Có lẽ tất cả mọi người đều giật mình, vì người đầu tiên hỏi vấn đề này lại là một người xa lạ.
Tạm thời ổn định rồi, nhưng, nếu như không có nhịp tim, sợ rằng cũng chỉ là chuyện hai ngày thôi, mọi người, chuẩn bị tâm lí đi.
Bác sĩ đi khỏi, ba mẹ anh em của Khai Tâm ào vào phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Hoàng Dục Nghiêm ngây ngốc đứng đó.
Hắn sắp chết rồi....
Hắn sắp chết rồi.....
Sao lại như vậy?
Tại sao hắn lại chết chứ?
Nước mắt tràn lan, thì ra bi thương đến mãnh liệt như vậy, tuyệt vọng đến thì đau khổ như vậy!
Cậu là bạn của nó?
Ba của Khai Tâm ra, cười hỏi Hoàng Dục Nghiêm vẫn còn đứng đờ ra đó, ai cũng nhìn ra, vệt nước mắt mơ hồ trên mặt của lão nhân có tuổi này.
......
Cám ơn cậu ba tháng trước đã chăm sóc cho Khai Tâm!
Cúi người thật sâu, lòng cha mẹ trong thiên hạ, ai lại nỡ để con mình lưu lạc đầu đường xó chợ, hôm đó Khai Tâm không như mọi ngày ở lại ngoài cửa, ba mẹ Khai Tâm tìm kiếm khắp nơi, chờ được lại là tờ giấy thông báo bệnh nguy kịch!
Kéo Hoàng Dục Nghiêm ngồi xuống, lão nhân như hồi tưởng lại sự vui vẻ từng có.
Khai Tâm đứa trẻ này, từ nhỏ đã được người ta thích, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt đó, không biết đã làm bao nhiêu người vui rồi, nhưng, có lẽ thật sự giống như lớp trẻ các người nói, bọn ta và lớp trẻ có sự khác biệt rất lớn, bọn ta đều cho rằng Khai Tâm là đứa trẻ không có đau khổ, nhưng, thì ra bọn ta đều lầm rồi, thật đó, bọn ta sống cùng nó hai mươi mấy năm, nhưng chưa hề thật sự hiểu được nó.
Haizz, Khai Tâm đứa trẻ này từ nhỏ tính tình đã như con lừa, chuyện đã nhận định rồi thì có kéo cũng không động, lôi cũng không đi, kì thực có khi người làm cha mẹ như bọn ta cũng rất mệt mỏi, đứa trẻ này tính tình rất khác thường, nhưng tính tình khó lay chuyển đến doạ người...
Haizz, giống như lúc nhỏ đánh nhau với trẻ con, thực ra không phải là lỗi của Khai Tâm, nhưng vì đối phương đánh em gái của nó, nó liền đem mấy đứa trẻ cao to hơn nó nhiều đè xuống mà đánh, lợi hại nhất là cũng làm cho đối phương gãy xương, haha, nhỏ như vậy, vẫn rất lợi hại, nhưng lúc đó bản thân nó cũng bị đánh gãy một chân.....
.......
.......
Năm nó bỏ học đại học, ta thật là giận chết được, nhưng sau đó đi đến trường học của nó mới hiểu được tình huống, nó, vì giúp một đứa trẻ nhà nghèo được đi học, bản thân không đóng tiền học, sau đó ta nói là ta sẽ cho thêm tiền, nhưng nó lại nói là không muốn học nữa, kì thực ta biết, Khai Tâm không chỉ là thấy trong nhà đã hết tiền, anh hai nó sắp kết hôn, em gái của nó còn chưa tốt nghiệp trung học, hầy, khi đó cũng chỉ có thể như vậy....
Giống như xem Hoàng Dục Nghiêm là một công cụ để phát tiết, ba của Khai Tâm lải nhải rất nhiều chuyện lúc nhỏ của Khai Tâm, thực ra, Hoàng Dục Nghiêm biết rất nhiều chuyện, vì Khai Tâm từng kể cho hắn nghe, chỉ là, những chua xót trong đó đều đã bị Khai Tâm che đậy hết!
Mọi người làm sao biết được chuyện của Khai Tâm?
Là bệnh viện thông báo, một bác sĩ trong đây là lão chiến hữu của ta, cho nên...
Hắn, bệnh gì?
Suy tim, hơn nữa, hơn nữa không dùng thuốc khống chế, đứa trẻ này ngang nhiên kí tên quyên tặng di thể, còn giữ tiền, nói cho ta dưỡng già....
Hắn, hắn không nói gì sao?
Đây là thư của nó....
