Diệp Gia Thịnh bỏ một cái bánh quy vào trong miệng, bình thường hắn không thích ăn những món này, nhưng tranh giành với Ngôn Nại lại là chuyện khác.
Ngôn Nại buông tay của bé mập, chứng kiến khuôn mặt tuấn tú của Diệp Gia Thịnh trong nháy mắt vặn vẹo, vừa lòng giúp bé mập sửa sang lại quần áo lúc nãy vùng vẫy mà bị nhăn lại.
Bé mập tức nghẹn đỏ mặt, lắc người dữ dội tránh ra xa, mồ hôi chảy ròng, nói: “Tôi đánh nhau rất lợi hại, con trai trong lớp đều không đánh lại tôi, mình tôi có thể chấp hết tất cả bọn họ, nếu không phải chị là con gái, lúc nãy tôi chỉ cần dùng tý sức là có thể hạ chị rồi !”
Vẻ mặt Diệp Gia Thịnh dữ tợn, anh ôm lấy Diệp Gia Hằng miệng còn đang hoạt động liện tục kia, bế lên sô pha rộng rãi nhìn bé mập với anh mắt giận dữ, “Vậy hãy cho anh xem sự lợi hại của em đi!”. Miệng của anh giờ đầy kem đánh răng, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.
Bé mập đã rời xa, Ngôn Nại cảm thấy thế giới lại trở nên tốt đẹp rồi. Cô ghét trẻ con béo mập, ghét sinh vật kì lạ. Cô ngẩng đầu, vô tình thấy ông ngoại Diệp đang đứng ở rẽ cầu thang, ông đang nhìn bên này, cô cảm thấy như ông đang cô đơn? Hôm nay, là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của ông, sao ông lại cô đơn? Là do hai người kia ở bên cô trở nên ầm ĩ? Đột nhiên ông lại một mình lẻ loi? Ngôn Nại mím môi, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của ông Diệp không hề có ý tránh né.
Ông ngoại xoay người đi, cô cũng thu hồi ánh mắt, trong lòng đột nhiên hiểu ra, bạn già của ông ngoại không có ở đây, ngày người nhà gặp mặt là ngày đại thọ của mình, ông tự nhiên tưởng niệm người bạn đời của mình qua đời đã hai mươi năm. Con cháu đều tề tựu đông đủ, duy chỉ thiếu có bà ngoại.
Cô nhớ đến thời gian bà nội mất, mắt bà nhắm lại, ông nội canh giữ bên cạnh trở nên già nua, tiều tụy đi hẳn, âm thanh khàn khàn mang theo sự run rẩy, ông nói với bà:
“Người con gái tôi nắm tay đầu tiên là bà, mối tình đầu của tôi là bà, vợ của tôi là bà, mẹ của con tôi là bà, bà nội của cháu tôi là bà, đời tôi duy nhất chỉ có một hình bóng phụ nữ đó chính là bà, người tôi yêu cả đời cũng chính là bà.”
Khi bà nội qua đời là khi cô còn nhỏ, không hiểu ông nội lòng hạnh phúc nhưng vẻ mặt đau khổ, và có chút không cam lòng, không cam lòng bà nội lại bỏ ông đi trước. Làm một đôi trên đời thật ra không khó, làm một đôi trên đời hai người luôn luôn biết cảm giác của nhau mới là hạnh phúc thật sự, bà nội, bà đã ra đi hạnh phúc.
Bữa tối, ông ngoại thu lại sự cô đơn thay vào sự nghiêm nghị của một người chủ gia đình, ông ngồi ở ghế chủ vị. Bàn ăn ở nhà họ Diệp thật dài, như vậy mọi người trong nhà đều có thể ngồi cùng nhau. Đây là bữa ăn theo kiểu tây? Ngôn Nại với Ngôn Diễn ngồi cuối bàn, hai người muốn ngồi càng xa ghế chủ vị đó càng tốt.
Các món ăn tinh tế được sắp trên bàn, không giống như Ngôn Nại dự đoán, sao cô không nghĩ đến nhiều người như vậy nếu để bàn tròn, đủ chỗ sắp đồ ăn sao? Mỗi món trên bàn đều chia thành hai phần, bày đầy một bàn. Ông ngoại lên tiếng ăn cơm, ỏ đây toàn người trong nhà nên mọi người có vẻ tùy ý hơn, một bữa cơm gia đình đều làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, ai cũng tìm món mình thích, sau đó, ăn ngấu nghiến.
Nhưng mà có người không muốn được bọn họ được thoải mái như vậy.
Ngôn Nại từ nhỏ đã có thói quan giữ lễ trên bàn ăn, trăm hay không bằng tay quen, chỉ cần ở bàn cơm bàn cơm cô liền rất chú trọng cách ăn uống. Nhà họ Tô vì để cho cô quen cách ăn uống trên bàn cơm mà từ nhỏ bàn tay của cô không biết bị đánh biết bao nhiêu lần, chỉ cần thấy cô không quy củ liền đánh một cái.
