Giờ khắc này đứng trên lầu canh Hoài Viễn thành, Thẩm Thăng mới cảm nhận một cách rõ ràng sự nguy hiểm ác liệt của chiến tranh. Hắn chưa bao giờ đích thân đến chiến trường, bản thân cũng chỉ dựa vào phúc ấm của tổ tiên mới trở thành Tư lệnh tối cao Bắc khu. Nếu trận chiến này thất bại thì đối với Thẩm gia đúng là tai ương ngập đầu, trong vô thức hắn nắm chặt nắm đấm.
Núi xanh phía xa trải qua cơn mưa trở nên mát mẻ hẳn, nhưng những tiếng nổ mạnh liên tiếp đã phá đi phần hứng thú thưởng thức cảnh đẹp. Trong Hoài Viễn thành có không ít người dân từ nơi khác đến tị nạn, nếu người Triệu gia lúc này cử vài tên gian tế đi vào thì dễ như ăn cháo. Trầm tư trong chốc lát, Thẩm Thăng ra lệnh:“Đóng cửa thành, thu xếp dân tị nạn ngay tại chỗ, tăng thêm người đi tuần ban đêm.”
Trước khi lên đường hắn không đi gặp Tiết Hành, hắn cũng không biết làm sao để đối mặt với Tiết Hành. Coi tất cả như một giấc mộng đẹp là được rồi. Nếu như giữ được Hoài Viễn thành, hắn nhất định sẽ đi tìm Tiết Hành.
“Tư lệnh, báo vừa lên một số tin tức, Tiết gia cũng tham dự, đứng về phía Triệu gia.” Trịnh thư ký đưa lên một phần báo chí. Thẩm Thăng không tiếp nhận mà chỉ trầm ngâm chốc lát rồi nói:“ Như vậy là bọn họ nhất định phải lật đổ Nghiêu Đô?”
“ Đúng vậy, Triệu gia đã phát ra thông báo khẩn.”
“Tổng thống ngu muội, khả năng bị lật đổ rất lớn a.” Thẩm Thăng đặt tay lên tường thành:“ Ngươi nói ta đánh trận này phần thắng có được đến ba phần hay không?”
Trịnh bí thư trong lòng cả kinh: “Tư lệnh sao lại nghĩ vậy! Phía Triệu Gia coi như có nhiều phần thắng hơn cũng là danh không chính ngôn không thuận, cũng chỉ là loạn đảng mà thôi.”
“Không đúng” Thẩm Thăng vung tay, “Dư luận xã hội sẽ quyết định phương nào là đúng hoặc sai, vậy nên chúng ta phải khống chế vững vàng dư luận xã hội, ngươi triệu tập mấy người văn nhân có danh vọng mà lại trung thành với Nghiêu Đô, khống chế thêm một ít lãnh tụ của sinh viên đại học, cần phải chú ý đến loạn đảng, đem bát nước bẩn này hắt lên người Triệu gia.”
“ Sinh viên ư, liệu có hiệu quả không?”
“Sẽ, kích động một ít phần tử cấp tiến, tốt nhất là học sinh ở Viễn Xuân Thành. Dư luận xã hội sẽ ngã về chúng ta.”
“Tôi đã biết.” Trịnh thư ký nhẹ nhàng đem báo đặt ở trên bao cát, xoay người đi xuống lầu canh.
Một lát sau, Thẩm Thăng mới cầm tờ báo lên,nhìn nam nhân cùng Tiết Hành có mấy phần nghiêm túc giống nhau: “ Tiết Tĩnh Chi sao, xin chỉ giáo nhiều.”
Nhớ tới năm ấy lúc mới vào học, hắn đứng ở hành lang trường học nhìn học sinh đi tới đi lui, trên hành lang thanh đằng quấn quanh, nở đầy những đóa hoa màu tím, mùi thơm lượn lờ mang theo một phần yên tĩnh, sau đó liền nhìn thấy Tiết Hành.
Tiết Hành ôm một chồng sách lớn, nhưng không giống người khác đi lại vội vã, tại sân vắng bước chậm. Có thể chính là tại khoảnh khắc kia hắn Thẩm Thăng đối với Tiết Hành nhất kiến chung tình. Sau đó phát hiện dĩ nhiên cùng y cùng trường, phần kinh hỉ kia không thể dùng ngôn ngữ đi diễn đạt, lời nói miêu tả chỉ phá huỷ đi phần kinh hỉ kia.
