Nguyệt Vy tức giận không kém, sự ghen tuông mệt mỏi này đã chạm đến giới hạn nhẫn nhịn cuối cùng của cô rồi.
Bao nhiêu mệt mỏi phiền muộn lo lắng suy tư mấy ngày nay đều bộc phát.
Cô trân trân nhìn anh, nước mắt thi nhau chảy xuống, viền mắt cũng đỏ hoe, giọng cô không giấu được sự ấm ức: "Anh thôi ngay cái kiểu ghen tuông vô lí này được không? Em đã nói anh ấy là anh trai của em, lâu ngày gặp mặt, anh ấy tặng em một bông hoa thì có làm sao? Anh ghen tuông như thế chẳng khác nào coi thường em, anh cho rằng em không thực sự chung thủy với anh sao?"
Hải Thiên siết chặt vô lăng, ánh mắt ẩn nhân như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó: "Anh không phải không tin em.
Nhưng Vy à! anh! anh.
.
"
Hải Thiên nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh thực sự không chịu được cái cảm giác khi em vui cười bên người đàn ông khác, còn thẹn thùng nhận hoa của người ta.
Em muốn anh tin em, thì ít nhất em cũng phải cho anh một chút căn cứ chứ? Em nói người kia là anh trai em! "
Giọng anh giễu cợt: "Em có thể kiếm câu nào nói dối hợp lí hơn chút không? Em là con gái một, từ khi bố em mất vào năm đến nay mẹ em không hề tái hôn với người đàn ông nào, bố em khi còn trẻ cũng không có con riêng, hai người chỉ có mình em là con gái.
Em nói xem, vị anh trai kia là ở đâu mà ra?"
Nguyệt Vy dường như không tin nổi vào tai mình, cô chưa từng tiết lộ những thông tin này cho anh.
Bố cô mất năm nào, gia đình mấy người con, mẹ cô có tái hôn hay không!
đều không hề nói nửa lời.
"Tại sao anh biết những chuyện này? Tại sao?"
Ánh mắt Hải Thiên thoáng qua một tia do dự, anh chần chừ nhìn cô, thật lâu vẫn không nói gì.
Nguyệt Vy càng nghẹn ngào hơn: "Dương Hải Thiên, anh đừng nói với em! những chuyện này là do anh điều tra? Anh! "
Còn chưa nói hết câu, người nào đó đã thẳng thắng thừa nhận: "Đúng.
Là anh cho người điều tra"
Nguyệt Vy lặng người nhìn anh.
Cổ họng nghẹn ứ không nói lên được câu nào.
"Anh chỉ muốn tìm hiểu về em một chút, không hề có ý gì khác.
Những mối quan hệ của em, bao gồm cả người đàn ông tối nay, anh đều biết.
Chỉ là anh muốn nghe một câu trả lời rõ ràng từ em mà thôi.
"
Giọng anh nghiêm lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cỗ tựa như cảnh sát kết tội hỏi cung nghi phạm: "Hắn ta không phải là anh trai em.
Là Chu Thiệu Khiêm, con trai một người bạn mẹ em của mẹ em.
Năm nay tuổi, về nước từ ba tháng trước.
Vừa về nước đã liên tục tìm kiếm em.
Ý tứ của anh ta với em thế nào, em là người rõ nhất.
Hai từ "anh trai"kia đừng đem ra nói với anh.
Nguyệt Vy, em đừng lừa anh thêm nữa.
"
Sắc mặt Nguyệt Vy tái xanh.
Cô cảm thấy bản thân mình như đang như món đồ trong tay Hải Thiên, tùy ý xem xét, tùy ý chơi đùa, thích gì làm đó, không hề hỏi cô lấy một câu.
Bây giờ không chỉ lí lịch gia đình mà ngay cả các mối quan hệ quanh cô anh cũng nắm trong lòng bàn tay.
Cái này gọi là yêu đương sao? Là kiểm soát là ràng buộc nhau thì đúng hơn.
Cô làm gì, ở đầu, với ai, anh đều can thiệp.
Bỗng nhiên trong đầu Nguyệt Vy ong lên một tiếng.
Cô nhớ ra, tối nay anh đang họp, còn nói họp xong sẽ về nhà đợi cô.
Vậy tại sao, trùng hợp xuất hiện trong lúc cô và anh Thiệu Khiêm gặp nhau như thể.
Nguyệt Vy siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, cô kìm nén cảm giác tức giận bức bối trong lồng ngực.
Vài giây sau đó, mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hải Thiên!
tối nay không phải anh nói sẽ về căn hộ đợi em sao, tại sao!
anh lại xuất hiện đúng lúc như vậy.
Tại sao lại biết em đang ở đâu?"
Cô không hề nhắn tin gọi điện báo địa chỉ cho anh.
Công ty Hải Thiên cũng không ở gần đó, tại sao lại xuất hiện tình cờ như vậy? Sắc mặt Hải Thiên trầm xuống.
Nghe thấy câu hỏi của cô, anh chỉ lặng im quay mặt đi.
Bàn tay siết vô lăng càng thêm chặt.
Nguyệt Vy kìm nén cơn giận, nhỏ tiếng hỏi lại một lần nữa: "Anh nói gì đi.
Có phải anh lại lắp định vị vào điện thoại của tôi hay không?"
Chuyện này không phải là chưa từng xảy ra.
