Diệu Hân lấy một ly nước cam ép cho Đức Minh, sau đó ngồi cạnh cậu. Vẻ mặt của cậu có chút buồn khiến cô không biết phải làm sao.
"Cậu định không đi thăm Vương Uyển sao?"
Đức Minh nở nụ cười buồn, đáp."Hôm qua đi rồi, nhưng không dám vào. Mình có mang một bó hoa hướng dương tới cho cậu ấy. Nhưng kết quả lại không dám mang vào sợ chạm mặt các cậu cho nên đành để ngoài cổng. Không biết có bị ai lấy đi không..."
Diệu Hân ngạc nhiên, nhớ tới hôm trước sau khi ra khỏi nhà họ Vương thì đúng là có một bó hoa hướng dương đặt ở cổng trường. Lúc đầu còn tưởng là ai đó vô tình đánh rơi nhưng không ngờ Đức Minh lại là người đặt bó hoa ở đấy.
"Hôm qua đúng là mình có thấy. Tại sao cậu đến rồi lại không vào. Chẳng phải cậu mong đến ngày này lắm ư?"
"Vì..."
Đức Minh vừa mới mở miệng thì cánh cửa phòng khách bị Nhất Phong đạp mạnh, cánh cửa tội nghiệp kêu rầm một tiếng rồi lại kẽo kẹt. Mộng Nghi đứng đằng sau hắn vẫn còn giật mình hoảng hốt nhìn cánh cửa, sau đó nhìn bộ dạng hung dữ của Nhất Phong, cô muốn kéo hắn lại nhưng đã muộn. Nhất Phong như một con mãnh thú bị kích thích nhào vào Đức Minh giáng cho cậu vài cú đấm.
Diệu Hân sợ hãi chạy lại ngăn cản, Mộng Nghi trợn mắt cũng giúp Diệu Hân một tay lôi Nhất Phong ra. Đức Minh bị đánh đến nỗi chảy máu miệng, mũi.
"Sao mày còn dám vác mặt đến nhà cậu ấy hả?! Mày hại cậu ấy chết còn chưa cam lòng hả?!!!" Nhất Phong rống lên, muốn thoát ra khỏi cái ôm chật ních của cô nhưng lại sợ cô té ngã cho nên không dám dùng lực mạnh.
Diệu Hân vội đỡ Đức Minh dậy, đứng trước mặt cậu làm lá chắn."Nhất Phong, cậu hiểu lầm Đức Minh rồi. Cậu ấy chỉ muốn đi thăm Vương Uyển thôi mà!"
"Cậu ta muốn đi thăm Vương Uyển?" Nhất Phong hừ lạnh một tiếng nói tiếp."Chẳng phải đã quá muộn rồi sao? Cậu ta trốn tránh trách nhiệm bỏ đi nước ngoài, đến cả lần gặp mặt Vương Uyển lần cuối cậu ta cũng không tới! Vậy cậu ta có quyền gì mà đến thăm cậu ấy chứ?!"
Mộng Nghi dùng hết sức lực ngăn hắn lại, thật sự cô đang cảm thấy vô cùng mệt. Tên này khỏe như trâu!
"Nhất Phong cậu bình tĩnh lại đi. Quả thực hôm đó Đức Minh bị bố đánh ngất rồi đưa ra nước ngoài. Chính vì vậy cậu ấy mới không thể đến gặp mặt Vương Uyển lần cuối được!"
Mộng Nghi vừa dứt lời thì nhận ra mình đã lỡ miệng. Cơ thể hắn cứng đờ trong vài giây, tiếp đó hắn nheo hai hàng lông mày nhìn cô."Sao cậu lại nói như vậy? Chuyện này là thật? Là ai nói như vậy với cậu?"