Ký ức chính là có lúc tỉ mỉ như vậy, khi đó tâm cảnh tựa hồ còn có thể cảm giác được. Nếu Tiết Hành nói đã cùng Tiết gia thoát ly quan hệ, vậy liền tin y là được rồi, chuyện muốn làm cả đời cũng không có bao nhiêu, vì lẽ đó cố gắng quý trọng đi vậy.
Thẩm Thăng thả tờ báo xuống, nhìn về phía núi xanh kéo dài xa xa.
Lúc còn đang trong giấc mộng, đột nhiên chuông cảnh báo kêu mãnh liệt, đèn tuần tra trong nháy mắt sáng lên toàn bộ, Thẩm Thăng kéo chăn ra vội vàng phủ thêm áo khoác đi về phía bộ chỉ huy.
“Tư lệnh, Triệu gia đột kích thủ bị doanh ” Trịnh bí thư vội vã tiến lên đón, “Đây là nhân số thương vong hiện nay cùng chiến lược đồ. ”
“Trừ thủ bị doanh tăng mạnh nhân thủ, thu xếp dân chạy nạn ngoài thành, sai người nhanh mở cửa thành cho bọn họ đi vào, điều sư đoàn đi Cao Cương tập kích, phá huỷ tuần tra đăng Triệu Gia bố trí ở trên Cao Cương, sau khi tập kích thành công lập tức để sư đoàn cùng sư đoàn đánh,trong đêm cần phải nay hạ Cao Cương!” Trầm Thăng thở một hơi, lại dặn dò Chu sĩ quan “Để Đinh Phúc Thành tới gặp ta, không, quên đi, đi gọi Vương Chiếu, để hắn mang theo phá doanh vòng qua Ngũ Cổ sơn đi thiêu lương khố của Triệu Gia.”
“Tư lệnh, không tốt rồi!” Đi ra ngoài một hồi, Trịnh thư ký vọt vào nói:”Tiết gia tiếp viện rồi.”
Thẩm Thăng nhấp một hớp trà, một lát mới nói: “Triệu tập đội cảm tử, chặn lại. ” Trịnh thư ký vừa mới chuẩn bị đi, lại nghe Trầm Thăng nói: “Nói cho bọn họ biết, ai có con cái cha mẹ thì ta chu cấp nuôi dưỡng. ”
“Vâng”
Thẩm Thăng đè lại bàn, trên mặt bàn bày ra địa đồ, hắn nhìn rất lâu, trong lòng chỉ có một cái ý nghĩ — trận chiến này tất phải thắng!
Thẩm Thăng đè lại lông mày, huyệt Thái Dương đau đến lợi hại, chỉ cầu tin chiến thắng mau mau truyền đến. Không biết mấy tiếng trôi qua, hành lang yên tĩnh rốt cục vang lên tiếng bước chân.
“Thế nào rồi” cũng chỉ là một buổi tối, cổ họng của Thẩm Thăng đã ách như thế.
“Thành công, chỉ là đội cảm tử không ai sống sót” Trịnh thư ký đầu tóc ngổn ngang, khắp toàn thân tất cả đều là tro bụi.
Thẩm Thăng lúc này mới thư giãn xuống,tay bưng chén trà hơi run.
“Tư lệnh?” Trịnh thư ký có chút lo lắng.
“Không có chuyện gì” Thẩm Thăng uống một ngụm trà, “Ngươi đi nghỉ ngơi dưới, để Chu sĩ quan theo ta đi ra ngoài một chuyến. ”
“Vâng” Trịnh thư ký đáp lại, một đêm không nghỉ ngơi thêm vào run như cầy sấy, hắn xác thực cũng muốn ngủ một hồi.”Tư lệnh cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừ” Thẩm Thăng vỗ vỗ quân phục nhăn nheo,tự mình thắt dây mũ quân đội.Trên đường đi tới quân doanh, Thẩm Thăng có chút thấp thỏm, hắn không biết làm sao để đối mặt những binh sĩ mới từ trên chiến trường lui về. Nhìn thấy binh lính cụt tay gãy chân càng nhiều, cả người dính đầy bùn cùng khói thuốc súng, vết thương băng bó đơn giản lại chảy ra máu tươi.
Thẩm Thăng đứng, Chu sĩ quan không biết ý gì không thể làm gì khác hơn là đứng yên sau hắn. Đột nhiên, Trầm Thăng hô to: “Mọi người cực khổ rồi!”
Binh sĩ không nói gì mà nhìn Thẩm Thăng, khóe miệng co rụt lại một hồi rồi lại trở về hình dáng ban đầu, mỗi người dường như pho tượng đất nặn, nhưng là pho tượng thương tàn.
