“Năm nay quà đại thọ của các con không phải là quả hạch đào nữa chứ?” Ở trước mặt tài xế ba Ngôn trêu chọc hai anh em, lúc nãy ông thấy Ngôn Diễn cầm một hộp gỗ lớn, không biết bên trong đựng cái gì, không phải là chứa đựng một đống quả hạch đào chứ?
“Bình thường hai con đưa quả gì mẹ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này khách đến dự tiệc đều có thân phận không nhỏ, mẹ không cho phép các con ẩu tả.” Phu nhân Ngôn bình thường là hiền thê lương mẫu, nhưng tiểu thư nhà quan có khí thế mười phần, bà nghe ba Ngôn nói vậy cũng nghĩ chiếc hộp đó đựng những quả hạch đào chứ không một đôi hai đôi, nếu mà đưa ra chắc chắc sẽ bị người ta cười nhạo, thể diện của nhà họ Diệp sẽ bị mất, tiệc đại thọ của ba sẽ hỏng mất.
Ngôn Diễn không lên tiếng, Ngôn Nại cam đoan: “Tuyệt đối không phải quả hạch đào.”
Nghe con gái cam đoan, mẹ Ngôn không truy hỏi nữa, tiếp tục quay sang nói chuyện với ba Ngôn về bữa tiệc.
Ngôn Nại cùng Ngôn Diễn liếc nhau một cái, Ngôn Diễn nhún vai, hoàn hảo Ngôn Nại thức thời thay đổi quà đại thọ, buổi tiệc đại thọ lần này rất quan trọng. Ngôn Diễn vẫn không quan tâm đến nhà họ Diệp, cô lại vừa mới tới nơi này, cũng không quá hiểu rõ, bởi vì nguyên chủ cũng giống như Ngôn Diễn, không quan tâm không quan trọng, chỉ ước gì cách nhà họ Diệp càng xa càng tốt.
Ngôn Diễn cho người đưa quà đại thọ kia đến đại sảnh, nhà chính của nhà họ Diệp ở thành phố B, trụ sở XX, người ra vào bị nhân viên kiểm tra rất nghiêm khắt không phù hợp chiêu đãi khách bốn phương, mẹ Ngôn nói em trai là Diệp Đào mua Đại Tửu Điếm ở thành thị B, đây là nơi có tiếng, tất cả mọi người đều tìm được, đó là vùng đất lớn, rộng mở lại cấp bậc cao, không làm mất thân phận của ông Diệp.
Nhà Ngôn nhà bốn người đến vào tiệc rượu, ba em trai bà ba em dâu của Diệp Như đã ở trong phòng, thấy Diệp Nhự tới chạy nhanh đến, đón một nhà bọn họ đi vào, ba cậu của Ngôn Nại vây xung quanh Diệp Nhự, người này một câu người kia một câu đem quy trình tổ chức tiệc đại thọ nói ra. Mà Ngôn Nại, Ngôn Diễn cùng ba Ngôn bị bọn họ lờ đi.
Ngôn Nại tiến lên phía trước, đã chuẩn bị tốt tinh thần gặp người nhà họ Diệp ghét bỏ mình, nhưng trực tiếp cảm nhận mới thấy cô đang lạc vào thế giới khác, cảm thấy thật lúng túng, đúng là không biết nói gì.
Nhìn thấy ba cậu đứng trước chị mình tranh giành công trạng, Ngôn Nại nghĩ bọn họ
không phải là quá yêu chị mình chứ? Cô cùng Ngôn Diễn không được chào đón, có phải là vì do khuôn mặt giống ba Ngôn, cho nên mới bị chán ghét? Khuôn mặt của mẹ Ngôn chỉ ở mức bình thường, nếu không nhờ trang phục đẹp đẽ đang mặc, cũng sẽ không có khí chất tiểu thư quanh người, dù không có dấu vết của năm tháng mẹ Ngôn chỉ là một bông hoa bình thường trong cả rừng hoa, một chút cũng không đẹp hơn.
Ba người cậu, người cậu út Diệp Tề khuôn mặt coi như thanh tú, còn cậu cả Diệp Đào và cậu hai Diệp Hạo khuôn mặt giống như mẹ Ngôn hình dáng rất bình thường, là khuôn của ông Diệp mà ra.
Ông ngoại cho rằng Ngôn Húc Dương đưa hình dạng tuấn tú ra mà câu con gái ông đi, bất quá lúc đầu mẹ Ngôn đúng là bị khuôn mặt tuấn tú của ba Ngôn thu hút. Ông Diệp chán ghét ba Ngôn, đương nhiên cũng không thích hai người cháu ngoại có hình dạng như ba Ngôn.
Ngôn Nại ở một góc trong phòng tiệc, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, ông ngoại không thích khuôn mặt của cô cùng anh trai, này bộ dáng đẹp cũng là tội nha.
Khách đến ngày càng đông, càng đến sau thân phận càng cao, tiểu bối của nhà họ Diệp cũng đến, bọn họ không ai phát hiện hai người nhàn rỗi Ngôn Nại và Ngôn Diễn đứng ở ban công là cháu ngoại của nhà họ Diệp, Ngôn Nại sẽ không đứng ở cửa để bị mắng đâu.
Các em của Diệp Nhự trong tên đều có thủy, trước khi Diệp Nhự sinh ra đất nước gặp hạn hán dài, nên ông Diệp đặt tên của con mình đều có thủy.
Cháu của nhà họ Diệp ông Diệp tặng thêm chữ: Gia, Mĩ Dã, Thiện Dã vừa đẹp lại vừa may mắn. Ông đối với những đứa cháu hi vọng rất lớn.
