Không xong rồi, Ánh Linh đang thực sự quá sợ hãi, cô bé cố gắng kiềm chế nỗi sợ của mình nhưng không được, sắp bộc phát rồi, cô bé sắp kêu la. Ngay lúc đó một bàn tay tiến tới, chụp lấy miệng của Ánh Linh.
– A…. ưm – Tiếng kêu chưa phát ra hết liền bị nghẹn ứ trong miệng.
Một bàn tay khác ôm lấy người Ánh Linh kéo cô bé vào một phòng bệnh gần đó. Vừa vào trong phòng, cô bé liền dãy dụa kịch liệt, dùng tay huých vào bụng người đằng sau, miệng còn cắn một ngụm vào tay người đó.
– A… cô … cô – Người kia vội vàng tránh xa cô bé.
Ánh Linh nghe thấy giọng nam liền quay lại phía sau nhìn, là anh chàng đẹp trai nọ. Chính là anh đẹp trai đã khiến cô bé thần hồn điên đảo ở hôm đi xem điểm thi và cũng là anh chàng đi cùng hắn tới nhà hàng.
– Là anh sao? – Khuôn mặt cô bé vẫn hiện đầy vẻ ngạc nhiên.
– Cô biết tôi? – Anh chàng nhìn Ánh Linh với vẻ mặt khó hiểu, anh đang cố nhớ lại xem mình đã gặp cô bé ở đâu nhưng phải thất vọng rồi, anh không chút ấn tượng gì về cô bé.
– Em là bạn của Mỹ Duyên nè, ở nhà hàng đó, anh có nhớ không? – Ánh Linh vội vàng khơi gợi lại kí ức cho anh.
– Xin lỗi cô, thực sự tôi không nhớ ra. – Nếu không phải người đã gặp mặt 2, 3 lần thì anh chịu không thể nhớ nổi.
– Không sao, bây giờ chúng ta có thể làm quen mà, em tên Ánh Linh, còn anh?
– Trần Duy Phong, còn tên Mỹ là Jack.
– Ồ, vậy em gọi anh Duy Phong nhá, đối với tiếng Anh, em hơi dị ứng với nó. – Ai chả biết từ nhỏ cô bé đã ghét tiếng Anh như thế nào, cũng không hiểu tại sao cô bé lại có ác cảm với tiếng Anh đến vậy.
– Về chuyện vừa nãy, cô đừng nói với hai người họ. – Khuôn mặt Duy Phong trầm hẳn đi, anh đang rất nghiêm túc trong vụ việc lần này.
– Vậy ra anh cũng đã nghe được, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Ánh Linh cũng thu nụ cười trên môi, nhắc tới chuyện này cô bé lại lạnh cả sống lưng. Từ bé tới giờ, mấy cái chuyện mà đánh nhau, âm mưu, giết chóc cô bé chỉ thấy trong truyện và phim ảnh, đây là lần đầu tiên cô bé chứng kiến người thật, việc thật, mà lại còn liên quan tới cô bạn thân Mỹ Duyên nữa chứ.
– Hiện tại chúng đã nghi ngờ có người nghe lén, bí mật của chúng đã lộ tẩy, chắc chắn chúng sẽ làm việc cẩn trọng hơn, chúng ta không nên dứt dây động rừng, cứ mặc chúng hành động. Tôi sẽ gọi người theo sát mọi nhất cử, nhất động của chúng. Chuyện này không phải dạng vừa đâu.
Duy Phong suy nghĩ rất thấu đáo, anh biết chúng đã phát hiện ra kế hoạch bị lộ nên ắt hẳn chúng sẽ im hơi một thời gian, chờ cho phía ta không cảnh giác mà đánh úp. Chính vì thế, anh cũng không vội vàng phô trương cảnh giới ra ngoài mà chỉ âm thầm quan sát, chúng ở trong tối, thì ta cũng ẩn vào tối. Có lẽ chúng còn chưa biết lai lịch của Mẫn Kỳ, đây chính là một cơ hội tốt.
– Ầy, câu cuối nghe quen quá… Đúng rồi, là Sơn Tùng M-TP, này anh, anh cũng bị nhiễm hiện tượng Sơn Tùng rồi à? – Đang trong lúc suy tính kế sách mà cô bé còn suy diễn mấy thứ vớ vẩn được.
– Sơn Tùng là ai? Hiện tượng Sơn Tùng là gì? – Duy Phong ngơ ngác nhìn cô bé, với cái vẻ mặt này thì đúng là không biết thật rồi.
