Biệt viện trở nên bối rối, không phải bởi vì môn chủ Y Đình của Thiên Huyền môn đột nhiên xuất hiện, mà là bởi vì hắn mang đến tin tức Phong Khiếu Nhiên còn sống, lại còn đang trên đường đi tới!
Âu Dương Húc ngồi ở bên giường Cô Nhiên, xuất ra hết y thuật hắn sở hữu cứu lại người đã mất đi hô hấp, Y Đình cũng ở phía sau Cô Nhiên miên miên không ngừng đưa vào chân khí của mình, bọn họ nhất định phải từ trên tay Diêm vương đem người này đoạt lại.
” Tiểu Nhiên! Ngươi kiên trì trụ, kiên trì trụ! Cha ngươi còn sống, hắn lập tức đi tới…. tiểu Nhiên!” Lục Văn Triết ở bên giường một lần lại một lần nói với Cô Nhiên,” Tiểu Nhiên! Xem như Lục đại ca cầu ngươi, ngươi nhất định phải kiên trì trụ…”
” Tiểu Nhiên! Lục đại ca không lừa ngươi, cha ngươi còn sống… tiểu Nhiên… Âu Dương đại ca cũng cầu ngươi…” Âu Dương Húc một bên ở trên người Cô Nhiên thi châm, một bên khóc hảm. Nhìn người trước mắt có thể là không còn đường sống, nước mắt Âu Dương Húc gấp đến độ nhắm thẳng mà rơi.
” Âu Dương! Các ngươi bảo vệ tâm mạch của hắn” Y Đình cảm nhận được chân khí của hắn đã không thể tiến vào, lập tức hướng mấy người bên cạnh hô to, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đang ngồi ở trên giường vội vàng đem Cô Nhiên nâng dậy, ấn trụ cổ tay Cô Nhiên, Âu Dương Húc cũng ở trên ngực Cô Nhiên trát châm.
Tay phải Y Đình thoáng dừng ở trước ngực, tiếp đó ở trên mấy đại huyệt sau lưng Cô Nhiên mạnh mẽ điểm vài cái, tiếp theo ngón tay dọc theo xương sống Cô Nhiên lướt dần xuống, đến tận nơi lưng eo liền dừng lại, tay trái Y Đình lại mạnh mẽ chụp lên hậu tâm (điểm giữa phía sau?) Cô Nhiên. Trận trận hàn khí từ trên người Y Đình tán xuất, tiếp đó hai tay Y Đình ở phía sau lưng Cô Nhiên mãnh lực dùng sức, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đều cảm thấy hàn khí lạnh cả người từ trên người Cô Nhiên truyền vào cổ tay bọn họ. Sau đó bọn họ lại thấy nhiệt khí trên người bị cỗ hàn ý này dẫn xuất khỏi thân truyền ngược vào tay Cô Nhiên.
Y Đình lúc này là đang dùng “Sinh khí thuật” của Thiên Huyền môn, chính là đem sinh cơ (nguồn sống) cuối cùng trên người người chết lưu lại vài phần, vì muốn tranh thủ thời gian cứu sống người này. Tuy thuật này sẽ hao phí công lực hai mươi năm của hắn, nhưng vì cứu tôn tử của mình, chẳng sợ là phải hao hết toàn bộ công lực hắn cũng muốn dùng. Nếu hắn đến sớm mấy canh giờ, bảo bối tôn tử của hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nửa canh giờ sau, Y Đình cả người đều phủ một tầng băng mới thu hồi tay. ” Âu Dương, tiếp tục.” Y Đình sắc mặt tái nhợt phân phó một câu. Trên tay Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành cũng dày một tầng băng, nhưng hai người vẫn như không hề sở giác mà cẩn thận bảo vệ tâm mạch của Cô Nhiên, phát hiện nội tức của mình có một chút tiến vào trong cơ thể Cô Nhiên, ánh mắt hai người lập tức sáng ngời. Âu Dương Húc cũng phát giác thấy sinh cơ trước đó của Cô Nhiên không ngừng lưu thất giờ đã tạm ngừng lại, lại uy tiếp cho Cô Nhiên một viên ” Ngưng hồn đan”, Âu Dương Húc toàn thân toàn tâm đối đầu với Diêm Vương tranh giành thời gian.
Phong Hải cùng Phong Nham thay thế luân phiên cho Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành sắc mặt đã như tờ giấy trắng, tiếp tục vì Cô Nhiên truyền thụ nội lực. Văn Thiên Vũ cũng cùng bọn người Triệu Vũ giúp đỡ đem Y Đình, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đi xuống, lập tức sai người sắc dược, nấu cháo, đun nước ấm.
” Nghe được Hắc địch (cái ống sáo í) vang âm, lão phu tưởng tiểu Nhiên xảy ra chuyện, cho nên sai người đi tìm. Sau đó thủ hạ dùng bồ câu đưa tin mới biết được là xảy ra chuyện gì. Phong Khiếu Nhiên biết tiểu Nhiên sẽ làm chuyện ngu ngốc, cho nên xin lão phu phải lập tức đem tin tức này nói cho tiểu Nhiên. Lần này sơn hồng hủy hoại mấy phân điểm của Thiên Huyền môn, cho nên phi cáp cũng không thể liên hệ đến bọn họ, lão phu lo lắng những người khác cho nên tự mình tiến đến thông tri tiểu Nhiên, không nghĩ tới thời gian đến đây lại chậm trễ nhiều như vậy, làm lão phu suýt nữa thì không tới kịp.” Nhìn thấy tôn tử của mình nằm ở trên giường sinh tử chưa biết, giang hồ nghe đồn tối thần bí Thiên Huyền Môn môn chủ bắt đầu lệ lão tung hoành.
