"Phong, tớ nghe nói tối mai ở hồ công viên Ngọc Ninh sẽ có bắn pháo hoa. Cậu đưa tớ đi xem nhá!"
Nhất Phong đang nghĩ ngợi gì đó không chú ý đến lời Kỳ Kỳ nói. Tiếng dương cầm nhè nhẹ, êm ái vang lên trong nhà hàng, hắn chìm vào trong tiếng nhạc da diết, một nỗi nhớ nhung đến Mộng Nghi lại nổi lên.
Ly cà phê đã bị nguội ngắt nhưng chủ nhân của nó vẫn chưa động đến. Kỳ Kỳ khẽ lay nhẹ cánh tay hắn, nghiêng đầu hỏi."Phong, vẻ mặt của cậu có vẻ buồn."
Nhất Phong hơi giật mình sau đó nở nụ cười gượng."Tôi không sao. Cậu vừa nãy nói gì à?"
Kỳ Kỳ phồng má làm bộ đáng thương."Vậy là cậu không nghe tớ nói nãy giờ hả?"
Nhất Phong nở nụ cười gượng gạo sau đó mới nhấm nháp ly cà phê đã nguội ngắt. Kỳ Kỳ lườm hắn một cái, sau đó kiên nhẫn nói lại."Ngày mai ở hồ của công viên Ngọc Ninh có bắn pháo hoa cho nên tôi nhờ cậu đưa tôi đi."
Nhất Phong lấy chìa thìa nhỏ khuấy khuấy ly cà phê, đáp."Ừm..."
Sau đó hai người cũng chẳng nói gì nữa. Kỳ Kỳ là con gái cưng của chủ tịch Cố Lâm. Sở hữu gương mặt xinh đẹp, đầu óc thông minh, là một người lịch sự, hơn nữa lại vô cùng hiểu chuyện. So với ai kia đúng là tốt hơn gấp vạn lần. Nhưng Mộng Nghi dù thua kém Kỳ Kỳ bao nhiêu nhưng hắn vẫn thấy cô đáng yêu hơn Kỳ Kỳ rất nhiều.
Đột nhiên Kỳ Kỳ nhìn ra ngoài cửa kính, sau đó thốt lên khiến hắn giật mình."Kia chẳng phải là người đã đứng cùng với cậu tối hôm qua hay sao?"
Nhất Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Ở bên kia đường, Mộng Nghi cùng với Diệu Hân và Đức Minh đang nói chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng vẻ mặt của cô có phần hơi kỳ lạ, không được vui vẻ như thường ngày.
Thấy Nhất Phong im lặng, Kỳ Kỳ lên tiếng."Cậu không định qua gọi cậu ấy vào đây sao?"
Nhất Phong thu ánh mắt lại, giả vờ lơ đễnh không quan tâm."Mặc kệ đi!"
Kỳ Kỳ gật nhẹ đầu không nói gì nữa. Nhưng cô chắc chắn biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì đó.
Hôm nay dẫn Mộng Nghi đi chơi vậy mà chẳng thấy cô vui vẻ gì cả. Diệu Hân và Đức Minh đành phải gọi xe về nhà. Biết được tin Nhất Phong không sao từ Mộng Nghi thì hai người bọn họ cũng yên tâm hơn hẳn. Nhưng mà từ sáng tới giờ thấy Mộng Nghi nói rất ít, mặt cứ lầm lầm lì lì khiến người khác rất sốt ruột.
"Mộng Nghi này, ngày mai là sinh nhật cậu, tối mai chúng ta cùng đi xem pháo hoa nhé!" Diệu Hân ngồi xuống giường cô, ôm lấy cánh tay cô nói.
Mộng Nghi làm vẻ mặt buồn bã lắc đầu sau đó nằm sấp xuống giường. Diệu Hân tiếp tục lải nhải bên tai cô."Đi đi mà. Hiếm có dịp công viên Ninh Ngọc lại tổ chức bắn pháo hoa. Không ngờ khỉ tổ chức lại trùng với ngày sinh nhật cậu. Cậu nói xem có phải quá may mắn không?"
Mộng Nghi lắc đầu, lầm bầm."Không biết, không biết."
Diệu Hân vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lay lay người cô hết năn nỉ đến dọa."Không được cậu nhất định phải đi. Nếu cậu không đi thì mình sẽ bảo Minh vác cậu đi. Cậu không có quyền quyết định!"
