Hôm nay là 24/12, chính là ngày lễ của chúa, không khí ở nhà họ Trịnh rất náo nhiệt, Tuấn Khải và Tử Hạo trang trí cây thông, Minh Khuê vá Ái Linh thì vào bếp, Thiên Ân và Văn Vĩ phụ giúp quét nhện trên trần nhà, chỉ riêng hai người không biết làm việc nhà là ngồi yên vị trên sofa đó là Thanh Băng và Roy, thật là khổ mà, Thanh Băng trước giờ có làm việc nhà bao giờ đâu, cô mà bắt tay vào làm thì chỉ trong tích tắc tất cả sẽ trở thành chiến trường ngay, con Roy thì mù đường về công nghệ, đến cái bếp anh ta còn không biết sử dụng thì nói gì đến làm việc.
Cả hai ngồi ở đó, đưa mắt nhìn mọi người làm việc, Thanh Băng thật không quen cái cảm giác mình bị lờ đi như vậy, cô không cam tâm, đứng lên đi thẳng vào bếp, trong bếp, Minh Khuê đã làm rất nhiều món ngon, mùi thơm bay đầy nhà khiến ai cũng muốn ăn.
“Cần giúp gì không?” Thanh Băng đứng dựa vào cửa.
“À, Thanh Thanh vào đúng lúc lắm, em khuấy cái nồi canh này dùm chị.”
Thanh Băng cầm cái giá trong tay Minh Khuê, thật may mắn cuối cùng cô cũng có việc để làm, nhưng mà… cái thứ này là cái gì? Sao lại nhẹ như vậy, nếu lỡ có kẻ thù thì chắc chắn không cầm cự nổi.
Vừa khuấy nồi canh, Thanh Băng vừa nhìn chằm chằm vào cái giá… như muốn nói chuyện với nó vậy.
~Vo Ve~ một con muỗi bay trước mặt Thanh Băng, cô càu nhàu, “Thật phiền phức.” sau đó cầm cái giá đuổi con muỗi nhưng cái giá kia lại bị vướng vào nồi canh thế là…
~Xoãng~ Nồi canh bay về hướng Ái Linh, cô ta né qua một bên thì vô tình đụng trúng Minh Khuê đang xào cải và thế là Minh Khuê đã ngã nhào vào những dĩa thức ăn đã làm sẵn kia…
Thấy không? Tác giả nói không hề sai chút nào, zoom máy quay vào bếp chút nhé! Khắp nền gạch đã thành một con sông do nồi canh của Thanh Băng làm đổ, Ái Linh thì té lăn dưới đất do bị trượt, Minh Khuê thì thảm hơn, cô ta té vào đống thức ăn do mình cất công làm ra, bây giờ thức ăn không ăn được mà khắp người cô ta cũng y như là miếng thức ăn…rất hấp dẫn…
Nghe tiếng động tất cả chạy vào xem, Hoài Minh lo lắng chạy về phía Minh Khuê, “Có sao không?”
Minh Khuê gỡ mấy lá cải đang cắm trên đầu mình quăng vào Hoài Minh, “Anh nghĩ xem.”
Văn Vĩ lại đỡ Ái Linh lên, nhìn đống lộn xộn trong bếp anh ta cũng hiểu là do bà chị huyền thoại của mình gây ra…
Tử Hạo ngơ ngác, “Gì đây? Thế chiến thứ ba hả?”
……………………………
Màn đêm nhanh chóng bao trùm, vào thời khắc này là thời khắc cả nhà xum họp, nhà nhà đều tràn ngập tiếng cười nhưng…tại nhà họ Trịnh lại…
Cây thông được trang trí rất hoành tráng, trong đêm noel nó toả sắc giữa bầu trời tối, khắp cả căn nhà sạch sẽ không một chút bụi bậm, tại bàn ăn, tất cả đã ngồi vào vị trí, và thật sự rất bình thường khi trên bàn không có lấy một món thức ăn.
Tất cả chóng tay lên bàn nhìn Thanh Băng, lần đầu tiên Thanh Băng thấy khó chịu khi bị người khác nhìn, cô cuối mặt xuống bàn né tránh ánh mắt của tất cả, cho đến khi…
“Được rồi, được rồi, không ăn ở nhà thì chúng ta nhà hàng đón noel cũng được mà, nào mọi người đi thay đồ đi.” Thanh Băng đứng lên mỉm cười, cô đang tưởng như mình là ‘người hùng’ xuất hiện để giải quyết nạn đói cho chúng sinh trong khi chính cô lại là ‘tội nhân’.
