Tôi đến công ti sớm hơn mọi ngày. Chẳng hiểu tại sao nữa. Chắc là do vẫn muốn nhìn thấy anh mỗi ngày đứng trước cửa phòng làm việc, giục một đống tài liệu, hồ sơ rồi bắt tôi làm, muốn được nghe anh la tôi, muốn được pha từng tách trà đem lên phòng làm việc của anh mỗi tối anh không về nhà mà ở lại công ti. Thật ra, nỗ lực của tôi, chẳng là gì trong mắt anh cả. Anh giục đống hồ sơ, tài liệu là muốn trả thù tôi thôi. Anh la tôi là vì anh thù dai. Còn tách cà phê tôi pha, anh đổ đi hết, anh còn nói tôi bỏ độc để hại chết anh. Thế nhưng, trong lòng tôi, từ khi biết anh là anh Bin. Vẫn luôn tự hỏi, liệu tôi ngày đó và bây giờ khác nhau lắm sao?
Tôi hồi hộp, bước lên tầng lầu, đón chào vị giám đốc khó tính. Vậy mà, không thấy anh đâu cả. Cảm giác hơi hờ hững.
Chị Ngọc từ đâu xuất hiện, chạm nhẹ vào vai, khiến tôi hơt giật mình.
- “Sao đến sớm thế?”
- “Dạ, em...em...”
- “Em đến sớm là vì giám đốc, đúng không?”
- “Chị à? Sao chị lại nói thế??”
Tôi chối, chị mỉm cười nhìn rồi. Ánh mắt chị, có gì đó nghiêm túc lắm.
- “Chị hỏi lần cuối, em có phải bé Bo gì đó không Mai?”
- “Em...em...”
- “Chỗ chị em với nhau. Em kể cho cái con phản bội nghe được. Còn chị lại không sao?”
Tôi không biết trả lời thế nào nữa. Đành gật đầu.
Chị nhìn tôi, ánh mắt đồng cảm. Ngày xưa con Phương từng làm thế với chị. Nhưng tôi không thể sánh bằng chị, chị mỉm cười cho qua. Còn tôi, lại không thể.
- “Mai à, nếu thế thì hôm nay xui cho em rồi!”
- “Sao ạ?”
- “Giám đốc bệnh rồi!”
Giám đốc bệnh sao? Hôm qua anh còn khỏe mạnh, cùng cái Phương đi ăn nhà hàng cơ mà?
Tôi đâm ra lo. Hỏi chị địa chỉ nhà của anh.
--------------------
Tôi nghĩ giám đốc phải giàu có, nhà đổ 5,6 tấm. Nhưng tôi đã lầm, giám đốc, anh ấy rất giản dị. Nhà tuy không cao nhưng nhìn vào cũng có một cảm giác ngọt ngào, trong lành thế nào ấy.
Tôi hít một hơi sâu, gõ cửa. Một lần nhấn chuông, rồi lần hai, lần ba. Lạ thật, giám đốc đâu rồi nhỉ?
Tôi mạnh dạn đẩy cửa vào luôn. Cửa không khóa. Căn nhà tối đen như mực. Nhưng vẫn gọn gàng quá. Tôi bước đến một căn phòng. Trong đó, có một người đắp chăn. Tiếng thở không đều, có vẻ yếu ớt.
- “Giám...giám...đốc...”
- “Bo đấy à?”
Bo?! Vậy giám đốc chính là anh Bin rồi. Nhưng chị Ngọc nói con Phương tự nhận là Bo cơ mà...tôi...tôi...nên trả lời như thế nào đây?
- “Bo, em sao thế?”
Tôi lặng người, anh kéo tay tôi lại, ôm chầm lấy, hơi thở của anh phả vào tai tôi, ấm lắm.
- “Anh thích Bo nhiều lắm!”
- “Vâng, anh sốt rồi! Anh chút cháo nhé!”
- “Bo nói thì anh ăn. Anh nghe em!”
