Lòng ghen có tính cách vừa công bằng vừa hợp lý bởi lẽ nó nhằm gìn giữ cho cái thuộc về ta hoặc cái mà ta tin là của ta.
***
‘’Quản lí, đọc câu hỏi!’’
‘’Vâng, thưa giám đốc!’’
Sớm đã chuẩn bị ngay từ đầu, quản lí hiểu ngay ngài giám đốc đang muốn gì.
‘’E hèm…’’- ông lấy giọng.
‘’các cô nghe rõ câu thứ 3: Hãy thuyết trình một mẫu ô tô mà theo các cô khách hàng muốn có trên giấy để ban tổ chức đọc và cho điểm …làm trong vòng 3 phút!’’
Lời quản lí vừa dứt thì các cô gái cũng nhận được giấy bút đầy đủ, Nhật Hạ Di cũng vậy.
Thời gian bắt đầu!
Ngòi bút của ai đó đều đưa đẩy đều đặn…có vẻ câu hỏi thứ ba này không có chuyện gì xảy ra.
Trên gương mặt của Vương Trí Khởi bất chợt ẩn hiện một sự cười nhạt…xem chắc câu thứ ba này, Nhật Hạ Di sẽ phải loại đầu tiên.
‘’3 phút kết thúc…nộp bài’’
Các cô gái đều thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười vì làm bài xong.
15 tờ giấy có đầy đủ các nét chữ thanh, chữ đậm, chữ mềm mại được phơi bày trước mặt ban tổ chức.
Mọi người chăm chú quan sát trên gương mặt của người chấm bài.
Vương Trí Khởi liếc qua một lượt bài làm của mọi người rồi bất chợt lấy nhanh một bài.
Hắn cười thầm trong bụng nhưng trên mặt cố ra vẻ tức đến đen mặt.
‘’Bài này là bài của ai!’’
Hắn như đang điên lên mà quát lớn.
‘’Là sao?’’
Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía ngài giám đốc.
‘’Giấy trắng …có kẻ không làm bài…thật là coi thường mà!’’
‘’Tại sao lại giấy trắng được, ai đã không làm bài…đứng dậy ngay lập tức’’
Ngài chủ tịch cũng ngạc nhiên không kém. Vẻ ôn tồn đã giảm bớt một ít.
‘’Vẫn không ai chịu nhận à…’’
Sau một khoảng thời gian không ngắn, không ai chịu đứng dậy nhận đó là bài của mình.
‘’vậy thì soát xem trong số bài kia thiếu tên ai…’’
Vương Trí Khởi nhanh chóng tìm ra chìa khóa.
‘’Nhật Hạ Di…không có bài…thưa giám đốc!’’
Người quản lí toát mồ hôi hột để soát tên, mặc dù đã biết ngay từ đầu nhưng vở kịch đã được lên bài thì phải cố diễn đúng như ngài giám đốc mong muốn chứ.
‘’Nhật Hạ Di….’’
Tất cả ban tổ chức đều lên tiếng…không kể ngài chủ tịch.
Gương mặt Nhật Hạ Di hơi cứng …cô không ngờ…mà tại sao có thể như thế được…cô đã làm rất cẩn thận và nộp bài rồi mà.
‘’Tôi có làm bài, không thể như thế được!!!’’
Cô bật dậy và nói rất chắc.
‘’Vậy cô lên mà nhìn cho thật kĩ…đây là tờ giấy mà chúng tôi đã phát!’’- hắn nhếch mép và không thôi nghĩ trong bụng: cô sớm muộn gì cũng biến khỏi mắt ta.
‘’Vâng’’
Vẫn thái độ bình tĩnh, Hạ Di nhẹ nhàng bước đến bàn phỏng vấn.
‘’Là bài của tôi nhưng sao…lại không có chữ thế này…’’
Thật sự, Hạ Di đã ngạc nhiên…đây là điều mà cô không thể lường trước được.
‘’Cô còn chối nữa không?’’
