Edit: Ishtar
Vệ Khanh sao có thể để cho cô một lần nữa không coi hắn ra gì mà công khai bỏ đi, liền nhanh chân đuổi theo. Chu Dạ nghe được bước chân phía sau, nhìn lại, liên tục lùi về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô. Tháng 8 âm lịch, trời có chút lạnh, trăng tròn, len lỏi chút ánh trăng chiếu trên mặt cô, nước mắt như hạt mưa sa, càng khiến lòng người thương cảm.
Cơn giận của Vệ Khanh nhất thời biến mất như chưa từng tồn tại, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Cãi nhau với bạn trai rồi chia tay sao?” Động tới nỗi đau của Chu Dạ.
Chu Dạ sợ hắn mưu đồ gây rối, vừa hận hắn chạm vào nỗi đau của mình, nổi giận đùng đùng nói: “Kiền khanh hà sự!” Sợ hắn lại đuổi theo, khiến mọi người chú ý, nhanh như chớp chạy đi.
Vệ Khanh đứng yên một chỗ, kìm lòng không được mà cười ra tiếng. Chu Dạ lúc chửi bậy cũng lôi điển cố ra mà nói. Thời Ngũ Đại[3], một bài từ của Phùng Duyên Kỷ khá nổi tiếng, trong đó có câu ” Phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì xuân thủy[4] “, Nam Đường trung chủ Lý Cảnh có một lần nói đùa: ” Xuy trứu nhất trì xuân thủy, kiền khanh hà sự[5]!” Chu Dạ sáng tạo nhanh nhẹn, dùng lời này châm chọc Vệ Khanh, mà vừa đúng trong tên tự của Vệ Khanh lại có một chữ “Khanh”, không thể khéo léo hơn. Bởi vì hắn hiểu được ngụ ý trong đó, cho nên nhịn không được cười cười.
Chu Dạ trở về ký túc xá, không có ai trong phòng. Mọi người đều đi ra ngoài mừng ngày lễ, có một đôi tình nhân còn ồn ào muốn đi Thiên An Môn xem kéo cờ. Giờ này còn đi xem kéo cờ, chẳng khác nào đi chịu tội, muốn đòi nửa cái mạng con nhà người ta đây mà. Người người tấp nập, dường như đi không chạm đất, lơ lửng giữa không trung.
Ký túc xá lập tức an tĩnh trở lại, có chút không quen. Chu Dạ ủ rũ nằm trên giường, trong miệng lẩm nẩm ” Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích. Sạ noãn hoàn hàn thì hậu, tối nan tương tức…..[6]” Thực cảm thấy có điểm thê lương. Vì thế bật máy tính lên xem “Võ lâm ngoại truyện”, phần đông diễn viên biểu diễn kỹ càng, chuyện xưa hài hước, làm người ta phải ôm bụng cười to, ưu phiền tạm vơi đi, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Vì thế trong buổi tối ngày quốc khánh, Thiên An <ôn pháo hoa bay đầy trời, giống như mưa tinh quang vậy, mà Chu Dạ một mình ở kí túc vừa xem “ Võ lâm ngoại truyện” vừa cười ầm ĩ, ngủ tới tối ngày hôm sau mới tỉnh dậy, lúc cô đầu bù tóc rồi ngóc đầu dậy thì đã là nửa đêm. Bên ngoài ban công, từng đợt gió vẫn thổi, ánh trăng rơi đầy bên sân, thật khó có thể ngủ tiếp được. Cô trằn trọc tới nửa đêm, thở dài, bắt chước Hách Tư Giai tự an ủi mình, ngày mai sẽ là một ngày mới.
Ngày cuối nghỉ lễ Quốc khánh, cô từ thư viện trở về gặp Lâm Phỉ đang xách một đống hành lý trong tay. Vội hỏi: “Ngươi về nhà sao? Có mang đồ ăn lên không thế?” Đa phần sinh viên nơi đây đều xa nhà, phần lớn đều tận dụng dịp nghỉ quốc khánh về nhà một chuyến..
Lâm Phỉ không chút khách khí đưa túi xách trên tay cho cô cầm, lau mồ hôi trên trán nói nói: “Không phải, mới từ Thượng Hải bay trở về, nóng muốn chết!”
Chu Dạ nhìn túi xách của bạn, cùng với valy là nguyên một bộ, sợ hãi kêu lên: “LV! Lâm Phỉ, ngươi rất xa xỉ! Nữ phá gia!”
Lâm Phỉ lộ ra biểu tình đắc ý, nói: “Được rồi, lần sau cho ngươi mượn dùng là được!” Chu Dạ vội vàng gật đầu, nàng còn chưa bao giờ được chạm vào một cái túi LV! Lại tiến lên hỏi: “Hành lý của ngươi ít thế thôi sao?”
Lâm Phỉ thản nhiên nói: “Không, có người mang bớt lên rồi.” Chu Dạ lập tức không lên tiếng, thức thời không tiếp tục truy vấn. Người có thể mua túi LV, không cần nói cũng biết. Lập tức chuyển đề tài: “Sao tự nhiên ngươi lại đi Thượng Hải? Du lịch?” Lâm Phỉ lắc đầu: “Làm sao mà được thảnh thơi như vậy. Có một công ty ở Thượng Hải tổ chức một buổi biểu diễn trang phục, trường mình có nhiều sinh viên khoa nghệ thuật đi cùng.”
Chu Dạ trong lòng nói thầm, người tặng cô ấy túi LV không phải là tới Thượng Hải mới quen biết đấy chứ. Cười: “Như vậy nhất định được thưởng rất nhiều tiền!” Lâm Phỉ lắc đầu: “Mua một bộ quần áo cũng không đủ. Trường học cùng người ta hợp tác, chúng ta đi cùng, hỗ trợ ý tứ, làm gì có được tiền đâu! Còn mệt muốn chết.”
Chu Dạ liền nói: “Coi như là lữ hành, vậy ngươi mau nhanh trở về nghỉ ngơi đi.” Đưa Lâm Phỉ đến dưới lầu một tòa kí túc khác, bị ngoắc lại: “Ngươi cùng lên phòng ta đi, ta chọn cho ngươi một món quà. Ở trong valy đó, nhìn xem có thích hay không!” Chu Dạ vừa nghe có quà, mặt mày hớn hở, cùng bạn cùng tiến lên lầu.
Sinh viên khoa nghệ thuật cùng với lưu học sinh, nghiên cứu sinh ở cùng một tòa nhà, cho phép ra vào thoải mái. Mỗi phòng có hai người, đều có máy sưởi, còn có phòng vệ sinh riêng, điều kiện so với dãy nhà cô ở tốt hơn rất nhiều rất nhiều, giá tự nhiên cũng đắt hơn rất nhiều rất nhiều.
Lâm Phỉ lật tới lật lui nửa ngày, tìm ra một cái hộp nhỏ màu xanh lam nhạt, mặt trên còn buộc lại một sợi ruy băng mỏng, thực tinh xảo. Nói: “Đây, cho ngươi đấy, xem có thích hay không.” Chu Dạ mở ra vừa thấy, là một đôi vòng tai rất lớn, lòe lòe tỏa sáng, khéo léo tinh tế, xem tính chất hẳn là bạch kim mạ bạc, nói: “Đắt lắm phải không?” Dù thế nào cũng phải vài trăm.