Tôi vội chạy ra chợ mua thịt về bằm, xào với hành. Rồi nấu chút cháo và pha một ít trà gừng. Xong xuôi, tôi đem lên.
- “Anh Bin, ăn đi!”
- “Ừ”
Anh cứ cầm bàn tay tôi suốt, anh vuốt ve, ngắm nhìn một lúc, anh mới hỏi:
- “Em có bị phỏng không?”
- “Dạ không đâu”
- “Ừ”
Anh mỉm cười, giọng làm nũng, nói với tôi.
- “Bo đút anh ăn”
Tôi không còn lựa chọn nào cả. Anh cứ như con mèo con vậy, ngoan ngoãn mở miệng để tôi đút từng thìa cháo.
- “Bo à, đừng ghét anh!”
- “Anh...”
- “Chuyện ngày bé đấy!”
Không ngờ anh còn nhớ chuyện trẻ trâu ngày nhỏ đấy. Tôi cười. Lúc về, anh kéo tay tôi lại, dịu dàng không muốn rời.
- “Ở lại với anh”
- “Em xin lỗi. Em phải về nhà rồi!”
- “Bo...”
- “Thôi anh nghỉ tí đi. Em về có việc, chút em đến.”
- “Ừ”
Rồi tôi dìu anh nằm xuống ngủ, cẩn thận đắp chăn cho anh. Không quên chuẩn bị sẵn phần cháo thịt bằm trong bếp.
Anh chìm vào giấc ngủ bình yên. Tôi rón rén ra về.
Sáng hôm sau, anh khỏi bệnh, rồi đến công ti làm như mọi ngày. Có một chuyện tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì anh đã không còn lườm liếc gì tôi cả, anh thấy tôi liền nở nụ cười tươi. Tưởng chừng, anh đã nhận ra tôi chính là Bo ngày nào. Không ngờ, anh vẫn âu yếm cùng cái Phương.
Phải chăng, anh đã quên?
Hay anh vẫn chưa biết, tôi là ai?
Năm phút sau đó, anh cho gọi tôi đến phòng làm việc:
- “Hôm qua, tôi bệnh, nói năng hơi hồ đồ. Tôi nhầm cô với Phương. Xin lỗi!”
- “Anh à, thật ra...em...”
- “Cô không cần giải thích đâu. Phương kể cho tôi nghe hết rồi.”
Tôi hơi bất ngờ, con Phương kể gì chứ?
- “Kể gì ạ?”
- “Hôm qua, Phương bận việc gia đình, không chăm sóc tôi được. Nên có nấu cháo sẵn, nhờ cô đem qua, chăm sóc cho tôi phải không?”
- “Nhưng...em...”
- “Tôi biết những chuyện cô làm với Phương. Cô đâm chọt khiến Phương và Ngọc bất hòa. Nhưng cô biết đấy, Phương đã năn nỉ cho cô rồi. Tôi không truy cứu nữa!”
Tôi gần như chết lặng. Những việc tôi làm, hóa ra là do con Phương nhờ vả thôi sao? Hành động xuất phát từ chính trái tim tôi không hề làm lay động trái tim anh sao?
- “Cô về đi”
Anh nói thế, tôi chẳng biết nói gì hơn. Lặng lẽ về phòng. Chị Ngọc đang bận đánh văn bản gì đó chăm chú, thấy tôi như vậy. Đâm ra lo:
- “Sao thế?”
- “Em...em...”
- “Đừng cố nhịn, khóc đi. Chị hiểu em mà”
Trước mặt chị, tôi như một đứa trẻ, không thể nào giấu gì được chị. Tôi òa khóc. Chị im lặng, lắng nghe lời nói vừa ngập ngừng, vừa đứt quãng của tôi.
- “Con chó đó, em hiền với nó lắm rồi đấy!”
Chị tức giận, kéo tôi lên phòng giám đốc. Tôi muốn ngăn lại cũng đã muộn.
