Người đàn ông được đưa vào phòng cấp cứu cũng được nửa tiếng. Từ xa có bóng dáng của một người phụ nữ chạy vô cùng hớt hải về phía này. Trên người bà vẫn còn đang mặc bộ đồ công sở chắc là vẫn đang trong giờ làm việc. Mộng Nghi thấy bóng dáng người này rất giống mẹ cô.
Sau khi bà xuất hiện ngày càng gần, Mộng Nghi càng chắc chắn người này là mẹ mình liền gọi một tiếng mẹ. Mộng Lam dừng lại sửng sốt nhìn đứa con gái của mình, không hiểu tại sao cô lại có mặt ở đây.
"Mộng Nghi, sao con...." Hơi thở của Mộng Lam có vẻ không ổn định chắc là vì lúc nãy chạy quá nhanh nên bây giờ mới như vậy.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của mẹ Mộng Nghi càng nghi ngờ Mộng Lam và người đàn ông kia có quan hệ với nhau.
"Sao mẹ lại ở đây?"
"Mẹ..." Mộng Lam bối rối trước câu hỏi của cô.
Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ ra khỏi phòng rối kéo khẩu trang xuống nhìn hai người hỏi."Bác và cô bé này là người thân của bệnh nhân ạ?" Bác sĩ trẻ vô cùng lễ phép hỏi.
Mộng Lam tiến lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng."Đúng vậy chúng tôi là người thân. Bác sĩ, ông ấy sao rồi?"
"Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Bây giờ vẫn chưa thể tỉnh lại vì thuốc mê vẫn còn. Chỉ cần bệnh nhân ăn uống đầy đủ, làm theo yêu cầu của bác sĩ là sớm có thể về nhà." Bác sĩ trả tường tận nói vô cùng rõ ràng.
Mộng Lam nghe xong liền thở phào rối rít cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
"Mẹ, mẹ có gì để nói không?"
Mộng Lam ngồi xuống ghế chờ, điều hòa lại hơi thở. Bà kéo Mộng Nghi ngồi xuống bên cạnh mình, không nói một lời nào.
Mộng Nghi thấy vẻ mặt bà thoáng nét buồn cũng không gặp hỏi nữa. Mộng Lam nắm lấy tay Mộng Nghi, đã đến lúc Mộng Nghi nên biết bố nó là ai rồi.
"Ông ấy là Tống Chi Nam, là bố của con."
Vẻ mặt của Mộng Nghi vô cùng bất ngờ. Một phút sau vẫn không nói lên lời.
"Ông ấy là bố của con?" Mộng Nghi vẫn không tin hỏi lại.
Mộng Lam gật đầu, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc cô."Lát nữa ông ấy tỉnh lại, con cùng mẹ vào thăm bố nhá. Ông ấy rất muốn gặp con nhưng mẹ không cho. Mẹ xin lỗi..."
Mộng Lam ôm cô siết thật chặt. Mộng Nghi vẫn đờ đẫn không ngờ lời mẹ mình nói là sự thật cô có bố, cô không phải con hoang. Đột nhiên cô thật sự rất muốn khóc.
Diệu Hân nghe tin bố mình bị tai nạn thì vô cùng lo lắng. Nhất Phong ở bên cạnh sợ Diệu Hân đi một mình vì quá lo lắng mà xảy ra tai nạn nên cũng đi theo. Chẳng đến 20 phút sau Diệu Hân và Nhất Phong đã có mặt tại bệnh viện.
Mở cửa phòng bệnh ra, cả hai người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho đờ người. Mộng Nghi cùng với một người phụ nữ đang ôm lấy bố của Diệu Hân. Nhất Phong hơi nghiêng đầu nhận ra người phụ nữ đó là mẹ của Mộng Nghi, hắn đã từng điều tra thân phận của Mộng Nghi nên biết.
Mất khoảng hai phút sau, ba người mới nhận ra sự có mặt của một cô bé và một cậu bé, trên người còn đang mặc đồng phục giống y đúc của Mộng Nghi. Mộng Lam theo bản năng hốt hoảng nhìn Diệu Hân. Bà nhận ra đó chính là con gái của Tống Chi Nam. Còn cậu bé bên cạnh kia, bà thấy vô cùng quen. Nghĩ ngợi một lúc mới sực nhớ ra đó chính là người đã đưa hồ sơ nhập học của Mộng Nghi cho bà.
Mộng Nghi vẫn không biết gì, chỉ cảm thấy hơi lạ tại sao hai người này lại xuất hiện ở đây. Mộng Nghi đứng dậy chạy nhanh lại chỗ hai người, gương mặt vô cùng hớn hở.
"Này tôi thật sự có bố đấy. Người đó chính là bố của tôi!"
Nhất Phong và Diệu Hân đồng loạt không có phản ứng.
"Sao vậy? Tôi có bố mà sao mặt hai người làm cái mặt vậy hả? Phải vui mừng chứ?"
Mộng Nghi còn đang vui vẻ chưa hiểu gì thì đôi mắt của Diệu Hân đã ướt đẫm. Diệu Hân nhìn bố mình, ông nhìn cô với đôi mắt đầy yêu thương nhưng có phần bối rối. Người phụ nữ kia thì lúng túng không dám nhìn mặt cô, còn Mộng Nghi thì tươi cười như không hề biết người đàn ông mà Mộng Nghi đang gọi là bố mình chính là bố của cô.