Anh họ của Ngôn Nại là Diệp Gia Ngọc, mọi người đều gọi là Tiểu Ngọc, là đứa con duy nhất của cậu hai, nhỏ hơn Ngôn Diễn hai tuổi, thân thể từ nhỏ đã yếu ớt, thường ngày đều ít lời.
Chị họ Diệp Gia Đồng với anh họ cùng tuổi, thua anh họ bốn tháng ra đời, chị họ thứ hai Diệp Gia Tuyền con gái của cậu cả Diệp Đào. Mẹ của hai người làm ngành pháp y, diện mạo cũng bình thường, nhưng hai chị em cũng có ưu điểm, ngày thường cũng không tệ, ăn mặc chải chuốt lên cũng có thể coi là mỹ nhân.
Cậu út Diệp Tề có hai người con trai nhỏ nhất, em trai đầu Diệp Gia Thịnh cùng tuổi cùng trường với Ngôn Nại, nhỏ hơn Ngôn Nại bảy tháng. Mẹ của Diệp Gia Thịnh là nghệ sĩ đàn piano đều có diện mạo và phong cách không tầm thường, cậu út khuôn mặt thanh tú nên em ấy có diện mạo không kém, rất đẹp. Cháu út của nhà họ Diệp, Diệp Gia Hằng năm nay mười tuổi, thông minh lanh lợi, là đứa cháu ông Diệp thích nhất.
Diệp Gia Ngọc thể hiện thái độ coi thường bọn họ, Diệp Gia Đồng thì lạnh nhạt, ba người con lại đều không có chút khách khí nào, Ngôn Nại cùng Diệp Gia Thịnh là hai người đối đầu gay gắt nhất, Diệp Gia Hằng tất nhiên là giúp anh mình, Diệp Gia Tuyền ở bên cạnh tùy ý hỗ trợ Diệp Gia Thịnh, cô lớn hơn Ngôn Nại ba tuổi, có điều khi so sánh sắc đẹp liền cảm thấy gen tị. Ngôn Diễn so với bọn họ lớn lớn, anh cũng không tự nhiên tốt bụng ra tay giúp Ngôn Nại. (Mikovu: Đọc đoạn này, tự nhiên muốn nhéo tai ảnh quá! @_@)
Diệp Gia Thịnh trong buổi tiệc vụng trộm tìm một vòng, hắn nhìn thấy bác gái nhưng lại không nhìn thấy Ngôn Nại, không phải là không tới chứ? Người ngu ngốc, ngay cả cuộc thi cuối kì cũng không tham gia, tự cho mình có tiền là có thể giải quyết được mọi thứ, thật là ném thể diện của nhà họ Diệp đi.
Tựu trường là lên cấp ba rồi, thi trung học sắp tới, người ngu ngốc kia chắc chắn ngay cả khóa chính quy cũng không qua được. Nghỉ hè hắn vốn muốn bắt Ngôn Nại đi học bổ túc, nỗ lực một lần, có quan hệ nữa, khóa chính quy chắc chắn không vấn đề, biết đâu có thể cho nhà họ Diệp một chút mặt mũi. Không nghĩ đến nghỉ hè hắn tìm khắp nơi mà không thấy Ngôn Nại, hộp đêm cô thường xuyên đến cũng không thấy mặt, hắn nghĩ nếu vô tình gặp được sẽ kích cô đi học bổ túc. Hắn không muốn đến nhà họ Ngôn tìm cô, cũng không muôn gọi điện thoại hỏi bác, như vậy thật mất mặt.
Năm nay là đại thọ của ông nội, Ngôn Nại kia sẽ không tặng quả hạch đào nữa chứ? Hằng năm, cô đều tặng quả hạch đào, hàng năm hắn đều nhắc nhở, mặc dù cách thức không hữu nghị nhưng làm như thế nào để cô đâu có nghe lời? Buổi tiệc đại thọ của ông nội rất quan trọng không thể để cô ra ngoài gây chuyện.
Trước kia Ngôn Nại rất dễ tìm, thích kheo khoang lại cao giọng, hôm nay, Ngôn Nại cùng Ngôn Diễn tương đối khiêm tốt, Ngôn Nại đi theo Ngôn Diễn, em ấy thích làm chủ thì cho làm chủ, về sau cho cô quản lý nhà họ Ngôn cùng với em rể, còn anh được thoải mái sống, còn nhiệm vụ nối dõi tông đường, cái này chỉ tùy duyên chứ không thể cầu, chờ Giang Tư Ức sinh xong, nếu là con của anh, vậy nhiệm vụ đã hoàn thành.
Diệp Gia Thịnh nhìn ra ban công ngoài cửa sổ, thấy một cô gái trẻ con mặc áo đỏ, trong nháy mắt hắn nhìn một lần rồi hai lần, cảm giác không giống Ngôn Nại, rồi nhớ ra hắn đang tìm Ngôn Nại, liền tiếp tục tìm người. Cô gái ấy xoay người, cho hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt, là cặp mắt đó, cái mũi giống nhau như đúc, gương mặt không thay đổi nhưng nếu không nhìn kĩ không thể nhận ra cô gái ấy là Ngôn Nại.
Hắn phục hồi tinh thần, đang muốn đi đến chỗ cô, nhưng ông Diệp đến Diệp Tề gọi ra đón, cùng đi còn có Gia Hằng và anh Tiểu Ngọc.
Đây là lần thứ hai cô tham dự một buổi tiệc từ khi xuyên qua đây, không giống vơi buổi tiệc của các minh tinh ở công ty Ngôi Sao, có phong cách riêng, khiêm tốn mà đẹp đẽ, khi tiếp khách đều thể hiện thái độ trầm ổn, kỹ lưỡng……. Nhà Kiều Jenny cũng làm quan nhưng không thể so sánh với nhà họ Diệp, nhà họ Kiều chỉ đại diện cho một thành thị, còn nhà họ Diệp là biểu thị cho một quốc gia.
