Lớp 11A3 vào giờ ra chơi đông nghịt học sinh bao quanh các cửa của lớp học để xem soái ca mới chuyển đến trông như thế nào. Nhìn ra ngoài hầu như toàn là nữ sinh. Nhất Phong khinh bỉ những con người mê trai kia rồi đứng dậy mặt lạnh tanh rời khỏi lớp.
Đức Minh nhìn theo bóng lưng Nhất Phong rời đi trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Diệu Hân cất sách vở vào ngăn bàn rồi chạy xuống bàn của Đức Minh.
"Mình còn tưởng cậu phải học hết cấp ba ở Úc sau mới về nước chứ?" Diệu Hân hỏi Đức Minh.
Đức Minh xoay bút trên tay trả lời."Vốn định là thế. Nhưng lần này bố mình cho về."
Mộng Nghi quay xuống nhìn hai người vô cùng thân thiết đang nói chuyện với nhau. Đức Minh nhìn cô rồi nở một nụ cười, vứt bút sang một bên rồi khoanh hai tay lên bàn, mặt tiến lại gần cô."Thế nào, muốn làm quen với tôi hả?"
Nhìn cái bản mặt tên này đáng ghét hơn cả tên Nhất Phong!
Mộng Nghi lườm Đức Minh, nhếch môi nói."Ở đó mà nằm mơ. Tôi muốn cậu phải xin lỗi tôi về cái vụ dám xoa đầu tôi sáng nay đó. Đừng có nghĩ cao hơn tôi một cái đầu mà muốn làm gì thì làm!"
Đức Minh nhìn Mộng Nghi vô cùng chăm chú, rồi tự nhiên lấy tay véo mũi cô một cái khiến cô đau chết khiếp.
"Cậu dám véo mũi tôi. Muốn chết hả?" Mộng Nghi giơ nắm đấm lên muốn đấm vào cái bản mặt đáng ghét kia thì Đức Minh lùi ghế lại.
"Được rồi, tôi mời cậu ăn cơm coi như là lời xin lỗi. Mà cậu tên là Mộng Nghi đúng không?"
"Sao cậu biết?" Mộng Nghi nhìn Đức Minh với ánh mắt ngạc nhiên.
Đức Minh hất cằm về phía quyển vở gấp lại được đặt ở trên bàn cô. Diệu Hân đột nhiên túm lấy cánh tay của Đức Minh nở nụ cười nói."Mình cũng muốn đi ăn."
"Được thôi! Nhưng mà hai cậu phải giúp mình xử lý cái đám kia đã." Đức Minh hướng ánh mắt về phía bọn nữ sinh đang đói khát nói.
Diệu Hân và Mộng Nghi nhìn nhau rồi nở nụ cười nguy hiểm, đồng thanh hô."Yên tâm!"
Mộng Nghi và Diệu Hân đứng giữa lớp học, không biết kiếm đâu ra cái loa mini Mộng Nghi dùng hết sức lực mà hét thật lớn."Nếu các cậu mà không rời khỏi đây ngay lập tức, chỉ hai phút nữa thôi bố mẹ các người sẽ nhận được danh sách các lỗi mà các cậu đã phạm phải. Đến lúc đó chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Mộng Nghi nói xong chẳng ai thèm rời đi ngược lại còn đưa ánh mắt khinh bỉ về phía cô. Mộng Nghi hướng Đức Minh nở nụ cười gượng rồi nhanh chóng đưa loa cho Diệu Hân rồi nháy mắt làm ám thị.
Diệu Hân lại cầm chiếc loa nhỏ lên, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn so với Mộng Nghi nhưng hiệu quả lại cao hơn nhiều."Bọn mình không có hù dọa các cậu đâu. Trên tay mình đang cầm điện thoại, chỉ cần một cuộc gọi của mình đến phòng giáo vụ thì các cậu cứ xác định."
Bọn nữ sinh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời tiếc nuối rời khỏi vị trí của lớp 11A3. Khu vực lớp thông thoáng hơn hẳn. Đức Minh mỉm cười vỗ tay thán phục.
Nhất Phong vừa đi vệ sinh xong muốn mua một chút gì đó cho vào bụng nên đã chạy ra căng tin. Lúc này Nhất Phong nhìn thấy Mộng Nghi và Diệu Hân đang ngồi ăn cùng Đức Minh. Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận liền chạy lại chỗ bọn họ sải những bước chân vô cùng lớn. Hắn không muốn hai người họ tiếp xúc với cái tên kia.