Lâm Phỉ tựa vào đầu giường, lười biếng nói: “Rất đẹp. Ta vừa thấy cái này, liền cảm thấy ngươi đeo rất đẹp. Sau đó một người bạn mua cho, quyết định đưa cho ngươi. Ta đeo không đẹp.” Chu Dạ biết, cô ấy là muốn mượn hoa hiến phật, chỉ cần có tình cảm là được, cần gì biết ai là người mua. Hứng trí đeo thử.
Lâm Phỉ ngồi bên cạnh ngắm, cười: “Vẫn là ta thật tinh mắt, rất hợp với làn da ngươi, không tin chính ngươi nhìn xem.” Chu Dạ rất vui vẻ, nói muốn mời cô ăn cơm. Lâm Phỉ nằm xuống giường, hữu khí vô lực nói: “Lần sau đi, giờ ta chỉ muốn ngủ. Rất mệt mỏi.” Chu Dạ giúp nàng đóng cửa đi ra ngoài.
Chu Dạ cùng Lâm Phỉ, Tất Thu Tĩnh bất luận là tác phong, thói quen, cách sống đều hoàn toàn khách nhau, tính cách, nhân sinh quan cũng một trời một vực, nhưng vẫn có thể ở chung một chỗ với nhau, nguyên nhân ở chỗ cô là một người đơn giản, rất nhiều chuyện cũng không xem như nghiêm trọng. Nhưng dù đơn giản tới đâu cũng phải có ranh giới của nó, tuyệt đối không vượt qua. Bất kể là đối nhân, đối sự, thái độ với tiền tài vật chất đều như thế, không phải không theo đuổi, mà vì cô là người biết chừng mực.
Đó gọi là tự biết giả minh, biết nhân giả trí. Cô dù cho không làm được, nhưng luôn luôn cảnh giác chính mình.
Ngay cả biết khi biết Vệ Khanh có ý không tốt với mình, cuối tuần cô vẫn tới “Vương triều” làm. Cô không nợ tiền hắn, sợ cái gì, thản nhiên không ngại.
Khách tới đặc biệt nhiều, không rảnh để thở. Có người khách uống say, lại thấy cô khí chất độc đáo, tuổi trẻ xinh đẹp, liền nổi sắc tâm, ôm chặt thắt lưng cô, khiến cô không thể động đậy. Chu Dạ rất muốn đập cái khay vào đầu hắn, đổ hai ly rượu lên đầu hắn, dám lộ ra bản mặt cầm thú tới đây! Thật không phải là người.
Ở mặt ngoài khách khách khí khí có lệ, bất động thanh sắc tưởng rời đi, không nghĩ tới có người khách khác cản đường đi của cô. Những người này đã say rượu, không còn phân biệt được gì, xem ra có vẻ phiền toái. Vì thế nháy mắt với nữ phục vụ bên cạnh kêu Thịnh tổng ra giải quyết vị khách này.
Một người xiêu vẹo đứng lên, cầm ly rượu cứng rắn muốn ép cô uống. Chu Dạ nghĩ rằng, mình cũng không phải là gái tiếp khách, vì sao phải uống, vì thế chối từ, giọng điệu cũng có chút không tốt. Người nọ thấy cô thế nào cũng không chịu uống, nổi giận, đem rượu hắt vào mặt cô. Cô nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn không tránh bị mấy giọt rượu rớt vào người.
Lửa giận tăng vọt, “bốp” một tiếng, hung hăng tát cho người kia một cái, lớn tiếng quát: “Mọi người đến đây để thư giãn, anh muốn gì hả?” giọng nói lớn khiến mọi người chú ý.
Người nọ bị cô gái cho một bạt tai, vô cùng mất mặt, không khỏi thẹn quá thành giận, liền muốn động thủ. Chu Dạ biết thời thế, quay đầu bỏ chạy. Cô cũng không phải đứa ngốc, ngồi chờ bị đánh. Không may chạy được vài bước, liền đâm sầm vào lồng ngực một người.
Vệ Khanh cười cười: “Vừa đến đã được chứng kiến một màn hay.” Đem cô đẩy ra phía sau lưng, liếc mắt một cái, đám người đi cùng Vệ Khanh cũng không phỉa thiện nam tín nữ, đồng loạt xông lên.
Gã khách vừa rồi nhìn thấy đám người của Vệ Khanh người đông thế mạnh, lai lịch không nhỏ, rượu tỉnh một nửa, chần chờ không dám tiến lên. Vệ Khanh là ai chứ, không có việc gì làm, còn phải đi gây chuyện cho đỡ nhàm chán, huống chi đã để ý, lại không buông tha cho người nào đó, sao lại dễ dàng buông tha cho cái gã say rượu này được. Liền vung tay lên, mắt thấy đôi bên chuẩn bị xông vào đánh nhau.
Thịnh tổng bên cạnh mồ hôi lạnh rơi đầy trán đứng ra điều đình, “Vệ thiếu, coi như nể mặt tôi, bỏ qua đi.” Một khi cảnh sát tới, Vệ Khanh không sợ, nhưng hắn thì không chịu nổi.
Vệ Khanh quay đầu, thấy Chu Dạ sắc mặt trắng bệch, đứng yên lặng trong góc, thật đáng thương, cái người vừa nãy lớn tiếng đánh người đã biến đi đâu mất. Nghĩ rằng như vậy là đủ rồi, chẳng may đánh nhau thật, cô sẽ càng sợ hãi hơn, vì thế vẫy tay: “Đừng để tao nhìn thấy bọn mày một lần nữa.” Những người đó như được lệnh đại xá, tránh không kịp, chen chúc mà ra. Chỉ một loáng đã đi sạch.
Vệ Khanh rót rượu đưa cho cô, trấn an nói: “Đừng sợ, uống ly rượu vào, sẽ bình tĩnh hơn.” Rất cẩn thận quan tâm cô. Có cảm giác như bạch mã hoàng tử, anh hùng cứu mỹ nhân, Chu Thị giờ phút này, không phải không cảm kích. Cô đánh người xong mới biết sợ, nếu không phải có Vệ Khanh ra tay, chuyện này không biết còn dẫn tới đâu, hậu quả thật khó lường. Vì thế nâng chén, tự đáy lòng nói: “Thật sự là cám ơn anh.”
Vệ Khanh lấy khăn ra, “Ừ, lau đi, ướt hết rồi.” Những giọt rượu theo cằm chảy xuống cổ áo, trước ngực như ẩn như hiện, phong cảnh kiều diễm, khiến người ta mơ màng. Chu Dạ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về vụ việc vừa rồi, trái tim băng giá, không buồn xem xét. Vệ Khanh vốn không phải người tốt, thấy tình cảnh như vậy, không khỏi miệng khô lưỡi nóng. Vội vàng uống một ngụm rượu, đem xúc động áp chế đi. Hắn dù là tiểu nhân, cũng không lợi dụng lúc người khác khó khăn mà uy hiếp.
Hắn đứng lên, đề nghị: “Tôi nghĩ em quá sợ hãi rồi, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi.” Thịnh tổng cũng biết chuyện cô bị hắt rượu, rất rộng rãi cho cô trở về nghỉ ngơi, tiền lương vẫn tính như cũ. Xem như trong họa có phúc.
Chu Dạ quay về phòng nghỉ tháo trang sức thay quần áo, mặc áo pull, quần jean, đeo balo trên vai, lập tức trở về hơi thở thanh thuần, thoạt nhìn giống như học sinh trung học. Mới từ cửa sau đi ra, đã thấy Vệ Khanh chờ ở cửa, kéo tay nàng: “Muộn quá rồi, em là con gái, đi đường một mình không an toàn. Tôi đưa em về, đi thôi.” Trải qua một buổi tối như hôm nay, cô không còn sức mà cự tuyệt.