Tư thế ngồi, bưng chén, cầm đũa, gắp thức ăn, múc canh…… Tất cả động tác của cô đều đúng tiêu chuẩn: tao nhã, cao quý.
Ngôn Diễn ngồi bên cạnh cô cũng đã có thói quen đó, mấy ngày anh cùng em gái ăn cơm, anh luôn bị dày vò, chính là bản thân em gái đã như vậy thì thôi đi, vậy mà sau khi ăn xong còn muốn dạy cho anh.
Ngôn nại đối với nghi thức trên bàn ăn hết sức nghiêm khắc, không cho nửa điểm phạm lỗi, chỉ cần Ngôn Diễn làm sai hoặc không chịu nghe lời, cô liền hóa thành Dung ma ma, ngay cả thước kẻ cũng đã chuẩn bị. Ăn cơm đũa đụng bàn bị một roi; uống canh phát ra tiếng, một roi; trên đĩa ra gắp miếng quá lớn, một roi. Thật ra thì em gái như cô ở tuổi thơ nghiêm khắc như vậy cũng có thể tìm cách cân bằng chứ?
Anh bị Ngôn Nại ép buộc học nghi thức hơn một tháng, đã hoàn thành khóa học, đã có thể thực hiện cách động tác hoàn hảo, không có lỗi sai nào, chỉ là không thể làm tao nhã như Ngôn Nại mà thôi. Bởi vì, Ngôn Diễn chỉ đơn giản là học nghi thức, còn Ngôn Nại lại đối với các nghi thức đó như là một phần của bản thân vậy.
Ngôn Diễn im lặng ăn, bạn nhỏ Diệp Gia Hằng ngồi đối diện hai anh em bị ảnh hưởng, cậu vừa mới gắp một miếng lên phát hiện động tác ăn cơm của Ngôn Nại và Ngôn Diễn hoàn toàn đối lập với cậu, hai người tao nhã, còn cậu cực kỳ thô lỗ.
Bé mập ngừng lại, âm thầm quan sát các động tác của hai người kia, cẩn thận bắt chước, cái miệng nhỏ trở nên vui vẻ mà ăn cơm.
Tiếp đó là hai vị tiểu thư của nhà họ Diệp, ban ngày trước mặt mọi người hai người đều là thục nữ.
Diệp Gia Ngọc không để ý đến cách ăn của bản thân, nhưng hắn ăn chậm, nên không có gì là thô lỗ cả. Hắn yên lặng ăn, cách bưng chén giống như động tác của Ngôn Nại vậy.
Cháu của nhà họ Diệp nửa bàn bên này đều thay đổi, khiến người lớn có chút im lặng, khóe mặt giật giật hồi lâu, động tác cũng lịch sự rất nhiều. Nhà họ Diệp không phải quý tộc, cũng không phải hoàng tộc, đều là người trong nhà, chú ý nhiều như vậy làm gì? Nhưng bọn họ không thể thua kém con cháu mình, nên cũng đành làm theo.
Thời gian dùng cơm tối nhiều hơn bình thường khoảng nửa tiếng, ăn cơm cũng có vẻ gian khổ a. Ngôn Diễn nâng khóe miệng, hôm nay, tâm tình của anh rất tốt.
Ngôn nại và Ngôn Diễn mặc kệ mẹ Ngôn nói như thế nào cũng không quay về biệt thự Duyệt Thái, Ngôn Diễn nói qua loa với ba mẹ Ngôn mấy câu, rồi liền cầm tay Ngôn Nại quay về nhà trô Hào Đình.
Ngôn Nại lấy nhật ký ra, viết:
Ngày cuối tuần, trời quang.
Anh trai có cơ hội thể hiện tốt, tuy có việc nhỏ phát sinh, nhưng trong lòng anh ấy có ý không chịu thua.
Hai ngày sau sẽ khai giảng, có chút chờ mong.
***************************************************
Ngôn Nại học trường trung học B thành phố R, số lần cô đi học trong một học kỳ có thể giơ bàn tay ra đếm, đây sao có thể gọi là đi học, không bằng đem tiền học phí của cô cho người cần thiết, coi như là công hiến cho quốc gia.
Cả ngày chơi bời ngoài trường, sao có thể không hư?
Cô đến trường, người không lo lắng nhất chính là anh trai Ngôn Diễn.
“Anh, ngày mai trường em khai giảng, em không thể đi theo anh được, chỉ có mình anh, có được không?” Ngôn Nại lo lắng nói.
Gân xanh ở thái dương của Ngôn Diên nổi lên: “Không có em anh không thể sống nổi sao?”
“Vì em không yên tâm về anh mà, anh ổn thật?” Vẻ mặt Ngôn Nại rất thật lòng, cô thật rất lo lắng.
“Năm đó, anh em là bá vương trường học, em còn đang nằm trong bụng mẹ đấy!” Ngôn Diễn rất không vui.
“Đàn ông chân chính không nhắc lại chuyện xưa, mà khi đó anh mới tám tuổi làm thế nào mà làm bá vương trường học? Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi. Phải học hỏi nhiều lắm, vừa nghe liền biết anh nói láo rồi.” Ngôn Diễn không có tiền, Cố Tại Kiêu bị ba Cố giao nhiệm vụ làm ăn ở bên kia bán cầu, anh cả ngày không có việc gì làm, liền học theo Ngôn Diễn đọc tiểu thuyết.
