Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu, thanh thuần như trẻ con của Ngôn Nại, đối tượng nói chuyện của cô không phải hắn, lời nói của cô không ngừng ám chỉ, hai lần nhắc tới địa phương gần trường học, 'con đường nhỏ bên phải ở bên phải trường học', 'tiệm trà sữa', 'ngõ tối',... Cô đang nói chuyện với người khác, hắn nghe một lúc rồi hiểu ra, Ngôn Nại bị ép buộc? Uy hiếp cô là một đám nữ sinh, nghe thanh âm của bọn chúng phách lối hơn các cô nhiều lắm.
Hắn hiếu kỳ với Ngôn Nại? Không có. Nhận được điện thoại của cô có cảm giác mừng rỡ? Không có. Phải nói cảm giác của hắn đối với Ngôn Nại, trước kia đều là chán ghét và khinh thường, nếu không phải cô xinh đẹp rồi một thời gian này không có tiếp tục quấn lấy hắn, lại ở buổi biểu diễn của S. Nirvaniqi thể hiện, phá hư kế hoạch của hắn, hắn sớm đã quên có một người như thế. Dung Quý Hàn nhận điện thoại của Ngôn Nại, không có ý tưởng gì khác, đối với hắn đó chỉ là nhận điện thoại từ một số xa lạ.
Hắn quay đầu xe, tăng tốc độ, hướng thẳng đến khu gần trường trung học R đi đến, hắn nghe điện thoại cầu cứu sẽ đi cứu cô, hắn không suy nghĩ nhiều về nguyên nhân hắn đi, tình huống bay giờ rất khẩn cấp, hắn chỉ là thuận tay cứu người mà thôi.
"Dung, đây là đi đâu?" Bên cạnh ghế lái phụ còn có một người mắt xanh đang ngồi, giọng nói của người đó nói tiếng Trung rất ngọng nghịu.
"Cứu người." Dung Quý Hàn lời ít mà ý nhiều, hắn nói tiếng Ý.
"Trăm năm khó gặp a, người lạnh lùng như ngươi sẽ có lúc đi cứu người, người đang đợi ngươi đến cứu trong lòng ngươi khẳng định rất quan trọng, để ta đoán một chút người đó là loại người nào?" Thật thú vị, người này vẫn dùng cách phát âm tiếng Trung kì quái của mình để nói chuyện.
"Im lặng!" Dung Quý Hàn vẫn còn đang tập trung nghe tình huống ở bên kia điện thoại, cô cắn người?
Hai người Ngôn Nại và Phương Đình Na, đối phương có bốn người, gấp hai lần các cô, bọn chúng đông hơn, sức lực cũng lớn hơn, trên tay bọn họ còn có dao. Đều là nữ sinh, hai bên đối mặt, Ngôn Nại giãy giụa một phen, cũng sẽ không để cục diện bên cô bị áp đảo hoàn toàn.
Nữ sinh kia cầm dao nhỏ, uy hiếp Ngôn Nại cởi quần áo, Ngôn Nại dĩ nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói, cô nhân lúc nữ sinh kia vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại chuẩn bị chụp hình, cô bắt được tay cầm dao của ả, nhưng sức lực cô quá nhỏ, chỉ nắm được tay cầm dao của ả thôi. Phương Đình Na không ngăn cản được ba nữ sinh khác, dưới tình thế cấp bách Ngôn Nại há miệng cắn người, hung hăng cắn một ngụm, ả kia bị đau thét chói tai, tay cầm dao bị Ngôn Nại cắn buông lỏng ra.
Nhìn ra được bọn nữ sinh này cũng không có kinh nghiệm gì, thường này đều là náo loạn nhỏ, khi dễ các bạn học cùng lớp. Ngôn Nại nhặt dao ở trên đất lên, cô cất dao vào trong túi. Tiếp theo chính là hai đánh bốn xông vào đánh nhau, một nữ sinh cùng Phương Đình Na lăn lộn trên mặt đất, hai nữ sinh cưỡng chế bắt được Ngôn Nại, nghĩ muốn cởi quần áo của cô, còn một nữ sinh chuẩn bị chụp hình.
"Tôi sẽ không đánh con gái, muốn tôi báo cảnh sát sao?" Thanh âm lạnh lùng, khiến lòng người run sợ vang lên.
Mấy nữ sinh kia biết việc lớn không tốt, phản ứng lập tức không cần suy nghĩ, tựa như chim sợ ná1 rối rít chạy trốn.
1Câu chim sợ ná: có nghĩa gần giống với câu chim sợ cành cong của bên mình, ná là dụng cụ săn đơn giản, dùng một cây hình chữ Y và dây cao su quấn hai đầu với độ co giãn vừa phải tạo thành.
Ngôn Nại tựa vào tường ngẩng đầu lên, xem một chút người đến cứu cô là ai, tại sao người đến lại là Dung Quý Hàn! Cô mới vừa rồi bấm số điện thoại gọi cho Dung Quý Hàn! Đây là duyên phận cẩu huyết gì, người tới này so với đám nữ sinh kia tuyệt đối còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, quá đáng sợ.
Đối mặt với mấy nữ sinh kia có tâm làm chuyện xấu, đầu óc cô còn có thể chuyển động suy nghĩ biện pháp, lúc bắt đầu là sợ, sau đó cô chỉ còn tức giận, đụng phải một đám nữ nhân đầu óc kém phát triển không hiểu luật pháp. Chứng kiến người xuất hiện trong ngõ tối là Dung Quý Hàn, theo bản năng cô cảm thấy hoảng sợ, cô biết nội dung của cuốn tiểu thuyết Dung Quý Hàn tồn tại như thế nào, đối với người nhà họ Ngôn ác độc thế nào, bởi vì hắn ta là nam chính, hắn ta không chừa thủ đoạn nào, hắn ta cực kỳ lạnh lùng đều đã được công nhận, đại đa số các độc giả đối với hắn ta đều là bao dung và thưởng thức. Ngôn Diễn thì lại đối lập hoàn toàn với hắn ta, Ngôn Diễn khiến các bạn gái cảm thấy hắn thật khốn khiếp, nhưng hắn không có đi hại nhà người ta tan tác, người thì chết, coi như hắn hiểu được tình cảm của mình đối với Thẩm Hoan Tình, lãng tử quay đầu đã tận tâm tận lực bồi thường lại, các độc giả còn không thích hắn, yêu cầu tác giả tiếp tục ngược chết hắn.
Ngươi có thể tưởng tượng không? Nếu ngươi tỉnh lại, phát hiện mình ở trên một con thuyền, chỉ còn hai giờ nữa là chiếc thuyền này sẽ va phải tảng băng trôi ở Đại Tây Dương giống như tàu Titanic, ngươi biết nó sẽ chìm, nhưng vẫn không có biện pháp thoát khỏi hiểm cảnh, lo âu, hoảng hốt, đối mặt với tử vong theo bản năng con người sẽ sợ hãi, không khống chế được bản thân. Tình cảnh bây giờ cô cũng không có sức lực để kháng cự, có thể không sợ hãi hay không?
Ngôn Nại nhìn thấy Dung Quý Hàn cũng giống như chuột thấy mèo, là thiên địch số một, địch mạnh cô yếu, nhìn thấy hắn ta cô giống như có thể đoán trước được kết cục thảm hại của mình. Lòng của cô bây giờ đang run rẩy, trên đồng phục học sinh bị lôi kéo nên mở ra, lộ ra da thịt trắng noãn như sứ của cô, sau khi kịch liệt giãy giụa, mặt đỏ má hồng, ánh mắt như con nai bị kinh hách, cô đang sợ, tâm hồn Dung Quý Hàn giống như một con thú dữ, cô phải trốn đi, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
Ngôn Nại lấy lại hô hấp, cô nhặt cặp sách dưới đất lên, không nói một câu, dùng hơi sức cuối cùng của mình kéo Phương Đình Na kinh hoảng chạy đi, cô ngay cả câu cảm ơn cũng không có để lại cho Dung Quý Hàn đang đứng ở đầu ngõ tối.
