Edit: Đông Sương Beta: lamnguyetminh + Đông Sương + Sakura Trang
Cảnh sát đến, nhà hàng Tây có người bị thương, Tịch Tư muốn xử lý An Đức Liệt, trước hết vẫn phải chờ cảnh sát làm hết trình tự. Chỉ có điều, đó không phải là chuyện mà Ngôn Nại cô cần quan tâm, nguy cơ giải trừ, cô muốn đưa Lương Vũ Trạch đến bệnh viện, anh ta cản một viên đạn thay cô, còn có miệng vết thương cần xử lý.
Đi cùng cảnh sát còn có ký giả, hai người Ngôn Nại và Lương Vũ Trạch bị cảnh sát đưa đến bệnh viện, dưới sự giám sát của nhân viên cảnh sát, miệng vết thương của Lương Vũ Trạch đã được xử lí tốt, mấy người Ngôn Nại còn phải tới cục cảnh sát lấy lời khai.
Lời khai của Ngôn Nại bỏ qua một vài tình hình thực tế trước đó, chỉ nói cô đang dùng cơm ở nhà hàng đột nhiên bị người ta tập kích, phía sau chính là miêu tả tình cảnh. Lời khai của Lương Vũ Trạch giống với Ngôn Nại, sau khi hai người tách ra cho lời khai, cùng đi ra khỏi cục cảnh sát. Trước cổng cục cảnh sát đã có rất nhiều ký giả đang đợi Ngôn Nại. Lúc cô ở nhà hàng, không có người nào nhận ra cô, nhưng đợi đến khi cô và Lương Vũ Trạch ra khỏi nhà hàng, thì ký giả ở bên ngoài lập tức nhận ra Ngôn Nại. Tất cả mọi người canh giữ ở cửa cục cảnh sát, là muốn tranh nhau phỏng vấn cô.
******
Ngôn Nại vốn là không thích ứng trả lời phóng viên, câu hỏi của bọn họ khiến cô đã giằng co một ngày càng thêm buồn bực không vui. Ngôn Nại một câu nói cũng không có trả lời, trực tiếp mà đi ra khỏi vòng vây các của các phóng viên, Lương Vũ Trạch theo ở đằng sau, bọn họ mặc kệ phóng viên đuổi theo ở phía sau, bắt một chiếc tắc xi trên quốc lộ rời khỏi cục cảnh sát.
"Anh đi đâu đây?" Vết thương Lương Vũ Trạch băng bó kỹ, đạn không có thương tổn được gân cốt, chăm sóc đoạn thời gian là có thể khỏe. Ngôn Nại rất cảm kích hắn vào lúc thời nguy hiểm đó có thể đem cô đẩy ra, đây không phải là mỗi một người đều có thể làm được, cô và hắn lúc trước còn có hiểu lầm đấy.
"Tôi ở tại khách sạn Mã Tư, tôi đưa cô về trước, rồi trở lại khách sạn, ngày mai tôi phải về nước rồi." Lương Vũ Trạch nhớ chuyện anh phải trải qua hôm nay, anh thấy lần này như vậy là đủ rồi. Về sau nếu như có người hỏi anh sự việc đã trải qua này, anh sẽ hình dung bằng chữ kinh hồn bạt vía, không biết dùng bốn chũ rung động lòng người này, bởi vì lúc ấy anh không có cảm thấy rung động, chỉ cảm thấy thật sợ hãi.
"Ở nước E anh có một mình, nếu không ở lại chỗ tôi một đêm đi, phòng tôi ở kia rất lớn, có mấy gian phòng ngủ." Thông minh hiểu được chuyện của người kia Tịch Tư còn chưa giải quyết được, để Lương Vũ Trạch một người ở khách sạn, cô không thế nào yên tâm. Nhà kia cũng là một mình cô ở, nhiều thêm một người cũng không sao, nếu như có nguy hiểm, Tịch Tư đồng thời bảo vệ hai người chắc không có vấn đề.
Lương Vũ Trạch ở dưới sự đề nghị của Ngôn Nại, anh đi khách sạn xách hành lý ra ngoài, trả phòng.
Về đến nhà, Ngôn Nại sắp xếp cho anh ta một gian phòng ngủ, là ở lầu hai. Lầu một chỉ có một gian phòng ngủ là của Tịch Tư, Ngôn Nại tin tưởng nhân phẩm của Lương Vũ Trạch, nếu như anh có ý nghĩ đối với cô làm cái gì, thì thời điểm ngay từ lúc mấy năm trước anh ta liền hiện nguyên hình rồi. Cô chuẩn bị phòng cho anh ta cách xa phòng ngủ cô nhất, cô tin tưởng anh ta, nhưng chỉ sợ anh ta sẽ suy nghĩ nhiều cô muốn cái kia với anh. . . . . .
Lương Vũ Trạch thoải mái ở trong nhà Ngôn Nại, không còn cùng cô đối đầu không ai nhường ai nữa Lương Vũ Trạch chính là một chàng trai thẳng thắn. Nói đến việc anh đang du lịch ở nước E, anh tâm sự, sau đó anh còn nói tình trạng gần đây của Ân Trạch bọn họ, tình cảnh của bọn họ ở làn giải trí rất khó khăn, là lên trời xuống đất đều không có lối đi.
"Lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu được quý trọng cùng nắm bắt. Lại trải qua qua, thất bại qua, mất đi, sau bị qua, mới hiểu rõ quý trọng." Lương Vũ Trạch thẳng thắn nói.
Ngôn Nại sau khi nghe xong, cô thật thưởng thức Ân Trạch này trong tình huống như vậy, vẫn như cũ duy trì bản tính của mình không bị quy tắc ngầm vòng giải trí hấp dẫn, cho nên mới vẫn bước tiếp là tiếp nối gian nan. Ngụy Hiểu Thiên cũng là một người như vậy, cô thích loại người kiêu ngạo có sự kiên trì và nguyên tắc kiên trì như vậy.
"Các anh trở lại đi, Ngôn thị hoan nghênh tổ hợp Ân Trạch trở lại." Ngôn Nại nghiêm túc nói, Lương Vũ Trạch và Ân Lê là Nghị thúc mang vào giải trí Ngôn thị, người Nghị thúc coi trọng, nhân phẩm như thế nào lại kém? Bọn họ chỉ là mất phương hướng một chút, lại nói cũng không hẳn chỉ là lỗi của bọn họ. Nếu cô ở một công ty đi làm, cấp trên của cô thường đối với cô quấy rầy, cô cũng sẽ hướng về phía công ty xin thôi việc, loại chuyện như vậy là rất khó chịu được, đó cũng là việc bình thường.
Lương Vũ Trạch nghe được Ngôn Nại nói trở lại, cô để cho bọn họ trở về Ngôn thị. . . . . .Ánh mắt của anh ửng đỏ, anh và Ân Lê là bao nhiêu lần hối hận, bao nhiêu lần nhớ lại ngày bọn họ vẫn còn ở Ngôn thị, bọn họ lúc ban đầu lên đường thuận gió giương buồm, những thứ kia từng chút từng chút ở trong đầu bọn họ thực sự rất rõ ràng rồi, bọn họ rất nhớ. Hôm nay nghe được cô một câu các anh trở lại đi, trong lòng của anh ta là vừa vui vẻ vừa khổ sở, còn có đầy bụng uất ức, uất ức là bọn họ mấy năm này bên ngoài trải quá lòng chua xót cùng khó khăn, lúc này anh cảm thụ vui buồn luân phiên không biết diễn tả thé nào.
