Tống Chi Nam nhìn thấy Diệu Hân bỏ đi liền vô cùng hốt hoảng. Ông muốn đuổi theo nhưng vết thương vừa mới khâu sợ bị rách nên không thể chỉ đành nhìn cô con gái bỏ đi. Mộng Lam vỗ nhẹ lên vai ông, gióng nói vô cùng dịu dàng.
"Để tôi đuổi theo. Ông cứ nằm nghỉ đi. Mộng Nghi ở lại chăm sóc cho bố nhé!"
Mộng Lam cầm túi xách rồi vội vàng chạy nhanh ra ngoài. Mộng Nghi nhìn Tống Chi Nam, không khí có phần ngượng ngùng.
"Bố, bố muốn uống nước không để con rót?" Mộng Nghi e dè hỏi.
Tống Chí Nam nhìn đứa con gái của mình và Mộng Lam lớn lên vô cùng dễ thương và ngoan ngoãn nên không khó xúc động. Ông vỗ vỗ lên chỗ trống trên giường ý bảo cô ngồi xuống.
Mộng Nghi vẫn còn chưa quen với người bố này, chậm rãi lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh ông. Tống Chi Nam mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô rồi nói."Con xinh đẹp y như mẹ con hồi trẻ."
Mộng Nghi ngại ngùng đáp lại bằng một nụ cười.
"Con và Diệu Hân quen biết nhau hả?"
"Bố quen Diệu Hân ạ?" Mộng Nghi hơi bất ngờ hỏi ngược lại.
"Diệu Hân là chị em với con. Con bé là em của con."
Đầu của Mộng Nghi liền ầm một tiếng nổ. Mộng Nghi nhìn ông với đôi mắt khó có thể tin được. Hẳn nào lúc nãy ánh mắt của Diệu Hân lại lạ như vậy, cả Nhất Phong nữa.
Vậy quan hệ của mình và Diệu Hân không đơn giản là bạn bè. Cậu ấy chính là chị em cùng cha khác mẹ với mình. Chuyện này thật khó tin!
Mộng Lam tìm mãi mới thấy Diệu Hân đang đứng cạnh với cậu con trai. Gương mặt của Diệu Hân sưng lên. Bà chậm rãi lại gần cô, nhẹ giọng nói."Diệu Hân con có thể nói chuyện với dì được không?"
Nhất Phong biết hai người cần nói chuyện riêng cho nên xin phép đi chỗ khác. Diệu Hân không thèm nhìn thấy bà một cái, lấy tay lau nước mắt. Mộng Lam nhìn Diệu Hân không biết phải mở miệng như thế nào.
"Cháu cũng đã suy nghĩ rồi. Không thể nào là bố cháu ngoại tình. Nếu bố cháu ngoại tình thì ít nhất Mộng Nghi cũng phải kém tuổi cháu. Nhưng cậu ấy lại bằng tuổi cháu, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Mộng Lam thở dài, đáp."Dì và bố cháu trước kia là người yêu của nhau. Vốn dĩ ông ấy sẽ lấy dì làm vợ nhưng gia đình lại bắt ép ông ấy không cho ông ấy lấy dì." Bà quay sang nhìn Diệu Hân hỏi."Cháu có biết vì sao không?"
"Vì sao?"
"Vì gia đình nhà dì nghèo nên bố mẹ ông ấy mới không cho lấy. Họ bắt ép ông ấy cưới mẹ con chính là Tịnh Lan. Lúc đó dì đã có thai với ông ấy ba tuần rồi nhưng dì không cho bố con biết sợ bố con khó xử. Mẹ con cũng biết chuyện này nên đã cho dì một số tiền lớn để dưỡng thai. Mẹ con rất tốt, không những không đánh chửi dì còn lo lắng cho dì."
Diệu Hân nghe xong liền cảm thấy vô cùng đau lòng. Nếu không phải bố bị bắt ép lấy mẹ thì Mộng Nghi mới là đứa con duy nhất của bố. Nếu bố không bị bắt ép thì Mộng Nghi cũng không mang danh tiếng là đứa con hoang.
Diệu Hân không nói gì xoay người bỏ đi.
Bên này Mộng Nghi cũng được Tống Chi Nam kể lại chuyện quá khứ của mình và Mộng Lam. Ông cảm thấy vô cùng có lỗi. Ông gặp lại Mộng Lam vào hai năm trước. Nếu không phải là vô tình gặp nhau thì có lẽ ông sẽ mãi mãi không biết được mình còn có một cô con gái nữa.
Hôm sau Nhất Phong hẹn Mộng Nghi ra ngoài công viên. Hai người đi cạnh nhau không ai nói một câu nào.
"Diệu Hân...cậu ấy thế nào rồi?" Mộng Nghi phá vỡ sự im lặng lên tiếng.
"Cậu ấy không sao. Chỉ là hơi bất ngờ mà thôi." Nhất Phong đáp.
"Tôi cũng không ngờ mình lại là chị em với Diệu Hân. Chắc hẳn Diệu Hân bây giờ ghét tôi lắm."
"Cậu ấy sẽ không vậy đâu. Diệu Hân là một cô gái thông minh và hiểu chuyện. Chẳng qua cậu ấy cần thời gian để tiếp nhận sự thật."
Mộng Nghi không nói gì cúi đầu nhìn chân mình đang bước từng bước nặng nề. Nếu biết khi gặp lại bố sẽ xảy ra chuyện này thì cô thà không cần gặp còn hơn. Diệu Hân nhất định khó mà có thể tiếp nhận chuyện này.
"Cô ăn gì chưa?"
