Hôm nay là ngày Vương Uyển mất, ông bà Vương cùng với đứa con nuôi năm nay 12 tuổi tổ chức đám giỗ. Nhất Phong, Diệu Hân dậy từ sớm đến nhà họ Vương giúp đỡ chuẩn bị cho đám giỗ. Mộng Nghi cứ nằng nặc đòi đi theo cho nên hai người đành phải cho đi cùng.
Không khí nhà họ Vương vô cùng ảm đạm. Hương khói bốc nghi ngút trên bàn thờ. Trên bàn thờ đặt một bức ảnh của một thiếu nữ vô cùng dễ thương, trên môi nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Bà Vương sắp xếp đồ cúng lên bàn thờ rồi ngồi trước bàn thờ, đôi mắt u sầu ầng ậng nước.
"Uyển, con sống một mình dưới đó vẫn ổn chứ? Mẹ xin lỗi vì không thể thường xuyên đi thăm con được. Hôm nay là ngày giỗ của con, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều mà đồ ăn con thích. Không biết nó có ngon như hồi con còn sống hay không?" Bà Vương xúc động, lấy vạt tay áo lau đi giọt nước mắt xót xa."Mẹ nhớ con lắm Uyển à...hức..."
Ông Vương vẻ mặt buồn bã lặng lẽ lại gần vợ mình sau đó ôm chặt lấy bà, xoa lưng bà an ủi."Bà đừng có khóc trước mặt con bé như thế chứ. Con bé nhìn thấy nó sẽ buồn lắm..."
Sau đó đỡ bà đi ra ngoài.
Nhất Phong, Diệu Hân và Mộng Nghi nhìn theo hai bóng lưng già rời đi mà trong lòng nặng trĩu. Nhất Phong và Diệu Hân đứng lên phía trước, thắp hương sau đó tâm sự với Vương Uyển.
Hắn nở một nụ cười gượng gạo, nói."Vương Uyển cậu ở dưới đó chắc buồn lắm nhỉ? Cũng lâu lắm rồi mình không có đi thăm cậu. Mình xin lỗi. Hôm nay mình có trổ tài làm món bánh ngọt mà cậu thích, đó là bánh kem dâu. Chẳng phải cậu rất thích ăn dâu sao. Nếu ngon thì phải báo mộng cho mình đấy."
Diệu Hân nhìn hắn rồi bật cười,"Vương Uyển cậu nhìn xem. Nhất Phong bây giờ thay đổi nhiều lắm. Trước còn chẳng bao giờ nấu cho cậu ăn mặc cậu cứ đòi nhưng hôm nay cậu ấy lại làm, chắc là không ngon đâu. Vương Uyển à, mình thực sự rất nhớ cậu. Cậu chính là người bạn tốt nhất của mình, trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn vậy."
Mộng Nghi cảm thấy Vương Uyển vô cùng may mắn khi có những người bạn tốt như thế này. Nhưng thật bất hạnh là cô gái ấy mất quá sớm. Mộng Nghi cũng tiến lên phía trước, mỉm cười với cô gái rong bức ảnh nói.
"Xin chào tôi là Mộng Nghi, là bạn của Nhất Phong và Diệu Hân. Cậu thực sự rất xinh đẹp, mong cậu sẽ sống ở dưới đó thật vui vẻ."
Cả bầu trời âm u, cơn gió lạnh thổi qua khiến hàng cây trong sân vườn nhà họ Vương lung lay. Những chiếc lá rời cành rơi xuống mặt đất cuốn đi xa. Đức Minh đưa ánh mắt buồn bã, đau đớn về phía căn biệt thự lớn. Cậu không dám bước vào sợ phải đối mặt với mọi người. Lúc ở nhà cậu đã thu hết can đảm để đến đây, nhưng khi đến đây rồi cậu chợt nhận ra mình là một kẻ nhát gan, không dám đối mặt với tất cả mọi người.
"Vương Uyển, mình xin lỗi..." Cậu khẽ lầm bầm một câu trong miệng rồi đặt một bó hoa hướng dương mà Vương Uyển thích trước cổng nhà rồi rời đi.
