Hắn nhìn Lam An ngồi co ro trên bờ, không thể trông chờ được nên hắn chỉ có thể bơi theo dòng sông vớt huynh đệ của mình lại. Hắn nhìn vật nhỏ trong tay, đăm chiêu. "Này có phải quá nhỏ không?" Thế nhưng chưa nghĩ xong hắn liền nhớ phải tính sổ tên ngốc đó. Nguyệt Hạ âm u cười, chầm chậm quay lại bờ sông. Hắn vốn là một cái xác chết, nồng nặc mùi tử thi. Lúc này cả người ướt nhẹp, trong như một con quỷ chết đuối. Khí tức ác ma tản ra, thế nhưng Lam An lại không có phản ứng. Lam An cả người cứng đờ, không hề sợ hắn. Hắn che mắt, bịt tai cậu lại, sau đó quát lên.
"Câm miệng cho ta."
Tiếng cây không ngừng xào xạc, chợt tĩnh lặng.
"Này." Nguyệt Hạ đẩy đẩy Lam An.
Lam An lúc sau mới hồi thần. Cả người cậu dơ bẩn ướt sủng. Không biết cậu chưa tắm bao lâu, thế nhưng nước tạt vào nhiều như vậy, mà chỉ làm cho lớp da ẩm ẩm được một chút.
"Ngươi phải tắm." Hắn ra lệnh.
Nghe vậy Lam An vội dật lùi lại phía sau. Hắn kéo cậu lại, thỏa hiệp.
"Được rồi, vậy lau người. Lau người thôi."
Hắn chậm chạp, kéo Lam An ra một chỗ nước nông, sau đó dỗ cậu như dỗ trẻ. Về khoảng này, hắn lại làm đến thuần thục.
"Này, nhìn này, chỗ này nước không sâu. Ngươi xem đi. Nước vừa trong lại vừa mát." Hạ Nguyệt vốc một nhúm nước thả vào tay Lam An. "Ngươi xem, có phải rất dễ chịu không." Còn sợ Lam An không tin, Nguyệt Hạ vốc một nhúm nước lên uống.
Một con thủy quái trôi qua, tóc nó rối bời, nhe cái miệng lởm chởm máu chào bọn họ. Nguyệt Hạ phun hết mớ nước trong miệng, hét lên.
"Cút hết cho ta."
Bọn thủy quái cút hết thật. Nguyệt Hạ hết dụ tới đe dọa, cuối cùng cũng gột được mấy lớp đất trên người Lam An xuống. Lam An mười lăm, nhưng cậu trông vô cùng nhỏ. Hai cánh tay gầy tới khẳng khiu, cả gương mặt trắng bệt hốc hác. Thật sự đứa trẻ lang thang nào mà chẳng vậy, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy vô cùng khó chịu. Hắn cởi áo Lam An. Nơi gực trái có nhiều vết rạch sâu vẫn đang rỉ máu. Đây chính là nghi thức Phân Hồn. Đau đớn bao nhiêu hắn có thể tưởng tượng được.
"Đau không?" Không hiểu sao mà giọng hắn mềm nhẹ lại. Hắn biết câu hỏi này là dư thừa. Nhìn cơ thể chằn chịt vết cắt của Lam An, hắn biết đứa trẻ này đã quen với cảm giác đau đớn. Có khi xúc giác cơ thể đã chết lặng rồi. Nhưng một đứa trẻ, mà phải trải qua những thứ đáng sợ như vậy vẫn khiến hắn phải chú ý. Dù gì cũng là da là thịt, tất nhiên sẽ đau.
Lam An không hiểu hắn nói gì, lắc đầu.
Hắn dùng mớ dẻ rách nát trên người, vừa rửa vừa chùi người cho Lam An. Mãi một lúc sau, cơ thể bọn họ mới tạm gọi là sạch sẽ. Hắn nhìn mớ dẻ bùi nhùi dưới chân, không muốn đụng tới. Một cơn gió thổi qua, Lam An không có một miếng áo che thân, hát xì. Hắn biết bọn họ cần phải tìm quần áo, nhưng trong khu rừng hoang này kiếm đâu ra. Hắn thì không muốn mặc áo người chết. Hắn nhìn dưới hai chân mình thiếu mất một vật, đau xót không thôi. Sau đó hắn kéo Lam An, chỉ chỉ cái tai hồ lì của mình."Cái tai này là sao?"
Lam An đang khoanh tay run người, nghe vậy thì chột dạ. Cậu lí nhí trả lời.
"Lúc nhỏ, ta có nuôi một con mèo."
Hắn tức đến run người, đứa ngốc này coi hắn là chó mèo mà nuôi sao?
"Sau đó nó vì ăn trộm thức ăn cho ta mà bị ném đá tới chết."
Lời chửi mắng ra đến bên môi cuối cùng chỉ có thể nghẹn nuốt vào. Nếu Lam An đã bỏ ấn kí hồ ly vào người hắn, thì có khi hắn có thể dùng nó biến thân được. Hắn dùng một nhánh cây, rạch mấy đường trên đất, sau đó bước vào, ngay lập tức một luồn khói trắng tỏa ra. Khi làn khói tan đi, một con hồ ly trắng muốt to bằng người trưởng thành xuất hiện. Con hồ li này nhìn vào liền biết là yêu tinh. Đuôi mắt được kẻ đậm hết sức chỉn chu. Giữa trán điểm một đóa tường vi đỏ. Móng ở bốn bàn chân đều được sơn một màu đỏ xinh đẹp. Nguyệt Hạ uốn éo người, nói với Lam An.
"Ngươi thấy ta đẹp không?"
Lam An nhìn hồ li trắng muốt, sau đó thích thú ôm lấy cái đuôi mềm mại, dụi cả mặt mình vào, cảm giác vô cùng dễ chịu và ấm áp. Cậu vui sướng hét lên.
