Sáng sớm Ngôn Nại liền bị mẹ Ngôn mang đến nhà họ Diệp, một ngày qua rất nhanh, cô lại suy nghĩ quá nhiều, sau khi lên xe của Clarence, không bao lâu liền ngủ mất rồi. Cô có thể ở trước mặt Clarence ngủ say, điều này vì cô tin tưởng anh.
Clarence đánh thức cô, xe đã đến Hào Đình. Tinh thần Ngôn Nại tốt hơn rất nhiều, cô nói cảm ơn với anh, đưa mắt nhìn Clarence rồi cô đi vào nhà.
Ngôn Nại đang cầm trong tay bánh bích quy mà Clarence đưa cô, trong lòng thoáng ngọt ngào, nghĩ đến mỗi một chiếc bánh đều do Clarence tự tay làm, cô thấy rất vui vẻ.
Ngôn Diễn thấy Ngôn Nại về, anh từ trên ghế salon nhảy dựng lên, từ buổi chiều anh đã bắt đầu đợi cô rồi, cô vẫn không có trở lại. Anh nhanh chóng đẩy Ngôn Nại đến trước bàn ăn, ấn cô ngồi xuống ghế xong.
"Đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại, bao giờ anh bảo mở thì hãy mở nha!"
Ngôn Nại nghe lời nhắm mắt lại, cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, Ngôn Diễn muốn tặng quà sinh nhật cho cô.
Ngôn Diễn chui vào bếp, lúc hắn đi ra đèn trong nhà đã tắt, hắn bưng đến một chiếc bánh sinh nhật, đặt trước mặt Ngôn Nại, hắn có bài có bản nhẹ giọng hát mừng sinh nhật cô.
Ngôn Nại cảm thấy trước mặt cô không ngừng toát ra ánh nến, nhiệt độ của nó, thật ấm áp, thật ấm lòng người.
"Tiểu Nại, sinh nhật vui vẻ! Ước nguyện rồi thổi nến thôi." Ngôn Diễn hát xong bài hát mừng sinh nhật. Đây là lần đầu tiên anh hát bài này.
Ngôn Nại hai tay chắp lại đặt trước ngực, thành tâm ước ba nguyện vọng, ước một nhà bình an! Ước anh trai có thể tìm được hạnh phúc thuộc về anh ấy! Ước chính mình cũng có thể tìm được hạnh phúc.
Nguyện vọng năm nay của cô đã thay đổi.
Ngôn Nại một hơi thổi tắt tất cả cây nến, những nguyện vọng này có thể thực hiện chứ?
Ngôn Diễn mở đèn trong phòng ra, một chiếc bánh sinh nhật hình dạng đáng yêu, trên bánh ngọt viết ‘Tiểu Nại, sinh nhật vui vẻ. S.nirvanaqi.’ Bánh ngọt là S.nirvanaqi tặng cô, Ngôn Nại mới vừa rồi còn rất cảm động, cho rằng Ngôn Diễn biết hôm nay sinh nhật của cô trôi qua không vui, nên buổi tối hắn cố ý mừng sinh nhật cô một lần nữa.... ....
Mọi người trong S.nirvanaqi cũng biết sinh nhật cô, bọn họ liền chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật tặng cô. Bánh ngọt này là Long Thành đưa tới, Long Thành hỏi tổng giám đốc Ngôn, buổi chiều đặc biệt đưa tới, kết quả Ngôn Nại không có ở đây, Ngôn Diễn thay cô nhận.
Ngôn Diễn không chịu nổi ánh mắt ai oán của Ngôn Nại, ho khan hai tiếng, quay đầu đi nói, "Ăn đi, cho em ăn hết đó!"
"Đó là do anh không thích ăn đồ ngọt." Ngôn Nại không cảm kích nói, "Anh trai, quà sinh nhật của em đâu?"
"Không phải vừa rồi anh hát tặng em bài chúc mừng sinh nhật sao?" Ngôn Diễn chợt nhíu mày, còn đòi hỏi quà sinh nhật hay sao?
Toàn bộ cảm động của Ngôn Nại đối với Ngôn Diễn lúc này giờ không còn một mống, "Đúng là nghe rất cảm động, em nhận, cho nên phần thưởng của anh và em là cùng nhau chia sẻ chiếc bánh ngọt này, một nửa bánh ngọt này anh nhất định phải ăn hết." Ánh mắt cô lóe ra tia sáng tà ác.
Sắc mặt Ngôn Diễn nhất thời khó coi, muốn anh ăn bánh ngọt ngấy này sao, tuyệt đối so với uống thuốc còn khó chịu hơn. Thấy khuôn mặt rối rắm của Ngôn Diễn, cô vui vẻ. Có câu nói rất hay, anh khổ sở, tâm tình cô liền thoải mái (nghĩa giống như câu 'cười trên nỗi đau của người khác' của ta)
"Vui vẻ của em chính là được thành lập trên nỗi đau khổ của anh sao? Em thật quá xấu xa." Ngôn Diễn vẻ mặt đau khổ ăn một miếng lớn, thật ra thì cô vui vẻ là tốt rồi, anh hy sinh nho nhỏ cũng không sao.
Ngôn Nại cười ra tiếng, cười vui vẻ.
"Em có chuyện gì thì hãy nói với anh, không cần giấu ở trong lòng, người khác khi dễ em, anh trai liền giúp em đánh họ; có chuyện gì không giải quyết được, anh trai liền toàn tâm toàn sức giải quyết giúp em, anh biết năng lực của mình có hạn, nhưng vì Tiểu Nại mà sẽ trở nên mạnh mẽ hơn." Anh trai là một sinh mật kỳ lạ nhất, Ngôn Diễn mặc dù không đáng tin, hắn cũng sẽ bảo vệ em gái, không hy vọng cô bị tổn thương.
"Buổi chiều em im lặng rời khỏi, anh cùng ba rất lo lắng cho em. Mẹ là người như thế nào, em còn không biết? Đó chẳng phải là thói quen của chúng ta sao?" Bà là con gái nhà họ Diệp, mọi việc đều nghĩ cho nhà họ Diệp, trừ nhà họ Diệp, bà cũng sủng ái con bà. Đây là quan niệm của gia tộc nhà bà, duy trì danh dự của nhà họ Diệp so với mạng của bà còn quan trọng hơn, con cái bị uất ức một chút xíu cũng không thấm vào đâu. Bà đối với nhà họ Ngôn cũng là tận tâm tận lức, chỉ là nhà họ Ngôn so sánh với nhà họ Diệp, đối với bà mà nói nhà họ Diệp quan trọng hơn.
Ngôn Nại gật đầu một cái, sinh nhật cô được tổ chức ở nhà họ Diệp, nhìn từ bên ngoài xem ra, nhà họ Ngôn và nhà họ Diệp vẫn duy trì quan hệ tốt, trên người nhà họ Ngôn có dấu ấn của nhà họ Diệp. Điều này đối với nhà họ Ngôn mà nói, rất tốt. Ngôn Nại xem ở trong tiểu thuyết không thấy chủ nhân thân thể này tổ chức sinh nhật ở nhà họ Diệp, tình tiết tiểu thuyết lại thay đổi rồi. Ngôn Nại không biết, tổ chức sinh nhật của cô hôm nay, là lần đó mừng thọ ông cụ nhà họ Diệp, biểu hiện của cô làm cho ông cụ thay đổi một chút ý tưởng, nếu không sao Ngôn Nại lại có thể tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà họ Diệp, cháu gái ngoại điêu ngoa, bốc đồng không coi ai ra gì, sau khi Ngôn Nại thay đổi đã được ông cụ công nhận. Tất cả mọi việc ở nhà họ Diệp, hiện tại cũng do ông cụ định đoạt.