” Y môn chủ, không thể trách ngài, muốn trách thì phải trách bọn ta, chúng ta lại mặc tiểu Nhiên tự rời đi, cư nhiên chưa từng ngăn cản hắn, nếu chúng ta ngăn hắn cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này. Chúng ta tìm được một bàn tay cầm kiếm của Khiếu Nhiên, nhưng ở trên trấn lại không tìm được thi thể Khiếu Nhiên, nghĩ rằng hắn bị vùi dưới loạn thạch cốc, có thể không còn sống, cho nên…” bọn người Lục Văn Triết hối hận đến câm lặng, bọn họ vì cái gì liền tin rằng Khiếu Nhiên thật đã xảy ra chuyện, vì cái gì không có ngăn cản Cô Nhiên đi tìm cái chết.
” Ai…đều là tạo hóa trêu người a… sơn hồng khủng khiếp như vậy hy vọng có thể sống sót vốn là xa vời, nếu không phải Phong Khiếu Nhiên xử sự bình tĩnh, nội lực thâm hậu, lúc hắn bị cuốn đi vốn là phải chết, may mắn hắn lúc ấy không có bối rối, bình ổn hô hấp, không bị hút vào nê sa. Còn về kiếm của hắn, phỏng chừng là do lúc bối rối có người bắt lấy kiếm bên hông hắn, có thể cũng là như vậy mới hoãn được trùng lực (sức cuộn) của sơn hồng, bằng không hắn cũng không thể tiếp tục sống. Theo như lời người báo cáo nói, Phong Khiếu Nhiên là bị đột thạch (đá lồi lên) trên vách núi giữ lại, cho nên mới không ngã xuống tan xương nát thịt. Chính là bởi vì sơn hồng quá mức hung mãnh, hắn bị một vật nặng trong đó đụng vào đầu, cho nên hôn mê hai ngày mới thổi sáo. Nếu sớm hai ngày, tiểu Nhiên cũng không phải là bộ dáng hiện tại. Hy vọng lần này tiểu Nhiên có thể đợi được cha hắn trở về, chỉ cần Phong Khiếu Nhiên có thể chạy về, tiểu Nhiên mới có thể thoát hiểm.” Y Đình thoáng chốc dừng lại lau đi lệ trên mặt, cầm lấy một ly trà mà Cô Nhiên rót trước đó, tay vì bất an mà bất chợt run rẩy.
Một đêm này, trong biệt viện của Văn Thiên Vũ không một người nào có thể ngủ, tất cả mọi người đều vạn phần chờ mong người trong gian hỉ phòng kia có thể tỉnh lại.
…………..
” Nhiên nhi!” Phong Khiếu Nhiên vạn phần chật vật hai ngày sau cuối cùng cũng đuổi tới, chạy ào vào phòng Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lập tức quỳ gối trước mặt người không có chút máu, không có chút sinh khí.
” Phong Khiếu Nhiên! Ngươi…sao giờ ngươi mới trở về…” Nhìn thấy người tới, Âu Dương Húc vẻ mặt tiều tụy khóc lên,” Ngươi…ngươi sao bây giờ mới trở về…ô ô…”
” Nhiên nhi…cha đã trở lại…Nhiên nhi? Ngươi tỉnh tỉnh… cha… đã trở lại…” Muốn đem Cô Nhiên ôm lấy, nhưng lại nhìn thấy đôi tay dơ bẩn của mình, Phong Khiếu Nhiên lại đành rút tay về, không nhìn tới những người khác ở trong phòng, ánh mắt Phong Khiếu Nhiên chỉ chăm chú nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích.
” Khiếu Nhiên… ngươi trước tiên đi tẩy rửa, tiểu Nhiên…đã chờ ngươi rất lâu.” Long Thiên Hành đỏ mắt hướng Phong Khiếu Nhiên nghẹn lời nói, hai gã thủ hạ trong phòng vừa nghe liền lập tức đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm.
” Khiếu Nhiên, ta đã tới chậm, tiểu Nhiên nghĩ rằng ngươi đã chết, hắn cũng liền…cùng ngươi đi. Trước khi đi…hắn đã bái đường thành thân với ngươi … chúng ta tạm thời để lại một hồn bốn phách của tiểu Nhiên, hai hồn ba phách còn lại phải cần ngươi bắt chúng nó gọi trở về . Khiếu Nhiên…thực xin lỗi, lão phu… không xứng đáng là ông nội của hắn.” Y Đình vừa nói tới, khóe mắt cũng đã ươn ướt, hắn không nghĩ tới ý nguyện rời đi của tôn tử hắn lại mãnh liệt như thế, ngay cả ” Sinh khí thuật” cũng không thể làm hắn sống lại.