Mộng Nghi đang ăn thì bị Nhất Phong túm cổ tay lôi đi. Cô chẳng hiểu cái mèo gì hết, nhìn cái bản mặt ghê gớm kia cô cũng chẳng dám mở miệng. Trước khi lôi cô đi, Nhất Phong còn nói với Diệu Hân."Tốt nhất cậu đừng có nói chuyện với tên khốn đó nữa. Chẳng có tốt đẹp gì đâu!"
Đức Minh mặt không biểu cảm vẫn ngồi im. Cậu biết là Nhất Phong vẫn còn rất hận cậu nên mới cư xử như vậy. Diệu Hân chớp mắt nhìn Mộng Nghi bị kéo đi, sau đó quay sang Đức Minh.
"Cậu không định giải thích với Nhất Phong hả?"
"Giải thích gì chứ? Dù sao cũng là mình có lỗi. Cậu có ăn nữa không nếu không ăn nữa thì dẫn mình đi tham quan trường một lúc đi." Ánh mắt của Đức Minh vô cùng buồn, nhưng khi nói lại nở ra một nụ cười gượng.
"Được. Hôm nay để mình là hướng dẫn viên cho cậu. Đi thôi!" Diệu Hân cầm tay cậu kéo đi. Đức Minh cũng ngoan ngoãn đi theo.
Mộng Nghi bị hắn kéo đi ra tận vườn hoa của trường. Nhất Phong không hiểu tại sao mình lại kích động như vậy. Sau khi đến vườn hoa liền thả ta Mộng Nghi ra, một mình đứng im không nói lời nào.
Mộng Nghi biết tâm trạng của hắn vô cùng không tốt nên cũng không muốn nói nhiều. Cô muốn để hắn yên tĩnh một lúc còn mình thì ngồi xổm ngắm những bông hoa rực rỡ tỏa ra một mùi hương lay động lòng thiếu nữ trẻ. Nhất Phong sau khi đã bình tĩnh lại mới để ý tới Mộng Nghi. Mộng Nghi đang ngắt những bông hoa với đủ loại màu sắc và hình dạng buộc lại thành một bó hoa. Thấy hắn quay lại liền đứng dậy giơ ra ý muốn tặng hắn.
Nhất Phong đút hai tay vào túi quần, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô."Cô lại dám ngắt hoa cơ?"
Mộng Nghi không để ý tới lời hắn nói mà đút bó hoa vào tay hắn."Tặng cho cậu đó. Khi nào tâm trạng buồn bực thì cứ ngắm nó, màu sắc và hương thơm của nó sẽ giúp cậu giải tỏa áp lực."
Nhất Phong giơ bó hoa lên ngắm nghía rồi gật gù đầu thầm khen. Con nhóc này cũng có mắt thật. Khóe môi của Nhất Phong khẽ nhếch lên tạo thành một bức tranh. Dưới vườn hoa tuyệt đẹp cùng bầu trời mát mẻ, nụ cười Nhất Phong đã tạo ra một tác phẩm vô cùng thu hút.
Mộng Nghi bị bức tác phẩm đó thu hút theo phản xạ giơ tay lên muốn chạm vào nhân vật chính của tác phẩm đó. Nhất Phong nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang tiến lại gần mình liền cảm thấy vô cùng hồi hộp. Đột nhiên Mộng Nghi buông tay xuống, gương mặt đỏ ửng ngoảnh đi chỗ khác.
"Mộng Nghi đừng lại gần cậu ta." Nhất Phong giọng cầu xin."Tôi thực sự rất sợ cậu ta sẽ làm tổn hại đến cô."
Mộng Nghi cảm thấy ngạc nhiên."Vậy còn Diệu Hân? Sao cậu không khuyên cậu ấy?"
"Diệu Hân và Đức Minh là bạn thân. Cậu ta sẽ không làm hại đến cậu ấy đâu." Sau đó đột ngột vươn hai tay kéo cô vào lòng."Cậu ta rất xui xẻo lại còn là một con người vô tâm. Tôi không muốn cô tiếp xúc nhiều với cậu ta. Hứa với tôi đi!"
Mộng Nghi mềm lòng khi nghe thấy giọng vô cùng lo lắng của hắn. Nhưng rốt cuộc hai người này có quan hệ gì? Tại sao Nhất Phong lại hận cậu ta đến vậy?
