Không khí buổi sáng trong lành, những cơn lạnh ùa tràn về, tiếng nhạc vào mùa noel vang lên khắp nơi ngoài đường, yên bình và dễ chịu.
Còn một tuần nữa là đến noel, ngày lễ của chúa, Thanh Băng ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Đài Phong đã hai tuần nay vẫn chưa có chuyển biến, Peter cũng đã hội chuẩn với các bác sĩ quốc tế nhưng vẫn không có tác dụng,chẳng lẽ…anh cứ như vậy, tự nhốt mình trong thế giới riêng kia, anh không còn nghị lực để có thể sống nữa sao?
Thanh Băng ngồi đó, ánh mắt đau thương nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nếu bây giờ người khác nhìn thấy cô chăc chắn một điều rằng họ sẽ không nghĩ cô là Băng Long lãnh khốc vô tình, giờ đây, ở cạnh Đài Phong nhìn anh cứ như vậy mà hôn mê, Thanh Băng chỉ đơn thuần là một người con gái, yếu đuối, đau thương, bất lực, một người con gái bình thường, rất bình thường.
Hai tuần qua, Đài Lạc đến điều bị người của Thanh Băng cản lại, cô cũng chỉ an ủi vài câu rồi bảo người đưa ông về, nỗi lòng của người làm cha Thanh Băng cũng hiểu, sự lo lắng của Đài Lạc chắc chắn không thua gì cô bây giờ, nhưng ông cũng đã lờn tuổi, cô sợ ông không chịu được sự thật này, tốt nhất đừng để ông biết.
Không gian phòng bệnh yên ắng đến lạnh lẽo, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, Thanh Băng trước giờ không thích mùi thuốc này, kề cả lúc trước cô bị thương cũng điều là Peter đến chữa trị, nhưng bây giờ cô không để tâm nữa, tất cả những cấm kị của cô điều bị chính cô gạt bỏ rồi, cô chỉ mong mùi thuốc khử trùng có thể nhanh chóng khiến anh tỉnh dậy.
Thanh Băng mỉm cười nhìn anh, “Phong, Noel rồi, anh biết không, mọi năm em điều đón noel một mình, lúc trước em không có gia đình, không có bạn bè, không có người yêu, cứ buổi tối noel hàng năm em lại dừng xe trước nhà thờ, em không dám đến gần nhà thờ, chỉ đơn giản là ngồi trong xe nhìn dòng người tấp nập, một người đã giết bao nhiêu người như em thì làm sao có thể vào chốn linh thiêng đó? Em rất sợ, bản thân sẽ làm ô nhiễm nơi đó…”
“Mọi người nhìn vào, họ nghĩ rằng em đã có tất cả nhưng thật ra em chẳng có gì cả, mọi người nghĩ rằng, em tài giỏi, nhưng thật ra em lại rất vô dụng, ngày cả gia đình mình em cũng không bảo vệ được thì có thể làm được gì? Anh biết không, mỗi lần xảy ra xung đột giữa các bang phái với nhau, có rất nhiều anh em của Thiên Long vì đó mà bỏ mạng, bọn họ đều là những người luôn tin tưởng em, luôn phó thác tất cả cho em, nhưng em lại không bảo vệ được họ, cứ mỗi lần các anh em hy sinh là mỗi lần em tự trách bản thân mình, em rất vô dụng đúng không?”
Thanh Băng cười nhạt nhìn ra cửa sổ, “Phong, lúc trước em không sợ chết, nhưng bây giờ em rất sợ, em mong rằng em có thể sống, thật lâu, thật lâu, sống lâu hơn cả tình yêu anh dành cho em.”
Đột nhiên…
Một…
Hai…
Ba…
Trong ba giây ngắn ngủi, rõ ràng cô đã nhìn thấy bàn tay của Đài Phong cử động.
“Bác sĩ, bác sĩ.” Thanh Băng ngạc nhiên, ấn cái nút phía đầu gường.
