Tôi cũng không nghĩ ra được là ba mình đã âm thầm chuẩn bị tất cả cùng với Đoàn, chứ đám cưới làm sao thu xếp kịp trong tuần cơ chứ.
Nhìn mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao chuyện này thì tôi bất chợt khựng lại trước ánh mắt sâu thẩm của chị Chiêu Lâm, tôi biết cảm xúc lúc này của chị ấy, dù không nói chuyện nhiều nhưng mà tôi nhìn thấy được tình cảm của chị ấy dành cho anh.
Tôi có chút thấy hơi ái ngại với chị nhưng biết làm sao giờ ba tôi đã quyết định với các báo chí như vậy rồi thì tôi còn đường lui không! Ngày hôm nay cũng phải đến trưa tôi mới được về nhà, lúc đi thì đi với ba và mọi người nhưng về thì về cùng anh trên đường tôi có hỏi anh vài chuyện liên quan đến hôn sự:
- Chúng ta sẽ kết hôn sao? Anh không định từ chối à?
- Lúc trước thì tôi luôn muốn từ chối, còn bây giờ thì tôi muốn đám cưới này diễn ra.
Tôi lúc đầu còn đang nhìn cửa sổ, sau khi nghe ann nói thì tôi lại quay sang nhìn anh, ánh mắt có chút mệt mỏi của anh tôi thấy rất rõ nhưng không tiện hỏi chuyện khác, tôi nói tiếp:
- Tại sao lại thay đổi? Đám cưới gì mà không có tình yêu… nghĩ mà chán.
Tôi quan sát anh, nhưng hơi hụt hẫng vì thái độ của anh như một.
Im lặng một hồi tôi cũng quyết định hỏi một vấn đề lớn:
- Lý do anh chấp nhận cuộc hôn nhân này là gì? Chắc chắn không phải vì có tình cảm với tôi đúng chứ? Tôi thấy anh và chị Chiêu Lâm rất đẹp đôi đấy, không cần vì nghe lời ba tôi mà chấp nhận số phận vậy đâu.
Lúc này tôi nhìn thấy bàn tay ấy nắm chặt vô lăng rồi anh tấp xe vào lề đường, trong lòng tôi có chút bỡ ngỡ lại suy nghĩ linh tinh: "Mình chọc tức anh ta rồi sao?" Sau khi đã tấp xe vào trong lề, anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt anh buồn bã, giọng nói cũng có phần chắc nịch với tôi:
- Cô chủ đừng suy nghĩ linh tinh nữa, dù chúng ta không có tình yêu, tôi cũng sẽ biến cuộc sống hôn nhân này trở nên hạnh phúc và sẽ không phụ lòng cô mà đi yêu người khác đâu vì tôi không thể chứa nổi thêm người nào nữa.
Tôi không dám nhìn thẳng vào anh nữa, hai má ửng đỏ lên, tôi thầm nghĩ: " Đây không phải một lời tỏ tình, nhưng mà sao nghe được những lời này tim mình lại đập mạnh như vậy."
Đoạn đường về nhà cũng thật xa vời và đây là lần đầu tiên tôi được ngồi lên xe anh, từ một người làm được ba tôi chiếu cố mà anh có được dường như là tất cả ở độ tuổi còn rất trẻ.
Tôi thì trái ngược anh hoàn toàn, lúc tôi học lớp một đã được đi bằng xe sang ăn uống trong trường cũng khác biệt hơn các bạn cùng trang lứa, nhưng tôi lại thấy mọi chuyện quá bình thường.
Nếu tôi cứ sống như vậy mà không gặp biến cố gì chắc mãi tôi cũng không thể trưởng thành lên được… suốt đoạn đường còn lại chúng tôi chẳng ai nói chuyện với ai câu nào, đến khi xe đã đậu trước nhà thì tôi mới bước xuống, nhìn vào trong thấy có rất nhiều người mặc đồ bình dân còn có chút lấm lem xi măng hình như là do ba tôi kêu về để sửa chữa cái gì đó, tôi mới quay đầu lại nhìn anh và hỏi:
- Anh biết chuyện gì không?
- Ông chủ đang cho người sửa chữa lại căn phòng của tôi và cô chủ thôi ạ.
- Xem như cuộc đời tôi chưa đủ khổ nhỉ?
Cô nói xong câu đó rồi lắc đầu rời đi chỗ khác, Đoàn cứ nhìn theo mãi sau bóng lưng gầy gò của cô, trong thâm tâm anh là một nỗi giày xé không thể nói thành lời: "Xin lỗi em" Anh nghĩ thầm.
Thật ra cũng chỉ sửa sang lại biến phòng anh thành nơi làm việc riêng cho anh sau này còn phòng tôi thì được thay một chiếc giường lớn hơn còn kèm theo một chiếc ghế sofa hơi theo kiểu đa năng có thể kéo ra làm giường nằm.
Tôi tự hỏi bản thân "Đã có giường rồi còn mua thêm thứ này để làm gì? Nhưng thôi chắc chỉ để trang trí thêm cho đẹp." Không chỉ giường ngủ mà tủ quần áo cũng được thay mới… nhìn chung mọi thứ cũng khá mới mẻ nhưng nghĩ đến cảnh ngủ chung giường rồi phát sinh tùm lum thứ, tuy không phải lần đầu nhưng mà tôi không dám nghĩ đến cảnh tiếp theo đâu.