Diệu Hân hít một hơi thật sâu, bước một bước lên phía trước, dõng dạc nói."Là mình! Là mình đã kể cho Mộng Nghi nghe về chuyện của Vương Uyển. Mộng Nghi nói đúng, ngày hôm đó Đức Minh bị bố đánh ngất rồi bị lôi sang nước ngoài. Cậu ấy rất muốn về nhưng lại bị bố cho người quản vô cùng chặt. Đến cả tiền tiêu cũng để cho người khác giữ. Nhất Phong, cậu nói xem cậu ấy có thể về nước được hay không?"
Nhất Phong dường như không tin vào tai mình, bộ não vô cùng căng thẳng. Hắn ngước nhìn Đức Minh đang lau vết máu trên mặt. Vậy là hai năm qua hắn đã trách nhầm cậu. Tại sao không một ai nói cho hắn biết chuyện này?
Nhất Phong cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hắn ngồi bệt xuống sàn, vò đầu. Đức Minh tiến lại gần hắn, giọng nói vô cùng nhỏ."Nhất Phong, tôi xin lỗi!"
Vậy là mọi hiểu lầm giữa Nhất Phong và Đức Minh đã được giải quyết. Nhất Phong không còn thù hận với cậu nữa, cũng đã chịu mở miệng chủ động nói chuyện với cậu. Đức Minh thì vô cùng vui vẻ, lâu lắm rồi cậu mới có tâm trạng này. Cậu đã vô cùng ân hận tại sao mình không nói ra sự thật để tình bạn giữa hắn và cậu không bị rạn nứt. Đức Minh nghĩ cậu của quá khứ thật ngốc khi chọn cách che giấu sự thật để rồi tình bạn giữa hai người bị thù hận che lấp.
Sau khi mọi hiểu lầm được hóa giải, mọi người có tổ chức buổi dã ngoại ở biển để củng cố lại tình bạn tươi đẹp. Nhưng thật không may, một ngay sau khi đến biển thì bị Bạch Hán Minh gọi điện về gặp mặt chuyện của Nhất Phong và Mộng Nghi. Vậy là buổi dã ngoại ở biển chỉ còn mỗi Diệu Hân và Đức Minh. Đúng là tiếc quá đi!
"Cậu định không đi thăm Vương Uyển sao?"
Đức Minh nở nụ cười buồn, đáp."Hôm qua đi rồi, nhưng không dám vào. Mình có mang một bó hoa hướng dương tới cho cậu ấy. Nhưng kết quả lại không dám mang vào sợ chạm mặt các cậu cho nên đành để ngoài cổng. Không biết có bị ai lấy đi không..."
Diệu Hân ngạc nhiên, nhớ tới hôm trước sau khi ra khỏi nhà họ Vương thì đúng là có một bó hoa hướng dương đặt ở cổng trường. Lúc đầu còn tưởng là ai đó vô tình đánh rơi nhưng không ngờ Đức Minh lại là người đặt bó hoa ở đấy.
"Hôm qua đúng là mình có thấy. Tại sao cậu đến rồi lại không vào. Chẳng phải cậu mong đến ngày này lắm ư?"
"Vì..."
Đức Minh vừa mới mở miệng thì cánh cửa phòng khách bị Nhất Phong đạp mạnh, cánh cửa tội nghiệp kêu rầm một tiếng rồi lại kẽo kẹt. Mộng Nghi đứng đằng sau hắn vẫn còn giật mình hoảng hốt nhìn cánh cửa, sau đó nhìn bộ dạng hung dữ của Nhất Phong, cô muốn kéo hắn lại nhưng đã muộn. Nhất Phong như một con mãnh thú bị kích thích nhào vào Đức Minh giáng cho cậu vài cú đấm.
Diệu Hân sợ hãi chạy lại ngăn cản, Mộng Nghi trợn mắt cũng giúp Diệu Hân một tay lôi Nhất Phong ra. Đức Minh bị đánh đến nỗi chảy máu miệng, mũi.
