Trở về nhà với hai cái đầu gối bị chảy máu, Mộng Lam nhìn thấy liền cau mày lại, mắng:
"Sao ngày đầu đi học đã để bị thương như vậy hả? Hôm nay lại đánh nhau với ai?"
Mộng Nghi tháo giày ra rồi chậm rãi bước vào nhà. Cô ngồi xuống xô pha vừa xem lại vết thương vừa đáp:
"Hôm nay con đang đi chẳng may bị trượt chân ngã."
Mộng Lam vẫn còn không tin lời cô nói cho lắm."Chứ không phải con đi đánh nhau về sợ mẹ mắng nến nói dối hả?"
Mộng Nghi thở dài, dơ tay phải lên thề."Con thề là con không hề đánh nhau. Không tin thì mẹ cứ gọi cho giáo viên chủ nhiệm lớp con. Con vừa mới xin số của cô giáo xong."
Lúc này Mộng Lam mới tin lời cô nói. Cầm một đĩa hoa quả ra đặt lên bàn rồi đưa cho cô một miếng dưa hấu, dặn dò."Đi đứng phải cẩn thận. Con gái có nhiều sẹo là không tốt đâu. Bây giờ mẹ còn có việc, nếu đói thì lấy đồ ăn mẹ vừa nấu để ở trong bếp đấy." Sau đó bà đứng dậy tháo chiếc tạp dề ra, khoác túi sách vào người.
Bình thường sau khi tan làm mẹ đâu có việc gì. Hôm nay sao lại có việc nhỉ? Mộng Nghi thấy hơi tò mò nuốt nốt miếng dưa hấu xuống hỏi."Bây giờ mẹ định đi đâu?"
"Mẹ đi tan ca. Nếu hợp đồng này thành công thì mẹ sẽ được thăng chức. Lúc đấy tiền lương cũng tăng. Mẹ đi đây!"
Mộng Nghi ngoảnh đầu lại đáp một tiếng rồi lấy điều khiển bật TV lên. Bấm chuyển kênh liên tục nhưng chẳng có gì hay để mà xem. Cô liền chuyển đến kênh có một bộ phim võ hiệp Trung Quốc. Bộ phim này cô cũng xem đi xem lại đến mức thuộc làu rồi nhưng do chán quá nên đành ngồi xem lại.
Còn Nhất Phong sau khi tắm rửa xong liền ngồi trước máy tính chat một lúc sau đó lại chơi game. Đến bảy giờ tối hắn thấy cái bụng cồn cào lên vì đói. Xuống nhà định hỏi bà giúp việc nấu cơm xong chưa thì chợt nhận ra bà xin phép nghỉ một thời gian để về quê chăm cháu. Mở tủ lạnh ra toàn là đồ ăn vặt, nước ngọt. Nhất Phong lấy một lon coca ra rồi bật nắp ngửa đầu lên uống.
"Quên mất đang đói lại đi uống đồ có gas..." Nhất Phong ném lon coca vẫn còn hơn nửa vào sọt rác rồi ra phòng khách ngồi rung đùi.
"Đúng rồi, rủ con nhóc đó đi ăn cơm chung cho đỡ chán." Bất chợt nghĩ đến Mộng Nghi, Nhất Phong lôi điện thoại từ trong túi quần ra tìm số rồi gọi cho Mộng Nghi.
Bên này Mộng Nghi đang vừa ngồi ăn cơm vừa xem hoạt hình đang phát sóng trên TV. Liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái sau đó giả bộ không nghe thấy lại cúi đầu ăn cơm tiếp. Cứ như vậy nhận được ba lần cuộc gọi liên tiếp, Mộng Nghi mất bình tĩnh cầm máy lên bấm nút nghe rồi quát.
"Gọi cái gì vậy?" Giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.
Nhất Phong cau mày đáp."Sao tôi gọi từ nãy đến giờ mà bây giờ mới bắt máy? Cô cố ý không nghe máy hả?"
Mộng Nghi mặt tỉnh bơ, thừa nhận."Cậu biết rồi mà còn gọi nhiều thế làm gì?"
Ở bên này Mộng Nghi còn nghe cả thấy tiếng nghiến răng của Nhất Phong. Cô uống một ngụm nước rồi hỏi."Gọi tôi có chuyện gì không?"
"Tôi ở nhà một mình chán quá nên tính rủ cô đi ăn cơm."
"Vậy hả? Nhưng tôi ăn rồi." Giọng nói có phần tiếc nuối.
"..." Nhất Phong trầm ngâm một lúc, nói."Nếu vậy thì thôi. Tôi còn định ăn cơm xong rồi đưa cô đi chơi. Nếu cô ăn rồi thì..."
Chưa để Nhất Phong nói xong Mộng Nghi liền chen vào họng hắn."Mặc dù là tôi ăn rồi nhưng vẫn đói. Có thể cho tôi đi nữa được không?"
Nhất Phong nở nụ cười, nghe cái giọng nũng nịu của cô nhất thời có cái gì đó nổi lên trong lòng hắn.
