hu qua đi thì đông đến, bầu trời mấy hôm nay đều âm u, độ ẩm vô cùng thấp. Bây giờ chạy ra ngoài đường ã thấy có rất nhiều người mặc trên mình những chiếc áo len, áo khoác dày để giữ ấm. Mộng Nghi là một người vô cùng mẫn cảm với mùa đông, cứ trời lạnh là cô lại bị cảm dù mặc có ấm đến đâu. Theo lẽ thường những người như vậy sẽ cực kỳ ghét mùa này nhưng ngược lại Mộng Nghi lại thích mùa đông nhất trong bốn mùa.
Theo như Mộng Nghi nghĩ thì mùa đông thường không hay mưa, cũng không nắng đi đường đỡ phải đội mũ. Những lúc vận động nhiều chỉ cần cởi áo ra để gió lạnh thổi vào ngay lập tức người sẽ vô cùng sảng khoái. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Mộng Nghi thích mùa đông. Nhưng dù có thích đến cỡ nào thì ông trời cũng sẽ không mềm lòng mà không khiến cô bị cảm.
Ví dụ như là tối hôm qua, ngoài trời nhiệt độ thấp, gió thì thổi vô cùng mạnh, vậy mà lúc đi ngủ Mộng Nghi lại mở toang cửa sổ ra. Đến tận sáng hôm sau, Mộng Lam lên gọi cô xuống ăn sáng thì phát hiện cô đã bị sốt thì vô cùng lo lắng. Đợi đến khi cô tỉnh ngủ thì giáo huấn cô một trận sau đó nấu cháo cho cô ăn rồi cho cô uống thuốc.
"Mẹ à chỉ bị sốt nhẹ thôi mà, cần gì phải nghỉ học chứ?" Mộng Nghi đặt cốc nước lên bàn than vãn. Cô định lật chăn ra đứng dậy thì lại bị Mộng Lam ấn xuống.
"Để Diệu Hân xin nghỉ hộ con. Con cứ nghỉ một ngày ở nhà cho khỏe đi."
Mộng Nghi cự tuyệt nhất quyết muốn đi học. Mộng Lam hết cách, bà thật không hiểu nổi rốt cuộc con gái bà chăm học từ khi nào vậy?
"Này, mẹ không biết là con lại chăm đi học như vậy đấy! Trước đây chẳng phải con hay bày mưu muốn nghỉ học lắm sao? Bây giờ cho con nghỉ con lại không muốn nghỉ." Ngồi xuống cạnh cô, nói tiếp."Hay là con thích ai trong lớp rồi?"
Mộng Nghi tròn mắt nhìn bà, không biết phải đáp sao. Trong đầu đột nhiên lại hiện ra khuôn mặt của Nhất Phong. Mộng Nghi đưa mắt nhìn bà, giở gương mặt vô tội ra cho bà xem."Đâu có, con làm gì thích ai. Từ rất lâu rồi con đã hạ quyết tâm phải học thật chăm, cho nên...mẹ đừng có đoán linh tinh." Sau đó chuồn lẹ vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Diệu Hân chờ Mộng Nghi dưới phòng khách. Phải hơn 20 phút sau mới thấy mặt mũi Mộng Nghi. Nhưng mà nửa khuôn mặt cô bị vùi trong đống áo dày bịch, nửa đầu còn lại thì đội mũ len cho nên chỉ chừa lại hai con mắt vẫn còn đang chớp chớp nhìn Diệu Hân. Nhìn dáng người nhỏ bé bị vùi trong nhiều lớp quần áo khiến cô trở nên vô cùng đáng yêu, như là một con búp bê biết di chuyển.
"Mộng Nghi nghe nói cậu bị ốm, có sao không?" Giongj Diệu Hân vô cùng lo lắng, chạy lại đỡ cô.
Mộng Nghi xua tay, kéo cái cổ áo che hết nửa khuôn mặt xuống đáp."Không sao, chỉ bị sốt nhẹ thôi mà."
Diệu Hân vẫn còn lo lắng,"Thật sự không sao chứ?"