” Nhiên nhi… cha sai rồi…cha không nên đem ngươi đơn độc bỏ lại…cha sai rồi…” Nhìn người cơ hồ không còn chút hô hấp, thanh âm Phong Khiếu Nhiên bắt đầu phát run, ánh mắt đại tĩnh, cả người run rẩy lên, hai mắt tràn ngập tơ máu vì khó nhẫn nhịn bi thương quá độ mà hốc mắt câu liệt. (thũng/co rút)
” Cha…Tam đệ chính là…chính là nghĩ rằng ngài…đi rồi…cha, ngài nhất định phải trụ vững, Tam đệ… Tam đệ vẫn một mực đợi ngài, cha…Tam đệ có thể tỉnh lại hay không, phải xem…phải xem ngài…” Phong Nham quỳ gối bên người phụ thân khóc lên, hắn không biết vì sao tình lộ (con đường tình) của cha và Tam đệ đích lại gian nan như thế, khó khăn như thế…
” Khiếu Nhiên, ngươi trước tiên đem mình tẩy sạch sẽ. Ta giúp ngươi xử lí vết thương một chút, ngươi..ngươi đừng làm tiểu Nhiên vì ngươi lo lắng nữa.” Nhìn thấy người mang mộc dũng tiến đến, Âu Dương Húc vừa khóc vừa đem Phong Khiếu Nhiên kéo lên đến,” Khiếu Nhiên, tẩy sạch sẽ mới có thể hảo hảo ôm tiểu Nhiên… hắn rất muốn ngươi…”
Phong Khiếu Nhiên không nói chuyện, những người khác đi ra ngoài đem phòng để lại cho hai người bọn họ. Nghe thấy tiếng bước chân mọi người đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên nhìn Cô Nhiên một hồi rồi đứng dậy thoát hạ quần áo tràn đầy bùn đất và máu, không để ý vết thương trên người liền bắt đầu tẩy rửa.
” Khiếu Nhiên, lần này là sai lầm của chúng ta, chúng ta không ngăn cản tiểu Nhiên, chúng ta nghĩ rằng ngươi…cho nên…đã mặc cho tiểu Nhiên cùng ngươi đi.” Lục Văn Triết, Long Thiên Hành, Phong Hải cùng Phong Nham quỳ gối thỉnh tội trước mặt Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc trầm mặc giúp Phong Khiếu Nhiên xử lý tốt miệng vết thương xong, cũng đứng dậy quỳ gối trên đất, lần này bọn họ thực sự đã sai rồi.
” Văn Triết, các ngươi đều đứng lên.” Đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, Phong Khiếu Nhiên sờ lên bàn tay lạnh lẽo của Cô Nhiên, nhìn mấy người quỳ gối trước mặt mình, thân xuất ra một tay giúp bọn họ đứng lên,” Việc này không quan hệ đến các ngươi, tâm tư của Nhiên nhi…ta hiểu được. Sự việc này, trừ phi ta trở về, bằng không các ngươi cũng ngăn cản không được. Thực phải trách, chỉ có thể trách ta… ta từng nói sẽ không bỏ rơi hắn nữa… trách ta…” Phong Khiếu Nhiên cúi đầu tinh tế hôn lên trán và hai má lạnh lẽo của Cô Nhiên.
” Văn Triết… ta sẽ mang Nhiên nhi hồi lâu, các ngươi giúp ta an bài xuống, ngày mai đi. Ta cùng Nhiên nhi tuy gọi là đã thành thân, khả dù sao cũng quá đơn giản. Dựa theo ngày ta định ra lúc trước, ta và Nhiên nhi còn phải bù đắp lại một lần. Sự tình phải chuẩn bị nhanh một chút. Ngày thành thân, phàm là những người có quan hệ với Thích Nhiên lâu đều mời đi. Ta muốn cho Nhiên nhi ở trước mặt cả thiên hạ gả cho ta.” trên người Phong Khiếu Nhiên mặc vào hồng bào Cô Nhiên giúp hắn chuẩn bị, nhìn Cô Nhiên cũng đồng dạng một thân hồng bào, Phong Khiếu Nhiên đem mặt dán trên mặt Cô Nhiên,” Nhiên nhi…cùng cha một lần nữa, lần này, cha không cùng ngươi uống rượu giao bôi, lần sau, cha nhất định sẽ bù đắp.” nước mắt thương tâm cùng hối hận từ trong mắt Phong Khiếu Nhiên chảy ra, đôi môi run rẩy hôn lên cánh môi tái nhợt lạnh lẽo của Cô Nhiên, cẩn thận mà chạm lên….
Biệt viện trở nên bối rối, không phải bởi vì môn chủ Y Đình của Thiên Huyền môn đột nhiên xuất hiện, mà là bởi vì hắn mang đến tin tức Phong Khiếu Nhiên còn sống, lại còn đang trên đường đi tới!
Âu Dương Húc ngồi ở bên giường Cô Nhiên, xuất ra hết y thuật hắn sở hữu cứu lại người đã mất đi hô hấp, Y Đình cũng ở phía sau Cô Nhiên miên miên không ngừng đưa vào chân khí của mình, bọn họ nhất định phải từ trên tay Diêm vương đem người này đoạt lại.
” Tiểu Nhiên! Ngươi kiên trì trụ, kiên trì trụ! Cha ngươi còn sống, hắn lập tức đi tới…. tiểu Nhiên!” Lục Văn Triết ở bên giường một lần lại một lần nói với Cô Nhiên,” Tiểu Nhiên! Xem như Lục đại ca cầu ngươi, ngươi nhất định phải kiên trì trụ…”
” Tiểu Nhiên! Lục đại ca không lừa ngươi, cha ngươi còn sống… tiểu Nhiên… Âu Dương đại ca cũng cầu ngươi…” Âu Dương Húc một bên ở trên người Cô Nhiên thi châm, một bên khóc hảm. Nhìn người trước mắt có thể là không còn đường sống, nước mắt Âu Dương Húc gấp đến độ nhắm thẳng mà rơi.
” Âu Dương! Các ngươi bảo vệ tâm mạch của hắn” Y Đình cảm nhận được chân khí của hắn đã không thể tiến vào, lập tức hướng mấy người bên cạnh hô to, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đang ngồi ở trên giường vội vàng đem Cô Nhiên nâng dậy, ấn trụ cổ tay Cô Nhiên, Âu Dương Húc cũng ở trên ngực Cô Nhiên trát châm.