Hai quyển mà anh đọc đều do Ngôn Nại tự tay chọn, một quyển tên: Bị chồng ruồng bỏ nhưng vẫn tự tại, quyển thứ hai tên: Chồng trước, anh đi chết đi. Thật sự rất khó đọc, nhân vật đều ngu ngốc như nhau. Anh lên mạng tự tìm, vào web chọn mục đề cử, có một truyện tên: XX Dị năng thiên hạ, đọc không tệ, đáng tiếc là chưa viết xong.
“Anh lớn hơn em chín tuổi.”
“Tuổi không nói lên gì cả, mỗi ngày đi làm, anh không được đi trễ, không được về sớm, phải làm xong công việc của mình, có biết không?” Đi làm có thể hạn chế tự do của anh ấy, tránh anh ấy chạy loạn khắp nơi, rồi lại gặp gỡ Thẩm Hoan Tình.
“Em là đến thời mãn kinh rồi? Mẹ cũng chưa quản chặt như vậy bao giờ!” Ngôn Diễn cảm thấy buồn bực, bây giờ, các cô gái đều như Ngôn Nại sao?
Ngôn nại lệ rơi, anh mới mãn kinh, cả nhà anh đều mãn kinh, trừ cô!
“Còn nữa không phải do người thân giao công việc, có ai muốn anh làm gì, chuyện riêng, chuyện tư đều phải nói với em!” Cô không quên bên người Ngôn Diễn có quả bom hẹn giờ, gian tế Dịch Hạ.
“Còn nữa, không cho anh làm chuyện bậy bạ với nghệ sĩ của công ty mình, thỏ không ăn cỏ gần hang, hiểu không?” Cô sợ Ngôn Diễn lại đi gây họa với nữ nghệ sĩ của công ty, suy nghĩ một chút còn nói thêm: “Đưa đến trước mặt anh, anh cũng không thể ăn.”
Cô chính là lo lắng cho Ngôn Diễn, rất lo lắng a.
“Em đến trường, mỗi ngày đều về nhà, có cần dặn dò kĩ vậy không? Anh biết em không nỡ rời ca anh trai, ngoan, anh khi nào cũng sẽ nghĩ tới em.” Ngôn Diễn bất đắc dĩ nói, nói đến phụ nữ, anh làm hòa thượng cũng được hai tháng rồi.
Ngôn Diễn vùi đầu vào xem tài liệu, Ngôn Nại vẫn thì thầm vào tai anh, anh rất muốn đưa hai tay nắm lấy chân cô, sau đó, quăng ngã xuống đất. Hòa thượng lẩm bẩm niệm kinh ………………….
Cô đeo túi xách đến trường, vào sân trường, tất cả học sinh đều mặc đồng phục, giống như trong suy nghĩ của cô. Nay, bên cạnh cô không có Jenny, chỉ có một mình cô, cô phải đối mặt với cuộc sống trường học khác biệt, nếm trải cuộc sống hoàn toàn khác của một học sinh. Cuộc sống như vậy, không phải đã sớm bắt đầu rồi sao?
Cô đến giáo viên báo cáo, kết quả bị đưa vào phòng giáo vụ, cô được biết phải tiến hành thi lại. Kì thi cuối kì ở học kì trước không tham gia hay thi không hợp lệ đều thi lại vào kì thi này, nếu học sinh thi rớt sẽ bị lưu ban, học sinh không thể qua trung học phổ thông. Không trách Diệp Gia Thịnh nói với cô ngày tựu trường hôm nay cô chết chắc.
Cô không sợ kì thi này, đặc biệt là môn văn, cô luôn luôn vượt trội, số học, điểm yếu duy nhất của cô nhưng nhờ có Clarence nên cô không sợ nữa. Lúc này, cô thi kì tốt nghiệp cũng không thành vấn đề, suốt năm lớp 12 cô sẽ học tập đầy đủ. Qua được cửa toán học khó khăn, cô rất nhẹ nhàng, cô chuẩn bị dùng một năm học này ‘luyện’ thêm môn toán.
“Tiểu Nại!”
Cô nhìn Phương Đình Na đang đến, chẳng lẽ cô ấy cũng đến thi lại sao? Đúng ha, cô ấy cùng nguyên chủ luôn ở chung với nhau, đều ăn chơi điên loạn.
“Na Na!”
Phương Đình Na ngồi phía trên bàn của cô.
“Thi lại có vấn đề gì không?” Phương Đình Na dò hỏi.
“Không vấn đề gì. Sẽ thuận lợi lên lớp 12.” Ngôn Nại hiểu Phương Đình Na muốn nói gì.
Phương Đình Na thành tích không kém, thậm chí có thể nói là tốt, bởi vì Ngôn Nại học dưới hai lớp, nên cô ấy chủ động lưu ban để học cùng nguyên chủ, cô ấy nói, cô không vội tốt nghiệp, đối với cô Ngôn Nại quan trọng hơn.