Mộng Nghi cười tươi, ưỡn ngực đáp."Thật sự không sao mà!"
Ngồi trong lớp, Mộng Nghi cảm thấy đầu đau vô cùng, trời đất cứ quay cuồng. Ngay cả gương mặt đẹp trai của Nhất Phong cũng bị bổ làm hai làm ba. Nhất Phong thấy Mộng Nghi cứ lờ đờ, đầu lúc nghiêng bên này lúc nghiêng bên kia thì không khỏi lo lắng, hai tay áp hai bên má của Mộng Nghi. Tay của Nhất Phong vô cùng ấm nhưng khi đụng vào má của cô lại như phải bỏng.
Nhất Phong vỗ nhẹ lên má Mộng Nghi,"Này không sao chứ?!"
Bây giờ là tiết tự học cho nên hắn cũng không lo bị cô giáo chửi cứ thế mà vỗ nhẹ lên má cô nói. Mọi người trong lớp thấy bàn cuối ồn thì đều ngoảnh đầu lại, thấy cảnh như vậy cả lớp đều bắt đầu ồn ào.
Mộng Nghi lơ mơ ngoảnh đầu nhìn Nhất Phong, đôi mắt mệt mỏi cứ trĩu xuống. Cô đột nhiên đưa tay bẹo hai bên má của hắn rồi cười như một con ngốc, nói."Sao hôm nay có nhiều người giống cậu thế nhỉ?"
Nhất Phong hít một hơi thật sâu rồi thở ra, trong lòng thầm gào thét. Tôi đây là gương mặt đẹp trai chỉ có một chứ không có hai. Có tên nào lại dám giống tôi chứ?!
Đột nhiên Mộng Nghi gục đầu ngã vào ngực hắn. Nhất Phong lấy tay lấy thế nào cũng không động đậy. Nhất Phong hoảng sợ liền cởi áo khoác ngoài của mình ra bao bọc người cô lại, sau đó đẩy ghế ngồi ra bế cô lên chạy nhanh xuống phòng y tế. Sự việc diễn ra còn chưa đến ba phút, từ lúc Nhất Phong còn đang gào thét trong lòng đến lúc bế cô ra ngoài. Mọi người đều thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì. Diệu Hân cũng lo lắng, chạy đi theo, cả Đức Mình cũng vậy.
Theo như Mộng Nghi nghĩ thì mùa đông thường không hay mưa, cũng không nắng đi đường đỡ phải đội mũ. Những lúc vận động nhiều chỉ cần cởi áo ra để gió lạnh thổi vào ngay lập tức người sẽ vô cùng sảng khoái. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Mộng Nghi thích mùa đông. Nhưng dù có thích đến cỡ nào thì ông trời cũng sẽ không mềm lòng mà không khiến cô bị cảm.
Ví dụ như là tối hôm qua, ngoài trời nhiệt độ thấp, gió thì thổi vô cùng mạnh, vậy mà lúc đi ngủ Mộng Nghi lại mở toang cửa sổ ra. Đến tận sáng hôm sau, Mộng Lam lên gọi cô xuống ăn sáng thì phát hiện cô đã bị sốt thì vô cùng lo lắng. Đợi đến khi cô tỉnh ngủ thì giáo huấn cô một trận sau đó nấu cháo cho cô ăn rồi cho cô uống thuốc.
"Mẹ à chỉ bị sốt nhẹ thôi mà, cần gì phải nghỉ học chứ?" Mộng Nghi đặt cốc nước lên bàn than vãn. Cô định lật chăn ra đứng dậy thì lại bị Mộng Lam ấn xuống.
"Để Diệu Hân xin nghỉ hộ con. Con cứ nghỉ một ngày ở nhà cho khỏe đi."
Mộng Nghi cự tuyệt nhất quyết muốn đi học. Mộng Lam hết cách, bà thật không hiểu nổi rốt cuộc con gái bà chăm học từ khi nào vậy?