Cô nghĩ lại …
Lúc nãy đưa giấy và bút, có điều gì lạ lắm…Và ngay từ đầu, cô đều gặp trở ngại, chắc có ai đó đã giở trò xấu xa.
Với Nhật Hạ Di, cô ghét nhất sự giả dối và trò hèn hạ sau lưng.
Vì lẽ thế, nếu ai đó muốn chơi, cô sẽ chơi cùng hắn luôn.
‘’Tôi không chối!’’
‘’Nhưng cũng không thể không nói!’’
‘’Ha ha…đến nước này cô còn nói được sao? Chúng tôi yêu cầu cô trả lời câu hỏi trên giấy chứ không bảo cô nói!’’
Nhật Hạ Di hơi khó chịu trước nụ cười sắc lạnh của Vương Trí Khởi.
Lẽ nào…???
‘’Thưa giám đốc, tôi có làm bài …chứ không phải coi thường mà không làm như ngài nói!’’
‘’Bài làm trước mặt, cô còn biện minh!!!’’
‘’Thôi được, có nói các vị không tin thì…tôi có thể nói lại bài thuyết trình đó được không?’’
Hạ Di điềm tĩnh như không.
‘’Tôi bảo không được!!’’
‘’Tôi xin hỏi giám đốc: thuyết trình thì trên giấy hay nói đều được cơ mà…có bắt buộc có bài là được …’’
‘’Viết thì dễ mà nói có vẻ khó hơn đấy…Giả dụ như, có nhiều người viết được mà không nói được thì sao, mà công việc này bắt buộc nói hơn…nên nói cũng không cho phép a~?’’
Nói đến đây, cô lại được mọi người tán thành và cũng được chủ tịch bênh vực.
‘’Hạ Di nói đúng, có vẻ như cô ấy đã gặp trục trặc gì khi viết cũng nên, ta nên cho cô ấy cơ hội đi.’’
‘’Chủ tịch!!!’’
‘’Không nói nhiều…Nhật Hạ Di, cháu tiếp tục đi…’’
Vương Chủ tịch bỏ ngoài tai những lời phản đối của Vương Trí Khởi khiến hắn phải miễn cưỡng nghe theo.
‘’Được rồi…cô nói đi’’
Bấy giờ, Hạ Di mới nở một nụ cười nhẹ nhõm…cô thở nhẹ rồi như lấy lại sức sống đang căng trào trong người.
Giọng nói vừa hay vừa nhẹ, lúc cao lúc trầm…cô thuyết trình bài làm của mình không một chút sai sót gì.
‘’Công nhận, vốn hiểu biết và tài văn chương của cô Nhật quả thực hơn người…’’
Một người trong ban tổ chức cảm động mà đứng dậy khen ngợi.
‘’Đúng vậy, nếu Nhật Hạ Di mà làm tiếp thị thì công ty chúng ta sẽ bán đắt như tôm tươi cho mà xem…’’
Người khác tiếp lời.
Ngài Chủ tịch tỏ vẻ hài lòng tuyệt đối, Hạ Di là một cô gái bản lĩnh và tài giỏi.
Cảm giác thán phục và yêu thương tràn ngập trong cái nhìn của ông dành cho cô.
‘’Ta chốt lại: Nhật Hạ Di có đủ tài trí và khéo léo để làm việc trong công ty của KWS, dù ai có phản đối đi chăng nữa…thì ta vẫn nhất quyết chọn’’
Không một ai lên tiếng phản đối khi nghe chủ tịch chốt lại.
Vương Trí Khởi cũng im lặng, không nói gì.
Lần đầu tiên, hắn bị một cô gái đánh bại.
Mọi kế hoạch của hắn đều đổ bể.
Lần đầu tiên, hắn thua trí một cô gái mà hắn xem như xấu xa và ngu ngốc…
Cảm giác thất vọng làm hắn không biết làm gì và nói gì.
Bởi càng nói thì càng làm cho cô ta có cơ hội thể hiện sự tài giỏi.