– Anh không biết? Vậy cái câu không phải dạng vừa anh lấy ở đâu ra. – Ánh Linh hét to vào mặt anh, cô bé không tin là anh không biết Sơn Tùng, chừ phi anh cũng thuộc dạng cập nhật thông tin chậm như rùa giống cô bạn Mỹ Duyên của cô bé.
– Nói khẽ chứ, cô có biết hai chúng ta đang đứng ở đâu không? – Duy Phong vội vàng tiến tới bụp miệng Ánh Linh lại, hình như anh rất thích bụp miệng người khác, cái sở thích này có vô duyên quá không?
Nhận thấy điều Duy Phong nói là đúng, cô bé đưa mắt đảo quanh phòng, cả bệnh nhân, người nhà bệnh nhân lẫn các viên y tá đều bất động, dương mắt nhìn cô bé và anh như nhìn người ngoài hành tinh. Lại còn một số vẻ mặt thích thú như đang ngồi xem kịch nữa chứ. Ôi mất mặt quá.
Chờ chút đã, khoan hãy tìm lỗ mà chui xuống, hình như có gì đó không đúng đang diễn ra. Ánh Linh nhìn xuống bàn tay vẫn còn đang bóp chặt lấy miệng của cô bé, mặc dù bàn tay kia đẹp thật, những ngón tay trắng muốt, thon dài, từng khớp tay nhỏ đẹp, tinh tế, nhưng mà dù đẹp tới cỡ nào thì cô bé cũng không thích bàn tay kia áp vào miệng mình. Vậy là Duy phong lại dính một cú huých nữa vào bụng.
– A… sao cô thích bạo lực thế hả – Anh ôm lấy bụng mình, mặt mày khăn nhó, không ngừng bắn tia sét chết người về phía Ánh Linh.
– Vậy sao anh thích chụp miệng người khác thế hả, anh có biết bàn tay của anh có bao nhiêu vi khuẩn không, có 4.742 loại vi khuẩn thì ở trong bàn tay người đã có tới 150 loại rồi, nhìn cái bàn tay kia của anh mà úp vào miệng tôi như thế, thật là quá mất vệ sinh. – Như thế nào mà cô bé lại chuyển sang thuyết trình về vi khuẩn rồi, những viên y tá gật gù tán thành, một số bệnh nhân xì teen còn bật ngón tay cái làm thành dấu like.
Liếc mắt hạnh chừng anh một lúc, cô bé liền phủi mông bỏ đi. Cặp lồng cháo mua cho Mỹ Duyên bị đổ mất rồi, một trận tiếc nuối dâng lên, tiếc quá, tiếc dã man, tiếc 20 nghìn quá. Làm một bộ mặt than thở như sắp khóc, cô bé quyết định mua cho nó thêm một cặp lồng cháo, vì bạn thân nên cô bé quyết định hy sinh 10 nghìn nữa.
Xuống tiệm cháo, cô bé phải năn nỉ mãi chủ tệm mới cho cô bé mượn chiếc cặp lồng, tung tăng xách cặp lồng cháo lên phòng bệnh của hắn, vừa vào phòng bệnh một màn mờ ám đập vào mắt cô bé. Nó đang ngủ gục bên giường của hắn còn cái tên đẹp trai vô sỉ kia lại hăng say mà nhìn ngắm nó. Để không làm nó thức giấc, cô bé nhẹ nhàng đi tới, nhẹ nhàng đặt cặp lồng xuống bàn, và nhẹ nhàng đứng bên cạnh Duy Phong nhưng không hề nhẹ nhàng mà nhéo tai của anh.
– A… cô … cô làm cái gì? – Anh nhanh tay chụp lấy bàn tay nhỏ bé đang ra sức chà đạp vành tai của mình, thật không thể hiểu nổi cô bé đang đứng trước mặt anh đây, sao lại thích dùng vũ lực thế chứ.
– Đánh thức anh, thoát khỏi những ý nghĩ vô liêm sỉ.
– Vô liêm sỉ, tôi sao? – Anh tự chỉ vào mình rồi nhìn cô bé hỏi.
– Đúng thế.
– Vì sao?
– Vì anh nhìn bạn tôi chăm chú cộng thêm anh mắt thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống. – Ánh Linh lên giọng nói ra tội trạng của anh.
– Không phải thế, tôi là đang nhìn xem, cô gái tên Mỹ Duyên kia có gì thú vị mà làm cho vị chủ tịch đây làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
– Đừng có xảo biện nữa, rõ ràng là anh có ý đồ.
– Không phải… tôi chỉ là tò mò xem…
– Hai người nháo đủ chưa? – Một giọng nam, một giọng nữ, đồng thanh vang lên.