“Tốt.” Một câu nói của Ngôn Nại, Phương Đình Na đã thay đổi dáng điệu, trở nên tự tin hơn.
Làm xong bài thi tổng hợp, chờ giáo viên kiểm tra, đóng dấu, hai người báo danh rồi vào lớp.
Giáo viên phân chỗ ngồi cho hai người, ngồi cùng bàn với Ngôn Nại là một nữ sinh, mày cong, cái mũi nhỏ xinh xắn, làm cho người khác thích nhất chính là ở khóe miệng của bạn ấy khi nói chuyện lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Ngôn Nại. Bạn khỏe ! Mình là Đổng Song Song. Tớ biết cậu nhưng cậu không biết tớ đâu. Cậu đến lớp ít quá mà. Nếu cậu cần giúp gì thì cứ nói nha ! " Đổng Song Song giới thiệu bản thân với Ngôn Nại trước, khi cười, đôi mắt cong lên đầy vẻ chân thành.
" Bạn khỏe…….. " Ngôn Nại tỉ mỉ quan sát bạn ngồi cùng bàn, một nữ sinh khí phách ? Bông tai màu bạc được đeo trắng nõn, có vẻ là kim loại, trên người mặc bộ đồng phục rộng thùng thình như là size lớn nhất, chân mang đôi giày sạch sẽ.
Đồng Song Song thấy Ngôn Nại quan sát bộ đồng phục trên người mình, khẽ mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương: “Tớ cố ý mặc size lớn nhất, cậu có cảm giác như học sinh quậy không? Tớ thích cảm giác đó.” Nói xong, lấy cuốn tạp chí trọng hộc bàn ra, đưa ngón tay chỉ vào một chàng trai, hưng phấn nói:
“Cậu xem, người này cho người ta cảm giác thật nổi loạn, tớ rất thích Phác Kha, yêu chết anh ta. A, tớ cũng thích mấy người Đông Đông nữa.” Phải phân biệt người mình thích nhất nha.
Ngôn Nại quét mắt nhìn tên của nhóm nhạc S. Nir¬vanaqi, là nhóm nhạc dưới lá cờ nhà, là một nhóm bốn người nổi danh, hát chính Nguyên Nhĩ Nhiên, tiếp theo là Phác Kha, Tề Chín Đông, Mạnh Châu. Người hát chính Nguyên Nhĩ Nhiên còn sáng tác bài hát cho ban nhạc, Phác Kha là người nhảy tốt nhất trong nhóm, Tề Chín Đông có khả năng làm không khí sôi nổi lên, còn mạnh Châu Không giỏi nhất ở lĩnh vực nào, mỗi thứ biết một ít. Ngôn Nại cảm tạ nhóm nhạc S. Nirvanaqi, thành viên trong nhóm đều là nam, nếu không có thể bị hủy hoại dưới bàn tay của Ngôn Diễn rồi. Bọn họ ra mắt ban nhạc đã lâu, không có scandal lộn xộn nào, được hâm mộ khắp thế giới.
Ngôn Nại là công chúa của Ngôn Thị, trong trường rất ít người biết, chỉ có giáo viên, Phương Đình Na và cuối cùng là Diệp Gia Thịnh.
“Thứ bảy tuần này, S. Nir¬vanaqi có buổi biểu diễn ở Liêu Nguyên, đáng tiếc tớ không có vé vào cửa, tớ ra giá cao lên mấy trăm. Đáng tiếc không ai nguyện ý chuyển vé.” Đổng Song Song càng nói khuôn mặt càng thể hiện nét buồn phiền, hôm bán vé cô bị bệnh, mẹ cô không đồng ý cho ra đó xếp hàng mua vé, chi phiếu liền bị tịch thu, cô đặt vé trên web cũng không được.
“Tớ còn chuẩn bị quà cho Phác kha nữa.” Những người ‘truy đuổi’ thần tượng đều thuộc ‘bộ tộc nhiệt tình.’ (=_=!)
Trong đầu Ngôn Nại hiện lên hồ sơ của Phác Kha khi mới vào công ty, khuôn mặt như ánh mặt trời, trẻ trung. Cô có nên giúp Đổng Song Song không? Dù sao, cô có vé rất dễ dàng.
Buổi học đầu tiên của học kì mới, giáo viên chủ nhiệm khích lệ học sinh học tập tốt trong học kì mới, chăm chỉ khổ luyện một năm để có thể thi tốt nghiệp. Giáo viên nhắc đến ước mơ của bản thân trong tương lai, vào đại học nào, rồi quất roi phi thẳng đến mục tiêu.
“Cậu tính học trường đại học nào?” Đông Song Song huýt cùi trò vào tay Ngôn nại, nhỏ giọng hỏi.
Ngôn Nại mờ mịt, cô muốn học gì đây? Trước kia đều do gia đình an bài, trước khi xuyên qua, cô chưa nghe ba mẹ nói cô phải học trường nào, ngành nào, hiện tại bảo cô tự quyết làm sao cô biết! (Mikovu: Bó tay chị luôn! >_
Diệp Gia Thịnh bỏ một cái bánh quy vào trong miệng, bình thường hắn không thích ăn những món này, nhưng tranh giành với Ngôn Nại lại là chuyện khác.
