Mộng Nghi hít một hơi thật sâu lấy lại được sự bình tĩnh hết mức có thể. Mộng Nghi đứng thẳng người lại, giả bộ ngây thơ hỏi."Có chuyện gì không ạ?"
khóe môi của NHất Phong hơi nhếch lên, gương mặt tỏ vẻ thích thú với bộ mặt giả bộ ngây thơ của cô.
"Hôm nay sao lại ngoan ngoãn vậy?"
Câu nói mát của Nhất Phong không khiến Mộng Nghi tức giận, cô cao hứng đáp trả."Xin lỗi, tôi và cậu có quen biết sao?"
Nhất Phong tiến lại gần Mộng Nghi. Hắn bước được một bước cô liền lùi một bước đến khi bị dồn đến tấm cửa kính đằng sau cô mới lên tiếng."Ở đây có rất nhiều người, cậu định làm gì?"
Nhất Phong dừng chân lại, nháy mắt ra hiệu với mọi người đi làm việc của mình. Sau khi mọi người đi hết, Nhất Phong liền nhìn cô nở một nụ cười khó hiểu.
Nhất Phong chống hai tay lên kính ngăn không cho Mộng Nghi chạy thoát. Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của cô nói.
"Cô thực sự không phải là người đã làm bẩn áo của tôi vào hôm nọ?"
Mộng Nghi nuốt khan nước bọt, gật đầu một cái thật mạnh. Ánh nắng của mặt trời phản chiếu qua tấm kính rọi trên gương mặt của Nhất Phong. Những đường nét hoàn hảo trên gương mặt hắn được lộ ra, nhất thời Mộng Nghi bị hớp hồn trong vài giây.
Tên này ăn gì mà đẹp trai thế nhỉ?
Nhất Phong nhìn thấy cái gật đầu của Mộng Nghi liền không gây khó dễ nữa, hai tay đang chắn hai bên cô liền được bỏ ra. Nhất Phong đút tay vào túi quần giả bộ là có sự nhầm lẫn sau đó nói."Tôi còn tưởng cô chính là người đổ cà phê lên áo tôi~"
"Là sandwich mà, đâu phải cà phê!" Vừa dứt lời Mộng Nghi liền thấy có cái gì nó sai sai.
Nhất Phong làm bộ mặt ngạc nhiên liền "Ồ~" lên một tiếng thật dài, sau đó nói."Lúc nãy tôi nói nhầm. Mà sao cô biết tôi nói nhầm mà sửa lại nhanh vậy?" Nhất Phong nhướn mày lên nhìn chằm chằm vào cô.
Mộng Nghi gãi đầu tỏ vẻ vô cùng bối rối. Cô cứ ậm à ậm ờ càng khiến Nhất Phong thích thú trêu đùa cô.
"À..thì...thì hôm nọ tôi cũng có mặt ở đó cho nên biết thôi."
Nhất Phong khẽ gật đầu làm như tin lời cô nói. Trong phút chốc cô liền thở phào. Nhất Phong lại liên tiếng.
"Phương Mộng Nghi, tuổi 16. Mẹ là Phương Mộng Lam hiện đang là nhân viên văn phòng ở công ty Hàn Thị. Địa chỉ nhà số 18 đường X phố H. Có đúng không?" Nhất Phong nói ra toàn bộ thông tin nhà Mộng Nghi khiến cô có phần ngỡ ngàng.
"Cậu điều tra thông tin nhà tôi?"
"Đúng vậy, nếu không làm sao tôi biết kẻ làm bẩn áo của tôi rồi bỏ trốn chứ?" Nói xong Nhất Phong liền lấy trong túi áo ra một chiếc thẻ mà hôm nọ hắn nhặt được. Đó là thẻ học sinh của cô. Hẳn nào lúc về cô tìm mãi cũng không ra, thì ra là đã bị tên này lấy mất.
Mộng Nghi ngẩng cao đầu trừng mắt với hắn rồi lấy lại chiếc thẻ ở trên tay hắn. Cô lấy vạt áo lau thật sạch như là sợ chiếc thẻ bị nhiễm bẩn khi hắn cầm. Thấy hành động ngốc nghếch đó của cô Nhất Phong liền cười.
"Bây giờ cô định tính sao?"
"Tính cái gì?"
"Tiền bồi thường."
"Tôi không có nhiều tiền như thế!" Mộng Nghi bực bội đáp lại.