Tôi đến công ti sớm hơn mọi ngày. Chẳng hiểu tại sao nữa. Chắc là do vẫn muốn nhìn thấy anh mỗi ngày đứng trước cửa phòng làm việc, giục một đống tài liệu, hồ sơ rồi bắt tôi làm, muốn được nghe anh la tôi, muốn được pha từng tách trà đem lên phòng làm việc của anh mỗi tối anh không về nhà mà ở lại công ti. Thật ra, nỗ lực của tôi, chẳng là gì trong mắt anh cả. Anh giục đống hồ sơ, tài liệu là muốn trả thù tôi thôi. Anh la tôi là vì anh thù dai. Còn tách cà phê tôi pha, anh đổ đi hết, anh còn nói tôi bỏ độc để hại chết anh. Thế nhưng, trong lòng tôi, từ khi biết anh là anh Bin. Vẫn luôn tự hỏi, liệu tôi ngày đó và bây giờ khác nhau lắm sao?
Tôi hồi hộp, bước lên tầng lầu, đón chào vị giám đốc khó tính. Vậy mà, không thấy anh đâu cả. Cảm giác hơi hờ hững.
Chị Ngọc từ đâu xuất hiện, chạm nhẹ vào vai, khiến tôi hơt giật mình.
- “Sao đến sớm thế?”
- “Dạ, em...em...”
- “Em đến sớm là vì giám đốc, đúng không?”
- “Chị à? Sao chị lại nói thế??”
Tôi chối, chị mỉm cười nhìn rồi. Ánh mắt chị, có gì đó nghiêm túc lắm.
- “Chị hỏi lần cuối, em có phải bé Bo gì đó không Mai?”
- “Em...em...”
- “Chỗ chị em với nhau. Em kể cho cái con phản bội nghe được. Còn chị lại không sao?”
Tôi không biết trả lời thế nào nữa. Đành gật đầu.
Chị nhìn tôi, ánh mắt đồng cảm. Ngày xưa con Phương từng làm thế với chị. Nhưng tôi không thể sánh bằng chị, chị mỉm cười cho qua. Còn tôi, lại không thể.
- “Mai à, nếu thế thì hôm nay xui cho em rồi!”
- “Sao ạ?”
- “Giám đốc bệnh rồi!”
Giám đốc bệnh sao? Hôm qua anh còn khỏe mạnh, cùng cái Phương đi ăn nhà hàng cơ mà?
Tôi đâm ra lo. Hỏi chị địa chỉ nhà của anh.
--------------------
Tôi nghĩ giám đốc phải giàu có, nhà đổ , tấm. Nhưng tôi đã lầm, giám đốc, anh ấy rất giản dị. Nhà tuy không cao nhưng nhìn vào cũng có một cảm giác ngọt ngào, trong lành thế nào ấy.
Tôi hít một hơi sâu, gõ cửa. Một lần nhấn chuông, rồi lần hai, lần ba. Lạ thật, giám đốc đâu rồi nhỉ?
Tôi mạnh dạn đẩy cửa vào luôn. Cửa không khóa. Căn nhà tối đen như mực. Nhưng vẫn gọn gàng quá. Tôi bước đến một căn phòng. Trong đó, có một người đắp chăn. Tiếng thở không đều, có vẻ yếu ớt.
- “Giám...giám...đốc...”
- “Bo đấy à?”
Bo?! Vậy giám đốc chính là anh Bin rồi. Nhưng chị Ngọc nói con Phương tự nhận là Bo cơ mà...tôi...tôi...nên trả lời như thế nào đây?
- “Bo, em sao thế?”
Tôi lặng người, anh kéo tay tôi lại, ôm chầm lấy, hơi thở của anh phả vào tai tôi, ấm lắm.
- “Anh thích Bo nhiều lắm!”
- “Vâng, anh sốt rồi! Anh chút cháo nhé!”
- “Bo nói thì anh ăn. Anh nghe em!”