"Quỷ vương, ngài thật đẹp, thật ngầu, thật ấm."
Nguyệt Hã nghe vậy rất hài lòng, còn thưởng cho cậu hai cái vuốt đuôi.
"Quỷ vương, lổ mông ngài cũng thật xinh đẹp nha. Vừa mềm vừa hồng!"
"Cấm ngươi chọt bậy."
Thế là vào ban đêm, người ta thấy một cái bóng trắng lướt đi trong rừng hoang. Nếu nhìn gần, sẽ phát hiện cái bóng đó là một con hồ li tinh đang cõng một thiếu niên trên người.Ccon hồ li hết sức ồn ào, vừa phóng đi, miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu tức giận khó nghe.
"Ngươi hồi nãy lấy gì chọc mông ta?"
"Nhánh cây."
"Ta cấm ngươi từ bây giờ không được lấy đồ vật chọt vào những chỗ linh tinh. Biết chưa!."
"Biết."
"Ngươi mà dám tái phạm. Ngươi chọt cái gì, ta chọt mông ngươi lại như cái đó. Nghe chưa?"
"Rõ."
Bọn họ phóng bay bay trong rừng. tốc độ của Nguyệt Hạ rất nhanh, gió về đêm lạnh cắt da cắt thịt. Nhưng Lam An vùi mình trong bộ lông dày đặc ấm áp của Nguyệt Hạ, nên dù cậu không một mảnh vải che thân vẫn cảm thấy ấm áp dễ chịu.
"Quỷ vương, cưỡi ngài thiệt là thoải mái."
Nguyệt Hạ hưởng thụ lời khen từ Lam An. Tất nhiên, bộ lông của hắn mềm mại như vậy, không thoải mái mới lạ. Mà khoan, hình như có gì không đúng. Một lúc sau, Nguyệt Hạ mới tức giận hét lớn.
"Không được nói ngươi cưỡi ta, nghe chưa."
Lam An biết Nguyệt Hạ lại vô cớ nổi nóng, đáp cho có lệ.
"Dạ!"
"Nhưng mà, nằm trên ngài thật rất thoải mái."
"Không được nói ngươi nằm trên ta." Nguyệt Hạ tức giận nổi đóa lên. Lam An không biết làm sao, đành ngậm miệng. Lát sau, không nén nổi tò mò, cậu nói.
"Quỷ vương, chúng ta đi đâu?"
"Ra thị trấn. Ta muốn biết giới tu tiên giờ đã nát như thế nào!" Nói tới đây, hắn có vài phần đắc ý. Không biết con quỷ dữ mà bọn họ trả giá bằng mấy ngàn mạng người để đánh đuổi giờ đột nhiên quay lại, thì họ sẽ cảm thấy ra sao. Lại dựng cờ tiêu diệt hắn, hay sợ hãi cong đuôi bỏ chạy như xưa. Không biết mấy kẻ ngày xưa mang danh chính nghĩa đòi phanh thây hắn giờ ra sao? Cái cảm giác săn mồi làm máu hắn sục sôi, tới mức... xém đâm đầu vào gốc cây. May mà hắn né kịp. Lam An bị cú nhảy vừa rồi hù dọa, lúc sau mới nói.
"Quỷ vương, nhưng mà chúng ta cứ trần chuồng như vậy mà ra trấn sao?"
Nghe tới đây hắn vội thắng gấp. Đúng vậy, bọn họ là hai tên nghèo kiết xác không mảnh vải che thân, cứ như vậy mà ra trấn thiệt không ổn.
"Ngươi có tiền không?" Hắn biết hỏi vậy là dư thừa nhưng vẫn ôm một chút hi vọng.
"Không. Nhưng mà chúng ta có thể đi ăn xin nha. Ta với ngài nếu ngồi ở cổng thành vài tiếng, chắc sẽ xin được vài đồng mua bánh bao." Lam An trả lời chắc chắn, lại có chút tự hào.
"Ngươi câm miệng." Hắn đường đường là quỷ vương mà phải đi ăn xin sao? Ăn xin sao? Một thời oai phong lẫm liệt của hắn, đứng trên vạn người vậy mà lại phải đi ăn xin sao? Nguyệt Hạ ra sức dạy dỗ.
"Sao lúc ngươi đi trộm xác, lại không tranh thủ lấy đi vài vật." Giống như kỹ nữ này, hắn không tin lúc đem chôn nàng lại không lưu lại vài thứ.
"Người ta nói, lấy đồ của người chết rất thất đức." Lam An chính trực trả lời.
"Vậy sao?"
Cậu gật đầu thật mạnh, khẳng định.
"Vậy thì ngươi tạm thời cất đức hạnh của ngươi đi, chúng ta chuẩn bị đi lấy đồ của người chết."
Tất nhiên bọn họ không làm cái chuyện vô đạo đức là cậy nắp quan tài của người chết lên. Phóng một hồi lâu, Nguyệt Hạ tìm được một nhóm trộm mộ. Hắn lúc này mang hình dạng con hồ li khổng lồ, nhìn là biết yêu tinh. Hắn từ trong màn đêm phóng ra, nhe răng, khiến cho đám trộm mộ hoảng sợ bò lăn dưới đất. Không ngờ, trong đám lại, lại có một vài tên biết phép thuật. Không hẳn là đạo sĩ, nhưng bùa chú này nọ khá phiền phức. Hắn nhe răng gầm gừ, sau đó ra hiệu cho Lam An lên.
"Ngươi lên."
"Ta lên làm gì?"
"Nói vài câu để bọn họ giao đồ ra."
"Nhưng nói gì đây?" Lam An từ trước tới nay toàn bị người khác cướp, chưa đi cướp của người khác bao giờ nên không có quá nhiều kinh nghiệm.