"Được, 30 phút nữa tôi sang nhà cô. Cô chuẩn bị đi."
"Oke!"
"Sao ngày đầu đi học đã để bị thương như vậy hả? Hôm nay lại đánh nhau với ai?"
Mộng Nghi tháo giày ra rồi chậm rãi bước vào nhà. Cô ngồi xuống xô pha vừa xem lại vết thương vừa đáp:
"Hôm nay con đang đi chẳng may bị trượt chân ngã."
Mộng Lam vẫn còn không tin lời cô nói cho lắm."Chứ không phải con đi đánh nhau về sợ mẹ mắng nến nói dối hả?"
Mộng Nghi thở dài, dơ tay phải lên thề."Con thề là con không hề đánh nhau. Không tin thì mẹ cứ gọi cho giáo viên chủ nhiệm lớp con. Con vừa mới xin số của cô giáo xong."
Lúc này Mộng Lam mới tin lời cô nói. Cầm một đĩa hoa quả ra đặt lên bàn rồi đưa cho cô một miếng dưa hấu, dặn dò."Đi đứng phải cẩn thận. Con gái có nhiều sẹo là không tốt đâu. Bây giờ mẹ còn có việc, nếu đói thì lấy đồ ăn mẹ vừa nấu để ở trong bếp đấy." Sau đó bà đứng dậy tháo chiếc tạp dề ra, khoác túi sách vào người.
Bình thường sau khi tan làm mẹ đâu có việc gì. Hôm nay sao lại có việc nhỉ? Mộng Nghi thấy hơi tò mò nuốt nốt miếng dưa hấu xuống hỏi."Bây giờ mẹ định đi đâu?"
"Mẹ đi tan ca. Nếu hợp đồng này thành công thì mẹ sẽ được thăng chức. Lúc đấy tiền lương cũng tăng. Mẹ đi đây!"
Mộng Nghi ngoảnh đầu lại đáp một tiếng rồi lấy điều khiển bật TV lên. Bấm chuyển kênh liên tục nhưng chẳng có gì hay để mà xem. Cô liền chuyển đến kênh có một bộ phim võ hiệp Trung Quốc. Bộ phim này cô cũng xem đi xem lại đến mức thuộc làu rồi nhưng do chán quá nên đành ngồi xem lại.
Còn Nhất Phong sau khi tắm rửa xong liền ngồi trước máy tính chat một lúc sau đó lại chơi game. Đến bảy giờ tối hắn thấy cái bụng cồn cào lên vì đói. Xuống nhà định hỏi bà giúp việc nấu cơm xong chưa thì chợt nhận ra bà xin phép nghỉ một thời gian để về quê chăm cháu. Mở tủ lạnh ra toàn là đồ ăn vặt, nước ngọt. Nhất Phong lấy một lon coca ra rồi bật nắp ngửa đầu lên uống.
"Quên mất đang đói lại đi uống đồ có gas..." Nhất Phong ném lon coca vẫn còn hơn nửa vào sọt rác rồi ra phòng khách ngồi rung đùi.
"Đúng rồi, rủ con nhóc đó đi ăn cơm chung cho đỡ chán." Bất chợt nghĩ đến Mộng Nghi, Nhất Phong lôi điện thoại từ trong túi quần ra tìm số rồi gọi cho Mộng Nghi.
Bên này Mộng Nghi đang vừa ngồi ăn cơm vừa xem hoạt hình đang phát sóng trên TV. Liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái sau đó giả bộ không nghe thấy lại cúi đầu ăn cơm tiếp. Cứ như vậy nhận được ba lần cuộc gọi liên tiếp, Mộng Nghi mất bình tĩnh cầm máy lên bấm nút nghe rồi quát.
"Gọi cái gì vậy?" Giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.
Nhất Phong cau mày đáp."Sao tôi gọi từ nãy đến giờ mà bây giờ mới bắt máy? Cô cố ý không nghe máy hả?"
Mộng Nghi mặt tỉnh bơ, thừa nhận."Cậu biết rồi mà còn gọi nhiều thế làm gì?"
Ở bên này Mộng Nghi còn nghe cả thấy tiếng nghiến răng của Nhất Phong. Cô uống một ngụm nước rồi hỏi."Gọi tôi có chuyện gì không?"
"Tôi ở nhà một mình chán quá nên tính rủ cô đi ăn cơm."
"Vậy hả? Nhưng tôi ăn rồi." Giọng nói có phần tiếc nuối.
"..." Nhất Phong trầm ngâm một lúc, nói."Nếu vậy thì thôi. Tôi còn định ăn cơm xong rồi đưa cô đi chơi. Nếu cô ăn rồi thì..."
Chưa để Nhất Phong nói xong Mộng Nghi liền chen vào họng hắn."Mặc dù là tôi ăn rồi nhưng vẫn đói. Có thể cho tôi đi nữa được không?"
Nhất Phong nở nụ cười, nghe cái giọng nũng nịu của cô nhất thời có cái gì đó nổi lên trong lòng hắn.
"Được, 30 phút nữa tôi sang nhà cô. Cô chuẩn bị đi."
"Oke!"