai các người đến.”- Thanh Băng hỏi. Giọng nói trong trẻo lạnh như băng không bị bất kì sự hỗn tạp nào.
“Tôi, tôi.”- Chí Dĩnh tái mặt, con ranh này từ khi nào lại có sức mạnh như vậy.
“Nếu còn không nói thì ngày mai đầu các ngươi sẽ treo trên tượng nữ thần tự do.”-Thanh Băng bình tĩnh nói.
“Là, là Yến Chi.”- Chi Dĩnh lắp bắp nói.
Trịnh Thanh Băng nhíu mày im lặng không nói gì. Yến Chi? Lại là cô ta, Thanh Băng vốn dĩ nghĩ là cô ta chỉ là con nhóc ranh tính cách tiểu thư nên không chấp dứt, bây giờ cô ta còn tìm giang hồ đến để xử lý cô? xem ra không giải quyết là không được rồi.
“Hoàng Long, đưa bọn chúng tới Kích Vân.”- Thanh Băng nói, một câu nói của cô làm cả tên tên côn đồ quỳ dưới kia cũng tái mét mặt mày, Kích Sơn? Nhà giam của Thiên Long Bang? Ruốt cục con người này là ai?
Kích Sơn nổi tiếng là nơi giam cầm đáng sợ nhất và còn hơn cả mê cung. Chỉ cần bị đưa vào thì cả đời cũng đừng mong trốn thoát.
Sau khi tên kia được đưa đi, căn phòng cũng yên lặng lạ thường.
“Thiên Long thế nào?”- Thanh Băng đến trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngũ Long bước lên cung kính trả lời: “Sau vụ nổ, Trần Gia liên tục công kích Thiên Long, Thiên Long lại không có người dẫn đầu nên… nên đã mất không ít địa bàn hoạt động.”
Thanh Băng im lặng, khẽ thở dài. Quả thật Trần Gia đã lòi đuôi cáo ra rồi.
“Anh em trong bang có thiệt hại gì không?”
“Không có.”- Ngũ Long trả lời.
“Lão đại, bây giờ người không sao. Vậy có phải nên về lãnh đạo Thiên Long không?”- Vân Long nói.
Thanh Băng lắc đầu: “Tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài, tôi muốn âm thầm theo dõi động tĩnh của Trần Gia.”
Thanh Băng quay lại, nhìn Đức Long, chàng thanh niên cao lớn: “Đức Long, cậu chuẩn bị cho tôi một chuyến đi tới rừng rậm Amazon.”
Đức Long gật đầu: “vâng.”
Thanh Băng nhìn bên ngoài cửa sổ xa xăm, đôi mắt cô sâu thẩm khiến không ai biết cô nghĩ gì.
Đài Phong vừa vào phòng thì thấy Thanh Băng nằm dài trên ghế sofa, tay gát lên trán, chân chéo vào nhau khiến Đài Phong phì cười, anh đến gần kéo cô dậy rồi ôm vào lòng.
“Ăn gì chưa?”- Đài Phong dịu dàng hỏi.
“Đây là phòng anh thường dùng sao? Ngaycả tủ lạnh cũng không có gì ăn được.”- Thanh Băng cằn nhằn
“Em có bản năng sinh tồn hay không? Phòng không có đồ ăn thì nhịn đói à?”- Đài Phong nói.
Thanh Băng nhíu mày ngước lên nhìn Đài Phong: “Đợi anh ăn cùng.”
Đài Phòng bật cười, ôm cô vào lòng. Thanh Băng như thế này khiến anh càng ngày càng yêu.
ở trong ngực Đài Phong Thanh Băng hỏi: “Phong, sao anh không hỏi ruốt cục em có thân phận gì” hay là anh vốn không quan tâm.
“Em muốn nói, tự sẽ nói, thân phận là gì thì cũng là em thôi.”- Đài Phong vuốt đầu cô.
“Anh không quan tâm.”
Đài Phong mỉm cười: “Băng nhi, em có biết tại sao anh lại được gọi là sói trắng không.”
“Vì tài năng lãnh đạo của anh ở trên thương trường.”-Thanh Băng nói.
Đài Phong gật đầu: “Một con sói thường có đặc tính là cả đời nó chỉ có duy nhất một bạn đời. Vì vậy thân phận của em vốn dĩ không ảnh hưởng gì đến tình yêu của chúng ta, chỉ có suy nghĩ của em mới là vấn đề.”
Thanh Băng ngước nhìn Đài Phong, ở bên cạnh anh cô thật không muốn trang bị cho mình bất cứ thứ gì, cô muốn yếu đuối muốn được che chở.
“Phong,em yêu anh. Cho dù anh có cô đơn như thế nào, cho dù trên thế giới này không ai quan tâm đến anh nữa, vẫn còn em quan tâm đến anh, cho dù không ai mỉm cười với anh em cũng sẽ hướng về phía anh mà cười…”
Đài Phong vui mừng ôm cô vào lòng, cô nói yêu anh, Đài Phong biết cô là người không thích bộc lộ tình cảm của mình ra ngoài nhưng giờ cô lại nói yêu anh…lần đầu tiên cô nói yêu anh…