Ngôn Nại là một cô gái trong sáng, cô chưa bao giờ xem phim tình cảm cấp 3, cô không biết xảy ra chuyện gì. Cô có đọc qua tiểu thuyết ngôn tình, nhưng bây giờ không có cách nào hiểu được hai người trong phòng kia đang làm cái gì, cô tò mò tiếp tục đi tới.
Dịch Hạ đưa tay ngăn cản Ngôn Nại, "Tiểu thư Ngôn, hiện tại cô tốt nhất đừng đi vào, phó tổng hiện giờ rất bận".
Ngôn Nại sao có thể tin hắn nói, đi vòng qua tay Dịch Hạ, cô không chút do dự mở cửa phòng làm việc ra, Ngôn Nại trong nháy mắt đưa tay che lại.
A, đây không phải chính là hình ảnh sống động của con ngựa đực trong phim cấp 3 sao! Cảnh này so với cảnh trong phim sắc nét hơn nhiều, cô xem cũng không chớp mắt, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên những tia sáng rực rỡ. Không trách được ở quốc gia X, loại này được tiêu thụ tốt như vậy, các quốc gia đều có một lượng người lớn thích phim này.
Cảnh sắc thật sống động, chân thật.
Trên bàn làm việc rộng rãi một mỹ nhân bị Ngôn Diễn đè lên, váy ngắn vén đến ngang eo, từ eo trở xuống không có bất cứ cái gì che đậy, hai chân trắng như tuyết đang vòng quanh eo Ngôn Diễn, trên chân còn mang giày cao gót.
Cô ta ở dưới thân Ngôn Diễn động tình ngâm nga, thân thể hai người chặt chẽ dán lại, vô cùng thân mật.
Ngôn Nại vừa vào, Ngôn Diễn liền cứng người lại, mỹ nhân yêu kiều cũng im lặng.
Ngôn Nại phản ứng kịp, cô hắng giọng một cái.
"Anh, nhắc nhở anh một chút, bây giờ anh rất nghèo, là người không một xu dính túi". Nói xong cô đi ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa.
Ngôn Diễn ngửa mặt lên trời kêu to, cuộc sống khổ cực này, gần đây cuộc sống của anh không được thuận lợi, quả thực là một cảm giác khó chịu. Có nữ nhân đến tìm anh, diện mạo cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, anh lại cấm dục một thời gian rất lâu rồi, món ngon dâng tới cửa này chính là nắng hạn gặp mưa, anh đã chuẩn bị tốt để cơ thể có thể phóng túng tốt một lần, vừa mới tiến đến, ma nữ kia đã tới.
Anh làm sao quên ma nữ kia được cơ chứ, còn quên khóa cửa, quên hiện tại anh không có tiền tán gái. Nghe ma nữ nói xong liền hiểu, anh cũng lo lắng, ngộ ngỡ vị dưới thân anh này, sau này tìm anh muốn hắn tặng trang sức, túi xách thì anh biết làm thế nào, hiện tại ngay tiền để mời cô ta đi ăn một bữa anh cũng không có. Nghĩ tới những thứ này, anh liền căng thẳng, trong lòng không yên, tiếp đến lão Nhị của hắn cũng mềm nhũn................
Ngôn Nại sau khi ra ngoài, gương mặt nghiêm túc lạnh lẽo, mặt lạnh là cô giả bộ, thực ra cô rất chột dạ, khó có cơ hội gặp cảnh đông cung sống như vậy, cô cũng muốn xem nhiều một chút, còn cố ý trì hoãn thời gian ra ngoài đấy.
Nếu không phải còn có Dịch Hạ ở bên ngoài phòng, nếu không phải chuyện cô ở bên cạnh quan sát thực không tốt, nếu không phải cô là con gái, trong lòng cô còn có chút xấu hổ..................Đến bây giờ lòng cô còn đang nhảy loạn, nhìn mỹ nam trái tim nhỏ của cô đập nhanh, nhìn mấy lần đông cung đồ, tim đập nhanh tới độ muốn vọt ra ngoài rồi, chẳng lẽ cô là một sắc nữ tiềm ẩn?
Cô mắt lạnh nhìn Dịch Hạ như không có chuyện gì xảy ra đang làm việc bên kia, là người này làm chuyện xấu sao? Ngay ngày đầu tiên đi làm đã hủy hoại hình tượng của anh trai cô. Hắn nghĩ khiến anh trai chìm vào nữ sắc không thể thoát ra được, hắn đây là muốn dẫn anh trai lầm đường lạc lối, cô gái kia còn là nghệ sĩ của công ty, gây ra tai vạ cũng là do Ngôn thị xử lý. Hắn đang tính toán để cho nhiều người biết đến, ở trong Ngôn thị thu thập tin tức tình báo, vừa lợi dụng anh của cô phá hỏng các nữ nghệ sĩ do công ty quản lý, công ty Ngôi Sao ngồi một bên hưởng lợi. Ngôn Nại suy nghĩ lưu chuyển một hồi, hôm nay mỹ nhân không phải do Dịch Hạ sai khiến tới, cô tìm đến Ngôn Diễn để hiến thân, hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Cố ý đưa người tới của cho Ngôn Diễn, hành động lộ liễu như thế, dễ dàng bị người khác phát hiện, hắn mới không ngu là làm như vậy.
Nếu như Ngôn Diễn không vui, một tay vỗ không tạo thành tiếng vang, tại sao có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Dịch Hạ đây.
"Trợ lý Dịch, cô gái kia là do chú dẫn đến sao?". Ngôn Nại lạnh giọng hỏi.
"Cô Dương nói cô ấy quen biết phó giám đốc, tìm ngài ấy có chuyện. Ta có hỏi qua phó tổng, phó tổng cũng đồng ý cho cô ấy vào". Dịch Hạ ngẩng đầu lên trả lời.
