Lại phải vẫy tay chào tạm biệt cuộc sống sân trường tốt đẹp, Ngôn Nại không nỡ, không phải ở trong tiểu thuyết, sau khi thân phận của cô bị bắt cóc thì không xuất hiện nữa sao? Tại sao biên tập vẫn không đồng ý bỏ qua cho cô, muốn cô trở về điều hành công ty, đấu đá với một đám như cáo như hổ? Đúng thật là xem trọng cô quá rồi, cô không có tham vọng kinh doanh, càng không có chí khí hào hùng chinh phục không gian này, cô chỉ muốn yên lặng sống qua ngày.
Công ty và trong nhà đều xảy ra chuyện, vừa rồi ở trong điện thoại ba Ngôn không nói rõ, ông chỉ nói nhà họ Diệp biết thân thế của Clarence, bọn họ còn phải đối diện với sự chèn ép của công ty. Ngôn Nại rất lo lắng cho Clarence, dù sao đó không phải là lỗi của anh, anh cũng là người bị hại. Còn Ngôn phu nhân, về việc chồng mình ngoại tình, chắc chắn bà bị cú sốc không nhẹ.
Ngôn Nại đang phiền muộn suy, một cánh tay nhỏ mũm mĩm vung lên mặt cô. Bánh bao Đán năm tháng vẫn chưa mọc răng, cô vốn định đợi nó lớn lên một chút, có thể tới nhà trẻ thì dẫn nó trở về. Nếu dẫn một đứa bé trở về thì chắc chắn không thể gạt được cả nhà, không biết bọn họ có thể tiếp nhận chuyện về đứa con của cô hay không.
Thích đứa bé và nuôi đứa bé vốn là hai việc khác nhau, bây giờ cô đã nếm được hậu quả xấu, đứa bé thật khó nuôi, có lúc bị nó làm cho giận điên lên cũng không thể đánh nó, mắng nó thì nó không nghe hiểu, nó vừa khóc vừa quấy, khiến huyệt thái dương của cô luôn đau nhức. Bánh bao Đán không kén chọn, Ngôn Nại vẫn bón sữa cho nó ăn, nhưng bảo cô tự mình cho đứa bé bú, thì cô không thể nào làm được.
Sân bay quốc tế thành phố B, người tới đón là Clarence, Ngôn Nại chỉ báo cho anh. Trước khi về nhà, cô muốn giao bánh bao Đán cho Clarence, tạm thời không thể dẫn nó về gặp gia đình.
Ngôn Nại thấy Clarence đang đợi mình, cô vẫy tay với anh, "Em ở trong này!"
Clarence đã sớm thấy cô, anh đi tới, "Hoan nghênh trở lại." Nói xong, anh lại nhìn xung quanh Ngôn Nại, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Ngôn Đán đâu?"
"Nó quá nặng, em không ôm được nó nên đặt nó trong giỏ kéo hành lý." Ngôn Nại kéo xe đựng hành lý đến trước mặt, bánh bao Đán đang ngồi bên trong.
Thấy thế, khóe miệng Clarence co giật, anh nhẹ nhành ôm lấy Ngôn Đán từ trong giỏ đựng hành lý, "Em đặt nó ở trong giỏ đựng hành lý rồi kéo phía sau, ngộ nhỡ bị người khác đụng ngã thì làm thế nào? Sân bay nhiều người, có người vội vàng lên đường, khó tránh khỏi việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em làm mẹ như vậy hả?" Anh vừa nói vừa lắc đầu với Ngôn Nại, bây giờ không thể trông cậy cô đủ tiêu chuẩn làm mẹ.
Bánh bao Đán ở một bên kêu ê a, cứ như thể phụ họa lời Clarence.
Trên đường Ngôn Nại hỏi tình trạng của công ty, Clarence nói đại khái với cô một chút, Ngôn Nại nghe xong lập tức khóc không ra nước mắt, lúc này ba Ngôn tìm cô tới tiếp nhận công ty, là tin tưởng hay muốn hãm hại cô đây? Cô biết Ngôn thị rất quan trọng với ba, nhưng cô có tài đức gì mà có thể được giao trách nhiệm nặng nề như vậy? Lúc này cô có cảm xúc ước ao ghen tị đối với Ngôn Diễn, cô đã thay đổi vận mệnh cho anh thật tốt, bây giờ anh được sống vui vẻ, sự nghiệp và tình yêu đều được gặt hái, không có áp lực không có gánh nặng. Còn cô phải thay anh quản lý công ty, nghĩ đến việc mình chẳng biết gì về kinh doanh, cô đã thấy đau đầu rồi.
Ngôn Nại về nhà cất hành lý rồi tới Ngôn thị tìm ba Ngôn, nghe quản gia nói ba Ngôn ở công ty làm việc liên tục không chịu nghỉ ngơi. Cô vào công ty, cảm giác không khí trong công ty rất áp lực, ở đây thiếu rất nhiều người, cực kỳ suy thoái.
Cô gõ cửa phòng làm việc của ba Ngôn, thấy ba Ngôn đã không gặp một năm, hốc mắt Ngôn Nại ươn ướt, ông ở đó xử lý tất cả công việc như một cái máy, làm xong phần tài liệu này, lại lấy một phần khác, lúc cô đi vào ông cũng không có thời gian ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ bảo cô đợi ông một lúc.
Hốc mắt Ba Ngôn trũng sâu, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, còn có một chút tơ máu phía trên. Bộ dạng này nào còn có dáng vẻ của tổng giám đốc Ngôn thị? Quả thực gần giống, gần thành, gần bằng cương thi. Ông luôn bận rộn đến một ngụm nước cũng không thèm uống sao? Một phút trước khi tới công ty, Ngôn Nại còn có một chút oán giận ba Ngôn tại sao muốn giao công ty cho cô. Thật ra thì trong lòng cô không xem trọng Ngôn thị cho lắm, trước kia cô đem Ngôn thị trở thành ô dù cho cô và Ngôn Diễn, nhưng cho dù có cái ô dù này, bọn họ cũng không đi tới kết cục của cuốn tiểu thuyết. Nguyên nhân thật sự khiến nhà họ Ngôn ở trong tiểu thuyết tan hoang là vì chuyện tình của ba Ngôn với Solane, tất nhiên có lỗi của tên cặn bã Ngôn Diễn, song đây không phải nguyên nhân khiến cho nhà họ Ngôn bị hủy, nhiều nhất anh ta chỉ khiến bản thân trở nên hư hỏng. Ba Ngôn rất xem trọng Ngôn thị, đối với ông mà nói, Ngôn thị đã không phải là công cụ dùng để kiếm tiền, mà là tâm huyết cả đời ông.
Ngôn Nại lẳng lặng đợi ở bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng ba Ngôn cũng dừng công việc trên tay lại, dùng cặp mắt tràn đầy mệt mỏi của ông nhìn sang Ngôn Nại.
"Ba." Ngôn Nại lo lắng khẽ gọi.
Ba Ngôn cố gượng cười trấn an cô, "Ba không sao, một mình con ở nước ngoài có khỏe không?"
Hai người bắt đầu trò chuyện, Ngôn Nại nói một chút về cuộc sống của cô ở nước ngoài, cùng những chuyện thú vị trong trường học, không khí ấm áp lập tức hòa tan mọi nỗi buồn phiền.
"Hai ngày nay con hãy bắt đầu tiếp quản công ty đi, ba tin tưởng con, con có thể làm tốt." Ông vốn định sau này sẽ giao công ty cho Ngôn Nại, chỉ là xảy ra những chuyện này, không thể không rút ngắn thời gian. Ngôn Nại thiếu kinh nghiệm trưởng thành, để cô ngồi thẳng lên vị trí này, gánh vác gánh nặng này, cô sẽ rất mệt mỏi. "Trong công ty còn có Clarence và Đào Nghị giúp con, đừng xem chú Nghị của con ngày thường không biết điều, khả năng của chú ấy rất tốt, ba đã thông báo để chú ấy nhanh chóng trở về, về sau chuyện của công ty có gì không hiểu con có thể hỏi chú ấy. Ngôn thị phải dựa vào con, hi vọng con có thể phát triển Ngôn thị lớn mạnh hơn nữa." Sau khi ông rút khỏi Ngôn thị, nhà họ Diệp hủy bỏ chèn ép đối với bọn họ.