Thế lực như vậy sao lại để mặc cho nhà họ Ngôn đổ nát, tiểu thuyết chỉ dùng một số câu miêu tả, lấy kết thúc tình yêu của nữ chính và nam chính làm trọng điểm, diễn biến tiếp theo không ai biết nhưng kết cục của nhà họ Ngôn rất thảm. Ngôn Nại nghĩ có lẽ ông Diệp chướng mắt hai cháu ngoại nên tùy ý để bọn họ tự sinh tự diệt. Có lẽ ông Diệp thật không ngờ Ngôn Húc Dương chết trong bệnh viện, con gái ông trở thành quả phụ. Có lẽ nhà họ Diệp không thích hợp nhúng tay vào thương trường, làm ăn vốn dĩ lúc có lúc không, nếu lỗ thì bắt đầu lại từ đầu, thua keo này bày keo khác, không có gì lớn. Có lẽ đức hạnh của Ngôn Diễn không tốt, anh ấy nên vào trại giam cải tạo……
Ngôn Nại hướng mắt lên trên bục cao nhìn thấy ông ngoại Diệp tinh thần minh mẫn, ánh mắt sáng ngời, đi cạnh ông là Diệp Nhự mặc áo sườn xám lịch sự mà tao nhã cùng với em trai Diệp Tề mặc áo vest và quần tây âu, hắn đứng trên đài cao, thanh âm như chuông lớn phát biểu, có thể hắn cả đời làm lãnh đạo, khi hắn trong tiệc đại thọ phát biểu theo thói quen ra dáng lãnh đạo.
Ông Diệp phát biểu xong, các vị khách liền vậy quanh hướng ông chúng mừng. Ngôn Nại và Ngôn Diễn bị chìm ngập trong đám người, hai người này không thể hòa vào buổi tiệc đều cảm thấy vui mừng, vì Ngôn Diễn không thích, Ngôn Nại lại đang trầm tư.
Một vòng lại một vòng mời rượu bữa tiệc cũng gần đến hồi kết, đã đến lúc dâng quà đại thọ cho ông Diệp rồi. Quà của các vị khách đều có trong danh sách, còn dâng quà trực tiếp chỉ có các cháu mà thôi. Đây là lúc biểu hiện của thế hệ mới nhà họ Diệp, quà của các cháu đều là tự bản thân chuẩn bị. Ông Diệp tin tưởng vào các cháu nội của mình sẽ không làm ông mất mặt.
Khoe của, khoe xe, khoe bạn gái! Khoe quyền, khoe cha, khoe con cháu…….. Quả thật là một lừa bịp niên đại.
Người thứ nhất lên tặng quà là Diệp Gia Đồng, cô cười khanh khách đi về phía sau hậu trường đẩy một chiếc xe ra, bên trên chất đầy các đồ vật thủ công, những đồ vật này không quá tinh xảo thậm chí có thể nói là rất tệ.
“Ông nội, đây là 216 vật phẩm, tất cả đều do học sinh của cháu từ trung học đến nay, những trẻ em không được đi học đã chính tay tự mình làm quà đại thọ này. Mỗi món quà đều chứa tấm lòng chân thành, chúc ông nội mọi việc như ý, hạnh phúc dài lâu.”
Ông Diệp rất hài lòng gật đầu, món quà ông rất thích.
Người thứ hai dâng quà là Diệp Gia Hằng, đứa bé mười tuổi đến trước mặt ông, lấy trong ngực ra một huy chương vàng dâng hai tay lên trước mặt ông Diệp.
“Ông nội, đây là huy chương cháu tham gia kỳ thi toán Olympic dành cho nhi đồng mà có được, cháu tặng huy chương này cho ông. Cháu chúc ông khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.”
“Năm nay quà đại thọ của các con không phải là quả hạch đào nữa chứ?” Ở trước mặt tài xế ba Ngôn trêu chọc hai anh em, lúc nãy ông thấy Ngôn Diễn cầm một hộp gỗ lớn, không biết bên trong đựng cái gì, không phải là chứa đựng một đống quả hạch đào chứ?
“Bình thường hai con đưa quả gì mẹ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này khách đến dự tiệc đều có thân phận không nhỏ, mẹ không cho phép các con ẩu tả.” Phu nhân Ngôn bình thường là hiền thê lương mẫu, nhưng tiểu thư nhà quan có khí thế mười phần, bà nghe ba Ngôn nói vậy cũng nghĩ chiếc hộp đó đựng những quả hạch đào chứ không một đôi hai đôi, nếu mà đưa ra chắc chắc sẽ bị người ta cười nhạo, thể diện của nhà họ Diệp sẽ bị mất, tiệc đại thọ của ba sẽ hỏng mất.
Ngôn Diễn không lên tiếng, Ngôn Nại cam đoan: “Tuyệt đối không phải quả hạch đào.”
Nghe con gái cam đoan, mẹ Ngôn không truy hỏi nữa, tiếp tục quay sang nói chuyện với ba Ngôn về bữa tiệc.
Ngôn Nại cùng Ngôn Diễn liếc nhau một cái, Ngôn Diễn nhún vai, hoàn hảo Ngôn Nại thức thời thay đổi quà đại thọ, buổi tiệc đại thọ lần này rất quan trọng. Ngôn Diễn vẫn không quan tâm đến nhà họ Diệp, cô lại vừa mới tới nơi này, cũng không quá hiểu rõ, bởi vì nguyên chủ cũng giống như Ngôn Diễn, không quan tâm không quan trọng, chỉ ước gì cách nhà họ Diệp càng xa càng tốt.
