Bài hát đề cử: - Lights_BTS x2 - Let go_BTS x3 - Crystal Snow_BTS------------------------------------Chap 49Cô gái nằm trên giường bệnh này, thật sự quá giống với bóng hình của người con gái mà anh đã chờ đợi suốt 15 năm qua… Thật sự rất giống…‘Đừng đánh tôi… đừng đánh tôi… đừng đánh tôi nữa!!!! Aaaaaaaaaa…’Cô bừng tỉnh dậy và hét lên.
Tiếng hét lớn đến mức Park Jimin đang mải mê suy nghĩ cũng giật mình nhìn về phía giường bệnh.“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Anh là ai? Đừng đánh tôi!” - Cô sợ hãi theo phản xạ mà quơ tay kéo tấm chăn bên cạnh trùm lên kín đầu“Đừng sợ.
Đây là bệnh viện.
Lúc nãy cô ngất trước đầu xe của tôi, tôi đưa cô vào bệnh viện”“Vậy… vậy… anh là ai??”“Tôi là Park Jimin.”“Park Jimin sao?”“Ừm”“Quê của anh ở đâu?”“Busan.
Có chuyện gì mà lần đầu gặp cô đã hỏi tôi chuyện quê tôi?”“Không có gì.
Chắc là trùng hợp thôi, hồi bé tôi cũng ở Busan, tôi hay chơi cùng với một anh gần nhà, anh ấy hơn tôi 2 tuổi, cũng tên là Park Jimin”“Khoan đã, vậy cô tên gì?”“Ami, Lee Ami.
Có chuyện gì sao?”“Ami, Ami, có phải là cô còn có một người em gái tên là Lee Joo-in không?”“Phải.
Sao anh lại biết thế?”“Đúng… đúng là em rồi.
Ami, đúng là em rồi.
Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi Ami” - Park Jimin xúc động ôm chầm lấy Ami“Anh… anh… anh chính là Park Jimin năm xưa?”“Phải, là anh đây.
Là Park Jimin của em đây.”“Jiminie, trông anh khác quá vậy?”“Ami à, 15 năm qua em đã đi đâu vậy? Tại sao lại biến mất không dấu vết vậy.
15 năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm em nhưng không tìm được.
Rốt cuộc là em đã ở đâu vậy hả?” - Park Jimin vừa nói, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ thế chảy xuống lúc nào không hay.“Lúc đó vì ba em bắt em phải lên Seoul học, nếu không em sẽ không còn được gặp anh nữa.
Ba bắt em lên máy bay ngay nên em không thể chào tạm biệt anh trước khi lên Seoul…”“Vậy em lên Seoul một mình sao? Sau khi không thấy em đến, anh đã đến nhà ba mẹ em nhưng mẹ em nói là em đã ra ngoài có việc rồi…”“Mọi thứ đều do một tay ba em sắp xếp nên ban đầu chỉ có một mình em lên Seoul, vài tháng sau thì ba mẹ em cũng lên Seoul.
Học trung học ở Seoul xong thì em đi Pháp du học 2 năm.”“Ở nơi đất khách quê người, em cũng gặp không ít khó khăn nhỉ?”“Vâng, lúc đầu thì cũng gặp nhiều khó khăn nhưng dần dần rồi cũng quen.
Đôi lúc em cảm thấy nhớ nhà nhưng lại chẳng thể về được.
Thật sự rất nhớ mọi người…”“Thôi không sao đâu, bây giờ mọi người đã ở đấy rồi.
Người thân của em đều đã ở bên cạnh em…” - Càng về sau giọng nói của Jimin càng nhỏ đi như thể vừa chạm đếm nỗi đau sâu thẳm trong tim…“À, mẹ Park vẫn khỏe chứ?”-------------------------------------------------------------I cameback~.