Nó vừa mới chợp mắt được một lúc liền bị đánh thức bởi tiếng ồn ào, vừa mới mơ màng mở mắt ra liền thấy Ánh Linh và Duy Phong cãi nhau. Cô biết tên của anh từ hôm qua, lúc làm thủ tục nhập viện cho hắn chính anh đã đứng ra giải quyết. Vừa mới mở lời khuyên bảo hai người kia đừng cãi nhau nữa nó liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc cũng thốt lên cùng lúc với nó. Nó đưa mắt nhìn hắn, hai ánh mắt vô tình chạm nhau. Hắn thực sự đã tỉnh lại, hắn đã không giống mẹ, không giống quá khứ đó. Sống mũi nó cay cay, nước mắt lâng lâng trực trào dâng, không do dự nó lao tới ôm ghì lấy hắn.
– Mẫn Kỳ… Mẫn Kỳ… – Nó không biết nói gì ngoài việc gọi tên hắn, nó có nhiều lời muốn nói lắm, rất rất nhiều tâm sự muốn nói ra nhưng hiện tại sao cổ họng nó không bật được câu chữ nào ngoài cái tên ” Mẫn Kỳ”. Cứ như vậy, nó khóc, dường như tất cả những giọt nước mắt kia chỉ trực chờ giây phút này mà tuôn rơi, mà bộc phát, mà chút bỏ toàn bộ những lo sợ bị kìm nén.
– Mỹ Duyên… đừng khóc nữa. Khóc sẽ rất xấu, ngoan, mau nín đi. – Hắn cố gắng dơ cánh tay vô lực vỗ về nó, nhìn cô gái nhỏ bé khóc đến run rẩy, hình như ở một góc nào đó, hắn đau.
Hai nhân vật gây náo loạn Ánh Linh và Duy Phong cũng thức thời mà nhường không gian riêng cho hai con người đang tình cảm mặn nồng. Một người khóc, một người an ủi. Cảnh tượng thật ngọt ngào, nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên hai thân ảnh kia, ấm áp thật nhưng không phải do nắng mà là một thứ khác. Cái thứ ấm áp đó đang dần dần chiếm hữu hai con người kia, cái thứ đó đang chậm rãi giam cầm hai còn người kia, cái thứ đó làm con người ta ấm áp, hạnh phúc nhưng cũng lắm thử thách, khổ đau. Nhưng xin đừng nhắc đến khổ đau, hãy cứ để họ đắm chìm trong hạnh phúc, một chút thôi.
– A…. ưm – Tiếng kêu chưa phát ra hết liền bị nghẹn ứ trong miệng.
Một bàn tay khác ôm lấy người Ánh Linh kéo cô bé vào một phòng bệnh gần đó. Vừa vào trong phòng, cô bé liền dãy dụa kịch liệt, dùng tay huých vào bụng người đằng sau, miệng còn cắn một ngụm vào tay người đó.
– A… cô … cô – Người kia vội vàng tránh xa cô bé.
Ánh Linh nghe thấy giọng nam liền quay lại phía sau nhìn, là anh chàng đẹp trai nọ. Chính là anh đẹp trai đã khiến cô bé thần hồn điên đảo ở hôm đi xem điểm thi và cũng là anh chàng đi cùng hắn tới nhà hàng.
– Là anh sao? – Khuôn mặt cô bé vẫn hiện đầy vẻ ngạc nhiên.
– Cô biết tôi? – Anh chàng nhìn Ánh Linh với vẻ mặt khó hiểu, anh đang cố nhớ lại xem mình đã gặp cô bé ở đâu nhưng phải thất vọng rồi, anh không chút ấn tượng gì về cô bé.
– Em là bạn của Mỹ Duyên nè, ở nhà hàng đó, anh có nhớ không? – Ánh Linh vội vàng khơi gợi lại kí ức cho anh.
– Xin lỗi cô, thực sự tôi không nhớ ra. – Nếu không phải người đã gặp mặt 2, 3 lần thì anh chịu không thể nhớ nổi.
– Không sao, bây giờ chúng ta có thể làm quen mà, em tên Ánh Linh, còn anh?
– Trần Duy Phong, còn tên Mỹ là Jack.
– Ồ, vậy em gọi anh Duy Phong nhá, đối với tiếng Anh, em hơi dị ứng với nó. – Ai chả biết từ nhỏ cô bé đã ghét tiếng Anh như thế nào, cũng không hiểu tại sao cô bé lại có ác cảm với tiếng Anh đến vậy.
– Về chuyện vừa nãy, cô đừng nói với hai người họ. – Khuôn mặt Duy Phong trầm hẳn đi, anh đang rất nghiêm túc trong vụ việc lần này.
