Vậy là Nguyệt Vy phải xin phép ban giám hiệu cho phép nghỉ ở nhà một tuần, vì lý do bất khả kháng, nên ban giám hiệu cũng không phàn nàn gây khó dễ, quan tâm dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt.
Còn về phần Hải Thiên, từ lúc đưa cô từ bệnh viện đến giờ không biết đến nhà cô bao nhiêu lần.
Nguyệt Vy vừa nhìn thấy lại bực mình, cô một mực không chịu mở cửa.
Dù sao đã quyết định chia tay rồi, không nên dây dưa nữa.
Thể nhưng xưa nay thứ Hải Thiên có thừa nhất chính là sự kiên trì.
Anh kiên trì đến lì lợm, cô không chịu mở cửa thì cứ đứng bên ngoài thao thao bất tuyệt đủ lời, vừa ồn ào đến cô, vừa ồn ào đến hàng xóm.
Giống như bây giờ vậy!.
Đồng hồ điểm giờ tối.
Nguyệt Vy đang ngồi trên sô pha vừa xem phim vừa ăn bánh quy, ngoài cửa người nào đó đang náo loạn.
"Nguyệt Vy, mở cửa cho anh đi"
"Vy, em đang đau chân, làm sao tự nấu ăn được.
Anh mang cháo đến cho em đây.
Mau mở cửa cho anh đi"
"Bảo bối, em không mở cửa, anh sẽ đứng đây tới mai luôn đấy"
Đứng tới mai? Nghe đến đây, Nguyệt Vy lại nhớ đến lần đó, cô và anh giận nhau, Hải Thiên thực sự đã đứng cả đêm bên ngoài đến sáng.
Sáng ra, nhìn thấy anh gục dầu dựa lưng vào tường trước cửa nhà, ngủ trong tư thế ngồi như thế, Nguyệt Vy vừa ngạc nhiên lại vừa xót xa.
Bây giờ nghe anh nói như vậy, đúng thật là trong người có chút bôn chôn lo lắng.
Thế là bèn lấy điện thoại ra nhắn cho anh một tin: "Anh về đi.
Tôi ăn rồi"
Nhưng còn chưa kịp gửi đi thì bỗng nhiên bên ngoài đã truyền đến tiếng chốt cửa xoay "cạch".
Nguyệt Vy kinh hãi nhìn ra, đến khi nhìn thấy Hải Thiên đang từng bước tiến vào, thì hai mắt như muốn rớt ra ngoài, ngay cả miệng cũng không khép lại được.
Cô ngạc nhiên đến lắp ba lắp bắp: "Anh! anh! vào! vào bằng cách nào"
Người này chẳng lẽ là ma sao? Có khả năng đi xuyên cửa.
Hải Thiên lại gân sô pha, đặt hộp cháo lên bàn, thản nhiên nói: "Anh mở cửa vào"
Nguyệt Vy nhìn anh chăm chăm: "Anh! làm cách nào!.
"
Hải Thiên ném chìa khóa lên bàn, thay thế cho câu trả lời.
Sau đó bình tĩnh đi vào bếp, lấy tô thìa, đổ cháo ra, một loạt động tác diễn ra thuần thục tựa như đây là nhà mình.
Nguyệt Vy vẫn còn ở trong trạng thái mơ hồ, kinh ngạc nhìn chiếc chìa khóa trước mặt, ngực cứ phập phồng liên tục.
Đến khi Hải Thiên quay trở lại, cô lập tức chất vấn: "Dương Hải Thiên chìa khóa nhà tôi từ đâu mà anh có?"
Nguyệt Vy gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Cô cảm thấy đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi.
Đây là nhà cô, là nhà cô có được không? Tại sao người đàn ông này lại trắng trợn xâm nhập như vậy? Đã vậy vài phút trước còn giả vờ gọi cô mở cửa.
Quá đáng lắm rồi! Nguyệt Vy bực tức nhìn Hải Thiên: "Anh nói đi? Ở đâu mà anh có chìa khóa này?"
Hải Thiên thấy cô đang giận, anh đặt tô cháo xuống bàn, nhẹ giọng giải thích: "Anh làm điều này cũng là vì lo lắng cho em thôi.
Từ bữa em giận anh, nhốt anh ngoài cửa cả đêm, anh đã tự làm một chiếc khóa, đề phòng nếu như em có chuyện gì xảy ra, anh sẽ kịp thời mở cửa ứng biến.
Giống như bây giờ, chân em bị thế này làm sao tự nấu ăn được, anh sợ em đói, gọi lại ngang bướng không ra mở cửa.
Anh đành phải mở cửa đi vào thôi"
Nguyệt Vy bật cười: "Vậy chắc là tôi nên cảm ơn anh một tiếng nhỉ?"
Hải Thiên nâng tô cháo trên tay, vừa khuấy đều vừa thổi thổi, dường như chẳng quan tâm đến những lời cô nói: "Ăn xong anh sẽ thoa thuốc cho em.
Bác sĩ dặn rồi, phải thoa thuốc đều đặn mới nhanh khỏi"
Nguyệt Vy càng giận dữ hơn, hít một hơi thật sâu để cố điều chỉnh nhịp thở gấp gáp của mình, lạnh giọng nói: "Dương Hải Thiên, tôi cho anh năm giây, đi ra khỏi nhà tôi ngay lập tức"
Dứt lời, cô với tay lấy chiếc chìa khóa trên bàn nắm chặt lại: "Đi ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.