"Ngươi cứ nói gì tùy ý. Không cần lấy cứng chọi cứng." Lam An cũng không thích dùng vũ lực cường ép người khác. Nên cậu từ trên đầu của Nguyệt Hạ ló mặt ra. Trước cậu cười chào với mấy vị ca ca đang sợ hãi đề phòng bò lê dưới đất, sau đó cậu bắt đầu thưa.
"Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, làm ơn..."
"Ngươi! Câm! Miệng!."
Tiếng gào thét gầm rú man rợn vang vọng khắp rừng. Bên dưới, mọi người sợ hãi bỏ chạy tán loạn."Đứng lại hết cho ta."
Nghe tiếng hét, đám trộm mộ sợ hãi nằm dài trên đất.
"Ta kêu ngươi đi cướp chứ không phải đi xin."
Nguyệt Hạ ngao ngao tru lên. Lam An bị la cũng phát hoảng. Cậu run rẩy, ló đầu ra, giọng run rẩy nói.
"Các ngươi bình tĩnh."
Đám trộm mộ sợ hãi, cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu.
"Ta sẽ không ăn thịt các ngươi đâu."
Nghe tới đây cả đám khóc thét lên. Nguyệt Hạ điên đầu, hét lên.
"Câm miệng." Sau đó lệnh cho Lam An. "Ngươi nói tiếp đi."
Lam An nghe chỉ thị, chậm rãi nói ra từng từ.
"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng..."
Hồ ly phát điên rồi. Hồ ly biết phun lửa rồi. Hồ ly chuẩn bị ăn thịt người rồi. Nguyệt Hạ tức giận gào lên. Sau đó quát với đám trộm mộ.
"Túi càng khôn, vật dự trữ ném hết ra đây cho ta. Tiền bạc, dụng dụ, đan dược, hai bộ quần áo sạch."
Bọn họ sợ hãi gom đồ. Có một tên trông có vẻ biết phép thuật, bạo gan nói.
"Ngài... ngài như vậy là cướp đồ của chúng ta, nào có đạo lý như vậy."
Nguyệt Hạ quẹt chân, hất tên trộm mộ bay ra xa. Hắn lăn mấy vòng trên cao, sau đó rớt bịch xuống đất, đau đớn ôm lấy người.
"Ngươi thấy có con hồ ly tinh nào nói đạo lý chưa hả. Khôn hồn thì đưa đồ, còn không ta ăn hết các ngươi, chúng liền trở thành vật vô chủ, sau đó ta nhặt được là của ta. Các ngươi muốn thế nào?"
Cả đám sợ hãi, vừa chửi rủa tên ngu ngốc không biết điều kia, vừa gom đồ dâng hai tay cho Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ thảy hết mớ đồ lên lưng, sau đó hài lòng bỏ đi. Lam An còn cố ngoáy đầu ra đằng sau, nói "cảm ơn."
Bọn họ nhanh chóng thay đồ, sau đó chạy ra trấn, thuê một khách sạn. Vì Nguyệt Hạ là người chết, nên hắn phải mang một cái mạn che. Vừa vào khách sạn xong, Lam An liền phải chạy đi mua đồ trang điểm xử lý xác chết cho hắn, còn phải mua thức ăn nữa. Mua một đống đồ, lúc chạy về đã tờ mờ sáng. Lam An đẩy cửa đi vào. Nguyệt Hạ đang chăm chú ngồi khâu của quý của mình vào vị trí cũ. Cũng may đầu của hắn không gắn liền với thân, thế nên cũng dễ nhìn thấy mũi khâu một chút. Lúc này Nguyệt Hạ để đầu mình đối diện đùi, trông như một con ma cổ dài. Lam An vừa vào phòng, xém bị dọa chạy. Nguyệt Hạ nhìn huynh đệ của mình, không thể tin được mà lẩm bẩm.
"Sao lại nhỏ như vậy?"
Tất nhiên hắn không thừa nhận huynh đệ của mình nhỏ, nên chỉ có thể tìm lý do lấp liếm cho qua.
"Có lẽ là do chết đi, cơ thể khô lại nên mới thế. Cũng có lẽ trong lúc phân thây bị mất đi một đoạn. Không được, nếu mất một đoạn thì phải tìm lại. Không thể để nó bé như vậy."
Lam An thấy Nguyệt Hạ khâu vô cùng chăm chú, bèn đệm thêm mấy câu.
"Ngài nhớ khâu chặt chặt nha. Chứ bình thường rớt ra thì không sao, nhưng nếu đang đi vệ sinh, rớt ra rồi phải vớt lên thì rất phiền phức.""Ngươi thấy có tử thi nào còn biết đi vệ sinh không?" Nguyệt Hạ ra sức răn dạy.
"Nhưng ta cũng chưa thấy có tử thi nào mà còn ăn uống nha." Lam An không muốn nghe chửi, nên chỉ có thể lầm bầm. Cậu nhìn vài món đồ ăn, nuốt nuốt nước miếng, sau đó gọi Nguyệt Hạ.
"Quỷ Vương, ngài khâu cả một đêm rồi, mau tới ăn thôi."
Nguyệt Hạ tiếp tục khâu thêm mấy mũi nữa mới bỏ xuống. Hắn nhớ tới việc tối nay, không kiềm được lại nổi nóng.
"Tên ngốc nhà ngươi, ngươi kiến tạo tử thi tại sao lại không khâu chắc một chút. Nhất là chỗ đó, nếu không rớt mất thì tính làm sao? Chưa kể, ngươi là con nít, ngươi không hiểu đâu, thứ này còn dùng cho việc khác. Nếu không khâu chắc nửa đường hành sự mà đứt mất thì biết làm thế nào?"
"Hành sự? Hành sự gì? Ngài hành sự với ai." Hai từ hành sự cậu biết. Nhưng giờ quỷ vương đã là một cái xác chết, ngài ấy làm như thế nào? Lam An không nén nổi tò mò mà hỏi.