Là con gái ba Ngôn, đây là trách nhiệm của cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, cô đều phải làm hết sức, Ngôn Nại trịnh trọng cam kết đối với ba Ngôn, "Ba, con biết rồi, con sẽ phát triển Ngôn thị lớn mạnh." Cô muốn ba Ngôn yên tâm.
Ngôn Nại tiếp quản Ngôn thị, bây giờ cô đang giải quyết tình hình ở trong công ty, không đến hai ngày, bên nhà họ Diệp đã yên tĩnh, công ty không còn gặp khó khăn nữa. Trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ rời đi, cũng có người tiến vào giải trí Ngôi Sao. Ngoài danh tiếng ra thì quy mô và tiền bạc công ty Ngôi Sao đã vượt qua cả Ngôn thị.
Clarence vẫn làm thư ký của tổng giám đốc, tất cả công việc của Ngôn Nại đều hoàn thành dưới sự chỉ dẫn của anh. Trên công việc, yêu cầu của anh với Ngôn Nại càng nghiêm khắc hơn trước khi bổ túc. Chỉ có mấy ngày, Ngôn Nại đã suýt không chống đỡ được, mỗi ngày cô phải dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó.
Ba Ngôn đã biết về bánh bao Đán, bởi vì Ngôn Nại và Clarence không có thời gian chăm sóc nó, người rảnh rỗi nhất chỉ có ba Ngôn nên đành giao đứa bé cho ông giữ. Là Ngôn Nại chủ động nói với ông, bọn họ là người một nhà, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
"Con nói không biết cha của đứa nhỏ là ai?" Hai mắt Ba Ngôn nhìn chằm chằm Ngôn Nại, thế mà con gái ngoan ngoãn của mình có tình một đêm với người khác, còn tự mình sinh đứa bé, là ai đã cho con bé lá gan như vậy?
"Trong phòng quá tối, con không thấy rõ. Tối đó là ngoài ý muốn, con cũng không muốn nó xảy ra." Cô nói là sự thật, chỉ là chưa nói chuyện cô bị người ta bắt cóc.
"Không biết cha của đứa bé là ai, con còn giữ lại đứa bé làm gì? Chưa cưới đã có con, người ngoài sẽ nói con như thế nào?" Ba Ngôn nóng nảy, một năm trước cô kiên trì muốn ra nước ngoài du học là vì đứa bé này sao! Clarence cũng dung túng cô, thật quá đáng.
"Ngôn Đán sẽ lấy danh nghĩa của Clarence, người ngoài sẽ không biết nó là con của con." Ngôn Nại cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không dám nhìn ba Ngôn.
". . . . . ." Ba Ngôn nghe Ngôn Nại nói mà giận đến nỗi tắt tiếng, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ cho đứa bé này, đó là việc rất không công bằng, nuôi đứa bé không phải là chơi trò chơi, thật sự quá tùy hứng! Năm đó Solane cũng như vậy. . . . . .
Ba Ngôn thở dài một hơi, ông ôm cháu ngoại từ trong ngực của Clarence, cẩn thận xem xét. Trong lòng Ngôn Húc Dương suy nghĩ, đứa bé này hẳn sẽ được rất nhiều người yêu thương, có thể hạnh phúc hơn Clarence, tương lai nó cũng sẽ không oán hận. Ba Ngôn vẫn chưa đến năm mươi tuổi, quyết định để cho Ngôn Đán hưởng thụ ấm áp gia đình.
Nhìn Ngôn Nại và Clarence đều ở đây, ông liền nói chuyện năm đó của ông và Solane. Những chuyện này chỉ có hai người trong cuộc là ông và Solane rõ ràng nhất, sau đêm hôm ấy, bọn họ không gặp lại nhau nữa. Một lần liên lạc duy nhất là lúc Solane đưa Clarence đến nước Z, bà có gọi cho ông một cuộc điện thoại, bà nói rằng phải về nhà họ Dung, không tiện dẫn theo Clarence.
Trong lúc ba Ngôn kể lại, Clarence vô cùng lạnh nhạt, như thể những việc này hoàn toàn không liên quan đến anh. Năm đó anh tới Trung quốc, Solane không nói những lời này cho anh biết, chỉ là dù có biết những việc này hay không thì đối với anh cũng không hề quan trọng.
Trong lòng Ngôn Nại như sóng biển xô bờ, bây giờ cô ngây người như phỗng, cô không phải ba Ngôn và Clarence, cô quen thuộc nội dung tiểu thuyết này, ba Ngôn tiết lộ chuyện cũ năm đó còn có một chuyện rất quan trọng, không phải ông tự nguyện sai đường, ông cũng không muốn phá hoại gia đình Dung Quý Hàn. Cô vẫn cho là ba Ngôn và Solane muốn nối lại tình xưa, sau đó hai người ở cùng một chỗ xây dựng một gia đình mới, sau khi bọn họ có Clarence, hai người đều không muốn giữ anh lại khiến Clarence có một tuổi thơ không vui vẻ. Cho nên Dung Quý Hàn muốn trả thù nhà họ Ngôn, anh ấy cho rằng ba Ngôn phá hoại gia đình mình, nhưng sự thật không phải như vậy.
Nghĩ tới đây Ngôn Nại không thể bình tĩnh, cô phải chuẩn bị làm một việc, đó là liên lạc với Solane, để bà ấy đưa con bà rời khỏi nước Z, đừng để Dung Quý Hàn tiếp tục trả thù nhà họ Ngôn. Thì ra mấu chốt của tất cả chuyện này đều nằm trên người Solane, nghe ba nói về Solane với Clarence, đây là người coi mình là trung tâm, năm đó là bà ấy kiên trì muốn sinh Clarence, sau khi sinh ra lại mặc kệ anh, chỉ muốn mình thoải mái. Từ trên người Clarence có thể thấy, tuổi thơ Dung Quý Hàn cũng không tốt hơn, Solane sẽ không quan tâm tới việc bà ta không coi trọng.
Nhà họ Diệp không tiếp tục chèn ép Ngôn thị nữa, nhưng bọn họ vẫn không buông tha, không thông qua một phần tài liệu cần thiết nào. Nhà họ Diệp vẫn còn bất mãn với việc Ngôn Nại giữ Clarence bên cạnh, bọn họ chờ người của nhà họ Ngôn tới cửa cầu xin.
Ngôn Nại tuyệt đối sẽ không đuổi Clarence, đối mặt với sự áp bức của nhà họ Diệp, cô lựa chọn thái độ không hợp tác, mặc kệ họ công khai ám hiệu gì, nhất định cô sẽ không thỏa hiệp. Ba Ngôn giữ yên lặng, Chuyện của Ngôn thị ông không nhúng tay vào nữa. Lúc giao Ngôn thị cho Ngôn Nại, ông đã đi qua nhà họ Diệp mấy lần, ông và Diệp Như là vợ chồng nhiều năm, dù sao ông cũng hiểu được mấy phần suy nghĩ của bà, bà để cho ông tiếp tục chịu đựng. . .Nếu như bây giờ Diệp Như đứng về phía nhà họ Ngôn, chỉ sợ nhà họ Diệp thẹn quá thành giận.
Lúc Ngôn Nại hết đường xoay sở, cô nhận được điện thoại của Thích Huân nhà họ Thích, nói là Ngôn thị đã được hủy bỏ "lệnh cấm", bảo cô không cần buồn rầu, anh ta được Diệp Gia Ngọc dặn dò giúp đỡ một tay.