"Hay là tôi gọi điện tìm mẹ cô. Số điện thoại của mẹ cô đang nằm trong điện thoại của tôi. Bất cứ khi nào tôi cũng có thể gọi." Giọng nói của Nhất Phong vô cùng đắc ý. Chính xác là hắn đang muốn uy hiếp cô.
Chuyện này tuyệt đối không thể để mẹ biết được. Mộng Nghi không muốn mẹ mình phải chi ra một số tiền lớn như vậy. Nhà cô đâu phải hạng giàu, tiền thích có thì có, muốn ném cho ai thì cho.
"Đừng nói với mẹ tôi." Mộng Nghi nói nhỏ.
"Sao vậy? Cô đang khóc sao? Cô mà cũng biết khóc hả?" Nhất Phong lấy tay nâng mặt của cô lên rồi khinh bỉ nói.
"Cho tôi một chút thời gian tôi sẽ trả lại tiền cho cậu."
"Được thôi, tôi cho cô một tuần. Cô phải trả đủ năm triệu cho tôi, cô nghe rõ chưa. Nếu đến lúc đó tôi gọi mà cô không bắt máy thì tôi sẽ đến tận nhà. Oke?"
Mộng Nghi gật đầu rồi vác cái bộ dạng thẫn thờ rời đi. Nhất Phong sắp đòi lại được tiền liền vô cùng sung sướng. Định rời đi thì điện thoại đột nhiên reo lên. Người mà Nhất Phong cho đi điều tra về gia cảnh của Mộng Nghi gọi đến. Tóm tắt cuộc nói chuyện lại là gia đình cô không giàu, nhà chỉ có hai mẹ con sống dựa vào nhau. Từ nhỏ đã không có bố, hay bị mọi người trêu là đứa con hoang. Chính vì nguyên nhân đấy nên cô thường hay đánh nhau với bạn. Hiện đang được nghỉ hè nên cô đang làm thêm trong một tiệm cà phê đêt phụ giúp mẹ về việc kinh tế.
Nhất Phong nghe xong liền cảm thấy Mộng Nghi vô cùng đáng thương. Suy nghĩ về việc vừa rồi, hắn cảm thấy hơi có lỗi. Dù sao số tiền đó đối với hắn cũng không quá lớn nhưng đối với gia đình Mộng Nghi lại là một vấn đề. Nhất Phong trở về nhà với tâm trạng cực kì hỗn loạn.
khóe môi của NHất Phong hơi nhếch lên, gương mặt tỏ vẻ thích thú với bộ mặt giả bộ ngây thơ của cô.
"Hôm nay sao lại ngoan ngoãn vậy?"
Câu nói mát của Nhất Phong không khiến Mộng Nghi tức giận, cô cao hứng đáp trả."Xin lỗi, tôi và cậu có quen biết sao?"
Nhất Phong tiến lại gần Mộng Nghi. Hắn bước được một bước cô liền lùi một bước đến khi bị dồn đến tấm cửa kính đằng sau cô mới lên tiếng."Ở đây có rất nhiều người, cậu định làm gì?"
Nhất Phong dừng chân lại, nháy mắt ra hiệu với mọi người đi làm việc của mình. Sau khi mọi người đi hết, Nhất Phong liền nhìn cô nở một nụ cười khó hiểu.
Nhất Phong chống hai tay lên kính ngăn không cho Mộng Nghi chạy thoát. Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của cô nói.
"Cô thực sự không phải là người đã làm bẩn áo của tôi vào hôm nọ?"
Mộng Nghi nuốt khan nước bọt, gật đầu một cái thật mạnh. Ánh nắng của mặt trời phản chiếu qua tấm kính rọi trên gương mặt của Nhất Phong. Những đường nét hoàn hảo trên gương mặt hắn được lộ ra, nhất thời Mộng Nghi bị hớp hồn trong vài giây.
Tên này ăn gì mà đẹp trai thế nhỉ?
Nhất Phong nhìn thấy cái gật đầu của Mộng Nghi liền không gây khó dễ nữa, hai tay đang chắn hai bên cô liền được bỏ ra. Nhất Phong đút tay vào túi quần giả bộ là có sự nhầm lẫn sau đó nói."Tôi còn tưởng cô chính là người đổ cà phê lên áo tôi~"
"Là sandwich mà, đâu phải cà phê!" Vừa dứt lời Mộng Nghi liền thấy có cái gì nó sai sai.