Tay phải Y Đình thoáng dừng ở trước ngực, tiếp đó ở trên mấy đại huyệt sau lưng Cô Nhiên mạnh mẽ điểm vài cái, tiếp theo ngón tay dọc theo xương sống Cô Nhiên lướt dần xuống, đến tận nơi lưng eo liền dừng lại, tay trái Y Đình lại mạnh mẽ chụp lên hậu tâm (điểm giữa phía sau?) Cô Nhiên. Trận trận hàn khí từ trên người Y Đình tán xuất, tiếp đó hai tay Y Đình ở phía sau lưng Cô Nhiên mãnh lực dùng sức, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đều cảm thấy hàn khí lạnh cả người từ trên người Cô Nhiên truyền vào cổ tay bọn họ. Sau đó bọn họ lại thấy nhiệt khí trên người bị cỗ hàn ý này dẫn xuất khỏi thân truyền ngược vào tay Cô Nhiên.
Y Đình lúc này là đang dùng “Sinh khí thuật” của Thiên Huyền môn, chính là đem sinh cơ (nguồn sống) cuối cùng trên người người chết lưu lại vài phần, vì muốn tranh thủ thời gian cứu sống người này. Tuy thuật này sẽ hao phí công lực hai mươi năm của hắn, nhưng vì cứu tôn tử của mình, chẳng sợ là phải hao hết toàn bộ công lực hắn cũng muốn dùng. Nếu hắn đến sớm mấy canh giờ, bảo bối tôn tử của hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nửa canh giờ sau, Y Đình cả người đều phủ một tầng băng mới thu hồi tay. ” Âu Dương, tiếp tục.” Y Đình sắc mặt tái nhợt phân phó một câu. Trên tay Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành cũng dày một tầng băng, nhưng hai người vẫn như không hề sở giác mà cẩn thận bảo vệ tâm mạch của Cô Nhiên, phát hiện nội tức của mình có một chút tiến vào trong cơ thể Cô Nhiên, ánh mắt hai người lập tức sáng ngời. Âu Dương Húc cũng phát giác thấy sinh cơ trước đó của Cô Nhiên không ngừng lưu thất giờ đã tạm ngừng lại, lại uy tiếp cho Cô Nhiên một viên ” Ngưng hồn đan”, Âu Dương Húc toàn thân toàn tâm đối đầu với Diêm Vương tranh giành thời gian.
Phong Hải cùng Phong Nham thay thế luân phiên cho Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành sắc mặt đã như tờ giấy trắng, tiếp tục vì Cô Nhiên truyền thụ nội lực. Văn Thiên Vũ cũng cùng bọn người Triệu Vũ giúp đỡ đem Y Đình, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đi xuống, lập tức sai người sắc dược, nấu cháo, đun nước ấm.
” Nghe được Hắc địch (cái ống sáo í) vang âm, lão phu tưởng tiểu Nhiên xảy ra chuyện, cho nên sai người đi tìm. Sau đó thủ hạ dùng bồ câu đưa tin mới biết được là xảy ra chuyện gì. Phong Khiếu Nhiên biết tiểu Nhiên sẽ làm chuyện ngu ngốc, cho nên xin lão phu phải lập tức đem tin tức này nói cho tiểu Nhiên. Lần này sơn hồng hủy hoại mấy phân điểm của Thiên Huyền môn, cho nên phi cáp cũng không thể liên hệ đến bọn họ, lão phu lo lắng những người khác cho nên tự mình tiến đến thông tri tiểu Nhiên, không nghĩ tới thời gian đến đây lại chậm trễ nhiều như vậy, làm lão phu suýt nữa thì không tới kịp.” Nhìn thấy tôn tử của mình nằm ở trên giường sinh tử chưa biết, giang hồ nghe đồn tối thần bí Thiên Huyền Môn môn chủ bắt đầu lệ lão tung hoành.
” Y môn chủ, không thể trách ngài, muốn trách thì phải trách bọn ta, chúng ta lại mặc tiểu Nhiên tự rời đi, cư nhiên chưa từng ngăn cản hắn, nếu chúng ta ngăn hắn cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này. Chúng ta tìm được một bàn tay cầm kiếm của Khiếu Nhiên, nhưng ở trên trấn lại không tìm được thi thể Khiếu Nhiên, nghĩ rằng hắn bị vùi dưới loạn thạch cốc, có thể không còn sống, cho nên…” bọn người Lục Văn Triết hối hận đến câm lặng, bọn họ vì cái gì liền tin rằng Khiếu Nhiên thật đã xảy ra chuyện, vì cái gì không có ngăn cản Cô Nhiên đi tìm cái chết.
” Ai…đều là tạo hóa trêu người a… sơn hồng khủng khiếp như vậy hy vọng có thể sống sót vốn là xa vời, nếu không phải Phong Khiếu Nhiên xử sự bình tĩnh, nội lực thâm hậu, lúc hắn bị cuốn đi vốn là phải chết, may mắn hắn lúc ấy không có bối rối, bình ổn hô hấp, không bị hút vào nê sa. Còn về kiếm của hắn, phỏng chừng là do lúc bối rối có người bắt lấy kiếm bên hông hắn, có thể cũng là như vậy mới hoãn được trùng lực (sức cuộn) của sơn hồng, bằng không hắn cũng không thể tiếp tục sống. Theo như lời người báo cáo nói, Phong Khiếu Nhiên là bị đột thạch (đá lồi lên) trên vách núi giữ lại, cho nên mới không ngã xuống tan xương nát thịt. Chính là bởi vì sơn hồng quá mức hung mãnh, hắn bị một vật nặng trong đó đụng vào đầu, cho nên hôn mê hai ngày mới thổi sáo. Nếu sớm hai ngày, tiểu Nhiên cũng không phải là bộ dáng hiện tại. Hy vọng lần này tiểu Nhiên có thể đợi được cha hắn trở về, chỉ cần Phong Khiếu Nhiên có thể chạy về, tiểu Nhiên mới có thể thoát hiểm.” Y Đình thoáng chốc dừng lại lau đi lệ trên mặt, cầm lấy một ly trà mà Cô Nhiên rót trước đó, tay vì bất an mà bất chợt run rẩy.
