Bài hát đề cử: - Sài Gòn hôm nay mưa - Nợ ai đó lời xin lỗi - Thế thái - Còn thương em thì không để cho em khóc-----------------------------------------------Chap 54Sau khi làm thủ tục nhập viện xong, anh quay lại phòng của Ami.
Tiến gần giường, anh dường như cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, như thể cô gái này đã từng là gì đó rất quan trọng của anh.
Nhìn thẳng trực diện… Điều khiến anh không thể ngờ được, đó là cô lại có nét giống với thanh mai trúc mã hồi nhỏ của anh…~~~~~~~~~~Flashback~~~~~~~~~~~15 năm trước,Có một bé gái đang sợ hãi núp sau bóng lưng của bé trai…“Anh Jimin…”“Không sao, có anh đây rồi.
Em không cần sợ gì hết, anh sẽ bảo vệ em”“Chúng mày tránh xa em ấy ra…”“Tụi tao không tránh đó, rồi sao? Tính đánh lại không? Nhào vô!”Bé trai liều mạng nhảy vào đánh lại.
Cả bọn đều bị đánh đến tơi bời.
Bé trai cũng bị thương nhẹ.“Sau này đừng có mà động vào em ấy, nếu không tao không tha cho chúng mày đâu…”“Vâng…” - Bọn chúng nhanh chóng chuồn đi sau khi bị bé trai cho ăn một trận nhừ tử“Anh Jimin, tay anh chảy nhiều máu quá, em lau máu cho anh nhé.
Mẹ Park sẽ không mắng anh đâu”“Cảm ơn em.
Sau này nếu chúng nó có tới tìm em thì cứ gọi anh ra nh锓Nae~” - Bé gái cười tươi, căng phồng cặp má mochi đáng yêu của mình“Aigoo, sao lại dễ thương như vậy chứ?” - Bé trai đưa tay nựng cặp má đáng yêu kia“Ui da, đau…” - Bé gái phụng phịu xoa gò má của mình“Sau này không được đi ra ngoài một mình như vậy nữa nghe không? Không được rời xa anh…”“Nae~ Lần sau em không dám nữa đâu”“Được rồi.
Ngoan lắm” - Bé trai mỉm cười ôn nhu xoa đầu bé gáiVậy là mùa thu năm ấy, một người đem lòng yêu thương người kia, còn người kia thì lại đem lòng yêu thương ấy rời xa mảnh đất đầy kỷ niệm của hai người, để lại phía sau một bóng hình đầy cô đơn đang chờ đợi người mình thương quay trở về…~~~~~~~~~~END Flashback~~~~~~~~~~Cô gái nằm trên giường bệnh này, thật sự quá giống với bóng hình của người con gái mà anh đã chờ đợi suốt 15 năm qua… Thực sự rất giống…---------------------------------------------------------------Chào mọi người, mik đã comeback rùi đây~.
Bài hát đề cử: - Lights_BTS x - Let go_BTS x - Crystal Snow_BTS------------------------------------Chap Cô gái nằm trên giường bệnh này, thật sự quá giống với bóng hình của người con gái mà anh đã chờ đợi suốt năm qua… Thật sự rất giống…‘Đừng đánh tôi… đừng đánh tôi… đừng đánh tôi nữa!!!! Aaaaaaaaaa…’Cô bừng tỉnh dậy và hét lên.
Tiếng hét lớn đến mức Park Jimin đang mải mê suy nghĩ cũng giật mình nhìn về phía giường bệnh.“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Anh là ai? Đừng đánh tôi!” - Cô sợ hãi theo phản xạ mà quơ tay kéo tấm chăn bên cạnh trùm lên kín đầu“Đừng sợ.
Đây là bệnh viện.
Lúc nãy cô ngất trước đầu xe của tôi, tôi đưa cô vào bệnh viện”“Vậy… vậy… anh là ai??”“Tôi là Park Jimin.”“Park Jimin sao?”“Ừm”“Quê của anh ở đâu?”“Busan.
Có chuyện gì mà lần đầu gặp cô đã hỏi tôi chuyện quê tôi?”“Không có gì.
Chắc là trùng hợp thôi, hồi bé tôi cũng ở Busan, tôi hay chơi cùng với một anh gần nhà, anh ấy hơn tôi tuổi, cũng tên là Park Jimin”“Khoan đã, vậy cô tên gì?”“Ami, Lee Ami.
Có chuyện gì sao?”“Ami, Ami, có phải là cô còn có một người em gái tên là Lee Joo-in không?”“Phải.
Sao anh lại biết thế?”“Đúng… đúng là em rồi.
Ami, đúng là em rồi.
bg-ssp-{height:px}
Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi Ami” - Park Jimin xúc động ôm chầm lấy Ami“Anh… anh… anh chính là Park Jimin năm xưa?”“Phải, là anh đây.
Là Park Jimin của em đây.”“Jiminie, trông anh khác quá vậy?”“Ami à, năm qua em đã đi đâu vậy? Tại sao lại biến mất không dấu vết vậy.
năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm em nhưng không tìm được.
Rốt cuộc là em đã ở đâu vậy hả?” - Park Jimin vừa nói, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ thế chảy xuống lúc nào không hay.“Lúc đó vì ba em bắt em phải lên Seoul học, nếu không em sẽ không còn được gặp anh nữa.
Ba bắt em lên máy bay ngay nên em không thể chào tạm biệt anh trước khi lên Seoul…”“Vậy em lên Seoul một mình sao? Sau khi không thấy em đến, anh đã đến nhà ba mẹ em nhưng mẹ em nói là em đã ra ngoài có việc rồi…”“Mọi thứ đều do một tay ba em sắp xếp nên ban đầu chỉ có một mình em lên Seoul, vài tháng sau thì ba mẹ em cũng lên Seoul.
Học trung học ở Seoul xong thì em đi Pháp du học năm.”“Ở nơi đất khách quê người, em cũng gặp không ít khó khăn nhỉ?”“Vâng, lúc đầu thì cũng gặp nhiều khó khăn nhưng dần dần rồi cũng quen.
Đôi lúc em cảm thấy nhớ nhà nhưng lại chẳng thể về được.
Thật sự rất nhớ mọi người…”“Thôi không sao đâu, bây giờ mọi người đã ở đấy rồi.
Người thân của em đều đã ở bên cạnh em…” - Càng về sau giọng nói của Jimin càng nhỏ đi như thể vừa chạm đếm nỗi đau sâu thẳm trong tim…“À, mẹ Park vẫn khỏe chứ?”-------------------------------------------------------------I cameback~.