Về đến nhà, tôi uể oải dắt chiếc xe đạp dựng vào góc sân. Mới ngày đầu tiên nhập học ở ngôi trường chuyên hằng mơ ước, chưa kịp hưởng niềm vui trọn vẹn thì lại đụng mặt oan gia, đã vậy còn bị hôn đất do cậu Quang kia tông. Hic! Cuộc đời sao mà lắm éo le.???? - Về rồi hả con?
- A, ba mẹ!
Tôi mừng rỡ chạy vào nhà, hiếm khi ba mẹ về sớm như vậy. Ba mẹ tôi đều là giảng viên đại học ưu tú được nhiều người nể trọng. Ở trường có rất nhiều việc nên cả hai thường về nhà khá trễ. Mà biết sao được, đành chịu thôi.
- Ở trường mới thế nào vậy con? - mẹ gắp miếng thịt bỏ vào chén cho tôi
- A.... à dạ... cũng vui lắm.
Huhu chẳng vui gì đâu ba mẹ ơi, ngồi học mà cứ bị những ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống của bọn con gái chĩa thẳng vào người làm sống lưng tôi lạnh ngắt. Đã vậy tôi còn nghe những lời xì xầm:
- Nhỏ đó chắc muốn "cua" Minh Khôi của bọn mình.
- Thật không biết lượng sức
- Đúng vậy đó.!
Giờ nghĩ lại tôi muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi, ai đời một nữ sinh xuất sắc có thành tích học tâp lẫy lừng hồi cấp một cấp hai như tôi lại mang tiếng "cua trai" mới đau chứ! Tôi là tôi không ham hố gì đâu nhá. Châm ngôn sống của tôi là: Học là trên hết, có chết cũng phải học!
- Con là niềm tự hào của ba mẹ. Cố lên con nhé! Đừng vì bất cứ chuyện gì mà xao nhãng chuyện học hành. Ba mẹ kỳ vọng vào con nhiều lắm đấy. - ba nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi mỉm cười
Con hứa sẽ không làm ba mẹ thất vọng đâu! ????
Dọn dẹp xong, tôi cố lết xác lên phòng, khóa cửa rồi thả mình xuống chiếc giường bông êm ái. Hầy, mệt thiệt. Mới có ngày đầu mà đã tạo ra ấn tượng không tốt rồi. Mà chung quy cũng là tại cái tên đầu trâu mặt ngựa mũi lợn mồm cá sấu Minh Khôi gây ra. Thời gian tới chắc khó sống đây. Haizzzzzzzzz ! ????
Hôm sau...
Tôi rón rén bước ra khỏi cổng, đeo khẩu trang, mang kính râm, trùm áo khoác. Xong, bây giờ trông tôi thời trang chẳng khác gì... thằng ăn trộm! ????
- Trời đất, mày tính cướp nhà băng hả Nguyên? - con Huyền kinh hãi nhìn bộ dạng của tôi
-Cướp, cướp cái đầu mày. Mày nghĩ sao cái mặt tao thánh thiện thế này mà đi cướp. Thằng nào tin ?
- Vậy chứ sao...??
- Tao phải hóa trang như vầy mới không bị đám fan của cái tên mỹ nam nhận ra chứ.
- Mày ăn mặc kiểu đó thì càng gây sự chú ý thì có, tháo ra đi
Ờ cũng đúng. Trời nóng như vậy mà mặc đồ như vầy chắc bị điên luôn quá.
Lên lớp, hai đứa chúng tôi xém bật ngửa khi nhìn thấy cảnh tượng : đám con gái chen chúc nhau đứng nép hai bên cửa
- Ê mày, bộ Sơn Tùng tới thăm trường mình hả?
- Hông biết!
- Hay Noo Phước Thịnh?
- I don't know! Mà theo tao đoán nếu là Sơn Tùng hay Noo Phước Thịnh thì nhân dân trường Hồng Hà sẽ tập trung lại đông hơn kiến luôn chứ không có ... vài chục người như vầy đâu
Người ta nói: " Tò mò là tính tốt" nên tôi và Huyền cố chen mình qua một rừng nữ nhi này để xem có loài sinh vật đầu người thân đười ươi hay ngôi sao hollywood nào mà có thể thu hút được tụi con gái đây.
- Nguyên... Nguyên...