"Đúng vậy, giờ hắn đã là người chết, hắn có thể hành sự với ai." Nguyệt Hạ đau lòng nghĩ. Ai lại có thể nguyện làm với một cái xác chứ. A! Hắn đường đường là một thanh niên trai tráng, không thể sống như hòa thượng như vậy. Đột nhiên hắn đăm chiêu nhìn Lam An. 15 tuổi hình như cũng có thể hành sự rồi nhỉ. Lam An lại không biết suy nghĩ đen tối của hắn, bắt đầu bày thức ăn.
Hắn giờ là xác chết, cũng không cần ăn, nhưng hắn nhớ hương vị thức ăn con người nên mới nói Lam An đi mua. Lát ăn nếu ruột có bị thiêu chảy thì cứ lấy cái gì vá lại là được. Hắn ngồi xuống bàn, háo hức múc một muỗng canh, sau đó nhìn Lam An ngoan ngoãn đứng kế bên. Hắn hỏi.
"Ngươi ăn chưa?"
Lam An vui vẻ trả lời hắn.
"Ta ăn rồi."
Hắn nghĩ thầm, "hừ, cũng không phải ngốc làm, biết lấy tiền của hắn đi mua thức ăn riêng cơ đấy." Hắn tò mò không biết Lam An ăn thứ ngon gì, bèn hỏi.
"Ngươi ăn gì vậy."
Lam An trả lời.
"Thịt chuột."
Muỗng canh vào miệng rồi cứ thế phun ra.
"Ngươi... ngươi sao có thể ăn cái thứ kinh tởm đó."
Hắn tức giận kéo Lam An lại, sau đó ép cậu.
"Nôn hết ra cho ta."
Lam An không hiểu, bị Nguyệt Hạ lôi kéo một hồi bắt đầu chóng mặt. Cậu khóc lóc xin tha.
"Quỷ vương, ngài đừng lắc ta. Ta chóng mặt. Thịt chuột không có ghê tởm đâu. Ta ăn mười năm rồi cũng không sao mà. Ngài nói vậy... ngài nói vậy lỡ đâu chúng nó nghe được, chúng nó sẽ thương tâm."
"Mười năm!" Nguyệt Hạ cao giọng. Hắn nghĩ tới thứ gì, lại ra sức hét lên với Lam An.
"Ngươi mười năm đều ăn thứ này? Sao ngươi có thể ăn được thứ này?"
"Đói thì tự nhiên sẽ ăn được thôi." Lam An hồn nhiên trả lời. "Thịt chuột đã là ngon rồi. Vào mùa lạnh, đến cả giun dế cũng không tìm được, cả trái cây hư thối trong thùng rác cũng không có mà ăn."Lời mắng lên đến bên môi lại không thốt ra được. Nguyệt Hạ cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn biết những đứa trẻ lưu lạc như Lam An, cuộc sống thường ngày đều như vậy. Không có chỗ mà ngủ, không có đồ mà ăn. Đi ăn xin thì bị đánh đuổi, có khi còn bị bắt nạt bởi những đứa trẻ khác. Nguyệt Hạ kéo Lam An xuống, sau đó đưa phần thức ăn đến trước mặt cậu.
"Ăn hết cho ta."
Lam An chẹp môi, không tin được. Ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn.
"Ăn."
Lam An bị tiếng hét mà giật mình, sau đó cậu vội cầm chiếc muỗng lên, ăn hì hục. Một muỗng canh trôi xuống miệng, tuy nới dân dã này không tìm được thứ gì quá thơm ngon, nhưng đây là thứ ngon nhất từ trước tới giờ mà Lam An được uống. Nguyệt Hạ thấy bộ dáng thoải mái của cậu thì nói.
"Sau này, nếu ngươi đói thì phải nói với ta! Nếu ngươi lạnh thì phải để ta biết."
Lam An miệng nhét đầy thức ăn, hai má căn tròn gật đầu với hắn. Sau đó cậu vội nuốt thức ăn xuống.
"Đi vệ sinh thì có cần phải nói không?"
"Không cần đâu." Nói xong Nguyệt Hạ cảm thấy, đứa ngốc này kẻo đi vệ sinh rồi bị ngợp chết trong đó thì sao. Sau đó quả quyết nói. "Đi vệ sinh cũng phải thông báo với ta."
Lam An ngoan ngoãn gật đầu.
"Còn nữa, ngươi phải nhớ, thức ăn hôm nay của ngươi từ đâu mà có."
Lam An uống cạn chén canh trước mặt, nhanh nhảu trả lời.
"Ta nhớ. Là ta chạy ra đầu phố, dùng hai đồng tiền để mua từ một ông chú bán hoành thánh."
"Cái này là thức ăn của ta cho ngươi! Nhớ chưa."
Lam An chịu đựng tiếng rống của Nguyệt Hạ, vội vã gật đầu. Cậu chẹp miệng, người gì đâu mà hay nổi giận. Nguyệt Hạ nhìn cậu ăn tới vui vẻ, lại càng khó chịu.
"Đây là thức ăn của ta cho ngươi, vậy mà ngươi chỉ nghĩ cho bản thân, ăn một mình."
Lam an gnhe vậy thì sợ hãi buông đũa. Nguyệt Hạ cáu kỉnh, nhét đũa vào tay cậu, sau đó hả miệng.
"A."
Lam an nhìn Nguyệt Hạ, sau đó nhìn cây đủa trong tay mình, sau đó run rẩy, gắp một miếng cà rốt đưa tới miệng Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ tức giận, đập bàn đứng lên.
"Ngươi giỏi lắm, ngươi liền gắp thức ăn mà ngươi không thích cho ta."
Lam An biết kế hoạch của mình bị bại lộ, xấu hổ cúi đầu. Nguyệt Hạ lại há miệng.
"A."
Lam An chậm rãi lựa lựa, sau đó gắp một miếng ớt đỏ cho Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ đập bàn, gào lên.
"Ta! Cắn! Chết! Ngươi."