Ba, mẹ, em, anh:
Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người, hì hì, nhưng không cần lo lắng, con không cần bãi tha ma gì cả, haha, vì thân thể của con đến khi đó không biết sẽ đi đến đâu, haha, nhưng, thật sự cám ơn mọi người đã nuôi con lớn như vậy, ừm, mấy trăm ngàn này không phải là trộm, cũng không phải là cướp đâu, mọi người yên tâm dùng đi, xem như con trẻ bất hiếu, không thể dưỡng già cho hai người.
Ba, kì thực hai mươi mấy năm nay con chọc giận ba không ít lần, nhưng tốt rồi, sau này sẽ không làm ba giận nữa....
Mẹ, rời khỏi nhà con nhớ nhất là món thịt kho của mẹ đó, haha, nhưng không được ăn nữa rồi.....
Anh, tìm cho em một chị dâu tốt a, phải đẹp hơn Trương Mạn Ngọc đó....
Em, học cho tốt, tương lai phải tìm một người đàn ông còn bảnh hơn anh của em, hà hà, nhưng khẳng định là không đẹp bằng người mà anh thích đâu!
Ừm, thực ra cũng không có gì để nói nữa, ba, mẹ, thật sự xin lỗi, thích nam nhân là không tha thứ được sao?
Được rồi, không nói nữa, đến lúc đó con ở trên thiên đường, ồ, không, mọi người nói đồng tính có đến thiên đường được không, người ở thiên đường có chê con không? Vậy thì khó rồi, vậy con phải vào địa ngục sao?
Haha, cứ vậy đi, hẹn gặp lại, ơ, không, là không gặp nữa!
Khai Tâm tuyệt bút.
Từng giọt lệ tràn ra....
Ai cần tiền của con chứ....
Ngẩng đầu, nhìn thấy là một nhà già trẻ nước mắt mông lung, Hoàng Dục Nghiêm biết, hắn cũng khóc rồi.
Anh, là người anh tôi thích phải không?
Vấn đề nhạy cảm này là em gái của Khai Tâm hỏi, trên gương mặt giống với Khai Tâm, có khát vọng như Khai Tâm....
.....
Anh có thích anh tôi không?
......
Trầm mặc, có thích không? Hắn Hoàng Dục Nghiêm có thích Lâm Khai Tâm không?
Anh có yêu anh tôi không?
......
Đẩy cửa vào, ai cũng không vào cùng, dường như tất cả đều thầm nhận ra quan hệ của Khai Tâm và Hoàng Dục Nghiêm.
Tiếng tích tắc lặng lẽ như muốn nói sinh mệnh của người trên giường bệnh đang trôi đi, đưa tay sờ lên dung nhan dễ vỡ kia, Hoàng Dục Nghiêm đột nhiên cảm thấy nỗi sợ của sự mất mát...
Tại sao phải thích ta?
Tại sao ngươi luôn tin rằng ta thích ngươi?
Tại sao ngươi tự lừa mình dối người để ở lại bên cạnh ta?
Tại sao tình yêu của ngươi có thể vô tư như vậy?
Ta có đáng không?
Đau khổ hỏi, hỏi người đang say ngủ.
Đáng... chứ....
Âm thanh mơ hồ từ trong lồng dưỡng khí vọng ra, không biết từ khi nào Khai Tâm đã tỉnh lại, đôi môi khô nứt của hắn hơi mở ra, dường như tất cả đều chưa xảy ra, hắn vẫn là nhân viên tiếp thị bảo hiểm đứng dưới ánh dương quang, vẫn thầm lặng yêu người đàn ông đó!
Vì sao?
Vì....vì.... Trên thế giới này.... Có... một thằng khờ....tên..... Khai Tâm.....!
Tiếng bi ai của dụng cụ y khoa, bác sĩ y tá lại xông vào lần nữa, tách mọi người ra một khoảng cách.
Giật điện....
Nhanh....
Không được....
Làm lại.....
.......
.......
Nước mắt rơi xuống, thì ra, Hoàng Dục Nghiêm cũng vì thằng khờ này mà khóc, thì ra, thằng khờ này cũng có thể có được nước mắt của hắn, thì ra...
Khờ à, ngươi có biết không, có một người thông minh tên Hoàng dục Nghiêm yêu một thằng khờ là ngươi đó, nhưng ngươi đã đi xa rồi....
----- THE END -----
Đôi khi tình yêu là sự cho đi chứ không đòi hỏi phải nhận lại...
Lòng tốt bụng,khao khát,tự dối người dối lòng của một chàng trai bé nhỏ bị cho là khờ cuối cùng cũng được nhận nhưng tất cả chỉ nhận trong vô vọng. Người nhắm mắt ra đi thì có bao giờ trở lại...