"Trợ lý Dịch, vậy cháu đem những lời vừa rồi của chú nói trước mặt ba cháu nói nhá?” Ngôn Nại nhíu mày hừ lạnh, ngươi muốn đẩy hết trách nhiệm sao, ngươi lại không biết nữ nhân kia tới để làm gì? Chuyện của Ngôn Diễn, cái gì có thể, cái gì không thể, Dịch Hạ trong lòng biết rõ. Ba chính là phái hắn tới để giám sát Ngôn Diễn. Tâm của hắn không đặt tại Ngôn thị, không muốn Ngôn thị yên ổn, dĩ nhiên sẽ không tận lực giúp đỡ Ngôn Diễn, Ngôn Diễn ngày càng xấu xa, hắn cũng góp phần trong đó.
Khóe miệng Dịch Hạ giật giật, Ngôn Nại nói thì mình không cần để ý, thích thú, Ngôn Nại rảnh rỗi trông coi việc của thiên hạ? Chủ tịch Ngôn xác thực có phân phó hắn ta trông coi Ngôn Diễn thật tốt, một là hướng dẫn Ngôn Diễn làm quen với công việc, hai là giám sát khi nào Ngôn Diễn phạm sai lầm thì phải ngăn cản, chỉ dẫn hắn.
Sau khi mỹ nhân Dương mặc quần áo chỉnh tề xong, thân hình uốn éo như rắn nước đi ra ngoài. Ngôn Nại cũng không để ý đến Dịch Hạ nữa, cảnh cáo hắn một chút, nhìn xem lần sau hắn ta còn dám làm chuyện lộ liễu như vậy không?
Ngôn Nại bước chậm vào phòng làm việc, hai anh em nói chuyện linh tinh một lúc.
Cúc áo sơ mi của Ngôn Diễn nửa cài nửa không, cà vạt xốc xếch giắt trên cổ áo, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, thấy Ngôn Nại đi vào, khuôn mặt không cảm xúc, mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ngôn Nại, Ngôn Nại cũng trừng mắt nhìn lại.
"Công việc thì anh không làm, không có tính tự chủ, em mới rời đi một lúc................Bàn làm việc không phải dùng để đặt phụ nữ.” Ngôn Nại nhìn lướt qua cái bàn sang trọng, trên mặt bàn một chút tài liệu cũng không có, giống hệt lúc sáng cô đến.
"Đây không phải là việc quan trọng có được không?" Ngôn Diễn căm giận, bất bình nói.
Việc quan trọng? Chẳng lẽ muốn cô cho nhận xét về hình ảnh vừa rồi? Như anh trai thật giỏi nha, tcô Dương có vóc dáng thật tốt?
“Em ở bên ngoài thấy cô Dương đã đi rồi.” Ngôn Nại suy nghĩ một chút.
"Trước khi ngươi vào phòng sao không gõ cửa?". Ngôn Diễn tức giận nói, chuyện tốt bị cắt ngang khiến hắn thật khó chịu.
"Em còn không trách anh làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiến trog sáng của em đó." Tâm trạng Ngôn Nại hiện tại rất xấu, cô không phải là lo lắng cho hắn sao? Cho nên tình huống cấp bách, quên gõ cửa. Cô cố ý bình tĩnh nói sang chuyện khác, "Lát nữa, ba sẽ tìm anh để hai cha con nói chuyện, có muốn em cùng đi với anh không?".
Ngôn Diễn:.........
"Anh nên làm việc đi". Ngôn Nại tìm ghế dựa ngồi xuống, tựa như giáo viên tiểu học kèm cặp học sinh vậy.
Một lát sau cô lại hỏi, "Đúng rồi, anh yêu cô gái vừa nãy sao?".
"Không yêu". Hắn đối với nữ nhân vừa rồi cũng không có nửa điểm ấn tượng, nàng ta là một nghệ sỹ trong công ty, tính cả hôm nay thì bọn họ mới gặp nhau có hai lần, đến cả cô ta tên gì hắn cũng không biết.
"Vậy anh vẫn cùng cô ấy............". Ngôn Nại hàm súc hỏi, cô hiểu được cuộc sống đời tư của Ngôn Diễn rất hỗn loạn, cô muốn nghe cái nhìn của anh một chút, để hiểu rõ hơn về anh, như thế có thể trợ giúp cho việc cải tạo anh của cô.
"Chỉ cần anh cùng phụ nữ xảy ra quan hệ, ta liền phải yêu cô ta.........., rất nhiều phụ nữ có quan hệ với anh, anh đều phải yêu từng người một sao? Nha đầu ngốc, tình yêu và tình dục khác nhau, yêu là nhu cầu của tâm lý, dục là nhu cầu của thể xác. Thể xác có nhu cầu thì sẽ đi phát tiết, thỏa mãn nhu cầu không nhất định phải là yêu. Giống như khi đói bụng thì sẽ ăn cơm, ăn cơm chỉ là thỏa mãn nhu cầu no bụng khi ta đói, có thể ăn no bụng, không nhất thiết chỉ có một món ăn". Ngôn Diễn gõ gõ tàn thuốc, cười như không cười nói, trong giọng nói lộ vẻ khoe khoang cùng hài lòng.
Ngôn Nại suy nghĩ thật lâu, cô không thể gật bừa theo cách nói của Ngôn Diễn, cô cho rằng quan điểm của hắn là sai.
"Không ăn cơm, con người sẽ chết; không tình dục, con người vẫn có thể sống. Ăn cơm cùng tình dục là hai khái niệm bất đồng, không thể so sánh với nhau. Không điều khiển được dục vọng dưới thân mình, đó là năng lực tự kiềm chế bản thân chưa đủ, đó là người hoang dâm hoặc là người thần kinh phân liệt, hoặc chính là đầu óc chậm phát triển. Anh, anh là loại nào? Vậy thì anh không có tiến hóa hoàn thiện, chỉ dừng lại ở cấp động vật mà thôi".
