5 năm sau. Tại khu phố X, số nhà Y.
Trong đêm, những ánh trăng màu bạc lan tỏa khắp mọi nơi, chiếu rọi qua từng khung của sổ, len lỏi tới bên chiếc giường nhỏ nhắn nơi có một cô gái đang say giấc nồng. Ánh trăng như những sợi chỉ bạc chảy dọc suối tóc đen óng, vấn vương trên khuôn mặt thanh tú của cô gái. Khóe mắt cô gái chợt hiện lên từng giọt nước long lanh, là nước mắt chăng. Cô gái đó chính là nó, Bùi Thị Mỹ Duyên. Hình như nó lại mơ thấy ác mộng, đúng hơn là mơ thấy quá khứ đau thương.
Nhớ lại 5 năm về trước, sau khi hắn chuyển trường nó cũng nhanh chóng tìm một ngôi trường cấp hai khác. Nó không muốn ở lại ngôi trường đó, nơi đầy những kí ức đau buồn. Ở trường mới, lớp học mới, bạn bè, thầy cô giáo mới, nó cũng trở thành một con người mới. Sẽ chẳng còn ai nhận ra nó chính là cô bé luôn bị mọi người chê cười, khinh miệt hay xa lánh. Nó đã quyết định thay đổi bản thân, nhờ vào nỗ lực kiên đinh, sau 2 tháng ngắn ngủi ” con lợn xấu xí” luôn bị chê cười ngày nào đã lột xác để trở thành một cô bé vô cùng xinh đẹp. Nó đã thực hiện chế độ giảm cân vô cùng khắt khe, tập luyện thể thao điên cuồng, 2 tháng đó dường như là địa ngục với nó nhưng nó đã vượt qua. Giờ nó đã trở nên xinh đẹp, được rất nhiều người quý mến nhưng lạ thay nó lại chẳng thể vui được. Hằng ngày, nó luôn phải vẽ lên khuôn mặt mình những nụ cười gượng ép, nó cười thật đấy, trông nó luôn luôn là một cô bé vui vẻ, hoạt bát thật đấy nhưng thực sâu bên trong nó chẳng hề có một nụ cười nào cả.
Đêm nay nó lại mơ thấy những ngày thơ ấu của mình, nhưng nó chỉ mơ thấy những ngày tháng có hắn trong cuộc sống của nó. Tại sao chứ, nó có rất nhiều kỉ niệm cơ mà, tại sao trong tâm trí nó, những giấc mơ của nó lại chỉ có hình ảnh của hắn. Những hình ảnh đó tuy không nhiều những lại in sâu vào tâm nó, chỉ trực những lúc nó an tĩnh mà làm loạn tâm trí nó. Đêm nay cũng vậy, một đêm dài, một đêm của kí ức, những kí ức đau buồn.
Mặt trời bắt đầu ló rạng, xua tan bóng đêm u ám, điểm xuyên qua từng kẽ lá, ánh lên những giọt sương buổi sớm. Tiếng chim hót, tiếng xe cộ nổ máy, tiếng mấy bà, mấy cô bán hàng rong trên đường. Những tiếng động đó hòa vào nhau làm một tiếng chuông báo thức rất hiệu quả, nó đã thức giấc bởi những âm thanh đó. Chợt có thứ gì đó mềm mềm, hơi thô ráp và ướt át đang làm loạn bên má trái của nó.
– Mic, em lại trêu chị rồi.
Nó mở mắt, cười nhẹ mà xoa đầu chú chó nhỏ. Mic là một chú chó con bị chủ bỏ rơi, thấy chú chó con đó rất đáng thương nên nó đã mang về nuôi, tính đến giờ chắc cũng gần một tháng Mic sống chung với nó.
– Gâu, gâu, gâu….
Đáp lại với những cái vuốt âu yếm của nó, Mic lại càng liếm nó hung hăng hơn. Nó đành ngồi dậy, ôm chú chó nhỏ vào lòng. Từ ngày có Mic, cuộc sống của nó dường như có thêm màu sắc.
– Mic hư quá, lần sau là chị đánh đòn nghe chưa.
– Gâu… gâu …gâu.
Chú chó nhỏ như hiểu ý nó, sủa lên vài tiếng rồi rúc vào nó dụi dụi cái đầu như quả đủ đủ con, hẳn là đang muốn lấy lòng nó.
– Thôi nào, đừng làm nũng nữa, hôm nay chị phải đi xem điểm thi đó.