Đem cháo về luôn.
Tôi không muốn ăn.
Một là anh đem về hai là đổ đi.
Đi.
Ngay và luôn"
Hải Thiên đưa mắt nhìn cô, dịu dàng nói: "Anh đợi em ăn xong, sẽ về ngay.
"
"Tôi không ăn"
Nguyệt Vy cương quyết cự tuyệt.
Hải Thiên thở dài, nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, bất lực nói: "Em đang bệnh, ăn mấy thứ này chẳng tốt tí nào.
Nghe anh, ăn một ít cháo, một ít thôi cũng được.
Ngoan, em ăn xong, anh sẽ về ngay.
Nào!
Hải Thiên kẽ muỗng cháo đến bên miệng cô, dỗ: "Há miệng ra"
Nguyệt Vy nghiêng mặt tránh đi, giọng nói không giấu được sự bực bội: "Tôi không ăn.
Anh đi ra ngay.
Đi ra khỏi nhà tôi.
"
Hải Thiên bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải anh đã nói chỉ cần em ăn xong sẽ vê ngay sao?"
"Nhưng tôi không muốn ăn.
Anh không việc gì phải quan tâm, tôi và anh đã chia tay rồi.
Anh có hiểu không? Đừng hành xử như vậy nữa, có được không?"
Hải Thiên cầm tô cháo trên tay, vẻ mặt hiện lên sự quân bách: "Vy! anh không muốn nhắc lại chuyện này với em thêm một lần nào nữa.
Chuyện chia tay, đến nghĩ em đừng nghĩ.
Bây giờ, ngoan ngoãn ăn cháo, sắp tới giờ uống thuốc rồi"
Nguyệt Vy cảm thấy Hải Thiên đúng là hết thuốc chữa rồi.
Tại sao trên đời lại có người cố chấp như vậy chứ? Muỗng cháo thơm phưng phức lại kề đến bên miệng, Nguyệt Vy chẳng do dự mà hất văng đi.
Cái muỗng inox rơi xuống sàn nhà tạo nên một thanh âm chói tai.
Cô thở phì phò, gần như hét lên: "Anh đừng làm tôi bực mình thêm nữa.
Đi khỏi nhà tôi ngay lập tức.
Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên"
Hoàng Phong ngồi im bất động, sắc mắt thoáng đanh lại.
Vài giây sau đó, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trên gương mặt điển trai hiện lên nụ cười giễu cợt, khóe môi nhếch lên: "Có cần anh gọi giúp em không?"
Nguyệt Vy mở to mắt nhìn Hải Thiên, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của anh bây giờ có chút đáng sợ.
Hải Thiên kê sát mặt cô, kéo cằm cô lên, hai đôi môi gần như chạm vào nhau, giọng nói anh đầy ái muội: "Bảo bối, có điều này em không biết, bác bảo vệ ở chung cư này từng làm ở công ty của anh ba năm.
Con trai ông ta hiện là nhân viên của anh.
Có tin hay không, nếu bây giờ anh ở đây cưỡng bức em, cũng sẽ không ai tới cứu"
Sắc mặt Nguyệt Vy biến hóa khôn lường, hết xanh rồi lại trắng.
Cô vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ vừa giận dữ vừa phẫn nộ nhưng chẳng thể làm gì được.
Thật không ngờ, đây mới là bộ mặt thật của Hải Thiên.
Anh ta đang uy hiếp cô đây sao? Cưỡng bức ư? Môi Nguyệt Vy run bần bật, hai mắt cũng từ từ hồng lên, bộ dạng tức giận mà không làm gì được trông vừa đáng yêu lại vừa hài hước.
Hải Thiên thấy cô đã yên ổn, bèn xoa đầu cô dỗ dành: "Bé con, đừng chọc anh giận nữa.
Ăn cháo thôi"
Hải Thiên đứng lên đi lấy một cái muỗng khác, cắm vào tô cháo còn bốc hơi, múc lên rồi thối nhẹ nhàng đưa đến bên môi cô: "Há miệng ra nào.
"
Nguyệt Vy nghe lời mới là lạ.
Lần này, bàn tay nhỏ nhắn chưa kịp đưa lên hất văng muỗng cháo đi, thì một bàn tay khác đã ngăn cản.
Hải Thiên bắt đầu mất kiên nhẫn, anh nhìn Nguyệt Vy, lạnh giọng nói: "Là em ép anh.
"
Nguyệt Vy còn chưa hiểu ý tứ câu nói này là gì thì đột nhiên Hải Thiên đứng lên, day day cà vạt tháo ra, một khắc sau đó, trong căn hộ vang lên tiếng hét của Nguyệt Vy.
"Á! Anh điên rồi.
Thả tôi ra"
Hai tay Nguyệt Vy giãy dụa kịch liệt nhưng vẫn không ngăn được hành động ngang ngược của Hải Thiên.
Cà vạt màu xanh trói chặt cổ tay cô lại sau lưng.
Nguyệt Vy thở phì phò nhìn người đàn ông trước mặt, bộ dạng hoang mang sợ hãi.
Thật sự là Hải Thiên đây sao? Tại sao trước kia cô không nhìn ra dáng vẻ ngang ngược cực đoan này của anh vậy? Hải Thiên trói tay cô xong, mới hài lòng ngồi xuống đối diện cô, không nhanh không chậm nói: "Làm người đàn ông của em, không có sức lực quả thật là không được".