-ưm, đây là đâu?- Nó từ từ mở mắt, 1 tia sáng chói lòa, chiếu thẳng vào đôi đồng tử màu khói buồn. Khi từ từ thích nghi được ánh sáng ở đây thì nó ngạc nhiên cực độ. Hiện giờ nó đang lơ lửng, đúng hơn là đang bay giữa cánh đồng hoa oải hương. Cơn gió nhè nhẹ nâng niu từng bông hoa, từng chiếc lá vẫn còn đọng sương đêm rung rung vẫy vẫy tay chào. Hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp không gian rộng lớn. Nó tham lam hít hà không khí, lòng dâng trào 1 cảm giác, vui chăng?, không, vấn vương hay là 1 niềm nuối tiếc? chắc là nó đấy. Đôi mắt nhìn xa xăm, vô định, vô tình tìm kiếm bóng ai. Nó nhìn, nhìn 1 cô bé vô tư, hồn nhiên và yêu đời. Miệng cứ nở nụ cười mà nó không hề hay biết. HÌnh bóng nhỏ xinh ấy cứ chạy lon ton xung quanh 1...cô gái tóc màu hạt dẻ, đùa giỡn với gió, với mây. Chị ấy....sao thân quen quá! Bỗng trong đầu nó như đang tua 1 khúc phim mang đầy hạnh phúc nhưng....lửa, lửa lan tỏa khắp nơi.Như 1 sợi dây vô hình, nó bị hút đi 1 nơi khác. 1 căn nhà đang cháy, cô bé khi nãy còn tươi cười còn bây giờ không ai nhìn mà không cảm thấy thương cho cô bé mới 6 tuổi ấy. Bóng hình nhỏ bé ấy đi loanh quanh vô hồn, cô đơn, buồn tủi.
-Ch...CHỊ CINDY!!!- Thân hình ấy ngã quỵ, trước mắt nó, cô bé 6 tuổi đang tiêu hao những giọt nước mắt quý giá của mình. Nó khóc, khóc đấy. Đầu nó, tim nó đau lắm, đau như ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Nó nghĩ chắc vì thương hại cô bé nhưng nó đâu biết tim nó đau vì một lí do khác cơ.
Nó choàng tỉnh. HÌnh ảnh nó thấy bây giờ là 1 căn phòng trắng toát với những tiếng chửi nhau của nhỏ và cậu.
-Đồ con khỉ mù không biết lái xe hay sao mà đâm chúng bảo ngọc của chúng tôi vậy? -Nhỏ la lên (chị ơi, có người bị thương cần nằm nghỉ a)
-Tại cô ấy không nhìn đường chứ bộ...mà TÔI KHÔNG PHẢI CON KHỈ MÙ NGHE CHƯA- Cậu cũng đâu phải dạng vừa đâu
Bla...bla
-Im hết đi!- Anh cũng đang ở đây - Là lỗi của chúng ta đâm vào em ấy, mà....em gái tôi đang dưỡng bệnh cứ la lên thế ai chịu nổi chứ- Anh hình như vừa giận bạn mình vừa giận cả bản thân.(Rồi câu chuyện ở tập trước đã rõ rồi nhé, nó bị xe của cậu "hôn"đấy)
Ồn ào, bla...bla... khiến nó khó chịu. Giọng lãnh đạm của nó vang lên khiến không gian dường như không rét mà run
-Im lặng dùm cái, anh à, cho em hỏi, Cindy là ai, hình như em vừa nhìn thấy 1 hình ảnh thân thuộc vô cùng- Nó nói, giọng run run vì kiềm chế.
anh nó và nhỏ bây giờ lúng túng vô cùng, không biết nên nói thế nào cho nó. Nhỏ đã nói với nó rằng khi nào mọi chuyện đã rõ ràng thì mọi kí ức của nó sẽ tự phục hồi rồi sau đó đưa anh ra ngoài thì thầm:
- Chuyện ấy chắc sớm muộn rồi Băng sẽ biết em sợ nó sẽ không chịu nổi sự đả kích này-Nhỏ nói 1 cách e ngại
Chuyện thật sự là....
******Flashback*********
-OA, mẹ ơi, cứu con, cứu Ellie ba ơi, hức...hức- 1 cô bé chỉ mới 6 tuổi bị bắt trói lại gần bờ sông đang chảy siết và bên cạnh cô bé là 5 người đàn ông mặt mũi bặm trợn
....