Nó xoa xoa cái đầu quả đu đủ của Mic rồi đẩy đẩy chú chó con ra, bước xuống giường. Mic hiểu ý nó, cậu nhóc nhảy khỏi cái ôm của nó, chui xuống gầm giường cặp từng chiếc dép mà tối qua bị cậu nhóc lôi vào đùa nghịch. Nó cười cười, xỏ dép, không quên xoa xoa đầu cậu nhóc. Nó rất thích xoa đầu Mic, cái đầu quả đu đủ này thật dễ thương. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, nó xuống bếp tự pha cho mình một cốc sưa và một chiếc bánh mì kẹp kem, còn phần của Mic là một bát Daling formai sữa.
” Yeoboseyo babeun meogeonni ….” Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó cầm lên nhìn, màn hình hiện tên Ánh Linh.
– Alo Ánh Linh, mình nghe đây.
– Mỹ Duyên, cậu đi chưa? Mình đang đợi cậu ở bến xe buýt nè, còn 10 phút nữa là xe tới rồi đó.
– Ơ, vẫn còn sớm mà, bây giờ mới có 6h15.
– Sớm gì nữa hả bà trẻ của tôi, gần 7h rồi đó.
Nó giật mình khi nghe thấy lời nói của Ánh Linh, nó vội liếc đồng hồ để trên mặt bàn. Chiếc kim giờ chỉ số 6, kim phút chỉ số 3 và kim giây ngừng hoạt động.
– A…. Đồng hồ để bàn của mình bị chết, không xong rồi, gặp cậu ở bến xe nha.
Nó vội vàng tắt máy, chạy lên phòng thay quần áo, đeo vội chiếc ba lô rồi phóng nhanh ra cửa. Mic nhìn hàng loạt hành động của nó, chú chó nhỏ nghếch đầu lên nhìn một lúc rồi lắc đầu không quan tâm cúi xuống ăn tiếp. Đi được 2 bước, nó nhìn xuống chân mình, nó đeo lộn dép rồi, một chiếc màu hồng, một chiếc màu xanh. Vội vàng quay lại đổi dép rồi phóng đi như bay. May mà nhà nó thuê gần bến xe nếu không thì hôm nay nó phải đi căng hải tới trường để nhận điểm rồi.
Trường cấp 3 nó thi vào là trường THPT Chu Văn An, một trường chuyên có tiếng ở Hà Nội. Sau khi học song cấp 2 nó và Ánh Linh đã quyết định tìm một ngôi trường ở Hà Nội để học. Vậy là hai đứa vai đeo bọc quần áo, tay xách túi cơm nắm bỏ nhà ra đi. Nói vậy chứ mọi sinh hoạt của nó chủ tịch Bùi đều chuẩn bị hết, ông thương con mà, ông nào muốn con gái rời xa ông nhưng vì muốn con gái trưởng thành hơn nên ông đành ngậm ngùi mà đồng ý. Cái hôm nó lên máy bay ra Hà Nội, ông ấy buồn thê thảm, mặt tiu ngỉu đi chỉ thiếu việc lấy khăn tay ra chấm chấm nước mắt.
Bằng vận tốc kinh hoàng, nó đã ” đáp” chân ở bên xe buýt chỉ trong vòng 5 phút. Nó tới bên xe được khoảng 30 giây thì là lúc xe buýt đi tới, số nó vẫn còn may chán.
– May cho cậu đó nhá, nếu không thì cuốc bộ.
– Ừ ừ, hẳn là may rồi.
Nó vẫn chưa hết thở dốc, lần chạy vừa rồi đã khiến nó một thân chật vật, tóc tai bù xù, may là nó vẫn thủ được cái lược để trong balô. Xe chạy 15 phút thì đưa nó và Ánh Linh tới trường, cả hai phi xuống khỏi xe rồi chạy vào trường. 3 cái bảng thông báo của trường kín mít người xem, đông như kiến cỏ, liệu với thân mình 3 mét bẻ đôi của nó và Ánh Linh có thể len vào để xem điểm chăng. Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần.
3 giây sau.
– Tránh…. tránh… á… đừng dẵm vào chân tôi
– Dịch một bên đi bạn ơi, ê…ê đừng có xô đẩy như thế chứ.
Nó và Ánh Linh đang hòa vào đám đông, chiến đấu để đi tới bảng điểm. Nhưng không được rồi, càng nhích vào thì nó và Ánh Linh càng bị đẩy ra.
– Được rồi, bà đây quyết không bỏ cuộc.
Ánh Linh sắn tay áo, kéo chun quần, sắn ống chân. Chỉ trong tích tắc cô bé đã lao vào đám đông mà cấu xé từng người vứt ra ngoài. Có vẻ như lần này kế hoạch của Ánh Linh sẽ thành công nhưng không, chợt Ánh Linh khựng người lại thốt lên:
– Hảo soái ca.