Ở trên xe, Chu Dạ nhớ ra là phải trả lại cho hắn cái vòng cổ, nhưng nàng lại để ở ngăn kéo trong phòng, sợ mất còn cố ý mua một cái khóa. Ngẫm nghĩ, phải tìm cơ hội trả lại cho hắn mới được. Vô duyên vô cớ lấy đồ của hắn, cho dù hắn không để ý, đối với hắn không đáng giá, nhưng với cô, quan trọng hơn, chính là cảm giác bất an.
Chu Dạ bảo hắn dừng xe ở xa trường, cô rất sợ bị người quen nhìn thấy, rước lấy những lời lẽ phiền toái. Trường nàng lắm kẻ buôn chuyện, tốt nhất chính mình bảo vệ mình cho tốt. Vệ Khanh hiểu được tâm tư của cô, không nói gì, lẳng lặng dừng xe.
Chu Dạ lại nói lời cảm tạ, muốn rời đi. Vệ Khanh nói: “Chu Dạ, đợi chút.” Hắn không có gọi cô là Tây Tây, mà là gọi cô là Chu Dạ, thái độ đã khác trước.
Từ phía sau xe lấy ra một đồ vật đưa cho cô. Chu Dạ không nhận, hỏi: “Là cái gì vậy?” Vệ Khanh cười: “Yên tâm, vốn là đồ của em.” Xem ra là một bức họa được cuộn tròn lại.
Chu Dạ nhíu mày, tháo sợi ruy băng đỏ, chậm rãi mở ra, dĩ nhiên là chính là bực tự “Hậu Xích Bích phú” chính cô tự viết, cô vốn nghĩ là không cần, không ngờ Vệ Khanh đem về trang hoàng lại. Liếc mắt một cái xuống dưới, phát hiện dòng chữ cuối cùng “chúc mừng sinh nhật Lý Minh Thành” đã không còn, chỉ lưu lại “Thi Thi – Bắc Kinh”. Không biết là dùng cách gì xóa đi. Đèn trong xe mờ mờ nên cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm.
Cô có chút hốt hoảng, nghĩ đến Lý Minh Thành, trong lúc nhất thời cũng không biết cảm giác ra sao. Vệ Khanh muốn làm người tốt, thật sự là làm người ta khó có thể cự tuyệt. Hắn quan sát nét mặt người ta mà nói, thế nên mới nói trúng tim đen, tiếu ngạo tình trường.
Vệ Khanh cười: “Cái này không phải em viết rất lâu sao? Chỉ cần chỉnh một vài chỗ, hi vọng không làm hỏng mất trọng điểm. Ném đi thì thật đáng tiếc, bằng không đem về cất đi làm kỉ niệm.”
Chu Dạ cuộn bức tranh lại, nói: “Vệ tiên sinh, thật sự là cám ơn anh.”
Vệ Khanh nhíu mày, “Ủa, em cảm ơn tôi vì chuyện gì vậy?” Liếc mắt nàng một cái, lại có ý tán tỉnh.
Chu Dạ nghiêm nghị nói: “Cám ơn anh hôm nay giải vây giúp tôi, còn có đưa tôi trở về, đương nhiên ——” chỉ chỉ bức họa trên tay, “Còn có cái này!” Hắn nếu lấy lễ đối đãi, cô tự nhiên cũng dùng lễ đáp lại. Hắn nếu đã có ý không tốt, đương nhiên cô cũng không khách khí, nàng tự nhiên lấy lễ hồi chi. Có một câu hát như thế nào nhỉ, …à, bạn bè tới thì có rượu ngon, chó sói tới ắt có súng săn.
Tuy Chu Dạ học vẽ, có khí chất nghệ thuật, nhưng vẫn là người có lý trí, không phải là tư tưởng phóng khoáng quá mức của dân làm nghệ thuật, mọi chuyện luôn rõ ràng, không dễ bị xúc động làm ảnh hưởng. Về tính cách này, chịu ảnh hưởng quá sâu của Lý Minh Thành.
Vệ Khanh không có hành động gì thêm, có chừng có mực. Chúc ngủ ngon xong, liền quay đầu rời đi.
Trở lại phòng ngủ, Lưu Nặc nói ngày mai họp lớp, một tiếng oán than dậy trời đất, đều nói không có việc gì thì họp lớp làm gì. Chu Dạ trước đó hỏi thăm: “Giáo sư có nói là có chuyện gì không?” Lưu Nặc lắc đầu: “Còn có thể có chuyện gì! Vẫn như mọi lần, giao bài tập, làm công tác tư tưởng, có cái gì đâu chứ.” Cô cũng cảm thấy bực mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám trạch nữ lớp 804 không thể không thức dậy, vừa đi lên giảng đường vừa than thở. Rất nhiều người có thói quen thức tới 3,4 giờ sáng, bình thường chưa tới 12h chưa rời giường. Mà hôm nay 8h đã phải tới phòng học, một đám buồn ngủ, tinh thần uể oải không phấn chấn.
Tiếu giáo sư vỗ bục giảng rống to: “Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh! Buổi tối làm gì hả! Sáng bảnh mắt rồi mà một chút tinh thần đều không có, còn ra thể thống gì! Cũng không biết những người tuổi trẻ các người làm gì nữa…” Tiếu giáo sư là giảng viên chuyên phụ đạo, bình thường cũng làm công tác tư tưởng, giải quyết vấn đề học tập cùng với một số vấn đề trong cuộc sống, tận tâm tẫn lực, mỗi tội là nói hơi nhiều. Nếu là giảng viên chuyên nghiệp khoa mỹ thuật tạo hình, chỉ sợ còn cá tính hơn cả đám sinh viên.
Lời dạo đầu là nói mọi người ngáp mấy ngày liền. Tiếu lão nhân hãy còn nói tiếp: “Tốt lắm, các ngươi đều sinh viên năm thứ tư, cũng nên lo lắng cho tiền đồ cá nhân đi. Nếu muốn làm nghiên cứu sinh, thì phải nhanh hiểu rõ cơ sở, nhanh tay nắm chặt cơ hội,thời gian đã không còn kịp nữa rồi; còn muốn tìm việc cũng nên chuẩn bị hồ sơ, chuẩn bị phỏng vấn. Còn có nhà trường cho lựa chọn những môn tự chọn, ai còn thiếu học phần thì nhanh chân đi đăng ký, đừng để tới lúc cuối cùng không được tốt nghiệp…” Do dự, kỷ kỷ méo mó, lề mề nói hết.
Chu Dạ cảm thấy Tiếu lão nhân cũng thật sự là tận tình khuyên bảo, làm phụ đạo viên cũng không dễ dàng nha. Nhìn đám bạn cùng lớp, nếu không phải đang đeo tai nghe, cũng là nằm úp mặt xuống bàn, ngủ tiếp, khẽ thở dài một hơi, còn không chịu nghe những công việc mà Tiếu lão nhân nhắc nhở nữa. Cuối cùng, Tiếu lão nhân chốt hạ một câu: “Lớp ta còn có ai chưa nộp học phí không? Mau đi nộp học phí, nhà trường đã có công văn, không nộp học phí không cho tốt nghiệp, lúc đó đừng có oán trách gì nha. Mấy người các ngươi, to gan lớn mật, đừng có cầm tiền trong tay rồi mà có ý đồ gì khác, mai chạy lên phòng tài vụ nộp học phí, nghe chưa!”