Ngôn Diễn cho người đưa quà đại thọ kia đến đại sảnh, nhà chính của nhà họ Diệp ở thành phố B, trụ sở XX, người ra vào bị nhân viên kiểm tra rất nghiêm khắt không phù hợp chiêu đãi khách bốn phương, mẹ Ngôn nói em trai là Diệp Đào mua Đại Tửu Điếm ở thành thị B, đây là nơi có tiếng, tất cả mọi người đều tìm được, đó là vùng đất lớn, rộng mở lại cấp bậc cao, không làm mất thân phận của ông Diệp.
Nhà Ngôn nhà bốn người đến vào tiệc rượu, ba em trai bà ba em dâu của Diệp Như đã ở trong phòng, thấy Diệp Nhự tới chạy nhanh đến, đón một nhà bọn họ đi vào, ba cậu của Ngôn Nại vây xung quanh Diệp Nhự, người này một câu người kia một câu đem quy trình tổ chức tiệc đại thọ nói ra. Mà Ngôn Nại, Ngôn Diễn cùng ba Ngôn bị bọn họ lờ đi.
Ngôn Nại tiến lên phía trước, đã chuẩn bị tốt tinh thần gặp người nhà họ Diệp ghét bỏ mình, nhưng trực tiếp cảm nhận mới thấy cô đang lạc vào thế giới khác, cảm thấy thật lúng túng, đúng là không biết nói gì.
Nhìn thấy ba cậu đứng trước chị mình tranh giành công trạng, Ngôn Nại nghĩ bọn họ
không phải là quá yêu chị mình chứ? Cô cùng Ngôn Diễn không được chào đón, có phải là vì do khuôn mặt giống ba Ngôn, cho nên mới bị chán ghét? Khuôn mặt của mẹ Ngôn chỉ ở mức bình thường, nếu không nhờ trang phục đẹp đẽ đang mặc, cũng sẽ không có khí chất tiểu thư quanh người, dù không có dấu vết của năm tháng mẹ Ngôn chỉ là một bông hoa bình thường trong cả rừng hoa, một chút cũng không đẹp hơn.
Ba người cậu, người cậu út Diệp Tề khuôn mặt coi như thanh tú, còn cậu cả Diệp Đào và cậu hai Diệp Hạo khuôn mặt giống như mẹ Ngôn hình dáng rất bình thường, là khuôn của ông Diệp mà ra.
Ông ngoại cho rằng Ngôn Húc Dương đưa hình dạng tuấn tú ra mà câu con gái ông đi, bất quá lúc đầu mẹ Ngôn đúng là bị khuôn mặt tuấn tú của ba Ngôn thu hút. Ông Diệp chán ghét ba Ngôn, đương nhiên cũng không thích hai người cháu ngoại có hình dạng như ba Ngôn.
Ngôn Nại ở một góc trong phòng tiệc, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, ông ngoại không thích khuôn mặt của cô cùng anh trai, này bộ dáng đẹp cũng là tội nha.
Khách đến ngày càng đông, càng đến sau thân phận càng cao, tiểu bối của nhà họ Diệp cũng đến, bọn họ không ai phát hiện hai người nhàn rỗi Ngôn Nại và Ngôn Diễn đứng ở ban công là cháu ngoại của nhà họ Diệp, Ngôn Nại sẽ không đứng ở cửa để bị mắng đâu.
Các em của Diệp Nhự trong tên đều có thủy, trước khi Diệp Nhự sinh ra đất nước gặp hạn hán dài, nên ông Diệp đặt tên của con mình đều có thủy.
Cháu của nhà họ Diệp ông Diệp tặng thêm chữ: Gia, Mĩ Dã, Thiện Dã vừa đẹp lại vừa may mắn. Ông đối với những đứa cháu hi vọng rất lớn.
Anh họ của Ngôn Nại là Diệp Gia Ngọc, mọi người đều gọi là Tiểu Ngọc, là đứa con duy nhất của cậu hai, nhỏ hơn Ngôn Diễn hai tuổi, thân thể từ nhỏ đã yếu ớt, thường ngày đều ít lời.
Chị họ Diệp Gia Đồng với anh họ cùng tuổi, thua anh họ bốn tháng ra đời, chị họ thứ hai Diệp Gia Tuyền con gái của cậu cả Diệp Đào. Mẹ của hai người làm ngành pháp y, diện mạo cũng bình thường, nhưng hai chị em cũng có ưu điểm, ngày thường cũng không tệ, ăn mặc chải chuốt lên cũng có thể coi là mỹ nhân.
Cậu út Diệp Tề có hai người con trai nhỏ nhất, em trai đầu Diệp Gia Thịnh cùng tuổi cùng trường với Ngôn Nại, nhỏ hơn Ngôn Nại bảy tháng. Mẹ của Diệp Gia Thịnh là nghệ sĩ đàn piano đều có diện mạo và phong cách không tầm thường, cậu út khuôn mặt thanh tú nên em ấy có diện mạo không kém, rất đẹp. Cháu út của nhà họ Diệp, Diệp Gia Hằng năm nay mười tuổi, thông minh lanh lợi, là đứa cháu ông Diệp thích nhất.