Ngôn Nại không để ý đến lễ nghi, thậm chí cổ áo đồng phục học sinh vẫn còn để mở, giống như một chú thỏ nhỏ quật cường chạy như điên.
Ngôn Nại không để ý đến lễ nghi, thậm chí cổ áo đồng phục học sinh vẫn còn để mở, giống như một chú thỏ nhỏ quật cường chạy như điên.
Xe của Dung Quý Hàn dừng ở bên lề đường ngoài đầu ngõ, trên xe còn có một người không có xuống xe, thân phận hiện tại của anh không thích hợp xuất hiện ở nước C, Dung Quý Hàn cũng không mở miệng muốn anh đi cùng, hắn ta đi một mình cũng không có chuyện gì, anh có chút tò mò, trong ngõ đó xảy ra chuyện gì.
Anh không phải đợi lâu, mấy người mặc đồng phục học sinh chạy từ bên trong ra, anh nhếch khóe môi lên, chờ Dung Quý Hàn ra ngoài giải thích với anh, mấy chuyện vặt của đám học sinh trung học bình thường này, lại khiến cho hắn đột nhiên quay đầu xe, làm lỡ chuyến bay hôm nay của anh.
Còn chưa đến một phút sau, ánh mắt xanh biếc của anh trợn to một vòng, một cô gái nhỏ kéo theo một cô gái khác, chạy qua cửa sổ xe chỗ anh. Là cô! Chính là cô gái ngồi trước cửa hàng đồ dùng người lớn ăn kem, kí ức của anh đối với cô vẫn còn mới mẻ, Dung tới cứu cô ấy sao? Trong lòng anh không khỏi suy nghĩ về đáp án này.
Dung Quý Hàn chậm rãi từ trong ngõ nhỏ đi ra, Ngôn Nại đã kéo Phương Đình Na chạy trốn rất xa, hắn ta chỉ có thể nhìn bóng lưng họ càng ngày càng nhỏ. Đây là lần thứ hai hắn thấy Ngôn Nại tỏ ra sợ hắn, hắn cảm thấy có chút không thoải mái, dáng dấp của hắn rất dọa người sao? Hay là cô biết được chuyện gì? Dung Quý Hàn nheo cặp mắt lại, hắn ta giờ phút này thoạt nhìn rất nguy hiểm, tuyệt đối không giống như hình tượng ảnh đế xuất hiện trước màn ảnh.
"Dung, ngươi không phải thích cô gái nhỏ đó chứ? Nhìn cô ấy....đơn thuần, đáng yêu! Không thích hợp với ngươi." Bối cảnh của Dung phức tạp, cô gái nhỏ như vậy thích hợp đặt trong hộp báu hoa mỹ, tinh xảo, được cẩn thận che chở, cô phải được sống không buồn không lo, đơn giản và tốt đẹp.
"Cô ấy có quan hệ với hắn." Dung Quý Hàn mở miệng giải thích cho anh nghe, cũng là
giải thích cho mình nghe.
Ngôn Nại và Phương Đình Na chạy thẳng một mạch, chạy đến nơi mà cô cho là an toàn mới dừng lại. Các cô ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa ngoài trời thở hổn hển.
"Tiểu Nại, vị vừa rồi có phải là một ngôi sao nổi tiếng? Tớ không nhìn nhầm chứ?" Phương Đình Na tỉ mì cài lại cúc áo cho Ngôn Nại, sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn của cô.
"Là hắn ta!" Cô cũng hy vọng là mình nhìn nhầm, Ngôn Nại vừa nói vừa lấy điện thoại
trong túi ra, trên màn hình điện thoại hiển thị: Quý Hàn...cuộc trò chuyện.....thời gian trò chuyện 00:37:16, hai con số cuối cùng hàng giây vẫn liên tục thay đổi....Ngôn Nại tắt điện thoại kết thúc cuộc trò chuyện, tùy tiện đem số của Dung Quý Hàn xóa đi. Số điện thoại của Dung Quý Hàn vẫn lưu trong máy của nguyên chủ trước kia, cô vẫn chưa xóa đi.
"Cậu thực sự không còn thích hắn ta nữa?" Phương Đình Na cẩn thận hỏi.
"Đã sớm cùng cậu nói rồi, tớ không thích hắn ta." Ngôn Nại đang suy nghĩ, trên đường cô và Phương Đình Na nói những chuyện gì, tại sao cô lại quên tắt điện thoại đây? Dung Quý Hàn cũng không có tắt máy....Cô lôi kéo Phương Đình Na chạy đi, trên đường cô lấy hết sức lực chạy thẳng, giống như có người đang nói một câu ‘Chạy mau! Dung Quý Hàn đến rồi!’ Lời nói? Vẻ mặt Ngôn Nại rối rắm.
Ngôn Nại không muốn lần thứ hai gặp lại loại nữ sinh đánh nhau vì nam sinh này, cô về đến nhà liền gọi điện thoại cho ba Ngôn, đem những chuyện hôm nay cô gặp phải nói qua một lần, cô bỏ qua chuyện Dung Quý Hàn xuất hiện, nói với ba Ngôn là có một người tốt bụng đi qua ra tay cứu các cô.
Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, ba Ngôn liền nói cho mẹ Ngôn biết, để cho bà đi giải quyết, về phần bốn nữ sinh uy hiếp Ngôn Nại kia, ông cho Clarence2 đi xử lý.
2Clarence: tên tiếng anh của Khải Luân Tư
Ngày thứ hai Clarence đến trường học của Ngôn Nại, tố cáo hành vi cố ý gây chuyện này với nhà trường, phụ huynh của bốn nữ sinh kia được mời đến trường học, thời điểm bọn chúng bị gọi vào văn phòng giáo viên, đã gặp cha mẹ bọn chúng ở đấy, bọn chúng mới hiểu được việc làm ngày hôm qua nghiêm trọng đến thế nào, trong có hai nữ sinh đã đủ mười tám tuổi, là người lớn rồi.
Diệp Gia Thịnh trong lòng rất áy náy, hắn tức giận Chung Hải Phỉ, trước kia các nữ sinh đến gần hắn cô ta cũng làm như vậy, tìm người đi uy hiếp và đe dọa! Lần này cô ta uy hiếp đến Ngôn Nại, hắn suy nghĩ có nên chia tay với cô ta hay không? Ban đầu hắn chấp nhận tình cảm của cô ta, cũng chỉ bời vì cô ta là hoa khôi của trường, cô ta là bạn gái của hắn, không mất mặt....
Diệp Gia Thịnh mang theo Chung Hải Phỉ đi tới khoa Văn ban 6 tìm Ngôn Nại xin lỗi, Chung Hải Phỉ không ngờ được Ngôn Nại đúng là chị họ của Diệp Gia Thịnh, tối hôm qua cô ta vẫn còn phiền lòng vì để cho Ngôn Nại trốn thoát. Thấy cặp mắt âm trầm của Diệp Gia Thịnh, khi hắn nói ra thân phận của Ngôn Nại, toàn thân cô ta toát ra mồ hôi lạnh. Chị họ của Diệp Gia Thịnh sẽ có bối cảnh kém sao? Hy vọng cô ta đi nói xin lỗi, có thể được Ngôn Nại tha thứ.
