Chẳng biết là ai đã tung tin đồn bố của cô nữ sinh xinh đẹp Diệu Hân chính là bố của Mộng Nghi. Tin đồn lan khắp trường. Kẻ ngờ vực, kẻ thì cho là không thể nào. Mấy hôm nay Mộng Nghi và Diệu Hân đều không đi học. Nhất Phong ngồi trong lớp thì cũng chẳng quan tâm tới bài giảng. Tan học liền chạy đi tìm Diệu Hân và Mộng Nghi.
Lúc này ở một quán cà phê, Mộng Nghi và Diệu Hân đang ngồi đối diện nhau. Không khí vô cùng bối rối và căng thẳng, cả hai không ai dám mở lời trước. Cuối cùng Mộng Nghi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Diệu Hân, giọng nói rất kiên định.
"Nếu cậu muốn tôi sẽ không nhận ông ấy làm bố nữa. Dù sao từ nhỏ tới giờ tôi sống vẫn rất tốt khi không có bố bên cạnh."
Diệu Hân vân vê ly cà phê đã nguội từ lâu. Nghe Mộng Nghi nói xong Diệu Hân thoáng sững sờ.
"Cậu...đừng làm vậy. Chẳng qua là tôi vẫn chưa thích ứng được. Dù sao ông ấy và Mộng Lam mới thực sự thương yêu nhau. Còn mẹ tôi và ông ấy chẳng là là bị gia đình hai bên bắt ép. Đáng lẽ cậu mới là thiên kim tiểu thư của Tống gia. Nếu không phải bố mẹ bị bắt ép có lẽ cũng không có tôi trên đời."
Mộng Nghi nghe xong cảm thấy vô cùng đau lòng. Những sự việc liên quan đến quá khứ lại là nguyên nhân gây ra mọi chuyện. Mộng Nghi đặt tay mình lên tay Diệu Hân, đôi mắt u buồn nhìn Diệu Hân. Diệu Hân không có mạnh mẽ như cô đôi mắt đã đỏ ửng, viền mắt đã sớm không ngăn chặn được giọt nước mắt đau lòng.
"Diệu Hân...."
Diệu Hân vội lau nước mắt, rồi nở nụ cười gượng gạo. Diệu Hân cũng nắm lấy bàn tay của cô nói."Dù sao mình cũng rất vui vì có thêm một người chị. May người chị đó lại là người mà mình vô cùng thích. Mộng Nghi sau nay chúng ta sống cùng nhau nhé!"
"Như vậy sao được?"
Diệu Hân mỉm môi lắc đầu."Đây là bắt buộc. Từ lúc mẹ mất đến giờ trong nhà chỉ có một mình mình nên mình rất cô đơn. Bây giờ mình có thêm một người chị, có thể tha hồ cả ngày mà tán dóc không lo ở một mình cô đơn nữa. Cả dì Mộng Lam nữa, cậu giúp mình chuyển lời với dì là mình sẽ coi dì như là người mẹ thứ hai của mình nên bảo dì hãy ở về chuyển cùng nhé!"
Mộng Nghi nghe xong thì vô cùng xúc động gật đầu thật mạnh, nghẹn giọng không nói được một lời nào.
Nhất Phong đứng ở bên ngoài đường thì vô tình nhìn thấy Mộng Nghi và Diệu Hân đang vô cùng thân thiết nắm tay nắm chân lại còn khóc nữa chứ. Đúng là con gái, giở tí là khóc.
Nhất Phong đẩy cửa bước vào quán rồi chạy lại chỗ hai người, liếc đôi mắt sang hai bên thăm dò.
"Nhìn gì?" Mộng Nghi và Diệu Hân đồng thời cùng ngước đầu lên hỏi.
Nhất Phong đột nhiên bật cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mộng Nghi nhếch miệng nói."Bây giờ làm hòa rồi liền cùng nhau ức hiếp tôi hả?"
Lúc này ở một quán cà phê, Mộng Nghi và Diệu Hân đang ngồi đối diện nhau. Không khí vô cùng bối rối và căng thẳng, cả hai không ai dám mở lời trước. Cuối cùng Mộng Nghi lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt Diệu Hân, giọng nói rất kiên định.
"Nếu cậu muốn tôi sẽ không nhận ông ấy làm bố nữa. Dù sao từ nhỏ tới giờ tôi sống vẫn rất tốt khi không có bố bên cạnh."
Diệu Hân vân vê ly cà phê đã nguội từ lâu. Nghe Mộng Nghi nói xong Diệu Hân thoáng sững sờ.
"Cậu...đừng làm vậy. Chẳng qua là tôi vẫn chưa thích ứng được. Dù sao ông ấy và Mộng Lam mới thực sự thương yêu nhau. Còn mẹ tôi và ông ấy chẳng là là bị gia đình hai bên bắt ép. Đáng lẽ cậu mới là thiên kim tiểu thư của Tống gia. Nếu không phải bố mẹ bị bắt ép có lẽ cũng không có tôi trên đời."
Mộng Nghi nghe xong cảm thấy vô cùng đau lòng. Những sự việc liên quan đến quá khứ lại là nguyên nhân gây ra mọi chuyện. Mộng Nghi đặt tay mình lên tay Diệu Hân, đôi mắt u buồn nhìn Diệu Hân. Diệu Hân không có mạnh mẽ như cô đôi mắt đã đỏ ửng, viền mắt đã sớm không ngăn chặn được giọt nước mắt đau lòng.
"Diệu Hân...."
Diệu Hân vội lau nước mắt, rồi nở nụ cười gượng gạo. Diệu Hân cũng nắm lấy bàn tay của cô nói."Dù sao mình cũng rất vui vì có thêm một người chị. May người chị đó lại là người mà mình vô cùng thích. Mộng Nghi sau nay chúng ta sống cùng nhau nhé!"
"Như vậy sao được?"
Diệu Hân mỉm môi lắc đầu."Đây là bắt buộc. Từ lúc mẹ mất đến giờ trong nhà chỉ có một mình mình nên mình rất cô đơn. Bây giờ mình có thêm một người chị, có thể tha hồ cả ngày mà tán dóc không lo ở một mình cô đơn nữa. Cả dì Mộng Lam nữa, cậu giúp mình chuyển lời với dì là mình sẽ coi dì như là người mẹ thứ hai của mình nên bảo dì hãy ở về chuyển cùng nhé!"
Mộng Nghi nghe xong thì vô cùng xúc động gật đầu thật mạnh, nghẹn giọng không nói được một lời nào.
Nhất Phong đứng ở bên ngoài đường thì vô tình nhìn thấy Mộng Nghi và Diệu Hân đang vô cùng thân thiết nắm tay nắm chân lại còn khóc nữa chứ. Đúng là con gái, giở tí là khóc.
Nhất Phong đẩy cửa bước vào quán rồi chạy lại chỗ hai người, liếc đôi mắt sang hai bên thăm dò.
"Nhìn gì?" Mộng Nghi và Diệu Hân đồng thời cùng ngước đầu lên hỏi.
Nhất Phong đột nhiên bật cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mộng Nghi nhếch miệng nói."Bây giờ làm hòa rồi liền cùng nhau ức hiếp tôi hả?"