Mà điều đó, hắn rất ghét.
Cứ nghĩ thủ đoạn của hắn sẽ đuổi được Nhật Hạ Di nhưng…Nhật Hạ Di lại được mọi người kính nể.
‘’Giám đốc, ngài không sao chứ!’’
Mọi người đều về hết, chỉ còn lại Vương Trí Khởi và người quản lí còn đứng ở trong phòng.
Thấy giám đốc ủ rũ, người quản lí cảm thấy có lỗi vô cùng.
‘’Xin lỗi giám đốc, mọi việc không như ngài mong muốn!!!’’
‘’Cút hết đi…’’
Định vươn tay chạm vào bờ vai đang run rẩy của hắn, thì bàn tay hắn đã giơ ra mà tát vào mặt ông.
‘’Vâng, xin giám đốc bình tĩnh cho!’’
Sợ hãi và lo lắng, ông miễn cưỡng rời khỏi phòng, để lại duy nhất Vương Trí Khởi còn cô độc.
‘’Rốt cuộc, ta cũng là một kẻ tồi tệ, xấu xa…dùng thủ đoạn để hạ nhục một cô gái mà cũng để cô ta đánh bại, ha ha…’’
‘’Vương Trí Khởi cũng chỉ là một kẻ luôn bại dưới tay con gái, chết vì gái mà thôi!’’
Hắn gào lên trông đau khổ, nước mắt đã muốn lăn xuống gò má.
Tự đấm vào ngực, trái tim hắn đau như cắt.
‘’Ngào Trúc Dư…tại sao cô không biến mất luôn đi, mà lại xuất hiện làm gì…’’
‘’Tại sao…tại sao hả?’’
‘’Tại vì…’’
‘’Tôi không phải là Ngào Trúc Dư!!!’’
‘’Đã nói với anh bao lần rồi hả?’’
Tiếng ai đó chợt vang lên sau lưng, hắn sững người xoay lại.
‘’Ngào Trúc Dư…’’
Nhật Hạ Di tỏ bộ mặt thương xót mà nhìn hắn không thôi.
‘’Có lẽ anh đã gặp chuyện gì với cô gái mang tên Trúc Dư kia mà ghét cô ta ghê gớm…nhưng đừng có tưởng nhầm sang tôi chứ!’’
Cô đứng yên, đôi mắt to tròn sâu thẳm hướng về bộ dạng tồi tệ của Vương Trí Khởi.
‘’Anh mà là con trai à, anh mà là giám đốc ư…tôi đã gặp biết bao loại người ở trên đời nhưng chưa thấy kẻ nào tồi tệ và hèn hạ như anh!’’
‘’Hèn hạ?’’
Hắn như sực tỉnh…nhắc lại lời Hạ Di vừa nói.
‘’Đúng, hèn hạ đến nỗi cái từ hèn hạ kia cũng không muốn phát ra từ miệng anh cơ mà!’’
‘’Trên đời, tôi ghét nhất loại người như anh!’’
‘’Trên đời…tôi ghét nhất loại người như anh!!!’’
Hình dáng nhỏ nhắn, đôi mắt tàn nhẫn cùng với lời nói kia một lần nữa ẩn hiện trước mắt hắn.
Cách đây 2 năm, hắn đã nghe rõ những lời nói đó từ Ngào Trúc Dư.
‘’Ngào…’’- Vương Trí Khởi ấp úng, đôi môi mấp máy, không thể nói nên lời.
‘’Tôi đã nói tên tôi là Nhật Hạ Di…xin nhớ rõ cho…’’
‘’Tôi quay lại đây chỉ để muốn nói với ngài giám đốc rằng: cùng làm việc ở công ty, tôi không muốn thấy thủ đoạn hèn hạ như hôm nay anh đã làm với tôi…Bút và giấy được thẩm một loại hóa dược làm cho mất màu…trò này qua mắt được tôi sao?’’-Đôi mắt Hạ Di xuyên sâu vào gương mặt đã đổi màu của hắn.