Diệp Gia Ngọc thể hiện thái độ coi thường bọn họ, Diệp Gia Đồng thì lạnh nhạt, ba người con lại đều không có chút khách khí nào, Ngôn Nại cùng Diệp Gia Thịnh là hai người đối đầu gay gắt nhất, Diệp Gia Hằng tất nhiên là giúp anh mình, Diệp Gia Tuyền ở bên cạnh tùy ý hỗ trợ Diệp Gia Thịnh, cô lớn hơn Ngôn Nại ba tuổi, có điều khi so sánh sắc đẹp liền cảm thấy gen tị. Ngôn Diễn so với bọn họ lớn lớn, anh cũng không tự nhiên tốt bụng ra tay giúp Ngôn Nại. (Mikovu: Đọc đoạn này, tự nhiên muốn nhéo tai ảnh quá! @[email protected])
Diệp Gia Thịnh trong buổi tiệc vụng trộm tìm một vòng, hắn nhìn thấy bác gái nhưng lại không nhìn thấy Ngôn Nại, không phải là không tới chứ? Người ngu ngốc, ngay cả cuộc thi cuối kì cũng không tham gia, tự cho mình có tiền là có thể giải quyết được mọi thứ, thật là ném thể diện của nhà họ Diệp đi.
Tựu trường là lên cấp ba rồi, thi trung học sắp tới, người ngu ngốc kia chắc chắn ngay cả khóa chính quy cũng không qua được. Nghỉ hè hắn vốn muốn bắt Ngôn Nại đi học bổ túc, nỗ lực một lần, có quan hệ nữa, khóa chính quy chắc chắn không vấn đề, biết đâu có thể cho nhà họ Diệp một chút mặt mũi. Không nghĩ đến nghỉ hè hắn tìm khắp nơi mà không thấy Ngôn Nại, hộp đêm cô thường xuyên đến cũng không thấy mặt, hắn nghĩ nếu vô tình gặp được sẽ kích cô đi học bổ túc. Hắn không muốn đến nhà họ Ngôn tìm cô, cũng không muôn gọi điện thoại hỏi bác, như vậy thật mất mặt.
Năm nay là đại thọ của ông nội, Ngôn Nại kia sẽ không tặng quả hạch đào nữa chứ? Hằng năm, cô đều tặng quả hạch đào, hàng năm hắn đều nhắc nhở, mặc dù cách thức không hữu nghị nhưng làm như thế nào để cô đâu có nghe lời? Buổi tiệc đại thọ của ông nội rất quan trọng không thể để cô ra ngoài gây chuyện.
Trước kia Ngôn Nại rất dễ tìm, thích kheo khoang lại cao giọng, hôm nay, Ngôn Nại cùng Ngôn Diễn tương đối khiêm tốt, Ngôn Nại đi theo Ngôn Diễn, em ấy thích làm chủ thì cho làm chủ, về sau cho cô quản lý nhà họ Ngôn cùng với em rể, còn anh được thoải mái sống, còn nhiệm vụ nối dõi tông đường, cái này chỉ tùy duyên chứ không thể cầu, chờ Giang Tư Ức sinh xong, nếu là con của anh, vậy nhiệm vụ đã hoàn thành.
Diệp Gia Thịnh nhìn ra ban công ngoài cửa sổ, thấy một cô gái trẻ con mặc áo đỏ, trong nháy mắt hắn nhìn một lần rồi hai lần, cảm giác không giống Ngôn Nại, rồi nhớ ra hắn đang tìm Ngôn Nại, liền tiếp tục tìm người. Cô gái ấy xoay người, cho hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt, là cặp mắt đó, cái mũi giống nhau như đúc, gương mặt không thay đổi nhưng nếu không nhìn kĩ không thể nhận ra cô gái ấy là Ngôn Nại.
Hắn phục hồi tinh thần, đang muốn đi đến chỗ cô, nhưng ông Diệp đến Diệp Tề gọi ra đón, cùng đi còn có Gia Hằng và anh Tiểu Ngọc.
Đây là lần thứ hai cô tham dự một buổi tiệc từ khi xuyên qua đây, không giống vơi buổi tiệc của các minh tinh ở công ty Ngôi Sao, có phong cách riêng, khiêm tốn mà đẹp đẽ, khi tiếp khách đều thể hiện thái độ trầm ổn, kỹ lưỡng……. Nhà Kiều Jenny cũng làm quan nhưng không thể so sánh với nhà họ Diệp, nhà họ Kiều chỉ đại diện cho một thành thị, còn nhà họ Diệp là biểu thị cho một quốc gia.
Thế lực như vậy sao lại để mặc cho nhà họ Ngôn đổ nát, tiểu thuyết chỉ dùng một số câu miêu tả, lấy kết thúc tình yêu của nữ chính và nam chính làm trọng điểm, diễn biến tiếp theo không ai biết nhưng kết cục của nhà họ Ngôn rất thảm. Ngôn Nại nghĩ có lẽ ông Diệp chướng mắt hai cháu ngoại nên tùy ý để bọn họ tự sinh tự diệt. Có lẽ ông Diệp thật không ngờ Ngôn Húc Dương chết trong bệnh viện, con gái ông trở thành quả phụ. Có lẽ nhà họ Diệp không thích hợp nhúng tay vào thương trường, làm ăn vốn dĩ lúc có lúc không, nếu lỗ thì bắt đầu lại từ đầu, thua keo này bày keo khác, không có gì lớn. Có lẽ đức hạnh của Ngôn Diễn không tốt, anh ấy nên vào trại giam cải tạo……
Ngôn Nại hướng mắt lên trên bục cao nhìn thấy ông ngoại Diệp tinh thần minh mẫn, ánh mắt sáng ngời, đi cạnh ông là Diệp Nhự mặc áo sườn xám lịch sự mà tao nhã cùng với em trai Diệp Tề mặc áo vest và quần tây âu, hắn đứng trên đài cao, thanh âm như chuông lớn phát biểu, có thể hắn cả đời làm lãnh đạo, khi hắn trong tiệc đại thọ phát biểu theo thói quen ra dáng lãnh đạo.
Ông Diệp phát biểu xong, các vị khách liền vậy quanh hướng ông chúng mừng. Ngôn Nại và Ngôn Diễn bị chìm ngập trong đám người, hai người này không thể hòa vào buổi tiệc đều cảm thấy vui mừng, vì Ngôn Diễn không thích, Ngôn Nại lại đang trầm tư.