Tôi vội chạy ra chợ mua thịt về bằm, xào với hành. Rồi nấu chút cháo và pha một ít trà gừng. Xong xuôi, tôi đem lên.
- “Anh Bin, ăn đi!”
- “Ừ”
Anh cứ cầm bàn tay tôi suốt, anh vuốt ve, ngắm nhìn một lúc, anh mới hỏi:
- “Em có bị phỏng không?”
- “Dạ không đâu”
- “Ừ”
Anh mỉm cười, giọng làm nũng, nói với tôi.
- “Bo đút anh ăn”
Tôi không còn lựa chọn nào cả. Anh cứ như con mèo con vậy, ngoan ngoãn mở miệng để tôi đút từng thìa cháo.
- “Bo à, đừng ghét anh!”
- “Anh...”
- “Chuyện ngày bé đấy!”
Không ngờ anh còn nhớ chuyện trẻ trâu ngày nhỏ đấy. Tôi cười. Lúc về, anh kéo tay tôi lại, dịu dàng không muốn rời.
- “Ở lại với anh”
- “Em xin lỗi. Em phải về nhà rồi!”
- “Bo...”
- “Thôi anh nghỉ tí đi. Em về có việc, chút em đến.”
- “Ừ”
Rồi tôi dìu anh nằm xuống ngủ, cẩn thận đắp chăn cho anh. Không quên chuẩn bị sẵn phần cháo thịt bằm trong bếp.
Anh chìm vào giấc ngủ bình yên. Tôi rón rén ra về.
Sáng hôm sau, anh khỏi bệnh, rồi đến công ti làm như mọi ngày. Có một chuyện tôi vừa vui vừa buồn. Vui vì anh đã không còn lườm liếc gì tôi cả, anh thấy tôi liền nở nụ cười tươi. Tưởng chừng, anh đã nhận ra tôi chính là Bo ngày nào. Không ngờ, anh vẫn âu yếm cùng cái Phương.
Phải chăng, anh đã quên?
Hay anh vẫn chưa biết, tôi là ai?
Năm phút sau đó, anh cho gọi tôi đến phòng làm việc:
- “Hôm qua, tôi bệnh, nói năng hơi hồ đồ. Tôi nhầm cô với Phương. Xin lỗi!”
- “Anh à, thật ra...em...”
- “Cô không cần giải thích đâu. Phương kể cho tôi nghe hết rồi.”
Tôi hơi bất ngờ, con Phương kể gì chứ?
- “Kể gì ạ?”
- “Hôm qua, Phương bận việc gia đình, không chăm sóc tôi được. Nên có nấu cháo sẵn, nhờ cô đem qua, chăm sóc cho tôi phải không?”
- “Nhưng...em...”
- “Tôi biết những chuyện cô làm với Phương. Cô đâm chọt khiến Phương và Ngọc bất hòa. Nhưng cô biết đấy, Phương đã năn nỉ cho cô rồi. Tôi không truy cứu nữa!”
Tôi gần như chết lặng. Những việc tôi làm, hóa ra là do con Phương nhờ vả thôi sao? Hành động xuất phát từ chính trái tim tôi không hề làm lay động trái tim anh sao?
- “Cô về đi”
Anh nói thế, tôi chẳng biết nói gì hơn. Lặng lẽ về phòng. Chị Ngọc đang bận đánh văn bản gì đó chăm chú, thấy tôi như vậy. Đâm ra lo:
- “Sao thế?”
- “Em...em...”
- “Đừng cố nhịn, khóc đi. Chị hiểu em mà”
Trước mặt chị, tôi như một đứa trẻ, không thể nào giấu gì được chị. Tôi òa khóc. Chị im lặng, lắng nghe lời nói vừa ngập ngừng, vừa đứt quãng của tôi.
- “Con chó đó, em hiền với nó lắm rồi đấy!”
Chị tức giận, kéo tôi lên phòng giám đốc. Tôi muốn ngăn lại cũng đã muộn.