Trường bọn họ từng có một sự kiên, có một nam sinh cầm tiền học phí nhà gửi lên rồi nhưng không chịu đóng, trường giục ba bốn lần, kéo dàu tới kỳ cuối còn chậm chạp không chịu đóng, nhà trường đành gọi điện về nhà cho gia đình giải quyết. Chuyện kia bị lộ ra, sinh viên đó bị gia đình cho một trận nên thân.
Họp lớp kết thúc, Chu Dạ đau khổ ngồi ở thư viện tính toán sổ sách. Tất Thu Tĩnh bước vào nhìn thấy cô, sửng sốt nói: “Ủa, hôm nay mặt trời mọc phía tây nha. Ngươi tự nhiên đến tự học, không phải bị ốm đấy chứ?”
Chu Dạ liếc bạn một cái: “Thư viện này của ngươi sao? Ta không thể đến chắc?” Tất Thu Tĩnh nhún vai, “Đương nhiên có thể đến, hoan nghênh ngươi tới.” Rồi tìm một vị trí ở bên cạnh cô ngồi xuống, thấy cô cắn bút, hỏi: “ Sao vậy, có chuyện gì à? Sao lại suy nghĩ nhiều thế?”
Chu Dạ thở dài, hỏi: “Học phí khoa ngươi là bao nhiêu?” Tất Thu Tĩnh kỳ quái, “Hỏi cái này làm gì chứ? Chỉ là học phí mà nói không đến 5000. So với các đại học bình thường khác cũng không khác biệt lắm.”
Chu Dạ lắc đầu, “Học phí khoa ta mà giống khoa ngươi thì thật tốt biết bao.” Như thế cô cũng sẽ không phải đau đầu. Tất Thu Tĩnh nhún vai: “Học phí nghệ thuật đều đắt. Các ngươi phải nộp bao nhiêu?” Chu Dạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Linh tinh tổng cộng các thứ khác đại khái là gấp ba lần bên ngươi.”
Trên người nàng chỉ có không đến năm ngàn, cho dù hơn nữa không biết khi nào mới có thể lấy đến được năm ngàn tiền học bổng Vân Mã, vẫn còn thiếu nhiều. Mà cô có phải chỉ chi tiêu cuộc sống không đâu, còn tiền giấy, bút mực, thuốc màu, sách, mọi thứ phải dùng đến tiền, thật sự là đáng ghét. Nếu lấy được tám ngàn tiền học bổng quốc gia, sự tình đã thoải mái rất nhiều. Ai bảo chính mình thua kém, lúc xét tổng điểm, điểm tiếng Anh lại kém người ta.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy dị thường hổ thẹn, không lấy được học bổng quốc gia dường như làm cô không thể ngẩng đầu lên, không có mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão. Nói tới thành tích tiếng Anh của cô, làm sao có thể trở thành nghiên cứu sinh! Mỹ viện Thanh Hoa cũng đừng mơ nghĩ tới, chính là bản giáo nghiên cứu sinh, tiếng Anh chưa qua cấp bốn, phỏng chừng cũng có chút mơ mộng. Cô thấy đau đầu nhức óc kinh khủng.
Vì thế Chu Dạ hạ quyết tâm, nhất định phải đề cao thành tích tiếng Anh. Cô không đủ tiền đăng ký học ở lớp “ Tân Đông Phương”, đành mỗi ngày dậy sớm học một tiếng, nghe nhiều tiếng Anh một chút, học nhiều từ đơn hơn, kiên trì hết 12 tháng, có thể qua được cấp bốn. Cứ nghĩ tới là lại thấy mất mặt.
[3]: Ngũ Đại Thập Quốc (907-960) là một thời kỳ chính biến trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi nhà Đường sụp đổ và kết thúc khi nhà Tống xuất hiện. Trong suốt thời kỳ này, 5 triều đại đã thay nhau tồn tại ở vùng lưu vực sông Hoàng Hà và hơn 12 nhà nước độc lập đã được xây dựng chủ yếu ở vùng đất Hoa Trung, Hoa Nam và một phần Hoa Bắc.
[4]: đây là 1 câu trong bài Yết Kim Môn của Phùng Duyên Kỷ (904-960)
Bản gốc:
謁金門
風乍起,
吹皺一池春水。
閒引鴛鴦芳徑裡,
手挼紅杏蕊。
斗鴨闌干獨倚,
碧玉搔頭斜墜。
終日望君君不至,
舉頭聞鵲喜。
Hán Việt:
Yết kim môn
Phong sạ khởi,
Xuy trứu nhất trì xuân thuỷ.
Nhàn dẫn uyên ương phương kính lý,
Thủ noa hồng hạnh nhị.
Đấu áp lan can độc ỷ,
Bích ngọc tao đầu tà truỵ.
Chung nhật vọng quân quân bất chí,
Cử đầu văn thước hỉ.
[5]: liên quan gì tới khanh? ý bảo đối phương rỗi hơi lo chuyện thiên hạ, thích chõ mũi vào chuyện của người khác (干卿何事 là “liên quan gì tới khanh?” là lời của Lý Cảnh nói với Phùng Duyên Kỷ)
[6] Đây là mấy câu thơ trong bài Thanh Thanh Mạn của Lý Thanh Chiếu (1084-1151)
Bản gốc:
聲聲慢
尋尋覓覓,
冷冷清清,
淒淒慘慘戚戚。
乍暖還寒時候,
最難將息。
三杯兩盞淡酒,
怎敵他、晚來風急!
雁過也,
正傷心,
卻是舊時相識。
滿地黃花堆積,
憔悴損,
如今有誰堪摘?
守著窗兒,
獨自怎生得黑!
梧桐更兼細雨,
到黃昏、點點滴滴。
這次第,
怎一個愁字了得!
Hán Việt:
Thanh thanh mạn
Tầm tầm mịch mịch,
Lãnh lãnh thanh thanh,
Thê thê thảm thảm thích thích.
Sạ noãn hoàn hàn thì hậu,
Tối nan tương tức.
Tam bôi lưỡng trản đạm tửu,
Sạ địch tha vãn lai phong cấp!
Nhãn quá dã,
Chính thương tâm,
Khước thị cựu thì tương thức.
Mãn địa hoàng hoa đôi tích,
Tiều tuỵ tổn,
Như kim hữu thuỳ kham trích?
Thủ trước song nhi,
Độc tự tránh sinh đắc hắc!
Ngô đồng cánh kiêm tế vũ,
Đáo hoàng hôn, điểm điểm trích trích.
Giá thứ đệ,
Tránh nhất cá sầu tự liễu đắc.
Dịch thơ: (bản dịch của Lily)
Thanh Thanh Mạn
Tìm tìm kiếm kiếm,
Lạnh lạnh nhạt nhạt,
Thảm thảm thương thương nhớ nhớ
Chợt ấm lên sau lại rét,
Thật khó thích ứng,
Đôi ba ly rượu nhàn nhạt
Nào chống nổi gió chiều hung hăng
Nhạn bay ngang,
Đang đau lòng
Có còn nhớ bạn cũ này.
Mặt đất hoa vàng tràn ngập,
Nỗi khốn khổ
Giờ đây còn ai đỡ đần?
Người đợi bên song,
Chỉ một thân tối dường nào!
Ngô đồng đứng dưới mưa phùn
Đến hoàng hôn nước nhỏ tí tách
Là vậy đấy
Một chữ sầu ghê gớm lắm sao!