Hắn nhìn Lam An ngồi co ro trên bờ, không thể trông chờ được nên hắn chỉ có thể bơi theo dòng sông vớt huynh đệ của mình lại. Hắn nhìn vật nhỏ trong tay, đăm chiêu. "Này có phải quá nhỏ không?" Thế nhưng chưa nghĩ xong hắn liền nhớ phải tính sổ tên ngốc đó. Nguyệt Hạ âm u cười, chầm chậm quay lại bờ sông. Hắn vốn là một cái xác chết, nồng nặc mùi tử thi. Lúc này cả người ướt nhẹp, trong như một con quỷ chết đuối. Khí tức ác ma tản ra, thế nhưng Lam An lại không có phản ứng. Lam An cả người cứng đờ, không hề sợ hắn. Hắn che mắt, bịt tai cậu lại, sau đó quát lên.
"Câm miệng cho ta."
Tiếng cây không ngừng xào xạc, chợt tĩnh lặng.
"Này." Nguyệt Hạ đẩy đẩy Lam An.
Lam An lúc sau mới hồi thần. Cả người cậu dơ bẩn ướt sủng. Không biết cậu chưa tắm bao lâu, thế nhưng nước tạt vào nhiều như vậy, mà chỉ làm cho lớp da ẩm ẩm được một chút.
"Ngươi phải tắm." Hắn ra lệnh.
Nghe vậy Lam An vội dật lùi lại phía sau. Hắn kéo cậu lại, thỏa hiệp.
"Được rồi, vậy lau người. Lau người thôi."
Hắn chậm chạp, kéo Lam An ra một chỗ nước nông, sau đó dỗ cậu như dỗ trẻ. Về khoảng này, hắn lại làm đến thuần thục.
"Này, nhìn này, chỗ này nước không sâu. Ngươi xem đi. Nước vừa trong lại vừa mát." Hạ Nguyệt vốc một nhúm nước thả vào tay Lam An. "Ngươi xem, có phải rất dễ chịu không." Còn sợ Lam An không tin, Nguyệt Hạ vốc một nhúm nước lên uống.
Một con thủy quái trôi qua, tóc nó rối bời, nhe cái miệng lởm chởm máu chào bọn họ. Nguyệt Hạ phun hết mớ nước trong miệng, hét lên.
"Cút hết cho ta."
Bọn thủy quái cút hết thật. Nguyệt Hạ hết dụ tới đe dọa, cuối cùng cũng gột được mấy lớp đất trên người Lam An xuống. Lam An mười lăm, nhưng cậu trông vô cùng nhỏ. Hai cánh tay gầy tới khẳng khiu, cả gương mặt trắng bệt hốc hác. Thật sự đứa trẻ lang thang nào mà chẳng vậy, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy vô cùng khó chịu. Hắn cởi áo Lam An. Nơi gực trái có nhiều vết rạch sâu vẫn đang rỉ máu. Đây chính là nghi thức Phân Hồn. Đau đớn bao nhiêu hắn có thể tưởng tượng được.
"Đau không?" Không hiểu sao mà giọng hắn mềm nhẹ lại. Hắn biết câu hỏi này là dư thừa. Nhìn cơ thể chằn chịt vết cắt của Lam An, hắn biết đứa trẻ này đã quen với cảm giác đau đớn. Có khi xúc giác cơ thể đã chết lặng rồi. Nhưng một đứa trẻ, mà phải trải qua những thứ đáng sợ như vậy vẫn khiến hắn phải chú ý. Dù gì cũng là da là thịt, tất nhiên sẽ đau.
Lam An không hiểu hắn nói gì, lắc đầu.
Hắn dùng mớ dẻ rách nát trên người, vừa rửa vừa chùi người cho Lam An. Mãi một lúc sau, cơ thể bọn họ mới tạm gọi là sạch sẽ. Hắn nhìn mớ dẻ bùi nhùi dưới chân, không muốn đụng tới. Một cơn gió thổi qua, Lam An không có một miếng áo che thân, hát xì. Hắn biết bọn họ cần phải tìm quần áo, nhưng trong khu rừng hoang này kiếm đâu ra. Hắn thì không muốn mặc áo người chết. Hắn nhìn dưới hai chân mình thiếu mất một vật, đau xót không thôi. Sau đó hắn kéo Lam An, chỉ chỉ cái tai hồ lì của mình."Cái tai này là sao?"
Lam An đang khoanh tay run người, nghe vậy thì chột dạ. Cậu lí nhí trả lời.
"Lúc nhỏ, ta có nuôi một con mèo."
Hắn tức đến run người, đứa ngốc này coi hắn là chó mèo mà nuôi sao?
"Sau đó nó vì ăn trộm thức ăn cho ta mà bị ném đá tới chết."
Lời chửi mắng ra đến bên môi cuối cùng chỉ có thể nghẹn nuốt vào. Nếu Lam An đã bỏ ấn kí hồ ly vào người hắn, thì có khi hắn có thể dùng nó biến thân được. Hắn dùng một nhánh cây, rạch mấy đường trên đất, sau đó bước vào, ngay lập tức một luồn khói trắng tỏa ra. Khi làn khói tan đi, một con hồ ly trắng muốt to bằng người trưởng thành xuất hiện. Con hồ li này nhìn vào liền biết là yêu tinh. Đuôi mắt được kẻ đậm hết sức chỉn chu. Giữa trán điểm một đóa tường vi đỏ. Móng ở bốn bàn chân đều được sơn một màu đỏ xinh đẹp. Nguyệt Hạ uốn éo người, nói với Lam An.
"Ngươi thấy ta đẹp không?"
Lam An nhìn hồ li trắng muốt, sau đó thích thú ôm lấy cái đuôi mềm mại, dụi cả mặt mình vào, cảm giác vô cùng dễ chịu và ấm áp. Cậu vui sướng hét lên.
"Quỷ vương, ngài thật đẹp, thật ngầu, thật ấm."