Vứt ánh mắt thương hại cho hắn, Nhật Hạ Di bước đi.
Một ngày mệt nhọc khiến cô cảm thấy khó chịu, cô muốn bước nhanh để về nhà…ngủ một giấc.
Cuối cùng căn phòng lại cô độc như cõi lòng của kẻ ấy.
Vương Trí Khởi bỗng thấy lạ lẫm…xấu hổ? Tồi tệ? Hắn cảm thấy hắn còn hơn thế nữa?
Vì sao? Vì ai để hắn từ một người con trai tốt thành một kẻ xấu xa…mà từ đó lại từ miệng một người con gái nói ra!
Nước mắt lã chã rơi ra từ một người con trai lạnh lùng như hắn…hắn bước đi…như vô hướng…
…
Buổi tối hôm đó, tâm trạng Vương Trí Khởi trở nên nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ nước mắt cũng làm nhẹ đi tâm hồn của con người, gội sạch đi bao nỗi đau…và…
Có vẻ Nhật Hạ Di đã cho hắn một bài học thật sáng mắt.
Hắn sẽ không coi thường con gái nữa nhưng cũng sẽ không tiếp nhận một cô gái nào khác bởi chỉ một thôi cũng đủ để làm lòng hắn nát tan.
Nhật Hạ Di đã được ba hắn tuyển vào làm việc ở công ty thì hắn sẽ phải đối mặt với cô hàng ngày.
Đôi mắt ấy, và cả dáng người nhỏ nhắn, thậm chí cả tính cách cũng giống y hệt Ngào Trúc Dư, hắn còn mơ hồ, không rõ cô là ai?
Thật sự cô là Nhật Hạ Di- chứ không phải Ngào Trúc Dư…hay chính cô là Ngào Trúc Dư, cô muốn quay lại với hắn…
Thật sự, tình yêu thật đắng và chát! Hắn đã vô tình nếm được vị đó để bây giờ phải nhớ mãi. Tình yêu khiến hắn cảm thấy mệt mỏi và đau khổ rất nhiều!
***
‘’Quản lí, đọc câu hỏi!’’
‘’Vâng, thưa giám đốc!’’
Sớm đã chuẩn bị ngay từ đầu, quản lí hiểu ngay ngài giám đốc đang muốn gì.
‘’E hèm…’’- ông lấy giọng.
‘’các cô nghe rõ câu thứ 3: Hãy thuyết trình một mẫu ô tô mà theo các cô khách hàng muốn có trên giấy để ban tổ chức đọc và cho điểm …làm trong vòng 3 phút!’’
Lời quản lí vừa dứt thì các cô gái cũng nhận được giấy bút đầy đủ, Nhật Hạ Di cũng vậy.
Thời gian bắt đầu!
Ngòi bút của ai đó đều đưa đẩy đều đặn…có vẻ câu hỏi thứ ba này không có chuyện gì xảy ra.
Trên gương mặt của Vương Trí Khởi bất chợt ẩn hiện một sự cười nhạt…xem chắc câu thứ ba này, Nhật Hạ Di sẽ phải loại đầu tiên.
‘’3 phút kết thúc…nộp bài’’
Các cô gái đều thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười vì làm bài xong.
15 tờ giấy có đầy đủ các nét chữ thanh, chữ đậm, chữ mềm mại được phơi bày trước mặt ban tổ chức.
Mọi người chăm chú quan sát trên gương mặt của người chấm bài.
Vương Trí Khởi liếc qua một lượt bài làm của mọi người rồi bất chợt lấy nhanh một bài.
Hắn cười thầm trong bụng nhưng trên mặt cố ra vẻ tức đến đen mặt.
‘’Bài này là bài của ai!’’
Hắn như đang điên lên mà quát lớn.
‘’Là sao?’’
Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía ngài giám đốc.
‘’Giấy trắng …có kẻ không làm bài…thật là coi thường mà!’’
