Sau khi từ vườn bách thú trở về, tình cảm giữa cậu và Quý Lương Mạc từ từ ấm lên, lại thêm một dịp cuối tuần, Mạnh Hạ vốn định ở nhà xem phim, nhưng lại nghe được Quý Lương Mạc nói một câu khiến cậu tưởng như đang nằm mộng.
"Àh, mẹ gọi điện thoại bảo tôi dẫn em về nhà."
"Mẹ anh biết em?"
"Biết tôi có đối tượng kết giao, nhưng không biết là ai."
". . ." Mạnh Hạ buông điều khiển từ xa trong tay xuống : "Có thể. . ."
"Không thể."
". . ." Có thể thương lượng một chút không? Anh cũng không để cho em nói hết là sao? Mạnh Hạ nắm áo Quý Lương Mạc : "Được rồi, trước tiên nói cho rõ ràng, mẹ anh nếu bị em làm cho sợ hãi thì cũng đừng nóng giận nhé."
"Không đâu, người mà tôi thích, thì bọn họ cũng sẽ thích."
". . ." Mạnh Hạ hoàn toàn không biết Quý Lương Mạc dựa vào đâu mà tin chắc như vậy.
Ngồi ở trên xe Quý Lương Mạc, hiện tại Mạnh Hạ thầm nghĩ phải dùng bài hát 《 Thấp thỏm 》 để hình dung tâm trạng của mình, cái cảm xúc này. . .
Tay đột nhiên bị nắm lấy : "Không cần lo lắng."
Mạnh Hạ nhìn về phía Quý Lương Mạc, sau đó đặt tay hắn lên vô lăng : "Anh đang lái xe mà! ! !"
"Đang chờ đèn xanh."
Mạnh Hạ dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó nở nụ cười : "Trước kia ngồi sau xe đạp điện của mẹ, khi qua ngã tư, bà luôn tranh thủ đi lúc số giây của đèn đỏ sắp hết, còn khi đèn xanh mới bật thì dừng lại, bởi vì bà nói không chừng có người cũng giống như mình cố nhào ra khi đèn đỏ sắp tắt, nếu như mới đổi sang đèn xanh mà đi ngay, vậy hai người sẽ đụng vào nhau."
"Hơn nữa có một lần cùng bà ra khỏi nhà, khi đó trên đường rất đông xe, bà nói một câu: ' nhiều xe như vậy, ngay cả đèn đỏ sắp tắt cũng không thể xông ra ', ha ha "
". . ." Lần đầu tiên Mạnh Hạ thấy Quý Lương Mạc không nói gì, vì thế tâm tình vừa mới nãy còn không yên đã bình tĩnh trở lại : "Đèn xanh rồi, đi thôi."
Mạnh Hạ tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi mẹ Quý Lương Mạc nhìn thấy mình, lại không nghĩ đến. . . Khi Thẩm Na mở cửa thoạt nhìn rất hưng phấn : "Con trai, con dâu của mẹ đâu?"
Sau đó Quý Lương Mạc đẩy Mạnh Hạ lên trước mặt Thẩm Na, Mạnh Hạ kiên trì mỉm cười : "Chào dì."
". . ." Sau đó là một khắc im lặng, rồi Thẩm Na nở nụ cười : "Con trai, con dâu của mẹ cũng đặc biệt quá nhỉ, hơi giống đàn ông." Kỳ thật Thẩm Na muốn nói không phải hơi hơi, mà là rất giống đàn ông! ! !
"Mẹ, cậu ấy là đàn ông." Quý Lương Mạc vẫn bình tĩnh như thường.
". . ." Vì thế hiện trường lại im lặng.
"Nhóc cưng ~" Lúc này cậu của Quý Lương Mạc đi ra : "Chờ cậu lâu rồi đấy, nghe chị nói hôm nay Mạc Mạc dẫn vợ về mà."
". . . Chào cậu." Mạnh Hạ toét miệng cười.
". . . Chị, không sao chứ." Thẩm Nặc ôm Mạnh Hạ rồi nhìn chị mình vẫn còn đang sửng sờ nơi cửa.