Mộng Nghi lắc đầu. Sau đó Nhất Phong dẫn cô vào một nhà hàng có đồ ăn truyền thống của Việt Nam. Vì việc này mà từ hôm qua tới giờ cô chưa bỏ gì vào bụng, đúng là cũng đói thật.
"Để tôi đuổi theo. Ông cứ nằm nghỉ đi. Mộng Nghi ở lại chăm sóc cho bố nhé!"
Mộng Lam cầm túi xách rồi vội vàng chạy nhanh ra ngoài. Mộng Nghi nhìn Tống Chi Nam, không khí có phần ngượng ngùng.
"Bố, bố muốn uống nước không để con rót?" Mộng Nghi e dè hỏi.
Tống Chí Nam nhìn đứa con gái của mình và Mộng Lam lớn lên vô cùng dễ thương và ngoan ngoãn nên không khó xúc động. Ông vỗ vỗ lên chỗ trống trên giường ý bảo cô ngồi xuống.
Mộng Nghi vẫn còn chưa quen với người bố này, chậm rãi lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh ông. Tống Chi Nam mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô rồi nói."Con xinh đẹp y như mẹ con hồi trẻ."
Mộng Nghi ngại ngùng đáp lại bằng một nụ cười.
"Con và Diệu Hân quen biết nhau hả?"
"Bố quen Diệu Hân ạ?" Mộng Nghi hơi bất ngờ hỏi ngược lại.
"Diệu Hân là chị em với con. Con bé là em của con."
Đầu của Mộng Nghi liền ầm một tiếng nổ. Mộng Nghi nhìn ông với đôi mắt khó có thể tin được. Hẳn nào lúc nãy ánh mắt của Diệu Hân lại lạ như vậy, cả Nhất Phong nữa.
Vậy quan hệ của mình và Diệu Hân không đơn giản là bạn bè. Cậu ấy chính là chị em cùng cha khác mẹ với mình. Chuyện này thật khó tin!
Mộng Lam tìm mãi mới thấy Diệu Hân đang đứng cạnh với cậu con trai. Gương mặt của Diệu Hân sưng lên. Bà chậm rãi lại gần cô, nhẹ giọng nói."Diệu Hân con có thể nói chuyện với dì được không?"
Nhất Phong biết hai người cần nói chuyện riêng cho nên xin phép đi chỗ khác. Diệu Hân không thèm nhìn thấy bà một cái, lấy tay lau nước mắt. Mộng Lam nhìn Diệu Hân không biết phải mở miệng như thế nào.
"Cháu cũng đã suy nghĩ rồi. Không thể nào là bố cháu ngoại tình. Nếu bố cháu ngoại tình thì ít nhất Mộng Nghi cũng phải kém tuổi cháu. Nhưng cậu ấy lại bằng tuổi cháu, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Mộng Lam thở dài, đáp."Dì và bố cháu trước kia là người yêu của nhau. Vốn dĩ ông ấy sẽ lấy dì làm vợ nhưng gia đình lại bắt ép ông ấy không cho ông ấy lấy dì." Bà quay sang nhìn Diệu Hân hỏi."Cháu có biết vì sao không?"
"Vì sao?"
"Vì gia đình nhà dì nghèo nên bố mẹ ông ấy mới không cho lấy. Họ bắt ép ông ấy cưới mẹ con chính là Tịnh Lan. Lúc đó dì đã có thai với ông ấy ba tuần rồi nhưng dì không cho bố con biết sợ bố con khó xử. Mẹ con cũng biết chuyện này nên đã cho dì một số tiền lớn để dưỡng thai. Mẹ con rất tốt, không những không đánh chửi dì còn lo lắng cho dì."
Diệu Hân nghe xong liền cảm thấy vô cùng đau lòng. Nếu không phải bố bị bắt ép lấy mẹ thì Mộng Nghi mới là đứa con duy nhất của bố. Nếu bố không bị bắt ép thì Mộng Nghi cũng không mang danh tiếng là đứa con hoang.
Diệu Hân không nói gì xoay người bỏ đi.
Bên này Mộng Nghi cũng được Tống Chi Nam kể lại chuyện quá khứ của mình và Mộng Lam. Ông cảm thấy vô cùng có lỗi. Ông gặp lại Mộng Lam vào hai năm trước. Nếu không phải là vô tình gặp nhau thì có lẽ ông sẽ mãi mãi không biết được mình còn có một cô con gái nữa.
Hôm sau Nhất Phong hẹn Mộng Nghi ra ngoài công viên. Hai người đi cạnh nhau không ai nói một câu nào.
"Diệu Hân...cậu ấy thế nào rồi?" Mộng Nghi phá vỡ sự im lặng lên tiếng.
"Cậu ấy không sao. Chỉ là hơi bất ngờ mà thôi." Nhất Phong đáp.
"Tôi cũng không ngờ mình lại là chị em với Diệu Hân. Chắc hẳn Diệu Hân bây giờ ghét tôi lắm."
"Cậu ấy sẽ không vậy đâu. Diệu Hân là một cô gái thông minh và hiểu chuyện. Chẳng qua cậu ấy cần thời gian để tiếp nhận sự thật."
Mộng Nghi không nói gì cúi đầu nhìn chân mình đang bước từng bước nặng nề. Nếu biết khi gặp lại bố sẽ xảy ra chuyện này thì cô thà không cần gặp còn hơn. Diệu Hân nhất định khó mà có thể tiếp nhận chuyện này.
"Cô ăn gì chưa?"
Mộng Nghi lắc đầu. Sau đó Nhất Phong dẫn cô vào một nhà hàng có đồ ăn truyền thống của Việt Nam. Vì việc này mà từ hôm qua tới giờ cô chưa bỏ gì vào bụng, đúng là cũng đói thật.