Ngôn Diễn vừa thần bí vừa cười, anh dẫn Ngôn Nại đến phòng ngủ của cô, đem của phòng đẩy ra, khắp phòng đều là búp bê đặt ở khắp nơi, "Anh trai tặng quà sinh nhật cho em, có thích hay không." Cô gái nhỏ cũng thích những búp bê vải này, hắn mua cho Ngôn Nại đầy một phòng.
Ngôn Nại rất thích búp bê vải, nhưng cả một phòng đều là búp bê vải....Trên đầu nàng đầy vạch đen xuất hiện, a này, phòng ngủ biến thành trường quay phim kinh dị rồi, nghĩ đến buổi tối mỗi ngày ngủ ở đây, một phòng toàn búp bê vải nhìn ngươi, rợn cả tóc gáy a. Cô không biết có phải hay không vì Ngôn Diễn ghen tỵ vơi cô mỗi đêm đều ngủ ngon, mới đưa cho cô một phòng toàn búp bê vải thế này, mặc dù mỗi búp bê đều thật đáng yêu.
Ngôn Diễn đắc ý chờ Ngôn Nại kích động vui mừng hét lên, chờ cô cảm động rơi lệ, búp bê vải này là hắn bảo Dịch Hạ mua giúp, không ngờ hắn ta còn mua rất nhiều.
"Anh trai, em muốn đem tất cả búp bê vải này đặt trong phòng anh, anh cũng biết cún con ở trong phòng em, em sợ lúc em không ở đây, nó sẽ cắn nát búp bê vải." Ngôn Nại cười cười, cô nhát gan, buổi tối rất sợ, đặt toàn bộ vào phòng Ngôn Diễn, lúc cô muốn chơi thì có thể đến phòng hắn lấy, về phần Ngôn Diễn có sợ hay không, cô hy vọng hắn có thể thử một chút rồi sau đó nói cho cô biết cảm nhận của hắn.
"Tốt, tùy em." Ngôn Diễn không suy nghĩ nhiều như vậy, chờ một ngày nào đó hắn bị cơn ác mộng dọa cho tỉnh, cuối cũng hắn cũng lơ đãng nhìn quanh những con búp bê này, hắn thề về sau trong nhà nhất định sẽ không để mấy thứ này nữa.
"Anh trai dẫn em đi chơi." Ngôn Diễn một tay khoác lên vai Ngôn Nại, sau một lúc diễn vai hiền lành, bộ dáng là một anh trai tốt, hắn lại bắt đầu trở nên lưu manh rồi.
"Đi đâu chơi? Trời tối rồi." Buổi tối Ngôn Nại không thích ra ngoài.
"Truy Ca, một quán bar. Hạn chế trẻ vị thành niên không được phép đi vào hôm nay em có thể vào được rồi." Tối nay anh và người khác hẹn gặp tại nơi này, hắn muốn đem Ngôn Nại đi cùng, cô chính là ví tiền di động của anh, thuận tiện mang cô đi cùng, người khác cũng không phát hiện ra được hiện tại hắn là người không một xu dính túi.
Nói đến quán bar, trong tâm thức Ngôn Nại không thích nơi này, lúc vừa đến nơi này mở mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, đến bay giờ đối với cô vẫn là kí ức mới mẻ, quả thật là 'Quần Ma Loạn Vũ', khi đó thật sự cô bị dọa không nhẹ, nhưng mà lần này có Ngôn Diễn, cô không phải chỉ có một mình, cho nên quyết định đi cùng anh trai nhìn xem một chút.
Truy Ca là một quán bar mang phong cách lãng mạn đầy tình điệu, chung quanh đều được bao bọc bởi những lớp kính mà thay tường như ẩn như hiện, lộ ra chút ánh sáng trong bóng tối, nhạc nhẹ chậm rãi vang lên tạo cho người ta cảm giác buông lỏng, quầy bar kiểu phục cổ bằng gỗ lim, người pha chế rượu đang biểu diễn những tuyệt kỹ của hắn, người ngồi túm năm tụm ba một góc nhỏ giọng nói chuyện.
Quầy bar ở chính giữa có một sân khấu nhỏ hình tròn, ánh đèn trên sân khấu so với quầy bar hay những nơi khác thì sáng hơn, ánh đèn nhu hòa từ trên nóc chiếu xuống sâu khấu, một thiếu niên đang ôm đàn ghi - ta ngồi chính giữa sân khấu, nhẹ giọng ngân nga về cái gì tuổi trẻ tươi đẹp, tiếng hát trong suốt cao ngạo, giống như con người y vậy.
Một đường đến quầy bar, Ngôn Nại mới biết Ngôn Diễn đi Truy Ca bởi vì hắn có hẹn với đàn anh của hắn, cô đã nói làm sao Ngôn Diễn lại chọn đến quán bar không phù hợp với phong cách của hắn như vậy chứ. Bỏ qua tiếng động lớn ồn ào, giống như tách biệt với thế giới, có thể không bị quấy rầy.
Phong Lăng Kiên đặt vị trí không có tường bao ngăn cách, bởi vì hắn ta thích cảm giác ngồi trong đại sảnh.
Phong Lăng Kiên không giống như ở trường quay, cởi bỏ sự nghiêm túc cùng lạnh lùng trên người, lười biếng tùy ý ngồi trên ghế salon, trong tay cầm ly rượu, nửa nằm ở trên ghế, tóc hơi dài rơi xuống che đi tròng mắt sáng như sao của hắn ta, đôi môi đỏ tươi mím chặt, nếu như có phụ nữ háo sắc ở đây, nhất định sẽ mạnh mẽ nhào tới.
Ngôn Diễn mang Ngôn Nại đến, hắn ta không ngờ tới. Ngôn Diễn không chút khách khí ngồi xuống, hắn còn cố ý bảo em gái tự tìm chỗ ngồi.
"Đàn anh, anh và Tiểu Nại sinh nhật cùng một ngày, em đến mừng sinh nhật anh, chi phí hôm nay đều tính cho em, anh không cần phải khách khí với em." Dù thế nào đi nữa hắn cũng có thể lo được người ký hóa đơn hắn cũng mang sẵn theo bên mình rồi.
Ngôn Nại tìm một chỗ có thể thấy quầy bar và sân khấu ngồi xuống, mặt của cô nóng lên, đàn anh của anh trai ở đó rõ ràng cái gì cũng không làm, quần áo đều mặc rất tốt, cô tại sao lại có cảm giác giống như một loại nam sắc hấp dẫn đây, chẳng lẽ là do cô đủ mười tám tuổi, cách nhìn mọi việc cũng bất đông? Lần đầu tiên cô thấy Phong Lăng Kiên là cảm giác kinh ngạc, lần thứ hai cô cảm giác như một người ham mê nam sắc. Đàn anh của anh trai lại một người có nhiều loại phong cách thay đổi.
"Anh Lăng Khiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ!" Không ngờ anh ta và cô sinh nhật cùng một ngày, hắn ta hôm nay hai mươi bốn rồi, là một đạo diễn lớn trẻ tuổi.
"Ngôn Nại, sinh nhật vui vẻ!" Phong Lăng Kiên khẽ mỉm cười với cô, theo quan hệ với Ngôn Diễn, hắn ta xem cô như em gái của đàn em, là một cô gái nhỏ đặc biệt hay xấu hổ, hắn ta cố ý đùa cô mà cười cười với cô, hắn không hay cười, hắn ta ghét cảm giác mình như một con ruồi vây quanh con gái.