"Này, mẹ không biết là con lại chăm đi học như vậy đấy! Trước đây chẳng phải con hay bày mưu muốn nghỉ học lắm sao? Bây giờ cho con nghỉ con lại không muốn nghỉ." Ngồi xuống cạnh cô, nói tiếp."Hay là con thích ai trong lớp rồi?"
Mộng Nghi tròn mắt nhìn bà, không biết phải đáp sao. Trong đầu đột nhiên lại hiện ra khuôn mặt của Nhất Phong. Mộng Nghi đưa mắt nhìn bà, giở gương mặt vô tội ra cho bà xem."Đâu có, con làm gì thích ai. Từ rất lâu rồi con đã hạ quyết tâm phải học thật chăm, cho nên...mẹ đừng có đoán linh tinh." Sau đó chuồn lẹ vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Diệu Hân chờ Mộng Nghi dưới phòng khách. Phải hơn 20 phút sau mới thấy mặt mũi Mộng Nghi. Nhưng mà nửa khuôn mặt cô bị vùi trong đống áo dày bịch, nửa đầu còn lại thì đội mũ len cho nên chỉ chừa lại hai con mắt vẫn còn đang chớp chớp nhìn Diệu Hân. Nhìn dáng người nhỏ bé bị vùi trong nhiều lớp quần áo khiến cô trở nên vô cùng đáng yêu, như là một con búp bê biết di chuyển.
"Mộng Nghi nghe nói cậu bị ốm, có sao không?" Giongj Diệu Hân vô cùng lo lắng, chạy lại đỡ cô.
Mộng Nghi xua tay, kéo cái cổ áo che hết nửa khuôn mặt xuống đáp."Không sao, chỉ bị sốt nhẹ thôi mà."
Diệu Hân vẫn còn lo lắng,"Thật sự không sao chứ?"
Mộng Nghi cười tươi, ưỡn ngực đáp."Thật sự không sao mà!"
Ngồi trong lớp, Mộng Nghi cảm thấy đầu đau vô cùng, trời đất cứ quay cuồng. Ngay cả gương mặt đẹp trai của Nhất Phong cũng bị bổ làm hai làm ba. Nhất Phong thấy Mộng Nghi cứ lờ đờ, đầu lúc nghiêng bên này lúc nghiêng bên kia thì không khỏi lo lắng, hai tay áp hai bên má của Mộng Nghi. Tay của Nhất Phong vô cùng ấm nhưng khi đụng vào má của cô lại như phải bỏng.
Nhất Phong vỗ nhẹ lên má Mộng Nghi,"Này không sao chứ?!"
Bây giờ là tiết tự học cho nên hắn cũng không lo bị cô giáo chửi cứ thế mà vỗ nhẹ lên má cô nói. Mọi người trong lớp thấy bàn cuối ồn thì đều ngoảnh đầu lại, thấy cảnh như vậy cả lớp đều bắt đầu ồn ào.
Mộng Nghi lơ mơ ngoảnh đầu nhìn Nhất Phong, đôi mắt mệt mỏi cứ trĩu xuống. Cô đột nhiên đưa tay bẹo hai bên má của hắn rồi cười như một con ngốc, nói."Sao hôm nay có nhiều người giống cậu thế nhỉ?"
Nhất Phong hít một hơi thật sâu rồi thở ra, trong lòng thầm gào thét. Tôi đây là gương mặt đẹp trai chỉ có một chứ không có hai. Có tên nào lại dám giống tôi chứ?!
Đột nhiên Mộng Nghi gục đầu ngã vào ngực hắn. Nhất Phong lấy tay lấy thế nào cũng không động đậy. Nhất Phong hoảng sợ liền cởi áo khoác ngoài của mình ra bao bọc người cô lại, sau đó đẩy ghế ngồi ra bế cô lên chạy nhanh xuống phòng y tế. Sự việc diễn ra còn chưa đến ba phút, từ lúc Nhất Phong còn đang gào thét trong lòng đến lúc bế cô ra ngoài. Mọi người đều thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì. Diệu Hân cũng lo lắng, chạy đi theo, cả Đức Mình cũng vậy.