Khi còn được yêu được thích hãy giữ cho yêu thương được trọn vẹn.
Tạm thời ổn định rồi, nhưng, nếu như không có nhịp tim, sợ rằng cũng chỉ là chuyện hai ngày thôi, mọi người, chuẩn bị tâm lí đi.
Bác sĩ đi khỏi, ba mẹ anh em của Khai Tâm ào vào phòng bệnh, chỉ còn lại một mình Hoàng Dục Nghiêm ngây ngốc đứng đó.
Hắn sắp chết rồi....
Hắn sắp chết rồi.....
Sao lại như vậy?
Tại sao hắn lại chết chứ?
Nước mắt tràn lan, thì ra bi thương đến mãnh liệt như vậy, tuyệt vọng đến thì đau khổ như vậy!
Cậu là bạn của nó?
Ba của Khai Tâm ra, cười hỏi Hoàng Dục Nghiêm vẫn còn đứng đờ ra đó, ai cũng nhìn ra, vệt nước mắt mơ hồ trên mặt của lão nhân có tuổi này.
......
Cám ơn cậu ba tháng trước đã chăm sóc cho Khai Tâm!
Cúi người thật sâu, lòng cha mẹ trong thiên hạ, ai lại nỡ để con mình lưu lạc đầu đường xó chợ, hôm đó Khai Tâm không như mọi ngày ở lại ngoài cửa, ba mẹ Khai Tâm tìm kiếm khắp nơi, chờ được lại là tờ giấy thông báo bệnh nguy kịch!
Kéo Hoàng Dục Nghiêm ngồi xuống, lão nhân như hồi tưởng lại sự vui vẻ từng có.
Khai Tâm đứa trẻ này, từ nhỏ đã được người ta thích, nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt đó, không biết đã làm bao nhiêu người vui rồi, nhưng, có lẽ thật sự giống như lớp trẻ các người nói, bọn ta và lớp trẻ có sự khác biệt rất lớn, bọn ta đều cho rằng Khai Tâm là đứa trẻ không có đau khổ, nhưng, thì ra bọn ta đều lầm rồi, thật đó, bọn ta sống cùng nó hai mươi mấy năm, nhưng chưa hề thật sự hiểu được nó.
Haizz, Khai Tâm đứa trẻ này từ nhỏ tính tình đã như con lừa, chuyện đã nhận định rồi thì có kéo cũng không động, lôi cũng không đi, kì thực có khi người làm cha mẹ như bọn ta cũng rất mệt mỏi, đứa trẻ này tính tình rất khác thường, nhưng tính tình khó lay chuyển đến doạ người...
Haizz, giống như lúc nhỏ đánh nhau với trẻ con, thực ra không phải là lỗi của Khai Tâm, nhưng vì đối phương đánh em gái của nó, nó liền đem mấy đứa trẻ cao to hơn nó nhiều đè xuống mà đánh, lợi hại nhất là cũng làm cho đối phương gãy xương, haha, nhỏ như vậy, vẫn rất lợi hại, nhưng lúc đó bản thân nó cũng bị đánh gãy một chân.....
.......
.......
Năm nó bỏ học đại học, ta thật là giận chết được, nhưng sau đó đi đến trường học của nó mới hiểu được tình huống, nó, vì giúp một đứa trẻ nhà nghèo được đi học, bản thân không đóng tiền học, sau đó ta nói là ta sẽ cho thêm tiền, nhưng nó lại nói là không muốn học nữa, kì thực ta biết, Khai Tâm không chỉ là thấy trong nhà đã hết tiền, anh hai nó sắp kết hôn, em gái của nó còn chưa tốt nghiệp trung học, hầy, khi đó cũng chỉ có thể như vậy....
Giống như xem Hoàng Dục Nghiêm là một công cụ để phát tiết, ba của Khai Tâm lải nhải rất nhiều chuyện lúc nhỏ của Khai Tâm, thực ra, Hoàng Dục Nghiêm biết rất nhiều chuyện, vì Khai Tâm từng kể cho hắn nghe, chỉ là, những chua xót trong đó đều đã bị Khai Tâm che đậy hết!
Mọi người làm sao biết được chuyện của Khai Tâm?
Là bệnh viện thông báo, một bác sĩ trong đây là lão chiến hữu của ta, cho nên...
Hắn, bệnh gì?
Suy tim, hơn nữa, hơn nữa không dùng thuốc khống chế, đứa trẻ này ngang nhiên kí tên quyên tặng di thể, còn giữ tiền, nói cho ta dưỡng già....
Hắn, hắn không nói gì sao?
Đây là thư của nó....