Quả nhiên, Ngôn Nại nói tiếng cảm ơn, lập tức quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
"Ngôn Nại, cô có hứng thú làm diễn viên đóng phim hay không?" Phong Lăng Kiên không có trêu chọc cô, nói đến công việc, hắn ta chưa bao giờ nói giỡn.
Ngôn Nại quay đầu lại, cô không biết cô có hứng thú hay không, cô không có kể chuyện trước kia cho ai biết, hắn ta làm sao biết được? Đối mặt với đàn anh của anh trai, cô thành thật nói, "Em không biết, nếu như em nghĩ muốn thử làm diễn viên, em sẽ tìm một đạo diễn dễ tính." Lần đó đến trường quay chỗ Phong Lăng Kiên làm việc cô vẫn còn nhớ, sắc đẹp có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức, nhưng không thể bởi vì sắc đẹp mà phải trao đổi cái gì, cô rất có nguyên tắc.
Đây là hắn ta bị cô gái nhỏ này cự tuyệt? Phong Lăng Kiên lắc đầu một cái, có đạo diễn nào dịu dàng sao? Coi như có đạo diễn dễ tính đi nữa, vào trường quay thì làm sao còn có thể dễ tính được nữa. Hắn ta còn không biết hắn bị Ngôn Nại đánh đồng vì thưởng thức nghệ thuật mà phải hy sinh, nếu hắn ta biết, hắn ta nhất định sẽ hối hận vì vừa rồi đã có hành động lớn mật trêu trọc cô gái nhỏ này.
"Đàn anh, anh cũng có ngày bị người khác ghét bỏ a! Tiểu Nại cô ấy bị bộ dáng lúc làm việc của anh hù sợ rồi." Ngôn Diễn cười ha ha, diễn viên được đàn anh chủ động mời không nhiều, khó có khi chủ động một lần, lại bị chê. Đặc biệt là bị một tay mơ như Ngôn Nại cự tuyệt, đàn anh coi trọng cô ở điểm nào vậy?
Trong khi hai người bọn họ trò chuyện, họ nói chuyện Ngôn Nại không chen chân vào được, cũng chưa tham gia. Cô ngồi an ổn nhìn lên sân khấu biểu diễn, người thiếu niên kia là ca sĩ của quán bar này sao? Y đã hát liền lúc ba bài rồi.
Những thanh âm bên ngoài dường như không liên quan đến y, một mình y hát những bài hát của mình, giống như xung quanh chỉ còn lại y và lời hát, trên tay y là chiếc đàn ghi - ta gẩy ra những giai điệu không phù hợp với dòng âm nhạc thịnh hành hiện nay, ngồi yên lặng nghe, sau khi nghe xong có thể lập tức quên mất, y vẫn như cũ phối hợp với những nốt nhạc, một loại khí chất kiên cường.
Ba có nói qua, Ngôn thị cần người mới. Ngoại hình của y không tệ, giọng hát trong trẻo, khí chất bất phàm, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, chỉ cần cho y cơ hội, có chỗ dựa vững chắc, Ngôn Nại nghĩ muốn đưa y về công ty.
"Anh trai, anh nói y làm ca sĩ dưới trướng Ngôn thị thì thế nào?" Ngôn Nại hỏi Ngôn Diễn.
Ngôn Diễn nheo đôi mắt đào hoa lại quan sát người thiếu niên đang biểu diễn trên sân khấu một lúc, cười nhạo một tiếng, "Ba sẽ không để ý đến y, người như y có rất nhiều.”
Những người vừa biết đánh đàn ghi - ta vừa biết hát một hai bài hát có đầy đường, nhưng có thể trở thành ca sĩ thì quá ít. Ca sĩ mà Ngôn thị ký hợp đồng sẽ không phải là loại non nớt thế này, không chỉ dựa vào diện mạo, trong tay có bằng tốt nghiệp đại học, có một sở trường là có thể được công ty giải trí Ngôn thị nhìn trúng. Y muốn xuất hiện trước công chúng thì ít nhất trước đó cũng phải có người biết đến y, có một chút nhân duyên nào đó với khán giả. Ví như đã tham gia vào cuộc thi cả nước mang tính chất XX tranh được giải cao; ví như đã chụp ảnh quảng cáo cho những nhãn hiệu lớn, ở trong giới nghệ sĩ có chút danh tiếng; ví như có quan hệ với một nhân vật nổi tiếng bậc thầy nào đó, biểu hiện khắp nơi cũng không tệ.
Người thiếu niên trên sân khấu ở quán bar, toàn thân y mặc trang phục như cao bồi, một cái liếc mắt là nhận ra quần áo của y là đồ bình thường rẻ mạt, nhưng là chiếc đàn ghi - ta trên tay y lại là hàng tốt làm bằng gỗ lê vàng, miếng kim loại dùng để gảy đàn chính là gỗ đàn hương âm sắc đàn ghi - ta đầy đặn, mượt mà, giá của nó không thấp, là một chiếc ghi - ta tốt. Từ chuyện này có thể nhận ra được, y không quan tâm quần áo của mình thế nào, y là một người yêu âm nhạc, y sẽ đem tất cả những gì tốt nhất cho âm nhạc.
Sáng sớm Ngôn Nại liền bị mẹ Ngôn mang đến nhà họ Diệp, một ngày qua rất nhanh, cô lại suy nghĩ quá nhiều, sau khi lên xe của Clarence, không bao lâu liền ngủ mất rồi. Cô có thể ở trước mặt Clarence ngủ say, điều này vì cô tin tưởng anh.
Clarence đánh thức cô, xe đã đến Hào Đình. Tinh thần Ngôn Nại tốt hơn rất nhiều, cô nói cảm ơn với anh, đưa mắt nhìn Clarence rồi cô đi vào nhà.
Ngôn Nại đang cầm trong tay bánh bích quy mà Clarence đưa cô, trong lòng thoáng ngọt ngào, nghĩ đến mỗi một chiếc bánh đều do Clarence tự tay làm, cô thấy rất vui vẻ.
Ngôn Diễn thấy Ngôn Nại về, anh từ trên ghế salon nhảy dựng lên, từ buổi chiều anh đã bắt đầu đợi cô rồi, cô vẫn không có trở lại. Anh nhanh chóng đẩy Ngôn Nại đến trước bàn ăn, ấn cô ngồi xuống ghế xong.
"Đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại, bao giờ anh bảo mở thì hãy mở nha!"
Ngôn Nại nghe lời nhắm mắt lại, cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, Ngôn Diễn muốn tặng quà sinh nhật cho cô.
Ngôn Diễn chui vào bếp, lúc hắn đi ra đèn trong nhà đã tắt, hắn bưng đến một chiếc bánh sinh nhật, đặt trước mặt Ngôn Nại, hắn có bài có bản nhẹ giọng hát mừng sinh nhật cô.
Ngôn Nại cảm thấy trước mặt cô không ngừng toát ra ánh nến, nhiệt độ của nó, thật ấm áp, thật ấm lòng người.
"Tiểu Nại, sinh nhật vui vẻ! Ước nguyện rồi thổi nến thôi." Ngôn Diễn hát xong bài hát mừng sinh nhật. Đây là lần đầu tiên anh hát bài này.
Ngôn Nại hai tay chắp lại đặt trước ngực, thành tâm ước ba nguyện vọng, ước một nhà bình an! Ước anh trai có thể tìm được hạnh phúc thuộc về anh ấy! Ước chính mình cũng có thể tìm được hạnh phúc.
Nguyện vọng năm nay của cô đã thay đổi.
Ngôn Nại một hơi thổi tắt tất cả cây nến, những nguyện vọng này có thể thực hiện chứ?