‘’Tại sao lại giấy trắng được, ai đã không làm bài…đứng dậy ngay lập tức’’
Ngài chủ tịch cũng ngạc nhiên không kém. Vẻ ôn tồn đã giảm bớt một ít.
‘’Vẫn không ai chịu nhận à…’’
Sau một khoảng thời gian không ngắn, không ai chịu đứng dậy nhận đó là bài của mình.
‘’vậy thì soát xem trong số bài kia thiếu tên ai…’’
Vương Trí Khởi nhanh chóng tìm ra chìa khóa.
‘’Nhật Hạ Di…không có bài…thưa giám đốc!’’
Người quản lí toát mồ hôi hột để soát tên, mặc dù đã biết ngay từ đầu nhưng vở kịch đã được lên bài thì phải cố diễn đúng như ngài giám đốc mong muốn chứ.
‘’Nhật Hạ Di….’’
Tất cả ban tổ chức đều lên tiếng…không kể ngài chủ tịch.
Gương mặt Nhật Hạ Di hơi cứng …cô không ngờ…mà tại sao có thể như thế được…cô đã làm rất cẩn thận và nộp bài rồi mà.
‘’Tôi có làm bài, không thể như thế được!!!’’
Cô bật dậy và nói rất chắc.
‘’Vậy cô lên mà nhìn cho thật kĩ…đây là tờ giấy mà chúng tôi đã phát!’’- hắn nhếch mép và không thôi nghĩ trong bụng: cô sớm muộn gì cũng biến khỏi mắt ta.
‘’Vâng’’
Vẫn thái độ bình tĩnh, Hạ Di nhẹ nhàng bước đến bàn phỏng vấn.
‘’Là bài của tôi nhưng sao…lại không có chữ thế này…’’
Thật sự, Hạ Di đã ngạc nhiên…đây là điều mà cô không thể lường trước được.
‘’Cô còn chối nữa không?’’
Cô nghĩ lại …
Lúc nãy đưa giấy và bút, có điều gì lạ lắm…Và ngay từ đầu, cô đều gặp trở ngại, chắc có ai đó đã giở trò xấu xa.
Với Nhật Hạ Di, cô ghét nhất sự giả dối và trò hèn hạ sau lưng.
Vì lẽ thế, nếu ai đó muốn chơi, cô sẽ chơi cùng hắn luôn.
‘’Tôi không chối!’’
‘’Nhưng cũng không thể không nói!’’
‘’Ha ha…đến nước này cô còn nói được sao? Chúng tôi yêu cầu cô trả lời câu hỏi trên giấy chứ không bảo cô nói!’’
Nhật Hạ Di hơi khó chịu trước nụ cười sắc lạnh của Vương Trí Khởi.
Lẽ nào…???
‘’Thưa giám đốc, tôi có làm bài …chứ không phải coi thường mà không làm như ngài nói!’’
‘’Bài làm trước mặt, cô còn biện minh!!!’’
‘’Thôi được, có nói các vị không tin thì…tôi có thể nói lại bài thuyết trình đó được không?’’
Hạ Di điềm tĩnh như không.
‘’Tôi bảo không được!!’’
‘’Tôi xin hỏi giám đốc: thuyết trình thì trên giấy hay nói đều được cơ mà…có bắt buộc có bài là được …’’
‘’Viết thì dễ mà nói có vẻ khó hơn đấy…Giả dụ như, có nhiều người viết được mà không nói được thì sao, mà công việc này bắt buộc nói hơn…nên nói cũng không cho phép a~?’’
Nói đến đây, cô lại được mọi người tán thành và cũng được chủ tịch bênh vực.
‘’Hạ Di nói đúng, có vẻ như cô ấy đã gặp trục trặc gì khi viết cũng nên, ta nên cho cô ấy cơ hội đi.’’
‘’Chủ tịch!!!’’
‘’Không nói nhiều…Nhật Hạ Di, cháu tiếp tục đi…’’
Vương Chủ tịch bỏ ngoài tai những lời phản đối của Vương Trí Khởi khiến hắn phải miễn cưỡng nghe theo.
