Nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son,.....gia đình giàu có ( vào truyện nói rõ hơn). Tính tình lạnh lùng, mái tóc màu nâu đỏ vs đôi mắt đen láy long lanh.
Nhỏ: bạn thân của nó, Tô Huỳnh Thảo Trang, sở hữu gương mặt dễ thương baby, vs mái tóc màu hạt dẽ, mắt màu vàng, tính tính chiều nắng sáng mưa khó chiều khó bảo.
Cô: bạn thân của nó và nhỏ : Dương Ngọc Thanh Trúc, gương mặt xinh đẹp không thua 2 con bạn, tính cách khá mạnh mẽ một chút, chị này rất thất thường lúc lạnh lúc nóng khó lường
Hắn: Phùng Ngô Huy Bảo: khá là lăng nhăng, gia đình giàu ngang ngửa nó, đẹp trai vô đối,làn da khá trắng có thể trắng hơn con gái luôn ý
Bạn thân hắn Hàn Gia Thiên Quân: đẹp trai học giỏi tử tế, là một chàng trai mà mấy nàng phải ao ước
Bạn Thân hắn Đinh Tử Hạo: có gương mặt baby làm bao nàng phải điêu đứng, giàu có nhưng không kiêu ngạo.
....................................................................................................................................................................................................................................................
Chap 1
Ngôi nhà màu trắng ờ thụ đô thành phố, tại phòng khách ngôi nhà đó có một người phụ nữ với vẻ đẹp sang trọng, quý phái nhìn vẻ ngoài không ai biết rằng bà đã 50t. bà lấy điện thoại gọi cho ai đó:
- Ngày mai trở về mẹ có chuyện muốn nói.
- Được – giọng người con gái nói
- Mẹ sẽ kêu người ra đón
- Được.
- Mai gặp
Tút….tút…….tút….cô con gaí không trà lời mà tắt máy thẳng. Bà khẽ thờ dài nhìn lên trần nhà than:
- Không biết nó có biết anh nó ra sao hông mà nó vẫn lạnh lùng như thế.
Sáng sớm tại sân bay tư nhân có một cô gái tóc màu nâu đỏ, gương mặt thanh tú, ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng mịn màng vs dáng chuẩn làm bao người ngơ ngác, cô vừa bước xuống da03 thấy ông quản gia đợi sẵn ở đấy, ông kêu sách vali cho cô rồi đứng cúi đầu chào cô:
- Tiểu thư đã về!
Cô gật đầu tỏ ý trả lời ông, ông dẫn cô ra xe, trên xe ông có nói sơ sơ về việc bà chủ kêu về:
- Cô sẽ học ở đây, không học ở Pháp nữa
Theo đa số là các tiểu thư sẽ ngạc nhiên nhưng cô thì không vẫn thái độ thờ ơ cô nói:
- Ừ!
- Về việc đóng vai anh trai cô đã biết chưa!
- Biết
- Tới rồi ạ!
Trước mắt là ngôi nhà màu xanh nhạt, ông quản gia nói:
- Vì sợ biết tung tích về cô nên cô ở đây ạ!
- Ừm
- Cô vào đi!
Cô bước vào nhà đã thấy nẹ cô ở đấy, cô bước tới ghế sofa ngồi đối diện vs mẹ cô, mẹ cô len tiếng:
- Anh trai con……..- bà lắp lửng
- Hôn mê.
- Ừm mẹ không biết chừng nào sã tỉnh nhưng tỉnh trạng công ty đang rất nguy cấp nấu họ biết anh trai con vẫn tỉnh táo thì họ sẽ không làm liều
- Ừm
- Con đừng thờ ơ thế được không ?
Từ xa vọng vào giọng nói của quãn gia ông hớt hải nói:
- Công ty….công ty…..công ty
- Công ty bị sao?
Bà hốt hoảng hòi, cô vẫn ngồi uống trà bình thản đến đáng sợ chả đà đọng gì.
- Công ty đã được cứu chúng ta đã được mọi người công nhận là dù kohng6 có ông chủ chúng ta đã làm tốt, chúng ta vẫn làm chủ tịch hội đồng quản trị.
- Ai…ai..ai đã giúp công ty?
- Nghe người ta báo lại thì người đó là……- nhìn về phía cô rồi nói tiếp- cậu chủ Minh Khánh
- Sao có thể nó còn nằm ớ Mỹ cơ mà?
