“Nói như vậy là Mục Thiên rất bất mãn với Tiết Hành?” Tư An bật lửa đốt một điếu xì gà, hít một hơi thật sâu. Mình đánh giá thấp Tiết Hành thế nên đánh mất tiên cơ, hiện tại báo chí viết khó nghe như vậy, thế nào cũng phải tìm cách nghịch chuyển tình thế mới được: “Ngươi đi thăm dò xem Thẩm Thăng có tình nhân qua lại gì không sau đó thông báo cho tòa soạn báo.”
“Ý thủ phụ là?” Thấy ánh mắt lạnh lùng của thủ phụ nhìn tới, người đứng đối diện trước bàn lập tức cúi đầu: “Tiểu nhân ngu dốt, xin thủ phụ nói rõ.”
“Nghe qua Trần Thế Mỹ chưa?”
“Tiểu nhân đã hiểu.” Người kia lặng lẽ đi ra.
Ha ha, Tiết Hành, ta không thể tìm được điểm yếu từ ngươi, nhưng Thẩm Thăng dù sao cũng từng là người phe ta, nếu muốn tìm từ hắn thì cũng có không ít. Tùy tiện một cái cũng có thể lên đầu báo. Tư An có chút đắc ý hút xì gà, tro tàn nhẹ nhàng rơi xuống ở trên sàn nhà.Tư An hưởng thụ dựa vào ghế, hơi nhắm mắt lại. Tiết gia a Tiết gia, các ngươi đành phải mang danh phản loạn trên lưng thôi!
Ngày thứ hai Thẩm Thăng “vừa vặn” ở trên hành lang đồng thời tình cờ gặp hai người Tiết Hành và Mục Thiên.
“Sớm a.” Thẩm Thăng cười cợt, không chút biến sắc đánh giá Tiết Hành một chút.
“Sớm.” Tiết Hành ngày hôm nay mặc áo sơ mi trắng phối hợp với Âu phục, thuận tiện mang một cái đồng hồ quả quýt. Xem ra rất nhẹ nhàng khoan khoái, cùng đàm phán sau hai giờ nữa sẽ bắt đầu không một chút nào liên quan.
Mục Thiên nhìn Tiết Hành một chút, nhíu nhíu mày, không chút khách khí quát lớn: “Đàm luận quốc gia đại sự, ngươi ăn mặc thành cái dạng gì vậy.”
Thẩm Thăng vừa muốn mở miệng liền bị Tiết Hành ngăn cản, chỉ thấy Tiết Hành nói: “Yêu, lúc nào rồi mà Mục tiên sinh còn tưởng mình là Phong Kỷ ủy viên?”
Mục Thiên khinh thường nói: “Loại người như ngươi.”
“Đúng vậy, ta là người như thế đấy.” Tiết Hành có chút cợt nhả “Mục tiên sinh không quen sao.”
Thẩm Thăng rõ ràng nhìn thấy gân xanh trên trán Mục Thiên nhảy nhảy, không thể làm gì khác hơn là nói: “Vẫn là trước tiên đi ăn điểm tâm thôi.”
Vừa nói xong Thẩm Thăng liền xoay người, bỗng dưng nhìn thấy chỗ khúc quanh hành lang có cái bóng chợt lóe lên. Thẩm Thăng trong lòng cả kinh, Tiết Hành có phải là đã sớm phát hiện có người đang rình coi? Vì lẽ đó, vì lẽ đó thẳng thắn diễn một màn kịch? Nghĩ đến đây hắn vội vã liếc mắt ra hiệu cho Mục Thiên, Mục Thiên hiểu ý, vẩy tay áo, rời đi.
“Chà! Chà!” Tiết Hành nhìn bóng lưng Mục Thiên đã đi xa, chậm rãi lắc đầu một cái, kéo tay Thẩm Thăng nói: “Ăn điểm tâm thôi.”
“Được rồi, được rồi.” Thẩm Thăng thấy hơi xấu hổ nói: “Để ta tự đi.”
“A!” Tiết Hành cười khẽ một tiếng, rốt cục có một chút dáng vẻ Thẩm Thăng thấy quen thuộc.