Tất cả vui mừng hết cỡ, nhanh chóng chuẩn bị, khoảng nửa tiếng tất cả đi ra khỏi nhà, Thanh Băng đã chuẩn bị ba chiếc xe cho mười hai người bọn họ, Tử Hạo, Minh Khuê, Hoài Minh và Thiên Ân ngồi một chiếc, trong xe Thiên Ân không ngừng nói bóng gió, “Không biết tin tức lão đại Thanh Băng đại chiến trong nhà bếp có đáng giá không?”
Tử Hạo hùa theo, “Đáng giá lắm đấy, tôi định ngày mai bán cho phóng viên.”
Hoài Minh nhìn Thanh Băng, “Lão đại, mình còn tưởng là cậu không gì không biết chứ…. Ai ngờ…”
Thanh Băng không nói gì, chỉ ban cho cả ba người một cái nhìn như muốn giết người khiến cả ba im lặng.
Chiếc xe chạy xuyên suốt một đoạn khá xa sau đó dừng lại tại một nhà hàng sang trọng, vừa mới nhìn thấy tên nhà hàng tất cả đã ngạc nhiên mà hô to, “Nhà hàng Tấn Phát.”
Tiếng hô làm cho người đi đường ngoái nhìn bọn họ như nhìn thấy thú lạ…
“Thật mất hình tượng.” Thanh Băng khẽ mỉm cười, cuối cùng cô cũng có dịp lấy lại được phong độ.
Không thể trách bọn họ, nhà hàng Tấn Phát là một trong những nhà hàng ‘trên mây’ vì nó nằm trong top những toàn nhà cao nhất thế giới, tại đây, không phải ai muốn vào là vào, nơi này thuộc phạm vi quan lí của Mafia và Thiên Long nên chỉ những thành viên thuộc cấp bậc thượng lưu mới có thể vào.
Trừ Thanh Băng ra, tất cả điều như là ‘hai lúa mới lên’ vậy, ngó nghiêng ngó dọc, từ bên trong, một người đàn ông bận đồ tây bước ra cung kính cuối chào, “Lão đại.”
Thanh Băng gật đầu, “Chuẩn bị một phòng VIP cho tôi, chọn tầng cao nhất.”
“Dạ.”
Rất nhanh bọn họ đã đi thang máy lên thẳng tầng 12, xung quanh căn phòng VIP là cửa trong suốt, có thể nhìn thấy tất cả bao quát thành phố, chén dĩa ở đây điều được đính kim cương lên, nhìn thật lấp lánh, căn phòng rất rộng, có một cái bàn dài, Thanh Băng ngồi phía đầu bàn, sau đó lần lượt tất cả đều ngồi xuống, thấy nhóm tứ long còn đứng đó Thanh Băng lên tiếng, “Các cậu cũng ngồi đi, hôm nay là noel không cần câu nệ.”
Qua những gì đã trải nghiệm cô đã học ra một điều, không nên quá nghiêm khắc với những người thật lòng quan tâm đến mình.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, toàn là cao lương mỹ vị, chất đầy cả bàn mà không muốn hết, Thanh Băng nhìn mớ thức ăn được đưa lên, không phải cô tiếc tiền nhưng chỉ là ngạc nhiên vì mấy con heo này…cũng biết cách hôi của lắm.
“Hay là ăn xong tụi mình đi chơi trò chơi đi.” Ái Linh đề nghị.
“Em 17 tuổi rồi đó, còn đòi chơi trò chơi." Văn Vĩ ngồi kế bên nhéo mũi của Ái Linh.
Minh khuê nghẹn ngào, “Không biết khi em ở pháp sẽ còn được vui vẻ như bây giờ không.”
Hoài Minh ngồi kế bên gấp gáp hỏi lại, “Pháp? Em đi pháp sao?”
“À, em có đăng kí một khoá học về vũ khí bên đó, chắc khoảng một năm sẽ học xong.”
Tất cả chìm vào im lặng, bọn họ ai cũng sẽ phải có con đường riêng cho mình, không có cuộc vui nào không tàn cả, Tử Hạo lên tiếng, “Cha mẹ tôi cũng định đưa tôi qua Úc du học.”
“Thật ra tôi cũng không ở đây được lâu nữa…Sắp phải về Ý rồi.” Thiên Ân cũng lên tiếng.
Thanh Băng từ nãy giờ vẫn im lặng nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm, đám nhóc này quả thật đã chiếm được vị trí trong lòng cô rồi, nhưng ai cũng có cuộc đời của riêng mình, cô cũng không thể quản hết mọi chuyện, Thanh Băng nhìn ra ngoài bầu trời rộng lớn, hai năm, nước Mỹ…nơi đó…quả thật rất lâu…
Lâu là bao lâu…sự chờ đợi này khi nào sẽ kết thúc?
