"Tiểu Nghi, ra đây mẹ có chuyện muốn nói."
Mộng Nghi đang uống nước ở trong bếp liền nghe thấy tiếng mẹ vọng vào. Cô cầm cốc nước trong tay rồi chạy ra ngoài phòng khách ngồi xuống xô pha chớp mắt hỏi mẹ."Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mộng Lam đang xem giấy tờ gì đó liền đưa cho cô. Mộng Nghi đặt cốc nước lên bàn cầm lấy tờ giấy mà mẹ cô đưa cho xem. Mộng Nghi lướt mắt lên những dòng chữ. Gương mặt đang bình thản liền chuyển sang kích động.
"Mẹ, đây là giấy mời nhập học của trường Hoa Thị mà...sao nó lại ở đây?" Mộng Nghi không tin nổi vào mắt mình đọc đi đọc lại xem có sai chỗ nào không. Nhưng dù có đọc bao nhiêu lần thì giấy thông báo nhập học vẫn luôn xuất hiện tên của cô trên đó khiến cô không khỏi ngỡ ngàng.
Mộng Lam lắc đầu, bà cũng không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Bà vừa về đến nhà thì có một cậu thanh niên đưa một tập hồ sơ cho bà. Khi mở ra thì liền thấy giấy thông báo nhập học và toàn bộ chi phí học trong hai năm học lớp 11 và lớp 12 đều được miễn phí. Bà vô cùng thắc mắc muốn gọi cậu thanh niên đó lại hỏi nhưng cậu thanh niên đó đã đi mất dạng rồi.
"Không phải là lừa đảo chứ?" Mộng Nghi cầm tờ giấy nhập học lên xem, liệu có phải là giả không. Nhưng dấu ấn đỏ chót của trường Hoa Thị này ai mà dám làm giả chứ. Hoa Thị là một nơi vô cùng tốt, chất lượng bài giảng luôn đứng đầu trong nước. Hơn nữa người lập ra Hoa Thị lại là Chủ tịch của một tập đoàn vô cùng nổi tiếng.
"Hay để hỏi số điện thoại của nhà trường rồi gọi thử xem. Nhỡ đâu là lừa đảo thật đến lúc nhập học thì sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề."
Mộng Nghi liền gật đầu đồng ý với ý kiến của bà.
Mười phút sau, Mộng Lam cầm chiếc điện thoại từ trong phòng ngủ đi ra, mặt mày hớn hở vô cùng. Mộng Nghi vốn định hỏi chuyện này có phải thật không thì bà đã trả lời."Mẹ vừa gọi cho hiệu trưởng của Hoa Thị rồi, ông ấy nói thấy tố chất con rất được nên ông đã mời giấy nhập học. Hiệu trưởng cũng biết hoàn cảnh của gia đình có hơi khó khăn nên ông ấy quyết định miễn toàn bộ học phí."
Vừa nghe bà nói xong, Mộng Nghi liền nhảy cẫng lên vô cùng sung sướng. Ở trong trường cô đang học, có rất nhiều người muốn vào Hoa Thị học nhưng không có cơ hội. Có người học vô cùng giỏi nhưng vì gia đình không có đủ điều kiện nên từ bỏ mong ước được vào Hoa Thị, nhiều người có điều kiện nhưng tố chất học kém cũng không thể xin vào được. Vậy nên Mộng Nghi cảm thấy xui xẻo trong bao nhiêu năm cuối cùng may mắn cũng rơi trúng đầu cô.
Mộng Nghi vui sướng đến nỗi lúc nào cũng giở tờ giấy nhập học ra xem. Cô còn dán hẳn lên bàn học để tiện ngắm nghía. Niềm vui đến quá bất ngờ khiến người hay gặp xui xẻo như cô quên mất rằng mình đang nợ một số tiền vô cùng lớn. Đúng một tuần sau có số máy lạ gọi đến. Mộng Nghi đang làm việc thì có điện thoại reo. Nhìn thấy số lạ liền không nghĩ ngợi nhiều bắt máy.
"Alo? Ai vậy ạ?"
