Edit: Ishtar
Chu Dạ mặt đầy nước mắt, chật vật chạy ra ngoài, người qua đường kinh ngạc nhìn cô, cô cũng không quan tâm. Gió lạnh đêm tháng mười phận phật lướt qua cổ áo, khiến cô bình tĩnh lại đôi chút. Lấy tay lau nước mắt, nhận ra mình đang đứng ở bãi đỗ xe, lại ngửi thấy mùi ngô nướng ở ven đường, mới nhớ ra bản thân vẫn chưa ăn tối, cô mở ví tiền ra, mua bắp ngô ăn, vẫn còn nhớ chọn bắp to nhất.
Vệ Khanh đứng bên cạnh cửa sổ, trên mặt vẫn còn lưu lại vết thương mà túi xách của Chu Dạ vô tình để lại, một vết xước dài còn vương máu. Không khỏi cười khổ, phụ nữ nổi giận đúng là không thể nói lý lẽ. Thấy cô lảo đảo đi ra khỏi nhà hàng, va phải người khác, ngã xuống đất cũng không để ý. Lúc qua đường, suýt chút nữa còn bị xe đâm, tinh thần hoảng hốt như thế, chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng. Lại nghĩ, dù sao vẫn chỉ là sinh viên, chưa trải qua sóng to gió lớn, ý chí vẫn chưa được tôi luyện, lỡ gặp chuyện gì không may, cả đời không chịu gặp hắn thì làm thế nào. Vì thế cầm áo khoác, vội vàng đuổi theo.
Xe vừa lái tới nơi, thấy cô cũng không thèm để ý, tùy tiện leo lên xe khách, hắn chỉ còn cách chậm rì rì lái xe theo xe khách, đã tối như vậy rồi, con gái con đứa mà cứ thích làm loạn, chẳng lo gì tới an nguy bản thân gì cả. Xe khách dừng lại rồi mà vẫn không thấy cô xuống xe, nghĩ nghĩ, không phải cô nàng ngủ quên trên xe đấy chứ! Nhìn thấy đích tới của xe là Hương Sơn, bực mình nghĩ, chẳng may ngủ quên đi thẳng tới Hương Sơn, xem cô ấy định làm thế nào.
Ước chừng khoảng 10 phút sau, cuối cùng cũng thấy cô xuống xe, xoay người bước đi hướng khác, có lẽ đã có đích đến, không còn dáng vẻ lắc lư lảo đảo khi nãy, thế là hắn lại lái xe đi theo phía sau.
Chu Dạ ở trên xe gọi điện cho Lý Minh Thành, khóc ầm lên: “Lý Minh Thành,… huhu…”. Lý Minh Thành sợ tới mức vội hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, khuyên cô đừng khóc, trước tiên phải bình tĩnh xuống xe dã. Chu Dạ nói năng lộn xộn, hắn cũng không nghe rõ cô nói gì, cuối cùng thấy cô nghẹn ngào nói muốn đi tìm hắn, nói rằng đang ở trên đường. Hắn lại vội vàng dặn cô phải chú ý an toàn, đừng có để gặp chuyện không may, dỗ dành cô một lúc, cảm xúc của cô mới cân bằng trờ lại.
Cô xuống xe, lấy khăn ướt lau mặt, mới để ý tóc đã bị gió thổi làm cho rối bời. Từ xa nhìn thấy Lý Minh Thành đứng ở trước cổng trường Thanh Hoa chờ cô, đang ngó nghiêng nhìn xung quanh, vẻ mặt lo lắng. Cô vội vàng chạy tới, đến gần mới phát hiện, phía sau Lý Minh Thành còn có một người, đương nhiên chính là Trương Nhiễm Du.
Đối với cô mà nói, có thể so sánh là sấm sét giữa trời quang, họa vô đơn chí.
Cô cảm thấy chân mềm nhũn, “bịch” một tiếng, ngã xuống đất, đây là lần thứ hai trong ngày cô bị ngã. Lý Minh Thành lập tức phát hiện ra cô, vội nâng cô dậy, hỏi: “Sao thế, chân có đau không?” Trương Nhiễm Du cũng tiến tới đỡ cô dậy.
Cô lặng lẽ tránh Trương Nhiễm Du đang vươn tay ra đỡ mình, trong lúc nhất thời, uất ức lại ập tới, vùi đầu vào Lý Minh Thành khóc lớn, khóc không thành tiếng. Khiến cho nhiều người dừng chân lại quan sát, Trương Nhiễm Du ở bên cạnh khuyên cô đừng khóc, có chuyện gì thì cứ nói ra.
Chu Dạ vừa giận vừa hận, nhưng không thể phát tác, tất cả uất ức hóa thành nước mát, khóc tới mức kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Sinh viên Thanh Hoa đứng ở xa xa chỉ trỏ, còn tưởng rằng đang xem một tiết mục đau khổ vì tình. Vì thế người tới xem ngày một nhiều, hơn nữa, lại thêm mấy người hay tám chuyện, Lý Minh Thành có chút xấu hổ. Nơi này không có ai quen biết Chu Dạ, nhưng mà mọi người đều biết hắn nha.
Trương Nhiễm Du cũng nhận ra, đành thay hắn giải vây: “Thi Thi, chúng ta vào trong nói chuyện được không?” Cô bắt chước Lý Minh Thành gọi Chu Dạ là Thi Thi, ra vẻ gần gũi thân mật. Chu Dạ hận chết cô ta! Lắc đầu, thái độ khiêu khích lẫn kiên quyết, không vào. Trương Nhiễm Du cũng không giận, cứ tiếp tục dỗ: “Được rồi, vậy đừng khóc nữa, nói cho bọn mình biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Minh Thành gật đầu: “Thi Thi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Chu Dạ nhìn vẻ mặt bọn họ, biết bọn họ ở chung một chỗ, trong nhát mắt tâm lạnh băng, lại càng thêm hận Lý Minh Thành, lạnh lùng đẩy hắn ra, lấy tay lau nước mắt. Không thể nói ra chuyện khiến mình đau lòng, chính là nổi đau khổ lớn nhất!
Lý Minh Thành cứ liên tục hỏi cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu cô không chịu nói, sẽ gọi điện cho ba cô. Cô không còn cách nào khác, cũng không thể nói thật cho hắn biết, đành tùy tiện nói dối, rằng bị bạn học bắt nạt, nhà trường không phân rõ đúng sai, đã phê bình cô. Chu Dạ đã quen nói dối không chớp mắt, hơn nữa có đầu có đuôi, tất cả đều hợp lý, không hề có sơ hở, không bị người khác phát hiện ra.