Hôm nay là /, chính là ngày lễ của chúa, không khí ở nhà họ Trịnh rất náo nhiệt, Tuấn Khải và Tử Hạo trang trí cây thông, Minh Khuê vá Ái Linh thì vào bếp, Thiên Ân và Văn Vĩ phụ giúp quét nhện trên trần nhà, chỉ riêng hai người không biết làm việc nhà là ngồi yên vị trên sofa đó là Thanh Băng và Roy, thật là khổ mà, Thanh Băng trước giờ có làm việc nhà bao giờ đâu, cô mà bắt tay vào làm thì chỉ trong tích tắc tất cả sẽ trở thành chiến trường ngay, con Roy thì mù đường về công nghệ, đến cái bếp anh ta còn không biết sử dụng thì nói gì đến làm việc.
Cả hai ngồi ở đó, đưa mắt nhìn mọi người làm việc, Thanh Băng thật không quen cái cảm giác mình bị lờ đi như vậy, cô không cam tâm, đứng lên đi thẳng vào bếp, trong bếp, Minh Khuê đã làm rất nhiều món ngon, mùi thơm bay đầy nhà khiến ai cũng muốn ăn.
“Cần giúp gì không?” Thanh Băng đứng dựa vào cửa.
“À, Thanh Thanh vào đúng lúc lắm, em khuấy cái nồi canh này dùm chị.”
Thanh Băng cầm cái giá trong tay Minh Khuê, thật may mắn cuối cùng cô cũng có việc để làm, nhưng mà… cái thứ này là cái gì? Sao lại nhẹ như vậy, nếu lỡ có kẻ thù thì chắc chắn không cầm cự nổi.
Vừa khuấy nồi canh, Thanh Băng vừa nhìn chằm chằm vào cái giá… như muốn nói chuyện với nó vậy.
~Vo Ve~ một con muỗi bay trước mặt Thanh Băng, cô càu nhàu, “Thật phiền phức.” sau đó cầm cái giá đuổi con muỗi nhưng cái giá kia lại bị vướng vào nồi canh thế là…
~Xoãng~ Nồi canh bay về hướng Ái Linh, cô ta né qua một bên thì vô tình đụng trúng Minh Khuê đang xào cải và thế là Minh Khuê đã ngã nhào vào những dĩa thức ăn đã làm sẵn kia…
Thấy không? Tác giả nói không hề sai chút nào, zoom máy quay vào bếp chút nhé! Khắp nền gạch đã thành một con sông do nồi canh của Thanh Băng làm đổ, Ái Linh thì té lăn dưới đất do bị trượt, Minh Khuê thì thảm hơn, cô ta té vào đống thức ăn do mình cất công làm ra, bây giờ thức ăn không ăn được mà khắp người cô ta cũng y như là miếng thức ăn…rất hấp dẫn…
Nghe tiếng động tất cả chạy vào xem, Hoài Minh lo lắng chạy về phía Minh Khuê, “Có sao không?”
Minh Khuê gỡ mấy lá cải đang cắm trên đầu mình quăng vào Hoài Minh, “Anh nghĩ xem.”
Văn Vĩ lại đỡ Ái Linh lên, nhìn đống lộn xộn trong bếp anh ta cũng hiểu là do bà chị huyền thoại của mình gây ra…
Tử Hạo ngơ ngác, “Gì đây? Thế chiến thứ ba hả?”
……………………………
Màn đêm nhanh chóng bao trùm, vào thời khắc này là thời khắc cả nhà xum họp, nhà nhà đều tràn ngập tiếng cười nhưng…tại nhà họ Trịnh lại…
Cây thông được trang trí rất hoành tráng, trong đêm noel nó toả sắc giữa bầu trời tối, khắp cả căn nhà sạch sẽ không một chút bụi bậm, tại bàn ăn, tất cả đã ngồi vào vị trí, và thật sự rất bình thường khi trên bàn không có lấy một món thức ăn.
Tất cả chóng tay lên bàn nhìn Thanh Băng, lần đầu tiên Thanh Băng thấy khó chịu khi bị người khác nhìn, cô cuối mặt xuống bàn né tránh ánh mắt của tất cả, cho đến khi…
“Được rồi, được rồi, không ăn ở nhà thì chúng ta nhà hàng đón noel cũng được mà, nào mọi người đi thay đồ đi.” Thanh Băng đứng lên mỉm cười, cô đang tưởng như mình là ‘người hùng’ xuất hiện để giải quyết nạn đói cho chúng sinh trong khi chính cô lại là ‘tội nhân’.