Một đêm này, trong biệt viện của Văn Thiên Vũ không một người nào có thể ngủ, tất cả mọi người đều vạn phần chờ mong người trong gian hỉ phòng kia có thể tỉnh lại.
…………..
” Nhiên nhi!” Phong Khiếu Nhiên vạn phần chật vật hai ngày sau cuối cùng cũng đuổi tới, chạy ào vào phòng Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lập tức quỳ gối trước mặt người không có chút máu, không có chút sinh khí.
” Phong Khiếu Nhiên! Ngươi…sao giờ ngươi mới trở về…” Nhìn thấy người tới, Âu Dương Húc vẻ mặt tiều tụy khóc lên,” Ngươi…ngươi sao bây giờ mới trở về…ô ô…”
” Nhiên nhi…cha đã trở lại…Nhiên nhi? Ngươi tỉnh tỉnh… cha… đã trở lại…” Muốn đem Cô Nhiên ôm lấy, nhưng lại nhìn thấy đôi tay dơ bẩn của mình, Phong Khiếu Nhiên lại đành rút tay về, không nhìn tới những người khác ở trong phòng, ánh mắt Phong Khiếu Nhiên chỉ chăm chú nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích.
” Khiếu Nhiên… ngươi trước tiên đi tẩy rửa, tiểu Nhiên…đã chờ ngươi rất lâu.” Long Thiên Hành đỏ mắt hướng Phong Khiếu Nhiên nghẹn lời nói, hai gã thủ hạ trong phòng vừa nghe liền lập tức đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm.
” Khiếu Nhiên, ta đã tới chậm, tiểu Nhiên nghĩ rằng ngươi đã chết, hắn cũng liền…cùng ngươi đi. Trước khi đi…hắn đã bái đường thành thân với ngươi … chúng ta tạm thời để lại một hồn bốn phách của tiểu Nhiên, hai hồn ba phách còn lại phải cần ngươi bắt chúng nó gọi trở về . Khiếu Nhiên…thực xin lỗi, lão phu… không xứng đáng là ông nội của hắn.” Y Đình vừa nói tới, khóe mắt cũng đã ươn ướt, hắn không nghĩ tới ý nguyện rời đi của tôn tử hắn lại mãnh liệt như thế, ngay cả ” Sinh khí thuật” cũng không thể làm hắn sống lại.
” Nhiên nhi… cha sai rồi…cha không nên đem ngươi đơn độc bỏ lại…cha sai rồi…” Nhìn người cơ hồ không còn chút hô hấp, thanh âm Phong Khiếu Nhiên bắt đầu phát run, ánh mắt đại tĩnh, cả người run rẩy lên, hai mắt tràn ngập tơ máu vì khó nhẫn nhịn bi thương quá độ mà hốc mắt câu liệt. (thũng/co rút)
” Cha…Tam đệ chính là…chính là nghĩ rằng ngài…đi rồi…cha, ngài nhất định phải trụ vững, Tam đệ… Tam đệ vẫn một mực đợi ngài, cha…Tam đệ có thể tỉnh lại hay không, phải xem…phải xem ngài…” Phong Nham quỳ gối bên người phụ thân khóc lên, hắn không biết vì sao tình lộ (con đường tình) của cha và Tam đệ đích lại gian nan như thế, khó khăn như thế…
” Khiếu Nhiên, ngươi trước tiên đem mình tẩy sạch sẽ. Ta giúp ngươi xử lí vết thương một chút, ngươi..ngươi đừng làm tiểu Nhiên vì ngươi lo lắng nữa.” Nhìn thấy người mang mộc dũng tiến đến, Âu Dương Húc vừa khóc vừa đem Phong Khiếu Nhiên kéo lên đến,” Khiếu Nhiên, tẩy sạch sẽ mới có thể hảo hảo ôm tiểu Nhiên… hắn rất muốn ngươi…”
Phong Khiếu Nhiên không nói chuyện, những người khác đi ra ngoài đem phòng để lại cho hai người bọn họ. Nghe thấy tiếng bước chân mọi người đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên nhìn Cô Nhiên một hồi rồi đứng dậy thoát hạ quần áo tràn đầy bùn đất và máu, không để ý vết thương trên người liền bắt đầu tẩy rửa.
” Khiếu Nhiên, lần này là sai lầm của chúng ta, chúng ta không ngăn cản tiểu Nhiên, chúng ta nghĩ rằng ngươi…cho nên…đã mặc cho tiểu Nhiên cùng ngươi đi.” Lục Văn Triết, Long Thiên Hành, Phong Hải cùng Phong Nham quỳ gối thỉnh tội trước mặt Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc trầm mặc giúp Phong Khiếu Nhiên xử lý tốt miệng vết thương xong, cũng đứng dậy quỳ gối trên đất, lần này bọn họ thực sự đã sai rồi.
