Nó quay về lớp thì cả đám con gái bu quanh hỏi tùm lum tà la nó phải chen lấn tránh dữ lắm mới thoát khỏ và chạy vèo về nhà,về tới nà quản gia đã ra ngênh đón nó, khi thấy trên mặt nó có vết thương nơi khoá miệng( bị hắn đánh lúc nãy) ông lo lắng hớt hải chạy đến hỏi han, quan tâm nó :
- Cậu chủ, cậu chủ có sao không vậy?
- À! Té ấy mà!- nó nói rồi đưa tay lên sờ vết thương thì chợt thấy đau và reo lên:
- Ây da! Đau
- Cậu chủ! Mau mang hộp cứu thương tới!
Quản gia lo lắng nhìn nó, dẫn nó ngồi lên sofa rồi rửa vết thương và băng lên vết thương bằng một miếng băng cá nhân rất là men nhe ( màu trắng và đen), sau khi làm xong, ông mang một khay lên cho nó, nó ăn xong rồi lên tầng thượng để ngắm cảnh và chăm sóc cây cảnh,trên sân thượng được làm bằng kính, bốn phía toàn là kính chịu lực, mái nhà đỏ bằng ngói, trên tầng sân thượng có vài cây cảnh quý, một bộ bàn ghế bằng gỗ quý và tốt nhất, có 1 chiếc đàn pianô, khung cảnh rất lãng mạng và yên tĩnh.Nó ngồi lên ghế nhấn từng phím đàn piano, đàn một bài hát của Moda, bài nhạc cực da diết cảm độnglòng người.Nó chợt rơi 1 giợt nước mắt, ngừng phím đàn nhìn vào cây cảnh, bước đến sờ vào cây cảnh rồi nói:
- Anh hai ! Anh mau tĩnh dậy! Em không cứ rắn nổi nữa
Khóc lớn hơn, sau một lúc giải toả nỗi buồn, cô trở về như bình thường rồi bước vào phòng, tắm rửa vào phòng làm việc, vừa giải quyết công việc ở công ty vừa điều tra về Nguyễn Tùng Hải
Trời bắt đầu tối hẳn,tại sân bay tư nhân có 2 cô gái xinh đẹp bước xuống sân bay, một cô gái có mái tóc có màu hạt dẽ,còn cô gái kia có mái tóc màu xanh rêu, cô gái mái tóc màu hạt dẽ khẽ nói:
- Thanh Trúc, mày gọi cho Minh Thư đi!
- Thảo Trang sao mày không gọi?-Cô gái tóc xanh rêu nói
- Ai gọi chả được
- Vậy mày gọi đi
- Tao hg thích
- Tao cũng hg hứng thú
- Thôi được tao gọi
Cô gái tên Thảo Trang liền lấy chiếc điện thoại ra gọi cho nó,nó đang làm việc thì: “ Reng…reng..reng”
- Alo!-nó vừa nhìn màn hình vi tính vừa trả lời điện thoại
- Th7 mày ra rước tụi tao ở sân bay nè!
- Ừ! Đợi chút
- Nhanh nhé! Mỏi chân!
Nó quay về lớp thì cả đám con gái bu quanh hỏi tùm lum tà la nó phải chen lấn tránh dữ lắm mới thoát khỏ và chạy vèo về nhà,về tới nà quản gia đã ra ngênh đón nó, khi thấy trên mặt nó có vết thương nơi khoá miệng( bị hắn đánh lúc nãy) ông lo lắng hớt hải chạy đến hỏi han, quan tâm nó :
- Cậu chủ, cậu chủ có sao không vậy?
- À! Té ấy mà!- nó nói rồi đưa tay lên sờ vết thương thì chợt thấy đau và reo lên:
- Ây da! Đau
- Cậu chủ! Mau mang hộp cứu thương tới!
Quản gia lo lắng nhìn nó, dẫn nó ngồi lên sofa rồi rửa vết thương và băng lên vết thương bằng một miếng băng cá nhân rất là men nhe ( màu trắng và đen), sau khi làm xong, ông mang một khay lên cho nó, nó ăn xong rồi lên tầng thượng để ngắm cảnh và chăm sóc cây cảnh,trên sân thượng được làm bằng kính, bốn phía toàn là kính chịu lực, mái nhà đỏ bằng ngói, trên tầng sân thượng có vài cây cảnh quý, một bộ bàn ghế bằng gỗ quý và tốt nhất, có chiếc đàn pianô, khung cảnh rất lãng mạng và yên tĩnh.Nó ngồi lên ghế nhấn từng phím đàn piano, đàn một bài hát của Moda, bài nhạc cực da diết cảm độnglòng người.Nó chợt rơi giợt nước mắt, ngừng phím đàn nhìn vào cây cảnh, bước đến sờ vào cây cảnh rồi nói:
- Anh hai ! Anh mau tĩnh dậy! Em không cứ rắn nổi nữa
Khóc lớn hơn, sau một lúc giải toả nỗi buồn, cô trở về như bình thường rồi bước vào phòng, tắm rửa vào phòng làm việc, vừa giải quyết công việc ở công ty vừa điều tra về Nguyễn Tùng Hải
Trời bắt đầu tối hẳn,tại sân bay tư nhân có cô gái xinh đẹp bước xuống sân bay, một cô gái có mái tóc có màu hạt dẽ,còn cô gái kia có mái tóc màu xanh rêu, cô gái mái tóc màu hạt dẽ khẽ nói:
- Thanh Trúc, mày gọi cho Minh Thư đi!
- Thảo Trang sao mày không gọi?-Cô gái tóc xanh rêu nói
- Ai gọi chả được
- Vậy mày gọi đi
- Tao hg thích
- Tao cũng hg hứng thú
- Thôi được tao gọi
Cô gái tên Thảo Trang liền lấy chiếc điện thoại ra gọi cho nó,nó đang làm việc thì: “ Reng…reng..reng”
- Alo!-nó vừa nhìn màn hình vi tính vừa trả lời điện thoại
- Th mày ra rước tụi tao ở sân bay nè!
- Ừ! Đợi chút
- Nhanh nhé! Mỏi chân!