Ngôn Nại buông tay của bé mập, chứng kiến khuôn mặt tuấn tú của Diệp Gia Thịnh trong nháy mắt vặn vẹo, vừa lòng giúp bé mập sửa sang lại quần áo lúc nãy vùng vẫy mà bị nhăn lại.
Bé mập tức nghẹn đỏ mặt, lắc người dữ dội tránh ra xa, mồ hôi chảy ròng, nói: “Tôi đánh nhau rất lợi hại, con trai trong lớp đều không đánh lại tôi, mình tôi có thể chấp hết tất cả bọn họ, nếu không phải chị là con gái, lúc nãy tôi chỉ cần dùng tý sức là có thể hạ chị rồi !”
Vẻ mặt Diệp Gia Thịnh dữ tợn, anh ôm lấy Diệp Gia Hằng miệng còn đang hoạt động liện tục kia, bế lên sô pha rộng rãi nhìn bé mập với anh mắt giận dữ, “Vậy hãy cho anh xem sự lợi hại của em đi!”. Miệng của anh giờ đầy kem đánh răng, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.
Bé mập đã rời xa, Ngôn Nại cảm thấy thế giới lại trở nên tốt đẹp rồi. Cô ghét trẻ con béo mập, ghét sinh vật kì lạ. Cô ngẩng đầu, vô tình thấy ông ngoại Diệp đang đứng ở rẽ cầu thang, ông đang nhìn bên này, cô cảm thấy như ông đang cô đơn? Hôm nay, là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của ông, sao ông lại cô đơn? Là do hai người kia ở bên cô trở nên ầm ĩ? Đột nhiên ông lại một mình lẻ loi? Ngôn Nại mím môi, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của ông Diệp không hề có ý tránh né.
Ông ngoại xoay người đi, cô cũng thu hồi ánh mắt, trong lòng đột nhiên hiểu ra, bạn già của ông ngoại không có ở đây, ngày người nhà gặp mặt là ngày đại thọ của mình, ông tự nhiên tưởng niệm người bạn đời của mình qua đời đã hai mươi năm. Con cháu đều tề tựu đông đủ, duy chỉ thiếu có bà ngoại.
Cô nhớ đến thời gian bà nội mất, mắt bà nhắm lại, ông nội canh giữ bên cạnh trở nên già nua, tiều tụy đi hẳn, âm thanh khàn khàn mang theo sự run rẩy, ông nói với bà:
“Người con gái tôi nắm tay đầu tiên là bà, mối tình đầu của tôi là bà, vợ của tôi là bà, mẹ của con tôi là bà, bà nội của cháu tôi là bà, đời tôi duy nhất chỉ có một hình bóng phụ nữ đó chính là bà, người tôi yêu cả đời cũng chính là bà.”
Khi bà nội qua đời là khi cô còn nhỏ, không hiểu ông nội lòng hạnh phúc nhưng vẻ mặt đau khổ, và có chút không cam lòng, không cam lòng bà nội lại bỏ ông đi trước. Làm một đôi trên đời thật ra không khó, làm một đôi trên đời hai người luôn luôn biết cảm giác của nhau mới là hạnh phúc thật sự, bà nội, bà đã ra đi hạnh phúc.
Bữa tối, ông ngoại thu lại sự cô đơn thay vào sự nghiêm nghị của một người chủ gia đình, ông ngồi ở ghế chủ vị. Bàn ăn ở nhà họ Diệp thật dài, như vậy mọi người trong nhà đều có thể ngồi cùng nhau. Đây là bữa ăn theo kiểu tây? Ngôn Nại với Ngôn Diễn ngồi cuối bàn, hai người muốn ngồi càng xa ghế chủ vị đó càng tốt.
Các món ăn tinh tế được sắp trên bàn, không giống như Ngôn Nại dự đoán, sao cô không nghĩ đến nhiều người như vậy nếu để bàn tròn, đủ chỗ sắp đồ ăn sao? Mỗi món trên bàn đều chia thành hai phần, bày đầy một bàn. Ông ngoại lên tiếng ăn cơm, ỏ đây toàn người trong nhà nên mọi người có vẻ tùy ý hơn, một bữa cơm gia đình đều làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, ai cũng tìm món mình thích, sau đó, ăn ngấu nghiến.
Nhưng mà có người không muốn được bọn họ được thoải mái như vậy.
Ngôn Nại từ nhỏ đã có thói quan giữ lễ trên bàn ăn, trăm hay không bằng tay quen, chỉ cần ở bàn cơm bàn cơm cô liền rất chú trọng cách ăn uống. Nhà họ Tô vì để cho cô quen cách ăn uống trên bàn cơm mà từ nhỏ bàn tay của cô không biết bị đánh biết bao nhiêu lần, chỉ cần thấy cô không quy củ liền đánh một cái.