Diệu Hân quay người bỏ đi. Nhất Phong nhìn Mộng Nghi rồi cũng bỏ đi.
Chuyện gì đang xảy ra? Ai nói cho tôi biết với!
Sau khi bà xuất hiện ngày càng gần, Mộng Nghi càng chắc chắn người này là mẹ mình liền gọi một tiếng mẹ. Mộng Lam dừng lại sửng sốt nhìn đứa con gái của mình, không hiểu tại sao cô lại có mặt ở đây.
"Mộng Nghi, sao con...." Hơi thở của Mộng Lam có vẻ không ổn định chắc là vì lúc nãy chạy quá nhanh nên bây giờ mới như vậy.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của mẹ Mộng Nghi càng nghi ngờ Mộng Lam và người đàn ông kia có quan hệ với nhau.
"Sao mẹ lại ở đây?"
"Mẹ..." Mộng Lam bối rối trước câu hỏi của cô.
Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ ra khỏi phòng rối kéo khẩu trang xuống nhìn hai người hỏi."Bác và cô bé này là người thân của bệnh nhân ạ?" Bác sĩ trẻ vô cùng lễ phép hỏi.
Mộng Lam tiến lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng."Đúng vậy chúng tôi là người thân. Bác sĩ, ông ấy sao rồi?"
"Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Bây giờ vẫn chưa thể tỉnh lại vì thuốc mê vẫn còn. Chỉ cần bệnh nhân ăn uống đầy đủ, làm theo yêu cầu của bác sĩ là sớm có thể về nhà." Bác sĩ trả tường tận nói vô cùng rõ ràng.
Mộng Lam nghe xong liền thở phào rối rít cúi đầu cảm ơn bác sĩ.
"Mẹ, mẹ có gì để nói không?"
Mộng Lam ngồi xuống ghế chờ, điều hòa lại hơi thở. Bà kéo Mộng Nghi ngồi xuống bên cạnh mình, không nói một lời nào.
Mộng Nghi thấy vẻ mặt bà thoáng nét buồn cũng không gặp hỏi nữa. Mộng Lam nắm lấy tay Mộng Nghi, đã đến lúc Mộng Nghi nên biết bố nó là ai rồi.
"Ông ấy là Tống Chi Nam, là bố của con."
Vẻ mặt của Mộng Nghi vô cùng bất ngờ. Một phút sau vẫn không nói lên lời.
"Ông ấy là bố của con?" Mộng Nghi vẫn không tin hỏi lại.
Mộng Lam gật đầu, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc cô."Lát nữa ông ấy tỉnh lại, con cùng mẹ vào thăm bố nhá. Ông ấy rất muốn gặp con nhưng mẹ không cho. Mẹ xin lỗi..."
Mộng Lam ôm cô siết thật chặt. Mộng Nghi vẫn đờ đẫn không ngờ lời mẹ mình nói là sự thật cô có bố, cô không phải con hoang. Đột nhiên cô thật sự rất muốn khóc.
Diệu Hân nghe tin bố mình bị tai nạn thì vô cùng lo lắng. Nhất Phong ở bên cạnh sợ Diệu Hân đi một mình vì quá lo lắng mà xảy ra tai nạn nên cũng đi theo. Chẳng đến 20 phút sau Diệu Hân và Nhất Phong đã có mặt tại bệnh viện.
Mở cửa phòng bệnh ra, cả hai người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho đờ người. Mộng Nghi cùng với một người phụ nữ đang ôm lấy bố của Diệu Hân. Nhất Phong hơi nghiêng đầu nhận ra người phụ nữ đó là mẹ của Mộng Nghi, hắn đã từng điều tra thân phận của Mộng Nghi nên biết.
Mất khoảng hai phút sau, ba người mới nhận ra sự có mặt của một cô bé và một cậu bé, trên người còn đang mặc đồng phục giống y đúc của Mộng Nghi. Mộng Lam theo bản năng hốt hoảng nhìn Diệu Hân. Bà nhận ra đó chính là con gái của Tống Chi Nam. Còn cậu bé bên cạnh kia, bà thấy vô cùng quen. Nghĩ ngợi một lúc mới sực nhớ ra đó chính là người đã đưa hồ sơ nhập học của Mộng Nghi cho bà.
Mộng Nghi vẫn không biết gì, chỉ cảm thấy hơi lạ tại sao hai người này lại xuất hiện ở đây. Mộng Nghi đứng dậy chạy nhanh lại chỗ hai người, gương mặt vô cùng hớn hở.
"Này tôi thật sự có bố đấy. Người đó chính là bố của tôi!"
Nhất Phong và Diệu Hân đồng loạt không có phản ứng.
"Sao vậy? Tôi có bố mà sao mặt hai người làm cái mặt vậy hả? Phải vui mừng chứ?"
Mộng Nghi còn đang vui vẻ chưa hiểu gì thì đôi mắt của Diệu Hân đã ướt đẫm. Diệu Hân nhìn bố mình, ông nhìn cô với đôi mắt đầy yêu thương nhưng có phần bối rối. Người phụ nữ kia thì lúng túng không dám nhìn mặt cô, còn Mộng Nghi thì tươi cười như không hề biết người đàn ông mà Mộng Nghi đang gọi là bố mình chính là bố của cô.
Diệu Hân quay người bỏ đi. Nhất Phong nhìn Mộng Nghi rồi cũng bỏ đi.
Chuyện gì đang xảy ra? Ai nói cho tôi biết với!