Trong đêm, những ánh trăng màu bạc lan tỏa khắp mọi nơi, chiếu rọi qua từng khung của sổ, len lỏi tới bên chiếc giường nhỏ nhắn nơi có một cô gái đang say giấc nồng. Ánh trăng như những sợi chỉ bạc chảy dọc suối tóc đen óng, vấn vương trên khuôn mặt thanh tú của cô gái. Khóe mắt cô gái chợt hiện lên từng giọt nước long lanh, là nước mắt chăng. Cô gái đó chính là nó, Bùi Thị Mỹ Duyên. Hình như nó lại mơ thấy ác mộng, đúng hơn là mơ thấy quá khứ đau thương.
Nhớ lại 5 năm về trước, sau khi hắn chuyển trường nó cũng nhanh chóng tìm một ngôi trường cấp hai khác. Nó không muốn ở lại ngôi trường đó, nơi đầy những kí ức đau buồn. Ở trường mới, lớp học mới, bạn bè, thầy cô giáo mới, nó cũng trở thành một con người mới. Sẽ chẳng còn ai nhận ra nó chính là cô bé luôn bị mọi người chê cười, khinh miệt hay xa lánh. Nó đã quyết định thay đổi bản thân, nhờ vào nỗ lực kiên đinh, sau 2 tháng ngắn ngủi ” con lợn xấu xí” luôn bị chê cười ngày nào đã lột xác để trở thành một cô bé vô cùng xinh đẹp. Nó đã thực hiện chế độ giảm cân vô cùng khắt khe, tập luyện thể thao điên cuồng, 2 tháng đó dường như là địa ngục với nó nhưng nó đã vượt qua. Giờ nó đã trở nên xinh đẹp, được rất nhiều người quý mến nhưng lạ thay nó lại chẳng thể vui được. Hằng ngày, nó luôn phải vẽ lên khuôn mặt mình những nụ cười gượng ép, nó cười thật đấy, trông nó luôn luôn là một cô bé vui vẻ, hoạt bát thật đấy nhưng thực sâu bên trong nó chẳng hề có một nụ cười nào cả.
Đêm nay nó lại mơ thấy những ngày thơ ấu của mình, nhưng nó chỉ mơ thấy những ngày tháng có hắn trong cuộc sống của nó. Tại sao chứ, nó có rất nhiều kỉ niệm cơ mà, tại sao trong tâm trí nó, những giấc mơ của nó lại chỉ có hình ảnh của hắn. Những hình ảnh đó tuy không nhiều những lại in sâu vào tâm nó, chỉ trực những lúc nó an tĩnh mà làm loạn tâm trí nó. Đêm nay cũng vậy, một đêm dài, một đêm của kí ức, những kí ức đau buồn.
Mặt trời bắt đầu ló rạng, xua tan bóng đêm u ám, điểm xuyên qua từng kẽ lá, ánh lên những giọt sương buổi sớm. Tiếng chim hót, tiếng xe cộ nổ máy, tiếng mấy bà, mấy cô bán hàng rong trên đường. Những tiếng động đó hòa vào nhau làm một tiếng chuông báo thức rất hiệu quả, nó đã thức giấc bởi những âm thanh đó. Chợt có thứ gì đó mềm mềm, hơi thô ráp và ướt át đang làm loạn bên má trái của nó.
– Mic, em lại trêu chị rồi.
Nó mở mắt, cười nhẹ mà xoa đầu chú chó nhỏ. Mic là một chú chó con bị chủ bỏ rơi, thấy chú chó con đó rất đáng thương nên nó đã mang về nuôi, tính đến giờ chắc cũng gần một tháng Mic sống chung với nó.
– Gâu, gâu, gâu….
Đáp lại với những cái vuốt âu yếm của nó, Mic lại càng liếm nó hung hăng hơn. Nó đành ngồi dậy, ôm chú chó nhỏ vào lòng. Từ ngày có Mic, cuộc sống của nó dường như có thêm màu sắc.
– Mic hư quá, lần sau là chị đánh đòn nghe chưa.
– Gâu… gâu …gâu.
Chú chó nhỏ như hiểu ý nó, sủa lên vài tiếng rồi rúc vào nó dụi dụi cái đầu như quả đủ đủ con, hẳn là đang muốn lấy lòng nó.
– Thôi nào, đừng làm nũng nữa, hôm nay chị phải đi xem điểm thi đó.