Tất cả vui mừng hết cỡ, nhanh chóng chuẩn bị, khoảng nửa tiếng tất cả đi ra khỏi nhà, Thanh Băng đã chuẩn bị ba chiếc xe cho mười hai người bọn họ, Tử Hạo, Minh Khuê, Hoài Minh và Thiên Ân ngồi một chiếc, trong xe Thiên Ân không ngừng nói bóng gió, “Không biết tin tức lão đại Thanh Băng đại chiến trong nhà bếp có đáng giá không?”
Tử Hạo hùa theo, “Đáng giá lắm đấy, tôi định ngày mai bán cho phóng viên.”
Hoài Minh nhìn Thanh Băng, “Lão đại, mình còn tưởng là cậu không gì không biết chứ…. Ai ngờ…”
Thanh Băng không nói gì, chỉ ban cho cả ba người một cái nhìn như muốn giết người khiến cả ba im lặng.
Chiếc xe chạy xuyên suốt một đoạn khá xa sau đó dừng lại tại một nhà hàng sang trọng, vừa mới nhìn thấy tên nhà hàng tất cả đã ngạc nhiên mà hô to, “Nhà hàng Tấn Phát.”
Tiếng hô làm cho người đi đường ngoái nhìn bọn họ như nhìn thấy thú lạ…
“Thật mất hình tượng.” Thanh Băng khẽ mỉm cười, cuối cùng cô cũng có dịp lấy lại được phong độ.
Không thể trách bọn họ, nhà hàng Tấn Phát là một trong những nhà hàng ‘trên mây’ vì nó nằm trong top những toàn nhà cao nhất thế giới, tại đây, không phải ai muốn vào là vào, nơi này thuộc phạm vi quan lí của Mafia và Thiên Long nên chỉ những thành viên thuộc cấp bậc thượng lưu mới có thể vào.
Trừ Thanh Băng ra, tất cả điều như là ‘hai lúa mới lên’ vậy, ngó nghiêng ngó dọc, từ bên trong, một người đàn ông bận đồ tây bước ra cung kính cuối chào, “Lão đại.”
Thanh Băng gật đầu, “Chuẩn bị một phòng VIP cho tôi, chọn tầng cao nhất.”
“Dạ.”
Rất nhanh bọn họ đã đi thang máy lên thẳng tầng , xung quanh căn phòng VIP là cửa trong suốt, có thể nhìn thấy tất cả bao quát thành phố, chén dĩa ở đây điều được đính kim cương lên, nhìn thật lấp lánh, căn phòng rất rộng, có một cái bàn dài, Thanh Băng ngồi phía đầu bàn, sau đó lần lượt tất cả đều ngồi xuống, thấy nhóm tứ long còn đứng đó Thanh Băng lên tiếng, “Các cậu cũng ngồi đi, hôm nay là noel không cần câu nệ.”
Qua những gì đã trải nghiệm cô đã học ra một điều, không nên quá nghiêm khắc với những người thật lòng quan tâm đến mình.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, toàn là cao lương mỹ vị, chất đầy cả bàn mà không muốn hết, Thanh Băng nhìn mớ thức ăn được đưa lên, không phải cô tiếc tiền nhưng chỉ là ngạc nhiên vì mấy con heo này…cũng biết cách hôi của lắm.
“Hay là ăn xong tụi mình đi chơi trò chơi đi.” Ái Linh đề nghị.
“Em tuổi rồi đó, còn đòi chơi trò chơi." Văn Vĩ ngồi kế bên nhéo mũi của Ái Linh.
Minh khuê nghẹn ngào, “Không biết khi em ở pháp sẽ còn được vui vẻ như bây giờ không.”
Hoài Minh ngồi kế bên gấp gáp hỏi lại, “Pháp? Em đi pháp sao?”
“À, em có đăng kí một khoá học về vũ khí bên đó, chắc khoảng một năm sẽ học xong.”
Tất cả chìm vào im lặng, bọn họ ai cũng sẽ phải có con đường riêng cho mình, không có cuộc vui nào không tàn cả, Tử Hạo lên tiếng, “Cha mẹ tôi cũng định đưa tôi qua Úc du học.”
“Thật ra tôi cũng không ở đây được lâu nữa…Sắp phải về Ý rồi.” Thiên Ân cũng lên tiếng.
Thanh Băng từ nãy giờ vẫn im lặng nhưng không có nghĩa là cô không quan tâm, đám nhóc này quả thật đã chiếm được vị trí trong lòng cô rồi, nhưng ai cũng có cuộc đời của riêng mình, cô cũng không thể quản hết mọi chuyện, Thanh Băng nhìn ra ngoài bầu trời rộng lớn, hai năm, nước Mỹ…nơi đó…quả thật rất lâu…
Lâu là bao lâu…sự chờ đợi này khi nào sẽ kết thúc?