‘’Được rồi…cô nói đi’’
Bấy giờ, Hạ Di mới nở một nụ cười nhẹ nhõm…cô thở nhẹ rồi như lấy lại sức sống đang căng trào trong người.
Giọng nói vừa hay vừa nhẹ, lúc cao lúc trầm…cô thuyết trình bài làm của mình không một chút sai sót gì.
‘’Công nhận, vốn hiểu biết và tài văn chương của cô Nhật quả thực hơn người…’’
Một người trong ban tổ chức cảm động mà đứng dậy khen ngợi.
‘’Đúng vậy, nếu Nhật Hạ Di mà làm tiếp thị thì công ty chúng ta sẽ bán đắt như tôm tươi cho mà xem…’’
Người khác tiếp lời.
Ngài Chủ tịch tỏ vẻ hài lòng tuyệt đối, Hạ Di là một cô gái bản lĩnh và tài giỏi.
Cảm giác thán phục và yêu thương tràn ngập trong cái nhìn của ông dành cho cô.
‘’Ta chốt lại: Nhật Hạ Di có đủ tài trí và khéo léo để làm việc trong công ty của KWS, dù ai có phản đối đi chăng nữa…thì ta vẫn nhất quyết chọn’’
Không một ai lên tiếng phản đối khi nghe chủ tịch chốt lại.
Vương Trí Khởi cũng im lặng, không nói gì.
Lần đầu tiên, hắn bị một cô gái đánh bại.
Mọi kế hoạch của hắn đều đổ bể.
Lần đầu tiên, hắn thua trí một cô gái mà hắn xem như xấu xa và ngu ngốc…
Cảm giác thất vọng làm hắn không biết làm gì và nói gì.
Bởi càng nói thì càng làm cho cô ta có cơ hội thể hiện sự tài giỏi.
Mà điều đó, hắn rất ghét.
Cứ nghĩ thủ đoạn của hắn sẽ đuổi được Nhật Hạ Di nhưng…Nhật Hạ Di lại được mọi người kính nể.
‘’Giám đốc, ngài không sao chứ!’’
Mọi người đều về hết, chỉ còn lại Vương Trí Khởi và người quản lí còn đứng ở trong phòng.
Thấy giám đốc ủ rũ, người quản lí cảm thấy có lỗi vô cùng.
‘’Xin lỗi giám đốc, mọi việc không như ngài mong muốn!!!’’
‘’Cút hết đi…’’
Định vươn tay chạm vào bờ vai đang run rẩy của hắn, thì bàn tay hắn đã giơ ra mà tát vào mặt ông.
‘’Vâng, xin giám đốc bình tĩnh cho!’’
Sợ hãi và lo lắng, ông miễn cưỡng rời khỏi phòng, để lại duy nhất Vương Trí Khởi còn cô độc.
‘’Rốt cuộc, ta cũng là một kẻ tồi tệ, xấu xa…dùng thủ đoạn để hạ nhục một cô gái mà cũng để cô ta đánh bại, ha ha…’’
‘’Vương Trí Khởi cũng chỉ là một kẻ luôn bại dưới tay con gái, chết vì gái mà thôi!’’
Hắn gào lên trông đau khổ, nước mắt đã muốn lăn xuống gò má.
Tự đấm vào ngực, trái tim hắn đau như cắt.
‘’Ngào Trúc Dư…tại sao cô không biến mất luôn đi, mà lại xuất hiện làm gì…’’
‘’Tại sao…tại sao hả?’’
‘’Tại vì…’’
‘’Tôi không phải là Ngào Trúc Dư!!!’’
‘’Đã nói với anh bao lần rồi hả?’’
Tiếng ai đó chợt vang lên sau lưng, hắn sững người xoay lại.
‘’Ngào Trúc Dư…’’
Nhật Hạ Di tỏ bộ mặt thương xót mà nhìn hắn không thôi.