Lý Minh Thành tin ngay, hai người dỗ cô một lúc, muốn bảo cô vào trường họ nghỉ. Cô lắc đầu, nói đã muộn rồi, chính mình tự về, cô cần tìm người trút giận, như thế trong lòng mới dễ chịu hơn. Lý Minh Thành lại muốn đưa cô về, cô vừa nhìn thấy Trương Nhiễm Du, cơn giận lại bốc lên, kiên quyết không cần. Lý Minh Thành gọi điện cho taxi quen thuộc đưa cô về, cô càng giận, hắn còn chưa gọi điện xong, cô đã bỏ đi trước.
Sớm biết thế này, cô sẽ không đi tìm Lý Minh Thành, chỉ càng chọc cho cô thêm đau lòng, sầu càng thêm sầu.
Nước mắt lại lã chã rơi xuống, tâm tình vô cùng thê thảm. Lúc đi ra tới đường cái, một chiếc xe ngăn cô lại, Vệ Khanh hạ cửa kính, thò đầu ra nói: “Lên xe đi, anh đưa em về. Em cứ đi như vậy, cẩn thận gặp chuyện không may.”
Từ xa, hắn đã nhìn thấy mọi chuyện. Biết Chu Dạ là hoa rơi có ý mà người ta thì lưu thủy vô tình, không chỉ như thế, lại còn là hoa có chủ. Nhìn thấy hình ảnh cô khóc, ruột gan như đứt từng khúc, thật sự khiến cho người ta đau lòng. Cái tên tiểu tử ngu ngốc kia, cái gì cũng không biết, thật là đáng giận. Thực ra, hắn mới đáng giận hơn, còn không chịu ngẫm lại xem là ai đã hại Chu Dạ thê thảm như vậy >:P!
Chu Dạ đồng ý lên xe mới là lạ! Quay đầu bước đi, hắn vội vàng xuống xe, giữ lấy nàng, dịu dàng dỗ: “Lên xe đi, khuya rồi, dễ gặp kẻ xấu. Em không nghe tin tức ở Bắc Kinh sao, không ít nữ sinh viên bị kẻ gian hãm hại, thầm chí còn bị cưỡng bức rồi giết chết nữa!” Cố ý hù dọa cô.
Chu Dạ nghĩ tới chuyện Lý Minh Thành, vẫn còn đang tức hắn,khinh bỉ nhìn hắn nói: “ Lên xe anh để bị anh cưỡng gian chắc”. Cô cũng không phải là không biết sống chết thế nào.
Vệ Khanh bị cô nói như vậy, thấy cô đang giận, nói chuyện không suy nghĩ, nên cũng không so đo, chỉ nói: “Tối nay anh có nhiệm vụ đưa em bình an trở về trường. Em sau này gặp chuyện gì, đừng có tới tìm anh đấy.”
Chu Dạ mắng: “Ai cần chứ! Tôi sống hay chết thì liên quan gì tới anh. Tránh sang một bên đi.” Lại nhìn chiếc Lamborghini đen bóng của hắn bật đèn pha sáng trưng, thật sự chói mắt, nhớ tới lúc tối hắn đáng ghét thế nào, liền vung chân đá một cước. Hôm nay cô đi giầy thể thao, cũng không sợ bị đau chân.
Vệ Khanh thấy cô ngược đãi chiếc xe thể thao bảo bối của hắn, mặt tái mét, giận dữ hét lên: “Chu Dạ, cô điên rồi sao!” Vội vàng buông cô ra, Vệ Khanh rất yêu quý chiếc xe này, bình thường không dễ dàng cho người khác chạm vào.
Chu Dạ hả hê nhìn hắn: “Anh bây giờ mới biết à!” Từ trước tới giờ cô chưa từng cho mình là thục nữ. Hừ! Đáng đời hắn. Giận dữ cũng dần tan hết, nghênh ngang rời đi.
Chu Dạ bé nhỏ như thế, sao có nhiều lực đạo, một cước đạp của cô sao có thể làm hỏng xe hắn được. Vệ Khanh nhìn xe yêu quí không tổn hại gì, lại thêm buồn bực mà cười khổ. Cái cô Chu Dạ này, mới nhìn thì thanh khiết thiện lương, yếu đuối mảnh mai, không ngờ lại mạnh mẽ dã man như vậy! =))
Chu Dạ trở về trường, mắt đã sưng đỏ, giọng cũng có chút khàn khàn, sợ bị mọi người nhìn thấy lại trêu cợt nên đành lên giường đi ngủ sớm. Lưu Nặc hỏi có phải cô bị ốm hay không, cô đành nói mình thấy không khỏe, ngủ một giấc là khỏi. Những chuyện xảy ra trong buổi tối như sương mù quấn quanh đầu óc cô, thật lâu không tan đi.
Nhưng điều khiến cô đau lòng nhất vẫn là Lý Minh Thành, cuối cùng cũng hiểu được, hắn vốn không thích cô. Bao nhiêu nam nữ si tình, giữa vòng xoáy tình cảm khó có thể tự kiềm chế. Chu Dạ cũng giống như vậy, chỉ tiếc là ngay cả cơ hội bày tỏ tình cảm với người cô thầm mến cũng không có, chưa bắt đầu đã phải chấm dứt.
Chu Dạ đau khổ vì tình, thức trắng một đêm. Nhưng phiền não trong cuộc sống vẫn như cũ, không thay đổi. Cô đối mặt với thông báo nộp học phí của nhà trường, đau đầu nhức óc. Hiện giờ học phí đối với cô mà nói thực xa vời. Cô cũng không tin nếu cô không nộp học phí, thực sự sẽ bị đuổi học, có ai thấy hiệu trưởng ra văn kiện quy định đâu? Chỉ là lời hù dọa, ai mà không biết chứ. Nhưng mà việc này vẫn như vướng trong lòng, vô cùng lo lắng.
Tình cảm, học tập, cuộc sống, mọi chuyện đều không như ý, cô thực sự không thể ứng phó nổi nữa. Nhưng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, giữa những bạn bè cùng lứa tuổi, cô giãy dụa lâu như vậy, quả thực rất mệt.
Lãnh đạo nhà trường vì muốn có tiền đầu tư để xây canteen mới, muốn lôi kéo Vệ Khanh, mời hắn tới trường tham quan, chỉ đạo công tác, hiệu trưởng cũng tự mình cùng đi. Đi theo phía sau còn có những lãnh đạo cao cấp trong trường, thang máy thường ngày đông sinh viên qua lại, nay bị cấm, chỉ dành cho đám người Vệ Khanh đi qua.