Người ở đầu dây im lặng một vài giây mới lên tiếng."Cô đã chuẩn bị đủ tiền chưa?"
Sao giọng nói này nghe quen tai thế nhỉ?
"Anh là..." Nghĩ ngợi một vài giây Mộng Nghi liền nhớ ra."Là cậu sao? Tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ tiền. Có thể cho tôi thêm một thời gian nữa không?"
Nhất Phong trầm mặc một lúc, đáp."Được thôi, bây giờ cô qua nhà tôi đi."
Mộng Nghi nghe xong liền đề phòng."Qua nhà cậu làm gì?"
"Nếu muốn tôi cho thêm thời gian thì mau qua nhà tôi ngay. Nhà tôi nằm ở khu S số nhà 115. Tôi cho cô 15 phút, sau 15 phút nữa mà cô chưa có mặt thì khỏi thêm thời gian nữa...tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho mẹ cô đòi nợ."
Sau đó Nhất Phong liền tắt điện thoại. Mộng Nghi nhìn chằm chằm điện thoại như muốn giết người. Cô liền cất điện thoại đi vào trong thay đồ rồi xin phép bà chủ cho về sớm. Mộng Nghi liền bắt ba chuyến xe buýt để đến nhà tên kia. Cô đi lòng vòng một hồi mới thấy một căn biệt thự màu trắng trước cổng có ghi số 115. Khu nơi hắn đang sống vốn là nơi dành cho người giàu. Đi đến đâu cũng thấy biệt thự cao cấp khiến cô có hơi choáng ngợp. Nhấn ba hồi chuông mới thấy một người phụ nữ già ngoài 50 tuổi ra mở cổng cho cô. Mộng Nghi lễ phép cúi đầu chào rồi được mời vào nhà.
Người phụ nữ liền rót cho Mộng Nghi một cốc nước còn mình thì lên gác gọi thiếu gia xuống. Năm phút sau Nhất Phong xuất hiện với một chiếc áo phông màu chanh và chiếc quần ngố màu nâu. Nhìn thấy cô đang ngồi trên sa lông liền nở nụ cười nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo ban đầu.
Mộng Nghi đang uống nước ở trong bếp liền nghe thấy tiếng mẹ vọng vào. Cô cầm cốc nước trong tay rồi chạy ra ngoài phòng khách ngồi xuống xô pha chớp mắt hỏi mẹ."Có chuyện gì vậy mẹ?"
Mộng Lam đang xem giấy tờ gì đó liền đưa cho cô. Mộng Nghi đặt cốc nước lên bàn cầm lấy tờ giấy mà mẹ cô đưa cho xem. Mộng Nghi lướt mắt lên những dòng chữ. Gương mặt đang bình thản liền chuyển sang kích động.
"Mẹ, đây là giấy mời nhập học của trường Hoa Thị mà...sao nó lại ở đây?" Mộng Nghi không tin nổi vào mắt mình đọc đi đọc lại xem có sai chỗ nào không. Nhưng dù có đọc bao nhiêu lần thì giấy thông báo nhập học vẫn luôn xuất hiện tên của cô trên đó khiến cô không khỏi ngỡ ngàng.
Mộng Lam lắc đầu, bà cũng không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Bà vừa về đến nhà thì có một cậu thanh niên đưa một tập hồ sơ cho bà. Khi mở ra thì liền thấy giấy thông báo nhập học và toàn bộ chi phí học trong hai năm học lớp 11 và lớp 12 đều được miễn phí. Bà vô cùng thắc mắc muốn gọi cậu thanh niên đó lại hỏi nhưng cậu thanh niên đó đã đi mất dạng rồi.
"Không phải là lừa đảo chứ?" Mộng Nghi cầm tờ giấy nhập học lên xem, liệu có phải là giả không. Nhưng dấu ấn đỏ chót của trường Hoa Thị này ai mà dám làm giả chứ. Hoa Thị là một nơi vô cùng tốt, chất lượng bài giảng luôn đứng đầu trong nước. Hơn nữa người lập ra Hoa Thị lại là Chủ tịch của một tập đoàn vô cùng nổi tiếng.