Ngôn Nại hơi ngỡ ngàng, Diệp Gia Ngọc? Là người anh họ luôn bị bệnh của cô đó ư? Cô không hiểu tại sao anh ta phải giúp cô.
Thật ra thì Diệp Gia Ngọc là một người rất hiểu lòng người, nhà họ Diệp vì thể diện mà chèn ép Ngôn thị, không phải là không để cho người ngoài biết, mà là nếu để mặc cho người khác đánh vào mặt thì sau này nhà họ Diệp ngẩng đầu trong giới chính trị thế nào? Lại nói chuyện này do Ngôn Húc Dương làm sai trước. Diệp gia chèn ép Ngôn thị chỉ để tạo áp lực, cổ phiếu Ngôn thị tụt xuống, nhân viên và nghệ sĩ của công ty rời đi không phải do nhà họ Diệp làm, có lẽ có chút quan hệ tới việc họ tạo áp lực, nhưng không đến nỗi chỉ trong hai tháng khiến cho Ngôn thị mất đi gần nửa số người trong công ty. Bây giờ khi Ngôn Nại đang quản lý Ngôn thị, nhà họ Diệp càng không thể tiếp tục so đo với một người dưới, để cô trông coi công ty, cũng như nói rõ với Ngôn Húc Dương.
Diệp Gia Ngọc để cho bạn tốt Thích Huân giúp đỡ một tay, hơn nữa muốn anh thuận tiện giúp đỡ Ngôn thị, dù thế nào đi nữa Ngôn thị cũng là công ty của em họ anh. Gần đây tâm tình ông cụ không tệ, anh nói anh thật sự tán thưởng sự bướng bỉnh của Ngôn Nại, mặc gió thổi từ đông sang tây vẫn mang tư thế sừng sững bất động, kiên trì với suy nghĩ của mình, chỉ cần rèn luyện cho cô một chút thôi. Phen này ông già để Diệp Gia Ngọc làm cho nhốn nháo, xem ra ông cụ luôn được người khác nghe theo, nên giờ người khác chống đối nhà họ Diệp, nên anh thích lắm.
Nhà họ Diệp mắt nhắm mắt mở đối với việc làm mờ ám của Diệp Gia Ngọc, không khác gì suy đoán, Ngôn Húc Dương đã dặn dò, hiện giờ Ngôn thị do con Diệp Như quản lý, bọn họ cần gì phải nhằm vào đứa nhỏ nhà mình? Bọn họ cũng nên bắc cái thang, tự nhiên sẽ xuống được.
Quyền thế thật là thứ tốt, điện thoại Thích Huân mới tắt không lâu, Ngôn thị đã đưa tài liệu tới, tác phẩm thành công thông qua xét duyệt. Ngôn Nại cũng không biết tại sao Diệp Gia Ngọc phải làm như vậy, cô đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Ngôn thị đứng dậy lần nữa, bây giờ Ngôn thị chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi.
So sánh với thế giới kia của cô, văn hóa hai bên thời không khác biệt không lớn, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau, cô có thể lợi dụng ánh mắt và trào lưu phổ biến của người nơi đây, tin rằng lúc này mọi người sẽ yêu thích mà tiếp nhận.
Ngôn thị không những cần một tác phẩm tráng lệ ra đời, để lại ấn tượng cho mọi ngươi, mà tác phẩm này còn phải kiếm được bộn tiền. Yêu cầu của Ngôn Nại không cao, quá trình phát triển của tác phẩm không cần tốt, cô chỉ cần có thể kiếm nhiều tiền là được. Mấy ngày xử lý việc trong công ty, cô phát hiện công ty rất thiếu tiền, nếu như công ty không có lời, tài chính sẽ thiếu hụt.
Công ty còn phải bổ sung nghệ sĩ, nhân viên có thể đi thuê, rèn luyện công việc trong một thời gian thì có thể làm được tốt, nhưng lỗ hổng về nghệ sĩ thì không được.
Để đắt khách, phim cần kịch bản hay, đội hình diễn viên đẹp. Bây giờ Ngôn thị thiếu nhất chính là nghệ sĩ. Tốn tiền đi ra ngoài để tìm minh tinh tới quay phim, giúp họ thành siêu sao còn phải cho họ tiền, hơn nữa nghệ sĩ này không phải là người công ty, Ngôn Nại không thể làm như vậy. Cô nghĩ tới việc quay phim nhiều tập, vừa có thể nâng đỡ người mới, lại có lời, tiền vốn để làm một bộ phim không tính là cao. Trước khi cô xuyên không, đề tài phim truyền hình ăn khách nhất kiếp trước chính là xuyên không, một bộ mới ra, sau đó những bộ phim khác liên tục xuất hiện, độ nóng của nó vẫn không giảm. Lúc này hình như phim xuyên không chưa có bộ phim nào, Ngôn thị vẫn luôn trong nhóm ca hát của làng giải trí, nhưng phim truyền hình thì chưa lấn chân qua, cô muốn Ngôn thị làm thêm mảng này.
Ngôn Nại mở máy vi tính ra tìm đại các tiểu thuyết xuyên không thích hợp, đề tài tiểu thuyết xuyên không đặc sắc có rất nhiều, nhưng trước mắt vẫn chưa có người nào nghĩ ra quan tâm tới những câu chuyện này, Ngôn Nại lại là người đầu tiên nghĩ tới.
Lại phải vẫy tay chào tạm biệt cuộc sống sân trường tốt đẹp, Ngôn Nại không nỡ, không phải ở trong tiểu thuyết, sau khi thân phận của cô bị bắt cóc thì không xuất hiện nữa sao? Tại sao biên tập vẫn không đồng ý bỏ qua cho cô, muốn cô trở về điều hành công ty, đấu đá với một đám như cáo như hổ? Đúng thật là xem trọng cô quá rồi, cô không có tham vọng kinh doanh, càng không có chí khí hào hùng chinh phục không gian này, cô chỉ muốn yên lặng sống qua ngày.
Công ty và trong nhà đều xảy ra chuyện, vừa rồi ở trong điện thoại ba Ngôn không nói rõ, ông chỉ nói nhà họ Diệp biết thân thế của Clarence, bọn họ còn phải đối diện với sự chèn ép của công ty. Ngôn Nại rất lo lắng cho Clarence, dù sao đó không phải là lỗi của anh, anh cũng là người bị hại. Còn Ngôn phu nhân, về việc chồng mình ngoại tình, chắc chắn bà bị cú sốc không nhẹ.
Ngôn Nại đang phiền muộn suy, một cánh tay nhỏ mũm mĩm vung lên mặt cô. Bánh bao Đán năm tháng vẫn chưa mọc răng, cô vốn định đợi nó lớn lên một chút, có thể tới nhà trẻ thì dẫn nó trở về. Nếu dẫn một đứa bé trở về thì chắc chắn không thể gạt được cả nhà, không biết bọn họ có thể tiếp nhận chuyện về đứa con của cô hay không.
Thích đứa bé và nuôi đứa bé vốn là hai việc khác nhau, bây giờ cô đã nếm được hậu quả xấu, đứa bé thật khó nuôi, có lúc bị nó làm cho giận điên lên cũng không thể đánh nó, mắng nó thì nó không nghe hiểu, nó vừa khóc vừa quấy, khiến huyệt thái dương của cô luôn đau nhức. Bánh bao Đán không kén chọn, Ngôn Nại vẫn bón sữa cho nó ăn, nhưng bảo cô tự mình cho đứa bé bú, thì cô không thể nào làm được.
Sân bay quốc tế thành phố B, người tới đón là Clarence, Ngôn Nại chỉ báo cho anh. Trước khi về nhà, cô muốn giao bánh bao Đán cho Clarence, tạm thời không thể dẫn nó về gặp gia đình.
Ngôn Nại thấy Clarence đang đợi mình, cô vẫy tay với anh, "Em ở trong này!"
Clarence đã sớm thấy cô, anh đi tới, "Hoan nghênh trở lại." Nói xong, anh lại nhìn xung quanh Ngôn Nại, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Ngôn Đán đâu?"