Hiệu trường cười cười giới thiệu phòng triển lãm chính: “Đây là phòng triển lãm tranh của khoa Mỹ thuật tạo hình, toàn bộ tác phẩm ở đây đều là của các sinh viên trong khoa, có một số rất xuất sắc. Bên cạnh còn có phòng triển lãm trang phục, mặc dù có nhiều tác phẩm không theo khuôn mẫu bình thường, nhưng lại rất có sáng tạo…”
Vệ Khanh không đợi ông ta nói hết lời, đã đứng trước tủ kính xem xét, cười nói: “Sinh viên của nhà trường tài hoa hơn người, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.” Hiệu trưởng vội nói: “Còn mong Vệ tổng chiếu cố nhiều hơn.” Vệ Khanh gật đầy không nói gì, tiếp tục đi lướt qua xem xét. Thực ra cũng chẳng có tâm trạng nào mà xem, chẳng qua chỉ muốn xem có tác phẩm nào của Chu Dạ hay không mà thôi.
Ở chính giữa phòng triển lãm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên Chu Dạ, vô cùng bắt mắt, đó là một bức tranh sơn dầu cao ba thước, sắc thái tươi sáng, vận dụng ngòi bút lưu loát, bản lĩnh thâm hậu. Hắn nhìn một lúc lâu sau, cười khen ngời: “Bức tranh này quả thực không tồi.” Trưởng khoa mỹ thuật tạo hình lập tức nói: “Đây là tác phẩm của sinh viên Chu Dạ, học tập vô cùng xuất sắc, hơn nữa, mới vừa đạt được học bổng Vân Mã, buổi trao giải lần trước, có lẽ Vệ tổng không nhớ cô ấy. Bức tranh này được đánh giá giá trị nghệ thuật cao, có thể đem tới triển lãm tranh quốc gia để kí gửi.” Vệ Khanh gật đầu, cười mà không nói, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Lãnh đạo trường học giữ hắn lại ăn trưa, nhiệt tình khoản đãi. Vệ Khanh uống bia mắt đỏ ngầy, tựa vào sofa gọi điện cho Chu Dạ. Vẫn không có người nghe máy, hắn biết tính Chu Dạ, lại tiếp tục gọi, hết cuộc này tới cuộc khác, liên tục không ngừng. Xem ra Chu Dạ hận chết hắn, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe. Hắn nhún vai, đổi một dãy số khác, tiếp tục gọi.
Chu Dạ vì bị cảm lạnh, giữa trưa, ở kí túc nghỉ ngơi, lúc đang mơ mơ màng màng, có nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy số của Vệ Khanh gọi tới liền ngắt máy. Bực mình, sao hắn cứ dây dưa không dứt làm gì! Chẳng được bao lâu, lại nghe thấy chuông điện thoại trong phòng vang lên, đành phải đứng dậy, vừa ngáp vừa nói: “Alo, xin hỏi tìm ai vậy?”
Vệ Khanh vừa nghe đã nhận ra giọng cô, lười biếng nói: “Chu Dạ, chào em.” Chu Dạ vừa nghe thấy giọng hắn, trong nháy mắt cơn buồn ngủ không cánh mà bay, nghiêm mặt hỏi: “Sao anh biết số kí túc của tôi vậy?”
Vệ Khanh cười: “Đương nhiên là anh có cách để biết.” Hắn cũng chẳng cần phải đi dò hỏi, Chu Dạ nhận học bổng của hắn, toàn bộ tư liệu về cô hắn đều có, huống chi chỉ là một dãy số.
Chu Dạ bất đắc dĩ, châm chọc nói: “Anh giỏi thật.” Vệ Khanh có tai như điếc, trực tiếp yêu cầu: “Ra ngoài đi, anh có việc tìm em.”
Chu Dạ khinh bỉ nói: “Thôi đi, anh có thể có chuyện gì cần tìm tôi chứ.” Chả có cái gì là tốt cả.
Vệ Khanh trước khi cô kịp cúp điện thoại vội nói: “Biết anh đang ở đâu không?”
Chu Dạ hừ lạnh trả lời: “Tôi cần biết để làm gì.” Vệ Khanh vẫn cố dịu giọng nói: “Anh đang ở nhà hàng gần trường em, đang cùng hiệu trưởng và các thầy trưởng khoa ăn cơm đấy. Ngô giáo sư trưởng khoa em còn khen em thành tích tốt nữa, rất có tiền đồ nha.”
Chu Dạ không biết trong hồ lô của hắn còn bán thuốc gì nữa, không kiên nhẫn giục: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Vệ Khanh cười nói: “Em ra đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.” Chu Dạ mắng: “Anh điên rồi.”
Vệ Khanh uy hiếp: “Bằng không, anh bảo Ngô giáo sư gọi điện mời em ra nhé?” Chu Dạ bị dọa cho phát hoảng: “Vệ Khanh, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Vệ Khanh nhíu mày: “Được, em mau ra đây, anh sẽ nói cho em biết có chuyện gì, anh ở nhà hàng chờ em.”
Chu Dạ chần chừ, đoán có lẽ thật sự hắn đang cùng với lãnh đạo nhà trường ăn cơm, sáng sớm nghe bạn học nói thang máy bị cấm, có lẽ có nhân vật quan trọng nào tới, không ngờ lại là hắn. Chần chừ một lúc sau mới nói: “Tôi không đi, các thầy vẫn còn ở đấy.” Giọng nói pha chút giận dỗi.
Vệ Khanh cười: “Em yên tâm đi, bọn họ sắp đi rồi. Em mà không ra, có khi anh phải nhờ Ngô giáo sư gọi cho em, anh thì chả sợ cái gì đâu.” Chu Dạ tin hắn nói được làm được, cái người này thật vô liêm sỉ, chẳng gì là không làm được. Đành phải đồng ý đứng dậy, với lấy áo khoác, đầu óc vẫn còn choáng váng, nặng nề.
Lúc Chu Dạ chạy tới nhà hàng, lập tức có nhân viên phục vụ chào đón: “Chu Dạ tiểu thư phải không? Xin mời đi theo tôi.” Dẫn cô đi tới lầu trên, vô cùng lễ phép, chu đáo.
Chu Dạ đẩy cửa bước vào, ngửi thấy mùi bia rượu nồng, trên bàn chén bát hỗn độn, còn có người đang thu dọn. Vệ Khanh đang ngồi dựa bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trên tay còn cầm điếu thuốc, lại không hút, để mặc làn khói lượn lờ bay lên. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu trên vai hắn, quang ảnh lần lượt thay đổi, chớp mắt nhìn qua, hình như một bên mặt có vết xước. Thấy cô đứng ở cửa, đem vật trong tay dập tắt, nói: “Em đã tới rồi, lại đây ngồi đi.” Lại yêu cầu phục vụ mang trà lên.