” Văn Triết, các ngươi đều đứng lên.” Đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, Phong Khiếu Nhiên sờ lên bàn tay lạnh lẽo của Cô Nhiên, nhìn mấy người quỳ gối trước mặt mình, thân xuất ra một tay giúp bọn họ đứng lên,” Việc này không quan hệ đến các ngươi, tâm tư của Nhiên nhi…ta hiểu được. Sự việc này, trừ phi ta trở về, bằng không các ngươi cũng ngăn cản không được. Thực phải trách, chỉ có thể trách ta… ta từng nói sẽ không bỏ rơi hắn nữa… trách ta…” Phong Khiếu Nhiên cúi đầu tinh tế hôn lên trán và hai má lạnh lẽo của Cô Nhiên.
” Văn Triết… ta sẽ mang Nhiên nhi hồi lâu, các ngươi giúp ta an bài xuống, ngày mai đi. Ta cùng Nhiên nhi tuy gọi là đã thành thân, khả dù sao cũng quá đơn giản. Dựa theo ngày ta định ra lúc trước, ta và Nhiên nhi còn phải bù đắp lại một lần. Sự tình phải chuẩn bị nhanh một chút. Ngày thành thân, phàm là những người có quan hệ với Thích Nhiên lâu đều mời đi. Ta muốn cho Nhiên nhi ở trước mặt cả thiên hạ gả cho ta.” trên người Phong Khiếu Nhiên mặc vào hồng bào Cô Nhiên giúp hắn chuẩn bị, nhìn Cô Nhiên cũng đồng dạng một thân hồng bào, Phong Khiếu Nhiên đem mặt dán trên mặt Cô Nhiên,” Nhiên nhi…cùng cha một lần nữa, lần này, cha không cùng ngươi uống rượu giao bôi, lần sau, cha nhất định sẽ bù đắp.” nước mắt thương tâm cùng hối hận từ trong mắt Phong Khiếu Nhiên chảy ra, đôi môi run rẩy hôn lên cánh môi tái nhợt lạnh lẽo của Cô Nhiên, cẩn thận mà chạm lên….
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Biệt viện trở nên bối rối, không phải bởi vì môn chủ Y Đình của Thiên Huyền môn đột nhiên xuất hiện, mà là bởi vì hắn mang đến tin tức Phong Khiếu Nhiên còn sống, lại còn đang trên đường đi tới!
Âu Dương Húc ngồi ở bên giường Cô Nhiên, xuất ra hết y thuật hắn sở hữu cứu lại người đã mất đi hô hấp, Y Đình cũng ở phía sau Cô Nhiên miên miên không ngừng đưa vào chân khí của mình, bọn họ nhất định phải từ trên tay Diêm vương đem người này đoạt lại.
” Tiểu Nhiên! Ngươi kiên trì trụ, kiên trì trụ! Cha ngươi còn sống, hắn lập tức đi tới…. tiểu Nhiên!” Lục Văn Triết ở bên giường một lần lại một lần nói với Cô Nhiên,” Tiểu Nhiên! Xem như Lục đại ca cầu ngươi, ngươi nhất định phải kiên trì trụ…”
” Tiểu Nhiên! Lục đại ca không lừa ngươi, cha ngươi còn sống… tiểu Nhiên… Âu Dương đại ca cũng cầu ngươi…” Âu Dương Húc một bên ở trên người Cô Nhiên thi châm, một bên khóc hảm. Nhìn người trước mắt có thể là không còn đường sống, nước mắt Âu Dương Húc gấp đến độ nhắm thẳng mà rơi.
” Âu Dương! Các ngươi bảo vệ tâm mạch của hắn” Y Đình cảm nhận được chân khí của hắn đã không thể tiến vào, lập tức hướng mấy người bên cạnh hô to, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đang ngồi ở trên giường vội vàng đem Cô Nhiên nâng dậy, ấn trụ cổ tay Cô Nhiên, Âu Dương Húc cũng ở trên ngực Cô Nhiên trát châm.
Tay phải Y Đình thoáng dừng ở trước ngực, tiếp đó ở trên mấy đại huyệt sau lưng Cô Nhiên mạnh mẽ điểm vài cái, tiếp theo ngón tay dọc theo xương sống Cô Nhiên lướt dần xuống, đến tận nơi lưng eo liền dừng lại, tay trái Y Đình lại mạnh mẽ chụp lên hậu tâm (điểm giữa phía sau?) Cô Nhiên. Trận trận hàn khí từ trên người Y Đình tán xuất, tiếp đó hai tay Y Đình ở phía sau lưng Cô Nhiên mãnh lực dùng sức, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đều cảm thấy hàn khí lạnh cả người từ trên người Cô Nhiên truyền vào cổ tay bọn họ. Sau đó bọn họ lại thấy nhiệt khí trên người bị cỗ hàn ý này dẫn xuất khỏi thân truyền ngược vào tay Cô Nhiên.
Y Đình lúc này là đang dùng “Sinh khí thuật” của Thiên Huyền môn, chính là đem sinh cơ (nguồn sống) cuối cùng trên người người chết lưu lại vài phần, vì muốn tranh thủ thời gian cứu sống người này. Tuy thuật này sẽ hao phí công lực hai mươi năm của hắn, nhưng vì cứu tôn tử của mình, chẳng sợ là phải hao hết toàn bộ công lực hắn cũng muốn dùng. Nếu hắn đến sớm mấy canh giờ, bảo bối tôn tử của hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nửa canh giờ sau, Y Đình cả người đều phủ một tầng băng mới thu hồi tay. ” Âu Dương, tiếp tục.” Y Đình sắc mặt tái nhợt phân phó một câu. Trên tay Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành cũng dày một tầng băng, nhưng hai người vẫn như không hề sở giác mà cẩn thận bảo vệ tâm mạch của Cô Nhiên, phát hiện nội tức của mình có một chút tiến vào trong cơ thể Cô Nhiên, ánh mắt hai người lập tức sáng ngời. Âu Dương Húc cũng phát giác thấy sinh cơ trước đó của Cô Nhiên không ngừng lưu thất giờ đã tạm ngừng lại, lại uy tiếp cho Cô Nhiên một viên ” Ngưng hồn đan”, Âu Dương Húc toàn thân toàn tâm đối đầu với Diêm Vương tranh giành thời gian.