Nguyệt Hã nghe vậy rất hài lòng, còn thưởng cho cậu hai cái vuốt đuôi.
"Quỷ vương, lổ mông ngài cũng thật xinh đẹp nha. Vừa mềm vừa hồng!"
"Cấm ngươi chọt bậy."
Thế là vào ban đêm, người ta thấy một cái bóng trắng lướt đi trong rừng hoang. Nếu nhìn gần, sẽ phát hiện cái bóng đó là một con hồ li tinh đang cõng một thiếu niên trên người.Ccon hồ li hết sức ồn ào, vừa phóng đi, miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu tức giận khó nghe.
"Ngươi hồi nãy lấy gì chọc mông ta?"
"Nhánh cây."
"Ta cấm ngươi từ bây giờ không được lấy đồ vật chọt vào những chỗ linh tinh. Biết chưa!."
"Biết."
"Ngươi mà dám tái phạm. Ngươi chọt cái gì, ta chọt mông ngươi lại như cái đó. Nghe chưa?"
"Rõ."
Bọn họ phóng bay bay trong rừng. tốc độ của Nguyệt Hạ rất nhanh, gió về đêm lạnh cắt da cắt thịt. Nhưng Lam An vùi mình trong bộ lông dày đặc ấm áp của Nguyệt Hạ, nên dù cậu không một mảnh vải che thân vẫn cảm thấy ấm áp dễ chịu.
"Quỷ vương, cưỡi ngài thiệt là thoải mái."
Nguyệt Hạ hưởng thụ lời khen từ Lam An. Tất nhiên, bộ lông của hắn mềm mại như vậy, không thoải mái mới lạ. Mà khoan, hình như có gì không đúng. Một lúc sau, Nguyệt Hạ mới tức giận hét lớn.
"Không được nói ngươi cưỡi ta, nghe chưa."
Lam An biết Nguyệt Hạ lại vô cớ nổi nóng, đáp cho có lệ.
"Dạ!"
"Nhưng mà, nằm trên ngài thật rất thoải mái."
"Không được nói ngươi nằm trên ta." Nguyệt Hạ tức giận nổi đóa lên. Lam An không biết làm sao, đành ngậm miệng. Lát sau, không nén nổi tò mò, cậu nói.
"Quỷ vương, chúng ta đi đâu?"
"Ra thị trấn. Ta muốn biết giới tu tiên giờ đã nát như thế nào!" Nói tới đây, hắn có vài phần đắc ý. Không biết con quỷ dữ mà bọn họ trả giá bằng mấy ngàn mạng người để đánh đuổi giờ đột nhiên quay lại, thì họ sẽ cảm thấy ra sao. Lại dựng cờ tiêu diệt hắn, hay sợ hãi cong đuôi bỏ chạy như xưa. Không biết mấy kẻ ngày xưa mang danh chính nghĩa đòi phanh thây hắn giờ ra sao? Cái cảm giác săn mồi làm máu hắn sục sôi, tới mức... xém đâm đầu vào gốc cây. May mà hắn né kịp. Lam An bị cú nhảy vừa rồi hù dọa, lúc sau mới nói.
"Quỷ vương, nhưng mà chúng ta cứ trần chuồng như vậy mà ra trấn sao?"
Nghe tới đây hắn vội thắng gấp. Đúng vậy, bọn họ là hai tên nghèo kiết xác không mảnh vải che thân, cứ như vậy mà ra trấn thiệt không ổn.
"Ngươi có tiền không?" Hắn biết hỏi vậy là dư thừa nhưng vẫn ôm một chút hi vọng.
"Không. Nhưng mà chúng ta có thể đi ăn xin nha. Ta với ngài nếu ngồi ở cổng thành vài tiếng, chắc sẽ xin được vài đồng mua bánh bao." Lam An trả lời chắc chắn, lại có chút tự hào.
"Ngươi câm miệng." Hắn đường đường là quỷ vương mà phải đi ăn xin sao? Ăn xin sao? Một thời oai phong lẫm liệt của hắn, đứng trên vạn người vậy mà lại phải đi ăn xin sao? Nguyệt Hạ ra sức dạy dỗ.
"Sao lúc ngươi đi trộm xác, lại không tranh thủ lấy đi vài vật." Giống như kỹ nữ này, hắn không tin lúc đem chôn nàng lại không lưu lại vài thứ.
"Người ta nói, lấy đồ của người chết rất thất đức." Lam An chính trực trả lời.
"Vậy sao?"
Cậu gật đầu thật mạnh, khẳng định.
"Vậy thì ngươi tạm thời cất đức hạnh của ngươi đi, chúng ta chuẩn bị đi lấy đồ của người chết."
Tất nhiên bọn họ không làm cái chuyện vô đạo đức là cậy nắp quan tài của người chết lên. Phóng một hồi lâu, Nguyệt Hạ tìm được một nhóm trộm mộ. Hắn lúc này mang hình dạng con hồ li khổng lồ, nhìn là biết yêu tinh. Hắn từ trong màn đêm phóng ra, nhe răng, khiến cho đám trộm mộ hoảng sợ bò lăn dưới đất. Không ngờ, trong đám lại, lại có một vài tên biết phép thuật. Không hẳn là đạo sĩ, nhưng bùa chú này nọ khá phiền phức. Hắn nhe răng gầm gừ, sau đó ra hiệu cho Lam An lên.
"Ngươi lên."
"Ta lên làm gì?"
"Nói vài câu để bọn họ giao đồ ra."
"Nhưng nói gì đây?" Lam An từ trước tới nay toàn bị người khác cướp, chưa đi cướp của người khác bao giờ nên không có quá nhiều kinh nghiệm.