"Nó quá nặng, em không ôm được nó nên đặt nó trong giỏ kéo hành lý." Ngôn Nại kéo xe đựng hành lý đến trước mặt, bánh bao Đán đang ngồi bên trong.
Thấy thế, khóe miệng Clarence co giật, anh nhẹ nhành ôm lấy Ngôn Đán từ trong giỏ đựng hành lý, "Em đặt nó ở trong giỏ đựng hành lý rồi kéo phía sau, ngộ nhỡ bị người khác đụng ngã thì làm thế nào? Sân bay nhiều người, có người vội vàng lên đường, khó tránh khỏi việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em làm mẹ như vậy hả?" Anh vừa nói vừa lắc đầu với Ngôn Nại, bây giờ không thể trông cậy cô đủ tiêu chuẩn làm mẹ.
Bánh bao Đán ở một bên kêu ê a, cứ như thể phụ họa lời Clarence.
Trên đường Ngôn Nại hỏi tình trạng của công ty, Clarence nói đại khái với cô một chút, Ngôn Nại nghe xong lập tức khóc không ra nước mắt, lúc này ba Ngôn tìm cô tới tiếp nhận công ty, là tin tưởng hay muốn hãm hại cô đây? Cô biết Ngôn thị rất quan trọng với ba, nhưng cô có tài đức gì mà có thể được giao trách nhiệm nặng nề như vậy? Lúc này cô có cảm xúc ước ao ghen tị đối với Ngôn Diễn, cô đã thay đổi vận mệnh cho anh thật tốt, bây giờ anh được sống vui vẻ, sự nghiệp và tình yêu đều được gặt hái, không có áp lực không có gánh nặng. Còn cô phải thay anh quản lý công ty, nghĩ đến việc mình chẳng biết gì về kinh doanh, cô đã thấy đau đầu rồi.
Ngôn Nại về nhà cất hành lý rồi tới Ngôn thị tìm ba Ngôn, nghe quản gia nói ba Ngôn ở công ty làm việc liên tục không chịu nghỉ ngơi. Cô vào công ty, cảm giác không khí trong công ty rất áp lực, ở đây thiếu rất nhiều người, cực kỳ suy thoái.
Cô gõ cửa phòng làm việc của ba Ngôn, thấy ba Ngôn đã không gặp một năm, hốc mắt Ngôn Nại ươn ướt, ông ở đó xử lý tất cả công việc như một cái máy, làm xong phần tài liệu này, lại lấy một phần khác, lúc cô đi vào ông cũng không có thời gian ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ bảo cô đợi ông một lúc.
Hốc mắt Ba Ngôn trũng sâu, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, còn có một chút tơ máu phía trên. Bộ dạng này nào còn có dáng vẻ của tổng giám đốc Ngôn thị? Quả thực gần giống, gần thành, gần bằng cương thi. Ông luôn bận rộn đến một ngụm nước cũng không thèm uống sao? Một phút trước khi tới công ty, Ngôn Nại còn có một chút oán giận ba Ngôn tại sao muốn giao công ty cho cô. Thật ra thì trong lòng cô không xem trọng Ngôn thị cho lắm, trước kia cô đem Ngôn thị trở thành ô dù cho cô và Ngôn Diễn, nhưng cho dù có cái ô dù này, bọn họ cũng không đi tới kết cục của cuốn tiểu thuyết. Nguyên nhân thật sự khiến nhà họ Ngôn ở trong tiểu thuyết tan hoang là vì chuyện tình của ba Ngôn với Solane, tất nhiên có lỗi của tên cặn bã Ngôn Diễn, song đây không phải nguyên nhân khiến cho nhà họ Ngôn bị hủy, nhiều nhất anh ta chỉ khiến bản thân trở nên hư hỏng. Ba Ngôn rất xem trọng Ngôn thị, đối với ông mà nói, Ngôn thị đã không phải là công cụ dùng để kiếm tiền, mà là tâm huyết cả đời ông.
Ngôn Nại lẳng lặng đợi ở bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng ba Ngôn cũng dừng công việc trên tay lại, dùng cặp mắt tràn đầy mệt mỏi của ông nhìn sang Ngôn Nại.
"Ba." Ngôn Nại lo lắng khẽ gọi.
Ba Ngôn cố gượng cười trấn an cô, "Ba không sao, một mình con ở nước ngoài có khỏe không?"
Hai người bắt đầu trò chuyện, Ngôn Nại nói một chút về cuộc sống của cô ở nước ngoài, cùng những chuyện thú vị trong trường học, không khí ấm áp lập tức hòa tan mọi nỗi buồn phiền.
"Hai ngày nay con hãy bắt đầu tiếp quản công ty đi, ba tin tưởng con, con có thể làm tốt." Ông vốn định sau này sẽ giao công ty cho Ngôn Nại, chỉ là xảy ra những chuyện này, không thể không rút ngắn thời gian. Ngôn Nại thiếu kinh nghiệm trưởng thành, để cô ngồi thẳng lên vị trí này, gánh vác gánh nặng này, cô sẽ rất mệt mỏi. "Trong công ty còn có Clarence và Đào Nghị giúp con, đừng xem chú Nghị của con ngày thường không biết điều, khả năng của chú ấy rất tốt, ba đã thông báo để chú ấy nhanh chóng trở về, về sau chuyện của công ty có gì không hiểu con có thể hỏi chú ấy. Ngôn thị phải dựa vào con, hi vọng con có thể phát triển Ngôn thị lớn mạnh hơn nữa." Sau khi ông rút khỏi Ngôn thị, nhà họ Diệp hủy bỏ chèn ép đối với bọn họ.
Là con gái ba Ngôn, đây là trách nhiệm của cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, cô đều phải làm hết sức, Ngôn Nại trịnh trọng cam kết đối với ba Ngôn, "Ba, con biết rồi, con sẽ phát triển Ngôn thị lớn mạnh." Cô muốn ba Ngôn yên tâm.
Ngôn Nại tiếp quản Ngôn thị, bây giờ cô đang giải quyết tình hình ở trong công ty, không đến hai ngày, bên nhà họ Diệp đã yên tĩnh, công ty không còn gặp khó khăn nữa. Trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ rời đi, cũng có người tiến vào giải trí Ngôi Sao. Ngoài danh tiếng ra thì quy mô và tiền bạc công ty Ngôi Sao đã vượt qua cả Ngôn thị.
Clarence vẫn làm thư ký của tổng giám đốc, tất cả công việc của Ngôn Nại đều hoàn thành dưới sự chỉ dẫn của anh. Trên công việc, yêu cầu của anh với Ngôn Nại càng nghiêm khắc hơn trước khi bổ túc. Chỉ có mấy ngày, Ngôn Nại đã suýt không chống đỡ được, mỗi ngày cô phải dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó.
Ba Ngôn đã biết về bánh bao Đán, bởi vì Ngôn Nại và Clarence không có thời gian chăm sóc nó, người rảnh rỗi nhất chỉ có ba Ngôn nên đành giao đứa bé cho ông giữ. Là Ngôn Nại chủ động nói với ông, bọn họ là người một nhà, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
"Con nói không biết cha của đứa nhỏ là ai?" Hai mắt Ba Ngôn nhìn chằm chằm Ngôn Nại, thế mà con gái ngoan ngoãn của mình có tình một đêm với người khác, còn tự mình sinh đứa bé, là ai đã cho con bé lá gan như vậy?
"Trong phòng quá tối, con không thấy rõ. Tối đó là ngoài ý muốn, con cũng không muốn nó xảy ra." Cô nói là sự thật, chỉ là chưa nói chuyện cô bị người ta bắt cóc.
"Không biết cha của đứa bé là ai, con còn giữ lại đứa bé làm gì? Chưa cưới đã có con, người ngoài sẽ nói con như thế nào?" Ba Ngôn nóng nảy, một năm trước cô kiên trì muốn ra nước ngoài du học là vì đứa bé này sao! Clarence cũng dung túng cô, thật quá đáng.