Ba, mẹ, em, anh:
Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người, hì hì, nhưng không cần lo lắng, con không cần bãi tha ma gì cả, haha, vì thân thể của con đến khi đó không biết sẽ đi đến đâu, haha, nhưng, thật sự cám ơn mọi người đã nuôi con lớn như vậy, ừm, mấy trăm ngàn này không phải là trộm, cũng không phải là cướp đâu, mọi người yên tâm dùng đi, xem như con trẻ bất hiếu, không thể dưỡng già cho hai người.
Ba, kì thực hai mươi mấy năm nay con chọc giận ba không ít lần, nhưng tốt rồi, sau này sẽ không làm ba giận nữa....
Mẹ, rời khỏi nhà con nhớ nhất là món thịt kho của mẹ đó, haha, nhưng không được ăn nữa rồi.....
Anh, tìm cho em một chị dâu tốt a, phải đẹp hơn Trương Mạn Ngọc đó....
Em, học cho tốt, tương lai phải tìm một người đàn ông còn bảnh hơn anh của em, hà hà, nhưng khẳng định là không đẹp bằng người mà anh thích đâu!
Ừm, thực ra cũng không có gì để nói nữa, ba, mẹ, thật sự xin lỗi, thích nam nhân là không tha thứ được sao?
Được rồi, không nói nữa, đến lúc đó con ở trên thiên đường, ồ, không, mọi người nói đồng tính có đến thiên đường được không, người ở thiên đường có chê con không? Vậy thì khó rồi, vậy con phải vào địa ngục sao?
Haha, cứ vậy đi, hẹn gặp lại, ơ, không, là không gặp nữa!
Khai Tâm tuyệt bút.
Từng giọt lệ tràn ra....
Ai cần tiền của con chứ....
Ngẩng đầu, nhìn thấy là một nhà già trẻ nước mắt mông lung, Hoàng Dục Nghiêm biết, hắn cũng khóc rồi.
Anh, là người anh tôi thích phải không?
Vấn đề nhạy cảm này là em gái của Khai Tâm hỏi, trên gương mặt giống với Khai Tâm, có khát vọng như Khai Tâm....
.....
Anh có thích anh tôi không?
......
Trầm mặc, có thích không? Hắn Hoàng Dục Nghiêm có thích Lâm Khai Tâm không?
Anh có yêu anh tôi không?
......
Đẩy cửa vào, ai cũng không vào cùng, dường như tất cả đều thầm nhận ra quan hệ của Khai Tâm và Hoàng Dục Nghiêm.
Tiếng tích tắc lặng lẽ như muốn nói sinh mệnh của người trên giường bệnh đang trôi đi, đưa tay sờ lên dung nhan dễ vỡ kia, Hoàng Dục Nghiêm đột nhiên cảm thấy nỗi sợ của sự mất mát...
Tại sao phải thích ta?
Tại sao ngươi luôn tin rằng ta thích ngươi?
Tại sao ngươi tự lừa mình dối người để ở lại bên cạnh ta?
Tại sao tình yêu của ngươi có thể vô tư như vậy?
Ta có đáng không?
Đau khổ hỏi, hỏi người đang say ngủ.
Đáng... chứ....
Âm thanh mơ hồ từ trong lồng dưỡng khí vọng ra, không biết từ khi nào Khai Tâm đã tỉnh lại, đôi môi khô nứt của hắn hơi mở ra, dường như tất cả đều chưa xảy ra, hắn vẫn là nhân viên tiếp thị bảo hiểm đứng dưới ánh dương quang, vẫn thầm lặng yêu người đàn ông đó!
Vì sao?
Vì....vì.... Trên thế giới này.... Có... một thằng khờ....tên..... Khai Tâm.....!
Tiếng bi ai của dụng cụ y khoa, bác sĩ y tá lại xông vào lần nữa, tách mọi người ra một khoảng cách.
Giật điện....
Nhanh....
Không được....
Làm lại.....
.......
.......
Nước mắt rơi xuống, thì ra, Hoàng Dục Nghiêm cũng vì thằng khờ này mà khóc, thì ra, thằng khờ này cũng có thể có được nước mắt của hắn, thì ra...
Khờ à, ngươi có biết không, có một người thông minh tên Hoàng dục Nghiêm yêu một thằng khờ là ngươi đó, nhưng ngươi đã đi xa rồi....
----- THE END -----
Đôi khi tình yêu là sự cho đi chứ không đòi hỏi phải nhận lại...
Lòng tốt bụng,khao khát,tự dối người dối lòng của một chàng trai bé nhỏ bị cho là khờ cuối cùng cũng được nhận nhưng tất cả chỉ nhận trong vô vọng. Người nhắm mắt ra đi thì có bao giờ trở lại...
Khi còn được yêu được thích hãy giữ cho yêu thương được trọn vẹn.