"Hay để hỏi số điện thoại của nhà trường rồi gọi thử xem. Nhỡ đâu là lừa đảo thật đến lúc nhập học thì sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề."
Mộng Nghi liền gật đầu đồng ý với ý kiến của bà.
Mười phút sau, Mộng Lam cầm chiếc điện thoại từ trong phòng ngủ đi ra, mặt mày hớn hở vô cùng. Mộng Nghi vốn định hỏi chuyện này có phải thật không thì bà đã trả lời."Mẹ vừa gọi cho hiệu trưởng của Hoa Thị rồi, ông ấy nói thấy tố chất con rất được nên ông đã mời giấy nhập học. Hiệu trưởng cũng biết hoàn cảnh của gia đình có hơi khó khăn nên ông ấy quyết định miễn toàn bộ học phí."
Vừa nghe bà nói xong, Mộng Nghi liền nhảy cẫng lên vô cùng sung sướng. Ở trong trường cô đang học, có rất nhiều người muốn vào Hoa Thị học nhưng không có cơ hội. Có người học vô cùng giỏi nhưng vì gia đình không có đủ điều kiện nên từ bỏ mong ước được vào Hoa Thị, nhiều người có điều kiện nhưng tố chất học kém cũng không thể xin vào được. Vậy nên Mộng Nghi cảm thấy xui xẻo trong bao nhiêu năm cuối cùng may mắn cũng rơi trúng đầu cô.
Mộng Nghi vui sướng đến nỗi lúc nào cũng giở tờ giấy nhập học ra xem. Cô còn dán hẳn lên bàn học để tiện ngắm nghía. Niềm vui đến quá bất ngờ khiến người hay gặp xui xẻo như cô quên mất rằng mình đang nợ một số tiền vô cùng lớn. Đúng một tuần sau có số máy lạ gọi đến. Mộng Nghi đang làm việc thì có điện thoại reo. Nhìn thấy số lạ liền không nghĩ ngợi nhiều bắt máy.
"Alo? Ai vậy ạ?"
Người ở đầu dây im lặng một vài giây mới lên tiếng."Cô đã chuẩn bị đủ tiền chưa?"
Sao giọng nói này nghe quen tai thế nhỉ?
"Anh là..." Nghĩ ngợi một vài giây Mộng Nghi liền nhớ ra."Là cậu sao? Tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ tiền. Có thể cho tôi thêm một thời gian nữa không?"
Nhất Phong trầm mặc một lúc, đáp."Được thôi, bây giờ cô qua nhà tôi đi."
Mộng Nghi nghe xong liền đề phòng."Qua nhà cậu làm gì?"
"Nếu muốn tôi cho thêm thời gian thì mau qua nhà tôi ngay. Nhà tôi nằm ở khu S số nhà 115. Tôi cho cô 15 phút, sau 15 phút nữa mà cô chưa có mặt thì khỏi thêm thời gian nữa...tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho mẹ cô đòi nợ."
Sau đó Nhất Phong liền tắt điện thoại. Mộng Nghi nhìn chằm chằm điện thoại như muốn giết người. Cô liền cất điện thoại đi vào trong thay đồ rồi xin phép bà chủ cho về sớm. Mộng Nghi liền bắt ba chuyến xe buýt để đến nhà tên kia. Cô đi lòng vòng một hồi mới thấy một căn biệt thự màu trắng trước cổng có ghi số 115. Khu nơi hắn đang sống vốn là nơi dành cho người giàu. Đi đến đâu cũng thấy biệt thự cao cấp khiến cô có hơi choáng ngợp. Nhấn ba hồi chuông mới thấy một người phụ nữ già ngoài 50 tuổi ra mở cổng cho cô. Mộng Nghi lễ phép cúi đầu chào rồi được mời vào nhà.
Người phụ nữ liền rót cho Mộng Nghi một cốc nước còn mình thì lên gác gọi thiếu gia xuống. Năm phút sau Nhất Phong xuất hiện với một chiếc áo phông màu chanh và chiếc quần ngố màu nâu. Nhìn thấy cô đang ngồi trên sa lông liền nở nụ cười nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo ban đầu.