- Con làm à?- bà quay sang hỏi đứa con gái, cô chỉ gật đầu nhẹ tỏ ý đúng rồi, bà nói tiếp:
- Con giúp rồi sao hông nói?
- Không thích
- Vậy bây giờ con làm chủ tịch hội đồng quản trị à
- Không
- Chứ ai?
- Anh hai
- Ừm ta quên con đang là anh trai con mà.
- Cô chủ thất tốt khi giúp công ty mà không cần bà chủ lên tiếng
- Ngày mai con học trường Blue Star, đồng phục ở kia- bà chỉ tay lên túi ở dưới chân cô
- Ừ
Nói rồi cô đi lên phòng không nói tiếng nào, mẹ cô chỉ biết lắc đấu ngán ngẩm, ông quản gia thì thở dài bởi tính cách trầm lặng này của cô.
Ngày hôm sau bước xuống nhà là một cậu con trai vs mái tóc màu hạt dẻ, đeo một chiếc kính để che đi đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu của cô không chút gợn sóng, bỏ áo ngoài quần một tai dút túi một tay vác balô mang đôi giày thể thao đen vs trắng nhìn rất cool, người làm trong nhà không khỏi thốt lên:
- Cậu chủ đẹp trai quá.( mọi người không biết cô là con gái vì hôm qua người làm chưa được vào nhà này làm việc)
Cô vẫn thản nhiên đi bộ bước đi dạo quanh con đường nhìn cây cảnh tâm trạng cũng tốt hơn chợt cười nhẹ làm mấy nàng đi học gần đấy ngất lên ngất xuống, chợt cô đụng trúng ai đó là một cậu con trai thân hình cao to nước da trắng ngần, khuôn mặt tựa như tranh vẽ mái tóc màu tím nâu.chàng trai lên tiếng:
- Đi đứng kiểu gì thế hả, nhóc con?
- Nhóc con?
- Ừ nói nhóc đó còn ngây thơ hỏi gì nữa?
- Ngây thơ?
- Bộ lạ lẫm vs mấy từ đó lắm sao mà hõi hoài vậy?
- Hứ.
Nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như tuyết, môi đỏ như son,.....gia đình giàu có ( vào truyện nói rõ hơn). Tính tình lạnh lùng, mái tóc màu nâu đỏ vs đôi mắt đen láy long lanh.
Nhỏ: bạn thân của nó, Tô Huỳnh Thảo Trang, sở hữu gương mặt dễ thương baby, vs mái tóc màu hạt dẽ, mắt màu vàng, tính tính chiều nắng sáng mưa khó chiều khó bảo.
Cô: bạn thân của nó và nhỏ : Dương Ngọc Thanh Trúc, gương mặt xinh đẹp không thua con bạn, tính cách khá mạnh mẽ một chút, chị này rất thất thường lúc lạnh lúc nóng khó lường
Hắn: Phùng Ngô Huy Bảo: khá là lăng nhăng, gia đình giàu ngang ngửa nó, đẹp trai vô đối,làn da khá trắng có thể trắng hơn con gái luôn ý
Bạn thân hắn Hàn Gia Thiên Quân: đẹp trai học giỏi tử tế, là một chàng trai mà mấy nàng phải ao ước
Bạn Thân hắn Đinh Tử Hạo: có gương mặt baby làm bao nàng phải điêu đứng, giàu có nhưng không kiêu ngạo.
....................................................................................................................................................................................................................................................
Chap
Ngôi nhà màu trắng ờ thụ đô thành phố, tại phòng khách ngôi nhà đó có một người phụ nữ với vẻ đẹp sang trọng, quý phái nhìn vẻ ngoài không ai biết rằng bà đã t. bà lấy điện thoại gọi cho ai đó:
- Ngày mai trở về mẹ có chuyện muốn nói.
- Được – giọng người con gái nói
- Mẹ sẽ kêu người ra đón
- Được.
- Mai gặp
Tút….tút…….tút….cô con gaí không trà lời mà tắt máy thẳng. Bà khẽ thờ dài nhìn lên trần nhà than:
- Không biết nó có biết anh nó ra sao hông mà nó vẫn lạnh lùng như thế.