Giờ phút này, hoàn cảnh như này, không khí thật hài hòa, làm cơn giận tràn đầy trong lòng cô vơi đi không ít, nghe lời hắn ngồi xuống đối diện. Hắn hỏi: “Em muốn uống gì? Có quen uống trà không?” Chu Dạ lắc đầu, cô đang bị cảm, trong miệng nhạt nhẽo, không muốn uống trà. Hắn lập tức nói: “Vậy uống sữa nóng nhé. Sắc mặt em không tốt, môi tái đi kìa, sao vậy? Bị cảm rồi sao?” Hắn liếc mắt đã nhận ra cô không thoải mái.
Chu Dạ hít hít mũi, mũi cô bị nghẹt nghiêm trọng, hô hấp khó khăn nhưng vẫn thản nhiên nói: “Vẫn tốt, anh tìm tôi có việc gì sao?” Có phải hắn muốn một lần nữa chuốc lấy phiền nhiều không vậy.
Vệ Khanh vài ngày không gặp cô, thấy cô gầy đi nhiều, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng, đành phải quay sang nói chuyện chính: “Em học khoa mỹ thuật tạo hình phải không? Anh có một một công việc nhỏ, em làm không?” Hắn khiến cho Chu Dạ mất việc làm, coi như bồi thường cho cô vậy.
Chu Dạ không nghĩ tới là nói về việc làm, vì thế liền hỏi: “Làm việc gì, anh nói đi.” Vệ Khanh nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Công ty anh cần một bức tranh lớn để làm công tác tuyên truyền, giống như bọn em mở triển lãm ấy, cần ý tưởng tốt, và phải bắt mắt nữa. Em làm hay không? Giá cả thương lượng.”
Chu Dạ nhìn hắn đánh giá, không biết là hắn có dụng ý gì, trầm ngâm một lúc. Hắn nhún vai: “Em không làm thì sẽ có người khác làm, anh chỉ hỏi qua em thôi.” Chu Dạ cảm thấy dường như cuộc nói chuyện này chỉ đơn giản nói về công việc, vì thế nỏi: “Giống bức tranh sơn dầu ở phòng triển lãm hay sao?” Hắn gật đầu: “Đại loại thế, dùng để tuyên truyền mà, nhưng mà phải làm tốt. Em chắc có khả năng chứ?”
Chu Dạ không chút do dự nói: “Đương nhiên, đại khái là anh muốn to chừng nào?” Hắn nghĩ nghĩ một lúc nói: “Rộng bốn thước, dài hai thước đi.” Công trình này cũng không phải là nhỏ, một mình cô không có khả năng làm xong. Nhưng nếu đã có việc làm, sao có thể từ chối chứ, vì thế gật đầu nói: “Được, tôi làm. Giá bao nhiêu? Anh định thế nào?” Việc này vốn không dễ dàng, chẳng những phải tự mình thiết kế, còn phải bò lên bò xuống, chẳng những tốn kỹ thuật mà ngay cả sức lực cũng phải bỏ ra hết.
Vệ Khanh nhíu mày, rõ ràng là cô vẫn muốn trả thù, hỏi lại: “Em nghĩ bao nhiêu là thích hợp?” Chu Dạ âm thầm tính toán, theo giá thị trường mà nói chừng 8.000 tới hơn 10.000, điềm tĩnh nói: “20.000”. Hắn đã nói như vậy, cô sẽ đẩy giá trên trời, xem hắn trả tiền rơi xuống đất thế nào.
Vệ Khanh bất động thanh sắc, nhìn cô nói: “Giá này có vẻ hơi cao nhỉ.” Chu Dạ liền hỏi: “Vậy anh định bao nhiêu?” Cô vốn là sư tử mồm to, cò kẻ mặc cả là việc đương nhiên. Vệ Khanh thản nhiên nói: “6.000!” Chu Dạ nhảy dựng lên: “6.000? Anh đi xem mấy người nổi tiếng đi, không đòi anh trả 100.000 thì cũng là 80.000.” Vệ Khanh cười nói: “Đáng tiếc là bây giờ em vẫn chưa phải là người nổi tiếng.” Hiện giờ cô chẳng qua chỉ mới là một sinh viên, chẳng là gì cả.
Chu Dạ bị hắn làm cho mất hứng, ngồi xuống, trên thương trường, cô không phải là đối thủ của Vệ Khanh, vì thế đành sửa lại. “15.000”. Vệ Khanh cũng không nói nhiều, đáp luôn: “8.000. Em không làm, anh bảo người khác làm.” Chu Dạ hận nghiến răng nghiến lợi, thì thảo chửi nhỏ: “Gian thương bất lương.”
Hắn cười, “Anh là người kinh doanh, đạo lý chính là không thể làm thâm hụt tiền lời của mình được, 8.000. chi trả tiền xe, tiền ăn. Giá cả không thể không hợp lý.” Chu Dạ không còn cách nào khác, ai bảo hắn làm ông chủ cơ chứ, cô chỉ là người làm công, đành phải cắn răng mà đáp ứng thôi. Chẳng trách Vệ Khanh nhiều tiền như vậy, hóa ra là toàn bóc lột sức lao động những người như cô.
Cô cầm cốc sữa còn lại uống một hơi cạn sạch, đứng lên nói: “Cụ thể công việc thế nào, chúng ta sẽ liên lạc sau, có thể tôi sẽ cần người giúp.” Vệ Khanh tỏ vẻ không ngại nói: “Việc này do em phụ trách, em chỉ cần làm tốt cho anh là được rồi. Sau khi anh kiểm tra, thấy hài lòng, lập tức trả tiền.”
Hai người đi ra ngoài, bọn họ giờ phút này đổi thành quan hệ ông chủ- người làm thuê. Chu Dạ chào hắn xong, nhấc chân muốn đi ngay. Vệ Khanh lại giữ cô lại: “Đợi chút.” Đưa cô tới cửa hàng thuốc gần đó, hỏi người bán thuốc về bệnh cảm, rồi đưa cho cô: “Đã ốm rồi thì đừng có quá sức, cẩn thận bệnh nhỏ trở thành ốm nặng, như vậy là mất nhiều hơn được đó.”
Hắn cũng là có ý tốt, Chu Dạ cũng không từ chối, nhận lấy, nói cảm ơn. Vệ Khanh lại vươn tay, cười nói: “Sinh viên Chu Dạ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nhìn hắn khôi phục bẳn sắc tinh anh nơi thương trường, Chu Dạ cũng vui vẻ đưa tay ra, bắt tay với hắn, cười nói: “Được.” Lúc này đây, cái bắt tay này là dấu hiệu đưa bọn họ tới một khởi đầu mới.