"Ngôn Đán sẽ lấy danh nghĩa của Clarence, người ngoài sẽ không biết nó là con của con." Ngôn Nại cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không dám nhìn ba Ngôn.
". . . . . ." Ba Ngôn nghe Ngôn Nại nói mà giận đến nỗi tắt tiếng, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ cho đứa bé này, đó là việc rất không công bằng, nuôi đứa bé không phải là chơi trò chơi, thật sự quá tùy hứng! Năm đó Solane cũng như vậy. . . . . .
Ba Ngôn thở dài một hơi, ông ôm cháu ngoại từ trong ngực của Clarence, cẩn thận xem xét. Trong lòng Ngôn Húc Dương suy nghĩ, đứa bé này hẳn sẽ được rất nhiều người yêu thương, có thể hạnh phúc hơn Clarence, tương lai nó cũng sẽ không oán hận. Ba Ngôn vẫn chưa đến năm mươi tuổi, quyết định để cho Ngôn Đán hưởng thụ ấm áp gia đình.
Nhìn Ngôn Nại và Clarence đều ở đây, ông liền nói chuyện năm đó của ông và Solane. Những chuyện này chỉ có hai người trong cuộc là ông và Solane rõ ràng nhất, sau đêm hôm ấy, bọn họ không gặp lại nhau nữa. Một lần liên lạc duy nhất là lúc Solane đưa Clarence đến nước Z, bà có gọi cho ông một cuộc điện thoại, bà nói rằng phải về nhà họ Dung, không tiện dẫn theo Clarence.
Trong lúc ba Ngôn kể lại, Clarence vô cùng lạnh nhạt, như thể những việc này hoàn toàn không liên quan đến anh. Năm đó anh tới Trung quốc, Solane không nói những lời này cho anh biết, chỉ là dù có biết những việc này hay không thì đối với anh cũng không hề quan trọng.
Trong lòng Ngôn Nại như sóng biển xô bờ, bây giờ cô ngây người như phỗng, cô không phải ba Ngôn và Clarence, cô quen thuộc nội dung tiểu thuyết này, ba Ngôn tiết lộ chuyện cũ năm đó còn có một chuyện rất quan trọng, không phải ông tự nguyện sai đường, ông cũng không muốn phá hoại gia đình Dung Quý Hàn. Cô vẫn cho là ba Ngôn và Solane muốn nối lại tình xưa, sau đó hai người ở cùng một chỗ xây dựng một gia đình mới, sau khi bọn họ có Clarence, hai người đều không muốn giữ anh lại khiến Clarence có một tuổi thơ không vui vẻ. Cho nên Dung Quý Hàn muốn trả thù nhà họ Ngôn, anh ấy cho rằng ba Ngôn phá hoại gia đình mình, nhưng sự thật không phải như vậy.
Nghĩ tới đây Ngôn Nại không thể bình tĩnh, cô phải chuẩn bị làm một việc, đó là liên lạc với Solane, để bà ấy đưa con bà rời khỏi nước Z, đừng để Dung Quý Hàn tiếp tục trả thù nhà họ Ngôn. Thì ra mấu chốt của tất cả chuyện này đều nằm trên người Solane, nghe ba nói về Solane với Clarence, đây là người coi mình là trung tâm, năm đó là bà ấy kiên trì muốn sinh Clarence, sau khi sinh ra lại mặc kệ anh, chỉ muốn mình thoải mái. Từ trên người Clarence có thể thấy, tuổi thơ Dung Quý Hàn cũng không tốt hơn, Solane sẽ không quan tâm tới việc bà ta không coi trọng.
Nhà họ Diệp không tiếp tục chèn ép Ngôn thị nữa, nhưng bọn họ vẫn không buông tha, không thông qua một phần tài liệu cần thiết nào. Nhà họ Diệp vẫn còn bất mãn với việc Ngôn Nại giữ Clarence bên cạnh, bọn họ chờ người của nhà họ Ngôn tới cửa cầu xin.
Ngôn Nại tuyệt đối sẽ không đuổi Clarence, đối mặt với sự áp bức của nhà họ Diệp, cô lựa chọn thái độ không hợp tác, mặc kệ họ công khai ám hiệu gì, nhất định cô sẽ không thỏa hiệp. Ba Ngôn giữ yên lặng, Chuyện của Ngôn thị ông không nhúng tay vào nữa. Lúc giao Ngôn thị cho Ngôn Nại, ông đã đi qua nhà họ Diệp mấy lần, ông và Diệp Như là vợ chồng nhiều năm, dù sao ông cũng hiểu được mấy phần suy nghĩ của bà, bà để cho ông tiếp tục chịu đựng. . .Nếu như bây giờ Diệp Như đứng về phía nhà họ Ngôn, chỉ sợ nhà họ Diệp thẹn quá thành giận.
Lúc Ngôn Nại hết đường xoay sở, cô nhận được điện thoại của Thích Huân nhà họ Thích, nói là Ngôn thị đã được hủy bỏ "lệnh cấm", bảo cô không cần buồn rầu, anh ta được Diệp Gia Ngọc dặn dò giúp đỡ một tay.
Ngôn Nại hơi ngỡ ngàng, Diệp Gia Ngọc? Là người anh họ luôn bị bệnh của cô đó ư? Cô không hiểu tại sao anh ta phải giúp cô.
Thật ra thì Diệp Gia Ngọc là một người rất hiểu lòng người, nhà họ Diệp vì thể diện mà chèn ép Ngôn thị, không phải là không để cho người ngoài biết, mà là nếu để mặc cho người khác đánh vào mặt thì sau này nhà họ Diệp ngẩng đầu trong giới chính trị thế nào? Lại nói chuyện này do Ngôn Húc Dương làm sai trước. Diệp gia chèn ép Ngôn thị chỉ để tạo áp lực, cổ phiếu Ngôn thị tụt xuống, nhân viên và nghệ sĩ của công ty rời đi không phải do nhà họ Diệp làm, có lẽ có chút quan hệ tới việc họ tạo áp lực, nhưng không đến nỗi chỉ trong hai tháng khiến cho Ngôn thị mất đi gần nửa số người trong công ty. Bây giờ khi Ngôn Nại đang quản lý Ngôn thị, nhà họ Diệp càng không thể tiếp tục so đo với một người dưới, để cô trông coi công ty, cũng như nói rõ với Ngôn Húc Dương.
Diệp Gia Ngọc để cho bạn tốt Thích Huân giúp đỡ một tay, hơn nữa muốn anh thuận tiện giúp đỡ Ngôn thị, dù thế nào đi nữa Ngôn thị cũng là công ty của em họ anh. Gần đây tâm tình ông cụ không tệ, anh nói anh thật sự tán thưởng sự bướng bỉnh của Ngôn Nại, mặc gió thổi từ đông sang tây vẫn mang tư thế sừng sững bất động, kiên trì với suy nghĩ của mình, chỉ cần rèn luyện cho cô một chút thôi. Phen này ông già để Diệp Gia Ngọc làm cho nhốn nháo, xem ra ông cụ luôn được người khác nghe theo, nên giờ người khác chống đối nhà họ Diệp, nên anh thích lắm.
Nhà họ Diệp mắt nhắm mắt mở đối với việc làm mờ ám của Diệp Gia Ngọc, không khác gì suy đoán, Ngôn Húc Dương đã dặn dò, hiện giờ Ngôn thị do con Diệp Như quản lý, bọn họ cần gì phải nhằm vào đứa nhỏ nhà mình? Bọn họ cũng nên bắc cái thang, tự nhiên sẽ xuống được.
Quyền thế thật là thứ tốt, điện thoại Thích Huân mới tắt không lâu, Ngôn thị đã đưa tài liệu tới, tác phẩm thành công thông qua xét duyệt. Ngôn Nại cũng không biết tại sao Diệp Gia Ngọc phải làm như vậy, cô đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Ngôn thị đứng dậy lần nữa, bây giờ Ngôn thị chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi.