Phong Hải cùng Phong Nham thay thế luân phiên cho Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành sắc mặt đã như tờ giấy trắng, tiếp tục vì Cô Nhiên truyền thụ nội lực. Văn Thiên Vũ cũng cùng bọn người Triệu Vũ giúp đỡ đem Y Đình, Lục Văn Triết cùng Long Thiên Hành đi xuống, lập tức sai người sắc dược, nấu cháo, đun nước ấm.
” Nghe được Hắc địch (cái ống sáo í) vang âm, lão phu tưởng tiểu Nhiên xảy ra chuyện, cho nên sai người đi tìm. Sau đó thủ hạ dùng bồ câu đưa tin mới biết được là xảy ra chuyện gì. Phong Khiếu Nhiên biết tiểu Nhiên sẽ làm chuyện ngu ngốc, cho nên xin lão phu phải lập tức đem tin tức này nói cho tiểu Nhiên. Lần này sơn hồng hủy hoại mấy phân điểm của Thiên Huyền môn, cho nên phi cáp cũng không thể liên hệ đến bọn họ, lão phu lo lắng những người khác cho nên tự mình tiến đến thông tri tiểu Nhiên, không nghĩ tới thời gian đến đây lại chậm trễ nhiều như vậy, làm lão phu suýt nữa thì không tới kịp.” Nhìn thấy tôn tử của mình nằm ở trên giường sinh tử chưa biết, giang hồ nghe đồn tối thần bí Thiên Huyền Môn môn chủ bắt đầu lệ lão tung hoành.
” Y môn chủ, không thể trách ngài, muốn trách thì phải trách bọn ta, chúng ta lại mặc tiểu Nhiên tự rời đi, cư nhiên chưa từng ngăn cản hắn, nếu chúng ta ngăn hắn cũng sẽ không phát sinh loại chuyện này. Chúng ta tìm được một bàn tay cầm kiếm của Khiếu Nhiên, nhưng ở trên trấn lại không tìm được thi thể Khiếu Nhiên, nghĩ rằng hắn bị vùi dưới loạn thạch cốc, có thể không còn sống, cho nên…” bọn người Lục Văn Triết hối hận đến câm lặng, bọn họ vì cái gì liền tin rằng Khiếu Nhiên thật đã xảy ra chuyện, vì cái gì không có ngăn cản Cô Nhiên đi tìm cái chết.
” Ai…đều là tạo hóa trêu người a… sơn hồng khủng khiếp như vậy hy vọng có thể sống sót vốn là xa vời, nếu không phải Phong Khiếu Nhiên xử sự bình tĩnh, nội lực thâm hậu, lúc hắn bị cuốn đi vốn là phải chết, may mắn hắn lúc ấy không có bối rối, bình ổn hô hấp, không bị hút vào nê sa. Còn về kiếm của hắn, phỏng chừng là do lúc bối rối có người bắt lấy kiếm bên hông hắn, có thể cũng là như vậy mới hoãn được trùng lực (sức cuộn) của sơn hồng, bằng không hắn cũng không thể tiếp tục sống. Theo như lời người báo cáo nói, Phong Khiếu Nhiên là bị đột thạch (đá lồi lên) trên vách núi giữ lại, cho nên mới không ngã xuống tan xương nát thịt. Chính là bởi vì sơn hồng quá mức hung mãnh, hắn bị một vật nặng trong đó đụng vào đầu, cho nên hôn mê hai ngày mới thổi sáo. Nếu sớm hai ngày, tiểu Nhiên cũng không phải là bộ dáng hiện tại. Hy vọng lần này tiểu Nhiên có thể đợi được cha hắn trở về, chỉ cần Phong Khiếu Nhiên có thể chạy về, tiểu Nhiên mới có thể thoát hiểm.” Y Đình thoáng chốc dừng lại lau đi lệ trên mặt, cầm lấy một ly trà mà Cô Nhiên rót trước đó, tay vì bất an mà bất chợt run rẩy.
Một đêm này, trong biệt viện của Văn Thiên Vũ không một người nào có thể ngủ, tất cả mọi người đều vạn phần chờ mong người trong gian hỉ phòng kia có thể tỉnh lại.
…………..
” Nhiên nhi!” Phong Khiếu Nhiên vạn phần chật vật hai ngày sau cuối cùng cũng đuổi tới, chạy ào vào phòng Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên lập tức quỳ gối trước mặt người không có chút máu, không có chút sinh khí.
” Phong Khiếu Nhiên! Ngươi…sao giờ ngươi mới trở về…” Nhìn thấy người tới, Âu Dương Húc vẻ mặt tiều tụy khóc lên,” Ngươi…ngươi sao bây giờ mới trở về…ô ô…”
” Nhiên nhi…cha đã trở lại…Nhiên nhi? Ngươi tỉnh tỉnh… cha… đã trở lại…” Muốn đem Cô Nhiên ôm lấy, nhưng lại nhìn thấy đôi tay dơ bẩn của mình, Phong Khiếu Nhiên lại đành rút tay về, không nhìn tới những người khác ở trong phòng, ánh mắt Phong Khiếu Nhiên chỉ chăm chú nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích.