Chu Dạ mặt đầy nước mắt, chật vật chạy ra ngoài, người qua đường kinh ngạc nhìn cô, cô cũng không quan tâm. Gió lạnh đêm tháng mười phận phật lướt qua cổ áo, khiến cô bình tĩnh lại đôi chút. Lấy tay lau nước mắt, nhận ra mình đang đứng ở bãi đỗ xe, lại ngửi thấy mùi ngô nướng ở ven đường, mới nhớ ra bản thân vẫn chưa ăn tối, cô mở ví tiền ra, mua bắp ngô ăn, vẫn còn nhớ chọn bắp to nhất.
Vệ Khanh đứng bên cạnh cửa sổ, trên mặt vẫn còn lưu lại vết thương mà túi xách của Chu Dạ vô tình để lại, một vết xước dài còn vương máu. Không khỏi cười khổ, phụ nữ nổi giận đúng là không thể nói lý lẽ. Thấy cô lảo đảo đi ra khỏi nhà hàng, va phải người khác, ngã xuống đất cũng không để ý. Lúc qua đường, suýt chút nữa còn bị xe đâm, tinh thần hoảng hốt như thế, chỉ sợ nguy hiểm tới tính mạng. Lại nghĩ, dù sao vẫn chỉ là sinh viên, chưa trải qua sóng to gió lớn, ý chí vẫn chưa được tôi luyện, lỡ gặp chuyện gì không may, cả đời không chịu gặp hắn thì làm thế nào. Vì thế cầm áo khoác, vội vàng đuổi theo.
Xe vừa lái tới nơi, thấy cô cũng không thèm để ý, tùy tiện leo lên xe khách, hắn chỉ còn cách chậm rì rì lái xe theo xe khách, đã tối như vậy rồi, con gái con đứa mà cứ thích làm loạn, chẳng lo gì tới an nguy bản thân gì cả. Xe khách dừng lại rồi mà vẫn không thấy cô xuống xe, nghĩ nghĩ, không phải cô nàng ngủ quên trên xe đấy chứ! Nhìn thấy đích tới của xe là Hương Sơn, bực mình nghĩ, chẳng may ngủ quên đi thẳng tới Hương Sơn, xem cô ấy định làm thế nào.
Ước chừng khoảng 10 phút sau, cuối cùng cũng thấy cô xuống xe, xoay người bước đi hướng khác, có lẽ đã có đích đến, không còn dáng vẻ lắc lư lảo đảo khi nãy, thế là hắn lại lái xe đi theo phía sau.
Chu Dạ ở trên xe gọi điện cho Lý Minh Thành, khóc ầm lên: “Lý Minh Thành,… huhu…”. Lý Minh Thành sợ tới mức vội hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, khuyên cô đừng khóc, trước tiên phải bình tĩnh xuống xe dã. Chu Dạ nói năng lộn xộn, hắn cũng không nghe rõ cô nói gì, cuối cùng thấy cô nghẹn ngào nói muốn đi tìm hắn, nói rằng đang ở trên đường. Hắn lại vội vàng dặn cô phải chú ý an toàn, đừng có để gặp chuyện không may, dỗ dành cô một lúc, cảm xúc của cô mới cân bằng trờ lại.
Cô xuống xe, lấy khăn ướt lau mặt, mới để ý tóc đã bị gió thổi làm cho rối bời. Từ xa nhìn thấy Lý Minh Thành đứng ở trước cổng trường Thanh Hoa chờ cô, đang ngó nghiêng nhìn xung quanh, vẻ mặt lo lắng. Cô vội vàng chạy tới, đến gần mới phát hiện, phía sau Lý Minh Thành còn có một người, đương nhiên chính là Trương Nhiễm Du.
Đối với cô mà nói, có thể so sánh là sấm sét giữa trời quang, họa vô đơn chí.
Cô cảm thấy chân mềm nhũn, “bịch” một tiếng, ngã xuống đất, đây là lần thứ hai trong ngày cô bị ngã. Lý Minh Thành lập tức phát hiện ra cô, vội nâng cô dậy, hỏi: “Sao thế, chân có đau không?” Trương Nhiễm Du cũng tiến tới đỡ cô dậy.
Cô lặng lẽ tránh Trương Nhiễm Du đang vươn tay ra đỡ mình, trong lúc nhất thời, uất ức lại ập tới, vùi đầu vào Lý Minh Thành khóc lớn, khóc không thành tiếng. Khiến cho nhiều người dừng chân lại quan sát, Trương Nhiễm Du ở bên cạnh khuyên cô đừng khóc, có chuyện gì thì cứ nói ra.
Chu Dạ vừa giận vừa hận, nhưng không thể phát tác, tất cả uất ức hóa thành nước mát, khóc tới mức kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Sinh viên Thanh Hoa đứng ở xa xa chỉ trỏ, còn tưởng rằng đang xem một tiết mục đau khổ vì tình. Vì thế người tới xem ngày một nhiều, hơn nữa, lại thêm mấy người hay tám chuyện, Lý Minh Thành có chút xấu hổ. Nơi này không có ai quen biết Chu Dạ, nhưng mà mọi người đều biết hắn nha.
Trương Nhiễm Du cũng nhận ra, đành thay hắn giải vây: “Thi Thi, chúng ta vào trong nói chuyện được không?” Cô bắt chước Lý Minh Thành gọi Chu Dạ là Thi Thi, ra vẻ gần gũi thân mật. Chu Dạ hận chết cô ta! Lắc đầu, thái độ khiêu khích lẫn kiên quyết, không vào. Trương Nhiễm Du cũng không giận, cứ tiếp tục dỗ: “Được rồi, vậy đừng khóc nữa, nói cho bọn mình biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Minh Thành gật đầu: “Thi Thi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Chu Dạ nhìn vẻ mặt bọn họ, biết bọn họ ở chung một chỗ, trong nhát mắt tâm lạnh băng, lại càng thêm hận Lý Minh Thành, lạnh lùng đẩy hắn ra, lấy tay lau nước mắt. Không thể nói ra chuyện khiến mình đau lòng, chính là nổi đau khổ lớn nhất!
Lý Minh Thành cứ liên tục hỏi cô xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu cô không chịu nói, sẽ gọi điện cho ba cô. Cô không còn cách nào khác, cũng không thể nói thật cho hắn biết, đành tùy tiện nói dối, rằng bị bạn học bắt nạt, nhà trường không phân rõ đúng sai, đã phê bình cô. Chu Dạ đã quen nói dối không chớp mắt, hơn nữa có đầu có đuôi, tất cả đều hợp lý, không hề có sơ hở, không bị người khác phát hiện ra.