Nó xoa xoa cái đầu quả đu đủ của Mic rồi đẩy đẩy chú chó con ra, bước xuống giường. Mic hiểu ý nó, cậu nhóc nhảy khỏi cái ôm của nó, chui xuống gầm giường cặp từng chiếc dép mà tối qua bị cậu nhóc lôi vào đùa nghịch. Nó cười cười, xỏ dép, không quên xoa xoa đầu cậu nhóc. Nó rất thích xoa đầu Mic, cái đầu quả đu đủ này thật dễ thương. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, nó xuống bếp tự pha cho mình một cốc sưa và một chiếc bánh mì kẹp kem, còn phần của Mic là một bát Daling formai sữa.
” Yeoboseyo babeun meogeonni ….” Tiếng chuông điện thoại vang lên. Nó cầm lên nhìn, màn hình hiện tên Ánh Linh.
– Alo Ánh Linh, mình nghe đây.
– Mỹ Duyên, cậu đi chưa? Mình đang đợi cậu ở bến xe buýt nè, còn 10 phút nữa là xe tới rồi đó.
– Ơ, vẫn còn sớm mà, bây giờ mới có 6h15.
– Sớm gì nữa hả bà trẻ của tôi, gần 7h rồi đó.
Nó giật mình khi nghe thấy lời nói của Ánh Linh, nó vội liếc đồng hồ để trên mặt bàn. Chiếc kim giờ chỉ số 6, kim phút chỉ số 3 và kim giây ngừng hoạt động.
– A…. Đồng hồ để bàn của mình bị chết, không xong rồi, gặp cậu ở bến xe nha.
Nó vội vàng tắt máy, chạy lên phòng thay quần áo, đeo vội chiếc ba lô rồi phóng nhanh ra cửa. Mic nhìn hàng loạt hành động của nó, chú chó nhỏ nghếch đầu lên nhìn một lúc rồi lắc đầu không quan tâm cúi xuống ăn tiếp. Đi được 2 bước, nó nhìn xuống chân mình, nó đeo lộn dép rồi, một chiếc màu hồng, một chiếc màu xanh. Vội vàng quay lại đổi dép rồi phóng đi như bay. May mà nhà nó thuê gần bến xe nếu không thì hôm nay nó phải đi căng hải tới trường để nhận điểm rồi.
Trường cấp 3 nó thi vào là trường THPT Chu Văn An, một trường chuyên có tiếng ở Hà Nội. Sau khi học song cấp 2 nó và Ánh Linh đã quyết định tìm một ngôi trường ở Hà Nội để học. Vậy là hai đứa vai đeo bọc quần áo, tay xách túi cơm nắm bỏ nhà ra đi. Nói vậy chứ mọi sinh hoạt của nó chủ tịch Bùi đều chuẩn bị hết, ông thương con mà, ông nào muốn con gái rời xa ông nhưng vì muốn con gái trưởng thành hơn nên ông đành ngậm ngùi mà đồng ý. Cái hôm nó lên máy bay ra Hà Nội, ông ấy buồn thê thảm, mặt tiu ngỉu đi chỉ thiếu việc lấy khăn tay ra chấm chấm nước mắt.
Bằng vận tốc kinh hoàng, nó đã ” đáp” chân ở bên xe buýt chỉ trong vòng 5 phút. Nó tới bên xe được khoảng 30 giây thì là lúc xe buýt đi tới, số nó vẫn còn may chán.
– May cho cậu đó nhá, nếu không thì cuốc bộ.
– Ừ ừ, hẳn là may rồi.
Nó vẫn chưa hết thở dốc, lần chạy vừa rồi đã khiến nó một thân chật vật, tóc tai bù xù, may là nó vẫn thủ được cái lược để trong balô. Xe chạy 15 phút thì đưa nó và Ánh Linh tới trường, cả hai phi xuống khỏi xe rồi chạy vào trường. 3 cái bảng thông báo của trường kín mít người xem, đông như kiến cỏ, liệu với thân mình 3 mét bẻ đôi của nó và Ánh Linh có thể len vào để xem điểm chăng. Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần.
3 giây sau.
– Tránh…. tránh… á… đừng dẵm vào chân tôi
– Dịch một bên đi bạn ơi, ê…ê đừng có xô đẩy như thế chứ.
Nó và Ánh Linh đang hòa vào đám đông, chiến đấu để đi tới bảng điểm. Nhưng không được rồi, càng nhích vào thì nó và Ánh Linh càng bị đẩy ra.
– Được rồi, bà đây quyết không bỏ cuộc.
Ánh Linh sắn tay áo, kéo chun quần, sắn ống chân. Chỉ trong tích tắc cô bé đã lao vào đám đông mà cấu xé từng người vứt ra ngoài. Có vẻ như lần này kế hoạch của Ánh Linh sẽ thành công nhưng không, chợt Ánh Linh khựng người lại thốt lên:
– Hảo soái ca.