Ngôn Nại không buồn không vui, vẻ mặt lạnh nhạt, hôm qua bị kinh sợ, buổi tối rất khuya cô mới ngủ được, trước khi xuyên qua đến giờ cô chỉ là một cô gái bình thường, theo khuôn phép là một cô gái mười bảy tuổi cả ngày chỉ biết học tập. Cô đứng ở sau lưng người nhà, đứng ở sau lưng Jenny3, hưởng thụ cuộc sống bình an. Tại sao lại muốn đem cô đến trong cuốn tiểu thuyết này, những việc này không thuộc về số mạng của cô, cô chỉ biết cầm kỳ thư họa, biết bài kiểm tra của khoa Văn.....cô rất nhớ nhà....
3Jenny: tên tiếng Anh củaTrăn Ny.
"Chị họ, thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta." Chung Hải Phỉ cúi thấp cái đầu xinh đẹp xuống, nhỏ giọng nói xin lỗi Ngôn Nại.
"Tôi không có em họ, đừng gọi lung tung." Diệp Gia Thịnh là cái gì vậy? Đem bạn gái đến đây nhận lỗi với cô? Một câu xin lỗi là có thể xong việc sao?
"Ngôn Nại, đều tại em, chị mới gặp phải chuyện này! Thật may là hôm qua chị không có chuyện gì." Diệp Gia Thịnh nhìn chằm chằm Ngôn Nại, vẻ mặt cô không biểu lộ điều vì, hắn có chút sợ, sợ cô giận hắn.
"Có chuyện không phải là tôi." Ngôn Nại có điều ngụ ý, ba bảo hôm nay Clarence sẽ đến trường học, không biết anh ấy có đến lớp học tìm cô không.
Kết quả khiến hy vọng nho nhỏ của Ngôn Nại tan vỡ, Clarence xử lý xong chuyện ở trường của cô xong liền trở về công tu, mấy nữ sinh kia có kết cục gì cô không thèm để ý, Clarence sẽ xử lý tốt, anh ấy tại sao không đến tìm cô?
Buổi chiều đi học Ngôn Nại không có tập trung, lớp số học, cô viết chữ vẽ tranh linh tinh trên giấy, mang lời bài hát cho album mới của S.nirvanaqi viết ra. Lời bài hát cùng nốt nhạc tinh tế trên tờ giấy trắng dần dần hiện ra, ca khúc "Dịu dàng" ..... "Trong mắt em cất giấu điều gì, anh cho tới bây giờ cũng không hiểu", Clarence là người có xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết, anh ấy có đầy biến 4, cô lại muốn đến gần. Clarence đối với ai cũng tỏ ra xa cách, anh ấy đối với cô rất dịu dàng, cũng giống như anh trai vậy, đây là cảm giác mà Ngôn Diễn không thể cho cô.
4 Biến số: sự biến động, phức tạp mà con người không thể nào biết trước được; cuộc đời đầy biến động, nhiều sự kiện xảy ra bất ngờ mà người ta không biết trước.
Sau khi tan học, Ngôn Nại bảo anh trai đang ở công ty biết, cô sẽ cầm ca khúc đến công ty gặp riêng S.nirvanaqi, ba Ngôn nói nếu cô có bài hát mới thì lập tức đi tìm họ, giao cho Long Thành hoặc là ca sĩ chính của nhóm Nguyên Nhi Nguyên.
Trợ lý Tiểu Mạch của S.Nirvanaqi nhìn thấy cô, rất nhiệt tình nhó cho cô biết Nguyên Nhĩ Nhiên bọn họ đang ở phòng thu âm, bọn nọ đang hát ca khúc cho album mới, cô có thể đi xem bọn họ hát.
Ngôn Nại gật đầu một cái, cô bảo Tiểu Mạch có chuyện gì gấp thì cứ đi làm không phải để ý đến cô, chính cô tự đi đến phòng thu âm. Ngôn Nại đi qua bảy phòng tập, cửa phòng thứ bảy để cửa mở một nửa, liền liếc mắt vào bên trong nhìn một chút. Phòng tập số bảy này không khác với phòng học của cô ở trường nhiều lắm, bên trong có hai cái bàn hình bán nguyệt, phía trên để micro, bộ trống, bộ dàn âm thanh và một số nhạc khí, buổi biểu diễn hôm đó, cô thấy bọn họ dùng qua.
Ngôn Nại mở to hai mắt, cô tò mò tiến vào, đặt tay lên khung âm cao của trống rồi dừng lại, nhẹ nhàng gõ tay lên đó. Cô nhìn xung quanh một vòng, lui ra cửa, ngó đầu nhìn ra ngoài cửa không có ai liền đem cửa phòng tập số bảy đóng lại.
Cô gái nhỏ không kiềm chế được tâm tình kích động lên khán đài, cầm chiếc ghi - ta điện đang để dựa vào tường đeo lên trên người, hất đầu, người lắc lư mang bộ dạng tiêu sái cuồng nhiệt của người đánh ghi - ta tỏ ra rất chuyên nghiệp.
"Tùng tùng, cắc cắc bùm.... ........" Cô cũng có thể trở thành ‘đẹp trai’ nhất!
Mấy người S.nirvanaqi mới vừa đẩy cửa tiến vào cùng với chú Long Thành đều cúi đầu, thanh âm khắc chế, thân thể run rẩy.... .........
Tác giả có điều muốn nói: :3
Cảm ơn "Thịt viên anh đào" đưa một quả lựu đạn!
Cảm ơn " Hái hoa tặc dễ thương" đưa một quả bom!
Cảm ơn "Yên Vũ mông lung" đưa một quả bom!
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu, thanh thuần như trẻ con của Ngôn Nại, đối tượng nói chuyện của cô không phải hắn, lời nói của cô không ngừng ám chỉ, hai lần nhắc tới địa phương gần trường học, 'con đường nhỏ bên phải ở bên phải trường học', 'tiệm trà sữa', 'ngõ tối',... Cô đang nói chuyện với người khác, hắn nghe một lúc rồi hiểu ra, Ngôn Nại bị ép buộc? Uy hiếp cô là một đám nữ sinh, nghe thanh âm của bọn chúng phách lối hơn các cô nhiều lắm.
Hắn hiếu kỳ với Ngôn Nại? Không có. Nhận được điện thoại của cô có cảm giác mừng rỡ? Không có. Phải nói cảm giác của hắn đối với Ngôn Nại, trước kia đều là chán ghét và khinh thường, nếu không phải cô xinh đẹp rồi một thời gian này không có tiếp tục quấn lấy hắn, lại ở buổi biểu diễn của S. Nirvaniqi thể hiện, phá hư kế hoạch của hắn, hắn sớm đã quên có một người như thế. Dung Quý Hàn nhận điện thoại của Ngôn Nại, không có ý tưởng gì khác, đối với hắn đó chỉ là nhận điện thoại từ một số xa lạ.
Hắn quay đầu xe, tăng tốc độ, hướng thẳng đến khu gần trường trung học R đi đến, hắn nghe điện thoại cầu cứu sẽ đi cứu cô, hắn không suy nghĩ nhiều về nguyên nhân hắn đi, tình huống bay giờ rất khẩn cấp, hắn chỉ là thuận tay cứu người mà thôi.
"Dung, đây là đi đâu?" Bên cạnh ghế lái phụ còn có một người mắt xanh đang ngồi, giọng nói của người đó nói tiếng Trung rất ngọng nghịu.
"Cứu người." Dung Quý Hàn lời ít mà ý nhiều, hắn nói tiếng Ý.
"Trăm năm khó gặp a, người lạnh lùng như ngươi sẽ có lúc đi cứu người, người đang đợi ngươi đến cứu trong lòng ngươi khẳng định rất quan trọng, để ta đoán một chút người đó là loại người nào?" Thật thú vị, người này vẫn dùng cách phát âm tiếng Trung kì quái của mình để nói chuyện.
"Im lặng!" Dung Quý Hàn vẫn còn đang tập trung nghe tình huống ở bên kia điện thoại, cô cắn người?
