Vùng Nam bộ chính là có mùa mưa dài, thường thường mưa nhỏ tí tách cả ngày, buổi tối không có một giọt mưa nhưng mặt trăng vẫn bị mây đen che khuất, tình cờ ở nơi không mây lộ ra ánh trăng nhàn nhạt. Con đường trên Đồng thành đều làm từ những tảng đá có àu xanh sẫm, một tên phu canh chậm rãi đi lại gõ mõ, thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa. Toàn bộ Đồng thành đều bị màn đêm bao phủ chỉ có một gia đình ở bên thành Tây hơi lộ ra ánh nến.
Cả ngày mưa dầm khí trời cực kì ngột ngạt, nhà nhà đều mở cửa sổ mới có thể ngủ được, riêng gian phòng này đóng kín cửa, yểm môn bế song (đóng cửa khép cửa sổ), chỉ có vài luồng gió nhẹ thổi qua khe hở trên chấn song cửa sổ.
“Quyết định rồi ư?”
“Đó là tự nhiên, chỉ là…”
Thanh âm xì xào bàn tán vang lên lập tức ngừng lại, chờ đến nửa ngày mới nghe thấy tiếng cọt kẹt từ trục cửa, có người lặng lẽ đi ra. Một trận gió nhẹ thổi qua, mây đen tán bớt đi, ánh trăng trong sáng xuyên qua tầng mây phóng đến mặt đất, người đi ra nhìn chung quanh một vòng, che mũ lên rồi đi.
“Meo.” Không biết mèo nhà ai kêu, đêm tối càng lúc càng yên tĩnh.
Ương Dật cảm thấy chân mình tê dại, con đường rõ ràng rất ngắn nhưng mãi không đi tới được điểm cuối. Chân hắn đã đi trong tuyết nửa canh giờ, cảm giác của hai chân gần như không còn. Ngày hôm qua ở Thiện Bang đột nhiên rơi tuyết, toàn bộ thung lũng đều bị tuyết phủ kín, mặc dù ở phía Đông vẫn là ngày hè chói chang, thế nhưng Thiện Bang ở trên cao nguyên với độ cao m lại có tuyết rơi. Ương Dật thở dài một hơi, cầm tấm áo bọc kín cái bao trên lưng. Cái bao trên lưng hơi nhúc nhích một chút, trời! Đó là vật còn sống!
Ương Dật trong lòng không ngừng kêu khổ, thật hối hận khi đáp ứng tên quái nhân đưa cái bao tới nơi này. Vừa nghĩ tới quái nhân kia, Ương Dật tựa hồ có thể cảm giác được khi hắn nói chuyện thì phun ra hơi thở lạnh như băng, cái loại cảm giác âm trầm.
Ương Dật tìm kiếm hồi lâu cuối cùng nhìn thấy trên núi tuyết đối diện mơ hồ có một tòa tháp. Lúc leo lên núi Ương Dật đã bị trượt chân vài lần, may là thân thủ hắn linh hoạt mới không đem mình cùng bao đồ té ngã.. Ương Dật trong lòng hơi sốt ruột, vận một hơi, dùng cả tay chân bò tới trên đỉnh ngọn núi.. Miễn cưỡng leo đến trên đỉnh ngọn núi thì chợt phát hiện trước mắt có thêm một dải tơ lụa màu xanh lục. Hắn lúc này dừng lại ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy ở cửa vào lầu tháp đặt một con sư tử bằng đá, mà dải tơ lụa màu xanh lục kia vừa vặn vây quanh sư tử hai vòng. Màu xanh nhạt ở trong tuyết vô cùng gây chú ý. Ương Dật trực giác có chút quái dị, không thể làm gì khác hơn là quẳng cục nợ, đem đồ vật ôm vào trong ngực vòng qua sư tử đi vào.
Bên ngoài lạnh đến đông cả ngón tay, thế nhưng bên trong lầu tháp lại ấm áp như xuân. Chỉ thấy bên trong trang hoàng xa hoa nhưng tất cả đều là đồ dùng của tông giáo, Ương Dật khó tránh khỏi nhất thời sững sờ.
“Xem đủ chưa?” Thanh âm lạnh lùng truyền đến, Ương Dật cả kinh, vội vàng xoay người. Góc màn che dày nặng bị người kéo lên, một chiếc giường hoa lệ xuất hiện ở trước mắt Ương Dật, bên trên giường còn có một người, xem ra thanh âm mới vừa rồi là do hắn phát ra. Chỉ là, vừa nãy nơi này cũng không có một bóng người, hắn làm sao biết mình đi vào?