Sau khi dùng xong bữa sáng, vừa bước ra cửa lớn, Thẩm Thăng liền bị đám phóng viên bao vây, hơn nữa tất cả đều chỉ hỏi một vấn đề: “”Thẩm tiên sinh, ngài đối với nữ sĩ Cố Tích suy nghĩ gì không?”
Thẩm Thăng lập tức đen mặt, hắn đứng phía sau Tiết Hành, nhìn Tiết Hành không nói một lời nào, trong lòng có chút bất an. Thế nhưng hắn cũng không biết nên trả lời đám phóng viên thế nào. Cố Tích? Chẳng lẽ ăn ngay nói thật là chính mình đã từng tìm một thế thân của Tiết Hành ư?
Cũng may Mục Thiên phản ứng nhanh, trực tiếp phất tay để hộ vệ lên tách đám phóng viên, sau đó thật nhanh đưa tới một chiếc xe, chính mình ngồi vào ghế lái, Tiết Hành cũng nhanh chóng ngồi vào xe. Thẩm Thăng im lặng không lên tiếng ngồi lên xe, trong xe tựa như đang kết sương lạnh, không khí lạnh lẽo. Mục Thiên thở dài, chuyển động tay lái, một hồi lâu mới mở miệng: “Sự kiện Cố Tích kia ta biết.”
“Ồ?” Tiết Hành nhẹ nhàng: “Không khéo, ta cũng biết.”
Không chỉ có Thẩm Thăng, liền ngay cả Mục Thiên cũng mở to hai mắt, hai người hầu như là đồng thời nói: “Làm sao ngươi biết?” Thẩm Thăng vừa mở miệng thì thấy hối hận, hắn nhớ Tiết Hành lúc trước khi tiếp xúc với hắn ở An Bình khẳng định từng làm điều tra, hỏi lên như vậy đúng là tự thú nhận tội danh của mình.
Tiết Hành móc đồng hồ quả quýt xem thời gian, thấy còn một giờ nữa mới bắt đầu hội nghị, mở miệng nói: “Cố Tích là ta đưa tới.”
“Tại sao?” Ngược lại là Mục Thiên hỏi.
Tiết Hành nhìn Thẩm Thăng vẫn trầm mặc, nhẹ nhàng nắm chặt tay của hắn: “Ta không muốn để cho hắn quên ta.”
Thẩm Thăng trong lòng hơi cứng lại, chính mình cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là trở tay nắm chặt lấy tay Tiết Hành.
Thời điểm đàm phán Thẩm Thăng rõ ràng mất tập trung, mấy tờ giấy mỏng manh bị hắn chà đạp đến nhăn nhúm, Tiết Hành vẫn là cái dáng dấp hững hờ đó, ngón tay trắng nõn thon dài lơ đãng ở trên mặt bàn gõ gõ, Thẩm Thăng giật mình, ngồi thẳng người.
“Như vậy, điều kiện hôm qua đàm luận không biết các vị có thể chấp nhận không?” Tư An gảy chiếc nhẫn mã não màu đỏ trên ngón tay, nụ cười trên mặt như ẩn như hiện.
“Điều này.” Thẩm Thăng có chút bối rối.
Tư An nắm thời cơ: “Há, đúng rồi, nghe nói hôm nay tình nhân cũ của Thẩm tiên sinh nháo đến hội quán phải không?”
Thẩm Thăng càng thêm hoảng loạn, mấy tờ giấy đều sắp bị hắn vò nát, hắn lắp ba lắp bắp mở miệng: “Này, chuyện này ta cũng không rõ ràng.” ( Thật sự thì sao phải cuống lên như vậy nhỉ? Chả hiểu anh thụ làm sao nữa!)
“Há, thật không?” Tư An cười cười.
“Thủ phụ tựa hồ đối với cuộc sống sinh hoạt cá nhân của người khác cảm thấy rất hứng thú.” Tiết Hành xoay bút máy, cười: “Ta xem ngày hôm nay không cần đàm luận nữa, chúng ta nói chuyện phiếm là được rồi.”