Lý Minh Thành tin ngay, hai người dỗ cô một lúc, muốn bảo cô vào trường họ nghỉ. Cô lắc đầu, nói đã muộn rồi, chính mình tự về, cô cần tìm người trút giận, như thế trong lòng mới dễ chịu hơn. Lý Minh Thành lại muốn đưa cô về, cô vừa nhìn thấy Trương Nhiễm Du, cơn giận lại bốc lên, kiên quyết không cần. Lý Minh Thành gọi điện cho taxi quen thuộc đưa cô về, cô càng giận, hắn còn chưa gọi điện xong, cô đã bỏ đi trước.
Sớm biết thế này, cô sẽ không đi tìm Lý Minh Thành, chỉ càng chọc cho cô thêm đau lòng, sầu càng thêm sầu.
Nước mắt lại lã chã rơi xuống, tâm tình vô cùng thê thảm. Lúc đi ra tới đường cái, một chiếc xe ngăn cô lại, Vệ Khanh hạ cửa kính, thò đầu ra nói: “Lên xe đi, anh đưa em về. Em cứ đi như vậy, cẩn thận gặp chuyện không may.”
Từ xa, hắn đã nhìn thấy mọi chuyện. Biết Chu Dạ là hoa rơi có ý mà người ta thì lưu thủy vô tình, không chỉ như thế, lại còn là hoa có chủ. Nhìn thấy hình ảnh cô khóc, ruột gan như đứt từng khúc, thật sự khiến cho người ta đau lòng. Cái tên tiểu tử ngu ngốc kia, cái gì cũng không biết, thật là đáng giận. Thực ra, hắn mới đáng giận hơn, còn không chịu ngẫm lại xem là ai đã hại Chu Dạ thê thảm như vậy >:P!
Chu Dạ đồng ý lên xe mới là lạ! Quay đầu bước đi, hắn vội vàng xuống xe, giữ lấy nàng, dịu dàng dỗ: “Lên xe đi, khuya rồi, dễ gặp kẻ xấu. Em không nghe tin tức ở Bắc Kinh sao, không ít nữ sinh viên bị kẻ gian hãm hại, thầm chí còn bị cưỡng bức rồi giết chết nữa!” Cố ý hù dọa cô.
Chu Dạ nghĩ tới chuyện Lý Minh Thành, vẫn còn đang tức hắn,khinh bỉ nhìn hắn nói: “ Lên xe anh để bị anh cưỡng gian chắc”. Cô cũng không phải là không biết sống chết thế nào.
Vệ Khanh bị cô nói như vậy, thấy cô đang giận, nói chuyện không suy nghĩ, nên cũng không so đo, chỉ nói: “Tối nay anh có nhiệm vụ đưa em bình an trở về trường. Em sau này gặp chuyện gì, đừng có tới tìm anh đấy.”
Chu Dạ mắng: “Ai cần chứ! Tôi sống hay chết thì liên quan gì tới anh. Tránh sang một bên đi.” Lại nhìn chiếc Lamborghini đen bóng của hắn bật đèn pha sáng trưng, thật sự chói mắt, nhớ tới lúc tối hắn đáng ghét thế nào, liền vung chân đá một cước. Hôm nay cô đi giầy thể thao, cũng không sợ bị đau chân.
Vệ Khanh thấy cô ngược đãi chiếc xe thể thao bảo bối của hắn, mặt tái mét, giận dữ hét lên: “Chu Dạ, cô điên rồi sao!” Vội vàng buông cô ra, Vệ Khanh rất yêu quý chiếc xe này, bình thường không dễ dàng cho người khác chạm vào.
Chu Dạ hả hê nhìn hắn: “Anh bây giờ mới biết à!” Từ trước tới giờ cô chưa từng cho mình là thục nữ. Hừ! Đáng đời hắn. Giận dữ cũng dần tan hết, nghênh ngang rời đi.
Chu Dạ bé nhỏ như thế, sao có nhiều lực đạo, một cước đạp của cô sao có thể làm hỏng xe hắn được. Vệ Khanh nhìn xe yêu quí không tổn hại gì, lại thêm buồn bực mà cười khổ. Cái cô Chu Dạ này, mới nhìn thì thanh khiết thiện lương, yếu đuối mảnh mai, không ngờ lại mạnh mẽ dã man như vậy! =))
Chu Dạ trở về trường, mắt đã sưng đỏ, giọng cũng có chút khàn khàn, sợ bị mọi người nhìn thấy lại trêu cợt nên đành lên giường đi ngủ sớm. Lưu Nặc hỏi có phải cô bị ốm hay không, cô đành nói mình thấy không khỏe, ngủ một giấc là khỏi. Những chuyện xảy ra trong buổi tối như sương mù quấn quanh đầu óc cô, thật lâu không tan đi.
Nhưng điều khiến cô đau lòng nhất vẫn là Lý Minh Thành, cuối cùng cũng hiểu được, hắn vốn không thích cô. Bao nhiêu nam nữ si tình, giữa vòng xoáy tình cảm khó có thể tự kiềm chế. Chu Dạ cũng giống như vậy, chỉ tiếc là ngay cả cơ hội bày tỏ tình cảm với người cô thầm mến cũng không có, chưa bắt đầu đã phải chấm dứt.
Chu Dạ đau khổ vì tình, thức trắng một đêm. Nhưng phiền não trong cuộc sống vẫn như cũ, không thay đổi. Cô đối mặt với thông báo nộp học phí của nhà trường, đau đầu nhức óc. Hiện giờ học phí đối với cô mà nói thực xa vời. Cô cũng không tin nếu cô không nộp học phí, thực sự sẽ bị đuổi học, có ai thấy hiệu trưởng ra văn kiện quy định đâu? Chỉ là lời hù dọa, ai mà không biết chứ. Nhưng mà việc này vẫn như vướng trong lòng, vô cùng lo lắng.
Tình cảm, học tập, cuộc sống, mọi chuyện đều không như ý, cô thực sự không thể ứng phó nổi nữa. Nhưng cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, giữa những bạn bè cùng lứa tuổi, cô giãy dụa lâu như vậy, quả thực rất mệt.
Lãnh đạo nhà trường vì muốn có tiền đầu tư để xây canteen mới, muốn lôi kéo Vệ Khanh, mời hắn tới trường tham quan, chỉ đạo công tác, hiệu trưởng cũng tự mình cùng đi. Đi theo phía sau còn có những lãnh đạo cao cấp trong trường, thang máy thường ngày đông sinh viên qua lại, nay bị cấm, chỉ dành cho đám người Vệ Khanh đi qua.