"Ngươi cứ nói gì tùy ý. Không cần lấy cứng chọi cứng." Lam An cũng không thích dùng vũ lực cường ép người khác. Nên cậu từ trên đầu của Nguyệt Hạ ló mặt ra. Trước cậu cười chào với mấy vị ca ca đang sợ hãi đề phòng bò lê dưới đất, sau đó cậu bắt đầu thưa.
"Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại, làm ơn..."
"Ngươi! Câm! Miệng!."
Tiếng gào thét gầm rú man rợn vang vọng khắp rừng. Bên dưới, mọi người sợ hãi bỏ chạy tán loạn."Đứng lại hết cho ta."
Nghe tiếng hét, đám trộm mộ sợ hãi nằm dài trên đất.
"Ta kêu ngươi đi cướp chứ không phải đi xin."
Nguyệt Hạ ngao ngao tru lên. Lam An bị la cũng phát hoảng. Cậu run rẩy, ló đầu ra, giọng run rẩy nói.
"Các ngươi bình tĩnh."
Đám trộm mộ sợ hãi, cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu.
"Ta sẽ không ăn thịt các ngươi đâu."
Nghe tới đây cả đám khóc thét lên. Nguyệt Hạ điên đầu, hét lên.
"Câm miệng." Sau đó lệnh cho Lam An. "Ngươi nói tiếp đi."
Lam An nghe chỉ thị, chậm rãi nói ra từng từ.
"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng..."
Hồ ly phát điên rồi. Hồ ly biết phun lửa rồi. Hồ ly chuẩn bị ăn thịt người rồi. Nguyệt Hạ tức giận gào lên. Sau đó quát với đám trộm mộ.
"Túi càng khôn, vật dự trữ ném hết ra đây cho ta. Tiền bạc, dụng dụ, đan dược, hai bộ quần áo sạch."
Bọn họ sợ hãi gom đồ. Có một tên trông có vẻ biết phép thuật, bạo gan nói.
"Ngài... ngài như vậy là cướp đồ của chúng ta, nào có đạo lý như vậy."
Nguyệt Hạ quẹt chân, hất tên trộm mộ bay ra xa. Hắn lăn mấy vòng trên cao, sau đó rớt bịch xuống đất, đau đớn ôm lấy người.
"Ngươi thấy có con hồ ly tinh nào nói đạo lý chưa hả. Khôn hồn thì đưa đồ, còn không ta ăn hết các ngươi, chúng liền trở thành vật vô chủ, sau đó ta nhặt được là của ta. Các ngươi muốn thế nào?"
Cả đám sợ hãi, vừa chửi rủa tên ngu ngốc không biết điều kia, vừa gom đồ dâng hai tay cho Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ thảy hết mớ đồ lên lưng, sau đó hài lòng bỏ đi. Lam An còn cố ngoáy đầu ra đằng sau, nói "cảm ơn."
Bọn họ nhanh chóng thay đồ, sau đó chạy ra trấn, thuê một khách sạn. Vì Nguyệt Hạ là người chết, nên hắn phải mang một cái mạn che. Vừa vào khách sạn xong, Lam An liền phải chạy đi mua đồ trang điểm xử lý xác chết cho hắn, còn phải mua thức ăn nữa. Mua một đống đồ, lúc chạy về đã tờ mờ sáng. Lam An đẩy cửa đi vào. Nguyệt Hạ đang chăm chú ngồi khâu của quý của mình vào vị trí cũ. Cũng may đầu của hắn không gắn liền với thân, thế nên cũng dễ nhìn thấy mũi khâu một chút. Lúc này Nguyệt Hạ để đầu mình đối diện đùi, trông như một con ma cổ dài. Lam An vừa vào phòng, xém bị dọa chạy. Nguyệt Hạ nhìn huynh đệ của mình, không thể tin được mà lẩm bẩm.
"Sao lại nhỏ như vậy?"
Tất nhiên hắn không thừa nhận huynh đệ của mình nhỏ, nên chỉ có thể tìm lý do lấp liếm cho qua.
"Có lẽ là do chết đi, cơ thể khô lại nên mới thế. Cũng có lẽ trong lúc phân thây bị mất đi một đoạn. Không được, nếu mất một đoạn thì phải tìm lại. Không thể để nó bé như vậy."
Lam An thấy Nguyệt Hạ khâu vô cùng chăm chú, bèn đệm thêm mấy câu.
"Ngài nhớ khâu chặt chặt nha. Chứ bình thường rớt ra thì không sao, nhưng nếu đang đi vệ sinh, rớt ra rồi phải vớt lên thì rất phiền phức.""Ngươi thấy có tử thi nào còn biết đi vệ sinh không?" Nguyệt Hạ ra sức răn dạy.
"Nhưng ta cũng chưa thấy có tử thi nào mà còn ăn uống nha." Lam An không muốn nghe chửi, nên chỉ có thể lầm bầm. Cậu nhìn vài món đồ ăn, nuốt nuốt nước miếng, sau đó gọi Nguyệt Hạ.
"Quỷ Vương, ngài khâu cả một đêm rồi, mau tới ăn thôi."
Nguyệt Hạ tiếp tục khâu thêm mấy mũi nữa mới bỏ xuống. Hắn nhớ tới việc tối nay, không kiềm được lại nổi nóng.
"Tên ngốc nhà ngươi, ngươi kiến tạo tử thi tại sao lại không khâu chắc một chút. Nhất là chỗ đó, nếu không rớt mất thì tính làm sao? Chưa kể, ngươi là con nít, ngươi không hiểu đâu, thứ này còn dùng cho việc khác. Nếu không khâu chắc nửa đường hành sự mà đứt mất thì biết làm thế nào?"
"Hành sự? Hành sự gì? Ngài hành sự với ai." Hai từ hành sự cậu biết. Nhưng giờ quỷ vương đã là một cái xác chết, ngài ấy làm như thế nào? Lam An không nén nổi tò mò mà hỏi.