Tổ hợp Ân Trạch từ ngôi sao giải trí ra ngoài về sau, vẫn không có ký hợp đồng cùng những công ty khác, bây giờ bọn họ có thể trở lại Ngôn thị, chuyện này với họ mà nói quá là chuyện quá tốt rồi. Bao nhiêu nghệ sĩ muốn đi vào vào Ngôn thị cũng còn không vào được, lời nói này của Ngôn Nại, Lương Vũ Trạch mừng rỡ cực kỳ, hắn nhất thời cảm động đến nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ hắn đồng ý. Tổ hợp Ân Trạch sắp trở lại công ty Ngôn thị rồi.
Tịch Tư trở lại, anh có thế lực cùng biện pháp, anh khiến A D đi giải quyết An Đức Liệt rồi, anh không cho phép sẽ có người làm hại đến Ngôn Nại tồn tại. Anh nhìn thấy một nam một nữ trên ghế sa lon đang trò chuyện hăng say, là anh ta cứu Ngôn Nại, anh nên cảm ơn anh ta. Khẩu cung của bọn họ ở cục cảnh sát anh đều xem, anh rất hối hận lúc ấy anh không có ở bên cạnh bảo vệ cô.
Lương Vũ Trạch cũng nhìn thấy Tịch Tư, ở phòng ăn cùng Ngôn Nại ăn cơm, sau lại tới anh hùng cứu mỹ nhân, người đàn ông này nhìn một cái cũng biết là người rất cường thế.
"Anh ta bây giờ là quản gia kiêm hộ vệ của tôi, Tịch Tư." Ngôn Nại giới thiệu, "Còn đây là bạn của tôi, Lương Vũ Trạch, anh ấy tối nay ở chỗ này ở một buổi tối."
Lương Vũ Trạch hướng Tịch Tư mới vừa vào cửa lễ phép chào hỏi, trong lòng hắn đang suy nghĩ, thì ra là anh ta là hộ vệ của cô ấy a! Không trách được bản lĩnh giỏi như vậy, người ta là chuyên nghiệp.
"Chào anh." Làm một quản gia xứng với danh hiệu, Tịch Tư từ trước đến giờ luôn khách khí chào hỏi khách đến nhà.
Cơm tối, bọn họ là gọi đồ ăn bên ngoài giao đến, Tịch Tư còn không có bản lãnh kia một mình nấu ra một bữa cơm. Ngôn Nại ngược lại không có chê cười anh, bởi vì chính cô cũng không làm được trong phòng bếp. Lương Vũ Trạch là ăn cái gì cũng không sao, khách tùy chủ tiện.
Ký giả nước E mặc dù không có phỏng vấn được Ngôn Nại, nhưng mà chuyện cô ở trong nhà hàng Tây bị súng tập kích vẫn lên báo, trên báo có nói chuyện cô cùng Lương Vũ Trạch từ nhà hàng Tây ra ngoài đi đến bệnh viện; còn có ở của cục cảnh sát, Ngôn Nại vẻ mặt không vui bỏ qua phóng viên một bên vội vã rời đi.
Có người chứng kiến tình hình trong phòng ăn lúc ấy xảy ra miêu tả lại. . . . . Thông qua phóng viên, những bài báo này đã truyền tin tức ra các quốc gia rồi.
Ngôn Nại đang ăn bữa ăn tối, điện thoại nhà liền gọi tới, đầu tiên là ba Ngôn hỏi thăm, cô đem tình huống đại khái cùng ba Ngôn nói một lần, đã giảm bớt đi một chút tình huống nguy hiểm, cô đem công lao giúp đõ đều nói đến trên người mộ người cảnh sát, chuyện Tịch Tư đánh người như vậy cô một chút cũng không có nói qua. Bà Ngôn ở trong điện thoại nói muốn Ngôn Nại lập tức về nước, mới ra khỏi nước chưa tới hai tháng, đã xảy ra chuyện. Sau khi bà nhìn thấy bài báo, thiếu chút nữa hồn cũng bị hù dọa bay mất, bà nói với Ngôn Nại, nếu như cô không mau về nhà, bà sẽ tự mình đến nước E đón cô. Ngôn Nại giải thích nói đã không sao, tên côn đồ bị cảnh sát bắt được, cô ở chỗ này còn có một bộ phim phải quay, tạm thời chưa thể trở về. Nhưng nói thế bà Ngôn cũng kiên quyết không đồng ý, Ngôn Nại không thể làm gì khác hơn là nhờ ba Ngôn giúp đỡ.
Tiếp theo Ngôn Nại còn chưa có để điện thoại xuống, Clarence cũng gọi điện thoại tới, cô đem lời mới vừa rồi cùng ba Ngôn nói lại cùng Clarence một lần, cũng để cho anh yên tâm, phía bên cô đã an toàn. Sau đó cô liên tục nhận nhiều cuộc điện thoại của bạn bè gọi hỏi thăm, chắc là khi tin tức truyền ra, bọn họ trong cùng một lúc thấy được, liền lập tức gọi điện thoại tới hỏi cô. Ngay cả Dung Quý Hàn cũng gọi điện thoại tới, anh ta nói với cô, anh có một người bạn có thể bảo vệ được cô . . . . . . Nói đến phần sau hắn nói người bạn kia tên là Tịch Tư · Bố Á Nặc! Ngôn Nại nghe xong oán giận nhìn người nào đó một cái, tên lưu manh hành hung này chính là anh ta trêu chọc tới đó? Chẳng lẽ Dung Quý Hàn không thấy có trên báo cóTịch Tư xuất hiện?
Sau khi Ngôn Nại trấn an tất cả bạn bè người thân, cô rốt cuộc có thể ăn được cơm tối, trở lại bàn ăn bên này. Cô nói với Lương Vũ Trạch, "Tôi qua điện thoại đã nói cùng với Clarence qua điên thoạirồi, sau khi anh về nước, có thể trực tiếp đi đến Ngôn thị, anh ta sẽ sắp xếp tốt cho các anh." Mấy người ba Ngôn cũng đều biết Lương Vũ Trạch đỡ đạn vì cô.
"Cám ơn cô!" Lương Vũ Trạch cảm kích nói, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng thành ba chữ này. Lần này tới nước E giải sầu, có thể gặp được Ngôn Nại thật tốt.
Ăn xong cơm tối, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Dĩ nhiên, người mệt chủ yếu là Ngôn Nại và Lương Vũ Trạch. Ngôn Nại cũng không còn sức nói chuyện phiếm cùng Lương Vũ Trạch, cô trở lại phòng ngủ tắm rửa, chuẩn bị lên giường ngủ, Tịch Tư liền đến, canh thời gian thật là chính xác.
"Hôm nay không ngờ hắn sẽ tới như vậy, để cho em bị sợ hãi." A D đã báo cáo với anh, An Đức Liệt bị anh ta "Xử lý" tốt lắm, hắn ta về sau cũng sẽ không tái xuất hiện nữa. Tịch Tư không có tự mình động thủ, không phải hắn ta còn là anh cả của anh sao? Vẫn luôn là hắn đang buộc anh, có một số việc anh thật sự là không muốnlàm.
"Người đó chính là annh cả của anh?" Ngôn Nại không có bỏ qua sắc lam trong đáy mắt của Tịch Tư lóe lên một tia buồn bã, đấu đá chém giết giữa người thân thật làm tổn thương người mà.
Tịch Tư gật đầu nói, "Uh, hắn chính là đại ca của anh, chẳng qua quan hệ của anh với hắn vẫn không tốt." Đâu chỉ là không tốt, nói là đối địch cũng không quá đáng rồi. "Hắn sẽ không lại xuất hiện nữa."
"Chuyện đã giải quyết rồi hả? Bây giờ tôi đã an toàn rồi đi." Điều Ngôn Nại quan tâm là vấn đề này, nếu chuyện như hôm nay lại đến mấy lần nữa, cô thật sự là không chịu nổi.
