"Ai vậy?" Nét mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt Tề Cửu Đông.
"Phát sinh ngoài ý muốn, chờ buổi biểu diễn kết thúc chúng ta nói sau, hiện tại người đang biểu diễn trên kia là "công chúa" kia của nhà họ Ngôn, cô ấy lấy thân phận người hâm mộ mà làm khách mời của S. nirvanaqi, vì các cậu "hiến khúc", các cậu lên đó cẩn thận phối hợp với cô ấy." Long Thành nói ngắn gọn, hy vọng Ngôn Nại bên kia đừng phạm sai lầm.
Ngôn Nại bình tĩnh ngồi trước đàn Piano, tám vạn người dưới sân khấu đều chăm chú nhìn cô, cô không luống cuống, cũng chẳng sợ hãi. Trước kia cô cũng thường đứng trên sân khấu, nhưng đều là sân khấu của các cuộc thi. Khán giả dưới đài vẫn đang đắm chìm dưới những màn biểu diễn của S. Nirvanaqi không thể tự kiềm chế, không ngừng la hét, cô dùng ánh mắt quen thuộc nhìn đàn Piano.
Cô chưa từng học qua thanh nhạc, nhưng đã từng hát trước đám đông, đó là trước kia, trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp cô được chọn biểu diễn hợp xướng, cô chính là người trong đội hát, tất nhiên được giáo viên âm nhạc dạy qua. Cô mới chỉ đánh Piano trước mặt Jenny, cậu nói cô đánh có thể nghe, một bài hát cô có thể đánh lưu loát, một số đoạn ngừng được che giấu khá tốt, chỉ cần không gặp người trong nghề, đánh chơi không thành vấn đề. Ca khúc tối nay cô chuẩn bị cho chính mình, vừa đàn vừa hát hẳn là không khó?
Em Ngôn à, giờ này em mới nghĩ đến nhưng điều này không phải đã muộn rồi ư? Là ai vừa nãy bày ra tư thế bình tĩnh, một bộ nắm chắc phần thắng trước mặt người đại diện Long, nếu để Long “Đại thúc” biết em nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ hộc máu mất, cho nên mới nói, ngu ngốc cũng là một loại hạnh phúc.
Trong âm thanh ồn ào, náo loạn, Ngôn Nại vươn tay, ánh sáng sân khấu chiếu thẳng trên người cô, cả sân khấu cô chính là trung tâm. Trên phím đàn, tay cô cứng lại, cô mất bình tĩnh, bàn tay phải sưng lên hai vết, bị con muỗi độc ác nào đó đốt rồi, vừa sưng đỏ lại mượt mà, dưới ánh đèn còn có chút óng ánh. Cô vốn tưởng tượng các ngón tay trắng nõn, mềm mại của mình sẽ lướt trên các phím đàn, lại nhìn đến hai vết muỗi cắn rõ ràng trên tay mình, cái gì mà thiếu nữ ngồi bên dương cầm, hừ, một chút "mỹ cảm" cũng chẳng còn. Khán giả dưới đài cách quá xa nên nhìn không rõ, còn ống kính, cũng không cần quay cận tay cô, cô chỉ là dân nghiệp dư.
Ngôn Nại hiểu được tầm quan trọng của buổi biểu diễn, trong lòng cô nức nở hai tiếng, rồi hạ các ngón tay với hai vết muỗi đốt kia xuống, lướt nhẹ nhàng trên các phím đàn đen trắng. "Piano Sheet" của các ca khúc thịnh hành cũng không khó luyện tập, Ngôn Nại đàn lưu loát.
Qua khúc dạo đầu, Ngôn Nại cất giọng, "Pretty Boy" chậm rãi theo tiếng hát được cất lên.
Khán giả vừa rồi còn chìm đắm trong những màn dance mạnh mẽ của S. Nirvanaqui, giờ đang dần bình tĩnh lại, giọng hát trên đài không lớn nhưng lại có lực xuyên thấu ghê gớm, gõ vào lòng người, dịu dàng lan tỏa, mềm mại như lông vũ, khiến người ta thư thái. Khán giả đều yên lặng lắng nghe, chỉ có yên lặng mới có thể nghe được rõ ràng hơn.
Ngôn Nại hát đoạn điệp khúc lần thứ hai thì Nguyên Nhĩ Nhiên xuất hiện trên sân khấu, cùng cô hát. Không hổ danh là hát chính của ban nhạc kiêm sáng tác, mới nghe Ngôn Nại hát một lần, anh đã nắm được giai điệu, nhẹ nhành phối hợp với Ngôn Nại. Tiếp theo Phác Kha, Tề Cửu Đông và Mạnh Chu cũng lần lượt xuất hiện, nhẹ nhàng cùng cất giọng. Sau khi họ lên đài, giọng hát của Ngôn Nại không còn mềm mỏng ung dung như ban đầu, mà trở nên ngọt ngào, nũng nịu, giống như cô đã tìm thấy những "Pretty Boy" trong lòng mình. Màn biểu diễn piano đơn điệu bởi vì có họ tham gia mà trở nên dạt dào, sinh động.
Khi những ca từ cuối cùng được cất lên, Ngôn Nại cũng chấm dứt những giai điệu từ các phím đàn, đứng dậy đi đến giữa sân khấu. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn trầm tĩnh, chẳng hề thua kém bốn mỹ nam của S. Nirvanaqi đứng đó. So với vóc dáng cao gầy của họ, cô nhỏ nhắn xinh xắn, so với trang phục biểu diễn lộng lẫy của họ, cô mặc đồng phục học sinh giản dị, tóc cột đuôi ngựa tùy ý, chân mang giày bata trắng, gương mặt tươi cười không chút phấn son, ánh mắt bình tĩnh tản mát một loại tinh quang, tuy nhỏ, nhưng vẫn lấp lánh.
Khán giả dưới sân khấu đối với cô bé mới xuất hiện trên sân khấu cảm thấy thật tò mò. Người hâm mộ S. Nirvanaqi có tới hàng ngàn, hàng vạn người, dựa trên nguyên lý trái chiều thì hút, nam mê ca hát đương nhiên được nhiều người yêu thích, huống chi cô bé kia lại "phấn điêu ngọc trác", xinh đẹp thế kia. Fan nữ lớn tuổi chút không ghét cô, gọn gàng sạch sẽ, một bộ dáng búp bê kia, chẳng có lý do gì khiến người ta chán ghét. Fan nữ trẻ tuổi hơn cũng chẳng bài xích, so với các nữ nghệ sĩ trang điểm điêm dúa lòe loẹt, họ chấp nhận một nữ sinh đứng cạnh thần tượng mình hơn, hơn nữa, cô bé còn hát lên tiếng lòng của họ, S. Nirvanaqi là các mỹ nam, là những mỹ nam đẹp nhất trong lòng họ.
Ngôn Nại chọn bài hát quả thật thành công, cô chọn bài này cũng bởi Đổng Song Song cả, ai bảo cô nàng cứ suốt ngày ca cẩm bên tai cô nói Phác Kha đẹp trai thế nọ, thế kia. Khi cô còn đang đứng trên sân khấu hát cùng S. Nirvanaqi, trước màn hình ti vi, những người biết cô, trừ ba Ngôn, ai cũng phải há hốc, nhìn cô bằng con mắt khác.
Ba Ngôn : Con gái tôi đúng là giỏi, lần này giúp công ty như vậy, trở về nhất định phải thưởng cho nó mới được.