Mộng Nghi vỗ nhẹ lên lưng hắn, ngoan ngoãn nghe lời."Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ không đến gần cậu ta."
Đức Minh nhìn theo bóng lưng Nhất Phong rời đi trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Diệu Hân cất sách vở vào ngăn bàn rồi chạy xuống bàn của Đức Minh.
"Mình còn tưởng cậu phải học hết cấp ba ở Úc sau mới về nước chứ?" Diệu Hân hỏi Đức Minh.
Đức Minh xoay bút trên tay trả lời."Vốn định là thế. Nhưng lần này bố mình cho về."
Mộng Nghi quay xuống nhìn hai người vô cùng thân thiết đang nói chuyện với nhau. Đức Minh nhìn cô rồi nở một nụ cười, vứt bút sang một bên rồi khoanh hai tay lên bàn, mặt tiến lại gần cô."Thế nào, muốn làm quen với tôi hả?"
Nhìn cái bản mặt tên này đáng ghét hơn cả tên Nhất Phong!
Mộng Nghi lườm Đức Minh, nhếch môi nói."Ở đó mà nằm mơ. Tôi muốn cậu phải xin lỗi tôi về cái vụ dám xoa đầu tôi sáng nay đó. Đừng có nghĩ cao hơn tôi một cái đầu mà muốn làm gì thì làm!"
Đức Minh nhìn Mộng Nghi vô cùng chăm chú, rồi tự nhiên lấy tay véo mũi cô một cái khiến cô đau chết khiếp.
"Cậu dám véo mũi tôi. Muốn chết hả?" Mộng Nghi giơ nắm đấm lên muốn đấm vào cái bản mặt đáng ghét kia thì Đức Minh lùi ghế lại.
"Được rồi, tôi mời cậu ăn cơm coi như là lời xin lỗi. Mà cậu tên là Mộng Nghi đúng không?"
"Sao cậu biết?" Mộng Nghi nhìn Đức Minh với ánh mắt ngạc nhiên.
Đức Minh hất cằm về phía quyển vở gấp lại được đặt ở trên bàn cô. Diệu Hân đột nhiên túm lấy cánh tay của Đức Minh nở nụ cười nói."Mình cũng muốn đi ăn."
"Được thôi! Nhưng mà hai cậu phải giúp mình xử lý cái đám kia đã." Đức Minh hướng ánh mắt về phía bọn nữ sinh đang đói khát nói.
Diệu Hân và Mộng Nghi nhìn nhau rồi nở nụ cười nguy hiểm, đồng thanh hô."Yên tâm!"
Mộng Nghi và Diệu Hân đứng giữa lớp học, không biết kiếm đâu ra cái loa mini Mộng Nghi dùng hết sức lực mà hét thật lớn."Nếu các cậu mà không rời khỏi đây ngay lập tức, chỉ hai phút nữa thôi bố mẹ các người sẽ nhận được danh sách các lỗi mà các cậu đã phạm phải. Đến lúc đó chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm."
Mộng Nghi nói xong chẳng ai thèm rời đi ngược lại còn đưa ánh mắt khinh bỉ về phía cô. Mộng Nghi hướng Đức Minh nở nụ cười gượng rồi nhanh chóng đưa loa cho Diệu Hân rồi nháy mắt làm ám thị.
Diệu Hân lại cầm chiếc loa nhỏ lên, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn so với Mộng Nghi nhưng hiệu quả lại cao hơn nhiều."Bọn mình không có hù dọa các cậu đâu. Trên tay mình đang cầm điện thoại, chỉ cần một cuộc gọi của mình đến phòng giáo vụ thì các cậu cứ xác định."
Bọn nữ sinh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời tiếc nuối rời khỏi vị trí của lớp 11A3. Khu vực lớp thông thoáng hơn hẳn. Đức Minh mỉm cười vỗ tay thán phục.
Nhất Phong vừa đi vệ sinh xong muốn mua một chút gì đó cho vào bụng nên đã chạy ra căng tin. Lúc này Nhất Phong nhìn thấy Mộng Nghi và Diệu Hân đang ngồi ăn cùng Đức Minh. Hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận liền chạy lại chỗ bọn họ sải những bước chân vô cùng lớn. Hắn không muốn hai người họ tiếp xúc với cái tên kia.