Vệ Khanh sao có thể để cho cô một lần nữa không coi hắn ra gì mà công khai bỏ đi, liền nhanh chân đuổi theo. Chu Dạ nghe được bước chân phía sau, nhìn lại, liên tục lùi về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô. Tháng 8 âm lịch, trời có chút lạnh, trăng tròn, len lỏi chút ánh trăng chiếu trên mặt cô, nước mắt như hạt mưa sa, càng khiến lòng người thương cảm.
Cơn giận của Vệ Khanh nhất thời biến mất như chưa từng tồn tại, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Cãi nhau với bạn trai rồi chia tay sao?” Động tới nỗi đau của Chu Dạ.
Chu Dạ sợ hắn mưu đồ gây rối, vừa hận hắn chạm vào nỗi đau của mình, nổi giận đùng đùng nói: “Kiền khanh hà sự!” Sợ hắn lại đuổi theo, khiến mọi người chú ý, nhanh như chớp chạy đi.
Vệ Khanh đứng yên một chỗ, kìm lòng không được mà cười ra tiếng. Chu Dạ lúc chửi bậy cũng lôi điển cố ra mà nói. Thời Ngũ Đại[3], một bài từ của Phùng Duyên Kỷ khá nổi tiếng, trong đó có câu ” Phong sạ khởi, xuy trứu nhất trì xuân thủy[4] “, Nam Đường trung chủ Lý Cảnh có một lần nói đùa: ” Xuy trứu nhất trì xuân thủy, kiền khanh hà sự[5]!” Chu Dạ sáng tạo nhanh nhẹn, dùng lời này châm chọc Vệ Khanh, mà vừa đúng trong tên tự của Vệ Khanh lại có một chữ “Khanh”, không thể khéo léo hơn. Bởi vì hắn hiểu được ngụ ý trong đó, cho nên nhịn không được cười cười.
Chu Dạ trở về ký túc xá, không có ai trong phòng. Mọi người đều đi ra ngoài mừng ngày lễ, có một đôi tình nhân còn ồn ào muốn đi Thiên An Môn xem kéo cờ. Giờ này còn đi xem kéo cờ, chẳng khác nào đi chịu tội, muốn đòi nửa cái mạng con nhà người ta đây mà. Người người tấp nập, dường như đi không chạm đất, lơ lửng giữa không trung.
Ký túc xá lập tức an tĩnh trở lại, có chút không quen. Chu Dạ ủ rũ nằm trên giường, trong miệng lẩm nẩm ” Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích. Sạ noãn hoàn hàn thì hậu, tối nan tương tức…..[6]” Thực cảm thấy có điểm thê lương. Vì thế bật máy tính lên xem “Võ lâm ngoại truyện”, phần đông diễn viên biểu diễn kỹ càng, chuyện xưa hài hước, làm người ta phải ôm bụng cười to, ưu phiền tạm vơi đi, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Vì thế trong buổi tối ngày quốc khánh, Thiên An <ôn pháo hoa bay đầy trời, giống như mưa tinh quang vậy, mà Chu Dạ một mình ở kí túc vừa xem “ Võ lâm ngoại truyện” vừa cười ầm ĩ, ngủ tới tối ngày hôm sau mới tỉnh dậy, lúc cô đầu bù tóc rồi ngóc đầu dậy thì đã là nửa đêm. Bên ngoài ban công, từng đợt gió vẫn thổi, ánh trăng rơi đầy bên sân, thật khó có thể ngủ tiếp được. Cô trằn trọc tới nửa đêm, thở dài, bắt chước Hách Tư Giai tự an ủi mình, ngày mai sẽ là một ngày mới.
Ngày cuối nghỉ lễ Quốc khánh, cô từ thư viện trở về gặp Lâm Phỉ đang xách một đống hành lý trong tay. Vội hỏi: “Ngươi về nhà sao? Có mang đồ ăn lên không thế?” Đa phần sinh viên nơi đây đều xa nhà, phần lớn đều tận dụng dịp nghỉ quốc khánh về nhà một chuyến..
Lâm Phỉ không chút khách khí đưa túi xách trên tay cho cô cầm, lau mồ hôi trên trán nói nói: “Không phải, mới từ Thượng Hải bay trở về, nóng muốn chết!”
Chu Dạ nhìn túi xách của bạn, cùng với valy là nguyên một bộ, sợ hãi kêu lên: “LV! Lâm Phỉ, ngươi rất xa xỉ! Nữ phá gia!”
Lâm Phỉ lộ ra biểu tình đắc ý, nói: “Được rồi, lần sau cho ngươi mượn dùng là được!” Chu Dạ vội vàng gật đầu, nàng còn chưa bao giờ được chạm vào một cái túi LV! Lại tiến lên hỏi: “Hành lý của ngươi ít thế thôi sao?”
Lâm Phỉ thản nhiên nói: “Không, có người mang bớt lên rồi.” Chu Dạ lập tức không lên tiếng, thức thời không tiếp tục truy vấn. Người có thể mua túi LV, không cần nói cũng biết. Lập tức chuyển đề tài: “Sao tự nhiên ngươi lại đi Thượng Hải? Du lịch?” Lâm Phỉ lắc đầu: “Làm sao mà được thảnh thơi như vậy. Có một công ty ở Thượng Hải tổ chức một buổi biểu diễn trang phục, trường mình có nhiều sinh viên khoa nghệ thuật đi cùng.”
Chu Dạ trong lòng nói thầm, người tặng cô ấy túi LV không phải là tới Thượng Hải mới quen biết đấy chứ. Cười: “Như vậy nhất định được thưởng rất nhiều tiền!” Lâm Phỉ lắc đầu: “Mua một bộ quần áo cũng không đủ. Trường học cùng người ta hợp tác, chúng ta đi cùng, hỗ trợ ý tứ, làm gì có được tiền đâu! Còn mệt muốn chết.”
Chu Dạ liền nói: “Coi như là lữ hành, vậy ngươi mau nhanh trở về nghỉ ngơi đi.” Đưa Lâm Phỉ đến dưới lầu một tòa kí túc khác, bị ngoắc lại: “Ngươi cùng lên phòng ta đi, ta chọn cho ngươi một món quà. Ở trong valy đó, nhìn xem có thích hay không!” Chu Dạ vừa nghe có quà, mặt mày hớn hở, cùng bạn cùng tiến lên lầu.
Sinh viên khoa nghệ thuật cùng với lưu học sinh, nghiên cứu sinh ở cùng một tòa nhà, cho phép ra vào thoải mái. Mỗi phòng có hai người, đều có máy sưởi, còn có phòng vệ sinh riêng, điều kiện so với dãy nhà cô ở tốt hơn rất nhiều rất nhiều, giá tự nhiên cũng đắt hơn rất nhiều rất nhiều.
Lâm Phỉ lật tới lật lui nửa ngày, tìm ra một cái hộp nhỏ màu xanh lam nhạt, mặt trên còn buộc lại một sợi ruy băng mỏng, thực tinh xảo. Nói: “Đây, cho ngươi đấy, xem có thích hay không.” Chu Dạ mở ra vừa thấy, là một đôi vòng tai rất lớn, lòe lòe tỏa sáng, khéo léo tinh tế, xem tính chất hẳn là bạch kim mạ bạc, nói: “Đắt lắm phải không?” Dù thế nào cũng phải vài trăm.
Lâm Phỉ tựa vào đầu giường, lười biếng nói: “Rất đẹp. Ta vừa thấy cái này, liền cảm thấy ngươi đeo rất đẹp. Sau đó một người bạn mua cho, quyết định đưa cho ngươi. Ta đeo không đẹp.” Chu Dạ biết, cô ấy là muốn mượn hoa hiến phật, chỉ cần có tình cảm là được, cần gì biết ai là người mua. Hứng trí đeo thử.