Chỉ trong chốc lát, bác sĩ đã có mặt, Thanh Băng đứng lên nhường chỗ cho họ khám.
Sau khi quan sát tình hình, Peter quay qua nói với cô, “Lão đại, đó chẳng qua chỉ là một phản ứng bình thường, con người khi hôn mê quá lâu sẽ thường xuyên có những động tác như vậy để báo với đại não rằng người đó vẫn còn sống.”
“Không thể nào…” Thanh Băng như từ thiên đàn rơi xuống địa ngục.
“Lão đại, tình hình của Đài thiếu gia vẫn không có chuyển biến gì mới, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ không chống cự được bao lâu, ở Mỹ tôi có biết một vị bác sĩ chuyên khoa thần kinh cao cấp của bệnh viện Iloster, nếu cô đồng ý, tôi sẽ đưa thiếu gia qua đó.” Ở Mỹ nền y khoa rất phát triển, Thanh Băng không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu, cho dù thế nào, bằng mọi cách phải khiến anh tỉnh lại,
“Thời gian điều trị khoảng bao lâu?”
“Tuỳ theo tình hình bệnh nhân, với trường hợp đặc biệt nghiêm trọng của cậu ấy chắc khoảng hai năm.”
Hai năm? Thanh Băng nhíu mày, nhưng vẫn phải gật đầu, dù sao thì còn nước còn tác.
Không khí buổi sáng trong lành, những cơn lạnh ùa tràn về, tiếng nhạc vào mùa noel vang lên khắp nơi ngoài đường, yên bình và dễ chịu.
Còn một tuần nữa là đến noel, ngày lễ của chúa, Thanh Băng ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Đài Phong đã hai tuần nay vẫn chưa có chuyển biến, Peter cũng đã hội chuẩn với các bác sĩ quốc tế nhưng vẫn không có tác dụng,chẳng lẽ…anh cứ như vậy, tự nhốt mình trong thế giới riêng kia, anh không còn nghị lực để có thể sống nữa sao?
Thanh Băng ngồi đó, ánh mắt đau thương nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nếu bây giờ người khác nhìn thấy cô chăc chắn một điều rằng họ sẽ không nghĩ cô là Băng Long lãnh khốc vô tình, giờ đây, ở cạnh Đài Phong nhìn anh cứ như vậy mà hôn mê, Thanh Băng chỉ đơn thuần là một người con gái, yếu đuối, đau thương, bất lực, một người con gái bình thường, rất bình thường.
Hai tuần qua, Đài Lạc đến điều bị người của Thanh Băng cản lại, cô cũng chỉ an ủi vài câu rồi bảo người đưa ông về, nỗi lòng của người làm cha Thanh Băng cũng hiểu, sự lo lắng của Đài Lạc chắc chắn không thua gì cô bây giờ, nhưng ông cũng đã lờn tuổi, cô sợ ông không chịu được sự thật này, tốt nhất đừng để ông biết.
Không gian phòng bệnh yên ắng đến lạnh lẽo, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, Thanh Băng trước giờ không thích mùi thuốc này, kề cả lúc trước cô bị thương cũng điều là Peter đến chữa trị, nhưng bây giờ cô không để tâm nữa, tất cả những cấm kị của cô điều bị chính cô gạt bỏ rồi, cô chỉ mong mùi thuốc khử trùng có thể nhanh chóng khiến anh tỉnh dậy.