Nhất Phong làm bộ mặt ngạc nhiên liền "Ồ~" lên một tiếng thật dài, sau đó nói."Lúc nãy tôi nói nhầm. Mà sao cô biết tôi nói nhầm mà sửa lại nhanh vậy?" Nhất Phong nhướn mày lên nhìn chằm chằm vào cô.
Mộng Nghi gãi đầu tỏ vẻ vô cùng bối rối. Cô cứ ậm à ậm ờ càng khiến Nhất Phong thích thú trêu đùa cô.
"À..thì...thì hôm nọ tôi cũng có mặt ở đó cho nên biết thôi."
Nhất Phong khẽ gật đầu làm như tin lời cô nói. Trong phút chốc cô liền thở phào. Nhất Phong lại liên tiếng.
"Phương Mộng Nghi, tuổi 16. Mẹ là Phương Mộng Lam hiện đang là nhân viên văn phòng ở công ty Hàn Thị. Địa chỉ nhà số 18 đường X phố H. Có đúng không?" Nhất Phong nói ra toàn bộ thông tin nhà Mộng Nghi khiến cô có phần ngỡ ngàng.
"Cậu điều tra thông tin nhà tôi?"
"Đúng vậy, nếu không làm sao tôi biết kẻ làm bẩn áo của tôi rồi bỏ trốn chứ?" Nói xong Nhất Phong liền lấy trong túi áo ra một chiếc thẻ mà hôm nọ hắn nhặt được. Đó là thẻ học sinh của cô. Hẳn nào lúc về cô tìm mãi cũng không ra, thì ra là đã bị tên này lấy mất.
Mộng Nghi ngẩng cao đầu trừng mắt với hắn rồi lấy lại chiếc thẻ ở trên tay hắn. Cô lấy vạt áo lau thật sạch như là sợ chiếc thẻ bị nhiễm bẩn khi hắn cầm. Thấy hành động ngốc nghếch đó của cô Nhất Phong liền cười.
"Bây giờ cô định tính sao?"
"Tính cái gì?"
"Tiền bồi thường."
"Tôi không có nhiều tiền như thế!" Mộng Nghi bực bội đáp lại.
"Hay là tôi gọi điện tìm mẹ cô. Số điện thoại của mẹ cô đang nằm trong điện thoại của tôi. Bất cứ khi nào tôi cũng có thể gọi." Giọng nói của Nhất Phong vô cùng đắc ý. Chính xác là hắn đang muốn uy hiếp cô.
Chuyện này tuyệt đối không thể để mẹ biết được. Mộng Nghi không muốn mẹ mình phải chi ra một số tiền lớn như vậy. Nhà cô đâu phải hạng giàu, tiền thích có thì có, muốn ném cho ai thì cho.
"Đừng nói với mẹ tôi." Mộng Nghi nói nhỏ.
"Sao vậy? Cô đang khóc sao? Cô mà cũng biết khóc hả?" Nhất Phong lấy tay nâng mặt của cô lên rồi khinh bỉ nói.
"Cho tôi một chút thời gian tôi sẽ trả lại tiền cho cậu."
"Được thôi, tôi cho cô một tuần. Cô phải trả đủ năm triệu cho tôi, cô nghe rõ chưa. Nếu đến lúc đó tôi gọi mà cô không bắt máy thì tôi sẽ đến tận nhà. Oke?"
Mộng Nghi gật đầu rồi vác cái bộ dạng thẫn thờ rời đi. Nhất Phong sắp đòi lại được tiền liền vô cùng sung sướng. Định rời đi thì điện thoại đột nhiên reo lên. Người mà Nhất Phong cho đi điều tra về gia cảnh của Mộng Nghi gọi đến. Tóm tắt cuộc nói chuyện lại là gia đình cô không giàu, nhà chỉ có hai mẹ con sống dựa vào nhau. Từ nhỏ đã không có bố, hay bị mọi người trêu là đứa con hoang. Chính vì nguyên nhân đấy nên cô thường hay đánh nhau với bạn. Hiện đang được nghỉ hè nên cô đang làm thêm trong một tiệm cà phê đêt phụ giúp mẹ về việc kinh tế.
Nhất Phong nghe xong liền cảm thấy Mộng Nghi vô cùng đáng thương. Suy nghĩ về việc vừa rồi, hắn cảm thấy hơi có lỗi. Dù sao số tiền đó đối với hắn cũng không quá lớn nhưng đối với gia đình Mộng Nghi lại là một vấn đề. Nhất Phong trở về nhà với tâm trạng cực kì hỗn loạn.