– Vậy ra anh cũng đã nghe được, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Ánh Linh cũng thu nụ cười trên môi, nhắc tới chuyện này cô bé lại lạnh cả sống lưng. Từ bé tới giờ, mấy cái chuyện mà đánh nhau, âm mưu, giết chóc cô bé chỉ thấy trong truyện và phim ảnh, đây là lần đầu tiên cô bé chứng kiến người thật, việc thật, mà lại còn liên quan tới cô bạn thân Mỹ Duyên nữa chứ.
– Hiện tại chúng đã nghi ngờ có người nghe lén, bí mật của chúng đã lộ tẩy, chắc chắn chúng sẽ làm việc cẩn trọng hơn, chúng ta không nên dứt dây động rừng, cứ mặc chúng hành động. Tôi sẽ gọi người theo sát mọi nhất cử, nhất động của chúng. Chuyện này không phải dạng vừa đâu.
Duy Phong suy nghĩ rất thấu đáo, anh biết chúng đã phát hiện ra kế hoạch bị lộ nên ắt hẳn chúng sẽ im hơi một thời gian, chờ cho phía ta không cảnh giác mà đánh úp. Chính vì thế, anh cũng không vội vàng phô trương cảnh giới ra ngoài mà chỉ âm thầm quan sát, chúng ở trong tối, thì ta cũng ẩn vào tối. Có lẽ chúng còn chưa biết lai lịch của Mẫn Kỳ, đây chính là một cơ hội tốt.
– Ầy, câu cuối nghe quen quá… Đúng rồi, là Sơn Tùng M-TP, này anh, anh cũng bị nhiễm hiện tượng Sơn Tùng rồi à? – Đang trong lúc suy tính kế sách mà cô bé còn suy diễn mấy thứ vớ vẩn được.
– Sơn Tùng là ai? Hiện tượng Sơn Tùng là gì? – Duy Phong ngơ ngác nhìn cô bé, với cái vẻ mặt này thì đúng là không biết thật rồi.
– Anh không biết? Vậy cái câu không phải dạng vừa anh lấy ở đâu ra. – Ánh Linh hét to vào mặt anh, cô bé không tin là anh không biết Sơn Tùng, chừ phi anh cũng thuộc dạng cập nhật thông tin chậm như rùa giống cô bạn Mỹ Duyên của cô bé.
– Nói khẽ chứ, cô có biết hai chúng ta đang đứng ở đâu không? – Duy Phong vội vàng tiến tới bụp miệng Ánh Linh lại, hình như anh rất thích bụp miệng người khác, cái sở thích này có vô duyên quá không?
Nhận thấy điều Duy Phong nói là đúng, cô bé đưa mắt đảo quanh phòng, cả bệnh nhân, người nhà bệnh nhân lẫn các viên y tá đều bất động, dương mắt nhìn cô bé và anh như nhìn người ngoài hành tinh. Lại còn một số vẻ mặt thích thú như đang ngồi xem kịch nữa chứ. Ôi mất mặt quá.
Chờ chút đã, khoan hãy tìm lỗ mà chui xuống, hình như có gì đó không đúng đang diễn ra. Ánh Linh nhìn xuống bàn tay vẫn còn đang bóp chặt lấy miệng của cô bé, mặc dù bàn tay kia đẹp thật, những ngón tay trắng muốt, thon dài, từng khớp tay nhỏ đẹp, tinh tế, nhưng mà dù đẹp tới cỡ nào thì cô bé cũng không thích bàn tay kia áp vào miệng mình. Vậy là Duy phong lại dính một cú huých nữa vào bụng.
– A… sao cô thích bạo lực thế hả – Anh ôm lấy bụng mình, mặt mày khăn nhó, không ngừng bắn tia sét chết người về phía Ánh Linh.
– Vậy sao anh thích chụp miệng người khác thế hả, anh có biết bàn tay của anh có bao nhiêu vi khuẩn không, có 4.742 loại vi khuẩn thì ở trong bàn tay người đã có tới 150 loại rồi, nhìn cái bàn tay kia của anh mà úp vào miệng tôi như thế, thật là quá mất vệ sinh. – Như thế nào mà cô bé lại chuyển sang thuyết trình về vi khuẩn rồi, những viên y tá gật gù tán thành, một số bệnh nhân xì teen còn bật ngón tay cái làm thành dấu like.