Hiệu trường cười cười giới thiệu phòng triển lãm chính: “Đây là phòng triển lãm tranh của khoa Mỹ thuật tạo hình, toàn bộ tác phẩm ở đây đều là của các sinh viên trong khoa, có một số rất xuất sắc. Bên cạnh còn có phòng triển lãm trang phục, mặc dù có nhiều tác phẩm không theo khuôn mẫu bình thường, nhưng lại rất có sáng tạo…”
Vệ Khanh không đợi ông ta nói hết lời, đã đứng trước tủ kính xem xét, cười nói: “Sinh viên của nhà trường tài hoa hơn người, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.” Hiệu trưởng vội nói: “Còn mong Vệ tổng chiếu cố nhiều hơn.” Vệ Khanh gật đầy không nói gì, tiếp tục đi lướt qua xem xét. Thực ra cũng chẳng có tâm trạng nào mà xem, chẳng qua chỉ muốn xem có tác phẩm nào của Chu Dạ hay không mà thôi.
Ở chính giữa phòng triển lãm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên Chu Dạ, vô cùng bắt mắt, đó là một bức tranh sơn dầu cao ba thước, sắc thái tươi sáng, vận dụng ngòi bút lưu loát, bản lĩnh thâm hậu. Hắn nhìn một lúc lâu sau, cười khen ngời: “Bức tranh này quả thực không tồi.” Trưởng khoa mỹ thuật tạo hình lập tức nói: “Đây là tác phẩm của sinh viên Chu Dạ, học tập vô cùng xuất sắc, hơn nữa, mới vừa đạt được học bổng Vân Mã, buổi trao giải lần trước, có lẽ Vệ tổng không nhớ cô ấy. Bức tranh này được đánh giá giá trị nghệ thuật cao, có thể đem tới triển lãm tranh quốc gia để kí gửi.” Vệ Khanh gật đầu, cười mà không nói, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Lãnh đạo trường học giữ hắn lại ăn trưa, nhiệt tình khoản đãi. Vệ Khanh uống bia mắt đỏ ngầy, tựa vào sofa gọi điện cho Chu Dạ. Vẫn không có người nghe máy, hắn biết tính Chu Dạ, lại tiếp tục gọi, hết cuộc này tới cuộc khác, liên tục không ngừng. Xem ra Chu Dạ hận chết hắn, ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe. Hắn nhún vai, đổi một dãy số khác, tiếp tục gọi.
Chu Dạ vì bị cảm lạnh, giữa trưa, ở kí túc nghỉ ngơi, lúc đang mơ mơ màng màng, có nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn thấy số của Vệ Khanh gọi tới liền ngắt máy. Bực mình, sao hắn cứ dây dưa không dứt làm gì! Chẳng được bao lâu, lại nghe thấy chuông điện thoại trong phòng vang lên, đành phải đứng dậy, vừa ngáp vừa nói: “Alo, xin hỏi tìm ai vậy?”
Vệ Khanh vừa nghe đã nhận ra giọng cô, lười biếng nói: “Chu Dạ, chào em.” Chu Dạ vừa nghe thấy giọng hắn, trong nháy mắt cơn buồn ngủ không cánh mà bay, nghiêm mặt hỏi: “Sao anh biết số kí túc của tôi vậy?”
Vệ Khanh cười: “Đương nhiên là anh có cách để biết.” Hắn cũng chẳng cần phải đi dò hỏi, Chu Dạ nhận học bổng của hắn, toàn bộ tư liệu về cô hắn đều có, huống chi chỉ là một dãy số.
Chu Dạ bất đắc dĩ, châm chọc nói: “Anh giỏi thật.” Vệ Khanh có tai như điếc, trực tiếp yêu cầu: “Ra ngoài đi, anh có việc tìm em.”
Chu Dạ khinh bỉ nói: “Thôi đi, anh có thể có chuyện gì cần tìm tôi chứ.” Chả có cái gì là tốt cả.
Vệ Khanh trước khi cô kịp cúp điện thoại vội nói: “Biết anh đang ở đâu không?”
Chu Dạ hừ lạnh trả lời: “Tôi cần biết để làm gì.” Vệ Khanh vẫn cố dịu giọng nói: “Anh đang ở nhà hàng gần trường em, đang cùng hiệu trưởng và các thầy trưởng khoa ăn cơm đấy. Ngô giáo sư trưởng khoa em còn khen em thành tích tốt nữa, rất có tiền đồ nha.”
Chu Dạ không biết trong hồ lô của hắn còn bán thuốc gì nữa, không kiên nhẫn giục: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Vệ Khanh cười nói: “Em ra đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.” Chu Dạ mắng: “Anh điên rồi.”
Vệ Khanh uy hiếp: “Bằng không, anh bảo Ngô giáo sư gọi điện mời em ra nhé?” Chu Dạ bị dọa cho phát hoảng: “Vệ Khanh, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Vệ Khanh nhíu mày: “Được, em mau ra đây, anh sẽ nói cho em biết có chuyện gì, anh ở nhà hàng chờ em.”
Chu Dạ chần chừ, đoán có lẽ thật sự hắn đang cùng với lãnh đạo nhà trường ăn cơm, sáng sớm nghe bạn học nói thang máy bị cấm, có lẽ có nhân vật quan trọng nào tới, không ngờ lại là hắn. Chần chừ một lúc sau mới nói: “Tôi không đi, các thầy vẫn còn ở đấy.” Giọng nói pha chút giận dỗi.
Vệ Khanh cười: “Em yên tâm đi, bọn họ sắp đi rồi. Em mà không ra, có khi anh phải nhờ Ngô giáo sư gọi cho em, anh thì chả sợ cái gì đâu.” Chu Dạ tin hắn nói được làm được, cái người này thật vô liêm sỉ, chẳng gì là không làm được. Đành phải đồng ý đứng dậy, với lấy áo khoác, đầu óc vẫn còn choáng váng, nặng nề.
Lúc Chu Dạ chạy tới nhà hàng, lập tức có nhân viên phục vụ chào đón: “Chu Dạ tiểu thư phải không? Xin mời đi theo tôi.” Dẫn cô đi tới lầu trên, vô cùng lễ phép, chu đáo.
Chu Dạ đẩy cửa bước vào, ngửi thấy mùi bia rượu nồng, trên bàn chén bát hỗn độn, còn có người đang thu dọn. Vệ Khanh đang ngồi dựa bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, trên tay còn cầm điếu thuốc, lại không hút, để mặc làn khói lượn lờ bay lên. Ánh mặt trời buổi chiều chiếu trên vai hắn, quang ảnh lần lượt thay đổi, chớp mắt nhìn qua, hình như một bên mặt có vết xước. Thấy cô đứng ở cửa, đem vật trong tay dập tắt, nói: “Em đã tới rồi, lại đây ngồi đi.” Lại yêu cầu phục vụ mang trà lên.
