Bài hát đề cử:- Thời không sai lệch- Dễ thay đổi- Người theo đuổi ánh sáng- Lights- I know- I Need U (Piano cover)- Kiss the rain by Yirima(piano)---------------------------------------Chap Thật nhanh, một năm rồi, kể từ khi cô mất tích cũng đã một năm rồi.
Một năm là vậy nhưng anh chẳng thể tìm được chút manh mối nào để tìm cô.
Mỗi ngày mỗi ngày, tất cả những gì anh nhận được chỉ là cuộc gọi từ Yeonjun báo không tìm được manh mối.
Nỗi nhớ cô trong anh ngày càng tăng lên, tình cảm cũng ngày càng sâu đậm hơn.
Còn cô thì ngày ngày đều phải chịu những trận hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần.
Những cơn đau dồn dập khiến cho cơ thể của cô ốm yếu đi, vốn người cô đã rất gầy, giờ lại phải chịu thêm những trận hành hạ kia, nếu không phải mạng cô lớn thì có lẽ đã không sống được nữa rồi.Hôm nay, cô vẫn phải chịu những trận đánh đập từ Seo Hwayoung và Kim Han Jye.
Có điều, bị đánh đập nhiều nên cô cũng gần như đã quen dần với việc thức dậy trong căn nhà hoang bằng những đòn đánh đập từ phía Seo Hwayoung và Kim Han Jye.
Thế nhưng, hôm nay đòn đánh từ bọn họ lại mạnh hơn bình thường rất nhiều, như muốn giết chết cô vậy.
Linh cảm của cô nói rằng bọn họ đang muốn giết cô, phải nghĩ cách chạy trốn thôi.May mắn thay, bọn họ chỉ đánh được vài đòn thì cũng cảm thấy mỏi tay liền đi ra lấy một thiết bị khác đến tra tấn cô.
Xem ra ông trời là đang giúp cô rồi.
Cô nhân lúc bọn họ đi lấy thiết bị liền lẻn ra ngoài theo cửa sổ.
Cũng may là căn nhà hoang này không quá xa xôi.
bg-ssp-{height:px}
Chắc là gần ngoại ô Seoul thôi.Phía xa còn có một đường quốc lộ lớn, lại vẫn còn xe cộ qua lại, cô chạy đến gần đường quốc lộ nhưng vì bị đánh đập nhiều đến thậm tệ nên cô không thể đứng vững được lâu và đổ người ra đường.
Đúng lúc có một chiếc xe lao nhanh tới, cũng may là anh ta quan sát nhanh, đã kịp phanh gấp để không đâm trực diện vào người cô.“Này cô, sao lại nằm giữa đường như vậy chứ? Đừng có giả vờ như tôi tông vào cô như thế chứ?” - Người đàn ông thò đầu ra ngoài trách móc cô nhưng lại chẳng nhận được câu nói nào chỉ đành xuống xe xem cô thế nào.Vừa xuống xe, anh ta đã kinh hãi.
Không thể tin được, mặt cô lại đầy máu,người cô cũng đầy máu đến mức chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cũng bị nhuốm kín bằng máu đỏ tươi luôn rồi.
Anh ta hoảng hốt gọi cô dậy.“Cô gì ơi! Cô gì ơi! Tỉnh lại đi!” - Anh ta hét lênLúc này, cô vẫn còn nhận thức được, mắt cô mờ dần rồi thoắt cái là cái bầu trời đen thui.
Cô ngất lịm đi giữa đường, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng gọi của người đàn ông kia trước khi ngất.
Cô đã ngất thật rồi.
Anh ta vội vàng rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu.
Lúc sau xe cấp cứu cũng đến.
Vì nơi này gần với ranh giới giữa thành phố Daegu và Seoul nên cô được đưa thẳng đến bệnh viện Daegu. tiếng… tiếng... tiếng rưỡi trôi qua…Phòng cấp cứu, vẫn còn sáng đèn.
Người đàn ông vẫn đứng bên ngoài chầu trực chờ phòng cấp cứu tắt đèn.--------------------------------------------Kamsamita~Thật sự là mấy ngày nay mình bị bí ý tưởng nên không thể ra chap mới.
Mãi hôm nay mới có thể ra chap cho mọi người đọc, mọi người thông cảm cho mình nha~.