- mày im ngay cho bố- Một thằng tát vào khuôn mặt trắng của Băng (nó).
Thì ra nó bị bắt cóc. Với trí óc thông minh và một số manh mối, nó đã biết nhóm người này là ai. Đó là tập đoàn nhà Lương gia vì thù ghét gia đình nó đã cướp mất vị trí nên đã bắt cóc nó- bảo bối của tập đoàn Hàn Ngọc. Hắn ta đã yêu cầu bama nó phải đưa 5.000.000USD bằng không sẽ nhận được xác nó.Gia đình nó đã rất tức giận nhưng làm gì được đâu, hắn ta đã nắm được nó rồi thì còn cơ hội nào nữa. Khi đôi bên đang trao đổi thì hắn ta sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đó là vừa khi nhận tiền xong thì đẩy nó xuống nước. Nó đâu biết bơi mà nước lại xiết nên khó có thể cứu nó. Bama nó thấy thế thì cuống quýt, hắn ta cười nham hiểm, tay rút ra cây súng bắn ba nó nhưng mẹ nó đã cản lại và mũi đạn đã....đâm vào tim của bà.Nó thấy tận mắt mẹ chết thì ngất đi, may sao vẫn cứu được nó nhưng lại bị hôn mê tới 7 ngày sau đó thì mất trí nhớ, nó chỉ còn nhớ ba nó thôi nhưng sau một thời gian ngắn thì nhà nó bị người ta ám sát, ba chết và cả người chị ba mà nó yêu quý-Cindy cũng đã theo ba mẹ thì nó khóc thét lên. Lâu sau đó nó được 1 gia đình khá giả nuôi và anh trai nó đã tìm được nhưng trái tim của 1 cô bé 6 tuổi đã đóng băng hoàn toàn, trí nhớ không còn, nó trở nên lạnh lùng từ ngày đó đến nay.
**********Endlash*************
Đó là điều thật kinh khủng ngay cả người lớn còn sợ huống chi là một cô bé chỉ có 6 tuổi. Quả là ông trời khéo cho nhưng lại lấy đi quá đắt mà.
_________________________________________________________
Ngày hôm sau....
Tụi nó bắt đầu năm học mới và bây giờ đã là học sinh trường Black Moon. Đúng với tên ngôi của trường, học sinh đều được mặc đồ tự do nhưng phải màu trắng hoặc đen, không quá sexy. Nó, cô và nhỏ mặc chiếc áo sơ mi trắng, váy dài tới gối màu đen, Giày bata trắng,tóc cả ba đều cột cao, oa, quá đẹp luôn. Leo lên chiếc "xe cưng", nó rồ ga tới trường với bao con mắt ngưỡng mộ cũng như những tràng chửi dài lê thê. Nó đến trường, hình ảnh đầu tiên không phải là 1 ngôi trường sang trọng,quý phái mà là...... nguyên một lũ hám trai (=.=IIII). Tất nhiên là họ đang chào đón các Prince rồi. Má ơi, tỏ tình có, lời khen có và đánh nhau cũng có. Nhưng họ đã thất vọng vì chiếc xe của tụi nó. Con trai..... nước dãi như sông, con gá như quỷ từ địa ngục đến
-A, Prince đến!- Nữ sinh 1
3 chàng trai bước ra với vẻ đẹp chết ruồi ý nhầm chết người khiến cả kiến cũng sịt siro.
-Em đi học được rồi sao, anh mừng quá, xin lỗi em vì lần trước nhà-Anh nhào tới ôm nó khiến cả trường và hắn cứng đơ. Ôi Prince yêu quý của tôi, tất cả học sinh khóc ròng, nhìn nó như ăn tươi nuốt sống ý. Và xa xa
-Hàn Ngọc Tuyết Băng, tôi sẽ trả cô nợ lẫn lãi, haha - Một cô gái với giọng cười bí hiểm vang lên nhưng nào ngờ nó đã thấy. Miệng nhếch lên-nụ cười của quỷ nhưng không ai thấy cả "Có lẽ đi học cũng không quá nhàm chán nhỉ?"