"Thuộc hạ của đại ca anh còn có một vài người, bọn họ rải rác ở bên ngoài, cho nên em bây giờ là tạm thời an toàn. . . . . ." Tịch Tư làm mặt dày nói, anh nghĩ muốn vào phòng, anh mới chỉ ở trong phòng Ngôn Nại được một buổi tối thôi.
"Chỉ cần đến không phải là đại ca của anh, những tiểu binh tiểu tướng kia anh có thể dễ dàng giải quyết, cho nên không cần anh theo sát bảo vệ tôi nữa!" Ngôn Nại hôm nay là thấy được bản lĩnh của anh, xác thực lợi hại. Bây giờ cô đã an toàn, cũng không cần cái gì bảo vệ bên người, anh muốn bảo vệ cô, ở bên ngoài coi chừng là được, không có đại ca của anh ta, cái chút thủ hạ kia biết Tịch Tư ở nơi này, ai còn đến tìm chết nữa. "Anh không còn việc gì đúng không? Tôi đi ngủ đây!" Cô thấy thật mệt nhọc.
"Không còn việc gì nữa." Tịch Tư vừa nói xong, Ngôn Nại đóng cửa phòng đóng lại. Anh nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, cô vẫn không muốn gặp anh.
Nước M, Tịch Tư đi theo Ngôn Nại cùng nhau đi buổi biểu diễn S. nirvanaqi là đặc sắc như thế nào, dưới đài fan mê ca hát là nhiệt tình điên cuồng như thế nào, không khí của hiện trường lên tới cực điểm nhu thế nào. . . . . . Tịch Tư vẫn đứng cách võ đài dường như không có cảm giác được, anh cũng chỉthấy mỗi Ngôn Nại ở trên sân khấu.
Ngôn Nại lần này thay đổi thường cô ở trên sân khấu biểu diễn tự đàn tự hát, nay cô đổi lại một thân váy chói mắt, chuẩn bị cho FANS của cô một kinh hỉ, cô muốn nhảy một đoạn vũ điệu nóng bỏng. Cô muốn dũng cảm thử một lần, trong buổi biểu diễn trước mặt nhiều người hâm mộ thế giới, muốn vừa hát vừa nhảy, kỹ năng hát đối với cô mà nói không là một vấn đề khó khăn. Lúc nhảy hô hấp sẽ ảnh hưởng đến lấy hơi để hát, cô còn phải đi theo nhịp âm nhạc mà ban nhạc phụ xướng nhảy. Cô vừa đến nước M, ở trong phòng đóng mấy ngày luyện tập, thầy dạy nhảy và mấy người S. nirvanaqi đều ở bên cạnh hướng dẫn cho cô.
Ca khúc quá nhanh cô theo không kịp, cô liền chọn một bài 《My humps》, đồng thời bọn họ còn có các phần khác hỗ trợ cho cô, bọn họ ở bên cạnh cô phối hợp nhảy cùng cô cùng nhau nhảy một khúc ca này, có thể che giấu cho cô qua những chỗ cô chưa tốt.
Âm nhạc vang lên, cô đứng ở trên bậc thang lên xuống từ từ dâng lên từ mặt bên dưới sân khấu, xuất hiện ở chính giữa vũ đài trước mặt của mọi người. Cô cố chịu cảm giác đau đớn trên chân do đi giày cao gót, nhảy lên bài nhảy mấy ngày nay cô đã tập luyện tốt. Bày ra một đoạn nhảy cá tính, là Phác Kha đã biên soạn, cô đứng ở trên đài nhảy theo nhịp âm nhạc, thân thể lay động, sự nhiệt tình của cô cùng sức sống làm người xem dưới đài kích động càng không ngừng la lên tên của cô, giờ khắc này cô cảm giác thân thể của cô không còn là mình, tràn đầy sức mạnh .
Ca khúc dài bốn phút rất nhanh sẽ kết thúc, sau khi âm nhạcbên dàn nhạc đệm dừng, Ngôn Nại thở hổn hển tự cho biểu diễn của mình lần này được tốt hoàn toàn, không có chỗ sơ hở, thuận lợi hoàn thành. Cô giao lưu ở trên sân khấu một chút cùng với khán giả, rồi giao sân khấu lại cho S. nirvanaqi.
Tịch Tư cũng đi theo Ngôn Nại đi ra phía sau khán đài, mấy ngày nay anh nhìn cô nhảy bài nhảy kia rất nhiều lần, anh nhìn không phải bài nhảy mà là cô.
Ngôn Nại mới vừa vào phía sau khán đài, muốn thay quần áo, trong mắt là một căn phòng trải đầy hoa hồng, tất cả đều là hoa hồng đỏ bày tỏ hâm mộ và chân thành. Ngôn Nại không đếm nổi chỗ này có bao nhiêu hoa, thật sự là nhiều lắm.
Cô cầm lên một tấm thiệp nhỏ kẹp trên hoa, thấy trên tấm thiệp có ghi tên người tặng hoa là Brady · Bồi Căn. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ độc giả "Dần khôn" đưa một chỗ lôi!
Edit: Đông Sương
Beta: lamnguyetminh + Đông Sương + Sakura Trang
Cảnh sát đến, nhà hàng Tây có người bị thương, Tịch Tư muốn xử lý An Đức Liệt, trước hết vẫn phải chờ cảnh sát làm hết trình tự. Chỉ có điều, đó không phải là chuyện mà Ngôn Nại cô cần quan tâm, nguy cơ giải trừ, cô muốn đưa Lương Vũ Trạch đến bệnh viện, anh ta cản một viên đạn thay cô, còn có miệng vết thương cần xử lý.
Đi cùng cảnh sát còn có ký giả, hai người Ngôn Nại và Lương Vũ Trạch bị cảnh sát đưa đến bệnh viện, dưới sự giám sát của nhân viên cảnh sát, miệng vết thương của Lương Vũ Trạch đã được xử lí tốt, mấy người Ngôn Nại còn phải tới cục cảnh sát lấy lời khai.
Lời khai của Ngôn Nại bỏ qua một vài tình hình thực tế trước đó, chỉ nói cô đang dùng cơm ở nhà hàng đột nhiên bị người ta tập kích, phía sau chính là miêu tả tình cảnh. Lời khai của Lương Vũ Trạch giống với Ngôn Nại, sau khi hai người tách ra cho lời khai, cùng đi ra khỏi cục cảnh sát. Trước cổng cục cảnh sát đã có rất nhiều ký giả đang đợi Ngôn Nại. Lúc cô ở nhà hàng, không có người nào nhận ra cô, nhưng đợi đến khi cô và Lương Vũ Trạch ra khỏi nhà hàng, thì ký giả ở bên ngoài lập tức nhận ra Ngôn Nại. Tất cả mọi người canh giữ ở cửa cục cảnh sát, là muốn tranh nhau phỏng vấn cô.
Ngôn Nại vốn là không thích ứng trả lời phóng viên, câu hỏi của bọn họ khiến cô đã giằng co một ngày càng thêm buồn bực không vui. Ngôn Nại một câu nói cũng không có trả lời, trực tiếp mà đi ra khỏi vòng vây các của các phóng viên, Lương Vũ Trạch theo ở đằng sau, bọn họ mặc kệ phóng viên đuổi theo ở phía sau, bắt một chiếc tắc xi trên quốc lộ rời khỏi cục cảnh sát.
"Anh đi đâu đây?" Vết thương Lương Vũ Trạch băng bó kỹ, đạn không có thương tổn được gân cốt, chăm sóc đoạn thời gian là có thể khỏe. Ngôn Nại rất cảm kích hắn vào lúc thời nguy hiểm đó có thể đem cô đẩy ra, đây không phải là mỗi một người đều có thể làm được, cô và hắn lúc trước còn có hiểu lầm đấy.