"Ngôn Nại!". Ngôn Diễn nổi giận.
"Anh, anh nên tiến hóa đi". Ngôn Nại mỉm cười.
Lúc Ngôn Nại tiến vào, cửa phòng làm việc bị cô tùy tiện đóng lại, cũng không có khép chặt, để lại một khe hở nhỏ, người mới tới đứng ngoài cửa, nghe được lập luận của Ngôn Nại về nhu cầu ăn cơm cùng tình dục, khóe môi hắn giương lên một nụ cười nhẹ, hắn lễ phép gõ cửa phòng làm việc một cái.
"Mời vào". Ngôn Diễn dập tắt điếu thuốc, anh sẽ không tức giận với Ngôn Nại.
Clarence đi vào, Ngôn Nại đã đoán đúng, ba Ngôn muốn tìm Ngôn Diễn nói chuyện, chuyện diễn ra trong phòng làm việc của Ngôn Diễn lúc trước, do Dương tiểu thư kia cố ý truyền đi, lời nói giống như mọc cánh, lan truyền khắp nơi trong công ty. Clarence đến là mời Ngôn Diễn lên phòng làm việc của chủ tịch nói chuyện.
Ngôn Diễn chỉnh sửa lại quần áo, theo Clarence đi lên, lúc ra đến cửa, hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Nại một cái.
Ngôn Nại không biết có phải cô bị ảo giác hay không, lúc Clarence tiến vào hình như đã nghe thấy gì đó, cô nhạy cảm thấy Clarence tỏ ra gần gũi với cô một chút.
Sau khi Ngôn Diễn đi, Ngôn Nại một mình không có chuyện gì làm, trên bàn làm việc cái gì cũng không có, nàng đặc biệt đi tìm trợ lý phó giám đốc.
"Trợ lý Dịch, chú chuẩn bị tài liệu như thế nào vậy? Trên bàn làm việc cái gì cũng không có, đây là làm việc kiểu gì?"
"Còn chưa kịp đưa lên, tiểu thư người hiện tại cần xem sao?". Chủ tịch phân phó, Ngôn Nại cũng tiến vào học tập công tác nghiệp vụ của công ty cùng với Ngôn Diễn, Ngôn Nại và Ngôn Diễn, hắn phải đối xử giống nhau.
"Đúng vậy, làm phiền chú mang tài liệu vào". Ngôn Nại gật đầu một cái, nói xong xoay người đi thẳng vào phòng làm việc.
Ngôn Nại đoan chính ngồi trên ghế của phó tổng giám đốc, trông có mấy phần khí thế, Dịch Hạ ôm mấy xấp tài liệu tiến vào, hắn ta đã phân loại tất cả, sau đó để chỉnh tề trên mặt bàn.
" Tiểu thư Ngôn nếu như có gì không hiểu, có thể hỏi ta, ta ra ngoài làm việc trước".
Ngôn Nại vung tay lên, cô cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta chán ghét của hắn.
Cô chọn một tập tài liệu ghi tóm tắt lịch sử của công ty, bên trong đề cập đến sự thành lập của Ngôn thị cùng quá trình phát triển, có nhưng thành tựu đạt được cùng những ngành nghề công ty kinh doanh. Ngôn thị phát triển không chỉ ở lĩnh vực giải trí điện ảnh, còn có truyền thông, khách sạn cùng với thương nhân trong nội thành. Ngôn Nại phải nói, Ngôn thị bây giờ đang trong thời kỳ huy hoàng, chỉ cần có lòng tin và sự phát triển vững chắc, cùng với cố gắng, trong tương lai năm năm tới nó nhất định sẽ không sụp đổ. Lòng tin của Ngôn Nại đã mạnh hơn nhiều, tỏa ra hào khí, sói lang cái gì, hổ báo cái gì, cứ tới đi!
Ngôn Nại là một cô gái trong sáng, cô chưa bao giờ xem phim tình cảm cấp , cô không biết xảy ra chuyện gì. Cô có đọc qua tiểu thuyết ngôn tình, nhưng bây giờ không có cách nào hiểu được hai người trong phòng kia đang làm cái gì, cô tò mò tiếp tục đi tới.
Dịch Hạ đưa tay ngăn cản Ngôn Nại, "Tiểu thư Ngôn, hiện tại cô tốt nhất đừng đi vào, phó tổng hiện giờ rất bận".
Ngôn Nại sao có thể tin hắn nói, đi vòng qua tay Dịch Hạ, cô không chút do dự mở cửa phòng làm việc ra, Ngôn Nại trong nháy mắt đưa tay che lại.
A, đây không phải chính là hình ảnh sống động của con ngựa đực trong phim cấp sao! Cảnh này so với cảnh trong phim sắc nét hơn nhiều, cô xem cũng không chớp mắt, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên những tia sáng rực rỡ. Không trách được ở quốc gia X, loại này được tiêu thụ tốt như vậy, các quốc gia đều có một lượng người lớn thích phim này.
Cảnh sắc thật sống động, chân thật.
Trên bàn làm việc rộng rãi một mỹ nhân bị Ngôn Diễn đè lên, váy ngắn vén đến ngang eo, từ eo trở xuống không có bất cứ cái gì che đậy, hai chân trắng như tuyết đang vòng quanh eo Ngôn Diễn, trên chân còn mang giày cao gót.
Cô ta ở dưới thân Ngôn Diễn động tình ngâm nga, thân thể hai người chặt chẽ dán lại, vô cùng thân mật.
Ngôn Nại vừa vào, Ngôn Diễn liền cứng người lại, mỹ nhân yêu kiều cũng im lặng.
Ngôn Nại phản ứng kịp, cô hắng giọng một cái.
"Anh, nhắc nhở anh một chút, bây giờ anh rất nghèo, là người không một xu dính túi". Nói xong cô đi ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa.