Cô gái đó là ai ? chuyện gì sẽ xảy ra với nhóm của nó đây
CHƯƠNG 4: MÂU THUẪN TRƯỜNG HỌC( NGÀY 10/1/2016)
-ưm, đây là đâu?- Nó từ từ mở mắt, tia sáng chói lòa, chiếu thẳng vào đôi đồng tử màu khói buồn. Khi từ từ thích nghi được ánh sáng ở đây thì nó ngạc nhiên cực độ. Hiện giờ nó đang lơ lửng, đúng hơn là đang bay giữa cánh đồng hoa oải hương. Cơn gió nhè nhẹ nâng niu từng bông hoa, từng chiếc lá vẫn còn đọng sương đêm rung rung vẫy vẫy tay chào. Hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp không gian rộng lớn. Nó tham lam hít hà không khí, lòng dâng trào cảm giác, vui chăng?, không, vấn vương hay là niềm nuối tiếc? chắc là nó đấy. Đôi mắt nhìn xa xăm, vô định, vô tình tìm kiếm bóng ai. Nó nhìn, nhìn cô bé vô tư, hồn nhiên và yêu đời. Miệng cứ nở nụ cười mà nó không hề hay biết. HÌnh bóng nhỏ xinh ấy cứ chạy lon ton xung quanh ...cô gái tóc màu hạt dẻ, đùa giỡn với gió, với mây. Chị ấy....sao thân quen quá! Bỗng trong đầu nó như đang tua khúc phim mang đầy hạnh phúc nhưng....lửa, lửa lan tỏa khắp nơi.Như sợi dây vô hình, nó bị hút đi nơi khác. căn nhà đang cháy, cô bé khi nãy còn tươi cười còn bây giờ không ai nhìn mà không cảm thấy thương cho cô bé mới tuổi ấy. Bóng hình nhỏ bé ấy đi loanh quanh vô hồn, cô đơn, buồn tủi.
-Ch...CHỊ CINDY!!!- Thân hình ấy ngã quỵ, trước mắt nó, cô bé tuổi đang tiêu hao những giọt nước mắt quý giá của mình. Nó khóc, khóc đấy. Đầu nó, tim nó đau lắm, đau như ngàn mũi kim đâm vào da thịt. Nó nghĩ chắc vì thương hại cô bé nhưng nó đâu biết tim nó đau vì một lí do khác cơ.
Nó choàng tỉnh. HÌnh ảnh nó thấy bây giờ là căn phòng trắng toát với những tiếng chửi nhau của nhỏ và cậu.
-Đồ con khỉ mù không biết lái xe hay sao mà đâm chúng bảo ngọc của chúng tôi vậy? -Nhỏ la lên (chị ơi, có người bị thương cần nằm nghỉ a)
-Tại cô ấy không nhìn đường chứ bộ...mà TÔI KHÔNG PHẢI CON KHỈ MÙ NGHE CHƯA- Cậu cũng đâu phải dạng vừa đâu
Bla...bla
-Im hết đi!- Anh cũng đang ở đây - Là lỗi của chúng ta đâm vào em ấy, mà....em gái tôi đang dưỡng bệnh cứ la lên thế ai chịu nổi chứ- Anh hình như vừa giận bạn mình vừa giận cả bản thân.(Rồi câu chuyện ở tập trước đã rõ rồi nhé, nó bị xe của cậu "hôn"đấy)
Ồn ào, bla...bla... khiến nó khó chịu. Giọng lãnh đạm của nó vang lên khiến không gian dường như không rét mà run
-Im lặng dùm cái, anh à, cho em hỏi, Cindy là ai, hình như em vừa nhìn thấy hình ảnh thân thuộc vô cùng- Nó nói, giọng run run vì kiềm chế.
anh nó và nhỏ bây giờ lúng túng vô cùng, không biết nên nói thế nào cho nó. Nhỏ đã nói với nó rằng khi nào mọi chuyện đã rõ ràng thì mọi kí ức của nó sẽ tự phục hồi rồi sau đó đưa anh ra ngoài thì thầm:
- Chuyện ấy chắc sớm muộn rồi Băng sẽ biết em sợ nó sẽ không chịu nổi sự đả kích này-Nhỏ nói cách e ngại
Chuyện thật sự là....