"Tôi ở tại khách sạn Mã Tư, tôi đưa cô về trước, rồi trở lại khách sạn, ngày mai tôi phải về nước rồi." Lương Vũ Trạch nhớ chuyện anh phải trải qua hôm nay, anh thấy lần này như vậy là đủ rồi. Về sau nếu như có người hỏi anh sự việc đã trải qua này, anh sẽ hình dung bằng chữ kinh hồn bạt vía, không biết dùng bốn chũ rung động lòng người này, bởi vì lúc ấy anh không có cảm thấy rung động, chỉ cảm thấy thật sợ hãi.
"Ở nước E anh có một mình, nếu không ở lại chỗ tôi một đêm đi, phòng tôi ở kia rất lớn, có mấy gian phòng ngủ." Thông minh hiểu được chuyện của người kia Tịch Tư còn chưa giải quyết được, để Lương Vũ Trạch một người ở khách sạn, cô không thế nào yên tâm. Nhà kia cũng là một mình cô ở, nhiều thêm một người cũng không sao, nếu như có nguy hiểm, Tịch Tư đồng thời bảo vệ hai người chắc không có vấn đề.
Lương Vũ Trạch ở dưới sự đề nghị của Ngôn Nại, anh đi khách sạn xách hành lý ra ngoài, trả phòng.
Về đến nhà, Ngôn Nại sắp xếp cho anh ta một gian phòng ngủ, là ở lầu hai. Lầu một chỉ có một gian phòng ngủ là của Tịch Tư, Ngôn Nại tin tưởng nhân phẩm của Lương Vũ Trạch, nếu như anh có ý nghĩ đối với cô làm cái gì, thì thời điểm ngay từ lúc mấy năm trước anh ta liền hiện nguyên hình rồi. Cô chuẩn bị phòng cho anh ta cách xa phòng ngủ cô nhất, cô tin tưởng anh ta, nhưng chỉ sợ anh ta sẽ suy nghĩ nhiều cô muốn cái kia với anh. . . . . .
Lương Vũ Trạch thoải mái ở trong nhà Ngôn Nại, không còn cùng cô đối đầu không ai nhường ai nữa Lương Vũ Trạch chính là một chàng trai thẳng thắn. Nói đến việc anh đang du lịch ở nước E, anh tâm sự, sau đó anh còn nói tình trạng gần đây của Ân Trạch bọn họ, tình cảnh của bọn họ ở làn giải trí rất khó khăn, là lên trời xuống đất đều không có lối đi.
"Lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu được quý trọng cùng nắm bắt. Lại trải qua qua, thất bại qua, mất đi, sau bị qua, mới hiểu rõ quý trọng." Lương Vũ Trạch thẳng thắn nói.
Ngôn Nại sau khi nghe xong, cô thật thưởng thức Ân Trạch này trong tình huống như vậy, vẫn như cũ duy trì bản tính của mình không bị quy tắc ngầm vòng giải trí hấp dẫn, cho nên mới vẫn bước tiếp là tiếp nối gian nan. Ngụy Hiểu Thiên cũng là một người như vậy, cô thích loại người kiêu ngạo có sự kiên trì và nguyên tắc kiên trì như vậy.
"Các anh trở lại đi, Ngôn thị hoan nghênh tổ hợp Ân Trạch trở lại." Ngôn Nại nghiêm túc nói, Lương Vũ Trạch và Ân Lê là Nghị thúc mang vào giải trí Ngôn thị, người Nghị thúc coi trọng, nhân phẩm như thế nào lại kém? Bọn họ chỉ là mất phương hướng một chút, lại nói cũng không hẳn chỉ là lỗi của bọn họ. Nếu cô ở một công ty đi làm, cấp trên của cô thường đối với cô quấy rầy, cô cũng sẽ hướng về phía công ty xin thôi việc, loại chuyện như vậy là rất khó chịu được, đó cũng là việc bình thường.
Lương Vũ Trạch nghe được Ngôn Nại nói trở lại, cô để cho bọn họ trở về Ngôn thị. . . . . .Ánh mắt của anh ửng đỏ, anh và Ân Lê là bao nhiêu lần hối hận, bao nhiêu lần nhớ lại ngày bọn họ vẫn còn ở Ngôn thị, bọn họ lúc ban đầu lên đường thuận gió giương buồm, những thứ kia từng chút từng chút ở trong đầu bọn họ thực sự rất rõ ràng rồi, bọn họ rất nhớ. Hôm nay nghe được cô một câu các anh trở lại đi, trong lòng của anh ta là vừa vui vẻ vừa khổ sở, còn có đầy bụng uất ức, uất ức là bọn họ mấy năm này bên ngoài trải quá lòng chua xót cùng khó khăn, lúc này anh cảm thụ vui buồn luân phiên không biết diễn tả thé nào.
Tổ hợp Ân Trạch từ ngôi sao giải trí ra ngoài về sau, vẫn không có ký hợp đồng cùng những công ty khác, bây giờ bọn họ có thể trở lại Ngôn thị, chuyện này với họ mà nói quá là chuyện quá tốt rồi. Bao nhiêu nghệ sĩ muốn đi vào vào Ngôn thị cũng còn không vào được, lời nói này của Ngôn Nại, Lương Vũ Trạch mừng rỡ cực kỳ, hắn nhất thời cảm động đến nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ hắn đồng ý. Tổ hợp Ân Trạch sắp trở lại công ty Ngôn thị rồi.
Tịch Tư trở lại, anh có thế lực cùng biện pháp, anh khiến A D đi giải quyết An Đức Liệt rồi, anh không cho phép sẽ có người làm hại đến Ngôn Nại tồn tại. Anh nhìn thấy một nam một nữ trên ghế sa lon đang trò chuyện hăng say, là anh ta cứu Ngôn Nại, anh nên cảm ơn anh ta. Khẩu cung của bọn họ ở cục cảnh sát anh đều xem, anh rất hối hận lúc ấy anh không có ở bên cạnh bảo vệ cô.
Lương Vũ Trạch cũng nhìn thấy Tịch Tư, ở phòng ăn cùng Ngôn Nại ăn cơm, sau lại tới anh hùng cứu mỹ nhân, người đàn ông này nhìn một cái cũng biết là người rất cường thế.
"Anh ta bây giờ là quản gia kiêm hộ vệ của tôi, Tịch Tư." Ngôn Nại giới thiệu, "Còn đây là bạn của tôi, Lương Vũ Trạch, anh ấy tối nay ở chỗ này ở một buổi tối."
Lương Vũ Trạch hướng Tịch Tư mới vừa vào cửa lễ phép chào hỏi, trong lòng hắn đang suy nghĩ, thì ra là anh ta là hộ vệ của cô ấy a! Không trách được bản lĩnh giỏi như vậy, người ta là chuyên nghiệp.
"Chào anh." Làm một quản gia xứng với danh hiệu, Tịch Tư từ trước đến giờ luôn khách khí chào hỏi khách đến nhà.
Cơm tối, bọn họ là gọi đồ ăn bên ngoài giao đến, Tịch Tư còn không có bản lãnh kia một mình nấu ra một bữa cơm. Ngôn Nại ngược lại không có chê cười anh, bởi vì chính cô cũng không làm được trong phòng bếp. Lương Vũ Trạch là ăn cái gì cũng không sao, khách tùy chủ tiện.