So sánh với thế giới kia của cô, văn hóa hai bên thời không khác biệt không lớn, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau, cô có thể lợi dụng ánh mắt và trào lưu phổ biến của người nơi đây, tin rằng lúc này mọi người sẽ yêu thích mà tiếp nhận.
Ngôn thị không những cần một tác phẩm tráng lệ ra đời, để lại ấn tượng cho mọi ngươi, mà tác phẩm này còn phải kiếm được bộn tiền. Yêu cầu của Ngôn Nại không cao, quá trình phát triển của tác phẩm không cần tốt, cô chỉ cần có thể kiếm nhiều tiền là được. Mấy ngày xử lý việc trong công ty, cô phát hiện công ty rất thiếu tiền, nếu như công ty không có lời, tài chính sẽ thiếu hụt.
Công ty còn phải bổ sung nghệ sĩ, nhân viên có thể đi thuê, rèn luyện công việc trong một thời gian thì có thể làm được tốt, nhưng lỗ hổng về nghệ sĩ thì không được.
Để đắt khách, phim cần kịch bản hay, đội hình diễn viên đẹp. Bây giờ Ngôn thị thiếu nhất chính là nghệ sĩ. Tốn tiền đi ra ngoài để tìm minh tinh tới quay phim, giúp họ thành siêu sao còn phải cho họ tiền, hơn nữa nghệ sĩ này không phải là người công ty, Ngôn Nại không thể làm như vậy. Cô nghĩ tới việc quay phim nhiều tập, vừa có thể nâng đỡ người mới, lại có lời, tiền vốn để làm một bộ phim không tính là cao. Trước khi cô xuyên không, đề tài phim truyền hình ăn khách nhất kiếp trước chính là xuyên không, một bộ mới ra, sau đó những bộ phim khác liên tục xuất hiện, độ nóng của nó vẫn không giảm. Lúc này hình như phim xuyên không chưa có bộ phim nào, Ngôn thị vẫn luôn trong nhóm ca hát của làng giải trí, nhưng phim truyền hình thì chưa lấn chân qua, cô muốn Ngôn thị làm thêm mảng này.
Ngôn Nại mở máy vi tính ra tìm đại các tiểu thuyết xuyên không thích hợp, đề tài tiểu thuyết xuyên không đặc sắc có rất nhiều, nhưng trước mắt vẫn chưa có người nào nghĩ ra quan tâm tới những câu chuyện này, Ngôn Nại lại là người đầu tiên nghĩ tới.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lại phải vẫy tay chào tạm biệt cuộc sống sân trường tốt đẹp, Ngôn Nại không nỡ, không phải ở trong tiểu thuyết, sau khi thân phận của cô bị bắt cóc thì không xuất hiện nữa sao? Tại sao biên tập vẫn không đồng ý bỏ qua cho cô, muốn cô trở về điều hành công ty, đấu đá với một đám như cáo như hổ? Đúng thật là xem trọng cô quá rồi, cô không có tham vọng kinh doanh, càng không có chí khí hào hùng chinh phục không gian này, cô chỉ muốn yên lặng sống qua ngày.
Công ty và trong nhà đều xảy ra chuyện, vừa rồi ở trong điện thoại ba Ngôn không nói rõ, ông chỉ nói nhà họ Diệp biết thân thế của Clarence, bọn họ còn phải đối diện với sự chèn ép của công ty. Ngôn Nại rất lo lắng cho Clarence, dù sao đó không phải là lỗi của anh, anh cũng là người bị hại. Còn Ngôn phu nhân, về việc chồng mình ngoại tình, chắc chắn bà bị cú sốc không nhẹ.
Ngôn Nại đang phiền muộn suy, một cánh tay nhỏ mũm mĩm vung lên mặt cô. Bánh bao Đán năm tháng vẫn chưa mọc răng, cô vốn định đợi nó lớn lên một chút, có thể tới nhà trẻ thì dẫn nó trở về. Nếu dẫn một đứa bé trở về thì chắc chắn không thể gạt được cả nhà, không biết bọn họ có thể tiếp nhận chuyện về đứa con của cô hay không.
Thích đứa bé và nuôi đứa bé vốn là hai việc khác nhau, bây giờ cô đã nếm được hậu quả xấu, đứa bé thật khó nuôi, có lúc bị nó làm cho giận điên lên cũng không thể đánh nó, mắng nó thì nó không nghe hiểu, nó vừa khóc vừa quấy, khiến huyệt thái dương của cô luôn đau nhức. Bánh bao Đán không kén chọn, Ngôn Nại vẫn bón sữa cho nó ăn, nhưng bảo cô tự mình cho đứa bé bú, thì cô không thể nào làm được.
Sân bay quốc tế thành phố B, người tới đón là Clarence, Ngôn Nại chỉ báo cho anh. Trước khi về nhà, cô muốn giao bánh bao Đán cho Clarence, tạm thời không thể dẫn nó về gặp gia đình.
Ngôn Nại thấy Clarence đang đợi mình, cô vẫy tay với anh, "Em ở trong này!"
Clarence đã sớm thấy cô, anh đi tới, "Hoan nghênh trở lại." Nói xong, anh lại nhìn xung quanh Ngôn Nại, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, "Ngôn Đán đâu?"
"Nó quá nặng, em không ôm được nó nên đặt nó trong giỏ kéo hành lý." Ngôn Nại kéo xe đựng hành lý đến trước mặt, bánh bao Đán đang ngồi bên trong.
Thấy thế, khóe miệng Clarence co giật, anh nhẹ nhành ôm lấy Ngôn Đán từ trong giỏ đựng hành lý, "Em đặt nó ở trong giỏ đựng hành lý rồi kéo phía sau, ngộ nhỡ bị người khác đụng ngã thì làm thế nào? Sân bay nhiều người, có người vội vàng lên đường, khó tránh khỏi việc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em làm mẹ như vậy hả?" Anh vừa nói vừa lắc đầu với Ngôn Nại, bây giờ không thể trông cậy cô đủ tiêu chuẩn làm mẹ.
Bánh bao Đán ở một bên kêu ê a, cứ như thể phụ họa lời Clarence.
Trên đường Ngôn Nại hỏi tình trạng của công ty, Clarence nói đại khái với cô một chút, Ngôn Nại nghe xong lập tức khóc không ra nước mắt, lúc này ba Ngôn tìm cô tới tiếp nhận công ty, là tin tưởng hay muốn hãm hại cô đây? Cô biết Ngôn thị rất quan trọng với ba, nhưng cô có tài đức gì mà có thể được giao trách nhiệm nặng nề như vậy? Lúc này cô có cảm xúc ước ao ghen tị đối với Ngôn Diễn, cô đã thay đổi vận mệnh cho anh thật tốt, bây giờ anh được sống vui vẻ, sự nghiệp và tình yêu đều được gặt hái, không có áp lực không có gánh nặng. Còn cô phải thay anh quản lý công ty, nghĩ đến việc mình chẳng biết gì về kinh doanh, cô đã thấy đau đầu rồi.
Ngôn Nại về nhà cất hành lý rồi tới Ngôn thị tìm ba Ngôn, nghe quản gia nói ba Ngôn ở công ty làm việc liên tục không chịu nghỉ ngơi. Cô vào công ty, cảm giác không khí trong công ty rất áp lực, ở đây thiếu rất nhiều người, cực kỳ suy thoái.
Cô gõ cửa phòng làm việc của ba Ngôn, thấy ba Ngôn đã không gặp một năm, hốc mắt Ngôn Nại ươn ướt, ông ở đó xử lý tất cả công việc như một cái máy, làm xong phần tài liệu này, lại lấy một phần khác, lúc cô đi vào ông cũng không có thời gian ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ bảo cô đợi ông một lúc.