Lâm Phỉ ngồi bên cạnh ngắm, cười: “Vẫn là ta thật tinh mắt, rất hợp với làn da ngươi, không tin chính ngươi nhìn xem.” Chu Dạ rất vui vẻ, nói muốn mời cô ăn cơm. Lâm Phỉ nằm xuống giường, hữu khí vô lực nói: “Lần sau đi, giờ ta chỉ muốn ngủ. Rất mệt mỏi.” Chu Dạ giúp nàng đóng cửa đi ra ngoài.
Chu Dạ cùng Lâm Phỉ, Tất Thu Tĩnh bất luận là tác phong, thói quen, cách sống đều hoàn toàn khách nhau, tính cách, nhân sinh quan cũng một trời một vực, nhưng vẫn có thể ở chung một chỗ với nhau, nguyên nhân ở chỗ cô là một người đơn giản, rất nhiều chuyện cũng không xem như nghiêm trọng. Nhưng dù đơn giản tới đâu cũng phải có ranh giới của nó, tuyệt đối không vượt qua. Bất kể là đối nhân, đối sự, thái độ với tiền tài vật chất đều như thế, không phải không theo đuổi, mà vì cô là người biết chừng mực.
Đó gọi là tự biết giả minh, biết nhân giả trí. Cô dù cho không làm được, nhưng luôn luôn cảnh giác chính mình.
Ngay cả biết khi biết Vệ Khanh có ý không tốt với mình, cuối tuần cô vẫn tới “Vương triều” làm. Cô không nợ tiền hắn, sợ cái gì, thản nhiên không ngại.
Khách tới đặc biệt nhiều, không rảnh để thở. Có người khách uống say, lại thấy cô khí chất độc đáo, tuổi trẻ xinh đẹp, liền nổi sắc tâm, ôm chặt thắt lưng cô, khiến cô không thể động đậy. Chu Dạ rất muốn đập cái khay vào đầu hắn, đổ hai ly rượu lên đầu hắn, dám lộ ra bản mặt cầm thú tới đây! Thật không phải là người.
Ở mặt ngoài khách khách khí khí có lệ, bất động thanh sắc tưởng rời đi, không nghĩ tới có người khách khác cản đường đi của cô. Những người này đã say rượu, không còn phân biệt được gì, xem ra có vẻ phiền toái. Vì thế nháy mắt với nữ phục vụ bên cạnh kêu Thịnh tổng ra giải quyết vị khách này.
Một người xiêu vẹo đứng lên, cầm ly rượu cứng rắn muốn ép cô uống. Chu Dạ nghĩ rằng, mình cũng không phải là gái tiếp khách, vì sao phải uống, vì thế chối từ, giọng điệu cũng có chút không tốt. Người nọ thấy cô thế nào cũng không chịu uống, nổi giận, đem rượu hắt vào mặt cô. Cô nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn không tránh bị mấy giọt rượu rớt vào người.
Lửa giận tăng vọt, “bốp” một tiếng, hung hăng tát cho người kia một cái, lớn tiếng quát: “Mọi người đến đây để thư giãn, anh muốn gì hả?” giọng nói lớn khiến mọi người chú ý.
Người nọ bị cô gái cho một bạt tai, vô cùng mất mặt, không khỏi thẹn quá thành giận, liền muốn động thủ. Chu Dạ biết thời thế, quay đầu bỏ chạy. Cô cũng không phải đứa ngốc, ngồi chờ bị đánh. Không may chạy được vài bước, liền đâm sầm vào lồng ngực một người.
Vệ Khanh cười cười: “Vừa đến đã được chứng kiến một màn hay.” Đem cô đẩy ra phía sau lưng, liếc mắt một cái, đám người đi cùng Vệ Khanh cũng không phỉa thiện nam tín nữ, đồng loạt xông lên.
Gã khách vừa rồi nhìn thấy đám người của Vệ Khanh người đông thế mạnh, lai lịch không nhỏ, rượu tỉnh một nửa, chần chờ không dám tiến lên. Vệ Khanh là ai chứ, không có việc gì làm, còn phải đi gây chuyện cho đỡ nhàm chán, huống chi đã để ý, lại không buông tha cho người nào đó, sao lại dễ dàng buông tha cho cái gã say rượu này được. Liền vung tay lên, mắt thấy đôi bên chuẩn bị xông vào đánh nhau.
Thịnh tổng bên cạnh mồ hôi lạnh rơi đầy trán đứng ra điều đình, “Vệ thiếu, coi như nể mặt tôi, bỏ qua đi.” Một khi cảnh sát tới, Vệ Khanh không sợ, nhưng hắn thì không chịu nổi.
Vệ Khanh quay đầu, thấy Chu Dạ sắc mặt trắng bệch, đứng yên lặng trong góc, thật đáng thương, cái người vừa nãy lớn tiếng đánh người đã biến đi đâu mất. Nghĩ rằng như vậy là đủ rồi, chẳng may đánh nhau thật, cô sẽ càng sợ hãi hơn, vì thế vẫy tay: “Đừng để tao nhìn thấy bọn mày một lần nữa.” Những người đó như được lệnh đại xá, tránh không kịp, chen chúc mà ra. Chỉ một loáng đã đi sạch.
Vệ Khanh rót rượu đưa cho cô, trấn an nói: “Đừng sợ, uống ly rượu vào, sẽ bình tĩnh hơn.” Rất cẩn thận quan tâm cô. Có cảm giác như bạch mã hoàng tử, anh hùng cứu mỹ nhân, Chu Thị giờ phút này, không phải không cảm kích. Cô đánh người xong mới biết sợ, nếu không phải có Vệ Khanh ra tay, chuyện này không biết còn dẫn tới đâu, hậu quả thật khó lường. Vì thế nâng chén, tự đáy lòng nói: “Thật sự là cám ơn anh.”
Vệ Khanh lấy khăn ra, “Ừ, lau đi, ướt hết rồi.” Những giọt rượu theo cằm chảy xuống cổ áo, trước ngực như ẩn như hiện, phong cảnh kiều diễm, khiến người ta mơ màng. Chu Dạ vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về vụ việc vừa rồi, trái tim băng giá, không buồn xem xét. Vệ Khanh vốn không phải người tốt, thấy tình cảnh như vậy, không khỏi miệng khô lưỡi nóng. Vội vàng uống một ngụm rượu, đem xúc động áp chế đi. Hắn dù là tiểu nhân, cũng không lợi dụng lúc người khác khó khăn mà uy hiếp.
Hắn đứng lên, đề nghị: “Tôi nghĩ em quá sợ hãi rồi, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi.” Thịnh tổng cũng biết chuyện cô bị hắt rượu, rất rộng rãi cho cô trở về nghỉ ngơi, tiền lương vẫn tính như cũ. Xem như trong họa có phúc.
Chu Dạ quay về phòng nghỉ tháo trang sức thay quần áo, mặc áo pull, quần jean, đeo balo trên vai, lập tức trở về hơi thở thanh thuần, thoạt nhìn giống như học sinh trung học. Mới từ cửa sau đi ra, đã thấy Vệ Khanh chờ ở cửa, kéo tay nàng: “Muộn quá rồi, em là con gái, đi đường một mình không an toàn. Tôi đưa em về, đi thôi.” Trải qua một buổi tối như hôm nay, cô không còn sức mà cự tuyệt.