Một vòng lại một vòng mời rượu bữa tiệc cũng gần đến hồi kết, đã đến lúc dâng quà đại thọ cho ông Diệp rồi. Quà của các vị khách đều có trong danh sách, còn dâng quà trực tiếp chỉ có các cháu mà thôi. Đây là lúc biểu hiện của thế hệ mới nhà họ Diệp, quà của các cháu đều là tự bản thân chuẩn bị. Ông Diệp tin tưởng vào các cháu nội của mình sẽ không làm ông mất mặt.
Khoe của, khoe xe, khoe bạn gái! Khoe quyền, khoe cha, khoe con cháu…….. Quả thật là một lừa bịp niên đại.
Người thứ nhất lên tặng quà là Diệp Gia Đồng, cô cười khanh khách đi về phía sau hậu trường đẩy một chiếc xe ra, bên trên chất đầy các đồ vật thủ công, những đồ vật này không quá tinh xảo thậm chí có thể nói là rất tệ.
“Ông nội, đây là vật phẩm, tất cả đều do học sinh của cháu từ trung học đến nay, những trẻ em không được đi học đã chính tay tự mình làm quà đại thọ này. Mỗi món quà đều chứa tấm lòng chân thành, chúc ông nội mọi việc như ý, hạnh phúc dài lâu.”
Ông Diệp rất hài lòng gật đầu, món quà ông rất thích.
Người thứ hai dâng quà là Diệp Gia Hằng, đứa bé mười tuổi đến trước mặt ông, lấy trong ngực ra một huy chương vàng dâng hai tay lên trước mặt ông Diệp.
“Ông nội, đây là huy chương cháu tham gia kỳ thi toán Olympic dành cho nhi đồng mà có được, cháu tặng huy chương này cho ông. Cháu chúc ông khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Năm nay quà đại thọ của các con không phải là quả hạch đào nữa chứ?” Ở trước mặt tài xế ba Ngôn trêu chọc hai anh em, lúc nãy ông thấy Ngôn Diễn cầm một hộp gỗ lớn, không biết bên trong đựng cái gì, không phải là chứa đựng một đống quả hạch đào chứ?
“Bình thường hai con đưa quả gì mẹ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này khách đến dự tiệc đều có thân phận không nhỏ, mẹ không cho phép các con ẩu tả.” Phu nhân Ngôn bình thường là hiền thê lương mẫu, nhưng tiểu thư nhà quan có khí thế mười phần, bà nghe ba Ngôn nói vậy cũng nghĩ chiếc hộp đó đựng những quả hạch đào chứ không một đôi hai đôi, nếu mà đưa ra chắc chắc sẽ bị người ta cười nhạo, thể diện của nhà họ Diệp sẽ bị mất, tiệc đại thọ của ba sẽ hỏng mất.
Ngôn Diễn không lên tiếng, Ngôn Nại cam đoan: “Tuyệt đối không phải quả hạch đào.”
Nghe con gái cam đoan, mẹ Ngôn không truy hỏi nữa, tiếp tục quay sang nói chuyện với ba Ngôn về bữa tiệc.
Ngôn Nại cùng Ngôn Diễn liếc nhau một cái, Ngôn Diễn nhún vai, hoàn hảo Ngôn Nại thức thời thay đổi quà đại thọ, buổi tiệc đại thọ lần này rất quan trọng. Ngôn Diễn vẫn không quan tâm đến nhà họ Diệp, cô lại vừa mới tới nơi này, cũng không quá hiểu rõ, bởi vì nguyên chủ cũng giống như Ngôn Diễn, không quan tâm không quan trọng, chỉ ước gì cách nhà họ Diệp càng xa càng tốt.
Ngôn Diễn cho người đưa quà đại thọ kia đến đại sảnh, nhà chính của nhà họ Diệp ở thành phố B, trụ sở XX, người ra vào bị nhân viên kiểm tra rất nghiêm khắt không phù hợp chiêu đãi khách bốn phương, mẹ Ngôn nói em trai là Diệp Đào mua Đại Tửu Điếm ở thành thị B, đây là nơi có tiếng, tất cả mọi người đều tìm được, đó là vùng đất lớn, rộng mở lại cấp bậc cao, không làm mất thân phận của ông Diệp.
Nhà Ngôn nhà bốn người đến vào tiệc rượu, ba em trai bà ba em dâu của Diệp Như đã ở trong phòng, thấy Diệp Nhự tới chạy nhanh đến, đón một nhà bọn họ đi vào, ba cậu của Ngôn Nại vây xung quanh Diệp Nhự, người này một câu người kia một câu đem quy trình tổ chức tiệc đại thọ nói ra. Mà Ngôn Nại, Ngôn Diễn cùng ba Ngôn bị bọn họ lờ đi.
Ngôn Nại tiến lên phía trước, đã chuẩn bị tốt tinh thần gặp người nhà họ Diệp ghét bỏ mình, nhưng trực tiếp cảm nhận mới thấy cô đang lạc vào thế giới khác, cảm thấy thật lúng túng, đúng là không biết nói gì.
Nhìn thấy ba cậu đứng trước chị mình tranh giành công trạng, Ngôn Nại nghĩ bọn họ
không phải là quá yêu chị mình chứ? Cô cùng Ngôn Diễn không được chào đón, có phải là vì do khuôn mặt giống ba Ngôn, cho nên mới bị chán ghét? Khuôn mặt của mẹ Ngôn chỉ ở mức bình thường, nếu không nhờ trang phục đẹp đẽ đang mặc, cũng sẽ không có khí chất tiểu thư quanh người, dù không có dấu vết của năm tháng mẹ Ngôn chỉ là một bông hoa bình thường trong cả rừng hoa, một chút cũng không đẹp hơn.