Bài hát đề cử:- Nỗi nhớ tựa thiên hà_Piano cover- Qua những ngày mưa- Chỉ vì quá yêu em- Dành cả thanh xuân cho một người--------------------------------------------------Chap “Mẹ anh… Bà ấy…” - Anh nghẹn họng đến nỗi không thể nói hết câu.“Mẹ Park xảy ra chuyện gì sao? Sao trông mặt anh lại buồn khi nhắc về mẹ Park như vậy??”“Mẹ anh đã nằm viện hơn một năm nay rồi.
Bà ấy bị ung thư gan, cần phải tìm gan để ghép gấp nhưng lại chẳng tìm được gan thích hợp…”“Thật sao? Sao mẹ Park sống tử tế như vậy lại có thể mắc căn bệnh đó chứ? Ông trời thật quá bất công mà”“Vậy còn em thì sao? Em cũng đang bị ung thư dạ dày còn gì.
Lần sau nhớ cẩn thận, anh đã đặt lịch phẫu thuật cho em rồi.
Em sẽ phải cắt một phần dạ dày để tránh các tế bào ung thư lan ra rộng hơn.”“Cái gì? Nhanh như vậy sao?”“Không sao, khi nào sức khỏe của em hồi phục em mới phẫu thuật.
Còn những vết thương trên người em, chúng từ đâu mà có?”Đối mặt với sự chất vấn của Jimin, cô không biết nên giải thích thế nào với Jimin cả.“Chuyện dài dòng lắm, không thể kể hết trong một hai câu được đâu.
Hôm nay em mệt lắm, em muốn nghỉ ngơi…”“Thôi được rồi.
Em nghỉ đi, khi nào em muốn nói ra, anh sẵn sàng lắng nghe em.
bg-ssp-{height:px}
Anh ra ngoài đây…”Jimin ra ngoài, chỉ còn Ami ở bên trong.
Cô nằm xuống, đôi mắt đượm buồn hướng về khoảng không vô định phía xa.Hơn một năm rồi...!Hơn một năm rồi, cô chưa được gặp anh.
Mỗi lần nhớ đến anh, nước mắt cô lại bất chợt rơi...!Không biết hơn một năm nay không có cô bên cạnh anh sống như thế nào...!Bây giờ cô rất nhớ anh...!Thật sự rất nhớ anh...Cô rất nhớ anh...Nhớ gương mặt của anh...Nhớ nụ cười tỏa nắng của anh...Nhớ từng hành động cử chỉ dịu dàng của anh...Nhớ anh...Rất nhớ anh nhưng lại chẳng thể gặp anh...Nước mắt đã thấm ướt một mảng gối, trăng tròn cũng đã lên, cô nghĩ đến anh nhưng liệu anh có nghĩ đến cô không? Liệu anh có còn yêu cô hay đã thay lòng đổi dạ ở bên một người mới, trong tim đã không còn một khoảng trống nào cho cô?~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Jeon Gia"Mẹ à, con không ăn đâu, mẹ cứ để cà phê lại cho con là được rồi..." - Jungkook day day mi tâm mệt mỏi "Con trai, nếu như cứ chỉ ăn sandwich và uống cà phê thì có ngày con sẽ thành khúc xương mất.
Con xem con đã gầy đi như thế nào kể từ khi Ami mất tích hả? Con phải ăn thì mới có sức mà tìm con bé về chứ? Nghe lời mẹ, ăn một chút đi...""Thôi được rồi, mẹ cứ để đó, lát nữa con sẽ ăn""Ừm, mẹ để đây nhé.
Nhớ ăn ngay cho nóng, mẹ xuống dưới đây""Dạ!"Anh mệt mỏi ngả lưng ra sau, xoay ghế về tấm kính phía sau.
Trăng đêm nay thật tròn, thật đẹp.
Có điều lòng người không bớt những nỗi nhớ khôn nguôi về người thương...Đêm nay có hai người không ngủ, trong lòng cùng hướng về nhau, những yêu thương vẫn luôn đong đầy, chỉ là không biết được sự tồn tại của những yêu thương ấy...-----------------------------------------------Hôm nay trời mưa ngâu, thật buồn....