Trước kia một lần, cô và anh đã cãi nhau một trận long trời lở đất rồi.
Hải Thiên trầm mặc, không phản bác.
Sự im lặng của anh như đòn chí mạng đâm thẳng vào tim cô.
Khóe môi cứng đờ, ánh mắt thẫn thờ nhìn anh.
Đây gọi là yêu đương đây sao? Nguyệt Vy thấy lộng ngực tức tối muốn nố tung.
Cô thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Anh căn bản không xem lời nói của cô ra gì, càng không ý thức được việc hành động theo dõi của mình có bao nhiêu biến thái.
Đã một lần lắp chíp theo dõi vào điện thoại cô, đã từng đặt camera ẩn trong nhà cô.
Cô nói bao nhiêu lời, đem lí lẽ ra nói với anh, anh nghe, anh hứa, anh thề không có lần sau.
Vậy mà!
Nguyệt Vy cười nhạt, cô thẫn thờ nhìn anh: "Anh xem tôi là gì đây? Đồ chơi hay thú cưng của anh.
Dương Hải Thiên, anh thật sự làm tôi rất thất vọng"
Người đàn ông đang trầm mặc bỗng dưng nghiêng người về phía cô, vẻ mặt ngưng trệ một màu ảm đạm không còn sự ngông cuồng ngang ngược lúc nãy nữa, môi mỏng khẽ mấp máy bật ra một câu quen thuộc: "Vy, anh xin lỗi"
Nước mắt Nguyệt Vy cuối cùng cũng không kìm được nữa, từng giọt mặn chát đua nhau rơi xuống ướt đẫm đôi má mêm.
Hải Thiên muốn lau nước mắt cho cô nhưng tay còn chưa kịp chạm vào đã bị cô lạnh lùng hất văng ra.
Đôi môi anh đào run rẩy, cô nhìn thẳng vào mắt anh, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Hải Thiên, đây là lần thứ mấy anh xin lỗi tôi rồi, đây là lần thứ mấy anh thực hiện hành động biến thái này rồi.
Tôi thực sự không thể chịu đứng được nữa.
Không thể"
Hải Thiên nhìn sâu vào mắt cô, lặng im không nói gì.
Gân xanh trên trán giật giật liên hồi, xương quai hàm ẩn hiện bên sườn mặt, hệt như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó.
Nguyệt Vy quay mặt đi.
Cô biết những lời nói vừa rồi của mình làm Hải Thiên tức giận.
Anh đang nhẫn nhịn.
Theo kinh nghiệm của cô, tốt nhất trong giờ phút này không nến náo động nữa.
Cô hít sâu một hơi, lại thở mạnh ra một lần nữa, từ từ điều tiết tâm trạng, lấy lại bình tĩnh, cô nhìn anh mà nói: "Muộn rồi.
Tôi muốn về"
Ở cùng người đàn ông này thêm một giây mỗi phút nào nữa đều là cực hình với cô.
Lần đầu có thể tha thứ, nhưng thêm một lần quá đáng này, cô thật sự không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Trong cuộc sống, có những chuyện xác định bản thân chịu đựng được cả một đời thì có thể hãy chịu đựng.
Còn nếu không, cách tốt nhất là tìm cách giải quyết.
Cô đã một lần giải quyết với anh rồi, đã nói với anh bao nhiêu lần chuyện này rồi nhưng Hải Thiên vẫn chứng nào tật này.
Yêu đương là để vui vẻ để hạnh phúc chứ không phải là kiểm soát là tù túng nhau kiểu này.
Chuyện này đến chuyện kia hệt như giọt nước tràn ly, giờ phút này cô thật phải nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và anh.
Đêm đó, vừa về đến căn hộ việc đầu tiên cô làm là kiểm tra xem Hải Thiên có lắp camera trong nhà cô.
Đúng vậy, chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Mặc dù ra sức tìm kiếm, rà soát chỗ này chỗ kia, nhưng trong thâm tâm Nguyệt Vy vẫn nhen nhóm một tia hi vọng rằng sẽ không có cái camera nào ở trong nhà cô.
Sẽ không có.
Nhưng!
điều cô hi vọng lại không hề xảy ra.
Lần này Hải Thiên không chỉ lắp một cái camera trong phòng ngủ, mà còn một cái ở phòng khách.
Vị trí lắp đặt cũng tỉnh vi hơn nhiều, nếu không sờ đến thì cũng không thể nào phát hiện ra.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy thứ đồ màu đen tỉnh xảo kia, cô gần như chết lặng.
Thì ra, mỗi một hành động của cô đều bị anh sát sao theo dõi.
Đáng nói là, chiếc camera đặt ở phòng ngủ.
Cô thỉnh thoảng vẫn thường thay đồ trong phòng, như vậy!
Cô cần mỗi ngồi thụp xuống giữa nền nhà!
Thật sự không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả cảm xúc của cô bây giờ.
Rối loạn thật sự rất rối loạn.
Tưởng tượng ngày ngày anh ngồi trước màn hình máy tính quan sát nhất cử nhất động của cô, thì lông ngực đã tức tối đến phát đãi vừa đau vừa khó chịu vừa phẫn nộ vừa thất vọng.
Cuối cùng Nguyệt Vy cũng đã hiểu thế nào là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Cô nghĩ, bản thân mình pải dứt khoát một lần thôi.
.