Hai người Ngôn Nại và Phương Đình Na, đối phương có bốn người, gấp hai lần các cô, bọn chúng đông hơn, sức lực cũng lớn hơn, trên tay bọn họ còn có dao. Đều là nữ sinh, hai bên đối mặt, Ngôn Nại giãy giụa một phen, cũng sẽ không để cục diện bên cô bị áp đảo hoàn toàn.
Nữ sinh kia cầm dao nhỏ, uy hiếp Ngôn Nại cởi quần áo, Ngôn Nại dĩ nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói, cô nhân lúc nữ sinh kia vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại chuẩn bị chụp hình, cô bắt được tay cầm dao của ả, nhưng sức lực cô quá nhỏ, chỉ nắm được tay cầm dao của ả thôi. Phương Đình Na không ngăn cản được ba nữ sinh khác, dưới tình thế cấp bách Ngôn Nại há miệng cắn người, hung hăng cắn một ngụm, ả kia bị đau thét chói tai, tay cầm dao bị Ngôn Nại cắn buông lỏng ra.
Nhìn ra được bọn nữ sinh này cũng không có kinh nghiệm gì, thường này đều là náo loạn nhỏ, khi dễ các bạn học cùng lớp. Ngôn Nại nhặt dao ở trên đất lên, cô cất dao vào trong túi. Tiếp theo chính là hai đánh bốn xông vào đánh nhau, một nữ sinh cùng Phương Đình Na lăn lộn trên mặt đất, hai nữ sinh cưỡng chế bắt được Ngôn Nại, nghĩ muốn cởi quần áo của cô, còn một nữ sinh chuẩn bị chụp hình.
"Tôi sẽ không đánh con gái, muốn tôi báo cảnh sát sao?" Thanh âm lạnh lùng, khiến lòng người run sợ vang lên.
Mấy nữ sinh kia biết việc lớn không tốt, phản ứng lập tức không cần suy nghĩ, tựa như chim sợ ná rối rít chạy trốn.
Câu chim sợ ná: có nghĩa gần giống với câu chim sợ cành cong của bên mình, ná là dụng cụ săn đơn giản, dùng một cây hình chữ Y và dây cao su quấn hai đầu với độ co giãn vừa phải tạo thành.
Ngôn Nại tựa vào tường ngẩng đầu lên, xem một chút người đến cứu cô là ai, tại sao người đến lại là Dung Quý Hàn! Cô mới vừa rồi bấm số điện thoại gọi cho Dung Quý Hàn! Đây là duyên phận cẩu huyết gì, người tới này so với đám nữ sinh kia tuyệt đối còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, quá đáng sợ.
Đối mặt với mấy nữ sinh kia có tâm làm chuyện xấu, đầu óc cô còn có thể chuyển động suy nghĩ biện pháp, lúc bắt đầu là sợ, sau đó cô chỉ còn tức giận, đụng phải một đám nữ nhân đầu óc kém phát triển không hiểu luật pháp. Chứng kiến người xuất hiện trong ngõ tối là Dung Quý Hàn, theo bản năng cô cảm thấy hoảng sợ, cô biết nội dung của cuốn tiểu thuyết Dung Quý Hàn tồn tại như thế nào, đối với người nhà họ Ngôn ác độc thế nào, bởi vì hắn ta là nam chính, hắn ta không chừa thủ đoạn nào, hắn ta cực kỳ lạnh lùng đều đã được công nhận, đại đa số các độc giả đối với hắn ta đều là bao dung và thưởng thức. Ngôn Diễn thì lại đối lập hoàn toàn với hắn ta, Ngôn Diễn khiến các bạn gái cảm thấy hắn thật khốn khiếp, nhưng hắn không có đi hại nhà người ta tan tác, người thì chết, coi như hắn hiểu được tình cảm của mình đối với Thẩm Hoan Tình, lãng tử quay đầu đã tận tâm tận lực bồi thường lại, các độc giả còn không thích hắn, yêu cầu tác giả tiếp tục ngược chết hắn.
Ngươi có thể tưởng tượng không? Nếu ngươi tỉnh lại, phát hiện mình ở trên một con thuyền, chỉ còn hai giờ nữa là chiếc thuyền này sẽ va phải tảng băng trôi ở Đại Tây Dương giống như tàu Titanic, ngươi biết nó sẽ chìm, nhưng vẫn không có biện pháp thoát khỏi hiểm cảnh, lo âu, hoảng hốt, đối mặt với tử vong theo bản năng con người sẽ sợ hãi, không khống chế được bản thân. Tình cảnh bây giờ cô cũng không có sức lực để kháng cự, có thể không sợ hãi hay không?
Ngôn Nại nhìn thấy Dung Quý Hàn cũng giống như chuột thấy mèo, là thiên địch số một, địch mạnh cô yếu, nhìn thấy hắn ta cô giống như có thể đoán trước được kết cục thảm hại của mình. Lòng của cô bây giờ đang run rẩy, trên đồng phục học sinh bị lôi kéo nên mở ra, lộ ra da thịt trắng noãn như sứ của cô, sau khi kịch liệt giãy giụa, mặt đỏ má hồng, ánh mắt như con nai bị kinh hách, cô đang sợ, tâm hồn Dung Quý Hàn giống như một con thú dữ, cô phải trốn đi, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
Ngôn Nại lấy lại hô hấp, cô nhặt cặp sách dưới đất lên, không nói một câu, dùng hơi sức cuối cùng của mình kéo Phương Đình Na kinh hoảng chạy đi, cô ngay cả câu cảm ơn cũng không có để lại cho Dung Quý Hàn đang đứng ở đầu ngõ tối.
Ngôn Nại không để ý đến lễ nghi, thậm chí cổ áo đồng phục học sinh vẫn còn để mở, giống như một chú thỏ nhỏ quật cường chạy như điên.
Ngôn Nại không để ý đến lễ nghi, thậm chí cổ áo đồng phục học sinh vẫn còn để mở, giống như một chú thỏ nhỏ quật cường chạy như điên.
Xe của Dung Quý Hàn dừng ở bên lề đường ngoài đầu ngõ, trên xe còn có một người không có xuống xe, thân phận hiện tại của anh không thích hợp xuất hiện ở nước C, Dung Quý Hàn cũng không mở miệng muốn anh đi cùng, hắn ta đi một mình cũng không có chuyện gì, anh có chút tò mò, trong ngõ đó xảy ra chuyện gì.
Anh không phải đợi lâu, mấy người mặc đồng phục học sinh chạy từ bên trong ra, anh nhếch khóe môi lên, chờ Dung Quý Hàn ra ngoài giải thích với anh, mấy chuyện vặt của đám học sinh trung học bình thường này, lại khiến cho hắn đột nhiên quay đầu xe, làm lỡ chuyến bay hôm nay của anh.
Còn chưa đến một phút sau, ánh mắt xanh biếc của anh trợn to một vòng, một cô gái nhỏ kéo theo một cô gái khác, chạy qua cửa sổ xe chỗ anh. Là cô! Chính là cô gái ngồi trước cửa hàng đồ dùng người lớn ăn kem, kí ức của anh đối với cô vẫn còn mới mẻ, Dung tới cứu cô ấy sao? Trong lòng anh không khỏi suy nghĩ về đáp án này.
Dung Quý Hàn chậm rãi từ trong ngõ nhỏ đi ra, Ngôn Nại đã kéo Phương Đình Na chạy trốn rất xa, hắn ta chỉ có thể nhìn bóng lưng họ càng ngày càng nhỏ. Đây là lần thứ hai hắn thấy Ngôn Nại tỏ ra sợ hắn, hắn cảm thấy có chút không thoải mái, dáng dấp của hắn rất dọa người sao? Hay là cô biết được chuyện gì? Dung Quý Hàn nheo cặp mắt lại, hắn ta giờ phút này thoạt nhìn rất nguy hiểm, tuyệt đối không giống như hình tượng ảnh đế xuất hiện trước màn ảnh.
