Mộng Nghi vừa đi xuống đến sảnh tầng một thì thấy Nhất Phong ung dung bước qua cửa chính, trên tay còn cầm một túi gì đó. Mộng Nghi chạy nhanh lại gần hắn, xắn xít đứng bên cạnh tò mò hỏi.
"Cậu đang cầm cái gì vậy?"
"Thuốc."
"Người nào tặng vậy?"
"Đức Minh!"
Mộng Nghi mở to mắt, trong lòng vô cùng vui sướng. Cuối cùng cũng thành công!
Vẻ mặt của Mộng Nghi đột nhiên rất vui vẻ khiến Nhất Phong hơi khó hiểu."Có chuyện gì mà cô vui vậy?"
Mộng Nghi giả bộ ngây thơ, chớp mắt nhìn hắn."Có gì đâu. Mà chân cậu vừa mới khỏi đi lung tung như vậy không tốt đâu."
Nhất Phong cúi đầu ghé sát vào tai Mộng Nghi, giọng điệu vô cùng quyến rũ."Tỉnh lại thấy cô bên cạnh là tôi hết đâu rồi...~" Sau đó nở nụ cười bước cao bước thấp chạy đi trước.
Tim cô đột nhiên đập rất nhanh, cả mặt đều đỏ bừng. Mộng Nghi mơ hồ một lúc sau đầu óc mới tỉnh lại nhận ra mình đã động lòng với hắn.
Bệnh viện nhắc Nhất Phong hãy nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ vài hôm học cũng không sao nhưng mà Nhất Phong ức kiên quyết muốn ra viện để đi học. Nói cái gì mà nghỉ một ngày là hổng cả một lỗ kiến thức. Bố Bạch cũng khuyên nhưng Nhất Phong nhất quyết không nghe nên ông chỉ đành làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Diệu Hân và Mộng Nghi đến rủ Nhất Phong đi học. Nhất Phong một chân bị què nên phải lấy chân còn lại không bị thương làm trụ bước từng bước một. Diệu Hân thì cầm cặp hộ, còn Mộng Nghi thì khoác eo Nhất Phong làm chiếc chân thứ ba cho hắn.
Nhất Phong dồn hết sức lực khoác tay lên vai Mộng Nghi. Mộng Nghi bị sức ép mấy chục cân đè hết nên người lên cảm thấy vô cùng mệt và đau lưng. Cô cắn răng sau đó véo mạnh eo hắn quát:
"Cậu có thể đừng dìm người tôi xuống nữa được không? Tôi sắp bị cậu làm cho gãy vai rồi này!"
Nhất Phong nham nhở cười, mặt tiến sát lại gần cô nói."Nhưng mà tôi đang bị đau chân! Hay là để tôi ngồi lên lưng cô, như vậy sẽ không bị gãy chứ!"
Mộng Nghi trừng mắt, chửi thề."Cậu đi chết đi!"
Diệu Hân cảm thấy mình như là một chiếc bóng đèn đang đi theo hai người bọn họ nên vô cùng khó chịu, xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người."Tôi biết là hai người đang yêu nhau nhưng không dám nói. Nhưng mà cũng đâu cần tình tứ trước mắt tôi chứ?"
Mộng Nghi và Nhất Phong nghe xong liền cậu buông tôi, tôi buông cô ra mỗi người đi một phía. Mộng Nghi hơi liếc mắt thấy bộ dạng đi của Nhất Phong vô cùng khổ sở lại không đành lòng chạy lại khoác eo hắn, giúp hắn.
"Mặc kệ cậu ta nói nhảm đi. Thấy cậu như vậy tôi..."
Nhất Phong đang chờ Mộng Nghi nói tiếp thì cô không nói nữa, ngoảnh mặt sang chỗ khác giấu mặt đi. Khóe miệng Nhất Phong hơi nhếch lên mỉm cười.
Đức Minh đang được bao vây bởi rất nhiều cô gái. Diệu Hân thấy vậy liền tức giận hung hăng chạy lại ném cặp của Nhất Phong lên bàn cậu rồi quát lớn."Bạn Đức Minh đây là lớp học chứ không phải công viên. Làm phiền bạn giải tán hết chỗ này giùm cái!"
Mấy cô nữ sinh đó nghe xong liền nhìn Diệu Hân với ánh mắt kì lạ. Đức Minh mang cái bộ dạng không biết làm sao vất vả đứng dậy, nổi bật giữa hẳn bọn con gái. Đức Minh nhìn thấy Diệu Hân liền mỉm cười."Xin lỗi, mọi người có thể đi chỗ khác không. Tôi cảm thấy không khí hơi ngột ngạt."
Nói xong bọn nữ sinh liền xụ mặt ôm quà rời đi. Có người còn ngoảnh lại ban tặng cho Diệu Hân một cái ánh mắt ghen ghét. Diệu Hân chẳng để tâm, nhìn chằm chằm cậu nói."Hay quá ha! Vừa mới vào lớp đã được yêu mến vậy rồi!"
"Mình cũng đâu muốn!" Sau đó ngẩng mặt thì nhìn thấy Mộng Nghi và Nhất Phong, hai bọn họ đang khoác vai nhau."Chân cậu khỏe rồi à?"
Nhất Phong chẳng buồn để tâm cứ thế mà ngồi xuống. Mộng Nghi thấy tình hình lại có vẻ như lúc trước nên thay hắn trả lời."Chân cậu ta khỏe như voi. Có bị mười cái bẫy gặm vào chân cũng không sao!"