Thanh Băng mỉm cười nhìn anh, “Phong, Noel rồi, anh biết không, mọi năm em điều đón noel một mình, lúc trước em không có gia đình, không có bạn bè, không có người yêu, cứ buổi tối noel hàng năm em lại dừng xe trước nhà thờ, em không dám đến gần nhà thờ, chỉ đơn giản là ngồi trong xe nhìn dòng người tấp nập, một người đã giết bao nhiêu người như em thì làm sao có thể vào chốn linh thiêng đó? Em rất sợ, bản thân sẽ làm ô nhiễm nơi đó…”
“Mọi người nhìn vào, họ nghĩ rằng em đã có tất cả nhưng thật ra em chẳng có gì cả, mọi người nghĩ rằng, em tài giỏi, nhưng thật ra em lại rất vô dụng, ngày cả gia đình mình em cũng không bảo vệ được thì có thể làm được gì? Anh biết không, mỗi lần xảy ra xung đột giữa các bang phái với nhau, có rất nhiều anh em của Thiên Long vì đó mà bỏ mạng, bọn họ đều là những người luôn tin tưởng em, luôn phó thác tất cả cho em, nhưng em lại không bảo vệ được họ, cứ mỗi lần các anh em hy sinh là mỗi lần em tự trách bản thân mình, em rất vô dụng đúng không?”
Thanh Băng cười nhạt nhìn ra cửa sổ, “Phong, lúc trước em không sợ chết, nhưng bây giờ em rất sợ, em mong rằng em có thể sống, thật lâu, thật lâu, sống lâu hơn cả tình yêu anh dành cho em.”
Đột nhiên…
Một…
Hai…
Ba…
Trong ba giây ngắn ngủi, rõ ràng cô đã nhìn thấy bàn tay của Đài Phong cử động.
“Bác sĩ, bác sĩ.” Thanh Băng ngạc nhiên, ấn cái nút phía đầu gường.
Chỉ trong chốc lát, bác sĩ đã có mặt, Thanh Băng đứng lên nhường chỗ cho họ khám.
Sau khi quan sát tình hình, Peter quay qua nói với cô, “Lão đại, đó chẳng qua chỉ là một phản ứng bình thường, con người khi hôn mê quá lâu sẽ thường xuyên có những động tác như vậy để báo với đại não rằng người đó vẫn còn sống.”
“Không thể nào…” Thanh Băng như từ thiên đàn rơi xuống địa ngục.
“Lão đại, tình hình của Đài thiếu gia vẫn không có chuyển biến gì mới, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ không chống cự được bao lâu, ở Mỹ tôi có biết một vị bác sĩ chuyên khoa thần kinh cao cấp của bệnh viện Iloster, nếu cô đồng ý, tôi sẽ đưa thiếu gia qua đó.” Ở Mỹ nền y khoa rất phát triển, Thanh Băng không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu, cho dù thế nào, bằng mọi cách phải khiến anh tỉnh lại,
“Thời gian điều trị khoảng bao lâu?”
“Tuỳ theo tình hình bệnh nhân, với trường hợp đặc biệt nghiêm trọng của cậu ấy chắc khoảng hai năm.”
Hai năm? Thanh Băng nhíu mày, nhưng vẫn phải gật đầu, dù sao thì còn nước còn tác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không khí buổi sáng trong lành, những cơn lạnh ùa tràn về, tiếng nhạc vào mùa noel vang lên khắp nơi ngoài đường, yên bình và dễ chịu.
Còn một tuần nữa là đến noel, ngày lễ của chúa, Thanh Băng ngồi cạnh giường bệnh, nhìn Đài Phong đã hai tuần nay vẫn chưa có chuyển biến, Peter cũng đã hội chuẩn với các bác sĩ quốc tế nhưng vẫn không có tác dụng,chẳng lẽ…anh cứ như vậy, tự nhốt mình trong thế giới riêng kia, anh không còn nghị lực để có thể sống nữa sao?
Thanh Băng ngồi đó, ánh mắt đau thương nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nếu bây giờ người khác nhìn thấy cô chăc chắn một điều rằng họ sẽ không nghĩ cô là Băng Long lãnh khốc vô tình, giờ đây, ở cạnh Đài Phong nhìn anh cứ như vậy mà hôn mê, Thanh Băng chỉ đơn thuần là một người con gái, yếu đuối, đau thương, bất lực, một người con gái bình thường, rất bình thường.