Mẹ Ngôn : Màn hình chỉ thoáng qua một chút, nhưng mà... Tay của con gái làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Diệp Gia Thịnh : Trình độ như thế cũng dám lên sân khấu biểu diễn piano, tiết tấu không bắt kịp, còn chậm mấy nhịp. Còn đâu mặt mũi Diệp gia! Lần sau bắt nó nghe nhạc mẫu mới được.
Diệp Gia Hằng : Vì sao đồ quái đản đó lại được lên TV? Quá huênh hoang, nhóc cũng muốn cùng mẹ học đàn.
Ngôn Diễn : Mạnh Châu kia vẫn một bộ dạng chết trôi đó.... Em gái cũng chẳng hư hỏng như trong tưởng tượng của anh nha, vậy nhất định có người phải lòng nó rồi!? Ai đó mau mau tới giải cứu hắn khỏi ma chưởng của em gái nào.
Clarence : Nguy cơ được giải trừ.
Thẩm Hoan Tình : Cô ta là Ngôn Nại sao? Coi như các người may mắn. Ngôn thị nhất định sẽ sụp đổ.
Dung Quý Hàn : Lãng phí mấy quân cờ, hừ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Ngôn Nại cầm mic, mở miệng nói,
"Em là fan hâm mộ của S. Nirvanaqi, cũng mới chỉ là một nữ sinh cấp ba, lớp tụi em có rất nhiều bạn học hâm mộ S. Nirvanaqi." Ngôn Nại nhìn về khán đài phía nam, bạn cũng lớp của cô đâu rồi, ngọn đèn chiếu tới, cô thấy rồi, đám học sinh đều vẫy tay với cô.
"Một bạn học của em, cậu ấy cực kỳ thích Phác Kha, nói anh biết nhảy, nói khi anh cười lên rất đẹp trai, em liền nghĩ đến một ca khúc có tên "Pretty Boy". Em rất may mắn khi được trở thành khách mời danh dự trong buổi biểu diễn này của S. Nirvanaqi, cảm ơn các anh đã tôn trọng những người mê ca nhạc như em, em xin đại diện cho các fan hâm mộ của S. Nirvanaqi ở đây tặng các anh ca khúc "Pretty Boy". Bốn người các anh đều là "Pretty Boy" trong lòng các fan hâm mộ S. Nirvanaqi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không có nhiều biểu cảm, nói xong vẫn nghiêm túc, trong lời nói cũng không có âm điệu phập phồng, chỉ đơn thuần là trần thuật, cực kỳ tự nhiên, cực kỳ bình thường, bình thản giống như cô nói mình vừa mới ăn cơm xong, nhưng rất thật, nghe xong đã cảm thấy chuyện đúng là như thế. Đối với người yêu ca nhạc mà nói, thích S. Nirvanaqi cũng quan trọng giống như việc học ăn cơm mỗi ngày, thích S. Nirvanaqi là việc đã được dung hòa trong cuộc sống của bọn họ.
Màn ảnh một lần nữa chiếu đến Ngôn Nại, từ khi lên sân khấu đến giờ, vẻ mặt của cô đều bình tĩnh, một chút thẹn thùng của cô khi hát cùng với S. Nirvanaqi, mọi người đều thấy.
"Vị khách bí mật được mời tới hôm nay là ai, ngay cả chúng tôi cũng không biết..., em đến đây làm bọn anh cảm thấy rất vui, cảm ơn em đã đến, cũng cảm ơn bài hát của em, nó rất hay." Tề Cửu Đông vui vẻ nói, những buổi biểu diễn trước kia cũng có người mời người hâm mộ làm khách quý, nhưng chỉ là lên sân khấu hát lại bài hát của thần tượng mình, chưa từng có ai sáng tác ca khúc riêng tặng cho thần tượng. Sáng tác không đơn giản, sáng tác một ca khúc hay lại càng không dễ dàng, nghe Ngôn Nại nói một hồi, khiến người ta nghĩ ca khúc này là vì S. Nirvanaqi mà sáng tác, chỉ dành riêng cho S. Nirvanaqi. "Bạn học của em thích Phác Kha như vậy, thế em có thích cậu ta không?"
"Em thích S. Nirvanaqi." Gương mặt nhỏ nhắn ánh nên nét tinh ranh, trả lời thật sự... khách quan.
"Giữa bốn người, em thích ai nhiều hơn?" Tề Cửu Đông tiếp tục đùa giai hỏi cô, cô đến xem bọn họ biểu diễn, vì cái gì?
"S. Nirvanaqi! Nguyên Nhĩ Nhiên, Phác Kha, Tề Cửu Đông, Mạnh Châu, bốn người các anh cùng nhau tạo nên S. Nirvanaqi!" Ngôn Nại vừa nói xong những lời này, người hâm mộ của mỗi người trong S. Nirvanaqi lại gia tăng. Bất kể là Nguyên Nhĩ Nhiên hay Phác Kha, bọn họ đều là bởi vì có S. Nirvanaqi nên mới được nhiều người yêu thích như vậy, có lẽ khi bọn họ một mình cũng sẽ nổi tiếng, nhưng danh tiếng cũng sẽ không bằng S. Nirvanaqi như vậy. Bọn họ là thành viên của S. Nirvanaqi.
Ngôn Nại cảm thấy mình trả lời đúng là quá chung chung rồi. Kỳ thật, cô thích chính là Vương Hi Chi, Tề Bạch Thạch và Tào Tuyết Cầm. Tác phẩm được lưu truyền rộng rãi "Lan Đình tập tự", cô thường xuyên viết phỏng theo.
Khi cô nói thích S. Nirvanaqi, bọn họ đều bất ngờ, bọn họ vốn nghĩ cô sẽ nói Nguyên Nhĩ Nhiên và Phác Kha, fan hâm mộ tầm tuổi cô phần lớn đều thích hai người này. Khi cô thốt ra là S. Nirvanaqi, tâm tình của bọn học đều thật phức tạp, vinh quang và gian khổ, một đường đi tới, trải qua bão táp phong ba. Bọn họ phải duy trì niềm vinh dự không dễ có được này.
"Vậy em bắt đầu thích S. Nirvanaqi thế nào?" Tề Cửu Đông lại hỏi.
"Bởi vì anh Mạnh Châu là bạn học của anh em." Cô bé, em lại dám nói thật hơn nữa không?
Trước TV, Ngôn Diễn cười lớn, anh nhìn chằm chằm Mạnh Châu đứng bên góc của sân khấu, từ đầu đến cuối vẫn "vân đạm phong khinh", gương mặt anh tuấn không nhiều cảm xúc, bỗng khóe mắt lại khẽ giật một chút.
"Hóa ra là như vậy. Nhìn em vẫn đang mặc đồng phục, hôm nay vừa mới tan học phải không?" Phác Kha giành trước Tề Chính Đông nói, không để gã tiếp tục hỏi linh tinh, cô bé trả lời cũng không phải là khôn lanh, hắn thay đổi chủ đề.
"Đúng vậy, hôm nay trường học có tiết học bù, bọn em được tan học mới tới đây." Bọn họ hỏi gì, cô đáp nấy.
"Học tập rất quan trọng, phải cố gắng học tập... " Phác Kha nhắn nhủ tới những phan hâm mộ nhỏ của mình phải cố gắng học tập, củng cố hình tượng của S. Nirvanaqi.
... .......