Ở trên xe, Chu Dạ nhớ ra là phải trả lại cho hắn cái vòng cổ, nhưng nàng lại để ở ngăn kéo trong phòng, sợ mất còn cố ý mua một cái khóa. Ngẫm nghĩ, phải tìm cơ hội trả lại cho hắn mới được. Vô duyên vô cớ lấy đồ của hắn, cho dù hắn không để ý, đối với hắn không đáng giá, nhưng với cô, quan trọng hơn, chính là cảm giác bất an.
Chu Dạ bảo hắn dừng xe ở xa trường, cô rất sợ bị người quen nhìn thấy, rước lấy những lời lẽ phiền toái. Trường nàng lắm kẻ buôn chuyện, tốt nhất chính mình bảo vệ mình cho tốt. Vệ Khanh hiểu được tâm tư của cô, không nói gì, lẳng lặng dừng xe.
Chu Dạ lại nói lời cảm tạ, muốn rời đi. Vệ Khanh nói: “Chu Dạ, đợi chút.” Hắn không có gọi cô là Tây Tây, mà là gọi cô là Chu Dạ, thái độ đã khác trước.
Từ phía sau xe lấy ra một đồ vật đưa cho cô. Chu Dạ không nhận, hỏi: “Là cái gì vậy?” Vệ Khanh cười: “Yên tâm, vốn là đồ của em.” Xem ra là một bức họa được cuộn tròn lại.
Chu Dạ nhíu mày, tháo sợi ruy băng đỏ, chậm rãi mở ra, dĩ nhiên là chính là bực tự “Hậu Xích Bích phú” chính cô tự viết, cô vốn nghĩ là không cần, không ngờ Vệ Khanh đem về trang hoàng lại. Liếc mắt một cái xuống dưới, phát hiện dòng chữ cuối cùng “chúc mừng sinh nhật Lý Minh Thành” đã không còn, chỉ lưu lại “Thi Thi – Bắc Kinh”. Không biết là dùng cách gì xóa đi. Đèn trong xe mờ mờ nên cũng không nhìn thấy rõ ràng lắm.
Cô có chút hốt hoảng, nghĩ đến Lý Minh Thành, trong lúc nhất thời cũng không biết cảm giác ra sao. Vệ Khanh muốn làm người tốt, thật sự là làm người ta khó có thể cự tuyệt. Hắn quan sát nét mặt người ta mà nói, thế nên mới nói trúng tim đen, tiếu ngạo tình trường.
Vệ Khanh cười: “Cái này không phải em viết rất lâu sao? Chỉ cần chỉnh một vài chỗ, hi vọng không làm hỏng mất trọng điểm. Ném đi thì thật đáng tiếc, bằng không đem về cất đi làm kỉ niệm.”
Chu Dạ cuộn bức tranh lại, nói: “Vệ tiên sinh, thật sự là cám ơn anh.”
Vệ Khanh nhíu mày, “Ủa, em cảm ơn tôi vì chuyện gì vậy?” Liếc mắt nàng một cái, lại có ý tán tỉnh.
Chu Dạ nghiêm nghị nói: “Cám ơn anh hôm nay giải vây giúp tôi, còn có đưa tôi trở về, đương nhiên ——” chỉ chỉ bức họa trên tay, “Còn có cái này!” Hắn nếu lấy lễ đối đãi, cô tự nhiên cũng dùng lễ đáp lại. Hắn nếu đã có ý không tốt, đương nhiên cô cũng không khách khí, nàng tự nhiên lấy lễ hồi chi. Có một câu hát như thế nào nhỉ, …à, bạn bè tới thì có rượu ngon, chó sói tới ắt có súng săn.
Tuy Chu Dạ học vẽ, có khí chất nghệ thuật, nhưng vẫn là người có lý trí, không phải là tư tưởng phóng khoáng quá mức của dân làm nghệ thuật, mọi chuyện luôn rõ ràng, không dễ bị xúc động làm ảnh hưởng. Về tính cách này, chịu ảnh hưởng quá sâu của Lý Minh Thành.
Vệ Khanh không có hành động gì thêm, có chừng có mực. Chúc ngủ ngon xong, liền quay đầu rời đi.
Trở lại phòng ngủ, Lưu Nặc nói ngày mai họp lớp, một tiếng oán than dậy trời đất, đều nói không có việc gì thì họp lớp làm gì. Chu Dạ trước đó hỏi thăm: “Giáo sư có nói là có chuyện gì không?” Lưu Nặc lắc đầu: “Còn có thể có chuyện gì! Vẫn như mọi lần, giao bài tập, làm công tác tư tưởng, có cái gì đâu chứ.” Cô cũng cảm thấy bực mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám trạch nữ lớp 804 không thể không thức dậy, vừa đi lên giảng đường vừa than thở. Rất nhiều người có thói quen thức tới 3,4 giờ sáng, bình thường chưa tới 12h chưa rời giường. Mà hôm nay 8h đã phải tới phòng học, một đám buồn ngủ, tinh thần uể oải không phấn chấn.
Tiếu giáo sư vỗ bục giảng rống to: “Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh! Buổi tối làm gì hả! Sáng bảnh mắt rồi mà một chút tinh thần đều không có, còn ra thể thống gì! Cũng không biết những người tuổi trẻ các người làm gì nữa…” Tiếu giáo sư là giảng viên chuyên phụ đạo, bình thường cũng làm công tác tư tưởng, giải quyết vấn đề học tập cùng với một số vấn đề trong cuộc sống, tận tâm tẫn lực, mỗi tội là nói hơi nhiều. Nếu là giảng viên chuyên nghiệp khoa mỹ thuật tạo hình, chỉ sợ còn cá tính hơn cả đám sinh viên.
Lời dạo đầu là nói mọi người ngáp mấy ngày liền. Tiếu lão nhân hãy còn nói tiếp: “Tốt lắm, các ngươi đều sinh viên năm thứ tư, cũng nên lo lắng cho tiền đồ cá nhân đi. Nếu muốn làm nghiên cứu sinh, thì phải nhanh hiểu rõ cơ sở, nhanh tay nắm chặt cơ hội,thời gian đã không còn kịp nữa rồi; còn muốn tìm việc cũng nên chuẩn bị hồ sơ, chuẩn bị phỏng vấn. Còn có nhà trường cho lựa chọn những môn tự chọn, ai còn thiếu học phần thì nhanh chân đi đăng ký, đừng để tới lúc cuối cùng không được tốt nghiệp…” Do dự, kỷ kỷ méo mó, lề mề nói hết.
Chu Dạ cảm thấy Tiếu lão nhân cũng thật sự là tận tình khuyên bảo, làm phụ đạo viên cũng không dễ dàng nha. Nhìn đám bạn cùng lớp, nếu không phải đang đeo tai nghe, cũng là nằm úp mặt xuống bàn, ngủ tiếp, khẽ thở dài một hơi, còn không chịu nghe những công việc mà Tiếu lão nhân nhắc nhở nữa. Cuối cùng, Tiếu lão nhân chốt hạ một câu: “Lớp ta còn có ai chưa nộp học phí không? Mau đi nộp học phí, nhà trường đã có công văn, không nộp học phí không cho tốt nghiệp, lúc đó đừng có oán trách gì nha. Mấy người các ngươi, to gan lớn mật, đừng có cầm tiền trong tay rồi mà có ý đồ gì khác, mai chạy lên phòng tài vụ nộp học phí, nghe chưa!”