Ngôn Diễn ngửa mặt lên trời kêu to, cuộc sống khổ cực này, gần đây cuộc sống của anh không được thuận lợi, quả thực là một cảm giác khó chịu. Có nữ nhân đến tìm anh, diện mạo cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, anh lại cấm dục một thời gian rất lâu rồi, món ngon dâng tới cửa này chính là nắng hạn gặp mưa, anh đã chuẩn bị tốt để cơ thể có thể phóng túng tốt một lần, vừa mới tiến đến, ma nữ kia đã tới.
Anh làm sao quên ma nữ kia được cơ chứ, còn quên khóa cửa, quên hiện tại anh không có tiền tán gái. Nghe ma nữ nói xong liền hiểu, anh cũng lo lắng, ngộ ngỡ vị dưới thân anh này, sau này tìm anh muốn hắn tặng trang sức, túi xách thì anh biết làm thế nào, hiện tại ngay tiền để mời cô ta đi ăn một bữa anh cũng không có. Nghĩ tới những thứ này, anh liền căng thẳng, trong lòng không yên, tiếp đến lão Nhị của hắn cũng mềm nhũn................
Ngôn Nại sau khi ra ngoài, gương mặt nghiêm túc lạnh lẽo, mặt lạnh là cô giả bộ, thực ra cô rất chột dạ, khó có cơ hội gặp cảnh đông cung sống như vậy, cô cũng muốn xem nhiều một chút, còn cố ý trì hoãn thời gian ra ngoài đấy.
Nếu không phải còn có Dịch Hạ ở bên ngoài phòng, nếu không phải chuyện cô ở bên cạnh quan sát thực không tốt, nếu không phải cô là con gái, trong lòng cô còn có chút xấu hổ..................Đến bây giờ lòng cô còn đang nhảy loạn, nhìn mỹ nam trái tim nhỏ của cô đập nhanh, nhìn mấy lần đông cung đồ, tim đập nhanh tới độ muốn vọt ra ngoài rồi, chẳng lẽ cô là một sắc nữ tiềm ẩn?
Cô mắt lạnh nhìn Dịch Hạ như không có chuyện gì xảy ra đang làm việc bên kia, là người này làm chuyện xấu sao? Ngay ngày đầu tiên đi làm đã hủy hoại hình tượng của anh trai cô. Hắn nghĩ khiến anh trai chìm vào nữ sắc không thể thoát ra được, hắn đây là muốn dẫn anh trai lầm đường lạc lối, cô gái kia còn là nghệ sĩ của công ty, gây ra tai vạ cũng là do Ngôn thị xử lý. Hắn đang tính toán để cho nhiều người biết đến, ở trong Ngôn thị thu thập tin tức tình báo, vừa lợi dụng anh của cô phá hỏng các nữ nghệ sĩ do công ty quản lý, công ty Ngôi Sao ngồi một bên hưởng lợi. Ngôn Nại suy nghĩ lưu chuyển một hồi, hôm nay mỹ nhân không phải do Dịch Hạ sai khiến tới, cô tìm đến Ngôn Diễn để hiến thân, hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Cố ý đưa người tới của cho Ngôn Diễn, hành động lộ liễu như thế, dễ dàng bị người khác phát hiện, hắn mới không ngu là làm như vậy.
Nếu như Ngôn Diễn không vui, một tay vỗ không tạo thành tiếng vang, tại sao có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Dịch Hạ đây.
"Trợ lý Dịch, cô gái kia là do chú dẫn đến sao?". Ngôn Nại lạnh giọng hỏi.
"Cô Dương nói cô ấy quen biết phó giám đốc, tìm ngài ấy có chuyện. Ta có hỏi qua phó tổng, phó tổng cũng đồng ý cho cô ấy vào". Dịch Hạ ngẩng đầu lên trả lời.
"Trợ lý Dịch, vậy cháu đem những lời vừa rồi của chú nói trước mặt ba cháu nói nhá?” Ngôn Nại nhíu mày hừ lạnh, ngươi muốn đẩy hết trách nhiệm sao, ngươi lại không biết nữ nhân kia tới để làm gì? Chuyện của Ngôn Diễn, cái gì có thể, cái gì không thể, Dịch Hạ trong lòng biết rõ. Ba chính là phái hắn tới để giám sát Ngôn Diễn. Tâm của hắn không đặt tại Ngôn thị, không muốn Ngôn thị yên ổn, dĩ nhiên sẽ không tận lực giúp đỡ Ngôn Diễn, Ngôn Diễn ngày càng xấu xa, hắn cũng góp phần trong đó.
Khóe miệng Dịch Hạ giật giật, Ngôn Nại nói thì mình không cần để ý, thích thú, Ngôn Nại rảnh rỗi trông coi việc của thiên hạ? Chủ tịch Ngôn xác thực có phân phó hắn ta trông coi Ngôn Diễn thật tốt, một là hướng dẫn Ngôn Diễn làm quen với công việc, hai là giám sát khi nào Ngôn Diễn phạm sai lầm thì phải ngăn cản, chỉ dẫn hắn.
Sau khi mỹ nhân Dương mặc quần áo chỉnh tề xong, thân hình uốn éo như rắn nước đi ra ngoài. Ngôn Nại cũng không để ý đến Dịch Hạ nữa, cảnh cáo hắn một chút, nhìn xem lần sau hắn ta còn dám làm chuyện lộ liễu như vậy không?
Ngôn Nại bước chậm vào phòng làm việc, hai anh em nói chuyện linh tinh một lúc.
Cúc áo sơ mi của Ngôn Diễn nửa cài nửa không, cà vạt xốc xếch giắt trên cổ áo, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, thấy Ngôn Nại đi vào, khuôn mặt không cảm xúc, mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ngôn Nại, Ngôn Nại cũng trừng mắt nhìn lại.