- Chuyện gì?- tôi hỏi, mắt vẫn nhìn quanh quất lớp học
- Mày nhìn kìa!
Tôi quay đầu theo hướng nó chỉ....
- A, ba mẹ!
Tôi mừng rỡ chạy vào nhà, hiếm khi ba mẹ về sớm như vậy. Ba mẹ tôi đều là giảng viên đại học ưu tú được nhiều người nể trọng. Ở trường có rất nhiều việc nên cả hai thường về nhà khá trễ. Mà biết sao được, đành chịu thôi.
- Ở trường mới thế nào vậy con? - mẹ gắp miếng thịt bỏ vào chén cho tôi
- A.... à dạ... cũng vui lắm.
Huhu chẳng vui gì đâu ba mẹ ơi, ngồi học mà cứ bị những ánh mắt như muốn nhai tươi nuốt sống của bọn con gái chĩa thẳng vào người làm sống lưng tôi lạnh ngắt. Đã vậy tôi còn nghe những lời xì xầm:
- Nhỏ đó chắc muốn "cua" Minh Khôi của bọn mình.
- Thật không biết lượng sức
- Đúng vậy đó.!
Giờ nghĩ lại tôi muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi, ai đời một nữ sinh xuất sắc có thành tích học tâp lẫy lừng hồi cấp một cấp hai như tôi lại mang tiếng "cua trai" mới đau chứ! Tôi là tôi không ham hố gì đâu nhá. Châm ngôn sống của tôi là: Học là trên hết, có chết cũng phải học!
- Con là niềm tự hào của ba mẹ. Cố lên con nhé! Đừng vì bất cứ chuyện gì mà xao nhãng chuyện học hành. Ba mẹ kỳ vọng vào con nhiều lắm đấy. - ba nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi mỉm cười
Con hứa sẽ không làm ba mẹ thất vọng đâu! ????
Dọn dẹp xong, tôi cố lết xác lên phòng, khóa cửa rồi thả mình xuống chiếc giường bông êm ái. Hầy, mệt thiệt. Mới có ngày đầu mà đã tạo ra ấn tượng không tốt rồi. Mà chung quy cũng là tại cái tên đầu trâu mặt ngựa mũi lợn mồm cá sấu Minh Khôi gây ra. Thời gian tới chắc khó sống đây. Haizzzzzzzzz ! ????
Hôm sau...
Tôi rón rén bước ra khỏi cổng, đeo khẩu trang, mang kính râm, trùm áo khoác. Xong, bây giờ trông tôi thời trang chẳng khác gì... thằng ăn trộm! ????
- Trời đất, mày tính cướp nhà băng hả Nguyên? - con Huyền kinh hãi nhìn bộ dạng của tôi
-Cướp, cướp cái đầu mày. Mày nghĩ sao cái mặt tao thánh thiện thế này mà đi cướp. Thằng nào tin ?
- Vậy chứ sao...??
- Tao phải hóa trang như vầy mới không bị đám fan của cái tên mỹ nam nhận ra chứ.
- Mày ăn mặc kiểu đó thì càng gây sự chú ý thì có, tháo ra đi
Ờ cũng đúng. Trời nóng như vậy mà mặc đồ như vầy chắc bị điên luôn quá.
Lên lớp, hai đứa chúng tôi xém bật ngửa khi nhìn thấy cảnh tượng : đám con gái chen chúc nhau đứng nép hai bên cửa
- Ê mày, bộ Sơn Tùng tới thăm trường mình hả?
- Hông biết!
- Hay Noo Phước Thịnh?
- I don't know! Mà theo tao đoán nếu là Sơn Tùng hay Noo Phước Thịnh thì nhân dân trường Hồng Hà sẽ tập trung lại đông hơn kiến luôn chứ không có ... vài chục người như vầy đâu
Người ta nói: " Tò mò là tính tốt" nên tôi và Huyền cố chen mình qua một rừng nữ nhi này để xem có loài sinh vật đầu người thân đười ươi hay ngôi sao hollywood nào mà có thể thu hút được tụi con gái đây.
- Nguyên... Nguyên...
- Chuyện gì?- tôi hỏi, mắt vẫn nhìn quanh quất lớp học
- Mày nhìn kìa!
Tôi quay đầu theo hướng nó chỉ....