Ngôn Diễn mở đèn trong phòng ra, một chiếc bánh sinh nhật hình dạng đáng yêu, trên bánh ngọt viết ‘Tiểu Nại, sinh nhật vui vẻ. S.nirvanaqi.’ Bánh ngọt là S.nirvanaqi tặng cô, Ngôn Nại mới vừa rồi còn rất cảm động, cho rằng Ngôn Diễn biết hôm nay sinh nhật của cô trôi qua không vui, nên buổi tối hắn cố ý mừng sinh nhật cô một lần nữa.... ....
Mọi người trong S.nirvanaqi cũng biết sinh nhật cô, bọn họ liền chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật tặng cô. Bánh ngọt này là Long Thành đưa tới, Long Thành hỏi tổng giám đốc Ngôn, buổi chiều đặc biệt đưa tới, kết quả Ngôn Nại không có ở đây, Ngôn Diễn thay cô nhận.
Ngôn Diễn không chịu nổi ánh mắt ai oán của Ngôn Nại, ho khan hai tiếng, quay đầu đi nói, "Ăn đi, cho em ăn hết đó!"
"Đó là do anh không thích ăn đồ ngọt." Ngôn Nại không cảm kích nói, "Anh trai, quà sinh nhật của em đâu?"
"Không phải vừa rồi anh hát tặng em bài chúc mừng sinh nhật sao?" Ngôn Diễn chợt nhíu mày, còn đòi hỏi quà sinh nhật hay sao?
Toàn bộ cảm động của Ngôn Nại đối với Ngôn Diễn lúc này giờ không còn một mống, "Đúng là nghe rất cảm động, em nhận, cho nên phần thưởng của anh và em là cùng nhau chia sẻ chiếc bánh ngọt này, một nửa bánh ngọt này anh nhất định phải ăn hết." Ánh mắt cô lóe ra tia sáng tà ác.
Sắc mặt Ngôn Diễn nhất thời khó coi, muốn anh ăn bánh ngọt ngấy này sao, tuyệt đối so với uống thuốc còn khó chịu hơn. Thấy khuôn mặt rối rắm của Ngôn Diễn, cô vui vẻ. Có câu nói rất hay, anh khổ sở, tâm tình cô liền thoải mái (nghĩa giống như câu 'cười trên nỗi đau của người khác' của ta)
"Vui vẻ của em chính là được thành lập trên nỗi đau khổ của anh sao? Em thật quá xấu xa." Ngôn Diễn vẻ mặt đau khổ ăn một miếng lớn, thật ra thì cô vui vẻ là tốt rồi, anh hy sinh nho nhỏ cũng không sao.
Ngôn Nại cười ra tiếng, cười vui vẻ.
"Em có chuyện gì thì hãy nói với anh, không cần giấu ở trong lòng, người khác khi dễ em, anh trai liền giúp em đánh họ; có chuyện gì không giải quyết được, anh trai liền toàn tâm toàn sức giải quyết giúp em, anh biết năng lực của mình có hạn, nhưng vì Tiểu Nại mà sẽ trở nên mạnh mẽ hơn." Anh trai là một sinh mật kỳ lạ nhất, Ngôn Diễn mặc dù không đáng tin, hắn cũng sẽ bảo vệ em gái, không hy vọng cô bị tổn thương.
"Buổi chiều em im lặng rời khỏi, anh cùng ba rất lo lắng cho em. Mẹ là người như thế nào, em còn không biết? Đó chẳng phải là thói quen của chúng ta sao?" Bà là con gái nhà họ Diệp, mọi việc đều nghĩ cho nhà họ Diệp, trừ nhà họ Diệp, bà cũng sủng ái con bà. Đây là quan niệm của gia tộc nhà bà, duy trì danh dự của nhà họ Diệp so với mạng của bà còn quan trọng hơn, con cái bị uất ức một chút xíu cũng không thấm vào đâu. Bà đối với nhà họ Ngôn cũng là tận tâm tận lức, chỉ là nhà họ Ngôn so sánh với nhà họ Diệp, đối với bà mà nói nhà họ Diệp quan trọng hơn.
Ngôn Nại gật đầu một cái, sinh nhật cô được tổ chức ở nhà họ Diệp, nhìn từ bên ngoài xem ra, nhà họ Ngôn và nhà họ Diệp vẫn duy trì quan hệ tốt, trên người nhà họ Ngôn có dấu ấn của nhà họ Diệp. Điều này đối với nhà họ Ngôn mà nói, rất tốt. Ngôn Nại xem ở trong tiểu thuyết không thấy chủ nhân thân thể này tổ chức sinh nhật ở nhà họ Diệp, tình tiết tiểu thuyết lại thay đổi rồi. Ngôn Nại không biết, tổ chức sinh nhật của cô hôm nay, là lần đó mừng thọ ông cụ nhà họ Diệp, biểu hiện của cô làm cho ông cụ thay đổi một chút ý tưởng, nếu không sao Ngôn Nại lại có thể tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà họ Diệp, cháu gái ngoại điêu ngoa, bốc đồng không coi ai ra gì, sau khi Ngôn Nại thay đổi đã được ông cụ công nhận. Tất cả mọi việc ở nhà họ Diệp, hiện tại cũng do ông cụ định đoạt.
Ngôn Diễn vừa thần bí vừa cười, anh dẫn Ngôn Nại đến phòng ngủ của cô, đem của phòng đẩy ra, khắp phòng đều là búp bê đặt ở khắp nơi, "Anh trai tặng quà sinh nhật cho em, có thích hay không." Cô gái nhỏ cũng thích những búp bê vải này, hắn mua cho Ngôn Nại đầy một phòng.
Ngôn Nại rất thích búp bê vải, nhưng cả một phòng đều là búp bê vải....Trên đầu nàng đầy vạch đen xuất hiện, a này, phòng ngủ biến thành trường quay phim kinh dị rồi, nghĩ đến buổi tối mỗi ngày ngủ ở đây, một phòng toàn búp bê vải nhìn ngươi, rợn cả tóc gáy a. Cô không biết có phải hay không vì Ngôn Diễn ghen tỵ vơi cô mỗi đêm đều ngủ ngon, mới đưa cho cô một phòng toàn búp bê vải thế này, mặc dù mỗi búp bê đều thật đáng yêu.
Ngôn Diễn đắc ý chờ Ngôn Nại kích động vui mừng hét lên, chờ cô cảm động rơi lệ, búp bê vải này là hắn bảo Dịch Hạ mua giúp, không ngờ hắn ta còn mua rất nhiều.
"Anh trai, em muốn đem tất cả búp bê vải này đặt trong phòng anh, anh cũng biết cún con ở trong phòng em, em sợ lúc em không ở đây, nó sẽ cắn nát búp bê vải." Ngôn Nại cười cười, cô nhát gan, buổi tối rất sợ, đặt toàn bộ vào phòng Ngôn Diễn, lúc cô muốn chơi thì có thể đến phòng hắn lấy, về phần Ngôn Diễn có sợ hay không, cô hy vọng hắn có thể thử một chút rồi sau đó nói cho cô biết cảm nhận của hắn.
"Tốt, tùy em." Ngôn Diễn không suy nghĩ nhiều như vậy, chờ một ngày nào đó hắn bị cơn ác mộng dọa cho tỉnh, cuối cũng hắn cũng lơ đãng nhìn quanh những con búp bê này, hắn thề về sau trong nhà nhất định sẽ không để mấy thứ này nữa.
"Anh trai dẫn em đi chơi." Ngôn Diễn một tay khoác lên vai Ngôn Nại, sau một lúc diễn vai hiền lành, bộ dáng là một anh trai tốt, hắn lại bắt đầu trở nên lưu manh rồi.