Sáng sớm tại sân bay tư nhân có một cô gái tóc màu nâu đỏ, gương mặt thanh tú, ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng mịn màng vs dáng chuẩn làm bao người ngơ ngác, cô vừa bước xuống da thấy ông quản gia đợi sẵn ở đấy, ông kêu sách vali cho cô rồi đứng cúi đầu chào cô:
- Tiểu thư đã về!
Cô gật đầu tỏ ý trả lời ông, ông dẫn cô ra xe, trên xe ông có nói sơ sơ về việc bà chủ kêu về:
- Cô sẽ học ở đây, không học ở Pháp nữa
Theo đa số là các tiểu thư sẽ ngạc nhiên nhưng cô thì không vẫn thái độ thờ ơ cô nói:
- Ừ!
- Về việc đóng vai anh trai cô đã biết chưa!
- Biết
- Tới rồi ạ!
Trước mắt là ngôi nhà màu xanh nhạt, ông quản gia nói:
- Vì sợ biết tung tích về cô nên cô ở đây ạ!
- Ừm
- Cô vào đi!
Cô bước vào nhà đã thấy nẹ cô ở đấy, cô bước tới ghế sofa ngồi đối diện vs mẹ cô, mẹ cô len tiếng:
- Anh trai con……..- bà lắp lửng
- Hôn mê.
- Ừm mẹ không biết chừng nào sã tỉnh nhưng tỉnh trạng công ty đang rất nguy cấp nấu họ biết anh trai con vẫn tỉnh táo thì họ sẽ không làm liều
- Ừm
- Con đừng thờ ơ thế được không ?
Từ xa vọng vào giọng nói của quãn gia ông hớt hải nói:
- Công ty….công ty…..công ty
- Công ty bị sao?
Bà hốt hoảng hòi, cô vẫn ngồi uống trà bình thản đến đáng sợ chả đà đọng gì.
- Công ty đã được cứu chúng ta đã được mọi người công nhận là dù kohng có ông chủ chúng ta đã làm tốt, chúng ta vẫn làm chủ tịch hội đồng quản trị.
- Ai…ai..ai đã giúp công ty?
- Nghe người ta báo lại thì người đó là……- nhìn về phía cô rồi nói tiếp- cậu chủ Minh Khánh
- Sao có thể nó còn nằm ớ Mỹ cơ mà?
- Con làm à?- bà quay sang hỏi đứa con gái, cô chỉ gật đầu nhẹ tỏ ý đúng rồi, bà nói tiếp:
- Con giúp rồi sao hông nói?
- Không thích
- Vậy bây giờ con làm chủ tịch hội đồng quản trị à
- Không
- Chứ ai?
- Anh hai
- Ừm ta quên con đang là anh trai con mà.
- Cô chủ thất tốt khi giúp công ty mà không cần bà chủ lên tiếng
- Ngày mai con học trường Blue Star, đồng phục ở kia- bà chỉ tay lên túi ở dưới chân cô
- Ừ
Nói rồi cô đi lên phòng không nói tiếng nào, mẹ cô chỉ biết lắc đấu ngán ngẩm, ông quản gia thì thở dài bởi tính cách trầm lặng này của cô.
Ngày hôm sau bước xuống nhà là một cậu con trai vs mái tóc màu hạt dẻ, đeo một chiếc kính để che đi đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu của cô không chút gợn sóng, bỏ áo ngoài quần một tai dút túi một tay vác balô mang đôi giày thể thao đen vs trắng nhìn rất cool, người làm trong nhà không khỏi thốt lên:
- Cậu chủ đẹp trai quá.( mọi người không biết cô là con gái vì hôm qua người làm chưa được vào nhà này làm việc)
Cô vẫn thản nhiên đi bộ bước đi dạo quanh con đường nhìn cây cảnh tâm trạng cũng tốt hơn chợt cười nhẹ làm mấy nàng đi học gần đấy ngất lên ngất xuống, chợt cô đụng trúng ai đó là một cậu con trai thân hình cao to nước da trắng ngần, khuôn mặt tựa như tranh vẽ mái tóc màu tím nâu.chàng trai lên tiếng:
- Đi đứng kiểu gì thế hả, nhóc con?
- Nhóc con?
- Ừ nói nhóc đó còn ngây thơ hỏi gì nữa?
- Ngây thơ?
- Bộ lạ lẫm vs mấy từ đó lắm sao mà hõi hoài vậy?
- Hứ.