"Dung, ngươi không phải thích cô gái nhỏ đó chứ? Nhìn cô ấy....đơn thuần, đáng yêu! Không thích hợp với ngươi." Bối cảnh của Dung phức tạp, cô gái nhỏ như vậy thích hợp đặt trong hộp báu hoa mỹ, tinh xảo, được cẩn thận che chở, cô phải được sống không buồn không lo, đơn giản và tốt đẹp.
"Cô ấy có quan hệ với hắn." Dung Quý Hàn mở miệng giải thích cho anh nghe, cũng là
giải thích cho mình nghe.
Ngôn Nại và Phương Đình Na chạy thẳng một mạch, chạy đến nơi mà cô cho là an toàn mới dừng lại. Các cô ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa ngoài trời thở hổn hển.
"Tiểu Nại, vị vừa rồi có phải là một ngôi sao nổi tiếng? Tớ không nhìn nhầm chứ?" Phương Đình Na tỉ mì cài lại cúc áo cho Ngôn Nại, sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn của cô.
"Là hắn ta!" Cô cũng hy vọng là mình nhìn nhầm, Ngôn Nại vừa nói vừa lấy điện thoại
trong túi ra, trên màn hình điện thoại hiển thị: Quý Hàn...cuộc trò chuyện.....thời gian trò chuyện ::, hai con số cuối cùng hàng giây vẫn liên tục thay đổi....Ngôn Nại tắt điện thoại kết thúc cuộc trò chuyện, tùy tiện đem số của Dung Quý Hàn xóa đi. Số điện thoại của Dung Quý Hàn vẫn lưu trong máy của nguyên chủ trước kia, cô vẫn chưa xóa đi.
"Cậu thực sự không còn thích hắn ta nữa?" Phương Đình Na cẩn thận hỏi.
"Đã sớm cùng cậu nói rồi, tớ không thích hắn ta." Ngôn Nại đang suy nghĩ, trên đường cô và Phương Đình Na nói những chuyện gì, tại sao cô lại quên tắt điện thoại đây? Dung Quý Hàn cũng không có tắt máy....Cô lôi kéo Phương Đình Na chạy đi, trên đường cô lấy hết sức lực chạy thẳng, giống như có người đang nói một câu ‘Chạy mau! Dung Quý Hàn đến rồi!’ Lời nói? Vẻ mặt Ngôn Nại rối rắm.
Ngôn Nại không muốn lần thứ hai gặp lại loại nữ sinh đánh nhau vì nam sinh này, cô về đến nhà liền gọi điện thoại cho ba Ngôn, đem những chuyện hôm nay cô gặp phải nói qua một lần, cô bỏ qua chuyện Dung Quý Hàn xuất hiện, nói với ba Ngôn là có một người tốt bụng đi qua ra tay cứu các cô.
Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, ba Ngôn liền nói cho mẹ Ngôn biết, để cho bà đi giải quyết, về phần bốn nữ sinh uy hiếp Ngôn Nại kia, ông cho Clarence đi xử lý.
Clarence: tên tiếng anh của Khải Luân Tư
Ngày thứ hai Clarence đến trường học của Ngôn Nại, tố cáo hành vi cố ý gây chuyện này với nhà trường, phụ huynh của bốn nữ sinh kia được mời đến trường học, thời điểm bọn chúng bị gọi vào văn phòng giáo viên, đã gặp cha mẹ bọn chúng ở đấy, bọn chúng mới hiểu được việc làm ngày hôm qua nghiêm trọng đến thế nào, trong có hai nữ sinh đã đủ mười tám tuổi, là người lớn rồi.
Diệp Gia Thịnh trong lòng rất áy náy, hắn tức giận Chung Hải Phỉ, trước kia các nữ sinh đến gần hắn cô ta cũng làm như vậy, tìm người đi uy hiếp và đe dọa! Lần này cô ta uy hiếp đến Ngôn Nại, hắn suy nghĩ có nên chia tay với cô ta hay không? Ban đầu hắn chấp nhận tình cảm của cô ta, cũng chỉ bời vì cô ta là hoa khôi của trường, cô ta là bạn gái của hắn, không mất mặt....
Diệp Gia Thịnh mang theo Chung Hải Phỉ đi tới khoa Văn ban tìm Ngôn Nại xin lỗi, Chung Hải Phỉ không ngờ được Ngôn Nại đúng là chị họ của Diệp Gia Thịnh, tối hôm qua cô ta vẫn còn phiền lòng vì để cho Ngôn Nại trốn thoát. Thấy cặp mắt âm trầm của Diệp Gia Thịnh, khi hắn nói ra thân phận của Ngôn Nại, toàn thân cô ta toát ra mồ hôi lạnh. Chị họ của Diệp Gia Thịnh sẽ có bối cảnh kém sao? Hy vọng cô ta đi nói xin lỗi, có thể được Ngôn Nại tha thứ.
Ngôn Nại không buồn không vui, vẻ mặt lạnh nhạt, hôm qua bị kinh sợ, buổi tối rất khuya cô mới ngủ được, trước khi xuyên qua đến giờ cô chỉ là một cô gái bình thường, theo khuôn phép là một cô gái mười bảy tuổi cả ngày chỉ biết học tập. Cô đứng ở sau lưng người nhà, đứng ở sau lưng Jenny, hưởng thụ cuộc sống bình an. Tại sao lại muốn đem cô đến trong cuốn tiểu thuyết này, những việc này không thuộc về số mạng của cô, cô chỉ biết cầm kỳ thư họa, biết bài kiểm tra của khoa Văn.....cô rất nhớ nhà....
Jenny: tên tiếng Anh củaTrăn Ny.
"Chị họ, thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta." Chung Hải Phỉ cúi thấp cái đầu xinh đẹp xuống, nhỏ giọng nói xin lỗi Ngôn Nại.
"Tôi không có em họ, đừng gọi lung tung." Diệp Gia Thịnh là cái gì vậy? Đem bạn gái đến đây nhận lỗi với cô? Một câu xin lỗi là có thể xong việc sao?
"Ngôn Nại, đều tại em, chị mới gặp phải chuyện này! Thật may là hôm qua chị không có chuyện gì." Diệp Gia Thịnh nhìn chằm chằm Ngôn Nại, vẻ mặt cô không biểu lộ điều vì, hắn có chút sợ, sợ cô giận hắn.
"Có chuyện không phải là tôi." Ngôn Nại có điều ngụ ý, ba bảo hôm nay Clarence sẽ đến trường học, không biết anh ấy có đến lớp học tìm cô không.
Kết quả khiến hy vọng nho nhỏ của Ngôn Nại tan vỡ, Clarence xử lý xong chuyện ở trường của cô xong liền trở về công tu, mấy nữ sinh kia có kết cục gì cô không thèm để ý, Clarence sẽ xử lý tốt, anh ấy tại sao không đến tìm cô?
Buổi chiều đi học Ngôn Nại không có tập trung, lớp số học, cô viết chữ vẽ tranh linh tinh trên giấy, mang lời bài hát cho album mới của S.nirvanaqi viết ra. Lời bài hát cùng nốt nhạc tinh tế trên tờ giấy trắng dần dần hiện ra, ca khúc "Dịu dàng" ..... "Trong mắt em cất giấu điều gì, anh cho tới bây giờ cũng không hiểu", Clarence là người có xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết, anh ấy có đầy biến , cô lại muốn đến gần. Clarence đối với ai cũng tỏ ra xa cách, anh ấy đối với cô rất dịu dàng, cũng giống như anh trai vậy, đây là cảm giác mà Ngôn Diễn không thể cho cô.