"Đi đâu chơi? Trời tối rồi." Buổi tối Ngôn Nại không thích ra ngoài.
"Truy Ca, một quán bar. Hạn chế trẻ vị thành niên không được phép đi vào hôm nay em có thể vào được rồi." Tối nay anh và người khác hẹn gặp tại nơi này, hắn muốn đem Ngôn Nại đi cùng, cô chính là ví tiền di động của anh, thuận tiện mang cô đi cùng, người khác cũng không phát hiện ra được hiện tại hắn là người không một xu dính túi.
Nói đến quán bar, trong tâm thức Ngôn Nại không thích nơi này, lúc vừa đến nơi này mở mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, đến bay giờ đối với cô vẫn là kí ức mới mẻ, quả thật là 'Quần Ma Loạn Vũ', khi đó thật sự cô bị dọa không nhẹ, nhưng mà lần này có Ngôn Diễn, cô không phải chỉ có một mình, cho nên quyết định đi cùng anh trai nhìn xem một chút.
Truy Ca là một quán bar mang phong cách lãng mạn đầy tình điệu, chung quanh đều được bao bọc bởi những lớp kính mà thay tường như ẩn như hiện, lộ ra chút ánh sáng trong bóng tối, nhạc nhẹ chậm rãi vang lên tạo cho người ta cảm giác buông lỏng, quầy bar kiểu phục cổ bằng gỗ lim, người pha chế rượu đang biểu diễn những tuyệt kỹ của hắn, người ngồi túm năm tụm ba một góc nhỏ giọng nói chuyện.
Quầy bar ở chính giữa có một sân khấu nhỏ hình tròn, ánh đèn trên sân khấu so với quầy bar hay những nơi khác thì sáng hơn, ánh đèn nhu hòa từ trên nóc chiếu xuống sâu khấu, một thiếu niên đang ôm đàn ghi - ta ngồi chính giữa sân khấu, nhẹ giọng ngân nga về cái gì tuổi trẻ tươi đẹp, tiếng hát trong suốt cao ngạo, giống như con người y vậy.
Một đường đến quầy bar, Ngôn Nại mới biết Ngôn Diễn đi Truy Ca bởi vì hắn có hẹn với đàn anh của hắn, cô đã nói làm sao Ngôn Diễn lại chọn đến quán bar không phù hợp với phong cách của hắn như vậy chứ. Bỏ qua tiếng động lớn ồn ào, giống như tách biệt với thế giới, có thể không bị quấy rầy.
Phong Lăng Kiên đặt vị trí không có tường bao ngăn cách, bởi vì hắn ta thích cảm giác ngồi trong đại sảnh.
Phong Lăng Kiên không giống như ở trường quay, cởi bỏ sự nghiêm túc cùng lạnh lùng trên người, lười biếng tùy ý ngồi trên ghế salon, trong tay cầm ly rượu, nửa nằm ở trên ghế, tóc hơi dài rơi xuống che đi tròng mắt sáng như sao của hắn ta, đôi môi đỏ tươi mím chặt, nếu như có phụ nữ háo sắc ở đây, nhất định sẽ mạnh mẽ nhào tới.
Ngôn Diễn mang Ngôn Nại đến, hắn ta không ngờ tới. Ngôn Diễn không chút khách khí ngồi xuống, hắn còn cố ý bảo em gái tự tìm chỗ ngồi.
"Đàn anh, anh và Tiểu Nại sinh nhật cùng một ngày, em đến mừng sinh nhật anh, chi phí hôm nay đều tính cho em, anh không cần phải khách khí với em." Dù thế nào đi nữa hắn cũng có thể lo được người ký hóa đơn hắn cũng mang sẵn theo bên mình rồi.
Ngôn Nại tìm một chỗ có thể thấy quầy bar và sân khấu ngồi xuống, mặt của cô nóng lên, đàn anh của anh trai ở đó rõ ràng cái gì cũng không làm, quần áo đều mặc rất tốt, cô tại sao lại có cảm giác giống như một loại nam sắc hấp dẫn đây, chẳng lẽ là do cô đủ mười tám tuổi, cách nhìn mọi việc cũng bất đông? Lần đầu tiên cô thấy Phong Lăng Kiên là cảm giác kinh ngạc, lần thứ hai cô cảm giác như một người ham mê nam sắc. Đàn anh của anh trai lại một người có nhiều loại phong cách thay đổi.
"Anh Lăng Khiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ!" Không ngờ anh ta và cô sinh nhật cùng một ngày, hắn ta hôm nay hai mươi bốn rồi, là một đạo diễn lớn trẻ tuổi.
"Ngôn Nại, sinh nhật vui vẻ!" Phong Lăng Kiên khẽ mỉm cười với cô, theo quan hệ với Ngôn Diễn, hắn ta xem cô như em gái của đàn em, là một cô gái nhỏ đặc biệt hay xấu hổ, hắn ta cố ý đùa cô mà cười cười với cô, hắn không hay cười, hắn ta ghét cảm giác mình như một con ruồi vây quanh con gái.
Quả nhiên, Ngôn Nại nói tiếng cảm ơn, lập tức quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
"Ngôn Nại, cô có hứng thú làm diễn viên đóng phim hay không?" Phong Lăng Kiên không có trêu chọc cô, nói đến công việc, hắn ta chưa bao giờ nói giỡn.
Ngôn Nại quay đầu lại, cô không biết cô có hứng thú hay không, cô không có kể chuyện trước kia cho ai biết, hắn ta làm sao biết được? Đối mặt với đàn anh của anh trai, cô thành thật nói, "Em không biết, nếu như em nghĩ muốn thử làm diễn viên, em sẽ tìm một đạo diễn dễ tính." Lần đó đến trường quay chỗ Phong Lăng Kiên làm việc cô vẫn còn nhớ, sắc đẹp có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức, nhưng không thể bởi vì sắc đẹp mà phải trao đổi cái gì, cô rất có nguyên tắc.
Đây là hắn ta bị cô gái nhỏ này cự tuyệt? Phong Lăng Kiên lắc đầu một cái, có đạo diễn nào dịu dàng sao? Coi như có đạo diễn dễ tính đi nữa, vào trường quay thì làm sao còn có thể dễ tính được nữa. Hắn ta còn không biết hắn bị Ngôn Nại đánh đồng vì thưởng thức nghệ thuật mà phải hy sinh, nếu hắn ta biết, hắn ta nhất định sẽ hối hận vì vừa rồi đã có hành động lớn mật trêu trọc cô gái nhỏ này.
"Đàn anh, anh cũng có ngày bị người khác ghét bỏ a! Tiểu Nại cô ấy bị bộ dáng lúc làm việc của anh hù sợ rồi." Ngôn Diễn cười ha ha, diễn viên được đàn anh chủ động mời không nhiều, khó có khi chủ động một lần, lại bị chê. Đặc biệt là bị một tay mơ như Ngôn Nại cự tuyệt, đàn anh coi trọng cô ở điểm nào vậy?
Trong khi hai người bọn họ trò chuyện, họ nói chuyện Ngôn Nại không chen chân vào được, cũng chưa tham gia. Cô ngồi an ổn nhìn lên sân khấu biểu diễn, người thiếu niên kia là ca sĩ của quán bar này sao? Y đã hát liền lúc ba bài rồi.
Những thanh âm bên ngoài dường như không liên quan đến y, một mình y hát những bài hát của mình, giống như xung quanh chỉ còn lại y và lời hát, trên tay y là chiếc đàn ghi - ta gẩy ra những giai điệu không phù hợp với dòng âm nhạc thịnh hành hiện nay, ngồi yên lặng nghe, sau khi nghe xong có thể lập tức quên mất, y vẫn như cũ phối hợp với những nốt nhạc, một loại khí chất kiên cường.