Cuối cùng S. Nirvanaqi lại hát thêm mấy bài, buổi biểu diễn kết thúc tốt đẹp.
Phía trong hậu trường, Long Thành “Đại thúc” thở phào nhẹ nhõm, hôm nay "hưu kinh vô hiểm", buổi biểu diễn coi như thành công. Cho dù người kia có đem thân phận của Ngôn Nại công bố, cũng không gây ra sóng gió gì lớn, công chúa của Ngôn thị không thể là fan hâm mộ của S. Nirvanaqi sao? Hôm nay Ngôn Nại vừa đàn vừa hát một bài hay như vậy đã tạo ra hiệu quả thật lớn, ca khúc mới, lại dễ nghe, nhìn xem ai dám bảo rằng họ tùy tiện tìm người thay thế. Chú phát hiện Ngôn Nại quả là mầm tốt, tiềm năng không tệ, chỉ cần chú ý bồi dưỡng một khoảng thời gian, nhất định sẽ trở thành một tài năng mới, một gương mặt sáng giá, cho dù chú muốn, nhưng tổng giám đốc sẽ để cho con gái mình trở thành ca sĩ sao?!
Bọn họ vốn muốn Ngôn Nại cùng tham gia buổi tiệc chúc mừng, nhưng mà Ngôn Nại từ chối, cô không nghĩ lộ ra bàn tay với hai nốt muỗi đốt to đùng kia trước mặt mọi người, tay cô bây giờ vừa đau vừa ngứa.
"Em cùng nhóm chúng tôi đi ăn mừng một chút, buổi tiệc không nhiều người đâu, đều là người một nhà cả, công của em hôm nay là lớn nhất, anh sẽ nói với Ngôn tổng cho, Ngôn tổng chắc chắn sẽ đồng ý." Long Thành khuyên, vị công chúa này đâu có khiến người ta chán ghét như trong lời đồn, không biết có phải tại thiên tính "Đại thúc thích tiểu la lị" không, ông thì cực kỳ cô bé lúc nào mặt cũng nghiêm trang này.
Mọi người đều nói, Ngôn Nại rất dễ dàng được các trưởng bối yêu thích....
"Chú Long, bạn học của cháu còn đang chờ ở ngoài đó!" Ngôn Nại vẫn đứng nghiêm trang, tay cô vẫn còn hai vết muỗi đốt!!!
Long Thành lặng lẽ rơi lệ, cảm giác bị gọi là "chú" thật chẳng dễ chịu chút nào, lần đầu tiên có người gọi hắn là "chú", hắn còn trẻ nha, hắn mới... ba mươi tám thôi mà!
"Em nói bạn em cùng đi chung, kết thúc buổi tiệc, anh đưa các em về." Người trẻ tuổi nhất trong nhóm, Tề Cửu Đông nói.
"Cám ơn em, hôm nay may mà có em." Nhóm trưởng Nguyên Nhĩ Nhiên bỗng đi đến trước mặt Ngôn Nại, chân thành nói.
"Không cần cảm ơn. S. Nirvanaqi là một phần của công ty, đó là trách nhiệm của em." Ngôn Nại nói thẳng, đêm nay may mà bọn họ không bắt cô hát thêm, thật tình cô chưa từng nghe qua ca khúc nào của S. Nirvanaqi cả. Cô làm gì có cái tài giống như Nguyên Nhĩ Nhiên, chỉ nghe qua một lần đã có thể hát, thiếu chút thì lộ tẩy.
"Đúng rồi, bài hát Pretty Boy hôm nay cháu hát kia là do ai sáng tác? Cháu đem tặng cho S. Nirvanaqi không sao đấy chứ? Chúng ta có thể mua lại ca khúc này, đưa vào album tiếp theo của S. Nirvanaqi thì tốt biết bao." Long Thành không hổ là người đại diện, còn nhớ tới quyền tác giả của ca khúc kia.
Ngôn Nại suy nghĩ làm sao để trả lời đây, bài hát không phải cô sáng tác, cô cũng không tìm ra người sáng tác nó để đưa tới trước mặt bọn họ, bản quyền ca khúc này tất nhiên là thuộc về cô, tác giả truyện chưa từng cho cô phần hào quang, ngược lại khi xuyên qua, cô lại được tặng món quà quý giá, đây là gian lận trắng trợn.
"Không sao, ca khúc mọi người cứ lấy đi, tác giả đề tên là Tiền Sinh, nhạc và lời cũng đề là Tiền Sinh là được." Cô ngượng ngùng để bọn họ đề tên mình trên ca khúc, cô chính là người cầm bản quyền, bài hát không phải cô sáng tác, ca khúc được yêu thích cô sẽ không sáng tác.
Đôi lời:
Chương trước Ngôn Nại nói chuyện với Tề Mạch và Long Thành, không chỉ đích danh ai nên xưng hô là ‘em’
Chương này, Ngôn Nại mới xưng hô với Long Thành là ‘chú’, nên Long Thành cũng đổi cách xưng hô của mình. (dù không muốn!)
"Ai vậy?" Nét mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt Tề Cửu Đông.
"Phát sinh ngoài ý muốn, chờ buổi biểu diễn kết thúc chúng ta nói sau, hiện tại người đang biểu diễn trên kia là "công chúa" kia của nhà họ Ngôn, cô ấy lấy thân phận người hâm mộ mà làm khách mời của S. nirvanaqi, vì các cậu "hiến khúc", các cậu lên đó cẩn thận phối hợp với cô ấy." Long Thành nói ngắn gọn, hy vọng Ngôn Nại bên kia đừng phạm sai lầm.
Ngôn Nại bình tĩnh ngồi trước đàn Piano, tám vạn người dưới sân khấu đều chăm chú nhìn cô, cô không luống cuống, cũng chẳng sợ hãi. Trước kia cô cũng thường đứng trên sân khấu, nhưng đều là sân khấu của các cuộc thi. Khán giả dưới đài vẫn đang đắm chìm dưới những màn biểu diễn của S. Nirvanaqi không thể tự kiềm chế, không ngừng la hét, cô dùng ánh mắt quen thuộc nhìn đàn Piano.
Cô chưa từng học qua thanh nhạc, nhưng đã từng hát trước đám đông, đó là trước kia, trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp cô được chọn biểu diễn hợp xướng, cô chính là người trong đội hát, tất nhiên được giáo viên âm nhạc dạy qua. Cô mới chỉ đánh Piano trước mặt Jenny, cậu nói cô đánh có thể nghe, một bài hát cô có thể đánh lưu loát, một số đoạn ngừng được che giấu khá tốt, chỉ cần không gặp người trong nghề, đánh chơi không thành vấn đề. Ca khúc tối nay cô chuẩn bị cho chính mình, vừa đàn vừa hát hẳn là không khó?
Em Ngôn à, giờ này em mới nghĩ đến nhưng điều này không phải đã muộn rồi ư? Là ai vừa nãy bày ra tư thế bình tĩnh, một bộ nắm chắc phần thắng trước mặt người đại diện Long, nếu để Long “Đại thúc” biết em nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ hộc máu mất, cho nên mới nói, ngu ngốc cũng là một loại hạnh phúc.