"Công việc thì anh không làm, không có tính tự chủ, em mới rời đi một lúc................Bàn làm việc không phải dùng để đặt phụ nữ.” Ngôn Nại nhìn lướt qua cái bàn sang trọng, trên mặt bàn một chút tài liệu cũng không có, giống hệt lúc sáng cô đến.
"Đây không phải là việc quan trọng có được không?" Ngôn Diễn căm giận, bất bình nói.
Việc quan trọng? Chẳng lẽ muốn cô cho nhận xét về hình ảnh vừa rồi? Như anh trai thật giỏi nha, tcô Dương có vóc dáng thật tốt?
“Em ở bên ngoài thấy cô Dương đã đi rồi.” Ngôn Nại suy nghĩ một chút.
"Trước khi ngươi vào phòng sao không gõ cửa?". Ngôn Diễn tức giận nói, chuyện tốt bị cắt ngang khiến hắn thật khó chịu.
"Em còn không trách anh làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiến trog sáng của em đó." Tâm trạng Ngôn Nại hiện tại rất xấu, cô không phải là lo lắng cho hắn sao? Cho nên tình huống cấp bách, quên gõ cửa. Cô cố ý bình tĩnh nói sang chuyện khác, "Lát nữa, ba sẽ tìm anh để hai cha con nói chuyện, có muốn em cùng đi với anh không?".
Ngôn Diễn:.........
"Anh nên làm việc đi". Ngôn Nại tìm ghế dựa ngồi xuống, tựa như giáo viên tiểu học kèm cặp học sinh vậy.
Một lát sau cô lại hỏi, "Đúng rồi, anh yêu cô gái vừa nãy sao?".
"Không yêu". Hắn đối với nữ nhân vừa rồi cũng không có nửa điểm ấn tượng, nàng ta là một nghệ sỹ trong công ty, tính cả hôm nay thì bọn họ mới gặp nhau có hai lần, đến cả cô ta tên gì hắn cũng không biết.
"Vậy anh vẫn cùng cô ấy............". Ngôn Nại hàm súc hỏi, cô hiểu được cuộc sống đời tư của Ngôn Diễn rất hỗn loạn, cô muốn nghe cái nhìn của anh một chút, để hiểu rõ hơn về anh, như thế có thể trợ giúp cho việc cải tạo anh của cô.
"Chỉ cần anh cùng phụ nữ xảy ra quan hệ, ta liền phải yêu cô ta.........., rất nhiều phụ nữ có quan hệ với anh, anh đều phải yêu từng người một sao? Nha đầu ngốc, tình yêu và tình dục khác nhau, yêu là nhu cầu của tâm lý, dục là nhu cầu của thể xác. Thể xác có nhu cầu thì sẽ đi phát tiết, thỏa mãn nhu cầu không nhất định phải là yêu. Giống như khi đói bụng thì sẽ ăn cơm, ăn cơm chỉ là thỏa mãn nhu cầu no bụng khi ta đói, có thể ăn no bụng, không nhất thiết chỉ có một món ăn". Ngôn Diễn gõ gõ tàn thuốc, cười như không cười nói, trong giọng nói lộ vẻ khoe khoang cùng hài lòng.
Ngôn Nại suy nghĩ thật lâu, cô không thể gật bừa theo cách nói của Ngôn Diễn, cô cho rằng quan điểm của hắn là sai.
"Không ăn cơm, con người sẽ chết; không tình dục, con người vẫn có thể sống. Ăn cơm cùng tình dục là hai khái niệm bất đồng, không thể so sánh với nhau. Không điều khiển được dục vọng dưới thân mình, đó là năng lực tự kiềm chế bản thân chưa đủ, đó là người hoang dâm hoặc là người thần kinh phân liệt, hoặc chính là đầu óc chậm phát triển. Anh, anh là loại nào? Vậy thì anh không có tiến hóa hoàn thiện, chỉ dừng lại ở cấp động vật mà thôi".
"Ngôn Nại!". Ngôn Diễn nổi giận.
"Anh, anh nên tiến hóa đi". Ngôn Nại mỉm cười.
Lúc Ngôn Nại tiến vào, cửa phòng làm việc bị cô tùy tiện đóng lại, cũng không có khép chặt, để lại một khe hở nhỏ, người mới tới đứng ngoài cửa, nghe được lập luận của Ngôn Nại về nhu cầu ăn cơm cùng tình dục, khóe môi hắn giương lên một nụ cười nhẹ, hắn lễ phép gõ cửa phòng làm việc một cái.
"Mời vào". Ngôn Diễn dập tắt điếu thuốc, anh sẽ không tức giận với Ngôn Nại.
Clarence đi vào, Ngôn Nại đã đoán đúng, ba Ngôn muốn tìm Ngôn Diễn nói chuyện, chuyện diễn ra trong phòng làm việc của Ngôn Diễn lúc trước, do Dương tiểu thư kia cố ý truyền đi, lời nói giống như mọc cánh, lan truyền khắp nơi trong công ty. Clarence đến là mời Ngôn Diễn lên phòng làm việc của chủ tịch nói chuyện.
Ngôn Diễn chỉnh sửa lại quần áo, theo Clarence đi lên, lúc ra đến cửa, hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Nại một cái.
Ngôn Nại không biết có phải cô bị ảo giác hay không, lúc Clarence tiến vào hình như đã nghe thấy gì đó, cô nhạy cảm thấy Clarence tỏ ra gần gũi với cô một chút.
Sau khi Ngôn Diễn đi, Ngôn Nại một mình không có chuyện gì làm, trên bàn làm việc cái gì cũng không có, nàng đặc biệt đi tìm trợ lý phó giám đốc.
"Trợ lý Dịch, chú chuẩn bị tài liệu như thế nào vậy? Trên bàn làm việc cái gì cũng không có, đây là làm việc kiểu gì?"