Ba có nói qua, Ngôn thị cần người mới. Ngoại hình của y không tệ, giọng hát trong trẻo, khí chất bất phàm, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, chỉ cần cho y cơ hội, có chỗ dựa vững chắc, Ngôn Nại nghĩ muốn đưa y về công ty.
"Anh trai, anh nói y làm ca sĩ dưới trướng Ngôn thị thì thế nào?" Ngôn Nại hỏi Ngôn Diễn.
Ngôn Diễn nheo đôi mắt đào hoa lại quan sát người thiếu niên đang biểu diễn trên sân khấu một lúc, cười nhạo một tiếng, "Ba sẽ không để ý đến y, người như y có rất nhiều.”
Những người vừa biết đánh đàn ghi - ta vừa biết hát một hai bài hát có đầy đường, nhưng có thể trở thành ca sĩ thì quá ít. Ca sĩ mà Ngôn thị ký hợp đồng sẽ không phải là loại non nớt thế này, không chỉ dựa vào diện mạo, trong tay có bằng tốt nghiệp đại học, có một sở trường là có thể được công ty giải trí Ngôn thị nhìn trúng. Y muốn xuất hiện trước công chúng thì ít nhất trước đó cũng phải có người biết đến y, có một chút nhân duyên nào đó với khán giả. Ví như đã tham gia vào cuộc thi cả nước mang tính chất XX tranh được giải cao; ví như đã chụp ảnh quảng cáo cho những nhãn hiệu lớn, ở trong giới nghệ sĩ có chút danh tiếng; ví như có quan hệ với một nhân vật nổi tiếng bậc thầy nào đó, biểu hiện khắp nơi cũng không tệ.
Người thiếu niên trên sân khấu ở quán bar, toàn thân y mặc trang phục như cao bồi, một cái liếc mắt là nhận ra quần áo của y là đồ bình thường rẻ mạt, nhưng là chiếc đàn ghi - ta trên tay y lại là hàng tốt làm bằng gỗ lê vàng, miếng kim loại dùng để gảy đàn chính là gỗ đàn hương âm sắc đàn ghi - ta đầy đặn, mượt mà, giá của nó không thấp, là một chiếc ghi - ta tốt. Từ chuyện này có thể nhận ra được, y không quan tâm quần áo của mình thế nào, y là một người yêu âm nhạc, y sẽ đem tất cả những gì tốt nhất cho âm nhạc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm Ngôn Nại liền bị mẹ Ngôn mang đến nhà họ Diệp, một ngày qua rất nhanh, cô lại suy nghĩ quá nhiều, sau khi lên xe của Clarence, không bao lâu liền ngủ mất rồi. Cô có thể ở trước mặt Clarence ngủ say, điều này vì cô tin tưởng anh.
Clarence đánh thức cô, xe đã đến Hào Đình. Tinh thần Ngôn Nại tốt hơn rất nhiều, cô nói cảm ơn với anh, đưa mắt nhìn Clarence rồi cô đi vào nhà.
Ngôn Nại đang cầm trong tay bánh bích quy mà Clarence đưa cô, trong lòng thoáng ngọt ngào, nghĩ đến mỗi một chiếc bánh đều do Clarence tự tay làm, cô thấy rất vui vẻ.
Ngôn Diễn thấy Ngôn Nại về, anh từ trên ghế salon nhảy dựng lên, từ buổi chiều anh đã bắt đầu đợi cô rồi, cô vẫn không có trở lại. Anh nhanh chóng đẩy Ngôn Nại đến trước bàn ăn, ấn cô ngồi xuống ghế xong.
"Đừng nhúc nhích, nhắm mắt lại, bao giờ anh bảo mở thì hãy mở nha!"
Ngôn Nại nghe lời nhắm mắt lại, cô dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, Ngôn Diễn muốn tặng quà sinh nhật cho cô.
Ngôn Diễn chui vào bếp, lúc hắn đi ra đèn trong nhà đã tắt, hắn bưng đến một chiếc bánh sinh nhật, đặt trước mặt Ngôn Nại, hắn có bài có bản nhẹ giọng hát mừng sinh nhật cô.
Ngôn Nại cảm thấy trước mặt cô không ngừng toát ra ánh nến, nhiệt độ của nó, thật ấm áp, thật ấm lòng người.
"Tiểu Nại, sinh nhật vui vẻ! Ước nguyện rồi thổi nến thôi." Ngôn Diễn hát xong bài hát mừng sinh nhật. Đây là lần đầu tiên anh hát bài này.
Ngôn Nại hai tay chắp lại đặt trước ngực, thành tâm ước ba nguyện vọng, ước một nhà bình an! Ước anh trai có thể tìm được hạnh phúc thuộc về anh ấy! Ước chính mình cũng có thể tìm được hạnh phúc.
Nguyện vọng năm nay của cô đã thay đổi.
Ngôn Nại một hơi thổi tắt tất cả cây nến, những nguyện vọng này có thể thực hiện chứ?
Ngôn Diễn mở đèn trong phòng ra, một chiếc bánh sinh nhật hình dạng đáng yêu, trên bánh ngọt viết ‘Tiểu Nại, sinh nhật vui vẻ. S.nirvanaqi.’ Bánh ngọt là S.nirvanaqi tặng cô, Ngôn Nại mới vừa rồi còn rất cảm động, cho rằng Ngôn Diễn biết hôm nay sinh nhật của cô trôi qua không vui, nên buổi tối hắn cố ý mừng sinh nhật cô một lần nữa.... ....
Mọi người trong S.nirvanaqi cũng biết sinh nhật cô, bọn họ liền chuẩn bị một chiếc bánh sinh nhật tặng cô. Bánh ngọt này là Long Thành đưa tới, Long Thành hỏi tổng giám đốc Ngôn, buổi chiều đặc biệt đưa tới, kết quả Ngôn Nại không có ở đây, Ngôn Diễn thay cô nhận.
Ngôn Diễn không chịu nổi ánh mắt ai oán của Ngôn Nại, ho khan hai tiếng, quay đầu đi nói, "Ăn đi, cho em ăn hết đó!"
"Đó là do anh không thích ăn đồ ngọt." Ngôn Nại không cảm kích nói, "Anh trai, quà sinh nhật của em đâu?"
"Không phải vừa rồi anh hát tặng em bài chúc mừng sinh nhật sao?" Ngôn Diễn chợt nhíu mày, còn đòi hỏi quà sinh nhật hay sao?
Toàn bộ cảm động của Ngôn Nại đối với Ngôn Diễn lúc này giờ không còn một mống, "Đúng là nghe rất cảm động, em nhận, cho nên phần thưởng của anh và em là cùng nhau chia sẻ chiếc bánh ngọt này, một nửa bánh ngọt này anh nhất định phải ăn hết." Ánh mắt cô lóe ra tia sáng tà ác.
Sắc mặt Ngôn Diễn nhất thời khó coi, muốn anh ăn bánh ngọt ngấy này sao, tuyệt đối so với uống thuốc còn khó chịu hơn. Thấy khuôn mặt rối rắm của Ngôn Diễn, cô vui vẻ. Có câu nói rất hay, anh khổ sở, tâm tình cô liền thoải mái (nghĩa giống như câu 'cười trên nỗi đau của người khác' của ta)
"Vui vẻ của em chính là được thành lập trên nỗi đau khổ của anh sao? Em thật quá xấu xa." Ngôn Diễn vẻ mặt đau khổ ăn một miếng lớn, thật ra thì cô vui vẻ là tốt rồi, anh hy sinh nho nhỏ cũng không sao.