Biến số: sự biến động, phức tạp mà con người không thể nào biết trước được; cuộc đời đầy biến động, nhiều sự kiện xảy ra bất ngờ mà người ta không biết trước.
Sau khi tan học, Ngôn Nại bảo anh trai đang ở công ty biết, cô sẽ cầm ca khúc đến công ty gặp riêng S.nirvanaqi, ba Ngôn nói nếu cô có bài hát mới thì lập tức đi tìm họ, giao cho Long Thành hoặc là ca sĩ chính của nhóm Nguyên Nhi Nguyên.
Trợ lý Tiểu Mạch của S.Nirvanaqi nhìn thấy cô, rất nhiệt tình nhó cho cô biết Nguyên Nhĩ Nhiên bọn họ đang ở phòng thu âm, bọn nọ đang hát ca khúc cho album mới, cô có thể đi xem bọn họ hát.
Ngôn Nại gật đầu một cái, cô bảo Tiểu Mạch có chuyện gì gấp thì cứ đi làm không phải để ý đến cô, chính cô tự đi đến phòng thu âm. Ngôn Nại đi qua bảy phòng tập, cửa phòng thứ bảy để cửa mở một nửa, liền liếc mắt vào bên trong nhìn một chút. Phòng tập số bảy này không khác với phòng học của cô ở trường nhiều lắm, bên trong có hai cái bàn hình bán nguyệt, phía trên để micro, bộ trống, bộ dàn âm thanh và một số nhạc khí, buổi biểu diễn hôm đó, cô thấy bọn họ dùng qua.
Ngôn Nại mở to hai mắt, cô tò mò tiến vào, đặt tay lên khung âm cao của trống rồi dừng lại, nhẹ nhàng gõ tay lên đó. Cô nhìn xung quanh một vòng, lui ra cửa, ngó đầu nhìn ra ngoài cửa không có ai liền đem cửa phòng tập số bảy đóng lại.
Cô gái nhỏ không kiềm chế được tâm tình kích động lên khán đài, cầm chiếc ghi - ta điện đang để dựa vào tường đeo lên trên người, hất đầu, người lắc lư mang bộ dạng tiêu sái cuồng nhiệt của người đánh ghi - ta tỏ ra rất chuyên nghiệp.
"Tùng tùng, cắc cắc bùm.... ........" Cô cũng có thể trở thành ‘đẹp trai’ nhất!
Mấy người S.nirvanaqi mới vừa đẩy cửa tiến vào cùng với chú Long Thành đều cúi đầu, thanh âm khắc chế, thân thể run rẩy.... .........
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ôn nhu, thanh thuần như trẻ con của Ngôn Nại, đối tượng nói chuyện của cô không phải hắn, lời nói của cô không ngừng ám chỉ, hai lần nhắc tới địa phương gần trường học, 'con đường nhỏ bên phải ở bên phải trường học', 'tiệm trà sữa', 'ngõ tối',... Cô đang nói chuyện với người khác, hắn nghe một lúc rồi hiểu ra, Ngôn Nại bị ép buộc? Uy hiếp cô là một đám nữ sinh, nghe thanh âm của bọn chúng phách lối hơn các cô nhiều lắm.
Hắn hiếu kỳ với Ngôn Nại? Không có. Nhận được điện thoại của cô có cảm giác mừng rỡ? Không có. Phải nói cảm giác của hắn đối với Ngôn Nại, trước kia đều là chán ghét và khinh thường, nếu không phải cô xinh đẹp rồi một thời gian này không có tiếp tục quấn lấy hắn, lại ở buổi biểu diễn của S. Nirvaniqi thể hiện, phá hư kế hoạch của hắn, hắn sớm đã quên có một người như thế. Dung Quý Hàn nhận điện thoại của Ngôn Nại, không có ý tưởng gì khác, đối với hắn đó chỉ là nhận điện thoại từ một số xa lạ.
Hắn quay đầu xe, tăng tốc độ, hướng thẳng đến khu gần trường trung học R đi đến, hắn nghe điện thoại cầu cứu sẽ đi cứu cô, hắn không suy nghĩ nhiều về nguyên nhân hắn đi, tình huống bay giờ rất khẩn cấp, hắn chỉ là thuận tay cứu người mà thôi.
"Dung, đây là đi đâu?" Bên cạnh ghế lái phụ còn có một người mắt xanh đang ngồi, giọng nói của người đó nói tiếng Trung rất ngọng nghịu.
"Cứu người." Dung Quý Hàn lời ít mà ý nhiều, hắn nói tiếng Ý.
"Trăm năm khó gặp a, người lạnh lùng như ngươi sẽ có lúc đi cứu người, người đang đợi ngươi đến cứu trong lòng ngươi khẳng định rất quan trọng, để ta đoán một chút người đó là loại người nào?" Thật thú vị, người này vẫn dùng cách phát âm tiếng Trung kì quái của mình để nói chuyện.
"Im lặng!" Dung Quý Hàn vẫn còn đang tập trung nghe tình huống ở bên kia điện thoại, cô cắn người?
Hai người Ngôn Nại và Phương Đình Na, đối phương có bốn người, gấp hai lần các cô, bọn chúng đông hơn, sức lực cũng lớn hơn, trên tay bọn họ còn có dao. Đều là nữ sinh, hai bên đối mặt, Ngôn Nại giãy giụa một phen, cũng sẽ không để cục diện bên cô bị áp đảo hoàn toàn.
Nữ sinh kia cầm dao nhỏ, uy hiếp Ngôn Nại cởi quần áo, Ngôn Nại dĩ nhiên sẽ không khoanh tay chịu trói, cô nhân lúc nữ sinh kia vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại chuẩn bị chụp hình, cô bắt được tay cầm dao của ả, nhưng sức lực cô quá nhỏ, chỉ nắm được tay cầm dao của ả thôi. Phương Đình Na không ngăn cản được ba nữ sinh khác, dưới tình thế cấp bách Ngôn Nại há miệng cắn người, hung hăng cắn một ngụm, ả kia bị đau thét chói tai, tay cầm dao bị Ngôn Nại cắn buông lỏng ra.
Nhìn ra được bọn nữ sinh này cũng không có kinh nghiệm gì, thường này đều là náo loạn nhỏ, khi dễ các bạn học cùng lớp. Ngôn Nại nhặt dao ở trên đất lên, cô cất dao vào trong túi. Tiếp theo chính là hai đánh bốn xông vào đánh nhau, một nữ sinh cùng Phương Đình Na lăn lộn trên mặt đất, hai nữ sinh cưỡng chế bắt được Ngôn Nại, nghĩ muốn cởi quần áo của cô, còn một nữ sinh chuẩn bị chụp hình.
"Tôi sẽ không đánh con gái, muốn tôi báo cảnh sát sao?" Thanh âm lạnh lùng, khiến lòng người run sợ vang lên.
Mấy nữ sinh kia biết việc lớn không tốt, phản ứng lập tức không cần suy nghĩ, tựa như chim sợ ná1 rối rít chạy trốn.
1Câu chim sợ ná: có nghĩa gần giống với câu chim sợ cành cong của bên mình, ná là dụng cụ săn đơn giản, dùng một cây hình chữ Y và dây cao su quấn hai đầu với độ co giãn vừa phải tạo thành.
Ngôn Nại tựa vào tường ngẩng đầu lên, xem một chút người đến cứu cô là ai, tại sao người đến lại là Dung Quý Hàn! Cô mới vừa rồi bấm số điện thoại gọi cho Dung Quý Hàn! Đây là duyên phận cẩu huyết gì, người tới này so với đám nữ sinh kia tuyệt đối còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần, quá đáng sợ.