Người kia từ trên giường nhỏ đứng dậy đi đến gần, Ương Dật nhìn hắn vóc người rất là thon dài, mặt mày như họa, trên cổ còn đeo một chiếc vòng long nhãn châu khổng lồ. Người kia nhìn thấy Ương Dật vẻ mặt đần độn, khẽ cười một cái: “Ta cũng sẽ không ăn ngươi.” Nói rồi ra hiệu cho Ương Dật ngồi xuống, Ương Dật vẫn ngơ ngác mà đứng, người kia không thể làm gì khác hơn là nói: “Vậy thì uống chén rượu đi.” Người kia cầm lên một chiếc ấm thanh ngọc rót một chén rượu cho hắn.
Ương Dật một mặt nói: “Ngươi chính là An Khả Đạt đi?” Một mặt đem cái chén rượu kia uống, rượu lướt qua yết hầu, mang đến một trận kích thích, Ương Dật không khỏi kêu to trong lòng rượu ngon!
An Khả Đạt cười cợt, hắn nói: “Nói vậy người sai ngươi đến cũng nói cho ngươi rồi, vì vậy đồ vật vẫn là trước tiên giao cho ta đi.”
“Được, được.” Ương Dật vội vã đi tìm bao quần áo đặt ở bên chân, vừa định mở ra liền nghe thấy An Khả Đạt tới nói: “Không cần, trong này bất quá là một con chim bồ câu.”
Ương Dật há to miệng, rượu uống vào đều sắp chảy tới cằm, hắn vội vàng dừng. Ương Dật bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi muốn con chim bồ câu làm cái gì?”
An Khả Đạt cười nói: “Tự nhiên sẽ có chỗ hữu dụng.”
Ương Dật im lặng, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn uống hết li rượu. Vừa uống xong liền nghe thấy An Khả Đạt nói: “Rượu này hậu kình lớn, uống một chén thôi cũng có thể đổ.”
“A.” Ương Dật còn chưa kịp lên tiếng, thì thấy hơi choáng váng đầu óc, chỉ chốc lát sau liền ngã vào thảm.
“Chủ nhân.”
“Chôn đi.”
An Khả Đạt cười khẽ, cánh tay thon dài mở áo khoác lông cừu màu, một con chim bồ câu ục ục kêu nhảy ra ngoài.
Ngân nguyệt như câu, ánh trăng như nước. Ánh sáng xanh buông xuống nhân gian chiếu vào mỗi chỗ hoa cỏ bóng cây. Chợt gió nhẹ lướt qua ngọn cây, những âm thanh ‘Sàn sạt’ vang lên, như tình nhân nói nhỏ, như khóc như kể. Dòng suối nhỏ nhẹ chảy xuôi, mặt trăng trên trời chiếu xuống sông lung linh lấp lánh.
“Vương tiên sinh đúng là hứng trí a.”
Bên trong kỹ quán một mảnh huyên nháo.
“Cái này gọi là tận hưởng lạc thú trước mắt, cho dù Diêm Vương muốn ta chết hôm nay, ta bên dưới ánh trắng cơm nước no nê cũng nguyện lên đường cùng Quỷ sai tâm sự chuyện tình yêu.” Vương bàn tử mặt không biến sắc trước mặt mọi người cùng mỹ nhân tình chàng ý thiếp.
“Hứng thú?” Một thanh niên cao gầy lạnh lùng hừ một tiếng: “ Tiết gia kia làm chủ đế đô, chúng ta những tiểu tốt này sợ cũng hưởng phúc không được bao lâu.”
“Yêu yêu, này Trương ty trưởng, người sống không phải đều thích xem náo nhiệt ư, coi như Tiết gia thu hồi mảnh đất lớn sau đế đô thì ta đầu hàng còn không được sao.”
“Đúng vậy.” Vương bàn tử mặt to bóng loáng: “Vẫn là Lý tiên sinh nói có lý, mỹ nhân, ngươi nói xem có đúng hay không?”
Nữ tử trang điểm lộng lẫy trong lồng ngực của hắn, nắm khăn nũng nịu nói rằng: “Vương lão bản nói dĩ nhiên là đúng rồi.”
“Ha ha ha.” tất cả mọi người nở nụ cười.
“Đến, đến, uống rượu.” Vương bàn tử bưng chén rượu lên: “Uống say, anh em ta liền ở ngay đây nghỉ ngơi.”
Đến khi màn đêm thăm thẳm như mực, Vương bàn tử mới kéo hai cái mỹ nhân rời đi, hắn cùng tú bà liếc mắt ra hiệu, một tú bà mặt nùng trang lập tức bắt mấy cô nương xinh đẹp lôi kéo Trương ty trưởng, nhất thời giọng nói nũng nịu mềm mại không ngừng.
“Ha, a, cái kia.” Trương ty trưởng cười ha hả, nhưng là lúng túng không thôi.
“Tiên sinh không thích cô nương nơi này ư?” Con ngươi của tú bà xoay vòng vòng.