Ngôn Nại cười ra tiếng, cười vui vẻ.
"Em có chuyện gì thì hãy nói với anh, không cần giấu ở trong lòng, người khác khi dễ em, anh trai liền giúp em đánh họ; có chuyện gì không giải quyết được, anh trai liền toàn tâm toàn sức giải quyết giúp em, anh biết năng lực của mình có hạn, nhưng vì Tiểu Nại mà sẽ trở nên mạnh mẽ hơn." Anh trai là một sinh mật kỳ lạ nhất, Ngôn Diễn mặc dù không đáng tin, hắn cũng sẽ bảo vệ em gái, không hy vọng cô bị tổn thương.
"Buổi chiều em im lặng rời khỏi, anh cùng ba rất lo lắng cho em. Mẹ là người như thế nào, em còn không biết? Đó chẳng phải là thói quen của chúng ta sao?" Bà là con gái nhà họ Diệp, mọi việc đều nghĩ cho nhà họ Diệp, trừ nhà họ Diệp, bà cũng sủng ái con bà. Đây là quan niệm của gia tộc nhà bà, duy trì danh dự của nhà họ Diệp so với mạng của bà còn quan trọng hơn, con cái bị uất ức một chút xíu cũng không thấm vào đâu. Bà đối với nhà họ Ngôn cũng là tận tâm tận lức, chỉ là nhà họ Ngôn so sánh với nhà họ Diệp, đối với bà mà nói nhà họ Diệp quan trọng hơn.
Ngôn Nại gật đầu một cái, sinh nhật cô được tổ chức ở nhà họ Diệp, nhìn từ bên ngoài xem ra, nhà họ Ngôn và nhà họ Diệp vẫn duy trì quan hệ tốt, trên người nhà họ Ngôn có dấu ấn của nhà họ Diệp. Điều này đối với nhà họ Ngôn mà nói, rất tốt. Ngôn Nại xem ở trong tiểu thuyết không thấy chủ nhân thân thể này tổ chức sinh nhật ở nhà họ Diệp, tình tiết tiểu thuyết lại thay đổi rồi. Ngôn Nại không biết, tổ chức sinh nhật của cô hôm nay, là lần đó mừng thọ ông cụ nhà họ Diệp, biểu hiện của cô làm cho ông cụ thay đổi một chút ý tưởng, nếu không sao Ngôn Nại lại có thể tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà họ Diệp, cháu gái ngoại điêu ngoa, bốc đồng không coi ai ra gì, sau khi Ngôn Nại thay đổi đã được ông cụ công nhận. Tất cả mọi việc ở nhà họ Diệp, hiện tại cũng do ông cụ định đoạt.
Ngôn Diễn vừa thần bí vừa cười, anh dẫn Ngôn Nại đến phòng ngủ của cô, đem của phòng đẩy ra, khắp phòng đều là búp bê đặt ở khắp nơi, "Anh trai tặng quà sinh nhật cho em, có thích hay không." Cô gái nhỏ cũng thích những búp bê vải này, hắn mua cho Ngôn Nại đầy một phòng.
Ngôn Nại rất thích búp bê vải, nhưng cả một phòng đều là búp bê vải....Trên đầu nàng đầy vạch đen xuất hiện, a này, phòng ngủ biến thành trường quay phim kinh dị rồi, nghĩ đến buổi tối mỗi ngày ngủ ở đây, một phòng toàn búp bê vải nhìn ngươi, rợn cả tóc gáy a. Cô không biết có phải hay không vì Ngôn Diễn ghen tỵ vơi cô mỗi đêm đều ngủ ngon, mới đưa cho cô một phòng toàn búp bê vải thế này, mặc dù mỗi búp bê đều thật đáng yêu.
Ngôn Diễn đắc ý chờ Ngôn Nại kích động vui mừng hét lên, chờ cô cảm động rơi lệ, búp bê vải này là hắn bảo Dịch Hạ mua giúp, không ngờ hắn ta còn mua rất nhiều.
"Anh trai, em muốn đem tất cả búp bê vải này đặt trong phòng anh, anh cũng biết cún con ở trong phòng em, em sợ lúc em không ở đây, nó sẽ cắn nát búp bê vải." Ngôn Nại cười cười, cô nhát gan, buổi tối rất sợ, đặt toàn bộ vào phòng Ngôn Diễn, lúc cô muốn chơi thì có thể đến phòng hắn lấy, về phần Ngôn Diễn có sợ hay không, cô hy vọng hắn có thể thử một chút rồi sau đó nói cho cô biết cảm nhận của hắn.
"Tốt, tùy em." Ngôn Diễn không suy nghĩ nhiều như vậy, chờ một ngày nào đó hắn bị cơn ác mộng dọa cho tỉnh, cuối cũng hắn cũng lơ đãng nhìn quanh những con búp bê này, hắn thề về sau trong nhà nhất định sẽ không để mấy thứ này nữa.
"Anh trai dẫn em đi chơi." Ngôn Diễn một tay khoác lên vai Ngôn Nại, sau một lúc diễn vai hiền lành, bộ dáng là một anh trai tốt, hắn lại bắt đầu trở nên lưu manh rồi.
"Đi đâu chơi? Trời tối rồi." Buổi tối Ngôn Nại không thích ra ngoài.
"Truy Ca, một quán bar. Hạn chế trẻ vị thành niên không được phép đi vào hôm nay em có thể vào được rồi." Tối nay anh và người khác hẹn gặp tại nơi này, hắn muốn đem Ngôn Nại đi cùng, cô chính là ví tiền di động của anh, thuận tiện mang cô đi cùng, người khác cũng không phát hiện ra được hiện tại hắn là người không một xu dính túi.
Nói đến quán bar, trong tâm thức Ngôn Nại không thích nơi này, lúc vừa đến nơi này mở mắt nhìn thấy cảnh tượng kia, đến bay giờ đối với cô vẫn là kí ức mới mẻ, quả thật là 'Quần Ma Loạn Vũ', khi đó thật sự cô bị dọa không nhẹ, nhưng mà lần này có Ngôn Diễn, cô không phải chỉ có một mình, cho nên quyết định đi cùng anh trai nhìn xem một chút.
Truy Ca là một quán bar mang phong cách lãng mạn đầy tình điệu, chung quanh đều được bao bọc bởi những lớp kính mà thay tường như ẩn như hiện, lộ ra chút ánh sáng trong bóng tối, nhạc nhẹ chậm rãi vang lên tạo cho người ta cảm giác buông lỏng, quầy bar kiểu phục cổ bằng gỗ lim, người pha chế rượu đang biểu diễn những tuyệt kỹ của hắn, người ngồi túm năm tụm ba một góc nhỏ giọng nói chuyện.
Quầy bar ở chính giữa có một sân khấu nhỏ hình tròn, ánh đèn trên sân khấu so với quầy bar hay những nơi khác thì sáng hơn, ánh đèn nhu hòa từ trên nóc chiếu xuống sâu khấu, một thiếu niên đang ôm đàn ghi - ta ngồi chính giữa sân khấu, nhẹ giọng ngân nga về cái gì tuổi trẻ tươi đẹp, tiếng hát trong suốt cao ngạo, giống như con người y vậy.
Một đường đến quầy bar, Ngôn Nại mới biết Ngôn Diễn đi Truy Ca bởi vì hắn có hẹn với đàn anh của hắn, cô đã nói làm sao Ngôn Diễn lại chọn đến quán bar không phù hợp với phong cách của hắn như vậy chứ. Bỏ qua tiếng động lớn ồn ào, giống như tách biệt với thế giới, có thể không bị quấy rầy.
Phong Lăng Kiên đặt vị trí không có tường bao ngăn cách, bởi vì hắn ta thích cảm giác ngồi trong đại sảnh.