‘’Có lẽ anh đã gặp chuyện gì với cô gái mang tên Trúc Dư kia mà ghét cô ta ghê gớm…nhưng đừng có tưởng nhầm sang tôi chứ!’’
Cô đứng yên, đôi mắt to tròn sâu thẳm hướng về bộ dạng tồi tệ của Vương Trí Khởi.
‘’Anh mà là con trai à, anh mà là giám đốc ư…tôi đã gặp biết bao loại người ở trên đời nhưng chưa thấy kẻ nào tồi tệ và hèn hạ như anh!’’
‘’Hèn hạ?’’
Hắn như sực tỉnh…nhắc lại lời Hạ Di vừa nói.
‘’Đúng, hèn hạ đến nỗi cái từ hèn hạ kia cũng không muốn phát ra từ miệng anh cơ mà!’’
‘’Trên đời, tôi ghét nhất loại người như anh!’’
‘’Trên đời…tôi ghét nhất loại người như anh!!!’’
Hình dáng nhỏ nhắn, đôi mắt tàn nhẫn cùng với lời nói kia một lần nữa ẩn hiện trước mắt hắn.
Cách đây 2 năm, hắn đã nghe rõ những lời nói đó từ Ngào Trúc Dư.
‘’Ngào…’’- Vương Trí Khởi ấp úng, đôi môi mấp máy, không thể nói nên lời.
‘’Tôi đã nói tên tôi là Nhật Hạ Di…xin nhớ rõ cho…’’
‘’Tôi quay lại đây chỉ để muốn nói với ngài giám đốc rằng: cùng làm việc ở công ty, tôi không muốn thấy thủ đoạn hèn hạ như hôm nay anh đã làm với tôi…Bút và giấy được thẩm một loại hóa dược làm cho mất màu…trò này qua mắt được tôi sao?’’-Đôi mắt Hạ Di xuyên sâu vào gương mặt đã đổi màu của hắn.
Vứt ánh mắt thương hại cho hắn, Nhật Hạ Di bước đi.
Một ngày mệt nhọc khiến cô cảm thấy khó chịu, cô muốn bước nhanh để về nhà…ngủ một giấc.
Cuối cùng căn phòng lại cô độc như cõi lòng của kẻ ấy.
Vương Trí Khởi bỗng thấy lạ lẫm…xấu hổ? Tồi tệ? Hắn cảm thấy hắn còn hơn thế nữa?
Vì sao? Vì ai để hắn từ một người con trai tốt thành một kẻ xấu xa…mà từ đó lại từ miệng một người con gái nói ra!
Nước mắt lã chã rơi ra từ một người con trai lạnh lùng như hắn…hắn bước đi…như vô hướng…
…
Buổi tối hôm đó, tâm trạng Vương Trí Khởi trở nên nhẹ nhõm hơn.
Có lẽ nước mắt cũng làm nhẹ đi tâm hồn của con người, gội sạch đi bao nỗi đau…và…
Có vẻ Nhật Hạ Di đã cho hắn một bài học thật sáng mắt.
Hắn sẽ không coi thường con gái nữa nhưng cũng sẽ không tiếp nhận một cô gái nào khác bởi chỉ một thôi cũng đủ để làm lòng hắn nát tan.
Nhật Hạ Di đã được ba hắn tuyển vào làm việc ở công ty thì hắn sẽ phải đối mặt với cô hàng ngày.
Đôi mắt ấy, và cả dáng người nhỏ nhắn, thậm chí cả tính cách cũng giống y hệt Ngào Trúc Dư, hắn còn mơ hồ, không rõ cô là ai?
Thật sự cô là Nhật Hạ Di- chứ không phải Ngào Trúc Dư…hay chính cô là Ngào Trúc Dư, cô muốn quay lại với hắn…
Thật sự, tình yêu thật đắng và chát! Hắn đã vô tình nếm được vị đó để bây giờ phải nhớ mãi. Tình yêu khiến hắn cảm thấy mệt mỏi và đau khổ rất nhiều!