Mộng Nghi vừa dứt lời thì thấy sau gáy lạnh lạnh, toàn thân sởn gai ốc. Nhất Phong, cậu ta tức giận rồi!
"Cậu đang cầm cái gì vậy?"
"Thuốc."
"Người nào tặng vậy?"
"Đức Minh!"
Mộng Nghi mở to mắt, trong lòng vô cùng vui sướng. Cuối cùng cũng thành công!
Vẻ mặt của Mộng Nghi đột nhiên rất vui vẻ khiến Nhất Phong hơi khó hiểu."Có chuyện gì mà cô vui vậy?"
Mộng Nghi giả bộ ngây thơ, chớp mắt nhìn hắn."Có gì đâu. Mà chân cậu vừa mới khỏi đi lung tung như vậy không tốt đâu."
Nhất Phong cúi đầu ghé sát vào tai Mộng Nghi, giọng điệu vô cùng quyến rũ."Tỉnh lại thấy cô bên cạnh là tôi hết đâu rồi...~" Sau đó nở nụ cười bước cao bước thấp chạy đi trước.
Tim cô đột nhiên đập rất nhanh, cả mặt đều đỏ bừng. Mộng Nghi mơ hồ một lúc sau đầu óc mới tỉnh lại nhận ra mình đã động lòng với hắn.
Bệnh viện nhắc Nhất Phong hãy nghỉ ngơi cho khỏe, nghỉ vài hôm học cũng không sao nhưng mà Nhất Phong ức kiên quyết muốn ra viện để đi học. Nói cái gì mà nghỉ một ngày là hổng cả một lỗ kiến thức. Bố Bạch cũng khuyên nhưng Nhất Phong nhất quyết không nghe nên ông chỉ đành làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Diệu Hân và Mộng Nghi đến rủ Nhất Phong đi học. Nhất Phong một chân bị què nên phải lấy chân còn lại không bị thương làm trụ bước từng bước một. Diệu Hân thì cầm cặp hộ, còn Mộng Nghi thì khoác eo Nhất Phong làm chiếc chân thứ ba cho hắn.
Nhất Phong dồn hết sức lực khoác tay lên vai Mộng Nghi. Mộng Nghi bị sức ép mấy chục cân đè hết nên người lên cảm thấy vô cùng mệt và đau lưng. Cô cắn răng sau đó véo mạnh eo hắn quát:
"Cậu có thể đừng dìm người tôi xuống nữa được không? Tôi sắp bị cậu làm cho gãy vai rồi này!"
Nhất Phong nham nhở cười, mặt tiến sát lại gần cô nói."Nhưng mà tôi đang bị đau chân! Hay là để tôi ngồi lên lưng cô, như vậy sẽ không bị gãy chứ!"
Mộng Nghi trừng mắt, chửi thề."Cậu đi chết đi!"
Diệu Hân cảm thấy mình như là một chiếc bóng đèn đang đi theo hai người bọn họ nên vô cùng khó chịu, xen ngang vào cuộc nói chuyện của hai người."Tôi biết là hai người đang yêu nhau nhưng không dám nói. Nhưng mà cũng đâu cần tình tứ trước mắt tôi chứ?"
Mộng Nghi và Nhất Phong nghe xong liền cậu buông tôi, tôi buông cô ra mỗi người đi một phía. Mộng Nghi hơi liếc mắt thấy bộ dạng đi của Nhất Phong vô cùng khổ sở lại không đành lòng chạy lại khoác eo hắn, giúp hắn.
"Mặc kệ cậu ta nói nhảm đi. Thấy cậu như vậy tôi..."
Nhất Phong đang chờ Mộng Nghi nói tiếp thì cô không nói nữa, ngoảnh mặt sang chỗ khác giấu mặt đi. Khóe miệng Nhất Phong hơi nhếch lên mỉm cười.
Đức Minh đang được bao vây bởi rất nhiều cô gái. Diệu Hân thấy vậy liền tức giận hung hăng chạy lại ném cặp của Nhất Phong lên bàn cậu rồi quát lớn."Bạn Đức Minh đây là lớp học chứ không phải công viên. Làm phiền bạn giải tán hết chỗ này giùm cái!"
Mấy cô nữ sinh đó nghe xong liền nhìn Diệu Hân với ánh mắt kì lạ. Đức Minh mang cái bộ dạng không biết làm sao vất vả đứng dậy, nổi bật giữa hẳn bọn con gái. Đức Minh nhìn thấy Diệu Hân liền mỉm cười."Xin lỗi, mọi người có thể đi chỗ khác không. Tôi cảm thấy không khí hơi ngột ngạt."
Nói xong bọn nữ sinh liền xụ mặt ôm quà rời đi. Có người còn ngoảnh lại ban tặng cho Diệu Hân một cái ánh mắt ghen ghét. Diệu Hân chẳng để tâm, nhìn chằm chằm cậu nói."Hay quá ha! Vừa mới vào lớp đã được yêu mến vậy rồi!"
"Mình cũng đâu muốn!" Sau đó ngẩng mặt thì nhìn thấy Mộng Nghi và Nhất Phong, hai bọn họ đang khoác vai nhau."Chân cậu khỏe rồi à?"
Nhất Phong chẳng buồn để tâm cứ thế mà ngồi xuống. Mộng Nghi thấy tình hình lại có vẻ như lúc trước nên thay hắn trả lời."Chân cậu ta khỏe như voi. Có bị mười cái bẫy gặm vào chân cũng không sao!"
Mộng Nghi vừa dứt lời thì thấy sau gáy lạnh lạnh, toàn thân sởn gai ốc. Nhất Phong, cậu ta tức giận rồi!