Hốc mắt Ba Ngôn trũng sâu, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, còn có một chút tơ máu phía trên. Bộ dạng này nào còn có dáng vẻ của tổng giám đốc Ngôn thị? Quả thực gần giống, gần thành, gần bằng cương thi. Ông luôn bận rộn đến một ngụm nước cũng không thèm uống sao? Một phút trước khi tới công ty, Ngôn Nại còn có một chút oán giận ba Ngôn tại sao muốn giao công ty cho cô. Thật ra thì trong lòng cô không xem trọng Ngôn thị cho lắm, trước kia cô đem Ngôn thị trở thành ô dù cho cô và Ngôn Diễn, nhưng cho dù có cái ô dù này, bọn họ cũng không đi tới kết cục của cuốn tiểu thuyết. Nguyên nhân thật sự khiến nhà họ Ngôn ở trong tiểu thuyết tan hoang là vì chuyện tình của ba Ngôn với Solane, tất nhiên có lỗi của tên cặn bã Ngôn Diễn, song đây không phải nguyên nhân khiến cho nhà họ Ngôn bị hủy, nhiều nhất anh ta chỉ khiến bản thân trở nên hư hỏng. Ba Ngôn rất xem trọng Ngôn thị, đối với ông mà nói, Ngôn thị đã không phải là công cụ dùng để kiếm tiền, mà là tâm huyết cả đời ông.
Ngôn Nại lẳng lặng đợi ở bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng ba Ngôn cũng dừng công việc trên tay lại, dùng cặp mắt tràn đầy mệt mỏi của ông nhìn sang Ngôn Nại.
"Ba." Ngôn Nại lo lắng khẽ gọi.
Ba Ngôn cố gượng cười trấn an cô, "Ba không sao, một mình con ở nước ngoài có khỏe không?"
Hai người bắt đầu trò chuyện, Ngôn Nại nói một chút về cuộc sống của cô ở nước ngoài, cùng những chuyện thú vị trong trường học, không khí ấm áp lập tức hòa tan mọi nỗi buồn phiền.
"Hai ngày nay con hãy bắt đầu tiếp quản công ty đi, ba tin tưởng con, con có thể làm tốt." Ông vốn định sau này sẽ giao công ty cho Ngôn Nại, chỉ là xảy ra những chuyện này, không thể không rút ngắn thời gian. Ngôn Nại thiếu kinh nghiệm trưởng thành, để cô ngồi thẳng lên vị trí này, gánh vác gánh nặng này, cô sẽ rất mệt mỏi. "Trong công ty còn có Clarence và Đào Nghị giúp con, đừng xem chú Nghị của con ngày thường không biết điều, khả năng của chú ấy rất tốt, ba đã thông báo để chú ấy nhanh chóng trở về, về sau chuyện của công ty có gì không hiểu con có thể hỏi chú ấy. Ngôn thị phải dựa vào con, hi vọng con có thể phát triển Ngôn thị lớn mạnh hơn nữa." Sau khi ông rút khỏi Ngôn thị, nhà họ Diệp hủy bỏ chèn ép đối với bọn họ.
Là con gái ba Ngôn, đây là trách nhiệm của cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, cô đều phải làm hết sức, Ngôn Nại trịnh trọng cam kết đối với ba Ngôn, "Ba, con biết rồi, con sẽ phát triển Ngôn thị lớn mạnh." Cô muốn ba Ngôn yên tâm.
Ngôn Nại tiếp quản Ngôn thị, bây giờ cô đang giải quyết tình hình ở trong công ty, không đến hai ngày, bên nhà họ Diệp đã yên tĩnh, công ty không còn gặp khó khăn nữa. Trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ rời đi, cũng có người tiến vào giải trí Ngôi Sao. Ngoài danh tiếng ra thì quy mô và tiền bạc công ty Ngôi Sao đã vượt qua cả Ngôn thị.
Clarence vẫn làm thư ký của tổng giám đốc, tất cả công việc của Ngôn Nại đều hoàn thành dưới sự chỉ dẫn của anh. Trên công việc, yêu cầu của anh với Ngôn Nại càng nghiêm khắc hơn trước khi bổ túc. Chỉ có mấy ngày, Ngôn Nại đã suýt không chống đỡ được, mỗi ngày cô phải dậy sớm hơn gà, ngủ trễ hơn chó.
Ba Ngôn đã biết về bánh bao Đán, bởi vì Ngôn Nại và Clarence không có thời gian chăm sóc nó, người rảnh rỗi nhất chỉ có ba Ngôn nên đành giao đứa bé cho ông giữ. Là Ngôn Nại chủ động nói với ông, bọn họ là người một nhà, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
"Con nói không biết cha của đứa nhỏ là ai?" Hai mắt Ba Ngôn nhìn chằm chằm Ngôn Nại, thế mà con gái ngoan ngoãn của mình có tình một đêm với người khác, còn tự mình sinh đứa bé, là ai đã cho con bé lá gan như vậy?
"Trong phòng quá tối, con không thấy rõ. Tối đó là ngoài ý muốn, con cũng không muốn nó xảy ra." Cô nói là sự thật, chỉ là chưa nói chuyện cô bị người ta bắt cóc.
"Không biết cha của đứa bé là ai, con còn giữ lại đứa bé làm gì? Chưa cưới đã có con, người ngoài sẽ nói con như thế nào?" Ba Ngôn nóng nảy, một năm trước cô kiên trì muốn ra nước ngoài du học là vì đứa bé này sao! Clarence cũng dung túng cô, thật quá đáng.
"Ngôn Đán sẽ lấy danh nghĩa của Clarence, người ngoài sẽ không biết nó là con của con." Ngôn Nại cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không dám nhìn ba Ngôn.
". . . . . ." Ba Ngôn nghe Ngôn Nại nói mà giận đến nỗi tắt tiếng, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ cho đứa bé này, đó là việc rất không công bằng, nuôi đứa bé không phải là chơi trò chơi, thật sự quá tùy hứng! Năm đó Solane cũng như vậy. . . . . .
Ba Ngôn thở dài một hơi, ông ôm cháu ngoại từ trong ngực của Clarence, cẩn thận xem xét. Trong lòng Ngôn Húc Dương suy nghĩ, đứa bé này hẳn sẽ được rất nhiều người yêu thương, có thể hạnh phúc hơn Clarence, tương lai nó cũng sẽ không oán hận. Ba Ngôn vẫn chưa đến năm mươi tuổi, quyết định để cho Ngôn Đán hưởng thụ ấm áp gia đình.
Nhìn Ngôn Nại và Clarence đều ở đây, ông liền nói chuyện năm đó của ông và Solane. Những chuyện này chỉ có hai người trong cuộc là ông và Solane rõ ràng nhất, sau đêm hôm ấy, bọn họ không gặp lại nhau nữa. Một lần liên lạc duy nhất là lúc Solane đưa Clarence đến nước Z, bà có gọi cho ông một cuộc điện thoại, bà nói rằng phải về nhà họ Dung, không tiện dẫn theo Clarence.
Trong lúc ba Ngôn kể lại, Clarence vô cùng lạnh nhạt, như thể những việc này hoàn toàn không liên quan đến anh. Năm đó anh tới Trung quốc, Solane không nói những lời này cho anh biết, chỉ là dù có biết những việc này hay không thì đối với anh cũng không hề quan trọng.
Trong lòng Ngôn Nại như sóng biển xô bờ, bây giờ cô ngây người như phỗng, cô không phải ba Ngôn và Clarence, cô quen thuộc nội dung tiểu thuyết này, ba Ngôn tiết lộ chuyện cũ năm đó còn có một chuyện rất quan trọng, không phải ông tự nguyện sai đường, ông cũng không muốn phá hoại gia đình Dung Quý Hàn. Cô vẫn cho là ba Ngôn và Solane muốn nối lại tình xưa, sau đó hai người ở cùng một chỗ xây dựng một gia đình mới, sau khi bọn họ có Clarence, hai người đều không muốn giữ anh lại khiến Clarence có một tuổi thơ không vui vẻ. Cho nên Dung Quý Hàn muốn trả thù nhà họ Ngôn, anh ấy cho rằng ba Ngôn phá hoại gia đình mình, nhưng sự thật không phải như vậy.