"Sao mày còn dám vác mặt đến nhà cậu ấy hả?! Mày hại cậu ấy chết còn chưa cam lòng hả?!!!" Nhất Phong rống lên, muốn thoát ra khỏi cái ôm chật ních của cô nhưng lại sợ cô té ngã cho nên không dám dùng lực mạnh.
Diệu Hân vội đỡ Đức Minh dậy, đứng trước mặt cậu làm lá chắn."Nhất Phong, cậu hiểu lầm Đức Minh rồi. Cậu ấy chỉ muốn đi thăm Vương Uyển thôi mà!"
"Cậu ta muốn đi thăm Vương Uyển?" Nhất Phong hừ lạnh một tiếng nói tiếp."Chẳng phải đã quá muộn rồi sao? Cậu ta trốn tránh trách nhiệm bỏ đi nước ngoài, đến cả lần gặp mặt Vương Uyển lần cuối cậu ta cũng không tới! Vậy cậu ta có quyền gì mà đến thăm cậu ấy chứ?!"
Mộng Nghi dùng hết sức lực ngăn hắn lại, thật sự cô đang cảm thấy vô cùng mệt. Tên này khỏe như trâu!
"Nhất Phong cậu bình tĩnh lại đi. Quả thực hôm đó Đức Minh bị bố đánh ngất rồi đưa ra nước ngoài. Chính vì vậy cậu ấy mới không thể đến gặp mặt Vương Uyển lần cuối được!"
Mộng Nghi vừa dứt lời thì nhận ra mình đã lỡ miệng. Cơ thể hắn cứng đờ trong vài giây, tiếp đó hắn nheo hai hàng lông mày nhìn cô."Sao cậu lại nói như vậy? Chuyện này là thật? Là ai nói như vậy với cậu?"
Diệu Hân hít một hơi thật sâu, bước một bước lên phía trước, dõng dạc nói."Là mình! Là mình đã kể cho Mộng Nghi nghe về chuyện của Vương Uyển. Mộng Nghi nói đúng, ngày hôm đó Đức Minh bị bố đánh ngất rồi bị lôi sang nước ngoài. Cậu ấy rất muốn về nhưng lại bị bố cho người quản vô cùng chặt. Đến cả tiền tiêu cũng để cho người khác giữ. Nhất Phong, cậu nói xem cậu ấy có thể về nước được hay không?"
Nhất Phong dường như không tin vào tai mình, bộ não vô cùng căng thẳng. Hắn ngước nhìn Đức Minh đang lau vết máu trên mặt. Vậy là hai năm qua hắn đã trách nhầm cậu. Tại sao không một ai nói cho hắn biết chuyện này?
Nhất Phong cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hắn ngồi bệt xuống sàn, vò đầu. Đức Minh tiến lại gần hắn, giọng nói vô cùng nhỏ."Nhất Phong, tôi xin lỗi!"
Vậy là mọi hiểu lầm giữa Nhất Phong và Đức Minh đã được giải quyết. Nhất Phong không còn thù hận với cậu nữa, cũng đã chịu mở miệng chủ động nói chuyện với cậu. Đức Minh thì vô cùng vui vẻ, lâu lắm rồi cậu mới có tâm trạng này. Cậu đã vô cùng ân hận tại sao mình không nói ra sự thật để tình bạn giữa hắn và cậu không bị rạn nứt. Đức Minh nghĩ cậu của quá khứ thật ngốc khi chọn cách che giấu sự thật để rồi tình bạn giữa hai người bị thù hận che lấp.
Sau khi mọi hiểu lầm được hóa giải, mọi người có tổ chức buổi dã ngoại ở biển để củng cố lại tình bạn tươi đẹp. Nhưng thật không may, một ngay sau khi đến biển thì bị Bạch Hán Minh gọi điện về gặp mặt chuyện của Nhất Phong và Mộng Nghi. Vậy là buổi dã ngoại ở biển chỉ còn mỗi Diệu Hân và Đức Minh. Đúng là tiếc quá đi!