Ba người cậu, người cậu út Diệp Tề khuôn mặt coi như thanh tú, còn cậu cả Diệp Đào và cậu hai Diệp Hạo khuôn mặt giống như mẹ Ngôn hình dáng rất bình thường, là khuôn của ông Diệp mà ra.
Ông ngoại cho rằng Ngôn Húc Dương đưa hình dạng tuấn tú ra mà câu con gái ông đi, bất quá lúc đầu mẹ Ngôn đúng là bị khuôn mặt tuấn tú của ba Ngôn thu hút. Ông Diệp chán ghét ba Ngôn, đương nhiên cũng không thích hai người cháu ngoại có hình dạng như ba Ngôn.
Ngôn Nại ở một góc trong phòng tiệc, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn, ông ngoại không thích khuôn mặt của cô cùng anh trai, này bộ dáng đẹp cũng là tội nha.
Khách đến ngày càng đông, càng đến sau thân phận càng cao, tiểu bối của nhà họ Diệp cũng đến, bọn họ không ai phát hiện hai người nhàn rỗi Ngôn Nại và Ngôn Diễn đứng ở ban công là cháu ngoại của nhà họ Diệp, Ngôn Nại sẽ không đứng ở cửa để bị mắng đâu.
Các em của Diệp Nhự trong tên đều có thủy, trước khi Diệp Nhự sinh ra đất nước gặp hạn hán dài, nên ông Diệp đặt tên của con mình đều có thủy.
Cháu của nhà họ Diệp ông Diệp tặng thêm chữ: Gia, Mĩ Dã, Thiện Dã vừa đẹp lại vừa may mắn. Ông đối với những đứa cháu hi vọng rất lớn.
Anh họ của Ngôn Nại là Diệp Gia Ngọc, mọi người đều gọi là Tiểu Ngọc, là đứa con duy nhất của cậu hai, nhỏ hơn Ngôn Diễn hai tuổi, thân thể từ nhỏ đã yếu ớt, thường ngày đều ít lời.
Chị họ Diệp Gia Đồng với anh họ cùng tuổi, thua anh họ bốn tháng ra đời, chị họ thứ hai Diệp Gia Tuyền con gái của cậu cả Diệp Đào. Mẹ của hai người làm ngành pháp y, diện mạo cũng bình thường, nhưng hai chị em cũng có ưu điểm, ngày thường cũng không tệ, ăn mặc chải chuốt lên cũng có thể coi là mỹ nhân.
Cậu út Diệp Tề có hai người con trai nhỏ nhất, em trai đầu Diệp Gia Thịnh cùng tuổi cùng trường với Ngôn Nại, nhỏ hơn Ngôn Nại bảy tháng. Mẹ của Diệp Gia Thịnh là nghệ sĩ đàn piano đều có diện mạo và phong cách không tầm thường, cậu út khuôn mặt thanh tú nên em ấy có diện mạo không kém, rất đẹp. Cháu út của nhà họ Diệp, Diệp Gia Hằng năm nay mười tuổi, thông minh lanh lợi, là đứa cháu ông Diệp thích nhất.
Diệp Gia Ngọc thể hiện thái độ coi thường bọn họ, Diệp Gia Đồng thì lạnh nhạt, ba người con lại đều không có chút khách khí nào, Ngôn Nại cùng Diệp Gia Thịnh là hai người đối đầu gay gắt nhất, Diệp Gia Hằng tất nhiên là giúp anh mình, Diệp Gia Tuyền ở bên cạnh tùy ý hỗ trợ Diệp Gia Thịnh, cô lớn hơn Ngôn Nại ba tuổi, có điều khi so sánh sắc đẹp liền cảm thấy gen tị. Ngôn Diễn so với bọn họ lớn lớn, anh cũng không tự nhiên tốt bụng ra tay giúp Ngôn Nại. (Mikovu: Đọc đoạn này, tự nhiên muốn nhéo tai ảnh quá! @_@)
Diệp Gia Thịnh trong buổi tiệc vụng trộm tìm một vòng, hắn nhìn thấy bác gái nhưng lại không nhìn thấy Ngôn Nại, không phải là không tới chứ? Người ngu ngốc, ngay cả cuộc thi cuối kì cũng không tham gia, tự cho mình có tiền là có thể giải quyết được mọi thứ, thật là ném thể diện của nhà họ Diệp đi.
Tựu trường là lên cấp ba rồi, thi trung học sắp tới, người ngu ngốc kia chắc chắn ngay cả khóa chính quy cũng không qua được. Nghỉ hè hắn vốn muốn bắt Ngôn Nại đi học bổ túc, nỗ lực một lần, có quan hệ nữa, khóa chính quy chắc chắn không vấn đề, biết đâu có thể cho nhà họ Diệp một chút mặt mũi. Không nghĩ đến nghỉ hè hắn tìm khắp nơi mà không thấy Ngôn Nại, hộp đêm cô thường xuyên đến cũng không thấy mặt, hắn nghĩ nếu vô tình gặp được sẽ kích cô đi học bổ túc. Hắn không muốn đến nhà họ Ngôn tìm cô, cũng không muôn gọi điện thoại hỏi bác, như vậy thật mất mặt.
Năm nay là đại thọ của ông nội, Ngôn Nại kia sẽ không tặng quả hạch đào nữa chứ? Hằng năm, cô đều tặng quả hạch đào, hàng năm hắn đều nhắc nhở, mặc dù cách thức không hữu nghị nhưng làm như thế nào để cô đâu có nghe lời? Buổi tiệc đại thọ của ông nội rất quan trọng không thể để cô ra ngoài gây chuyện.