Trường bọn họ từng có một sự kiên, có một nam sinh cầm tiền học phí nhà gửi lên rồi nhưng không chịu đóng, trường giục ba bốn lần, kéo dàu tới kỳ cuối còn chậm chạp không chịu đóng, nhà trường đành gọi điện về nhà cho gia đình giải quyết. Chuyện kia bị lộ ra, sinh viên đó bị gia đình cho một trận nên thân.
Họp lớp kết thúc, Chu Dạ đau khổ ngồi ở thư viện tính toán sổ sách. Tất Thu Tĩnh bước vào nhìn thấy cô, sửng sốt nói: “Ủa, hôm nay mặt trời mọc phía tây nha. Ngươi tự nhiên đến tự học, không phải bị ốm đấy chứ?”
Chu Dạ liếc bạn một cái: “Thư viện này của ngươi sao? Ta không thể đến chắc?” Tất Thu Tĩnh nhún vai, “Đương nhiên có thể đến, hoan nghênh ngươi tới.” Rồi tìm một vị trí ở bên cạnh cô ngồi xuống, thấy cô cắn bút, hỏi: “ Sao vậy, có chuyện gì à? Sao lại suy nghĩ nhiều thế?”
Chu Dạ thở dài, hỏi: “Học phí khoa ngươi là bao nhiêu?” Tất Thu Tĩnh kỳ quái, “Hỏi cái này làm gì chứ? Chỉ là học phí mà nói không đến 5000. So với các đại học bình thường khác cũng không khác biệt lắm.”
Chu Dạ lắc đầu, “Học phí khoa ta mà giống khoa ngươi thì thật tốt biết bao.” Như thế cô cũng sẽ không phải đau đầu. Tất Thu Tĩnh nhún vai: “Học phí nghệ thuật đều đắt. Các ngươi phải nộp bao nhiêu?” Chu Dạ nghiến răng nghiến lợi nói: “Linh tinh tổng cộng các thứ khác đại khái là gấp ba lần bên ngươi.”
Trên người nàng chỉ có không đến năm ngàn, cho dù hơn nữa không biết khi nào mới có thể lấy đến được năm ngàn tiền học bổng Vân Mã, vẫn còn thiếu nhiều. Mà cô có phải chỉ chi tiêu cuộc sống không đâu, còn tiền giấy, bút mực, thuốc màu, sách, mọi thứ phải dùng đến tiền, thật sự là đáng ghét. Nếu lấy được tám ngàn tiền học bổng quốc gia, sự tình đã thoải mái rất nhiều. Ai bảo chính mình thua kém, lúc xét tổng điểm, điểm tiếng Anh lại kém người ta.
Trong lúc nhất thời, cô cảm thấy dị thường hổ thẹn, không lấy được học bổng quốc gia dường như làm cô không thể ngẩng đầu lên, không có mặt mũi gặp Giang Đông phụ lão. Nói tới thành tích tiếng Anh của cô, làm sao có thể trở thành nghiên cứu sinh! Mỹ viện Thanh Hoa cũng đừng mơ nghĩ tới, chính là bản giáo nghiên cứu sinh, tiếng Anh chưa qua cấp bốn, phỏng chừng cũng có chút mơ mộng. Cô thấy đau đầu nhức óc kinh khủng.
Vì thế Chu Dạ hạ quyết tâm, nhất định phải đề cao thành tích tiếng Anh. Cô không đủ tiền đăng ký học ở lớp “ Tân Đông Phương”, đành mỗi ngày dậy sớm học một tiếng, nghe nhiều tiếng Anh một chút, học nhiều từ đơn hơn, kiên trì hết 12 tháng, có thể qua được cấp bốn. Cứ nghĩ tới là lại thấy mất mặt.
[3]: Ngũ Đại Thập Quốc (907-960) là một thời kỳ chính biến trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi nhà Đường sụp đổ và kết thúc khi nhà Tống xuất hiện. Trong suốt thời kỳ này, 5 triều đại đã thay nhau tồn tại ở vùng lưu vực sông Hoàng Hà và hơn 12 nhà nước độc lập đã được xây dựng chủ yếu ở vùng đất Hoa Trung, Hoa Nam và một phần Hoa Bắc.
[4]: đây là 1 câu trong bài Yết Kim Môn của Phùng Duyên Kỷ (904-960)
Bản gốc:
謁金門
風乍起,
吹皺一池春水。
閒引鴛鴦芳徑裡,
手挼紅杏蕊。
斗鴨闌干獨倚,
碧玉搔頭斜墜。
終日望君君不至,
舉頭聞鵲喜。
Hán Việt:
Yết kim môn
Phong sạ khởi,
Xuy trứu nhất trì xuân thuỷ.
Nhàn dẫn uyên ương phương kính lý,
Thủ noa hồng hạnh nhị.
Đấu áp lan can độc ỷ,
Bích ngọc tao đầu tà truỵ.
Chung nhật vọng quân quân bất chí,
Cử đầu văn thước hỉ.
[5]: liên quan gì tới khanh? ý bảo đối phương rỗi hơi lo chuyện thiên hạ, thích chõ mũi vào chuyện của người khác (干卿何事 là “liên quan gì tới khanh?” là lời của Lý Cảnh nói với Phùng Duyên Kỷ)
[6] Đây là mấy câu thơ trong bài Thanh Thanh Mạn của Lý Thanh Chiếu (1084-1151)
Bản gốc:
聲聲慢
尋尋覓覓,
冷冷清清,
淒淒慘慘戚戚。
乍暖還寒時候,
最難將息。
三杯兩盞淡酒,
怎敵他、晚來風急!
雁過也,
正傷心,
卻是舊時相識。
滿地黃花堆積,
憔悴損,
如今有誰堪摘?
守著窗兒,
獨自怎生得黑!
梧桐更兼細雨,
到黃昏、點點滴滴。
這次第,
怎一個愁字了得!
Hán Việt:
Thanh thanh mạn
Tầm tầm mịch mịch,
Lãnh lãnh thanh thanh,
Thê thê thảm thảm thích thích.
Sạ noãn hoàn hàn thì hậu,
Tối nan tương tức.
Tam bôi lưỡng trản đạm tửu,
Sạ địch tha vãn lai phong cấp!
Nhãn quá dã,
Chính thương tâm,
Khước thị cựu thì tương thức.
Mãn địa hoàng hoa đôi tích,
Tiều tuỵ tổn,
Như kim hữu thuỳ kham trích?
Thủ trước song nhi,
Độc tự tránh sinh đắc hắc!
Ngô đồng cánh kiêm tế vũ,
Đáo hoàng hôn, điểm điểm trích trích.
Giá thứ đệ,
Tránh nhất cá sầu tự liễu đắc.
Dịch thơ: (bản dịch của Lily)
Thanh Thanh Mạn
Tìm tìm kiếm kiếm,
Lạnh lạnh nhạt nhạt,
Thảm thảm thương thương nhớ nhớ
Chợt ấm lên sau lại rét,
Thật khó thích ứng,
Đôi ba ly rượu nhàn nhạt
Nào chống nổi gió chiều hung hăng
Nhạn bay ngang,
Đang đau lòng
Có còn nhớ bạn cũ này.
Mặt đất hoa vàng tràn ngập,
Nỗi khốn khổ
Giờ đây còn ai đỡ đần?
Người đợi bên song,
Chỉ một thân tối dường nào!
Ngô đồng đứng dưới mưa phùn
Đến hoàng hôn nước nhỏ tí tách
Là vậy đấy
Một chữ sầu ghê gớm lắm sao!