"Còn chưa kịp đưa lên, tiểu thư người hiện tại cần xem sao?". Chủ tịch phân phó, Ngôn Nại cũng tiến vào học tập công tác nghiệp vụ của công ty cùng với Ngôn Diễn, Ngôn Nại và Ngôn Diễn, hắn phải đối xử giống nhau.
"Đúng vậy, làm phiền chú mang tài liệu vào". Ngôn Nại gật đầu một cái, nói xong xoay người đi thẳng vào phòng làm việc.
Ngôn Nại đoan chính ngồi trên ghế của phó tổng giám đốc, trông có mấy phần khí thế, Dịch Hạ ôm mấy xấp tài liệu tiến vào, hắn ta đã phân loại tất cả, sau đó để chỉnh tề trên mặt bàn.
" Tiểu thư Ngôn nếu như có gì không hiểu, có thể hỏi ta, ta ra ngoài làm việc trước".
Ngôn Nại vung tay lên, cô cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta chán ghét của hắn.
Cô chọn một tập tài liệu ghi tóm tắt lịch sử của công ty, bên trong đề cập đến sự thành lập của Ngôn thị cùng quá trình phát triển, có nhưng thành tựu đạt được cùng những ngành nghề công ty kinh doanh. Ngôn thị phát triển không chỉ ở lĩnh vực giải trí điện ảnh, còn có truyền thông, khách sạn cùng với thương nhân trong nội thành. Ngôn Nại phải nói, Ngôn thị bây giờ đang trong thời kỳ huy hoàng, chỉ cần có lòng tin và sự phát triển vững chắc, cùng với cố gắng, trong tương lai năm năm tới nó nhất định sẽ không sụp đổ. Lòng tin của Ngôn Nại đã mạnh hơn nhiều, tỏa ra hào khí, sói lang cái gì, hổ báo cái gì, cứ tới đi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ngôn Nại là một cô gái trong sáng, cô chưa bao giờ xem phim tình cảm cấp 3, cô không biết xảy ra chuyện gì. Cô có đọc qua tiểu thuyết ngôn tình, nhưng bây giờ không có cách nào hiểu được hai người trong phòng kia đang làm cái gì, cô tò mò tiếp tục đi tới.
Dịch Hạ đưa tay ngăn cản Ngôn Nại, "Tiểu thư Ngôn, hiện tại cô tốt nhất đừng đi vào, phó tổng hiện giờ rất bận".
Ngôn Nại sao có thể tin hắn nói, đi vòng qua tay Dịch Hạ, cô không chút do dự mở cửa phòng làm việc ra, Ngôn Nại trong nháy mắt đưa tay che lại.
A, đây không phải chính là hình ảnh sống động của con ngựa đực trong phim cấp 3 sao! Cảnh này so với cảnh trong phim sắc nét hơn nhiều, cô xem cũng không chớp mắt, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên những tia sáng rực rỡ. Không trách được ở quốc gia X, loại này được tiêu thụ tốt như vậy, các quốc gia đều có một lượng người lớn thích phim này.
Cảnh sắc thật sống động, chân thật.
Trên bàn làm việc rộng rãi một mỹ nhân bị Ngôn Diễn đè lên, váy ngắn vén đến ngang eo, từ eo trở xuống không có bất cứ cái gì che đậy, hai chân trắng như tuyết đang vòng quanh eo Ngôn Diễn, trên chân còn mang giày cao gót.
Cô ta ở dưới thân Ngôn Diễn động tình ngâm nga, thân thể hai người chặt chẽ dán lại, vô cùng thân mật.
Ngôn Nại vừa vào, Ngôn Diễn liền cứng người lại, mỹ nhân yêu kiều cũng im lặng.
Ngôn Nại phản ứng kịp, cô hắng giọng một cái.
"Anh, nhắc nhở anh một chút, bây giờ anh rất nghèo, là người không một xu dính túi". Nói xong cô đi ra khỏi phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa.
Ngôn Diễn ngửa mặt lên trời kêu to, cuộc sống khổ cực này, gần đây cuộc sống của anh không được thuận lợi, quả thực là một cảm giác khó chịu. Có nữ nhân đến tìm anh, diện mạo cũng phù hợp với gu thẩm mỹ của anh, anh lại cấm dục một thời gian rất lâu rồi, món ngon dâng tới cửa này chính là nắng hạn gặp mưa, anh đã chuẩn bị tốt để cơ thể có thể phóng túng tốt một lần, vừa mới tiến đến, ma nữ kia đã tới.
Anh làm sao quên ma nữ kia được cơ chứ, còn quên khóa cửa, quên hiện tại anh không có tiền tán gái. Nghe ma nữ nói xong liền hiểu, anh cũng lo lắng, ngộ ngỡ vị dưới thân anh này, sau này tìm anh muốn hắn tặng trang sức, túi xách thì anh biết làm thế nào, hiện tại ngay tiền để mời cô ta đi ăn một bữa anh cũng không có. Nghĩ tới những thứ này, anh liền căng thẳng, trong lòng không yên, tiếp đến lão Nhị của hắn cũng mềm nhũn................
Ngôn Nại sau khi ra ngoài, gương mặt nghiêm túc lạnh lẽo, mặt lạnh là cô giả bộ, thực ra cô rất chột dạ, khó có cơ hội gặp cảnh đông cung sống như vậy, cô cũng muốn xem nhiều một chút, còn cố ý trì hoãn thời gian ra ngoài đấy.
Nếu không phải còn có Dịch Hạ ở bên ngoài phòng, nếu không phải chuyện cô ở bên cạnh quan sát thực không tốt, nếu không phải cô là con gái, trong lòng cô còn có chút xấu hổ..................Đến bây giờ lòng cô còn đang nhảy loạn, nhìn mỹ nam trái tim nhỏ của cô đập nhanh, nhìn mấy lần đông cung đồ, tim đập nhanh tới độ muốn vọt ra ngoài rồi, chẳng lẽ cô là một sắc nữ tiềm ẩn?