“Không có không có.”
“Vậy Vân nhi còn không mau mang Trương tiên sinh đi tới phòng của ngươi!” Tú bà vẫy khăn vung lên: “Nhanh a.”
Vân nhi trên mặt vui vẻ, lập tức vui rạo rực mang Trương ty trưởng đi gian phòng của mình. Trước khi đóng cửa, tú bà lại bàn giao một lần: “Nhớ hầu hạ cho tốt.”
“Vâng thưa mụ mụ.”
Cửa vừa đóng lại, Trương đại nhân đã đổi sang bộ mặt khác hỏi: “Như thế nào rồi?”
“Vẫn không được, những lão già này một cái so với một cái càng thêm giả dối, ta hỏi không ra.” Vân nhi cười khổ.
“Bên kia truyền đến tin tức, nói trước cuối tháng cần phải lấy được văn kiện.” Trương ty trưởng đi vài bước: “Như vậy đi, ngươi nghĩ biện pháp liên hệ với mấy người, chúng ta thực sự không được liền dùng biện pháp cứng rắn.”
“Được.”
Thẩm Thăng mấy ngày nay càng ngày càng bất an, cũng không biết sao tự nhiên lại mơ thấy Thẩm gia đại trạch mà mình ở lúc còn trẻ —— tường trắng thanh ngói, đầu ngựa tường cao vót, tượng đá phòng gác cổng, thạch song. Thêm vào mưa bụi mông lung, mặt tường màu trắng huân lên một chút yên hắc, dường như mực nước ngất nhiễm, thanh nhã hờ hững. Xà nhà trên điêu khắc bát tiên quá hải, ma cô hiến thọ các loại (chờ) tinh mỹ mộc họa, càng có mộc lương thác ngưu chân. Gỗ thô góc viền bị mưa dầm, liệt nhật, thời gian đánh bóng ra một loại khô ráo bạch.
Sau đó Thẩm gia tìm một nơi tốt hơn một lần nữa kiến tạo tòa nhà mới, đại trạch cũ cũng bị bỏ không. Trong mộng Thẩm Thăng cảm giác thật giống như là tòa nhà bị bán,có rất nhiều người, cuối cùng tòa nhà trong sáng sạch sẽ biến thành sào huyệt con mối, toả ra mùi khói lửa. Rất nhanh mộng cảnh lại chuyển đổi, hắn mơ tới ánh mặt trời mỹ lệ, trong sân hoa cỏ tươi tắn.
Sau đó chính là một mảnh cô tịch đến cốt tủy, ở nơi sâu xa hắc ám ánh sáng mà hắn muốn không xuất hiện nữa, Tiết Hành, Tiết Hành, Thẩm Thăng có chút khó chịu nhíu chặt lông mày, nhưng không thoát khỏi mảnh hắc ám dày đặc lạnh lẽo.
Tiết Hành tìm thấy Thẩm Thăng ở dưới cây hoa ngọc lan, Tiết Hành mặc một cái áo sơmi thuần sắc, bên ngoài mặc lên kiện áo sam màu đen đơn giản, phía dưới mặc một chiếc quần kaki. Tiết Hành là giá áo trời sinh, mặc cái gì đều dễ nhìn. Hắn nhìn Thẩm Thăng, hai tay nhạt nhẽo cắm ở trong túi quần.
Tiết Hành nâng đầu, nhìn Thẩm Thăng một chút, sau đó dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn một đóa hoa ngọc lan rơi xuống từ đầu cành cây, bầu trời xanh thẳm chỉ có vài đám mây. Vẻ mặt hắn ôn hòa, nhàn nhạt mở miệng: “Trưởng lão trong tộc muốn gặp ngươi.”
Thẩm Thăng bẻ đi một nhánh cây ngọc lan, cánh hoa phì nhuận còn mang theo tươi mới, vuốt vuốt đóa hoa hỏi: “Tại sao?”
“Ngươi nói xem.”
“Tiết Hành, ta mơ một giấc mơ, mơ tới một vài đồ vật đã lâu không thấy, nhưng ta phát hiện ta rất để ý những đồ vật đã biến mất này.”
“Ký ức sao.”
“Ừ.”
“Có thể ngươi chỉ cho rằng mình không để ý, có lúc chính mình phi thường lưu ý đồ vật cũng không phải rất trọng yếu, thế nhưng một vài thứ mất đi rất lâu sau đó, ngươi hồi tưởng lại sẽ cảm thấy rất trọng yếu, thế nhưng, Thẩm Thăng, đồ vật đã mất đi cho dù để ý đến mấy, cũng đã mất đi rồi.” Tiết Hành tiếp nhận cây hoa ngọc lan trong tay hắn thưởng thức, “Đi, chuẩn bị một chút nào.”