"Mình thích nhất là hoa hướng dương bởi vì loài hoa này thể hiện sức sống mãnh liệt, luôn vươn lên mạnh mẽ và niềm tin vào tương lai tươi sáng phía trước." Vương Uyển cầm một bông hoa hướng dương nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt sáng rực khi nhìn vào bông hoa trong tay nói.
Không khí nhà họ Vương vô cùng ảm đạm. Hương khói bốc nghi ngút trên bàn thờ. Trên bàn thờ đặt một bức ảnh của một thiếu nữ vô cùng dễ thương, trên môi nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Bà Vương sắp xếp đồ cúng lên bàn thờ rồi ngồi trước bàn thờ, đôi mắt u sầu ầng ậng nước.
"Uyển, con sống một mình dưới đó vẫn ổn chứ? Mẹ xin lỗi vì không thể thường xuyên đi thăm con được. Hôm nay là ngày giỗ của con, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều mà đồ ăn con thích. Không biết nó có ngon như hồi con còn sống hay không?" Bà Vương xúc động, lấy vạt tay áo lau đi giọt nước mắt xót xa."Mẹ nhớ con lắm Uyển à...hức..."
Ông Vương vẻ mặt buồn bã lặng lẽ lại gần vợ mình sau đó ôm chặt lấy bà, xoa lưng bà an ủi."Bà đừng có khóc trước mặt con bé như thế chứ. Con bé nhìn thấy nó sẽ buồn lắm..."
Sau đó đỡ bà đi ra ngoài.
Nhất Phong, Diệu Hân và Mộng Nghi nhìn theo hai bóng lưng già rời đi mà trong lòng nặng trĩu. Nhất Phong và Diệu Hân đứng lên phía trước, thắp hương sau đó tâm sự với Vương Uyển.
Hắn nở một nụ cười gượng gạo, nói."Vương Uyển cậu ở dưới đó chắc buồn lắm nhỉ? Cũng lâu lắm rồi mình không có đi thăm cậu. Mình xin lỗi. Hôm nay mình có trổ tài làm món bánh ngọt mà cậu thích, đó là bánh kem dâu. Chẳng phải cậu rất thích ăn dâu sao. Nếu ngon thì phải báo mộng cho mình đấy."
Diệu Hân nhìn hắn rồi bật cười,"Vương Uyển cậu nhìn xem. Nhất Phong bây giờ thay đổi nhiều lắm. Trước còn chẳng bao giờ nấu cho cậu ăn mặc cậu cứ đòi nhưng hôm nay cậu ấy lại làm, chắc là không ngon đâu. Vương Uyển à, mình thực sự rất nhớ cậu. Cậu chính là người bạn tốt nhất của mình, trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn vậy."
Mộng Nghi cảm thấy Vương Uyển vô cùng may mắn khi có những người bạn tốt như thế này. Nhưng thật bất hạnh là cô gái ấy mất quá sớm. Mộng Nghi cũng tiến lên phía trước, mỉm cười với cô gái rong bức ảnh nói.
"Xin chào tôi là Mộng Nghi, là bạn của Nhất Phong và Diệu Hân. Cậu thực sự rất xinh đẹp, mong cậu sẽ sống ở dưới đó thật vui vẻ."
Cả bầu trời âm u, cơn gió lạnh thổi qua khiến hàng cây trong sân vườn nhà họ Vương lung lay. Những chiếc lá rời cành rơi xuống mặt đất cuốn đi xa. Đức Minh đưa ánh mắt buồn bã, đau đớn về phía căn biệt thự lớn. Cậu không dám bước vào sợ phải đối mặt với mọi người. Lúc ở nhà cậu đã thu hết can đảm để đến đây, nhưng khi đến đây rồi cậu chợt nhận ra mình là một kẻ nhát gan, không dám đối mặt với tất cả mọi người.
"Vương Uyển, mình xin lỗi..." Cậu khẽ lầm bầm một câu trong miệng rồi đặt một bó hoa hướng dương mà Vương Uyển thích trước cổng nhà rồi rời đi.
"Mình thích nhất là hoa hướng dương bởi vì loài hoa này thể hiện sức sống mãnh liệt, luôn vươn lên mạnh mẽ và niềm tin vào tương lai tươi sáng phía trước." Vương Uyển cầm một bông hoa hướng dương nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt sáng rực khi nhìn vào bông hoa trong tay nói.