Liếc mắt hạnh chừng anh một lúc, cô bé liền phủi mông bỏ đi. Cặp lồng cháo mua cho Mỹ Duyên bị đổ mất rồi, một trận tiếc nuối dâng lên, tiếc quá, tiếc dã man, tiếc 20 nghìn quá. Làm một bộ mặt than thở như sắp khóc, cô bé quyết định mua cho nó thêm một cặp lồng cháo, vì bạn thân nên cô bé quyết định hy sinh 10 nghìn nữa.
Xuống tiệm cháo, cô bé phải năn nỉ mãi chủ tệm mới cho cô bé mượn chiếc cặp lồng, tung tăng xách cặp lồng cháo lên phòng bệnh của hắn, vừa vào phòng bệnh một màn mờ ám đập vào mắt cô bé. Nó đang ngủ gục bên giường của hắn còn cái tên đẹp trai vô sỉ kia lại hăng say mà nhìn ngắm nó. Để không làm nó thức giấc, cô bé nhẹ nhàng đi tới, nhẹ nhàng đặt cặp lồng xuống bàn, và nhẹ nhàng đứng bên cạnh Duy Phong nhưng không hề nhẹ nhàng mà nhéo tai của anh.
– A… cô … cô làm cái gì? – Anh nhanh tay chụp lấy bàn tay nhỏ bé đang ra sức chà đạp vành tai của mình, thật không thể hiểu nổi cô bé đang đứng trước mặt anh đây, sao lại thích dùng vũ lực thế chứ.
– Đánh thức anh, thoát khỏi những ý nghĩ vô liêm sỉ.
– Vô liêm sỉ, tôi sao? – Anh tự chỉ vào mình rồi nhìn cô bé hỏi.
– Đúng thế.
– Vì sao?
– Vì anh nhìn bạn tôi chăm chú cộng thêm anh mắt thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống. – Ánh Linh lên giọng nói ra tội trạng của anh.
– Không phải thế, tôi là đang nhìn xem, cô gái tên Mỹ Duyên kia có gì thú vị mà làm cho vị chủ tịch đây làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
– Đừng có xảo biện nữa, rõ ràng là anh có ý đồ.
– Không phải… tôi chỉ là tò mò xem…
– Hai người nháo đủ chưa? – Một giọng nam, một giọng nữ, đồng thanh vang lên.
Nó vừa mới chợp mắt được một lúc liền bị đánh thức bởi tiếng ồn ào, vừa mới mơ màng mở mắt ra liền thấy Ánh Linh và Duy Phong cãi nhau. Cô biết tên của anh từ hôm qua, lúc làm thủ tục nhập viện cho hắn chính anh đã đứng ra giải quyết. Vừa mới mở lời khuyên bảo hai người kia đừng cãi nhau nữa nó liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc cũng thốt lên cùng lúc với nó. Nó đưa mắt nhìn hắn, hai ánh mắt vô tình chạm nhau. Hắn thực sự đã tỉnh lại, hắn đã không giống mẹ, không giống quá khứ đó. Sống mũi nó cay cay, nước mắt lâng lâng trực trào dâng, không do dự nó lao tới ôm ghì lấy hắn.
– Mẫn Kỳ… Mẫn Kỳ… – Nó không biết nói gì ngoài việc gọi tên hắn, nó có nhiều lời muốn nói lắm, rất rất nhiều tâm sự muốn nói ra nhưng hiện tại sao cổ họng nó không bật được câu chữ nào ngoài cái tên ” Mẫn Kỳ”. Cứ như vậy, nó khóc, dường như tất cả những giọt nước mắt kia chỉ trực chờ giây phút này mà tuôn rơi, mà bộc phát, mà chút bỏ toàn bộ những lo sợ bị kìm nén.
– Mỹ Duyên… đừng khóc nữa. Khóc sẽ rất xấu, ngoan, mau nín đi. – Hắn cố gắng dơ cánh tay vô lực vỗ về nó, nhìn cô gái nhỏ bé khóc đến run rẩy, hình như ở một góc nào đó, hắn đau.
Hai nhân vật gây náo loạn Ánh Linh và Duy Phong cũng thức thời mà nhường không gian riêng cho hai con người đang tình cảm mặn nồng. Một người khóc, một người an ủi. Cảnh tượng thật ngọt ngào, nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên hai thân ảnh kia, ấm áp thật nhưng không phải do nắng mà là một thứ khác. Cái thứ ấm áp đó đang dần dần chiếm hữu hai con người kia, cái thứ đó đang chậm rãi giam cầm hai còn người kia, cái thứ đó làm con người ta ấm áp, hạnh phúc nhưng cũng lắm thử thách, khổ đau. Nhưng xin đừng nhắc đến khổ đau, hãy cứ để họ đắm chìm trong hạnh phúc, một chút thôi.