Cô mắt lạnh nhìn Dịch Hạ như không có chuyện gì xảy ra đang làm việc bên kia, là người này làm chuyện xấu sao? Ngay ngày đầu tiên đi làm đã hủy hoại hình tượng của anh trai cô. Hắn nghĩ khiến anh trai chìm vào nữ sắc không thể thoát ra được, hắn đây là muốn dẫn anh trai lầm đường lạc lối, cô gái kia còn là nghệ sĩ của công ty, gây ra tai vạ cũng là do Ngôn thị xử lý. Hắn đang tính toán để cho nhiều người biết đến, ở trong Ngôn thị thu thập tin tức tình báo, vừa lợi dụng anh của cô phá hỏng các nữ nghệ sĩ do công ty quản lý, công ty Ngôi Sao ngồi một bên hưởng lợi. Ngôn Nại suy nghĩ lưu chuyển một hồi, hôm nay mỹ nhân không phải do Dịch Hạ sai khiến tới, cô tìm đến Ngôn Diễn để hiến thân, hắn chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Cố ý đưa người tới của cho Ngôn Diễn, hành động lộ liễu như thế, dễ dàng bị người khác phát hiện, hắn mới không ngu là làm như vậy.
Nếu như Ngôn Diễn không vui, một tay vỗ không tạo thành tiếng vang, tại sao có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Dịch Hạ đây.
"Trợ lý Dịch, cô gái kia là do chú dẫn đến sao?". Ngôn Nại lạnh giọng hỏi.
"Cô Dương nói cô ấy quen biết phó giám đốc, tìm ngài ấy có chuyện. Ta có hỏi qua phó tổng, phó tổng cũng đồng ý cho cô ấy vào". Dịch Hạ ngẩng đầu lên trả lời.
"Trợ lý Dịch, vậy cháu đem những lời vừa rồi của chú nói trước mặt ba cháu nói nhá?” Ngôn Nại nhíu mày hừ lạnh, ngươi muốn đẩy hết trách nhiệm sao, ngươi lại không biết nữ nhân kia tới để làm gì? Chuyện của Ngôn Diễn, cái gì có thể, cái gì không thể, Dịch Hạ trong lòng biết rõ. Ba chính là phái hắn tới để giám sát Ngôn Diễn. Tâm của hắn không đặt tại Ngôn thị, không muốn Ngôn thị yên ổn, dĩ nhiên sẽ không tận lực giúp đỡ Ngôn Diễn, Ngôn Diễn ngày càng xấu xa, hắn cũng góp phần trong đó.
Khóe miệng Dịch Hạ giật giật, Ngôn Nại nói thì mình không cần để ý, thích thú, Ngôn Nại rảnh rỗi trông coi việc của thiên hạ? Chủ tịch Ngôn xác thực có phân phó hắn ta trông coi Ngôn Diễn thật tốt, một là hướng dẫn Ngôn Diễn làm quen với công việc, hai là giám sát khi nào Ngôn Diễn phạm sai lầm thì phải ngăn cản, chỉ dẫn hắn.
Sau khi mỹ nhân Dương mặc quần áo chỉnh tề xong, thân hình uốn éo như rắn nước đi ra ngoài. Ngôn Nại cũng không để ý đến Dịch Hạ nữa, cảnh cáo hắn một chút, nhìn xem lần sau hắn ta còn dám làm chuyện lộ liễu như vậy không?
Ngôn Nại bước chậm vào phòng làm việc, hai anh em nói chuyện linh tinh một lúc.
Cúc áo sơ mi của Ngôn Diễn nửa cài nửa không, cà vạt xốc xếch giắt trên cổ áo, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, thấy Ngôn Nại đi vào, khuôn mặt không cảm xúc, mắt đào hoa nhìn chằm chằm Ngôn Nại, Ngôn Nại cũng trừng mắt nhìn lại.
"Công việc thì anh không làm, không có tính tự chủ, em mới rời đi một lúc................Bàn làm việc không phải dùng để đặt phụ nữ.” Ngôn Nại nhìn lướt qua cái bàn sang trọng, trên mặt bàn một chút tài liệu cũng không có, giống hệt lúc sáng cô đến.
"Đây không phải là việc quan trọng có được không?" Ngôn Diễn căm giận, bất bình nói.
Việc quan trọng? Chẳng lẽ muốn cô cho nhận xét về hình ảnh vừa rồi? Như anh trai thật giỏi nha, tcô Dương có vóc dáng thật tốt?
“Em ở bên ngoài thấy cô Dương đã đi rồi.” Ngôn Nại suy nghĩ một chút.
"Trước khi ngươi vào phòng sao không gõ cửa?". Ngôn Diễn tức giận nói, chuyện tốt bị cắt ngang khiến hắn thật khó chịu.
"Em còn không trách anh làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiến trog sáng của em đó." Tâm trạng Ngôn Nại hiện tại rất xấu, cô không phải là lo lắng cho hắn sao? Cho nên tình huống cấp bách, quên gõ cửa. Cô cố ý bình tĩnh nói sang chuyện khác, "Lát nữa, ba sẽ tìm anh để hai cha con nói chuyện, có muốn em cùng đi với anh không?".
Ngôn Diễn:.........
"Anh nên làm việc đi". Ngôn Nại tìm ghế dựa ngồi xuống, tựa như giáo viên tiểu học kèm cặp học sinh vậy.
Một lát sau cô lại hỏi, "Đúng rồi, anh yêu cô gái vừa nãy sao?".
"Không yêu". Hắn đối với nữ nhân vừa rồi cũng không có nửa điểm ấn tượng, nàng ta là một nghệ sỹ trong công ty, tính cả hôm nay thì bọn họ mới gặp nhau có hai lần, đến cả cô ta tên gì hắn cũng không biết.