Mộng Nghi đang ăn thì bị Nhất Phong túm cổ tay lôi đi. Cô chẳng hiểu cái mèo gì hết, nhìn cái bản mặt ghê gớm kia cô cũng chẳng dám mở miệng. Trước khi lôi cô đi, Nhất Phong còn nói với Diệu Hân."Tốt nhất cậu đừng có nói chuyện với tên khốn đó nữa. Chẳng có tốt đẹp gì đâu!"
Đức Minh mặt không biểu cảm vẫn ngồi im. Cậu biết là Nhất Phong vẫn còn rất hận cậu nên mới cư xử như vậy. Diệu Hân chớp mắt nhìn Mộng Nghi bị kéo đi, sau đó quay sang Đức Minh.
"Cậu không định giải thích với Nhất Phong hả?"
"Giải thích gì chứ? Dù sao cũng là mình có lỗi. Cậu có ăn nữa không nếu không ăn nữa thì dẫn mình đi tham quan trường một lúc đi." Ánh mắt của Đức Minh vô cùng buồn, nhưng khi nói lại nở ra một nụ cười gượng.
"Được. Hôm nay để mình là hướng dẫn viên cho cậu. Đi thôi!" Diệu Hân cầm tay cậu kéo đi. Đức Minh cũng ngoan ngoãn đi theo.
Mộng Nghi bị hắn kéo đi ra tận vườn hoa của trường. Nhất Phong không hiểu tại sao mình lại kích động như vậy. Sau khi đến vườn hoa liền thả ta Mộng Nghi ra, một mình đứng im không nói lời nào.
Mộng Nghi biết tâm trạng của hắn vô cùng không tốt nên cũng không muốn nói nhiều. Cô muốn để hắn yên tĩnh một lúc còn mình thì ngồi xổm ngắm những bông hoa rực rỡ tỏa ra một mùi hương lay động lòng thiếu nữ trẻ. Nhất Phong sau khi đã bình tĩnh lại mới để ý tới Mộng Nghi. Mộng Nghi đang ngắt những bông hoa với đủ loại màu sắc và hình dạng buộc lại thành một bó hoa. Thấy hắn quay lại liền đứng dậy giơ ra ý muốn tặng hắn.
Nhất Phong đút hai tay vào túi quần, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô."Cô lại dám ngắt hoa cơ?"
Mộng Nghi không để ý tới lời hắn nói mà đút bó hoa vào tay hắn."Tặng cho cậu đó. Khi nào tâm trạng buồn bực thì cứ ngắm nó, màu sắc và hương thơm của nó sẽ giúp cậu giải tỏa áp lực."
Nhất Phong giơ bó hoa lên ngắm nghía rồi gật gù đầu thầm khen. Con nhóc này cũng có mắt thật. Khóe môi của Nhất Phong khẽ nhếch lên tạo thành một bức tranh. Dưới vườn hoa tuyệt đẹp cùng bầu trời mát mẻ, nụ cười Nhất Phong đã tạo ra một tác phẩm vô cùng thu hút.
Mộng Nghi bị bức tác phẩm đó thu hút theo phản xạ giơ tay lên muốn chạm vào nhân vật chính của tác phẩm đó. Nhất Phong nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang tiến lại gần mình liền cảm thấy vô cùng hồi hộp. Đột nhiên Mộng Nghi buông tay xuống, gương mặt đỏ ửng ngoảnh đi chỗ khác.
"Mộng Nghi đừng lại gần cậu ta." Nhất Phong giọng cầu xin."Tôi thực sự rất sợ cậu ta sẽ làm tổn hại đến cô."
Mộng Nghi cảm thấy ngạc nhiên."Vậy còn Diệu Hân? Sao cậu không khuyên cậu ấy?"
"Diệu Hân và Đức Minh là bạn thân. Cậu ta sẽ không làm hại đến cậu ấy đâu." Sau đó đột ngột vươn hai tay kéo cô vào lòng."Cậu ta rất xui xẻo lại còn là một con người vô tâm. Tôi không muốn cô tiếp xúc nhiều với cậu ta. Hứa với tôi đi!"
Mộng Nghi mềm lòng khi nghe thấy giọng vô cùng lo lắng của hắn. Nhưng rốt cuộc hai người này có quan hệ gì? Tại sao Nhất Phong lại hận cậu ta đến vậy?
Mộng Nghi vỗ nhẹ lên lưng hắn, ngoan ngoãn nghe lời."Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ không đến gần cậu ta."