Mộng Nghi mang tâm trạng lo lắng đến gặp phụ huynh cũng chính là bố chồng tương lai Bạch Hán Minh. Lòng bàn tay cô đẩy đầy mồ hôi, cả cơ thể đều cứng ngắc không dám cử động. Nhất Phong hiểu được tâm trạng của Mộng Nghi lúc này nên nói nhỏ vào tai cô an ủi.
"Yên tâm đi, ông ấy không dám làm gì cậu đâu. Tôi sẽ đứng ra bảo vệ cậu."
Lời nói khẳng định của hắn khiến Mộng Nghi yên tâm hơn hẳn. Cô lau mồ hôi ở tay vào quần gật đầu. Bạch Hán Minh từ trong phòng làm việc đi ra. Ông nhìn hai đứa trẻ trước mặt rồi lắc đầu nở nụ cười. Nhìn hai đứa trẻ đang vô cùng căng thẳng khi phải đi gặp phụ huynh thì ông lại nhớ tới mình và người vợ quá cố vào gần 40 năm trước.
Khi đó ông và người con gái ông yêu cũng ở độ tuổi này bị bố mẹ ông phát hiện là yêu sớm nên triệu tập đến gặp mặt. Cảm xúc khi đó ông vẫn còn nhớ rõ mồn một, lo lắng, hồi hộp, căng thẳng và có hơi sợ hãi.
Bạch Hán Minh rót trà vào chén cho Mộng Nghi và Nhất Phong, nói."Cháu uống đi. Đây là trà ta mang từ nước ngoài về."
Mộng Nghi gật đầu lễ phép, tay cầm chén trà trong tay đưa lên miệng. Mùi hương của trà nhẹ nhàng, thoang thoảng khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút.
"Cháu là Mộng Nghi phải không?"
"Dạ!"
"Hôm đó khi Nhất Phong nói thì ta cũng đã biết mối quan hệ của hai đứa. Lúc đấy ta cũng rất tức giận khi Nhất Phong làm hỏng mọi kế hoạch nhưng thật may mắn là mọi chuyện đã được giải quyết." Bạch Hán Minh ngừng một lúc sau đó đưa mắt nhìn đứa con trai đang ngồi như tượng ở bên cạnh cô sau đó khẽ cười.
Nhất Phong nhìn ông đang cười thì lấy làm khó hiểu. Hai hàng lông mày nhíu lại.
"Ta không biết hai đứa có thể đi được bao lâu nhưng ta phải nói trước sau khi học hết cấp ba Nhất Phong nó sẽ đi nước ngoài du học."
Nói đến đây, gương mặt Mộng Nghi thoắt biến đổi nhưng vô vẫn giữ gương mặt bình tĩnh một cách kì lạ.
"Cháu cũng đã từng suy nghĩ không biết cháu và cậu ấy có thể yêu nhau được bao lâu khi chúng cháu vẫn còn quá trẻ. Cháu và cậu ấy dù không trải qua nhiều thử thách khó khăn nhưng cháu tin thời gian sẽ trả lời tất cả." Để nói được những lời này cô đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Tình yêu của cô và hắn quá đơn giản, nếu không phải có sự việc vừa rồi thì hai người chắc chắn sẽ không thể nhận ra mình đã thích đối phương.
Rời khỏi căn biệt thự nhà họ Bạch, hai người sóng đôi đi dạo phố. Không ai nói với ai câu nào. Nhất Phong mất kiên nhẫn nắm lấy cổ tay cô lôi lại, giọng nói có vẻ khó chịu."Cậu làm sao vậy? Sao từ lúc rời khỏi nhà lại chẳng nói gì thế hả?"
Mộng Nghi nhìn hắn với đôi mắt u sầu. Cô thở dài não nề, nói."Mình học dốt thế này liệu có đi du học cùng cậu được không nhỉ?"
Gương mặt của Nhất Phong dần được thả lỏng. Hắn nở nụ cười dịu dàng đáp."Yên tâm, tôi sẽ dạy cậu học tiếng."
Mộng Nghi như trút được gánh nặng nở nụ cười sung sướng."Vậy thì mình yên tâm rồi!"
Hơn một năm sau, sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình hai người đã làm thủ tục đi du học cho hai người. Và cũng trong hơn một năm này, nhờ sự giúp đỡ của Nhất Phong mà Tiếng Anh của cô đã lên một level mới.
Mọi người ở sân bay quyến luyến nhau không muốn rời xa. Mộng Lam nhìn cô con gái sau phải đi sang nước ngoài thì khóc nguyên một đêm bây giờ hai mắt đều sưng húp.
Bạch Hán Minh im lặng nhìn Nhất Phong, vỗ mạnh lên vai hắn vài cái nói."Sang đó thì nhớ giữ sức khỏe, đừng để bị ốm." Ông còn không quên nhắc hắn chăm sóc cô con dâu tương lai thật tốt.
Nhất Phong mềm lòng, lâu lắm rồi ông mới lo lắng dặn dò hắn. Đột nhiên Nhất Phong như một đứa trẻ to xác ôm chặt lấy bố mình,"Bố..."
Bạch Hán Minh không khỏi sững sờ khi nghe chính miệng hắn nói ra từ "bố". Ông vỗ nhẹ lưng hắn, nước mắt đọng lại ở khóe mi rơi xuống.
Sau khi nhận được thông báo từ chuyến bay mà mình sẽ lên, Nhất Phong và Mộng Nghi vẫy tay tạm biệt người nhà sau đó làm thủ tục lên máy bay.