"Vậy anh vẫn cùng cô ấy............". Ngôn Nại hàm súc hỏi, cô hiểu được cuộc sống đời tư của Ngôn Diễn rất hỗn loạn, cô muốn nghe cái nhìn của anh một chút, để hiểu rõ hơn về anh, như thế có thể trợ giúp cho việc cải tạo anh của cô.
"Chỉ cần anh cùng phụ nữ xảy ra quan hệ, ta liền phải yêu cô ta.........., rất nhiều phụ nữ có quan hệ với anh, anh đều phải yêu từng người một sao? Nha đầu ngốc, tình yêu và tình dục khác nhau, yêu là nhu cầu của tâm lý, dục là nhu cầu của thể xác. Thể xác có nhu cầu thì sẽ đi phát tiết, thỏa mãn nhu cầu không nhất định phải là yêu. Giống như khi đói bụng thì sẽ ăn cơm, ăn cơm chỉ là thỏa mãn nhu cầu no bụng khi ta đói, có thể ăn no bụng, không nhất thiết chỉ có một món ăn". Ngôn Diễn gõ gõ tàn thuốc, cười như không cười nói, trong giọng nói lộ vẻ khoe khoang cùng hài lòng.
Ngôn Nại suy nghĩ thật lâu, cô không thể gật bừa theo cách nói của Ngôn Diễn, cô cho rằng quan điểm của hắn là sai.
"Không ăn cơm, con người sẽ chết; không tình dục, con người vẫn có thể sống. Ăn cơm cùng tình dục là hai khái niệm bất đồng, không thể so sánh với nhau. Không điều khiển được dục vọng dưới thân mình, đó là năng lực tự kiềm chế bản thân chưa đủ, đó là người hoang dâm hoặc là người thần kinh phân liệt, hoặc chính là đầu óc chậm phát triển. Anh, anh là loại nào? Vậy thì anh không có tiến hóa hoàn thiện, chỉ dừng lại ở cấp động vật mà thôi".
"Ngôn Nại!". Ngôn Diễn nổi giận.
"Anh, anh nên tiến hóa đi". Ngôn Nại mỉm cười.
Lúc Ngôn Nại tiến vào, cửa phòng làm việc bị cô tùy tiện đóng lại, cũng không có khép chặt, để lại một khe hở nhỏ, người mới tới đứng ngoài cửa, nghe được lập luận của Ngôn Nại về nhu cầu ăn cơm cùng tình dục, khóe môi hắn giương lên một nụ cười nhẹ, hắn lễ phép gõ cửa phòng làm việc một cái.
"Mời vào". Ngôn Diễn dập tắt điếu thuốc, anh sẽ không tức giận với Ngôn Nại.
Clarence đi vào, Ngôn Nại đã đoán đúng, ba Ngôn muốn tìm Ngôn Diễn nói chuyện, chuyện diễn ra trong phòng làm việc của Ngôn Diễn lúc trước, do Dương tiểu thư kia cố ý truyền đi, lời nói giống như mọc cánh, lan truyền khắp nơi trong công ty. Clarence đến là mời Ngôn Diễn lên phòng làm việc của chủ tịch nói chuyện.
Ngôn Diễn chỉnh sửa lại quần áo, theo Clarence đi lên, lúc ra đến cửa, hắn còn hung hăng trừng mắt nhìn Ngôn Nại một cái.
Ngôn Nại không biết có phải cô bị ảo giác hay không, lúc Clarence tiến vào hình như đã nghe thấy gì đó, cô nhạy cảm thấy Clarence tỏ ra gần gũi với cô một chút.
Sau khi Ngôn Diễn đi, Ngôn Nại một mình không có chuyện gì làm, trên bàn làm việc cái gì cũng không có, nàng đặc biệt đi tìm trợ lý phó giám đốc.
"Trợ lý Dịch, chú chuẩn bị tài liệu như thế nào vậy? Trên bàn làm việc cái gì cũng không có, đây là làm việc kiểu gì?"
"Còn chưa kịp đưa lên, tiểu thư người hiện tại cần xem sao?". Chủ tịch phân phó, Ngôn Nại cũng tiến vào học tập công tác nghiệp vụ của công ty cùng với Ngôn Diễn, Ngôn Nại và Ngôn Diễn, hắn phải đối xử giống nhau.
"Đúng vậy, làm phiền chú mang tài liệu vào". Ngôn Nại gật đầu một cái, nói xong xoay người đi thẳng vào phòng làm việc.
Ngôn Nại đoan chính ngồi trên ghế của phó tổng giám đốc, trông có mấy phần khí thế, Dịch Hạ ôm mấy xấp tài liệu tiến vào, hắn ta đã phân loại tất cả, sau đó để chỉnh tề trên mặt bàn.
" Tiểu thư Ngôn nếu như có gì không hiểu, có thể hỏi ta, ta ra ngoài làm việc trước".
Ngôn Nại vung tay lên, cô cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta chán ghét của hắn.
Cô chọn một tập tài liệu ghi tóm tắt lịch sử của công ty, bên trong đề cập đến sự thành lập của Ngôn thị cùng quá trình phát triển, có nhưng thành tựu đạt được cùng những ngành nghề công ty kinh doanh. Ngôn thị phát triển không chỉ ở lĩnh vực giải trí điện ảnh, còn có truyền thông, khách sạn cùng với thương nhân trong nội thành. Ngôn Nại phải nói, Ngôn thị bây giờ đang trong thời kỳ huy hoàng, chỉ cần có lòng tin và sự phát triển vững chắc, cùng với cố gắng, trong tương lai năm năm tới nó nhất định sẽ không sụp đổ. Lòng tin của Ngôn Nại đã mạnh hơn nhiều, tỏa ra hào khí, sói lang cái gì, hổ báo cái gì, cứ tới đi!