“Há, xem ra Tiết thiếu là đợi không kịp, vậy điều ước này?” Tư An liếc nhìn tờ điều ước trên bàn.
Tiết Hành cân nhắc một chút, lại nở nụ cười, cười đến mức khiến Tư An cảm thấy khó chịu: “Làm sao vậy, Tiết thiếu thấy có vấn đề gì ư?”
“Không có.” Tiết Hành lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là cảm thấy hiệp ước này vẫn không nên kí.”
“Ngươi!” Tư An ép xuống sự phẫn nộ trong lòng, cười cợt: “Tiết thiếu dù sao còn chưa làm qua đại sự, nếu là Tiết đại thiếu, này hiệp ước sợ là sẽ phải kí ngay rồi.”
“Vậy thì thế nào?” Tiết Hành đứng dậy: “Còn có cảm tạ thủ phụ phí hết tâm tư tìm tới tình nhân cũ của Thẩm tiên sinh.”
Tiết Hành đứng dậy nhẹ nhàng gật gù, xoay người đi.
Tư An nắm chặt hiệp ước, trên tay dùng sức, tờ hiệp ước liền bị xé ra.
“Thủ phụ.” Người bên ngoài thấp giọng hỏi dò.
“Không có chuyện gì.” Tư An trên trán nổi gân xanh, hắn thở một hơi thật dài: “Tiếp tục phương án thứ hai.”
Tiết Hành nhất định phải ký hiệp ước!!!
Về tới hội quán, Thẩm Thăng hơi thấp thỏm bất an, hắn còn chưa phục hồi tinh thần từ chấn động mà Tiết Hành sáng sớm cho hắn, vì lẽ đó hai người song song đi tới nhưng vẫn chưa nói một tiếng.
Hoa tường vi trên bờ rào bay phất phơ trong gió, Tiết Hành nhìn cánh hoa mềm mại tới xuất thần. Trong ký ức, ở trường học cũng có giàn hoa tường vi. Mỗi lần hoa nở thì bức tường lại phủ kín các loại tường vi, gió nhẹ thổi qua là một mảng di động.
Nghĩ đến đây, y rốt cục mở miệng: “Thẩm Thăng.”
“Sao vậy?”
Tiết Hành nhìn gò má Thẩm Thăng, mím mím môi: “Sự kiện Cố Tích kia..”
“Muốn giải thích sao?” Thẩm Thăng quay đầu, gương mặt tuấn lãng có chút mờ mịt.
“Ta nhớ tới thời điểm dời vào kí túc xá liền gặp phải ngươi, khi đó ngươi đứng bên giàn hoa tường vi, vừa đúng lúc hoa mới nở, cảm thấy thật đẹp.” Tiết Hành lộ ra một vệt cười khổ, Thẩm Thăng trong lòng sững sờ, ngây ngốc hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó phát hiện chúng ta là bạn cùng phòng, vì thế rất vui vẻ, sau khi tốt nghiệp ta rất lo lắng ngươi chỉ là coi ta là bằng hữu bình thường, sau đó chậm rãi lãng quên ta, Cố Tích vừa vặn giống ta mấy phần, vì lẽ đó ta liền để nàng tiếp cận ngươi.”
“Ồ!” Thẩm Thăng ngồi xổm người xuống hái được một đóa Sắc Vi, Sắc Vi màu hồng nhạt yên tĩnh nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, “Kỳ thực lúc ta gặp phải ngươi đúng là so với ngươi muộn hơn một chút, cũng coi như là nhất kiến chung tình đi, nhưng là sau đó ngẫm lại cảm thấy lần đầu gặp gỡ kinh diễm, không bằng nhân sinh cửu kiến bất yếm.” (Chả hiểu lắm nên đành ghi nghĩa Hán)
Tiết Hành yên tĩnh đứng ở bên cạnh hắn, nghe Thẩm Thăng nói chuyện: “Ngươi còn nhớ câu thơ kia thế nào không? Mãn giá Sắc Vi một viện hương.”
“Thủy tinh liêm động gió nhẹ lên, mãn giá Sắc Vi một viện hương.”
Edit: Đoạn này chém nhiều.