Phòng anh thì tôi không có qua xem chỉ biết là nó được trang trí lại cho giống phòng làm việc thôi, mà số tôi cũng thật là cứ tưởng sau này sẽ lấy người nào đó rồi đi qua nhà người ta để làm dâu, ai ngờ làm dâu trong chính nhà mình đâu chứ.
Đang ngồi trong phòng suy nghĩ đủ thứ chuyện trên chiếc giường mới, thì tôi nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa rồi vặn tay nắm đẩy vào, là Đoàn, tôi ngơ ngác nhìn anh rồi hỏi:
- Anh vào đây làm gì?
Đoàn bước vào rồi khép cửa lại, anh cười cười nhìn tôi và nói:
- Tôi vào đây không được sao? Tôi chỉ muốn xếp đồ bỏ vào tủ rồi thu xếp chỗ ngủ của mình thôi mà cô chủ.
Tôi à lên một tiếng như xém quên là còn tuần nữa sẽ chính thức kết hôn, rồi bất chợt nghĩ ngợi cái gì đó, tôi nhảy dựng lên nói lớn:
- Nếu vậy… tôi và anh trong thời gian chờ đến đám cưới phải ngủ chung với nhau sao??? Ba tôi ông ấy đang suy nghĩ cái gì vậy!
- Không đâu, tôi đã chuẩn bị chỗ ngủ cho mình rồi, cô thấy cái ghế sofa hơi ở đó không, tôi sẽ ngủ ở đó… sau này cưới về tôi cũng sẽ ngủ ở đó nên cô chủ cứ yên tâm ở tôi.
Tôi có hơi bất ngờ trước câu nói của anh, "Vậy anh cưới tôi để làm gì? Thật khó hiểu, mà thôi như thế cũng tốt, chúng tôi cũng chẳng có tình yêu với nhau… lời bà cụ trong bệnh viện nói quả thật không sai, nhưng vẫn còn vài điều tôi không thể hiểu được." Tôi Thầm nghĩ.
- Thế anh sắp đồ vào tủ đi, quần áo của tôi để bên góc phải nên còn góc trái là của anh, sao này đừng bỏ nhầm đồ vào chỗ của tôi đó nha.
Anh không nói gì chỉ nhìn tôi rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu, tất nhiên là tôi vẫn phải ngồi xem anh sắp đồ vào, lâu lâu anh lại quay sang nhìn tôi một cái, tôi cũng banh con mắt nhìn chầm chầm lại xem ai sợ ai.
Mỗi lần như vậy tôi thấy anh quay sang chỗ khác ý cười mà giấu.
Tự nhiên trong lòng dâng trào một cảm xúc kì lạ những lúc gần nhau như thế này tôi không thể biết được cảm xúc ấy là gì.
Bên dưới phòng khách ông Hoàng và chú Định đang cùng nhau xem phong cảnh nơi sẽ tổ chức đám cưới cho cặp đôi trên phòng, chú Định nhìn ngang nhìn dọc xung quanh rồi bảo với bà Vú:
- Thằng Đoàn nó đâu rồi vú Hồng?
Bà Vú đang gọt trái cây trong bếp nói vọng ra ngoài phòng khách:
- À nó bảo cất đồ lên phòng ấy mà.
- Ui hai đứa nó đang ở trong phòng đấy ông không cần tìm đâu ông Định.
Ông Hoàng vừa nói vừa cười mừng gỡ bảo tiếp với chú Định:
- Cứ cho hai đứa nó ở chung, nội trong hai tuần biết chừng lại có tin vui luôn ấy chứ.
Gừng càng già càng cay đúng chuẩn cho ba Hoàng mà, còn về phía Phương Hà và Minh Khôi cả hai đã khá tiến triển kể từ sau khi màn tỏ tình rầm rộ đó.
Minh Khôi đã và đang chứng minh bản thân mình trong công ty của ba cậu ấy, đầu óc thông minh từ nhỏ nên khi lớn cậu cũng chẳng gặp khó khăn là bao khi mới bước chân vào công ty.
Còn Phương Hà thì theo học Mỹ Thuật, tay cô rất khéo lại giỏi việc tranh vẽ nên cũng có nhiều tác phẩm được đặc trong viện bảo tàng Mỹ Thuật ở Thành Phố, sau buổi khai trương ở quán của Đoàn thì hai người chở nhau đi ăn đi chơi để hâm nóng tình cảm.
Đến chiều Minh Khôi lái xe vào một công viên khá xa vùng Thành Phố, nơi này yên tĩnh thoáng mát rất thích hợp cho các cặp tình nhân đang yêu, và điều đặc biệt ở đây còn có cả đạp vịt dưới hồ.
Chạy một vòng kiếm chỗ gửi xe cuối cùng cũng ra, cả hai bước xuống vừa đi vừa nhìn các cặp yêu nhau chơi đạp vịt ở dưới hồ, Hà có chút không quen với chỗ này nên liền hỏi anh:
- Đây là công viên nào vậy? Lần đầu em đi thì phải!.