Trong âm thanh ồn ào, náo loạn, Ngôn Nại vươn tay, ánh sáng sân khấu chiếu thẳng trên người cô, cả sân khấu cô chính là trung tâm. Trên phím đàn, tay cô cứng lại, cô mất bình tĩnh, bàn tay phải sưng lên hai vết, bị con muỗi độc ác nào đó đốt rồi, vừa sưng đỏ lại mượt mà, dưới ánh đèn còn có chút óng ánh. Cô vốn tưởng tượng các ngón tay trắng nõn, mềm mại của mình sẽ lướt trên các phím đàn, lại nhìn đến hai vết muỗi cắn rõ ràng trên tay mình, cái gì mà thiếu nữ ngồi bên dương cầm, hừ, một chút "mỹ cảm" cũng chẳng còn. Khán giả dưới đài cách quá xa nên nhìn không rõ, còn ống kính, cũng không cần quay cận tay cô, cô chỉ là dân nghiệp dư.
Ngôn Nại hiểu được tầm quan trọng của buổi biểu diễn, trong lòng cô nức nở hai tiếng, rồi hạ các ngón tay với hai vết muỗi đốt kia xuống, lướt nhẹ nhàng trên các phím đàn đen trắng. "Piano Sheet" của các ca khúc thịnh hành cũng không khó luyện tập, Ngôn Nại đàn lưu loát.
Qua khúc dạo đầu, Ngôn Nại cất giọng, "Pretty Boy" chậm rãi theo tiếng hát được cất lên.
Khán giả vừa rồi còn chìm đắm trong những màn dance mạnh mẽ của S. Nirvanaqui, giờ đang dần bình tĩnh lại, giọng hát trên đài không lớn nhưng lại có lực xuyên thấu ghê gớm, gõ vào lòng người, dịu dàng lan tỏa, mềm mại như lông vũ, khiến người ta thư thái. Khán giả đều yên lặng lắng nghe, chỉ có yên lặng mới có thể nghe được rõ ràng hơn.
Ngôn Nại hát đoạn điệp khúc lần thứ hai thì Nguyên Nhĩ Nhiên xuất hiện trên sân khấu, cùng cô hát. Không hổ danh là hát chính của ban nhạc kiêm sáng tác, mới nghe Ngôn Nại hát một lần, anh đã nắm được giai điệu, nhẹ nhành phối hợp với Ngôn Nại. Tiếp theo Phác Kha, Tề Cửu Đông và Mạnh Chu cũng lần lượt xuất hiện, nhẹ nhàng cùng cất giọng. Sau khi họ lên đài, giọng hát của Ngôn Nại không còn mềm mỏng ung dung như ban đầu, mà trở nên ngọt ngào, nũng nịu, giống như cô đã tìm thấy những "Pretty Boy" trong lòng mình. Màn biểu diễn piano đơn điệu bởi vì có họ tham gia mà trở nên dạt dào, sinh động.
Khi những ca từ cuối cùng được cất lên, Ngôn Nại cũng chấm dứt những giai điệu từ các phím đàn, đứng dậy đi đến giữa sân khấu. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn trầm tĩnh, chẳng hề thua kém bốn mỹ nam của S. Nirvanaqi đứng đó. So với vóc dáng cao gầy của họ, cô nhỏ nhắn xinh xắn, so với trang phục biểu diễn lộng lẫy của họ, cô mặc đồng phục học sinh giản dị, tóc cột đuôi ngựa tùy ý, chân mang giày bata trắng, gương mặt tươi cười không chút phấn son, ánh mắt bình tĩnh tản mát một loại tinh quang, tuy nhỏ, nhưng vẫn lấp lánh.
Khán giả dưới sân khấu đối với cô bé mới xuất hiện trên sân khấu cảm thấy thật tò mò. Người hâm mộ S. Nirvanaqi có tới hàng ngàn, hàng vạn người, dựa trên nguyên lý trái chiều thì hút, nam mê ca hát đương nhiên được nhiều người yêu thích, huống chi cô bé kia lại "phấn điêu ngọc trác", xinh đẹp thế kia. Fan nữ lớn tuổi chút không ghét cô, gọn gàng sạch sẽ, một bộ dáng búp bê kia, chẳng có lý do gì khiến người ta chán ghét. Fan nữ trẻ tuổi hơn cũng chẳng bài xích, so với các nữ nghệ sĩ trang điểm điêm dúa lòe loẹt, họ chấp nhận một nữ sinh đứng cạnh thần tượng mình hơn, hơn nữa, cô bé còn hát lên tiếng lòng của họ, S. Nirvanaqi là các mỹ nam, là những mỹ nam đẹp nhất trong lòng họ.
Ngôn Nại chọn bài hát quả thật thành công, cô chọn bài này cũng bởi Đổng Song Song cả, ai bảo cô nàng cứ suốt ngày ca cẩm bên tai cô nói Phác Kha đẹp trai thế nọ, thế kia. Khi cô còn đang đứng trên sân khấu hát cùng S. Nirvanaqi, trước màn hình ti vi, những người biết cô, trừ ba Ngôn, ai cũng phải há hốc, nhìn cô bằng con mắt khác.
Ba Ngôn : Con gái tôi đúng là giỏi, lần này giúp công ty như vậy, trở về nhất định phải thưởng cho nó mới được.
Mẹ Ngôn : Màn hình chỉ thoáng qua một chút, nhưng mà... Tay của con gái làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Diệp Gia Thịnh : Trình độ như thế cũng dám lên sân khấu biểu diễn piano, tiết tấu không bắt kịp, còn chậm mấy nhịp. Còn đâu mặt mũi Diệp gia! Lần sau bắt nó nghe nhạc mẫu mới được.
Diệp Gia Hằng : Vì sao đồ quái đản đó lại được lên TV? Quá huênh hoang, nhóc cũng muốn cùng mẹ học đàn.
Ngôn Diễn : Mạnh Châu kia vẫn một bộ dạng chết trôi đó.... Em gái cũng chẳng hư hỏng như trong tưởng tượng của anh nha, vậy nhất định có người phải lòng nó rồi!? Ai đó mau mau tới giải cứu hắn khỏi ma chưởng của em gái nào.
Clarence : Nguy cơ được giải trừ.
Thẩm Hoan Tình : Cô ta là Ngôn Nại sao? Coi như các người may mắn. Ngôn thị nhất định sẽ sụp đổ.
Dung Quý Hàn : Lãng phí mấy quân cờ, hừ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Ngôn Nại cầm mic, mở miệng nói,
"Em là fan hâm mộ của S. Nirvanaqi, cũng mới chỉ là một nữ sinh cấp ba, lớp tụi em có rất nhiều bạn học hâm mộ S. Nirvanaqi." Ngôn Nại nhìn về khán đài phía nam, bạn cũng lớp của cô đâu rồi, ngọn đèn chiếu tới, cô thấy rồi, đám học sinh đều vẫy tay với cô.
"Một bạn học của em, cậu ấy cực kỳ thích Phác Kha, nói anh biết nhảy, nói khi anh cười lên rất đẹp trai, em liền nghĩ đến một ca khúc có tên "Pretty Boy". Em rất may mắn khi được trở thành khách mời danh dự trong buổi biểu diễn này của S. Nirvanaqi, cảm ơn các anh đã tôn trọng những người mê ca nhạc như em, em xin đại diện cho các fan hâm mộ của S. Nirvanaqi ở đây tặng các anh ca khúc "Pretty Boy". Bốn người các anh đều là "Pretty Boy" trong lòng các fan hâm mộ S. Nirvanaqi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không có nhiều biểu cảm, nói xong vẫn nghiêm túc, trong lời nói cũng không có âm điệu phập phồng, chỉ đơn thuần là trần thuật, cực kỳ tự nhiên, cực kỳ bình thường, bình thản giống như cô nói mình vừa mới ăn cơm xong, nhưng rất thật, nghe xong đã cảm thấy chuyện đúng là như thế. Đối với người yêu ca nhạc mà nói, thích S. Nirvanaqi cũng quan trọng giống như việc học ăn cơm mỗi ngày, thích S. Nirvanaqi là việc đã được dung hòa trong cuộc sống của bọn họ.