Đối mặt với mấy nữ sinh kia có tâm làm chuyện xấu, đầu óc cô còn có thể chuyển động suy nghĩ biện pháp, lúc bắt đầu là sợ, sau đó cô chỉ còn tức giận, đụng phải một đám nữ nhân đầu óc kém phát triển không hiểu luật pháp. Chứng kiến người xuất hiện trong ngõ tối là Dung Quý Hàn, theo bản năng cô cảm thấy hoảng sợ, cô biết nội dung của cuốn tiểu thuyết Dung Quý Hàn tồn tại như thế nào, đối với người nhà họ Ngôn ác độc thế nào, bởi vì hắn ta là nam chính, hắn ta không chừa thủ đoạn nào, hắn ta cực kỳ lạnh lùng đều đã được công nhận, đại đa số các độc giả đối với hắn ta đều là bao dung và thưởng thức. Ngôn Diễn thì lại đối lập hoàn toàn với hắn ta, Ngôn Diễn khiến các bạn gái cảm thấy hắn thật khốn khiếp, nhưng hắn không có đi hại nhà người ta tan tác, người thì chết, coi như hắn hiểu được tình cảm của mình đối với Thẩm Hoan Tình, lãng tử quay đầu đã tận tâm tận lực bồi thường lại, các độc giả còn không thích hắn, yêu cầu tác giả tiếp tục ngược chết hắn.
Ngươi có thể tưởng tượng không? Nếu ngươi tỉnh lại, phát hiện mình ở trên một con thuyền, chỉ còn hai giờ nữa là chiếc thuyền này sẽ va phải tảng băng trôi ở Đại Tây Dương giống như tàu Titanic, ngươi biết nó sẽ chìm, nhưng vẫn không có biện pháp thoát khỏi hiểm cảnh, lo âu, hoảng hốt, đối mặt với tử vong theo bản năng con người sẽ sợ hãi, không khống chế được bản thân. Tình cảnh bây giờ cô cũng không có sức lực để kháng cự, có thể không sợ hãi hay không?
Ngôn Nại nhìn thấy Dung Quý Hàn cũng giống như chuột thấy mèo, là thiên địch số một, địch mạnh cô yếu, nhìn thấy hắn ta cô giống như có thể đoán trước được kết cục thảm hại của mình. Lòng của cô bây giờ đang run rẩy, trên đồng phục học sinh bị lôi kéo nên mở ra, lộ ra da thịt trắng noãn như sứ của cô, sau khi kịch liệt giãy giụa, mặt đỏ má hồng, ánh mắt như con nai bị kinh hách, cô đang sợ, tâm hồn Dung Quý Hàn giống như một con thú dữ, cô phải trốn đi, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
Ngôn Nại lấy lại hô hấp, cô nhặt cặp sách dưới đất lên, không nói một câu, dùng hơi sức cuối cùng của mình kéo Phương Đình Na kinh hoảng chạy đi, cô ngay cả câu cảm ơn cũng không có để lại cho Dung Quý Hàn đang đứng ở đầu ngõ tối.
Ngôn Nại không để ý đến lễ nghi, thậm chí cổ áo đồng phục học sinh vẫn còn để mở, giống như một chú thỏ nhỏ quật cường chạy như điên.
Ngôn Nại không để ý đến lễ nghi, thậm chí cổ áo đồng phục học sinh vẫn còn để mở, giống như một chú thỏ nhỏ quật cường chạy như điên.
Xe của Dung Quý Hàn dừng ở bên lề đường ngoài đầu ngõ, trên xe còn có một người không có xuống xe, thân phận hiện tại của anh không thích hợp xuất hiện ở nước C, Dung Quý Hàn cũng không mở miệng muốn anh đi cùng, hắn ta đi một mình cũng không có chuyện gì, anh có chút tò mò, trong ngõ đó xảy ra chuyện gì.
Anh không phải đợi lâu, mấy người mặc đồng phục học sinh chạy từ bên trong ra, anh nhếch khóe môi lên, chờ Dung Quý Hàn ra ngoài giải thích với anh, mấy chuyện vặt của đám học sinh trung học bình thường này, lại khiến cho hắn đột nhiên quay đầu xe, làm lỡ chuyến bay hôm nay của anh.
Còn chưa đến một phút sau, ánh mắt xanh biếc của anh trợn to một vòng, một cô gái nhỏ kéo theo một cô gái khác, chạy qua cửa sổ xe chỗ anh. Là cô! Chính là cô gái ngồi trước cửa hàng đồ dùng người lớn ăn kem, kí ức của anh đối với cô vẫn còn mới mẻ, Dung tới cứu cô ấy sao? Trong lòng anh không khỏi suy nghĩ về đáp án này.
Dung Quý Hàn chậm rãi từ trong ngõ nhỏ đi ra, Ngôn Nại đã kéo Phương Đình Na chạy trốn rất xa, hắn ta chỉ có thể nhìn bóng lưng họ càng ngày càng nhỏ. Đây là lần thứ hai hắn thấy Ngôn Nại tỏ ra sợ hắn, hắn cảm thấy có chút không thoải mái, dáng dấp của hắn rất dọa người sao? Hay là cô biết được chuyện gì? Dung Quý Hàn nheo cặp mắt lại, hắn ta giờ phút này thoạt nhìn rất nguy hiểm, tuyệt đối không giống như hình tượng ảnh đế xuất hiện trước màn ảnh.
"Dung, ngươi không phải thích cô gái nhỏ đó chứ? Nhìn cô ấy....đơn thuần, đáng yêu! Không thích hợp với ngươi." Bối cảnh của Dung phức tạp, cô gái nhỏ như vậy thích hợp đặt trong hộp báu hoa mỹ, tinh xảo, được cẩn thận che chở, cô phải được sống không buồn không lo, đơn giản và tốt đẹp.
"Cô ấy có quan hệ với hắn." Dung Quý Hàn mở miệng giải thích cho anh nghe, cũng là
giải thích cho mình nghe.
Ngôn Nại và Phương Đình Na chạy thẳng một mạch, chạy đến nơi mà cô cho là an toàn mới dừng lại. Các cô ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa ngoài trời thở hổn hển.
"Tiểu Nại, vị vừa rồi có phải là một ngôi sao nổi tiếng? Tớ không nhìn nhầm chứ?" Phương Đình Na tỉ mì cài lại cúc áo cho Ngôn Nại, sửa sang lại đầu tóc hỗn loạn của cô.
"Là hắn ta!" Cô cũng hy vọng là mình nhìn nhầm, Ngôn Nại vừa nói vừa lấy điện thoại
trong túi ra, trên màn hình điện thoại hiển thị: Quý Hàn...cuộc trò chuyện.....thời gian trò chuyện 00:37:16, hai con số cuối cùng hàng giây vẫn liên tục thay đổi....Ngôn Nại tắt điện thoại kết thúc cuộc trò chuyện, tùy tiện đem số của Dung Quý Hàn xóa đi. Số điện thoại của Dung Quý Hàn vẫn lưu trong máy của nguyên chủ trước kia, cô vẫn chưa xóa đi.
"Cậu thực sự không còn thích hắn ta nữa?" Phương Đình Na cẩn thận hỏi.
"Đã sớm cùng cậu nói rồi, tớ không thích hắn ta." Ngôn Nại đang suy nghĩ, trên đường cô và Phương Đình Na nói những chuyện gì, tại sao cô lại quên tắt điện thoại đây? Dung Quý Hàn cũng không có tắt máy....Cô lôi kéo Phương Đình Na chạy đi, trên đường cô lấy hết sức lực chạy thẳng, giống như có người đang nói một câu ‘Chạy mau! Dung Quý Hàn đến rồi!’ Lời nói? Vẻ mặt Ngôn Nại rối rắm.