Thẩm Thăng nhanh chân đi về phía một lão binh tầm năm mươi tuổi, nắm chặt tay trái sót lại của hắn: “Cực khổ rồi ” Bị nắm tay một hồi như vậy thì tượng đất cũng có phản ứng. Có người thì rơi lệ, có người khóc lớn lên, bọn họ đều có bạn bè hoặc thân nhân chết đi mà chính mình thì còn sống sót, lại phải lần thứ hai đối mặt với cái chết.
Phần lớn bọn họ đều không hiểu cuộc chiến tranh này đến cùng là vì cái gì, bọn họ chỉ yên phận sinh sống, lại bị những người thống trị kéo vào một hồi chiến tranh tư lợi, sau đó mất đi thân nhân bằng hữu của chính mình, mà đây chỉ là cái bắt đầu, còn rất xa kết thúc.
Thẩm Thăng cảm thấy thật xin lỗi với những người này, nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục. Bỗng nhiên, hắn nhớ tới khuôn mặt Tiết Hành, nhớ tới buổi xế chiều Tiết Hành nói yêu mình, đúng, vì muốn bảo vệ đồ vật của mình, nhất định phải phải kiên trì, mặc kệ kết quả làm sao, hắn đều muốn nhanh chóng kết thúc chiến tranh, sau đó đi gặp Tiết Hành nói cho hắn biết, Thẩm Thăng cũng yêu ngươi Tiết Hành!!!
Trong không khí còn vương lại mùi khói thuốc súng, rồi bị cơn mưa đến tẩy trôi, dần dần thấm ướt mặt đất. Trầm Thăng bị mưa xối ướt tóc, hắn cầm lấy ô mà Trịnh bí thư đưa tới xoay người lại đi tới lầu canh.“Như vậy tốt sao?” Lộ Trung có chút bận tâm.
“Không có chuyện gì,nếu không phải vậy ngươi nói ta ở chỗ này đợi nhiều năm như vậy lại là vì cái gì.” Tiết Hành vuốt vuốt tóc.
“Được, ngươi nếu đã quyết định như vậy, ta đi thông báo phụ thân để lão nhân gia người chuyển cáo Tiết đại ca.” Lộ Trung vỗ vỗ Tiết Hành, “Nơi này dù sao cũng là Thẩm gia đại bản doanh, ngươi cùng thủ hạ của ngươi tất cả phải cẩn thận.”
Tiết Hành khép lại bức thư đã đọc hơn nửa: “Đại bản doanh sơ hở như thế, Thẩm Thăng không có mặt một ngày An Bình thành sẽ thêm một phần nguy cơ bị công phá, chẳng bằng để ta cầm đi ”
“Hắn cũng biết ngươi…”
Tiết Hành lấy giấy chuẩn bị viết thư cho Thẩm Thăng: “Quá mức thiện lương, lừa gạt hắn dễ như ăn cháo, bất quá công phu bên ngoài còn cần phải làm tốt” Tiết Hành vặn mở hộp mực nước, “Ta cả đời này còn không tốn nhiều thời gian như vậy đi lừa gạt một người ”
“Ngươi a, Tiết tam thiếu, ta cũng không biết nói ngươi như thế nào.” Lộ Trung bất đắc dĩ lắc đầu: “Tự lo lấy. ”
“Quản chính ngươi đi, lão già nhà ngươi hi vọng ngươi có thể cầm tới thành An Bình thay hắn tranh khẩu khí.”
Tiết Hành đề bút viết “Thẩm huynh, mấy ngày không gặp có khỏe không, ngu đệ trong lòng mong nhớ.Tất cả mọi người đều mạnh khỏe, mong Thẩm huynh ở tiền tuyến chớ lo lắng, thân thể quan trọng…”
Mấy ngày sau Thẩm Thăng nhận được thư Tiết Hành gửi, trong lòng có chút kích động, thời điểm mở thư suýt chút nữa xé rách toàn bộ phong thư, thật vất vả mới lấy được thư, có chút thấp thỏm bất an, thầm cười nhạo tự mình như cái tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
Có thể một số thời khắc ngươi cũng không biết chính mình bỏ qua cái gì, sau khi rõ ràng thì hối tiếc không kịp nữa, nhưng có người ở trong lòng có vết thương mãi không xóa nhòa, thỉnh thoảng lại mơ hồ đau.
Bất quá nếu có thể nhìn thoáng được, chuyện của quá khứ sẽ thành quá khứ, bởi vì biết thời gian sẽ không quay lại, không thể làm gì khác hơn là quý trọng người trước mắt. Có người từng nói: “ Hãy trân trọng người trước mắt.”