Giờ phút này, hoàn cảnh như này, không khí thật hài hòa, làm cơn giận tràn đầy trong lòng cô vơi đi không ít, nghe lời hắn ngồi xuống đối diện. Hắn hỏi: “Em muốn uống gì? Có quen uống trà không?” Chu Dạ lắc đầu, cô đang bị cảm, trong miệng nhạt nhẽo, không muốn uống trà. Hắn lập tức nói: “Vậy uống sữa nóng nhé. Sắc mặt em không tốt, môi tái đi kìa, sao vậy? Bị cảm rồi sao?” Hắn liếc mắt đã nhận ra cô không thoải mái.
Chu Dạ hít hít mũi, mũi cô bị nghẹt nghiêm trọng, hô hấp khó khăn nhưng vẫn thản nhiên nói: “Vẫn tốt, anh tìm tôi có việc gì sao?” Có phải hắn muốn một lần nữa chuốc lấy phiền nhiều không vậy.
Vệ Khanh vài ngày không gặp cô, thấy cô gầy đi nhiều, nhưng thần sắc vẫn lạnh lùng, đành phải quay sang nói chuyện chính: “Em học khoa mỹ thuật tạo hình phải không? Anh có một một công việc nhỏ, em làm không?” Hắn khiến cho Chu Dạ mất việc làm, coi như bồi thường cho cô vậy.
Chu Dạ không nghĩ tới là nói về việc làm, vì thế liền hỏi: “Làm việc gì, anh nói đi.” Vệ Khanh nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Công ty anh cần một bức tranh lớn để làm công tác tuyên truyền, giống như bọn em mở triển lãm ấy, cần ý tưởng tốt, và phải bắt mắt nữa. Em làm hay không? Giá cả thương lượng.”
Chu Dạ nhìn hắn đánh giá, không biết là hắn có dụng ý gì, trầm ngâm một lúc. Hắn nhún vai: “Em không làm thì sẽ có người khác làm, anh chỉ hỏi qua em thôi.” Chu Dạ cảm thấy dường như cuộc nói chuyện này chỉ đơn giản nói về công việc, vì thế nỏi: “Giống bức tranh sơn dầu ở phòng triển lãm hay sao?” Hắn gật đầu: “Đại loại thế, dùng để tuyên truyền mà, nhưng mà phải làm tốt. Em chắc có khả năng chứ?”
Chu Dạ không chút do dự nói: “Đương nhiên, đại khái là anh muốn to chừng nào?” Hắn nghĩ nghĩ một lúc nói: “Rộng bốn thước, dài hai thước đi.” Công trình này cũng không phải là nhỏ, một mình cô không có khả năng làm xong. Nhưng nếu đã có việc làm, sao có thể từ chối chứ, vì thế gật đầu nói: “Được, tôi làm. Giá bao nhiêu? Anh định thế nào?” Việc này vốn không dễ dàng, chẳng những phải tự mình thiết kế, còn phải bò lên bò xuống, chẳng những tốn kỹ thuật mà ngay cả sức lực cũng phải bỏ ra hết.
Vệ Khanh nhíu mày, rõ ràng là cô vẫn muốn trả thù, hỏi lại: “Em nghĩ bao nhiêu là thích hợp?” Chu Dạ âm thầm tính toán, theo giá thị trường mà nói chừng 8.000 tới hơn 10.000, điềm tĩnh nói: “20.000”. Hắn đã nói như vậy, cô sẽ đẩy giá trên trời, xem hắn trả tiền rơi xuống đất thế nào.
Vệ Khanh bất động thanh sắc, nhìn cô nói: “Giá này có vẻ hơi cao nhỉ.” Chu Dạ liền hỏi: “Vậy anh định bao nhiêu?” Cô vốn là sư tử mồm to, cò kẻ mặc cả là việc đương nhiên. Vệ Khanh thản nhiên nói: “6.000!” Chu Dạ nhảy dựng lên: “6.000? Anh đi xem mấy người nổi tiếng đi, không đòi anh trả 100.000 thì cũng là 80.000.” Vệ Khanh cười nói: “Đáng tiếc là bây giờ em vẫn chưa phải là người nổi tiếng.” Hiện giờ cô chẳng qua chỉ mới là một sinh viên, chẳng là gì cả.
Chu Dạ bị hắn làm cho mất hứng, ngồi xuống, trên thương trường, cô không phải là đối thủ của Vệ Khanh, vì thế đành sửa lại. “15.000”. Vệ Khanh cũng không nói nhiều, đáp luôn: “8.000. Em không làm, anh bảo người khác làm.” Chu Dạ hận nghiến răng nghiến lợi, thì thảo chửi nhỏ: “Gian thương bất lương.”
Hắn cười, “Anh là người kinh doanh, đạo lý chính là không thể làm thâm hụt tiền lời của mình được, 8.000. chi trả tiền xe, tiền ăn. Giá cả không thể không hợp lý.” Chu Dạ không còn cách nào khác, ai bảo hắn làm ông chủ cơ chứ, cô chỉ là người làm công, đành phải cắn răng mà đáp ứng thôi. Chẳng trách Vệ Khanh nhiều tiền như vậy, hóa ra là toàn bóc lột sức lao động những người như cô.
Cô cầm cốc sữa còn lại uống một hơi cạn sạch, đứng lên nói: “Cụ thể công việc thế nào, chúng ta sẽ liên lạc sau, có thể tôi sẽ cần người giúp.” Vệ Khanh tỏ vẻ không ngại nói: “Việc này do em phụ trách, em chỉ cần làm tốt cho anh là được rồi. Sau khi anh kiểm tra, thấy hài lòng, lập tức trả tiền.”
Hai người đi ra ngoài, bọn họ giờ phút này đổi thành quan hệ ông chủ- người làm thuê. Chu Dạ chào hắn xong, nhấc chân muốn đi ngay. Vệ Khanh lại giữ cô lại: “Đợi chút.” Đưa cô tới cửa hàng thuốc gần đó, hỏi người bán thuốc về bệnh cảm, rồi đưa cho cô: “Đã ốm rồi thì đừng có quá sức, cẩn thận bệnh nhỏ trở thành ốm nặng, như vậy là mất nhiều hơn được đó.”
Hắn cũng là có ý tốt, Chu Dạ cũng không từ chối, nhận lấy, nói cảm ơn. Vệ Khanh lại vươn tay, cười nói: “Sinh viên Chu Dạ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nhìn hắn khôi phục bẳn sắc tinh anh nơi thương trường, Chu Dạ cũng vui vẻ đưa tay ra, bắt tay với hắn, cười nói: “Được.” Lúc này đây, cái bắt tay này là dấu hiệu đưa bọn họ tới một khởi đầu mới.