Màn ảnh một lần nữa chiếu đến Ngôn Nại, từ khi lên sân khấu đến giờ, vẻ mặt của cô đều bình tĩnh, một chút thẹn thùng của cô khi hát cùng với S. Nirvanaqi, mọi người đều thấy.
"Vị khách bí mật được mời tới hôm nay là ai, ngay cả chúng tôi cũng không biết..., em đến đây làm bọn anh cảm thấy rất vui, cảm ơn em đã đến, cũng cảm ơn bài hát của em, nó rất hay." Tề Cửu Đông vui vẻ nói, những buổi biểu diễn trước kia cũng có người mời người hâm mộ làm khách quý, nhưng chỉ là lên sân khấu hát lại bài hát của thần tượng mình, chưa từng có ai sáng tác ca khúc riêng tặng cho thần tượng. Sáng tác không đơn giản, sáng tác một ca khúc hay lại càng không dễ dàng, nghe Ngôn Nại nói một hồi, khiến người ta nghĩ ca khúc này là vì S. Nirvanaqi mà sáng tác, chỉ dành riêng cho S. Nirvanaqi. "Bạn học của em thích Phác Kha như vậy, thế em có thích cậu ta không?"
"Em thích S. Nirvanaqi." Gương mặt nhỏ nhắn ánh nên nét tinh ranh, trả lời thật sự... khách quan.
"Giữa bốn người, em thích ai nhiều hơn?" Tề Cửu Đông tiếp tục đùa giai hỏi cô, cô đến xem bọn họ biểu diễn, vì cái gì?
"S. Nirvanaqi! Nguyên Nhĩ Nhiên, Phác Kha, Tề Cửu Đông, Mạnh Châu, bốn người các anh cùng nhau tạo nên S. Nirvanaqi!" Ngôn Nại vừa nói xong những lời này, người hâm mộ của mỗi người trong S. Nirvanaqi lại gia tăng. Bất kể là Nguyên Nhĩ Nhiên hay Phác Kha, bọn họ đều là bởi vì có S. Nirvanaqi nên mới được nhiều người yêu thích như vậy, có lẽ khi bọn họ một mình cũng sẽ nổi tiếng, nhưng danh tiếng cũng sẽ không bằng S. Nirvanaqi như vậy. Bọn họ là thành viên của S. Nirvanaqi.
Ngôn Nại cảm thấy mình trả lời đúng là quá chung chung rồi. Kỳ thật, cô thích chính là Vương Hi Chi, Tề Bạch Thạch và Tào Tuyết Cầm. Tác phẩm được lưu truyền rộng rãi "Lan Đình tập tự", cô thường xuyên viết phỏng theo.
Khi cô nói thích S. Nirvanaqi, bọn họ đều bất ngờ, bọn họ vốn nghĩ cô sẽ nói Nguyên Nhĩ Nhiên và Phác Kha, fan hâm mộ tầm tuổi cô phần lớn đều thích hai người này. Khi cô thốt ra là S. Nirvanaqi, tâm tình của bọn học đều thật phức tạp, vinh quang và gian khổ, một đường đi tới, trải qua bão táp phong ba. Bọn họ phải duy trì niềm vinh dự không dễ có được này.
"Vậy em bắt đầu thích S. Nirvanaqi thế nào?" Tề Cửu Đông lại hỏi.
"Bởi vì anh Mạnh Châu là bạn học của anh em." Cô bé, em lại dám nói thật hơn nữa không?
Trước TV, Ngôn Diễn cười lớn, anh nhìn chằm chằm Mạnh Châu đứng bên góc của sân khấu, từ đầu đến cuối vẫn "vân đạm phong khinh", gương mặt anh tuấn không nhiều cảm xúc, bỗng khóe mắt lại khẽ giật một chút.
"Hóa ra là như vậy. Nhìn em vẫn đang mặc đồng phục, hôm nay vừa mới tan học phải không?" Phác Kha giành trước Tề Chính Đông nói, không để gã tiếp tục hỏi linh tinh, cô bé trả lời cũng không phải là khôn lanh, hắn thay đổi chủ đề.
"Đúng vậy, hôm nay trường học có tiết học bù, bọn em được tan học mới tới đây." Bọn họ hỏi gì, cô đáp nấy.
"Học tập rất quan trọng, phải cố gắng học tập... " Phác Kha nhắn nhủ tới những phan hâm mộ nhỏ của mình phải cố gắng học tập, củng cố hình tượng của S. Nirvanaqi.
... .......
Cuối cùng S. Nirvanaqi lại hát thêm mấy bài, buổi biểu diễn kết thúc tốt đẹp.
Phía trong hậu trường, Long Thành “Đại thúc” thở phào nhẹ nhõm, hôm nay "hưu kinh vô hiểm", buổi biểu diễn coi như thành công. Cho dù người kia có đem thân phận của Ngôn Nại công bố, cũng không gây ra sóng gió gì lớn, công chúa của Ngôn thị không thể là fan hâm mộ của S. Nirvanaqi sao? Hôm nay Ngôn Nại vừa đàn vừa hát một bài hay như vậy đã tạo ra hiệu quả thật lớn, ca khúc mới, lại dễ nghe, nhìn xem ai dám bảo rằng họ tùy tiện tìm người thay thế. Chú phát hiện Ngôn Nại quả là mầm tốt, tiềm năng không tệ, chỉ cần chú ý bồi dưỡng một khoảng thời gian, nhất định sẽ trở thành một tài năng mới, một gương mặt sáng giá, cho dù chú muốn, nhưng tổng giám đốc sẽ để cho con gái mình trở thành ca sĩ sao?!
Bọn họ vốn muốn Ngôn Nại cùng tham gia buổi tiệc chúc mừng, nhưng mà Ngôn Nại từ chối, cô không nghĩ lộ ra bàn tay với hai nốt muỗi đốt to đùng kia trước mặt mọi người, tay cô bây giờ vừa đau vừa ngứa.
"Em cùng nhóm chúng tôi đi ăn mừng một chút, buổi tiệc không nhiều người đâu, đều là người một nhà cả, công của em hôm nay là lớn nhất, anh sẽ nói với Ngôn tổng cho, Ngôn tổng chắc chắn sẽ đồng ý." Long Thành khuyên, vị công chúa này đâu có khiến người ta chán ghét như trong lời đồn, không biết có phải tại thiên tính "Đại thúc thích tiểu la lị" không, ông thì cực kỳ cô bé lúc nào mặt cũng nghiêm trang này.
Mọi người đều nói, Ngôn Nại rất dễ dàng được các trưởng bối yêu thích....
"Chú Long, bạn học của cháu còn đang chờ ở ngoài đó!" Ngôn Nại vẫn đứng nghiêm trang, tay cô vẫn còn hai vết muỗi đốt!!!
Long Thành lặng lẽ rơi lệ, cảm giác bị gọi là "chú" thật chẳng dễ chịu chút nào, lần đầu tiên có người gọi hắn là "chú", hắn còn trẻ nha, hắn mới... ba mươi tám thôi mà!