Tư thế ngồi, bưng chén, cầm đũa, gắp thức ăn, múc canh…… Tất cả động tác của cô đều đúng tiêu chuẩn: tao nhã, cao quý.
Ngôn Diễn ngồi bên cạnh cô cũng đã có thói quen đó, mấy ngày anh cùng em gái ăn cơm, anh luôn bị dày vò, chính là bản thân em gái đã như vậy thì thôi đi, vậy mà sau khi ăn xong còn muốn dạy cho anh.
Ngôn nại đối với nghi thức trên bàn ăn hết sức nghiêm khắc, không cho nửa điểm phạm lỗi, chỉ cần Ngôn Diễn làm sai hoặc không chịu nghe lời, cô liền hóa thành Dung ma ma, ngay cả thước kẻ cũng đã chuẩn bị. Ăn cơm đũa đụng bàn bị một roi; uống canh phát ra tiếng, một roi; trên đĩa ra gắp miếng quá lớn, một roi. Thật ra thì em gái như cô ở tuổi thơ nghiêm khắc như vậy cũng có thể tìm cách cân bằng chứ?
Anh bị Ngôn Nại ép buộc học nghi thức hơn một tháng, đã hoàn thành khóa học, đã có thể thực hiện cách động tác hoàn hảo, không có lỗi sai nào, chỉ là không thể làm tao nhã như Ngôn Nại mà thôi. Bởi vì, Ngôn Diễn chỉ đơn giản là học nghi thức, còn Ngôn Nại lại đối với các nghi thức đó như là một phần của bản thân vậy.
Ngôn Diễn im lặng ăn, bạn nhỏ Diệp Gia Hằng ngồi đối diện hai anh em bị ảnh hưởng, cậu vừa mới gắp một miếng lên phát hiện động tác ăn cơm của Ngôn Nại và Ngôn Diễn hoàn toàn đối lập với cậu, hai người tao nhã, còn cậu cực kỳ thô lỗ.
Bé mập ngừng lại, âm thầm quan sát các động tác của hai người kia, cẩn thận bắt chước, cái miệng nhỏ trở nên vui vẻ mà ăn cơm.
Tiếp đó là hai vị tiểu thư của nhà họ Diệp, ban ngày trước mặt mọi người hai người đều là thục nữ.
Diệp Gia Ngọc không để ý đến cách ăn của bản thân, nhưng hắn ăn chậm, nên không có gì là thô lỗ cả. Hắn yên lặng ăn, cách bưng chén giống như động tác của Ngôn Nại vậy.
Cháu của nhà họ Diệp nửa bàn bên này đều thay đổi, khiến người lớn có chút im lặng, khóe mặt giật giật hồi lâu, động tác cũng lịch sự rất nhiều. Nhà họ Diệp không phải quý tộc, cũng không phải hoàng tộc, đều là người trong nhà, chú ý nhiều như vậy làm gì? Nhưng bọn họ không thể thua kém con cháu mình, nên cũng đành làm theo.
Thời gian dùng cơm tối nhiều hơn bình thường khoảng nửa tiếng, ăn cơm cũng có vẻ gian khổ a. Ngôn Diễn nâng khóe miệng, hôm nay, tâm tình của anh rất tốt.
Ngôn nại và Ngôn Diễn mặc kệ mẹ Ngôn nói như thế nào cũng không quay về biệt thự Duyệt Thái, Ngôn Diễn nói qua loa với ba mẹ Ngôn mấy câu, rồi liền cầm tay Ngôn Nại quay về nhà trô Hào Đình.
Ngôn Nại lấy nhật ký ra, viết:
Ngày cuối tuần, trời quang.
Anh trai có cơ hội thể hiện tốt, tuy có việc nhỏ phát sinh, nhưng trong lòng anh ấy có ý không chịu thua.
Hai ngày sau sẽ khai giảng, có chút chờ mong.
Ngôn Nại học trường trung học B thành phố R, số lần cô đi học trong một học kỳ có thể giơ bàn tay ra đếm, đây sao có thể gọi là đi học, không bằng đem tiền học phí của cô cho người cần thiết, coi như là công hiến cho quốc gia.
Cả ngày chơi bời ngoài trường, sao có thể không hư?
Cô đến trường, người không lo lắng nhất chính là anh trai Ngôn Diễn.
“Anh, ngày mai trường em khai giảng, em không thể đi theo anh được, chỉ có mình anh, có được không?” Ngôn Nại lo lắng nói.
Gân xanh ở thái dương của Ngôn Diên nổi lên: “Không có em anh không thể sống nổi sao?”
“Vì em không yên tâm về anh mà, anh ổn thật?” Vẻ mặt Ngôn Nại rất thật lòng, cô thật rất lo lắng.
“Năm đó, anh em là bá vương trường học, em còn đang nằm trong bụng mẹ đấy!” Ngôn Diễn rất không vui.
“Đàn ông chân chính không nhắc lại chuyện xưa, mà khi đó anh mới tám tuổi làm thế nào mà làm bá vương trường học? Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi. Phải học hỏi nhiều lắm, vừa nghe liền biết anh nói láo rồi.” Ngôn Diễn không có tiền, Cố Tại Kiêu bị ba Cố giao nhiệm vụ làm ăn ở bên kia bán cầu, anh cả ngày không có việc gì làm, liền học theo Ngôn Diễn đọc tiểu thuyết.