Mộng Nghi cắn tấm ga trải giường, trong lòng thầm gào thét:"Tôi-muốn-được-yên-tĩnh!!!"
Nhất Phong đang nghĩ ngợi gì đó không chú ý đến lời Kỳ Kỳ nói. Tiếng dương cầm nhè nhẹ, êm ái vang lên trong nhà hàng, hắn chìm vào trong tiếng nhạc da diết, một nỗi nhớ nhung đến Mộng Nghi lại nổi lên.
Ly cà phê đã bị nguội ngắt nhưng chủ nhân của nó vẫn chưa động đến. Kỳ Kỳ khẽ lay nhẹ cánh tay hắn, nghiêng đầu hỏi."Phong, vẻ mặt của cậu có vẻ buồn."
Nhất Phong hơi giật mình sau đó nở nụ cười gượng."Tôi không sao. Cậu vừa nãy nói gì à?"
Kỳ Kỳ phồng má làm bộ đáng thương."Vậy là cậu không nghe tớ nói nãy giờ hả?"
Nhất Phong nở nụ cười gượng gạo sau đó mới nhấm nháp ly cà phê đã nguội ngắt. Kỳ Kỳ lườm hắn một cái, sau đó kiên nhẫn nói lại."Ngày mai ở hồ của công viên Ngọc Ninh có bắn pháo hoa cho nên tôi nhờ cậu đưa tôi đi."
Nhất Phong lấy chìa thìa nhỏ khuấy khuấy ly cà phê, đáp."Ừm..."
Sau đó hai người cũng chẳng nói gì nữa. Kỳ Kỳ là con gái cưng của chủ tịch Cố Lâm. Sở hữu gương mặt xinh đẹp, đầu óc thông minh, là một người lịch sự, hơn nữa lại vô cùng hiểu chuyện. So với ai kia đúng là tốt hơn gấp vạn lần. Nhưng Mộng Nghi dù thua kém Kỳ Kỳ bao nhiêu nhưng hắn vẫn thấy cô đáng yêu hơn Kỳ Kỳ rất nhiều.
Đột nhiên Kỳ Kỳ nhìn ra ngoài cửa kính, sau đó thốt lên khiến hắn giật mình."Kia chẳng phải là người đã đứng cùng với cậu tối hôm qua hay sao?"
Nhất Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính. Ở bên kia đường, Mộng Nghi cùng với Diệu Hân và Đức Minh đang nói chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng vẻ mặt của cô có phần hơi kỳ lạ, không được vui vẻ như thường ngày.
Thấy Nhất Phong im lặng, Kỳ Kỳ lên tiếng."Cậu không định qua gọi cậu ấy vào đây sao?"
Nhất Phong thu ánh mắt lại, giả vờ lơ đễnh không quan tâm."Mặc kệ đi!"
Kỳ Kỳ gật nhẹ đầu không nói gì nữa. Nhưng cô chắc chắn biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì đó.
Hôm nay dẫn Mộng Nghi đi chơi vậy mà chẳng thấy cô vui vẻ gì cả. Diệu Hân và Đức Minh đành phải gọi xe về nhà. Biết được tin Nhất Phong không sao từ Mộng Nghi thì hai người bọn họ cũng yên tâm hơn hẳn. Nhưng mà từ sáng tới giờ thấy Mộng Nghi nói rất ít, mặt cứ lầm lầm lì lì khiến người khác rất sốt ruột.
"Mộng Nghi này, ngày mai là sinh nhật cậu, tối mai chúng ta cùng đi xem pháo hoa nhé!" Diệu Hân ngồi xuống giường cô, ôm lấy cánh tay cô nói.
Mộng Nghi làm vẻ mặt buồn bã lắc đầu sau đó nằm sấp xuống giường. Diệu Hân tiếp tục lải nhải bên tai cô."Đi đi mà. Hiếm có dịp công viên Ninh Ngọc lại tổ chức bắn pháo hoa. Không ngờ khỉ tổ chức lại trùng với ngày sinh nhật cậu. Cậu nói xem có phải quá may mắn không?"
Mộng Nghi lắc đầu, lầm bầm."Không biết, không biết."
Diệu Hân vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lay lay người cô hết năn nỉ đến dọa."Không được cậu nhất định phải đi. Nếu cậu không đi thì mình sẽ bảo Minh vác cậu đi. Cậu không có quyền quyết định!"
Mộng Nghi cắn tấm ga trải giường, trong lòng thầm gào thét:"Tôi-muốn-được-yên-tĩnh!!!"