” Khiếu Nhiên… ngươi trước tiên đi tẩy rửa, tiểu Nhiên…đã chờ ngươi rất lâu.” Long Thiên Hành đỏ mắt hướng Phong Khiếu Nhiên nghẹn lời nói, hai gã thủ hạ trong phòng vừa nghe liền lập tức đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm.
” Khiếu Nhiên, ta đã tới chậm, tiểu Nhiên nghĩ rằng ngươi đã chết, hắn cũng liền…cùng ngươi đi. Trước khi đi…hắn đã bái đường thành thân với ngươi … chúng ta tạm thời để lại một hồn bốn phách của tiểu Nhiên, hai hồn ba phách còn lại phải cần ngươi bắt chúng nó gọi trở về . Khiếu Nhiên…thực xin lỗi, lão phu… không xứng đáng là ông nội của hắn.” Y Đình vừa nói tới, khóe mắt cũng đã ươn ướt, hắn không nghĩ tới ý nguyện rời đi của tôn tử hắn lại mãnh liệt như thế, ngay cả ” Sinh khí thuật” cũng không thể làm hắn sống lại.
” Nhiên nhi… cha sai rồi…cha không nên đem ngươi đơn độc bỏ lại…cha sai rồi…” Nhìn người cơ hồ không còn chút hô hấp, thanh âm Phong Khiếu Nhiên bắt đầu phát run, ánh mắt đại tĩnh, cả người run rẩy lên, hai mắt tràn ngập tơ máu vì khó nhẫn nhịn bi thương quá độ mà hốc mắt câu liệt. (thũng/co rút)
” Cha…Tam đệ chính là…chính là nghĩ rằng ngài…đi rồi…cha, ngài nhất định phải trụ vững, Tam đệ… Tam đệ vẫn một mực đợi ngài, cha…Tam đệ có thể tỉnh lại hay không, phải xem…phải xem ngài…” Phong Nham quỳ gối bên người phụ thân khóc lên, hắn không biết vì sao tình lộ (con đường tình) của cha và Tam đệ đích lại gian nan như thế, khó khăn như thế…
” Khiếu Nhiên, ngươi trước tiên đem mình tẩy sạch sẽ. Ta giúp ngươi xử lí vết thương một chút, ngươi..ngươi đừng làm tiểu Nhiên vì ngươi lo lắng nữa.” Nhìn thấy người mang mộc dũng tiến đến, Âu Dương Húc vừa khóc vừa đem Phong Khiếu Nhiên kéo lên đến,” Khiếu Nhiên, tẩy sạch sẽ mới có thể hảo hảo ôm tiểu Nhiên… hắn rất muốn ngươi…”
Phong Khiếu Nhiên không nói chuyện, những người khác đi ra ngoài đem phòng để lại cho hai người bọn họ. Nghe thấy tiếng bước chân mọi người đi ra ngoài, Phong Khiếu Nhiên nhìn Cô Nhiên một hồi rồi đứng dậy thoát hạ quần áo tràn đầy bùn đất và máu, không để ý vết thương trên người liền bắt đầu tẩy rửa.
” Khiếu Nhiên, lần này là sai lầm của chúng ta, chúng ta không ngăn cản tiểu Nhiên, chúng ta nghĩ rằng ngươi…cho nên…đã mặc cho tiểu Nhiên cùng ngươi đi.” Lục Văn Triết, Long Thiên Hành, Phong Hải cùng Phong Nham quỳ gối thỉnh tội trước mặt Phong Khiếu Nhiên, Âu Dương Húc trầm mặc giúp Phong Khiếu Nhiên xử lý tốt miệng vết thương xong, cũng đứng dậy quỳ gối trên đất, lần này bọn họ thực sự đã sai rồi.
” Văn Triết, các ngươi đều đứng lên.” Đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, Phong Khiếu Nhiên sờ lên bàn tay lạnh lẽo của Cô Nhiên, nhìn mấy người quỳ gối trước mặt mình, thân xuất ra một tay giúp bọn họ đứng lên,” Việc này không quan hệ đến các ngươi, tâm tư của Nhiên nhi…ta hiểu được. Sự việc này, trừ phi ta trở về, bằng không các ngươi cũng ngăn cản không được. Thực phải trách, chỉ có thể trách ta… ta từng nói sẽ không bỏ rơi hắn nữa… trách ta…” Phong Khiếu Nhiên cúi đầu tinh tế hôn lên trán và hai má lạnh lẽo của Cô Nhiên.
” Văn Triết… ta sẽ mang Nhiên nhi hồi lâu, các ngươi giúp ta an bài xuống, ngày mai đi. Ta cùng Nhiên nhi tuy gọi là đã thành thân, khả dù sao cũng quá đơn giản. Dựa theo ngày ta định ra lúc trước, ta và Nhiên nhi còn phải bù đắp lại một lần. Sự tình phải chuẩn bị nhanh một chút. Ngày thành thân, phàm là những người có quan hệ với Thích Nhiên lâu đều mời đi. Ta muốn cho Nhiên nhi ở trước mặt cả thiên hạ gả cho ta.” trên người Phong Khiếu Nhiên mặc vào hồng bào Cô Nhiên giúp hắn chuẩn bị, nhìn Cô Nhiên cũng đồng dạng một thân hồng bào, Phong Khiếu Nhiên đem mặt dán trên mặt Cô Nhiên,” Nhiên nhi…cùng cha một lần nữa, lần này, cha không cùng ngươi uống rượu giao bôi, lần sau, cha nhất định sẽ bù đắp.” nước mắt thương tâm cùng hối hận từ trong mắt Phong Khiếu Nhiên chảy ra, đôi môi run rẩy hôn lên cánh môi tái nhợt lạnh lẽo của Cô Nhiên, cẩn thận mà chạm lên….