Hai quyển mà anh đọc đều do Ngôn Nại tự tay chọn, một quyển tên: Bị chồng ruồng bỏ nhưng vẫn tự tại, quyển thứ hai tên: Chồng trước, anh đi chết đi. Thật sự rất khó đọc, nhân vật đều ngu ngốc như nhau. Anh lên mạng tự tìm, vào web chọn mục đề cử, có một truyện tên: XX Dị năng thiên hạ, đọc không tệ, đáng tiếc là chưa viết xong.
“Anh lớn hơn em chín tuổi.”
“Tuổi không nói lên gì cả, mỗi ngày đi làm, anh không được đi trễ, không được về sớm, phải làm xong công việc của mình, có biết không?” Đi làm có thể hạn chế tự do của anh ấy, tránh anh ấy chạy loạn khắp nơi, rồi lại gặp gỡ Thẩm Hoan Tình.
“Em là đến thời mãn kinh rồi? Mẹ cũng chưa quản chặt như vậy bao giờ!” Ngôn Diễn cảm thấy buồn bực, bây giờ, các cô gái đều như Ngôn Nại sao?
Ngôn nại lệ rơi, anh mới mãn kinh, cả nhà anh đều mãn kinh, trừ cô!
“Còn nữa không phải do người thân giao công việc, có ai muốn anh làm gì, chuyện riêng, chuyện tư đều phải nói với em!” Cô không quên bên người Ngôn Diễn có quả bom hẹn giờ, gian tế Dịch Hạ.
“Còn nữa, không cho anh làm chuyện bậy bạ với nghệ sĩ của công ty mình, thỏ không ăn cỏ gần hang, hiểu không?” Cô sợ Ngôn Diễn lại đi gây họa với nữ nghệ sĩ của công ty, suy nghĩ một chút còn nói thêm: “Đưa đến trước mặt anh, anh cũng không thể ăn.”
Cô chính là lo lắng cho Ngôn Diễn, rất lo lắng a.
“Em đến trường, mỗi ngày đều về nhà, có cần dặn dò kĩ vậy không? Anh biết em không nỡ rời ca anh trai, ngoan, anh khi nào cũng sẽ nghĩ tới em.” Ngôn Diễn bất đắc dĩ nói, nói đến phụ nữ, anh làm hòa thượng cũng được hai tháng rồi.
Ngôn Diễn vùi đầu vào xem tài liệu, Ngôn Nại vẫn thì thầm vào tai anh, anh rất muốn đưa hai tay nắm lấy chân cô, sau đó, quăng ngã xuống đất. Hòa thượng lẩm bẩm niệm kinh ………………….
Cô đeo túi xách đến trường, vào sân trường, tất cả học sinh đều mặc đồng phục, giống như trong suy nghĩ của cô. Nay, bên cạnh cô không có Jenny, chỉ có một mình cô, cô phải đối mặt với cuộc sống trường học khác biệt, nếm trải cuộc sống hoàn toàn khác của một học sinh. Cuộc sống như vậy, không phải đã sớm bắt đầu rồi sao?
Cô đến giáo viên báo cáo, kết quả bị đưa vào phòng giáo vụ, cô được biết phải tiến hành thi lại. Kì thi cuối kì ở học kì trước không tham gia hay thi không hợp lệ đều thi lại vào kì thi này, nếu học sinh thi rớt sẽ bị lưu ban, học sinh không thể qua trung học phổ thông. Không trách Diệp Gia Thịnh nói với cô ngày tựu trường hôm nay cô chết chắc.
Cô không sợ kì thi này, đặc biệt là môn văn, cô luôn luôn vượt trội, số học, điểm yếu duy nhất của cô nhưng nhờ có Clarence nên cô không sợ nữa. Lúc này, cô thi kì tốt nghiệp cũng không thành vấn đề, suốt năm lớp cô sẽ học tập đầy đủ. Qua được cửa toán học khó khăn, cô rất nhẹ nhàng, cô chuẩn bị dùng một năm học này ‘luyện’ thêm môn toán.
“Tiểu Nại!”
Cô nhìn Phương Đình Na đang đến, chẳng lẽ cô ấy cũng đến thi lại sao? Đúng ha, cô ấy cùng nguyên chủ luôn ở chung với nhau, đều ăn chơi điên loạn.
“Na Na!”
Phương Đình Na ngồi phía trên bàn của cô.
“Thi lại có vấn đề gì không?” Phương Đình Na dò hỏi.
“Không vấn đề gì. Sẽ thuận lợi lên lớp .” Ngôn Nại hiểu Phương Đình Na muốn nói gì.
Phương Đình Na thành tích không kém, thậm chí có thể nói là tốt, bởi vì Ngôn Nại học dưới hai lớp, nên cô ấy chủ động lưu ban để học cùng nguyên chủ, cô ấy nói, cô không vội tốt nghiệp, đối với cô Ngôn Nại quan trọng hơn.