Hai tuần qua, Đài Lạc đến điều bị người của Thanh Băng cản lại, cô cũng chỉ an ủi vài câu rồi bảo người đưa ông về, nỗi lòng của người làm cha Thanh Băng cũng hiểu, sự lo lắng của Đài Lạc chắc chắn không thua gì cô bây giờ, nhưng ông cũng đã lờn tuổi, cô sợ ông không chịu được sự thật này, tốt nhất đừng để ông biết.
Không gian phòng bệnh yên ắng đến lạnh lẽo, khắp nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, Thanh Băng trước giờ không thích mùi thuốc này, kề cả lúc trước cô bị thương cũng điều là Peter đến chữa trị, nhưng bây giờ cô không để tâm nữa, tất cả những cấm kị của cô điều bị chính cô gạt bỏ rồi, cô chỉ mong mùi thuốc khử trùng có thể nhanh chóng khiến anh tỉnh dậy.
Thanh Băng mỉm cười nhìn anh, “Phong, Noel rồi, anh biết không, mọi năm em điều đón noel một mình, lúc trước em không có gia đình, không có bạn bè, không có người yêu, cứ buổi tối noel hàng năm em lại dừng xe trước nhà thờ, em không dám đến gần nhà thờ, chỉ đơn giản là ngồi trong xe nhìn dòng người tấp nập, một người đã giết bao nhiêu người như em thì làm sao có thể vào chốn linh thiêng đó? Em rất sợ, bản thân sẽ làm ô nhiễm nơi đó…”
“Mọi người nhìn vào, họ nghĩ rằng em đã có tất cả nhưng thật ra em chẳng có gì cả, mọi người nghĩ rằng, em tài giỏi, nhưng thật ra em lại rất vô dụng, ngày cả gia đình mình em cũng không bảo vệ được thì có thể làm được gì? Anh biết không, mỗi lần xảy ra xung đột giữa các bang phái với nhau, có rất nhiều anh em của Thiên Long vì đó mà bỏ mạng, bọn họ đều là những người luôn tin tưởng em, luôn phó thác tất cả cho em, nhưng em lại không bảo vệ được họ, cứ mỗi lần các anh em hy sinh là mỗi lần em tự trách bản thân mình, em rất vô dụng đúng không?”
Thanh Băng cười nhạt nhìn ra cửa sổ, “Phong, lúc trước em không sợ chết, nhưng bây giờ em rất sợ, em mong rằng em có thể sống, thật lâu, thật lâu, sống lâu hơn cả tình yêu anh dành cho em.”
Đột nhiên…
Một…
Hai…
Ba…
Trong ba giây ngắn ngủi, rõ ràng cô đã nhìn thấy bàn tay của Đài Phong cử động.
“Bác sĩ, bác sĩ.” Thanh Băng ngạc nhiên, ấn cái nút phía đầu gường.
Chỉ trong chốc lát, bác sĩ đã có mặt, Thanh Băng đứng lên nhường chỗ cho họ khám.
Sau khi quan sát tình hình, Peter quay qua nói với cô, “Lão đại, đó chẳng qua chỉ là một phản ứng bình thường, con người khi hôn mê quá lâu sẽ thường xuyên có những động tác như vậy để báo với đại não rằng người đó vẫn còn sống.”
“Không thể nào…” Thanh Băng như từ thiên đàn rơi xuống địa ngục.
“Lão đại, tình hình của Đài thiếu gia vẫn không có chuyển biến gì mới, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ không chống cự được bao lâu, ở Mỹ tôi có biết một vị bác sĩ chuyên khoa thần kinh cao cấp của bệnh viện Iloster, nếu cô đồng ý, tôi sẽ đưa thiếu gia qua đó.” Ở Mỹ nền y khoa rất phát triển, Thanh Băng không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu, cho dù thế nào, bằng mọi cách phải khiến anh tỉnh lại,
“Thời gian điều trị khoảng bao lâu?”
“Tuỳ theo tình hình bệnh nhân, với trường hợp đặc biệt nghiêm trọng của cậu ấy chắc khoảng hai năm.”
Hai năm? Thanh Băng nhíu mày, nhưng vẫn phải gật đầu, dù sao thì còn nước còn tác.