Lý do mà Diệu Hân và Đức Minh không thể tới tiễn chính là hai người bạn này mải đi nghỉ mát nhiều quá quên khuấy mất hôm nay là ngày Nhất Phong và Mộng Nghi phải đi nước ngoài. Tội này sau này gặp lại phải phạt thật nặng mới được!
___END___
"Yên tâm đi, ông ấy không dám làm gì cậu đâu. Tôi sẽ đứng ra bảo vệ cậu."
Lời nói khẳng định của hắn khiến Mộng Nghi yên tâm hơn hẳn. Cô lau mồ hôi ở tay vào quần gật đầu. Bạch Hán Minh từ trong phòng làm việc đi ra. Ông nhìn hai đứa trẻ trước mặt rồi lắc đầu nở nụ cười. Nhìn hai đứa trẻ đang vô cùng căng thẳng khi phải đi gặp phụ huynh thì ông lại nhớ tới mình và người vợ quá cố vào gần 40 năm trước.
Khi đó ông và người con gái ông yêu cũng ở độ tuổi này bị bố mẹ ông phát hiện là yêu sớm nên triệu tập đến gặp mặt. Cảm xúc khi đó ông vẫn còn nhớ rõ mồn một, lo lắng, hồi hộp, căng thẳng và có hơi sợ hãi.
Bạch Hán Minh rót trà vào chén cho Mộng Nghi và Nhất Phong, nói."Cháu uống đi. Đây là trà ta mang từ nước ngoài về."
Mộng Nghi gật đầu lễ phép, tay cầm chén trà trong tay đưa lên miệng. Mùi hương của trà nhẹ nhàng, thoang thoảng khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút.
"Cháu là Mộng Nghi phải không?"
"Dạ!"
"Hôm đó khi Nhất Phong nói thì ta cũng đã biết mối quan hệ của hai đứa. Lúc đấy ta cũng rất tức giận khi Nhất Phong làm hỏng mọi kế hoạch nhưng thật may mắn là mọi chuyện đã được giải quyết." Bạch Hán Minh ngừng một lúc sau đó đưa mắt nhìn đứa con trai đang ngồi như tượng ở bên cạnh cô sau đó khẽ cười.
Nhất Phong nhìn ông đang cười thì lấy làm khó hiểu. Hai hàng lông mày nhíu lại.
"Ta không biết hai đứa có thể đi được bao lâu nhưng ta phải nói trước sau khi học hết cấp ba Nhất Phong nó sẽ đi nước ngoài du học."
Nói đến đây, gương mặt Mộng Nghi thoắt biến đổi nhưng vô vẫn giữ gương mặt bình tĩnh một cách kì lạ.
"Cháu cũng đã từng suy nghĩ không biết cháu và cậu ấy có thể yêu nhau được bao lâu khi chúng cháu vẫn còn quá trẻ. Cháu và cậu ấy dù không trải qua nhiều thử thách khó khăn nhưng cháu tin thời gian sẽ trả lời tất cả." Để nói được những lời này cô đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Tình yêu của cô và hắn quá đơn giản, nếu không phải có sự việc vừa rồi thì hai người chắc chắn sẽ không thể nhận ra mình đã thích đối phương.
Rời khỏi căn biệt thự nhà họ Bạch, hai người sóng đôi đi dạo phố. Không ai nói với ai câu nào. Nhất Phong mất kiên nhẫn nắm lấy cổ tay cô lôi lại, giọng nói có vẻ khó chịu."Cậu làm sao vậy? Sao từ lúc rời khỏi nhà lại chẳng nói gì thế hả?"
Mộng Nghi nhìn hắn với đôi mắt u sầu. Cô thở dài não nề, nói."Mình học dốt thế này liệu có đi du học cùng cậu được không nhỉ?"
Gương mặt của Nhất Phong dần được thả lỏng. Hắn nở nụ cười dịu dàng đáp."Yên tâm, tôi sẽ dạy cậu học tiếng."
Mộng Nghi như trút được gánh nặng nở nụ cười sung sướng."Vậy thì mình yên tâm rồi!"
Hơn một năm sau, sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình hai người đã làm thủ tục đi du học cho hai người. Và cũng trong hơn một năm này, nhờ sự giúp đỡ của Nhất Phong mà Tiếng Anh của cô đã lên một level mới.
Mọi người ở sân bay quyến luyến nhau không muốn rời xa. Mộng Lam nhìn cô con gái sau phải đi sang nước ngoài thì khóc nguyên một đêm bây giờ hai mắt đều sưng húp.
Bạch Hán Minh im lặng nhìn Nhất Phong, vỗ mạnh lên vai hắn vài cái nói."Sang đó thì nhớ giữ sức khỏe, đừng để bị ốm." Ông còn không quên nhắc hắn chăm sóc cô con dâu tương lai thật tốt.
Nhất Phong mềm lòng, lâu lắm rồi ông mới lo lắng dặn dò hắn. Đột nhiên Nhất Phong như một đứa trẻ to xác ôm chặt lấy bố mình,"Bố..."
Bạch Hán Minh không khỏi sững sờ khi nghe chính miệng hắn nói ra từ "bố". Ông vỗ nhẹ lưng hắn, nước mắt đọng lại ở khóe mi rơi xuống.
Sau khi nhận được thông báo từ chuyến bay mà mình sẽ lên, Nhất Phong và Mộng Nghi vẫy tay tạm biệt người nhà sau đó làm thủ tục lên máy bay.
Lý do mà Diệu Hân và Đức Minh không thể tới tiễn chính là hai người bạn này mải đi nghỉ mát nhiều quá quên khuấy mất hôm nay là ngày Nhất Phong và Mộng Nghi phải đi nước ngoài. Tội này sau này gặp lại phải phạt thật nặng mới được!
___END___