“Tốt.” Một câu nói của Ngôn Nại, Phương Đình Na đã thay đổi dáng điệu, trở nên tự tin hơn.
Làm xong bài thi tổng hợp, chờ giáo viên kiểm tra, đóng dấu, hai người báo danh rồi vào lớp.
Giáo viên phân chỗ ngồi cho hai người, ngồi cùng bàn với Ngôn Nại là một nữ sinh, mày cong, cái mũi nhỏ xinh xắn, làm cho người khác thích nhất chính là ở khóe miệng của bạn ấy khi nói chuyện lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Ngôn Nại. Bạn khỏe ! Mình là Đổng Song Song. Tớ biết cậu nhưng cậu không biết tớ đâu. Cậu đến lớp ít quá mà. Nếu cậu cần giúp gì thì cứ nói nha ! " Đổng Song Song giới thiệu bản thân với Ngôn Nại trước, khi cười, đôi mắt cong lên đầy vẻ chân thành.
" Bạn khỏe…….. " Ngôn Nại tỉ mỉ quan sát bạn ngồi cùng bàn, một nữ sinh khí phách ? Bông tai màu bạc được đeo trắng nõn, có vẻ là kim loại, trên người mặc bộ đồng phục rộng thùng thình như là size lớn nhất, chân mang đôi giày sạch sẽ.
Đồng Song Song thấy Ngôn Nại quan sát bộ đồng phục trên người mình, khẽ mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền dễ thương: “Tớ cố ý mặc size lớn nhất, cậu có cảm giác như học sinh quậy không? Tớ thích cảm giác đó.” Nói xong, lấy cuốn tạp chí trọng hộc bàn ra, đưa ngón tay chỉ vào một chàng trai, hưng phấn nói:
“Cậu xem, người này cho người ta cảm giác thật nổi loạn, tớ rất thích Phác Kha, yêu chết anh ta. A, tớ cũng thích mấy người Đông Đông nữa.” Phải phân biệt người mình thích nhất nha.
Ngôn Nại quét mắt nhìn tên của nhóm nhạc S. Nir¬vanaqi, là nhóm nhạc dưới lá cờ nhà, là một nhóm bốn người nổi danh, hát chính Nguyên Nhĩ Nhiên, tiếp theo là Phác Kha, Tề Chín Đông, Mạnh Châu. Người hát chính Nguyên Nhĩ Nhiên còn sáng tác bài hát cho ban nhạc, Phác Kha là người nhảy tốt nhất trong nhóm, Tề Chín Đông có khả năng làm không khí sôi nổi lên, còn mạnh Châu Không giỏi nhất ở lĩnh vực nào, mỗi thứ biết một ít. Ngôn Nại cảm tạ nhóm nhạc S. Nirvanaqi, thành viên trong nhóm đều là nam, nếu không có thể bị hủy hoại dưới bàn tay của Ngôn Diễn rồi. Bọn họ ra mắt ban nhạc đã lâu, không có scandal lộn xộn nào, được hâm mộ khắp thế giới.
Ngôn Nại là công chúa của Ngôn Thị, trong trường rất ít người biết, chỉ có giáo viên, Phương Đình Na và cuối cùng là Diệp Gia Thịnh.
“Thứ bảy tuần này, S. Nir¬vanaqi có buổi biểu diễn ở Liêu Nguyên, đáng tiếc tớ không có vé vào cửa, tớ ra giá cao lên mấy trăm. Đáng tiếc không ai nguyện ý chuyển vé.” Đổng Song Song càng nói khuôn mặt càng thể hiện nét buồn phiền, hôm bán vé cô bị bệnh, mẹ cô không đồng ý cho ra đó xếp hàng mua vé, chi phiếu liền bị tịch thu, cô đặt vé trên web cũng không được.
“Tớ còn chuẩn bị quà cho Phác kha nữa.” Những người ‘truy đuổi’ thần tượng đều thuộc ‘bộ tộc nhiệt tình.’ (=_=!)
Trong đầu Ngôn Nại hiện lên hồ sơ của Phác Kha khi mới vào công ty, khuôn mặt như ánh mặt trời, trẻ trung. Cô có nên giúp Đổng Song Song không? Dù sao, cô có vé rất dễ dàng.
Buổi học đầu tiên của học kì mới, giáo viên chủ nhiệm khích lệ học sinh học tập tốt trong học kì mới, chăm chỉ khổ luyện một năm để có thể thi tốt nghiệp. Giáo viên nhắc đến ước mơ của bản thân trong tương lai, vào đại học nào, rồi quất roi phi thẳng đến mục tiêu.
“Cậu tính học trường đại học nào?” Đông Song Song huýt cùi trò vào tay Ngôn nại, nhỏ giọng hỏi.
Ngôn Nại mờ mịt, cô muốn học gì đây? Trước kia đều do gia đình an bài, trước khi xuyên qua, cô chưa nghe ba mẹ nói cô phải học trường nào, ngành nào, hiện tại bảo cô tự quyết làm sao cô biết! (Mikovu: Bó tay chị luôn! >_