"Em nói bạn em cùng đi chung, kết thúc buổi tiệc, anh đưa các em về." Người trẻ tuổi nhất trong nhóm, Tề Cửu Đông nói.
"Cám ơn em, hôm nay may mà có em." Nhóm trưởng Nguyên Nhĩ Nhiên bỗng đi đến trước mặt Ngôn Nại, chân thành nói.
"Không cần cảm ơn. S. Nirvanaqi là một phần của công ty, đó là trách nhiệm của em." Ngôn Nại nói thẳng, đêm nay may mà bọn họ không bắt cô hát thêm, thật tình cô chưa từng nghe qua ca khúc nào của S. Nirvanaqi cả. Cô làm gì có cái tài giống như Nguyên Nhĩ Nhiên, chỉ nghe qua một lần đã có thể hát, thiếu chút thì lộ tẩy.
"Đúng rồi, bài hát Pretty Boy hôm nay cháu hát kia là do ai sáng tác? Cháu đem tặng cho S. Nirvanaqi không sao đấy chứ? Chúng ta có thể mua lại ca khúc này, đưa vào album tiếp theo của S. Nirvanaqi thì tốt biết bao." Long Thành không hổ là người đại diện, còn nhớ tới quyền tác giả của ca khúc kia.
Ngôn Nại suy nghĩ làm sao để trả lời đây, bài hát không phải cô sáng tác, cô cũng không tìm ra người sáng tác nó để đưa tới trước mặt bọn họ, bản quyền ca khúc này tất nhiên là thuộc về cô, tác giả truyện chưa từng cho cô phần hào quang, ngược lại khi xuyên qua, cô lại được tặng món quà quý giá, đây là gian lận trắng trợn.
"Không sao, ca khúc mọi người cứ lấy đi, tác giả đề tên là Tiền Sinh, nhạc và lời cũng đề là Tiền Sinh là được." Cô ngượng ngùng để bọn họ đề tên mình trên ca khúc, cô chính là người cầm bản quyền, bài hát không phải cô sáng tác, ca khúc được yêu thích cô sẽ không sáng tác.
Đôi lời:
Chương trước Ngôn Nại nói chuyện với Tề Mạch và Long Thành, không chỉ đích danh ai nên xưng hô là ‘em’
Chương này, Ngôn Nại mới xưng hô với Long Thành là ‘chú’, nên Long Thành cũng đổi cách xưng hô của mình. (dù không muốn!)
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Ai vậy?" Nét mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt Tề Cửu Đông.
"Phát sinh ngoài ý muốn, chờ buổi biểu diễn kết thúc chúng ta nói sau, hiện tại người đang biểu diễn trên kia là "công chúa" kia của nhà họ Ngôn, cô ấy lấy thân phận người hâm mộ mà làm khách mời của S. nirvanaqi, vì các cậu "hiến khúc", các cậu lên đó cẩn thận phối hợp với cô ấy." Long Thành nói ngắn gọn, hy vọng Ngôn Nại bên kia đừng phạm sai lầm.
Ngôn Nại bình tĩnh ngồi trước đàn Piano, tám vạn người dưới sân khấu đều chăm chú nhìn cô, cô không luống cuống, cũng chẳng sợ hãi. Trước kia cô cũng thường đứng trên sân khấu, nhưng đều là sân khấu của các cuộc thi. Khán giả dưới đài vẫn đang đắm chìm dưới những màn biểu diễn của S. Nirvanaqi không thể tự kiềm chế, không ngừng la hét, cô dùng ánh mắt quen thuộc nhìn đàn Piano.
Cô chưa từng học qua thanh nhạc, nhưng đã từng hát trước đám đông, đó là trước kia, trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp cô được chọn biểu diễn hợp xướng, cô chính là người trong đội hát, tất nhiên được giáo viên âm nhạc dạy qua. Cô mới chỉ đánh Piano trước mặt Jenny, cậu nói cô đánh có thể nghe, một bài hát cô có thể đánh lưu loát, một số đoạn ngừng được che giấu khá tốt, chỉ cần không gặp người trong nghề, đánh chơi không thành vấn đề. Ca khúc tối nay cô chuẩn bị cho chính mình, vừa đàn vừa hát hẳn là không khó?
Em Ngôn à, giờ này em mới nghĩ đến nhưng điều này không phải đã muộn rồi ư? Là ai vừa nãy bày ra tư thế bình tĩnh, một bộ nắm chắc phần thắng trước mặt người đại diện Long, nếu để Long “Đại thúc” biết em nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ hộc máu mất, cho nên mới nói, ngu ngốc cũng là một loại hạnh phúc.
Trong âm thanh ồn ào, náo loạn, Ngôn Nại vươn tay, ánh sáng sân khấu chiếu thẳng trên người cô, cả sân khấu cô chính là trung tâm. Trên phím đàn, tay cô cứng lại, cô mất bình tĩnh, bàn tay phải sưng lên hai vết, bị con muỗi độc ác nào đó đốt rồi, vừa sưng đỏ lại mượt mà, dưới ánh đèn còn có chút óng ánh. Cô vốn tưởng tượng các ngón tay trắng nõn, mềm mại của mình sẽ lướt trên các phím đàn, lại nhìn đến hai vết muỗi cắn rõ ràng trên tay mình, cái gì mà thiếu nữ ngồi bên dương cầm, hừ, một chút "mỹ cảm" cũng chẳng còn. Khán giả dưới đài cách quá xa nên nhìn không rõ, còn ống kính, cũng không cần quay cận tay cô, cô chỉ là dân nghiệp dư.
Ngôn Nại hiểu được tầm quan trọng của buổi biểu diễn, trong lòng cô nức nở hai tiếng, rồi hạ các ngón tay với hai vết muỗi đốt kia xuống, lướt nhẹ nhàng trên các phím đàn đen trắng. "Piano Sheet" của các ca khúc thịnh hành cũng không khó luyện tập, Ngôn Nại đàn lưu loát.
Qua khúc dạo đầu, Ngôn Nại cất giọng, "Pretty Boy" chậm rãi theo tiếng hát được cất lên.
Khán giả vừa rồi còn chìm đắm trong những màn dance mạnh mẽ của S. Nirvanaqui, giờ đang dần bình tĩnh lại, giọng hát trên đài không lớn nhưng lại có lực xuyên thấu ghê gớm, gõ vào lòng người, dịu dàng lan tỏa, mềm mại như lông vũ, khiến người ta thư thái. Khán giả đều yên lặng lắng nghe, chỉ có yên lặng mới có thể nghe được rõ ràng hơn.
Ngôn Nại hát đoạn điệp khúc lần thứ hai thì Nguyên Nhĩ Nhiên xuất hiện trên sân khấu, cùng cô hát. Không hổ danh là hát chính của ban nhạc kiêm sáng tác, mới nghe Ngôn Nại hát một lần, anh đã nắm được giai điệu, nhẹ nhành phối hợp với Ngôn Nại. Tiếp theo Phác Kha, Tề Cửu Đông và Mạnh Chu cũng lần lượt xuất hiện, nhẹ nhàng cùng cất giọng. Sau khi họ lên đài, giọng hát của Ngôn Nại không còn mềm mỏng ung dung như ban đầu, mà trở nên ngọt ngào, nũng nịu, giống như cô đã tìm thấy những "Pretty Boy" trong lòng mình. Màn biểu diễn piano đơn điệu bởi vì có họ tham gia mà trở nên dạt dào, sinh động.