Phong Lăng Kiên không giống như ở trường quay, cởi bỏ sự nghiêm túc cùng lạnh lùng trên người, lười biếng tùy ý ngồi trên ghế salon, trong tay cầm ly rượu, nửa nằm ở trên ghế, tóc hơi dài rơi xuống che đi tròng mắt sáng như sao của hắn ta, đôi môi đỏ tươi mím chặt, nếu như có phụ nữ háo sắc ở đây, nhất định sẽ mạnh mẽ nhào tới.
Ngôn Diễn mang Ngôn Nại đến, hắn ta không ngờ tới. Ngôn Diễn không chút khách khí ngồi xuống, hắn còn cố ý bảo em gái tự tìm chỗ ngồi.
"Đàn anh, anh và Tiểu Nại sinh nhật cùng một ngày, em đến mừng sinh nhật anh, chi phí hôm nay đều tính cho em, anh không cần phải khách khí với em." Dù thế nào đi nữa hắn cũng có thể lo được người ký hóa đơn hắn cũng mang sẵn theo bên mình rồi.
Ngôn Nại tìm một chỗ có thể thấy quầy bar và sân khấu ngồi xuống, mặt của cô nóng lên, đàn anh của anh trai ở đó rõ ràng cái gì cũng không làm, quần áo đều mặc rất tốt, cô tại sao lại có cảm giác giống như một loại nam sắc hấp dẫn đây, chẳng lẽ là do cô đủ mười tám tuổi, cách nhìn mọi việc cũng bất đông? Lần đầu tiên cô thấy Phong Lăng Kiên là cảm giác kinh ngạc, lần thứ hai cô cảm giác như một người ham mê nam sắc. Đàn anh của anh trai lại một người có nhiều loại phong cách thay đổi.
"Anh Lăng Khiên, chúc anh sinh nhật vui vẻ!" Không ngờ anh ta và cô sinh nhật cùng một ngày, hắn ta hôm nay hai mươi bốn rồi, là một đạo diễn lớn trẻ tuổi.
"Ngôn Nại, sinh nhật vui vẻ!" Phong Lăng Kiên khẽ mỉm cười với cô, theo quan hệ với Ngôn Diễn, hắn ta xem cô như em gái của đàn em, là một cô gái nhỏ đặc biệt hay xấu hổ, hắn ta cố ý đùa cô mà cười cười với cô, hắn không hay cười, hắn ta ghét cảm giác mình như một con ruồi vây quanh con gái.
Quả nhiên, Ngôn Nại nói tiếng cảm ơn, lập tức quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
"Ngôn Nại, cô có hứng thú làm diễn viên đóng phim hay không?" Phong Lăng Kiên không có trêu chọc cô, nói đến công việc, hắn ta chưa bao giờ nói giỡn.
Ngôn Nại quay đầu lại, cô không biết cô có hứng thú hay không, cô không có kể chuyện trước kia cho ai biết, hắn ta làm sao biết được? Đối mặt với đàn anh của anh trai, cô thành thật nói, "Em không biết, nếu như em nghĩ muốn thử làm diễn viên, em sẽ tìm một đạo diễn dễ tính." Lần đó đến trường quay chỗ Phong Lăng Kiên làm việc cô vẫn còn nhớ, sắc đẹp có thể làm thành tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức, nhưng không thể bởi vì sắc đẹp mà phải trao đổi cái gì, cô rất có nguyên tắc.
Đây là hắn ta bị cô gái nhỏ này cự tuyệt? Phong Lăng Kiên lắc đầu một cái, có đạo diễn nào dịu dàng sao? Coi như có đạo diễn dễ tính đi nữa, vào trường quay thì làm sao còn có thể dễ tính được nữa. Hắn ta còn không biết hắn bị Ngôn Nại đánh đồng vì thưởng thức nghệ thuật mà phải hy sinh, nếu hắn ta biết, hắn ta nhất định sẽ hối hận vì vừa rồi đã có hành động lớn mật trêu trọc cô gái nhỏ này.
"Đàn anh, anh cũng có ngày bị người khác ghét bỏ a! Tiểu Nại cô ấy bị bộ dáng lúc làm việc của anh hù sợ rồi." Ngôn Diễn cười ha ha, diễn viên được đàn anh chủ động mời không nhiều, khó có khi chủ động một lần, lại bị chê. Đặc biệt là bị một tay mơ như Ngôn Nại cự tuyệt, đàn anh coi trọng cô ở điểm nào vậy?
Trong khi hai người bọn họ trò chuyện, họ nói chuyện Ngôn Nại không chen chân vào được, cũng chưa tham gia. Cô ngồi an ổn nhìn lên sân khấu biểu diễn, người thiếu niên kia là ca sĩ của quán bar này sao? Y đã hát liền lúc ba bài rồi.
Những thanh âm bên ngoài dường như không liên quan đến y, một mình y hát những bài hát của mình, giống như xung quanh chỉ còn lại y và lời hát, trên tay y là chiếc đàn ghi - ta gẩy ra những giai điệu không phù hợp với dòng âm nhạc thịnh hành hiện nay, ngồi yên lặng nghe, sau khi nghe xong có thể lập tức quên mất, y vẫn như cũ phối hợp với những nốt nhạc, một loại khí chất kiên cường.
Ba có nói qua, Ngôn thị cần người mới. Ngoại hình của y không tệ, giọng hát trong trẻo, khí chất bất phàm, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, chỉ cần cho y cơ hội, có chỗ dựa vững chắc, Ngôn Nại nghĩ muốn đưa y về công ty.
"Anh trai, anh nói y làm ca sĩ dưới trướng Ngôn thị thì thế nào?" Ngôn Nại hỏi Ngôn Diễn.
Ngôn Diễn nheo đôi mắt đào hoa lại quan sát người thiếu niên đang biểu diễn trên sân khấu một lúc, cười nhạo một tiếng, "Ba sẽ không để ý đến y, người như y có rất nhiều.”
Những người vừa biết đánh đàn ghi - ta vừa biết hát một hai bài hát có đầy đường, nhưng có thể trở thành ca sĩ thì quá ít. Ca sĩ mà Ngôn thị ký hợp đồng sẽ không phải là loại non nớt thế này, không chỉ dựa vào diện mạo, trong tay có bằng tốt nghiệp đại học, có một sở trường là có thể được công ty giải trí Ngôn thị nhìn trúng. Y muốn xuất hiện trước công chúng thì ít nhất trước đó cũng phải có người biết đến y, có một chút nhân duyên nào đó với khán giả. Ví như đã tham gia vào cuộc thi cả nước mang tính chất XX tranh được giải cao; ví như đã chụp ảnh quảng cáo cho những nhãn hiệu lớn, ở trong giới nghệ sĩ có chút danh tiếng; ví như có quan hệ với một nhân vật nổi tiếng bậc thầy nào đó, biểu hiện khắp nơi cũng không tệ.
Người thiếu niên trên sân khấu ở quán bar, toàn thân y mặc trang phục như cao bồi, một cái liếc mắt là nhận ra quần áo của y là đồ bình thường rẻ mạt, nhưng là chiếc đàn ghi - ta trên tay y lại là hàng tốt làm bằng gỗ lê vàng, miếng kim loại dùng để gảy đàn chính là gỗ đàn hương âm sắc đàn ghi - ta đầy đặn, mượt mà, giá của nó không thấp, là một chiếc ghi - ta tốt. Từ chuyện này có thể nhận ra được, y không quan tâm quần áo của mình thế nào, y là một người yêu âm nhạc, y sẽ đem tất cả những gì tốt nhất cho âm nhạc.