Ký giả nước E mặc dù không có phỏng vấn được Ngôn Nại, nhưng mà chuyện cô ở trong nhà hàng Tây bị súng tập kích vẫn lên báo, trên báo có nói chuyện cô cùng Lương Vũ Trạch từ nhà hàng Tây ra ngoài đi đến bệnh viện; còn có ở của cục cảnh sát, Ngôn Nại vẻ mặt không vui bỏ qua phóng viên một bên vội vã rời đi.
Có người chứng kiến tình hình trong phòng ăn lúc ấy xảy ra miêu tả lại. . . . . Thông qua phóng viên, những bài báo này đã truyền tin tức ra các quốc gia rồi.
Ngôn Nại đang ăn bữa ăn tối, điện thoại nhà liền gọi tới, đầu tiên là ba Ngôn hỏi thăm, cô đem tình huống đại khái cùng ba Ngôn nói một lần, đã giảm bớt đi một chút tình huống nguy hiểm, cô đem công lao giúp đõ đều nói đến trên người mộ người cảnh sát, chuyện Tịch Tư đánh người như vậy cô một chút cũng không có nói qua. Bà Ngôn ở trong điện thoại nói muốn Ngôn Nại lập tức về nước, mới ra khỏi nước chưa tới hai tháng, đã xảy ra chuyện. Sau khi bà nhìn thấy bài báo, thiếu chút nữa hồn cũng bị hù dọa bay mất, bà nói với Ngôn Nại, nếu như cô không mau về nhà, bà sẽ tự mình đến nước E đón cô. Ngôn Nại giải thích nói đã không sao, tên côn đồ bị cảnh sát bắt được, cô ở chỗ này còn có một bộ phim phải quay, tạm thời chưa thể trở về. Nhưng nói thế bà Ngôn cũng kiên quyết không đồng ý, Ngôn Nại không thể làm gì khác hơn là nhờ ba Ngôn giúp đỡ.
Tiếp theo Ngôn Nại còn chưa có để điện thoại xuống, Clarence cũng gọi điện thoại tới, cô đem lời mới vừa rồi cùng ba Ngôn nói lại cùng Clarence một lần, cũng để cho anh yên tâm, phía bên cô đã an toàn. Sau đó cô liên tục nhận nhiều cuộc điện thoại của bạn bè gọi hỏi thăm, chắc là khi tin tức truyền ra, bọn họ trong cùng một lúc thấy được, liền lập tức gọi điện thoại tới hỏi cô. Ngay cả Dung Quý Hàn cũng gọi điện thoại tới, anh ta nói với cô, anh có một người bạn có thể bảo vệ được cô . . . . . . Nói đến phần sau hắn nói người bạn kia tên là Tịch Tư · Bố Á Nặc! Ngôn Nại nghe xong oán giận nhìn người nào đó một cái, tên lưu manh hành hung này chính là anh ta trêu chọc tới đó? Chẳng lẽ Dung Quý Hàn không thấy có trên báo cóTịch Tư xuất hiện?
Sau khi Ngôn Nại trấn an tất cả bạn bè người thân, cô rốt cuộc có thể ăn được cơm tối, trở lại bàn ăn bên này. Cô nói với Lương Vũ Trạch, "Tôi qua điện thoại đã nói cùng với Clarence qua điên thoạirồi, sau khi anh về nước, có thể trực tiếp đi đến Ngôn thị, anh ta sẽ sắp xếp tốt cho các anh." Mấy người ba Ngôn cũng đều biết Lương Vũ Trạch đỡ đạn vì cô.
"Cám ơn cô!" Lương Vũ Trạch cảm kích nói, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng thành ba chữ này. Lần này tới nước E giải sầu, có thể gặp được Ngôn Nại thật tốt.
Ăn xong cơm tối, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Dĩ nhiên, người mệt chủ yếu là Ngôn Nại và Lương Vũ Trạch. Ngôn Nại cũng không còn sức nói chuyện phiếm cùng Lương Vũ Trạch, cô trở lại phòng ngủ tắm rửa, chuẩn bị lên giường ngủ, Tịch Tư liền đến, canh thời gian thật là chính xác.
"Hôm nay không ngờ hắn sẽ tới như vậy, để cho em bị sợ hãi." A D đã báo cáo với anh, An Đức Liệt bị anh ta "Xử lý" tốt lắm, hắn ta về sau cũng sẽ không tái xuất hiện nữa. Tịch Tư không có tự mình động thủ, không phải hắn ta còn là anh cả của anh sao? Vẫn luôn là hắn đang buộc anh, có một số việc anh thật sự là không muốnlàm.
"Người đó chính là annh cả của anh?" Ngôn Nại không có bỏ qua sắc lam trong đáy mắt của Tịch Tư lóe lên một tia buồn bã, đấu đá chém giết giữa người thân thật làm tổn thương người mà.
Tịch Tư gật đầu nói, "Uh, hắn chính là đại ca của anh, chẳng qua quan hệ của anh với hắn vẫn không tốt." Đâu chỉ là không tốt, nói là đối địch cũng không quá đáng rồi. "Hắn sẽ không lại xuất hiện nữa."
"Chuyện đã giải quyết rồi hả? Bây giờ tôi đã an toàn rồi đi." Điều Ngôn Nại quan tâm là vấn đề này, nếu chuyện như hôm nay lại đến mấy lần nữa, cô thật sự là không chịu nổi.
"Thuộc hạ của đại ca anh còn có một vài người, bọn họ rải rác ở bên ngoài, cho nên em bây giờ là tạm thời an toàn. . . . . ." Tịch Tư làm mặt dày nói, anh nghĩ muốn vào phòng, anh mới chỉ ở trong phòng Ngôn Nại được một buổi tối thôi.
"Chỉ cần đến không phải là đại ca của anh, những tiểu binh tiểu tướng kia anh có thể dễ dàng giải quyết, cho nên không cần anh theo sát bảo vệ tôi nữa!" Ngôn Nại hôm nay là thấy được bản lĩnh của anh, xác thực lợi hại. Bây giờ cô đã an toàn, cũng không cần cái gì bảo vệ bên người, anh muốn bảo vệ cô, ở bên ngoài coi chừng là được, không có đại ca của anh ta, cái chút thủ hạ kia biết Tịch Tư ở nơi này, ai còn đến tìm chết nữa. "Anh không còn việc gì đúng không? Tôi đi ngủ đây!" Cô thấy thật mệt nhọc.
"Không còn việc gì nữa." Tịch Tư vừa nói xong, Ngôn Nại đóng cửa phòng đóng lại. Anh nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, cô vẫn không muốn gặp anh.
Nước M, Tịch Tư đi theo Ngôn Nại cùng nhau đi buổi biểu diễn S. nirvanaqi là đặc sắc như thế nào, dưới đài fan mê ca hát là nhiệt tình điên cuồng như thế nào, không khí của hiện trường lên tới cực điểm nhu thế nào. . . . . . Tịch Tư vẫn đứng cách võ đài dường như không có cảm giác được, anh cũng chỉthấy mỗi Ngôn Nại ở trên sân khấu.
Ngôn Nại lần này thay đổi thường cô ở trên sân khấu biểu diễn tự đàn tự hát, nay cô đổi lại một thân váy chói mắt, chuẩn bị cho FANS của cô một kinh hỉ, cô muốn nhảy một đoạn vũ điệu nóng bỏng. Cô muốn dũng cảm thử một lần, trong buổi biểu diễn trước mặt nhiều người hâm mộ thế giới, muốn vừa hát vừa nhảy, kỹ năng hát đối với cô mà nói không là một vấn đề khó khăn. Lúc nhảy hô hấp sẽ ảnh hưởng đến lấy hơi để hát, cô còn phải đi theo nhịp âm nhạc mà ban nhạc phụ xướng nhảy. Cô vừa đến nước M, ở trong phòng đóng mấy ngày luyện tập, thầy dạy nhảy và mấy người S. nirvanaqi đều ở bên cạnh hướng dẫn cho cô.