Trước kia Ngôn Nại rất dễ tìm, thích kheo khoang lại cao giọng, hôm nay, Ngôn Nại cùng Ngôn Diễn tương đối khiêm tốt, Ngôn Nại đi theo Ngôn Diễn, em ấy thích làm chủ thì cho làm chủ, về sau cho cô quản lý nhà họ Ngôn cùng với em rể, còn anh được thoải mái sống, còn nhiệm vụ nối dõi tông đường, cái này chỉ tùy duyên chứ không thể cầu, chờ Giang Tư Ức sinh xong, nếu là con của anh, vậy nhiệm vụ đã hoàn thành.
Diệp Gia Thịnh nhìn ra ban công ngoài cửa sổ, thấy một cô gái trẻ con mặc áo đỏ, trong nháy mắt hắn nhìn một lần rồi hai lần, cảm giác không giống Ngôn Nại, rồi nhớ ra hắn đang tìm Ngôn Nại, liền tiếp tục tìm người. Cô gái ấy xoay người, cho hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt, là cặp mắt đó, cái mũi giống nhau như đúc, gương mặt không thay đổi nhưng nếu không nhìn kĩ không thể nhận ra cô gái ấy là Ngôn Nại.
Hắn phục hồi tinh thần, đang muốn đi đến chỗ cô, nhưng ông Diệp đến Diệp Tề gọi ra đón, cùng đi còn có Gia Hằng và anh Tiểu Ngọc.
Đây là lần thứ hai cô tham dự một buổi tiệc từ khi xuyên qua đây, không giống vơi buổi tiệc của các minh tinh ở công ty Ngôi Sao, có phong cách riêng, khiêm tốn mà đẹp đẽ, khi tiếp khách đều thể hiện thái độ trầm ổn, kỹ lưỡng……. Nhà Kiều Jenny cũng làm quan nhưng không thể so sánh với nhà họ Diệp, nhà họ Kiều chỉ đại diện cho một thành thị, còn nhà họ Diệp là biểu thị cho một quốc gia.
Thế lực như vậy sao lại để mặc cho nhà họ Ngôn đổ nát, tiểu thuyết chỉ dùng một số câu miêu tả, lấy kết thúc tình yêu của nữ chính và nam chính làm trọng điểm, diễn biến tiếp theo không ai biết nhưng kết cục của nhà họ Ngôn rất thảm. Ngôn Nại nghĩ có lẽ ông Diệp chướng mắt hai cháu ngoại nên tùy ý để bọn họ tự sinh tự diệt. Có lẽ ông Diệp thật không ngờ Ngôn Húc Dương chết trong bệnh viện, con gái ông trở thành quả phụ. Có lẽ nhà họ Diệp không thích hợp nhúng tay vào thương trường, làm ăn vốn dĩ lúc có lúc không, nếu lỗ thì bắt đầu lại từ đầu, thua keo này bày keo khác, không có gì lớn. Có lẽ đức hạnh của Ngôn Diễn không tốt, anh ấy nên vào trại giam cải tạo……
Ngôn Nại hướng mắt lên trên bục cao nhìn thấy ông ngoại Diệp tinh thần minh mẫn, ánh mắt sáng ngời, đi cạnh ông là Diệp Nhự mặc áo sườn xám lịch sự mà tao nhã cùng với em trai Diệp Tề mặc áo vest và quần tây âu, hắn đứng trên đài cao, thanh âm như chuông lớn phát biểu, có thể hắn cả đời làm lãnh đạo, khi hắn trong tiệc đại thọ phát biểu theo thói quen ra dáng lãnh đạo.
Ông Diệp phát biểu xong, các vị khách liền vậy quanh hướng ông chúng mừng. Ngôn Nại và Ngôn Diễn bị chìm ngập trong đám người, hai người này không thể hòa vào buổi tiệc đều cảm thấy vui mừng, vì Ngôn Diễn không thích, Ngôn Nại lại đang trầm tư.
Một vòng lại một vòng mời rượu bữa tiệc cũng gần đến hồi kết, đã đến lúc dâng quà đại thọ cho ông Diệp rồi. Quà của các vị khách đều có trong danh sách, còn dâng quà trực tiếp chỉ có các cháu mà thôi. Đây là lúc biểu hiện của thế hệ mới nhà họ Diệp, quà của các cháu đều là tự bản thân chuẩn bị. Ông Diệp tin tưởng vào các cháu nội của mình sẽ không làm ông mất mặt.
Khoe của, khoe xe, khoe bạn gái! Khoe quyền, khoe cha, khoe con cháu…….. Quả thật là một lừa bịp niên đại.
Người thứ nhất lên tặng quà là Diệp Gia Đồng, cô cười khanh khách đi về phía sau hậu trường đẩy một chiếc xe ra, bên trên chất đầy các đồ vật thủ công, những đồ vật này không quá tinh xảo thậm chí có thể nói là rất tệ.
“Ông nội, đây là 216 vật phẩm, tất cả đều do học sinh của cháu từ trung học đến nay, những trẻ em không được đi học đã chính tay tự mình làm quà đại thọ này. Mỗi món quà đều chứa tấm lòng chân thành, chúc ông nội mọi việc như ý, hạnh phúc dài lâu.”
Ông Diệp rất hài lòng gật đầu, món quà ông rất thích.
Người thứ hai dâng quà là Diệp Gia Hằng, đứa bé mười tuổi đến trước mặt ông, lấy trong ngực ra một huy chương vàng dâng hai tay lên trước mặt ông Diệp.
“Ông nội, đây là huy chương cháu tham gia kỳ thi toán Olympic dành cho nhi đồng mà có được, cháu tặng huy chương này cho ông. Cháu chúc ông khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.”