Sau đó Thẩm Na lắc đầu : "Không sao, dù gì nhà chúng ta cũng toàn là một đám quái gở, con trai dẫn vợ là đàn ông về cũng không có chi kỳ lạ, bây giờ chị chỉ nên lo khi nào thì gả Thần Thần ra ngoài."
". . ." Dì chấp nhận thật sao? ? ? Mạnh Hạ nhìn mẹ của Quý Lương Mạc.
"Cái kia. . . Àh! Con dâu, mau vào đi, mẹ mua mấy bộ váy liền áo xem ra không thể cho con được rồi, đành để cho Thần Thần mặc thôi." Thẩm Na nói xong kéo Mạnh Hạ vào nhà.
". . ." Dì định để cho Quý Lương Thần thật à? Rốt cuộc hắn thích mặc trang phục kì lạ là do đâu mà có?
"Mợ đâu?" Quý Lương Mạc ở phía sau hỏi Thẩm Nặc.
Thẩm Nặc nhướng mày cười : "Con đoán xem hiện tại cậu ném hắn ở đâu nào?"
". . ."
"Thần Thần, không được nghịch điện thoại nữa, chị dâu đến đây cũng không trò chuyện cùng." Lúc trên bàn ăn, Thẩm Na gõ vào bát cơm của Quý Lương Thần.
Quý Lương Thần cười với Mạnh Hạ rồi nói : "Chị dâu sẽ không để ý đâu."
". . . Có thể đừng gọi tôi là chị dâu được không?" Rốt cục Mạnh Hạ chịu không nổi đành phản bác : "Tôi là đàn ông."
Quý Lương Thần rất nghiêm túc gật đầu : "Thì anh vốn là đàn ông mà, chẳng phải anh tôi rõ ràng nhất hay sao."
". . ."
"Ha ha, Tiểu Hạ, đêm nay con ở lại đây đi, con và Mạc Mạc ngủ trong phòng trước kia của nó." Thẩm Na cười nói : "Hiệu quả cách âm rất tốt, chúng ta sẽ chẳng nghe được gì cả."
". . ." Đôi đũa trong tay Mạnh Hạ cũng sắp cầm không nỗi, trong nhà Quý Lương Mạc không có một ai bình thường sao?
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Na lấy bộ mạt chược ra : "Chúng ta làm vài ván nhé? Bình thường Mạc Mạc không có ở nhà, Thẩm Nặc thì hay chơi trò mất tích, Thần Thần lại không biết đánh, hôm nay cùng mẹ đánh vài ván đi."
"Dì à, con cũng không biết đánh." Mạnh Hạ khó xử nói.
"Ừm, cậu ấy không đánh đâu, con dẫn cậu ấy lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ đây." Quý Lương Mạc nói.
Sau đó Mạnh Hạ đi lên lầu trước ánh mắt tươi cười có vẻ mờ ám của Thẩm Nặc Thẩm Na còn thêm Quý Lương Thần nữa.
Mạnh Hạ đi phía sau vào trong phòng rồi thuận tay đóng cửa, chợt thấy Quý Lương Mạc xoay người lại : "Em đóng cửa rồi hả?"
Mạnh Hạ gật gật đầu : "Đúng vậy."
". . ."
"Sao vậy?"
Quý Lương Mạc ngồi xuống bên giường : "Trong nhà này nếu đóng cửa sẽ tự động khóa lại."
". . ." Nhà của mấy người quả nhiên thật kỳ quái! Mạnh Hạ uể oải ngồi xuống : "Gõ cửa đi, bọn họ chắc là nghe thấy."
Quý Lương Mạc lắc đầu, lấy từ ngăn kéo ra sợi dây kẽm : "Còn có cái này."
". . ." Rốt cục giờ này cậu cũng biết lúc ấy Quý Lương Mạc nói thường hay làm là có ý gì.
Quý Lương Mạc thả sợi kẽm vào trong ngăn kéo : "Có điều hiện tại anh không muốn mở cửa."
". . . Anh lại muốn làm gì?"
Quý Lương Mạc chỉ chỉ Mạnh Hạ : "Em." Rồi chỉ vào chính mình : "Tôi, thế giới của hai người."
Vì thế Mạnh Hạ đỏ mặt. . . Mặt than và vân vân, quả nhiên đáng ghét nhất.