Ca khúc quá nhanh cô theo không kịp, cô liền chọn một bài 《My humps》, đồng thời bọn họ còn có các phần khác hỗ trợ cho cô, bọn họ ở bên cạnh cô phối hợp nhảy cùng cô cùng nhau nhảy một khúc ca này, có thể che giấu cho cô qua những chỗ cô chưa tốt.
Âm nhạc vang lên, cô đứng ở trên bậc thang lên xuống từ từ dâng lên từ mặt bên dưới sân khấu, xuất hiện ở chính giữa vũ đài trước mặt của mọi người. Cô cố chịu cảm giác đau đớn trên chân do đi giày cao gót, nhảy lên bài nhảy mấy ngày nay cô đã tập luyện tốt. Bày ra một đoạn nhảy cá tính, là Phác Kha đã biên soạn, cô đứng ở trên đài nhảy theo nhịp âm nhạc, thân thể lay động, sự nhiệt tình của cô cùng sức sống làm người xem dưới đài kích động càng không ngừng la lên tên của cô, giờ khắc này cô cảm giác thân thể của cô không còn là mình, tràn đầy sức mạnh .
Ca khúc dài bốn phút rất nhanh sẽ kết thúc, sau khi âm nhạcbên dàn nhạc đệm dừng, Ngôn Nại thở hổn hển tự cho biểu diễn của mình lần này được tốt hoàn toàn, không có chỗ sơ hở, thuận lợi hoàn thành. Cô giao lưu ở trên sân khấu một chút cùng với khán giả, rồi giao sân khấu lại cho S. nirvanaqi.
Tịch Tư cũng đi theo Ngôn Nại đi ra phía sau khán đài, mấy ngày nay anh nhìn cô nhảy bài nhảy kia rất nhiều lần, anh nhìn không phải bài nhảy mà là cô.
Ngôn Nại mới vừa vào phía sau khán đài, muốn thay quần áo, trong mắt là một căn phòng trải đầy hoa hồng, tất cả đều là hoa hồng đỏ bày tỏ hâm mộ và chân thành. Ngôn Nại không đếm nổi chỗ này có bao nhiêu hoa, thật sự là nhiều lắm.
Cô cầm lên một tấm thiệp nhỏ kẹp trên hoa, thấy trên tấm thiệp có ghi tên người tặng hoa là Brady · Bồi Căn. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ độc giả "Dần khôn" đưa một chỗ lôi!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Đông Sương Beta: lamnguyetminh + Đông Sương + Sakura Trang
Cảnh sát đến, nhà hàng Tây có người bị thương, Tịch Tư muốn xử lý An Đức Liệt, trước hết vẫn phải chờ cảnh sát làm hết trình tự. Chỉ có điều, đó không phải là chuyện mà Ngôn Nại cô cần quan tâm, nguy cơ giải trừ, cô muốn đưa Lương Vũ Trạch đến bệnh viện, anh ta cản một viên đạn thay cô, còn có miệng vết thương cần xử lý.
Đi cùng cảnh sát còn có ký giả, hai người Ngôn Nại và Lương Vũ Trạch bị cảnh sát đưa đến bệnh viện, dưới sự giám sát của nhân viên cảnh sát, miệng vết thương của Lương Vũ Trạch đã được xử lí tốt, mấy người Ngôn Nại còn phải tới cục cảnh sát lấy lời khai.
Lời khai của Ngôn Nại bỏ qua một vài tình hình thực tế trước đó, chỉ nói cô đang dùng cơm ở nhà hàng đột nhiên bị người ta tập kích, phía sau chính là miêu tả tình cảnh. Lời khai của Lương Vũ Trạch giống với Ngôn Nại, sau khi hai người tách ra cho lời khai, cùng đi ra khỏi cục cảnh sát. Trước cổng cục cảnh sát đã có rất nhiều ký giả đang đợi Ngôn Nại. Lúc cô ở nhà hàng, không có người nào nhận ra cô, nhưng đợi đến khi cô và Lương Vũ Trạch ra khỏi nhà hàng, thì ký giả ở bên ngoài lập tức nhận ra Ngôn Nại. Tất cả mọi người canh giữ ở cửa cục cảnh sát, là muốn tranh nhau phỏng vấn cô.
******
Ngôn Nại vốn là không thích ứng trả lời phóng viên, câu hỏi của bọn họ khiến cô đã giằng co một ngày càng thêm buồn bực không vui. Ngôn Nại một câu nói cũng không có trả lời, trực tiếp mà đi ra khỏi vòng vây các của các phóng viên, Lương Vũ Trạch theo ở đằng sau, bọn họ mặc kệ phóng viên đuổi theo ở phía sau, bắt một chiếc tắc xi trên quốc lộ rời khỏi cục cảnh sát.
"Anh đi đâu đây?" Vết thương Lương Vũ Trạch băng bó kỹ, đạn không có thương tổn được gân cốt, chăm sóc đoạn thời gian là có thể khỏe. Ngôn Nại rất cảm kích hắn vào lúc thời nguy hiểm đó có thể đem cô đẩy ra, đây không phải là mỗi một người đều có thể làm được, cô và hắn lúc trước còn có hiểu lầm đấy.
"Tôi ở tại khách sạn Mã Tư, tôi đưa cô về trước, rồi trở lại khách sạn, ngày mai tôi phải về nước rồi." Lương Vũ Trạch nhớ chuyện anh phải trải qua hôm nay, anh thấy lần này như vậy là đủ rồi. Về sau nếu như có người hỏi anh sự việc đã trải qua này, anh sẽ hình dung bằng chữ kinh hồn bạt vía, không biết dùng bốn chũ rung động lòng người này, bởi vì lúc ấy anh không có cảm thấy rung động, chỉ cảm thấy thật sợ hãi.
"Ở nước E anh có một mình, nếu không ở lại chỗ tôi một đêm đi, phòng tôi ở kia rất lớn, có mấy gian phòng ngủ." Thông minh hiểu được chuyện của người kia Tịch Tư còn chưa giải quyết được, để Lương Vũ Trạch một người ở khách sạn, cô không thế nào yên tâm. Nhà kia cũng là một mình cô ở, nhiều thêm một người cũng không sao, nếu như có nguy hiểm, Tịch Tư đồng thời bảo vệ hai người chắc không có vấn đề.
Lương Vũ Trạch ở dưới sự đề nghị của Ngôn Nại, anh đi khách sạn xách hành lý ra ngoài, trả phòng.
Về đến nhà, Ngôn Nại sắp xếp cho anh ta một gian phòng ngủ, là ở lầu hai. Lầu một chỉ có một gian phòng ngủ là của Tịch Tư, Ngôn Nại tin tưởng nhân phẩm của Lương Vũ Trạch, nếu như anh có ý nghĩ đối với cô làm cái gì, thì thời điểm ngay từ lúc mấy năm trước anh ta liền hiện nguyên hình rồi. Cô chuẩn bị phòng cho anh ta cách xa phòng ngủ cô nhất, cô tin tưởng anh ta, nhưng chỉ sợ anh ta sẽ suy nghĩ nhiều cô muốn cái kia với anh. . . . . .
Lương Vũ Trạch thoải mái ở trong nhà Ngôn Nại, không còn cùng cô đối đầu không ai nhường ai nữa Lương Vũ Trạch chính là một chàng trai thẳng thắn. Nói đến việc anh đang du lịch ở nước E, anh tâm sự, sau đó anh còn nói tình trạng gần đây của Ân Trạch bọn họ, tình cảnh của bọn họ ở làn giải trí rất khó khăn, là lên trời xuống đất đều không có lối đi.
"Lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu được quý trọng cùng nắm bắt. Lại trải qua qua, thất bại qua, mất đi, sau bị qua, mới hiểu rõ quý trọng." Lương Vũ Trạch thẳng thắn nói.
Ngôn Nại sau khi nghe xong, cô thật thưởng thức Ân Trạch này trong tình huống như vậy, vẫn như cũ duy trì bản tính của mình không bị quy tắc ngầm vòng giải trí hấp dẫn, cho nên mới vẫn bước tiếp là tiếp nối gian nan. Ngụy Hiểu Thiên cũng là một người như vậy, cô thích loại người kiêu ngạo có sự kiên trì và nguyên tắc kiên trì như vậy.
"Các anh trở lại đi, Ngôn thị hoan nghênh tổ hợp Ân Trạch trở lại." Ngôn Nại nghiêm túc nói, Lương Vũ Trạch và Ân Lê là Nghị thúc mang vào giải trí Ngôn thị, người Nghị thúc coi trọng, nhân phẩm như thế nào lại kém? Bọn họ chỉ là mất phương hướng một chút, lại nói cũng không hẳn chỉ là lỗi của bọn họ. Nếu cô ở một công ty đi làm, cấp trên của cô thường đối với cô quấy rầy, cô cũng sẽ hướng về phía công ty xin thôi việc, loại chuyện như vậy là rất khó chịu được, đó cũng là việc bình thường.
Lương Vũ Trạch nghe được Ngôn Nại nói trở lại, cô để cho bọn họ trở về Ngôn thị. . . . . .Ánh mắt của anh ửng đỏ, anh và Ân Lê là bao nhiêu lần hối hận, bao nhiêu lần nhớ lại ngày bọn họ vẫn còn ở Ngôn thị, bọn họ lúc ban đầu lên đường thuận gió giương buồm, những thứ kia từng chút từng chút ở trong đầu bọn họ thực sự rất rõ ràng rồi, bọn họ rất nhớ. Hôm nay nghe được cô một câu các anh trở lại đi, trong lòng của anh ta là vừa vui vẻ vừa khổ sở, còn có đầy bụng uất ức, uất ức là bọn họ mấy năm này bên ngoài trải quá lòng chua xót cùng khó khăn, lúc này anh cảm thụ vui buồn luân phiên không biết diễn tả thé nào.
Tổ hợp Ân Trạch từ ngôi sao giải trí ra ngoài về sau, vẫn không có ký hợp đồng cùng những công ty khác, bây giờ bọn họ có thể trở lại Ngôn thị, chuyện này với họ mà nói quá là chuyện quá tốt rồi. Bao nhiêu nghệ sĩ muốn đi vào vào Ngôn thị cũng còn không vào được, lời nói này của Ngôn Nại, Lương Vũ Trạch mừng rỡ cực kỳ, hắn nhất thời cảm động đến nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ hắn đồng ý. Tổ hợp Ân Trạch sắp trở lại công ty Ngôn thị rồi.
Tịch Tư trở lại, anh có thế lực cùng biện pháp, anh khiến A D đi giải quyết An Đức Liệt rồi, anh không cho phép sẽ có người làm hại đến Ngôn Nại tồn tại. Anh nhìn thấy một nam một nữ trên ghế sa lon đang trò chuyện hăng say, là anh ta cứu Ngôn Nại, anh nên cảm ơn anh ta. Khẩu cung của bọn họ ở cục cảnh sát anh đều xem, anh rất hối hận lúc ấy anh không có ở bên cạnh bảo vệ cô.
Lương Vũ Trạch cũng nhìn thấy Tịch Tư, ở phòng ăn cùng Ngôn Nại ăn cơm, sau lại tới anh hùng cứu mỹ nhân, người đàn ông này nhìn một cái cũng biết là người rất cường thế.
"Anh ta bây giờ là quản gia kiêm hộ vệ của tôi, Tịch Tư." Ngôn Nại giới thiệu, "Còn đây là bạn của tôi, Lương Vũ Trạch, anh ấy tối nay ở chỗ này ở một buổi tối."
Lương Vũ Trạch hướng Tịch Tư mới vừa vào cửa lễ phép chào hỏi, trong lòng hắn đang suy nghĩ, thì ra là anh ta là hộ vệ của cô ấy a! Không trách được bản lĩnh giỏi như vậy, người ta là chuyên nghiệp.
"Chào anh." Làm một quản gia xứng với danh hiệu, Tịch Tư từ trước đến giờ luôn khách khí chào hỏi khách đến nhà.
Cơm tối, bọn họ là gọi đồ ăn bên ngoài giao đến, Tịch Tư còn không có bản lãnh kia một mình nấu ra một bữa cơm. Ngôn Nại ngược lại không có chê cười anh, bởi vì chính cô cũng không làm được trong phòng bếp. Lương Vũ Trạch là ăn cái gì cũng không sao, khách tùy chủ tiện.
Ký giả nước E mặc dù không có phỏng vấn được Ngôn Nại, nhưng mà chuyện cô ở trong nhà hàng Tây bị súng tập kích vẫn lên báo, trên báo có nói chuyện cô cùng Lương Vũ Trạch từ nhà hàng Tây ra ngoài đi đến bệnh viện; còn có ở của cục cảnh sát, Ngôn Nại vẻ mặt không vui bỏ qua phóng viên một bên vội vã rời đi.
Có người chứng kiến tình hình trong phòng ăn lúc ấy xảy ra miêu tả lại. . . . . Thông qua phóng viên, những bài báo này đã truyền tin tức ra các quốc gia rồi.
Ngôn Nại đang ăn bữa ăn tối, điện thoại nhà liền gọi tới, đầu tiên là ba Ngôn hỏi thăm, cô đem tình huống đại khái cùng ba Ngôn nói một lần, đã giảm bớt đi một chút tình huống nguy hiểm, cô đem công lao giúp đõ đều nói đến trên người mộ người cảnh sát, chuyện Tịch Tư đánh người như vậy cô một chút cũng không có nói qua. Bà Ngôn ở trong điện thoại nói muốn Ngôn Nại lập tức về nước, mới ra khỏi nước chưa tới hai tháng, đã xảy ra chuyện. Sau khi bà nhìn thấy bài báo, thiếu chút nữa hồn cũng bị hù dọa bay mất, bà nói với Ngôn Nại, nếu như cô không mau về nhà, bà sẽ tự mình đến nước E đón cô. Ngôn Nại giải thích nói đã không sao, tên côn đồ bị cảnh sát bắt được, cô ở chỗ này còn có một bộ phim phải quay, tạm thời chưa thể trở về. Nhưng nói thế bà Ngôn cũng kiên quyết không đồng ý, Ngôn Nại không thể làm gì khác hơn là nhờ ba Ngôn giúp đỡ.
Tiếp theo Ngôn Nại còn chưa có để điện thoại xuống, Clarence cũng gọi điện thoại tới, cô đem lời mới vừa rồi cùng ba Ngôn nói lại cùng Clarence một lần, cũng để cho anh yên tâm, phía bên cô đã an toàn. Sau đó cô liên tục nhận nhiều cuộc điện thoại của bạn bè gọi hỏi thăm, chắc là khi tin tức truyền ra, bọn họ trong cùng một lúc thấy được, liền lập tức gọi điện thoại tới hỏi cô. Ngay cả Dung Quý Hàn cũng gọi điện thoại tới, anh ta nói với cô, anh có một người bạn có thể bảo vệ được cô . . . . . . Nói đến phần sau hắn nói người bạn kia tên là Tịch Tư · Bố Á Nặc! Ngôn Nại nghe xong oán giận nhìn người nào đó một cái, tên lưu manh hành hung này chính là anh ta trêu chọc tới đó? Chẳng lẽ Dung Quý Hàn không thấy có trên báo cóTịch Tư xuất hiện?