Nghĩ tới đây Ngôn Nại không thể bình tĩnh, cô phải chuẩn bị làm một việc, đó là liên lạc với Solane, để bà ấy đưa con bà rời khỏi nước Z, đừng để Dung Quý Hàn tiếp tục trả thù nhà họ Ngôn. Thì ra mấu chốt của tất cả chuyện này đều nằm trên người Solane, nghe ba nói về Solane với Clarence, đây là người coi mình là trung tâm, năm đó là bà ấy kiên trì muốn sinh Clarence, sau khi sinh ra lại mặc kệ anh, chỉ muốn mình thoải mái. Từ trên người Clarence có thể thấy, tuổi thơ Dung Quý Hàn cũng không tốt hơn, Solane sẽ không quan tâm tới việc bà ta không coi trọng.
Nhà họ Diệp không tiếp tục chèn ép Ngôn thị nữa, nhưng bọn họ vẫn không buông tha, không thông qua một phần tài liệu cần thiết nào. Nhà họ Diệp vẫn còn bất mãn với việc Ngôn Nại giữ Clarence bên cạnh, bọn họ chờ người của nhà họ Ngôn tới cửa cầu xin.
Ngôn Nại tuyệt đối sẽ không đuổi Clarence, đối mặt với sự áp bức của nhà họ Diệp, cô lựa chọn thái độ không hợp tác, mặc kệ họ công khai ám hiệu gì, nhất định cô sẽ không thỏa hiệp. Ba Ngôn giữ yên lặng, Chuyện của Ngôn thị ông không nhúng tay vào nữa. Lúc giao Ngôn thị cho Ngôn Nại, ông đã đi qua nhà họ Diệp mấy lần, ông và Diệp Như là vợ chồng nhiều năm, dù sao ông cũng hiểu được mấy phần suy nghĩ của bà, bà để cho ông tiếp tục chịu đựng. . .Nếu như bây giờ Diệp Như đứng về phía nhà họ Ngôn, chỉ sợ nhà họ Diệp thẹn quá thành giận.
Lúc Ngôn Nại hết đường xoay sở, cô nhận được điện thoại của Thích Huân nhà họ Thích, nói là Ngôn thị đã được hủy bỏ "lệnh cấm", bảo cô không cần buồn rầu, anh ta được Diệp Gia Ngọc dặn dò giúp đỡ một tay.
Ngôn Nại hơi ngỡ ngàng, Diệp Gia Ngọc? Là người anh họ luôn bị bệnh của cô đó ư? Cô không hiểu tại sao anh ta phải giúp cô.
Thật ra thì Diệp Gia Ngọc là một người rất hiểu lòng người, nhà họ Diệp vì thể diện mà chèn ép Ngôn thị, không phải là không để cho người ngoài biết, mà là nếu để mặc cho người khác đánh vào mặt thì sau này nhà họ Diệp ngẩng đầu trong giới chính trị thế nào? Lại nói chuyện này do Ngôn Húc Dương làm sai trước. Diệp gia chèn ép Ngôn thị chỉ để tạo áp lực, cổ phiếu Ngôn thị tụt xuống, nhân viên và nghệ sĩ của công ty rời đi không phải do nhà họ Diệp làm, có lẽ có chút quan hệ tới việc họ tạo áp lực, nhưng không đến nỗi chỉ trong hai tháng khiến cho Ngôn thị mất đi gần nửa số người trong công ty. Bây giờ khi Ngôn Nại đang quản lý Ngôn thị, nhà họ Diệp càng không thể tiếp tục so đo với một người dưới, để cô trông coi công ty, cũng như nói rõ với Ngôn Húc Dương.
Diệp Gia Ngọc để cho bạn tốt Thích Huân giúp đỡ một tay, hơn nữa muốn anh thuận tiện giúp đỡ Ngôn thị, dù thế nào đi nữa Ngôn thị cũng là công ty của em họ anh. Gần đây tâm tình ông cụ không tệ, anh nói anh thật sự tán thưởng sự bướng bỉnh của Ngôn Nại, mặc gió thổi từ đông sang tây vẫn mang tư thế sừng sững bất động, kiên trì với suy nghĩ của mình, chỉ cần rèn luyện cho cô một chút thôi. Phen này ông già để Diệp Gia Ngọc làm cho nhốn nháo, xem ra ông cụ luôn được người khác nghe theo, nên giờ người khác chống đối nhà họ Diệp, nên anh thích lắm.
Nhà họ Diệp mắt nhắm mắt mở đối với việc làm mờ ám của Diệp Gia Ngọc, không khác gì suy đoán, Ngôn Húc Dương đã dặn dò, hiện giờ Ngôn thị do con Diệp Như quản lý, bọn họ cần gì phải nhằm vào đứa nhỏ nhà mình? Bọn họ cũng nên bắc cái thang, tự nhiên sẽ xuống được.
Quyền thế thật là thứ tốt, điện thoại Thích Huân mới tắt không lâu, Ngôn thị đã đưa tài liệu tới, tác phẩm thành công thông qua xét duyệt. Ngôn Nại cũng không biết tại sao Diệp Gia Ngọc phải làm như vậy, cô đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Ngôn thị đứng dậy lần nữa, bây giờ Ngôn thị chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi.
So sánh với thế giới kia của cô, văn hóa hai bên thời không khác biệt không lớn, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau, cô có thể lợi dụng ánh mắt và trào lưu phổ biến của người nơi đây, tin rằng lúc này mọi người sẽ yêu thích mà tiếp nhận.
Ngôn thị không những cần một tác phẩm tráng lệ ra đời, để lại ấn tượng cho mọi ngươi, mà tác phẩm này còn phải kiếm được bộn tiền. Yêu cầu của Ngôn Nại không cao, quá trình phát triển của tác phẩm không cần tốt, cô chỉ cần có thể kiếm nhiều tiền là được. Mấy ngày xử lý việc trong công ty, cô phát hiện công ty rất thiếu tiền, nếu như công ty không có lời, tài chính sẽ thiếu hụt.
Công ty còn phải bổ sung nghệ sĩ, nhân viên có thể đi thuê, rèn luyện công việc trong một thời gian thì có thể làm được tốt, nhưng lỗ hổng về nghệ sĩ thì không được.
Để đắt khách, phim cần kịch bản hay, đội hình diễn viên đẹp. Bây giờ Ngôn thị thiếu nhất chính là nghệ sĩ. Tốn tiền đi ra ngoài để tìm minh tinh tới quay phim, giúp họ thành siêu sao còn phải cho họ tiền, hơn nữa nghệ sĩ này không phải là người công ty, Ngôn Nại không thể làm như vậy. Cô nghĩ tới việc quay phim nhiều tập, vừa có thể nâng đỡ người mới, lại có lời, tiền vốn để làm một bộ phim không tính là cao. Trước khi cô xuyên không, đề tài phim truyền hình ăn khách nhất kiếp trước chính là xuyên không, một bộ mới ra, sau đó những bộ phim khác liên tục xuất hiện, độ nóng của nó vẫn không giảm. Lúc này hình như phim xuyên không chưa có bộ phim nào, Ngôn thị vẫn luôn trong nhóm ca hát của làng giải trí, nhưng phim truyền hình thì chưa lấn chân qua, cô muốn Ngôn thị làm thêm mảng này.
Ngôn Nại mở máy vi tính ra tìm đại các tiểu thuyết xuyên không thích hợp, đề tài tiểu thuyết xuyên không đặc sắc có rất nhiều, nhưng trước mắt vẫn chưa có người nào nghĩ ra quan tâm tới những câu chuyện này, Ngôn Nại lại là người đầu tiên nghĩ tới.