Khi những ca từ cuối cùng được cất lên, Ngôn Nại cũng chấm dứt những giai điệu từ các phím đàn, đứng dậy đi đến giữa sân khấu. Gương mặt xinh đẹp trắng nõn trầm tĩnh, chẳng hề thua kém bốn mỹ nam của S. Nirvanaqi đứng đó. So với vóc dáng cao gầy của họ, cô nhỏ nhắn xinh xắn, so với trang phục biểu diễn lộng lẫy của họ, cô mặc đồng phục học sinh giản dị, tóc cột đuôi ngựa tùy ý, chân mang giày bata trắng, gương mặt tươi cười không chút phấn son, ánh mắt bình tĩnh tản mát một loại tinh quang, tuy nhỏ, nhưng vẫn lấp lánh.
Khán giả dưới sân khấu đối với cô bé mới xuất hiện trên sân khấu cảm thấy thật tò mò. Người hâm mộ S. Nirvanaqi có tới hàng ngàn, hàng vạn người, dựa trên nguyên lý trái chiều thì hút, nam mê ca hát đương nhiên được nhiều người yêu thích, huống chi cô bé kia lại "phấn điêu ngọc trác", xinh đẹp thế kia. Fan nữ lớn tuổi chút không ghét cô, gọn gàng sạch sẽ, một bộ dáng búp bê kia, chẳng có lý do gì khiến người ta chán ghét. Fan nữ trẻ tuổi hơn cũng chẳng bài xích, so với các nữ nghệ sĩ trang điểm điêm dúa lòe loẹt, họ chấp nhận một nữ sinh đứng cạnh thần tượng mình hơn, hơn nữa, cô bé còn hát lên tiếng lòng của họ, S. Nirvanaqi là các mỹ nam, là những mỹ nam đẹp nhất trong lòng họ.
Ngôn Nại chọn bài hát quả thật thành công, cô chọn bài này cũng bởi Đổng Song Song cả, ai bảo cô nàng cứ suốt ngày ca cẩm bên tai cô nói Phác Kha đẹp trai thế nọ, thế kia. Khi cô còn đang đứng trên sân khấu hát cùng S. Nirvanaqi, trước màn hình ti vi, những người biết cô, trừ ba Ngôn, ai cũng phải há hốc, nhìn cô bằng con mắt khác.
Ba Ngôn : Con gái tôi đúng là giỏi, lần này giúp công ty như vậy, trở về nhất định phải thưởng cho nó mới được.
Mẹ Ngôn : Màn hình chỉ thoáng qua một chút, nhưng mà... Tay của con gái làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Diệp Gia Thịnh : Trình độ như thế cũng dám lên sân khấu biểu diễn piano, tiết tấu không bắt kịp, còn chậm mấy nhịp. Còn đâu mặt mũi Diệp gia! Lần sau bắt nó nghe nhạc mẫu mới được.
Diệp Gia Hằng : Vì sao đồ quái đản đó lại được lên TV? Quá huênh hoang, nhóc cũng muốn cùng mẹ học đàn.
Ngôn Diễn : Mạnh Châu kia vẫn một bộ dạng chết trôi đó.... Em gái cũng chẳng hư hỏng như trong tưởng tượng của anh nha, vậy nhất định có người phải lòng nó rồi!? Ai đó mau mau tới giải cứu hắn khỏi ma chưởng của em gái nào.
Clarence : Nguy cơ được giải trừ.
Thẩm Hoan Tình : Cô ta là Ngôn Nại sao? Coi như các người may mắn. Ngôn thị nhất định sẽ sụp đổ.
Dung Quý Hàn : Lãng phí mấy quân cờ, hừ, đây mới chỉ là bắt đầu.
Ngôn Nại cầm mic, mở miệng nói,
"Em là fan hâm mộ của S. Nirvanaqi, cũng mới chỉ là một nữ sinh cấp ba, lớp tụi em có rất nhiều bạn học hâm mộ S. Nirvanaqi." Ngôn Nại nhìn về khán đài phía nam, bạn cũng lớp của cô đâu rồi, ngọn đèn chiếu tới, cô thấy rồi, đám học sinh đều vẫy tay với cô.
"Một bạn học của em, cậu ấy cực kỳ thích Phác Kha, nói anh biết nhảy, nói khi anh cười lên rất đẹp trai, em liền nghĩ đến một ca khúc có tên "Pretty Boy". Em rất may mắn khi được trở thành khách mời danh dự trong buổi biểu diễn này của S. Nirvanaqi, cảm ơn các anh đã tôn trọng những người mê ca nhạc như em, em xin đại diện cho các fan hâm mộ của S. Nirvanaqi ở đây tặng các anh ca khúc "Pretty Boy". Bốn người các anh đều là "Pretty Boy" trong lòng các fan hâm mộ S. Nirvanaqi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không có nhiều biểu cảm, nói xong vẫn nghiêm túc, trong lời nói cũng không có âm điệu phập phồng, chỉ đơn thuần là trần thuật, cực kỳ tự nhiên, cực kỳ bình thường, bình thản giống như cô nói mình vừa mới ăn cơm xong, nhưng rất thật, nghe xong đã cảm thấy chuyện đúng là như thế. Đối với người yêu ca nhạc mà nói, thích S. Nirvanaqi cũng quan trọng giống như việc học ăn cơm mỗi ngày, thích S. Nirvanaqi là việc đã được dung hòa trong cuộc sống của bọn họ.
Màn ảnh một lần nữa chiếu đến Ngôn Nại, từ khi lên sân khấu đến giờ, vẻ mặt của cô đều bình tĩnh, một chút thẹn thùng của cô khi hát cùng với S. Nirvanaqi, mọi người đều thấy.
"Vị khách bí mật được mời tới hôm nay là ai, ngay cả chúng tôi cũng không biết..., em đến đây làm bọn anh cảm thấy rất vui, cảm ơn em đã đến, cũng cảm ơn bài hát của em, nó rất hay." Tề Cửu Đông vui vẻ nói, những buổi biểu diễn trước kia cũng có người mời người hâm mộ làm khách quý, nhưng chỉ là lên sân khấu hát lại bài hát của thần tượng mình, chưa từng có ai sáng tác ca khúc riêng tặng cho thần tượng. Sáng tác không đơn giản, sáng tác một ca khúc hay lại càng không dễ dàng, nghe Ngôn Nại nói một hồi, khiến người ta nghĩ ca khúc này là vì S. Nirvanaqi mà sáng tác, chỉ dành riêng cho S. Nirvanaqi. "Bạn học của em thích Phác Kha như vậy, thế em có thích cậu ta không?"
"Em thích S. Nirvanaqi." Gương mặt nhỏ nhắn ánh nên nét tinh ranh, trả lời thật sự... khách quan.
"Giữa bốn người, em thích ai nhiều hơn?" Tề Cửu Đông tiếp tục đùa giai hỏi cô, cô đến xem bọn họ biểu diễn, vì cái gì?
"S. Nirvanaqi! Nguyên Nhĩ Nhiên, Phác Kha, Tề Cửu Đông, Mạnh Châu, bốn người các anh cùng nhau tạo nên S. Nirvanaqi!" Ngôn Nại vừa nói xong những lời này, người hâm mộ của mỗi người trong S. Nirvanaqi lại gia tăng. Bất kể là Nguyên Nhĩ Nhiên hay Phác Kha, bọn họ đều là bởi vì có S. Nirvanaqi nên mới được nhiều người yêu thích như vậy, có lẽ khi bọn họ một mình cũng sẽ nổi tiếng, nhưng danh tiếng cũng sẽ không bằng S. Nirvanaqi như vậy. Bọn họ là thành viên của S. Nirvanaqi.