Sau khi Ngôn Nại trấn an tất cả bạn bè người thân, cô rốt cuộc có thể ăn được cơm tối, trở lại bàn ăn bên này. Cô nói với Lương Vũ Trạch, "Tôi qua điện thoại đã nói cùng với Clarence qua điên thoạirồi, sau khi anh về nước, có thể trực tiếp đi đến Ngôn thị, anh ta sẽ sắp xếp tốt cho các anh." Mấy người ba Ngôn cũng đều biết Lương Vũ Trạch đỡ đạn vì cô.
"Cám ơn cô!" Lương Vũ Trạch cảm kích nói, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng thành ba chữ này. Lần này tới nước E giải sầu, có thể gặp được Ngôn Nại thật tốt.
Ăn xong cơm tối, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi. Dĩ nhiên, người mệt chủ yếu là Ngôn Nại và Lương Vũ Trạch. Ngôn Nại cũng không còn sức nói chuyện phiếm cùng Lương Vũ Trạch, cô trở lại phòng ngủ tắm rửa, chuẩn bị lên giường ngủ, Tịch Tư liền đến, canh thời gian thật là chính xác.
"Hôm nay không ngờ hắn sẽ tới như vậy, để cho em bị sợ hãi." A D đã báo cáo với anh, An Đức Liệt bị anh ta "Xử lý" tốt lắm, hắn ta về sau cũng sẽ không tái xuất hiện nữa. Tịch Tư không có tự mình động thủ, không phải hắn ta còn là anh cả của anh sao? Vẫn luôn là hắn đang buộc anh, có một số việc anh thật sự là không muốnlàm.
"Người đó chính là annh cả của anh?" Ngôn Nại không có bỏ qua sắc lam trong đáy mắt của Tịch Tư lóe lên một tia buồn bã, đấu đá chém giết giữa người thân thật làm tổn thương người mà.
Tịch Tư gật đầu nói, "Uh, hắn chính là đại ca của anh, chẳng qua quan hệ của anh với hắn vẫn không tốt." Đâu chỉ là không tốt, nói là đối địch cũng không quá đáng rồi. "Hắn sẽ không lại xuất hiện nữa."
"Chuyện đã giải quyết rồi hả? Bây giờ tôi đã an toàn rồi đi." Điều Ngôn Nại quan tâm là vấn đề này, nếu chuyện như hôm nay lại đến mấy lần nữa, cô thật sự là không chịu nổi.
"Thuộc hạ của đại ca anh còn có một vài người, bọn họ rải rác ở bên ngoài, cho nên em bây giờ là tạm thời an toàn. . . . . ." Tịch Tư làm mặt dày nói, anh nghĩ muốn vào phòng, anh mới chỉ ở trong phòng Ngôn Nại được một buổi tối thôi.
"Chỉ cần đến không phải là đại ca của anh, những tiểu binh tiểu tướng kia anh có thể dễ dàng giải quyết, cho nên không cần anh theo sát bảo vệ tôi nữa!" Ngôn Nại hôm nay là thấy được bản lĩnh của anh, xác thực lợi hại. Bây giờ cô đã an toàn, cũng không cần cái gì bảo vệ bên người, anh muốn bảo vệ cô, ở bên ngoài coi chừng là được, không có đại ca của anh ta, cái chút thủ hạ kia biết Tịch Tư ở nơi này, ai còn đến tìm chết nữa. "Anh không còn việc gì đúng không? Tôi đi ngủ đây!" Cô thấy thật mệt nhọc.
"Không còn việc gì nữa." Tịch Tư vừa nói xong, Ngôn Nại đóng cửa phòng đóng lại. Anh nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, cô vẫn không muốn gặp anh.
Nước M, Tịch Tư đi theo Ngôn Nại cùng nhau đi buổi biểu diễn S. nirvanaqi là đặc sắc như thế nào, dưới đài fan mê ca hát là nhiệt tình điên cuồng như thế nào, không khí của hiện trường lên tới cực điểm nhu thế nào. . . . . . Tịch Tư vẫn đứng cách võ đài dường như không có cảm giác được, anh cũng chỉthấy mỗi Ngôn Nại ở trên sân khấu.
Ngôn Nại lần này thay đổi thường cô ở trên sân khấu biểu diễn tự đàn tự hát, nay cô đổi lại một thân váy chói mắt, chuẩn bị cho FANS của cô một kinh hỉ, cô muốn nhảy một đoạn vũ điệu nóng bỏng. Cô muốn dũng cảm thử một lần, trong buổi biểu diễn trước mặt nhiều người hâm mộ thế giới, muốn vừa hát vừa nhảy, kỹ năng hát đối với cô mà nói không là một vấn đề khó khăn. Lúc nhảy hô hấp sẽ ảnh hưởng đến lấy hơi để hát, cô còn phải đi theo nhịp âm nhạc mà ban nhạc phụ xướng nhảy. Cô vừa đến nước M, ở trong phòng đóng mấy ngày luyện tập, thầy dạy nhảy và mấy người S. nirvanaqi đều ở bên cạnh hướng dẫn cho cô.
Ca khúc quá nhanh cô theo không kịp, cô liền chọn một bài 《My humps》, đồng thời bọn họ còn có các phần khác hỗ trợ cho cô, bọn họ ở bên cạnh cô phối hợp nhảy cùng cô cùng nhau nhảy một khúc ca này, có thể che giấu cho cô qua những chỗ cô chưa tốt.
Âm nhạc vang lên, cô đứng ở trên bậc thang lên xuống từ từ dâng lên từ mặt bên dưới sân khấu, xuất hiện ở chính giữa vũ đài trước mặt của mọi người. Cô cố chịu cảm giác đau đớn trên chân do đi giày cao gót, nhảy lên bài nhảy mấy ngày nay cô đã tập luyện tốt. Bày ra một đoạn nhảy cá tính, là Phác Kha đã biên soạn, cô đứng ở trên đài nhảy theo nhịp âm nhạc, thân thể lay động, sự nhiệt tình của cô cùng sức sống làm người xem dưới đài kích động càng không ngừng la lên tên của cô, giờ khắc này cô cảm giác thân thể của cô không còn là mình, tràn đầy sức mạnh .
Ca khúc dài bốn phút rất nhanh sẽ kết thúc, sau khi âm nhạcbên dàn nhạc đệm dừng, Ngôn Nại thở hổn hển tự cho biểu diễn của mình lần này được tốt hoàn toàn, không có chỗ sơ hở, thuận lợi hoàn thành. Cô giao lưu ở trên sân khấu một chút cùng với khán giả, rồi giao sân khấu lại cho S. nirvanaqi.
Tịch Tư cũng đi theo Ngôn Nại đi ra phía sau khán đài, mấy ngày nay anh nhìn cô nhảy bài nhảy kia rất nhiều lần, anh nhìn không phải bài nhảy mà là cô.
Ngôn Nại mới vừa vào phía sau khán đài, muốn thay quần áo, trong mắt là một căn phòng trải đầy hoa hồng, tất cả đều là hoa hồng đỏ bày tỏ hâm mộ và chân thành. Ngôn Nại không đếm nổi chỗ này có bao nhiêu hoa, thật sự là nhiều lắm.
Cô cầm lên một tấm thiệp nhỏ kẹp trên hoa, thấy trên tấm thiệp có ghi tên người tặng hoa là Brady · Bồi Căn. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: cảm tạ độc giả "Dần khôn" đưa một chỗ lôi!