"Đúng vậy, giờ hắn đã là người chết, hắn có thể hành sự với ai." Nguyệt Hạ đau lòng nghĩ. Ai lại có thể nguyện làm với một cái xác chứ. A! Hắn đường đường là một thanh niên trai tráng, không thể sống như hòa thượng như vậy. Đột nhiên hắn đăm chiêu nhìn Lam An. tuổi hình như cũng có thể hành sự rồi nhỉ. Lam An lại không biết suy nghĩ đen tối của hắn, bắt đầu bày thức ăn.
Hắn giờ là xác chết, cũng không cần ăn, nhưng hắn nhớ hương vị thức ăn con người nên mới nói Lam An đi mua. Lát ăn nếu ruột có bị thiêu chảy thì cứ lấy cái gì vá lại là được. Hắn ngồi xuống bàn, háo hức múc một muỗng canh, sau đó nhìn Lam An ngoan ngoãn đứng kế bên. Hắn hỏi.
"Ngươi ăn chưa?"
Lam An vui vẻ trả lời hắn.
"Ta ăn rồi."
Hắn nghĩ thầm, "hừ, cũng không phải ngốc làm, biết lấy tiền của hắn đi mua thức ăn riêng cơ đấy." Hắn tò mò không biết Lam An ăn thứ ngon gì, bèn hỏi.
"Ngươi ăn gì vậy."
Lam An trả lời.
"Thịt chuột."
Muỗng canh vào miệng rồi cứ thế phun ra.
"Ngươi... ngươi sao có thể ăn cái thứ kinh tởm đó."
Hắn tức giận kéo Lam An lại, sau đó ép cậu.
"Nôn hết ra cho ta."
Lam An không hiểu, bị Nguyệt Hạ lôi kéo một hồi bắt đầu chóng mặt. Cậu khóc lóc xin tha.
"Quỷ vương, ngài đừng lắc ta. Ta chóng mặt. Thịt chuột không có ghê tởm đâu. Ta ăn mười năm rồi cũng không sao mà. Ngài nói vậy... ngài nói vậy lỡ đâu chúng nó nghe được, chúng nó sẽ thương tâm."
"Mười năm!" Nguyệt Hạ cao giọng. Hắn nghĩ tới thứ gì, lại ra sức hét lên với Lam An.
"Ngươi mười năm đều ăn thứ này? Sao ngươi có thể ăn được thứ này?"
"Đói thì tự nhiên sẽ ăn được thôi." Lam An hồn nhiên trả lời. "Thịt chuột đã là ngon rồi. Vào mùa lạnh, đến cả giun dế cũng không tìm được, cả trái cây hư thối trong thùng rác cũng không có mà ăn."Lời mắng lên đến bên môi lại không thốt ra được. Nguyệt Hạ cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn biết những đứa trẻ lưu lạc như Lam An, cuộc sống thường ngày đều như vậy. Không có chỗ mà ngủ, không có đồ mà ăn. Đi ăn xin thì bị đánh đuổi, có khi còn bị bắt nạt bởi những đứa trẻ khác. Nguyệt Hạ kéo Lam An xuống, sau đó đưa phần thức ăn đến trước mặt cậu.
"Ăn hết cho ta."
Lam An chẹp môi, không tin được. Ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn.
"Ăn."
Lam An bị tiếng hét mà giật mình, sau đó cậu vội cầm chiếc muỗng lên, ăn hì hục. Một muỗng canh trôi xuống miệng, tuy nới dân dã này không tìm được thứ gì quá thơm ngon, nhưng đây là thứ ngon nhất từ trước tới giờ mà Lam An được uống. Nguyệt Hạ thấy bộ dáng thoải mái của cậu thì nói.
"Sau này, nếu ngươi đói thì phải nói với ta! Nếu ngươi lạnh thì phải để ta biết."
Lam An miệng nhét đầy thức ăn, hai má căn tròn gật đầu với hắn. Sau đó cậu vội nuốt thức ăn xuống.
"Đi vệ sinh thì có cần phải nói không?"
"Không cần đâu." Nói xong Nguyệt Hạ cảm thấy, đứa ngốc này kẻo đi vệ sinh rồi bị ngợp chết trong đó thì sao. Sau đó quả quyết nói. "Đi vệ sinh cũng phải thông báo với ta."
Lam An ngoan ngoãn gật đầu.
"Còn nữa, ngươi phải nhớ, thức ăn hôm nay của ngươi từ đâu mà có."
Lam An uống cạn chén canh trước mặt, nhanh nhảu trả lời.
"Ta nhớ. Là ta chạy ra đầu phố, dùng hai đồng tiền để mua từ một ông chú bán hoành thánh."
"Cái này là thức ăn của ta cho ngươi! Nhớ chưa."
Lam An chịu đựng tiếng rống của Nguyệt Hạ, vội vã gật đầu. Cậu chẹp miệng, người gì đâu mà hay nổi giận. Nguyệt Hạ nhìn cậu ăn tới vui vẻ, lại càng khó chịu.
"Đây là thức ăn của ta cho ngươi, vậy mà ngươi chỉ nghĩ cho bản thân, ăn một mình."
Lam an gnhe vậy thì sợ hãi buông đũa. Nguyệt Hạ cáu kỉnh, nhét đũa vào tay cậu, sau đó hả miệng.
"A."
Lam an nhìn Nguyệt Hạ, sau đó nhìn cây đủa trong tay mình, sau đó run rẩy, gắp một miếng cà rốt đưa tới miệng Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ tức giận, đập bàn đứng lên.
"Ngươi giỏi lắm, ngươi liền gắp thức ăn mà ngươi không thích cho ta."
Lam An biết kế hoạch của mình bị bại lộ, xấu hổ cúi đầu. Nguyệt Hạ lại há miệng.
"A."
Lam An chậm rãi lựa lựa, sau đó gắp một miếng ớt đỏ cho Nguyệt Hạ. Nguyệt Hạ đập bàn, gào lên.
"Ta! Cắn! Chết! Ngươi."