Ngôn Nại không muốn lần thứ hai gặp lại loại nữ sinh đánh nhau vì nam sinh này, cô về đến nhà liền gọi điện thoại cho ba Ngôn, đem những chuyện hôm nay cô gặp phải nói qua một lần, cô bỏ qua chuyện Dung Quý Hàn xuất hiện, nói với ba Ngôn là có một người tốt bụng đi qua ra tay cứu các cô.
Chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, ba Ngôn liền nói cho mẹ Ngôn biết, để cho bà đi giải quyết, về phần bốn nữ sinh uy hiếp Ngôn Nại kia, ông cho Clarence2 đi xử lý.
2Clarence: tên tiếng anh của Khải Luân Tư
Ngày thứ hai Clarence đến trường học của Ngôn Nại, tố cáo hành vi cố ý gây chuyện này với nhà trường, phụ huynh của bốn nữ sinh kia được mời đến trường học, thời điểm bọn chúng bị gọi vào văn phòng giáo viên, đã gặp cha mẹ bọn chúng ở đấy, bọn chúng mới hiểu được việc làm ngày hôm qua nghiêm trọng đến thế nào, trong có hai nữ sinh đã đủ mười tám tuổi, là người lớn rồi.
Diệp Gia Thịnh trong lòng rất áy náy, hắn tức giận Chung Hải Phỉ, trước kia các nữ sinh đến gần hắn cô ta cũng làm như vậy, tìm người đi uy hiếp và đe dọa! Lần này cô ta uy hiếp đến Ngôn Nại, hắn suy nghĩ có nên chia tay với cô ta hay không? Ban đầu hắn chấp nhận tình cảm của cô ta, cũng chỉ bời vì cô ta là hoa khôi của trường, cô ta là bạn gái của hắn, không mất mặt....
Diệp Gia Thịnh mang theo Chung Hải Phỉ đi tới khoa Văn ban 6 tìm Ngôn Nại xin lỗi, Chung Hải Phỉ không ngờ được Ngôn Nại đúng là chị họ của Diệp Gia Thịnh, tối hôm qua cô ta vẫn còn phiền lòng vì để cho Ngôn Nại trốn thoát. Thấy cặp mắt âm trầm của Diệp Gia Thịnh, khi hắn nói ra thân phận của Ngôn Nại, toàn thân cô ta toát ra mồ hôi lạnh. Chị họ của Diệp Gia Thịnh sẽ có bối cảnh kém sao? Hy vọng cô ta đi nói xin lỗi, có thể được Ngôn Nại tha thứ.
Ngôn Nại không buồn không vui, vẻ mặt lạnh nhạt, hôm qua bị kinh sợ, buổi tối rất khuya cô mới ngủ được, trước khi xuyên qua đến giờ cô chỉ là một cô gái bình thường, theo khuôn phép là một cô gái mười bảy tuổi cả ngày chỉ biết học tập. Cô đứng ở sau lưng người nhà, đứng ở sau lưng Jenny3, hưởng thụ cuộc sống bình an. Tại sao lại muốn đem cô đến trong cuốn tiểu thuyết này, những việc này không thuộc về số mạng của cô, cô chỉ biết cầm kỳ thư họa, biết bài kiểm tra của khoa Văn.....cô rất nhớ nhà....
3Jenny: tên tiếng Anh củaTrăn Ny.
"Chị họ, thật xin lỗi, xin hãy tha thứ cho ta." Chung Hải Phỉ cúi thấp cái đầu xinh đẹp xuống, nhỏ giọng nói xin lỗi Ngôn Nại.
"Tôi không có em họ, đừng gọi lung tung." Diệp Gia Thịnh là cái gì vậy? Đem bạn gái đến đây nhận lỗi với cô? Một câu xin lỗi là có thể xong việc sao?
"Ngôn Nại, đều tại em, chị mới gặp phải chuyện này! Thật may là hôm qua chị không có chuyện gì." Diệp Gia Thịnh nhìn chằm chằm Ngôn Nại, vẻ mặt cô không biểu lộ điều vì, hắn có chút sợ, sợ cô giận hắn.
"Có chuyện không phải là tôi." Ngôn Nại có điều ngụ ý, ba bảo hôm nay Clarence sẽ đến trường học, không biết anh ấy có đến lớp học tìm cô không.
Kết quả khiến hy vọng nho nhỏ của Ngôn Nại tan vỡ, Clarence xử lý xong chuyện ở trường của cô xong liền trở về công tu, mấy nữ sinh kia có kết cục gì cô không thèm để ý, Clarence sẽ xử lý tốt, anh ấy tại sao không đến tìm cô?
Buổi chiều đi học Ngôn Nại không có tập trung, lớp số học, cô viết chữ vẽ tranh linh tinh trên giấy, mang lời bài hát cho album mới của S.nirvanaqi viết ra. Lời bài hát cùng nốt nhạc tinh tế trên tờ giấy trắng dần dần hiện ra, ca khúc "Dịu dàng" ..... "Trong mắt em cất giấu điều gì, anh cho tới bây giờ cũng không hiểu", Clarence là người có xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết, anh ấy có đầy biến 4, cô lại muốn đến gần. Clarence đối với ai cũng tỏ ra xa cách, anh ấy đối với cô rất dịu dàng, cũng giống như anh trai vậy, đây là cảm giác mà Ngôn Diễn không thể cho cô.
4 Biến số: sự biến động, phức tạp mà con người không thể nào biết trước được; cuộc đời đầy biến động, nhiều sự kiện xảy ra bất ngờ mà người ta không biết trước.
Sau khi tan học, Ngôn Nại bảo anh trai đang ở công ty biết, cô sẽ cầm ca khúc đến công ty gặp riêng S.nirvanaqi, ba Ngôn nói nếu cô có bài hát mới thì lập tức đi tìm họ, giao cho Long Thành hoặc là ca sĩ chính của nhóm Nguyên Nhi Nguyên.
Trợ lý Tiểu Mạch của S.Nirvanaqi nhìn thấy cô, rất nhiệt tình nhó cho cô biết Nguyên Nhĩ Nhiên bọn họ đang ở phòng thu âm, bọn nọ đang hát ca khúc cho album mới, cô có thể đi xem bọn họ hát.
Ngôn Nại gật đầu một cái, cô bảo Tiểu Mạch có chuyện gì gấp thì cứ đi làm không phải để ý đến cô, chính cô tự đi đến phòng thu âm. Ngôn Nại đi qua bảy phòng tập, cửa phòng thứ bảy để cửa mở một nửa, liền liếc mắt vào bên trong nhìn một chút. Phòng tập số bảy này không khác với phòng học của cô ở trường nhiều lắm, bên trong có hai cái bàn hình bán nguyệt, phía trên để micro, bộ trống, bộ dàn âm thanh và một số nhạc khí, buổi biểu diễn hôm đó, cô thấy bọn họ dùng qua.
Ngôn Nại mở to hai mắt, cô tò mò tiến vào, đặt tay lên khung âm cao của trống rồi dừng lại, nhẹ nhàng gõ tay lên đó. Cô nhìn xung quanh một vòng, lui ra cửa, ngó đầu nhìn ra ngoài cửa không có ai liền đem cửa phòng tập số bảy đóng lại.
Cô gái nhỏ không kiềm chế được tâm tình kích động lên khán đài, cầm chiếc ghi - ta điện đang để dựa vào tường đeo lên trên người, hất đầu, người lắc lư mang bộ dạng tiêu sái cuồng nhiệt của người đánh ghi - ta tỏ ra rất chuyên nghiệp.
"Tùng tùng, cắc cắc bùm.... ........" Cô cũng có thể trở thành ‘đẹp trai’ nhất!
Mấy người S.nirvanaqi mới vừa đẩy cửa tiến vào cùng với chú Long Thành đều cúi đầu, thanh âm khắc chế, thân thể run rẩy.... .........