Ngôn Nại cảm thấy mình trả lời đúng là quá chung chung rồi. Kỳ thật, cô thích chính là Vương Hi Chi, Tề Bạch Thạch và Tào Tuyết Cầm. Tác phẩm được lưu truyền rộng rãi "Lan Đình tập tự", cô thường xuyên viết phỏng theo.
Khi cô nói thích S. Nirvanaqi, bọn họ đều bất ngờ, bọn họ vốn nghĩ cô sẽ nói Nguyên Nhĩ Nhiên và Phác Kha, fan hâm mộ tầm tuổi cô phần lớn đều thích hai người này. Khi cô thốt ra là S. Nirvanaqi, tâm tình của bọn học đều thật phức tạp, vinh quang và gian khổ, một đường đi tới, trải qua bão táp phong ba. Bọn họ phải duy trì niềm vinh dự không dễ có được này.
"Vậy em bắt đầu thích S. Nirvanaqi thế nào?" Tề Cửu Đông lại hỏi.
"Bởi vì anh Mạnh Châu là bạn học của anh em." Cô bé, em lại dám nói thật hơn nữa không?
Trước TV, Ngôn Diễn cười lớn, anh nhìn chằm chằm Mạnh Châu đứng bên góc của sân khấu, từ đầu đến cuối vẫn "vân đạm phong khinh", gương mặt anh tuấn không nhiều cảm xúc, bỗng khóe mắt lại khẽ giật một chút.
"Hóa ra là như vậy. Nhìn em vẫn đang mặc đồng phục, hôm nay vừa mới tan học phải không?" Phác Kha giành trước Tề Chính Đông nói, không để gã tiếp tục hỏi linh tinh, cô bé trả lời cũng không phải là khôn lanh, hắn thay đổi chủ đề.
"Đúng vậy, hôm nay trường học có tiết học bù, bọn em được tan học mới tới đây." Bọn họ hỏi gì, cô đáp nấy.
"Học tập rất quan trọng, phải cố gắng học tập... " Phác Kha nhắn nhủ tới những phan hâm mộ nhỏ của mình phải cố gắng học tập, củng cố hình tượng của S. Nirvanaqi.
... .......
Cuối cùng S. Nirvanaqi lại hát thêm mấy bài, buổi biểu diễn kết thúc tốt đẹp.
Phía trong hậu trường, Long Thành “Đại thúc” thở phào nhẹ nhõm, hôm nay "hưu kinh vô hiểm", buổi biểu diễn coi như thành công. Cho dù người kia có đem thân phận của Ngôn Nại công bố, cũng không gây ra sóng gió gì lớn, công chúa của Ngôn thị không thể là fan hâm mộ của S. Nirvanaqi sao? Hôm nay Ngôn Nại vừa đàn vừa hát một bài hay như vậy đã tạo ra hiệu quả thật lớn, ca khúc mới, lại dễ nghe, nhìn xem ai dám bảo rằng họ tùy tiện tìm người thay thế. Chú phát hiện Ngôn Nại quả là mầm tốt, tiềm năng không tệ, chỉ cần chú ý bồi dưỡng một khoảng thời gian, nhất định sẽ trở thành một tài năng mới, một gương mặt sáng giá, cho dù chú muốn, nhưng tổng giám đốc sẽ để cho con gái mình trở thành ca sĩ sao?!
Bọn họ vốn muốn Ngôn Nại cùng tham gia buổi tiệc chúc mừng, nhưng mà Ngôn Nại từ chối, cô không nghĩ lộ ra bàn tay với hai nốt muỗi đốt to đùng kia trước mặt mọi người, tay cô bây giờ vừa đau vừa ngứa.
"Em cùng nhóm chúng tôi đi ăn mừng một chút, buổi tiệc không nhiều người đâu, đều là người một nhà cả, công của em hôm nay là lớn nhất, anh sẽ nói với Ngôn tổng cho, Ngôn tổng chắc chắn sẽ đồng ý." Long Thành khuyên, vị công chúa này đâu có khiến người ta chán ghét như trong lời đồn, không biết có phải tại thiên tính "Đại thúc thích tiểu la lị" không, ông thì cực kỳ cô bé lúc nào mặt cũng nghiêm trang này.
Mọi người đều nói, Ngôn Nại rất dễ dàng được các trưởng bối yêu thích....
"Chú Long, bạn học của cháu còn đang chờ ở ngoài đó!" Ngôn Nại vẫn đứng nghiêm trang, tay cô vẫn còn hai vết muỗi đốt!!!
Long Thành lặng lẽ rơi lệ, cảm giác bị gọi là "chú" thật chẳng dễ chịu chút nào, lần đầu tiên có người gọi hắn là "chú", hắn còn trẻ nha, hắn mới... ba mươi tám thôi mà!
"Em nói bạn em cùng đi chung, kết thúc buổi tiệc, anh đưa các em về." Người trẻ tuổi nhất trong nhóm, Tề Cửu Đông nói.
"Cám ơn em, hôm nay may mà có em." Nhóm trưởng Nguyên Nhĩ Nhiên bỗng đi đến trước mặt Ngôn Nại, chân thành nói.
"Không cần cảm ơn. S. Nirvanaqi là một phần của công ty, đó là trách nhiệm của em." Ngôn Nại nói thẳng, đêm nay may mà bọn họ không bắt cô hát thêm, thật tình cô chưa từng nghe qua ca khúc nào của S. Nirvanaqi cả. Cô làm gì có cái tài giống như Nguyên Nhĩ Nhiên, chỉ nghe qua một lần đã có thể hát, thiếu chút thì lộ tẩy.
"Đúng rồi, bài hát Pretty Boy hôm nay cháu hát kia là do ai sáng tác? Cháu đem tặng cho S. Nirvanaqi không sao đấy chứ? Chúng ta có thể mua lại ca khúc này, đưa vào album tiếp theo của S. Nirvanaqi thì tốt biết bao." Long Thành không hổ là người đại diện, còn nhớ tới quyền tác giả của ca khúc kia.
Ngôn Nại suy nghĩ làm sao để trả lời đây, bài hát không phải cô sáng tác, cô cũng không tìm ra người sáng tác nó để đưa tới trước mặt bọn họ, bản quyền ca khúc này tất nhiên là thuộc về cô, tác giả truyện chưa từng cho cô phần hào quang, ngược lại khi xuyên qua, cô lại được tặng món quà quý giá, đây là gian lận trắng trợn.
"Không sao, ca khúc mọi người cứ lấy đi, tác giả đề tên là Tiền Sinh, nhạc và lời cũng đề là Tiền Sinh là được." Cô ngượng ngùng để bọn họ đề tên mình trên ca khúc, cô chính là người cầm bản quyền, bài hát không phải cô sáng tác, ca khúc được yêu thích cô sẽ không sáng tác.
Đôi lời:
Chương trước Ngôn Nại nói chuyện với Tề Mạch và Long Thành, không chỉ đích danh ai nên xưng hô là ‘em’
Chương này, Ngôn Nại mới xưng hô với Long Thành là ‘chú’, nên Long Thành cũng đổi cách xưng hô của mình. (dù không muốn!)