Flashback
-OA, mẹ ơi, cứu con, cứu Ellie ba ơi, hức...hức- cô bé chỉ mới tuổi bị bắt trói lại gần bờ sông đang chảy siết và bên cạnh cô bé là người đàn ông mặt mũi bặm trợn
....
- mày im ngay cho bố- Một thằng tát vào khuôn mặt trắng của Băng (nó).
Thì ra nó bị bắt cóc. Với trí óc thông minh và một số manh mối, nó đã biết nhóm người này là ai. Đó là tập đoàn nhà Lương gia vì thù ghét gia đình nó đã cướp mất vị trí nên đã bắt cóc nó- bảo bối của tập đoàn Hàn Ngọc. Hắn ta đã yêu cầu bama nó phải đưa ..USD bằng không sẽ nhận được xác nó.Gia đình nó đã rất tức giận nhưng làm gì được đâu, hắn ta đã nắm được nó rồi thì còn cơ hội nào nữa. Khi đôi bên đang trao đổi thì hắn ta sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đó là vừa khi nhận tiền xong thì đẩy nó xuống nước. Nó đâu biết bơi mà nước lại xiết nên khó có thể cứu nó. Bama nó thấy thế thì cuống quýt, hắn ta cười nham hiểm, tay rút ra cây súng bắn ba nó nhưng mẹ nó đã cản lại và mũi đạn đã....đâm vào tim của bà.Nó thấy tận mắt mẹ chết thì ngất đi, may sao vẫn cứu được nó nhưng lại bị hôn mê tới ngày sau đó thì mất trí nhớ, nó chỉ còn nhớ ba nó thôi nhưng sau một thời gian ngắn thì nhà nó bị người ta ám sát, ba chết và cả người chị ba mà nó yêu quý-Cindy cũng đã theo ba mẹ thì nó khóc thét lên. Lâu sau đó nó được gia đình khá giả nuôi và anh trai nó đã tìm được nhưng trái tim của cô bé tuổi đã đóng băng hoàn toàn, trí nhớ không còn, nó trở nên lạnh lùng từ ngày đó đến nay.
Endlash
Đó là điều thật kinh khủng ngay cả người lớn còn sợ huống chi là một cô bé chỉ có tuổi. Quả là ông trời khéo cho nhưng lại lấy đi quá đắt mà.
_________________________________________________________
Ngày hôm sau....
Tụi nó bắt đầu năm học mới và bây giờ đã là học sinh trường Black Moon. Đúng với tên ngôi của trường, học sinh đều được mặc đồ tự do nhưng phải màu trắng hoặc đen, không quá sexy. Nó, cô và nhỏ mặc chiếc áo sơ mi trắng, váy dài tới gối màu đen, Giày bata trắng,tóc cả ba đều cột cao, oa, quá đẹp luôn. Leo lên chiếc "xe cưng", nó rồ ga tới trường với bao con mắt ngưỡng mộ cũng như những tràng chửi dài lê thê. Nó đến trường, hình ảnh đầu tiên không phải là ngôi trường sang trọng,quý phái mà là...... nguyên một lũ hám trai (=.=IIII). Tất nhiên là họ đang chào đón các Prince rồi. Má ơi, tỏ tình có, lời khen có và đánh nhau cũng có. Nhưng họ đã thất vọng vì chiếc xe của tụi nó. Con trai..... nước dãi như sông, con gá như quỷ từ địa ngục đến
-A, Prince đến!- Nữ sinh
chàng trai bước ra với vẻ đẹp chết ruồi ý nhầm chết người khiến cả kiến cũng sịt siro.
-Em đi học được rồi sao, anh mừng quá, xin lỗi em vì lần trước nhà-Anh nhào tới ôm nó khiến cả trường và hắn cứng đơ. Ôi Prince yêu quý của tôi, tất cả học sinh khóc ròng, nhìn nó như ăn tươi nuốt sống ý. Và xa xa
-Hàn Ngọc Tuyết Băng, tôi sẽ trả cô nợ lẫn lãi, haha - Một cô gái với giọng cười bí hiểm vang lên nhưng nào ngờ nó đã thấy. Miệng nhếch lên-nụ cười của quỷ nhưng không ai thấy cả "Có lẽ đi học cũng không quá nhàm chán nhỉ?"
Cô gái đó là ai ? chuyện gì sẽ xảy ra với nhóm của nó đây