Anh Vy bước ra ban công, nó hít thở không khí vào ban đêm, nhìn ra ngoài với làn xe tấp nập làm nó nhớ lại:
“Triệu Khang, anh đang làm gì đấy?”
“Kẹo bông cho em.” Triệu Khang bước lại gần.
“Oa! Sao anh biết em thích kẹo bông chứ?” Anh Vy cười vui vẻ, đón lấy chiếc kẹo bông màu trắng.
“Cái gì ở em anh chả biết.” Anh xoa đầu nó.
“Tuyệt vời, kẹo bông là số 1.” Nó cười.
“Vậy anh là số mấy?” Anh nhíu mày.
“Sau kẹo bông, sau ba em, sau mẹ, sau anh Hai, ừm… Triệu Khang à, anh chỉ ở số 4 thôi.”
“Sao thế? Vậy anh sẽ lấy kẹo bông lại, lúc đó hãy đặt anh vào vị trí số 1 nhé?” Anh với với chiếc kẹo.
“Nố nô nồ! Anh mà lấy nó thì em cho anh hạn bét!! Bét bét!!” Nó gĩư khư khư cây kẹo.
“Hừ! Con nhóc này!” Anh nhếch mép rồi vò đầu nó.
“Óa! Rối rối!!” Nó là lên.
“Yêu em nhiều lắm, nhóc con à.” Anh nói.
Tiếng cười vang lên vui vẻ.
Cho đến khi…
“Anh Khang ới ời, kẹo bông cho anh nè!” Nó cầm hai cây kẹo bong ơi trên tay.
“Không được, đưa cho anh Khang nửa cây thôi, vì kẹo bông này mình sẽ ăn một nửa,hé hé.” Nó hí hửng xé vài miếng kẹo bông cho vào miệng.
Đợi hồi nó thấy vẫn cứ yên tĩnh, kì lạ! Mỗi lần nó đến nhà anh thì anh sẽ ra đón mà?
Nó nghĩ hồi rồi rón rén đi lên lầu, hướng về phòng của anh.
Nó chuẩn bị mở cửa thì nghe tiếng nói của một cô gái vang lên:
“Ah… từ từ…”
Hể? Anh bị gì mà biến giọng luôn rồi?
Lúc đó vẫn còn trong sáng, không biết tiếng nói vang bên trong là sự phản bội của anh.
Nó mở bật cửa vì lo lắng cho anh.
Nó đứng lặng…
Hai con người…khỏa thân…đang “vui đùa” bên nhau…
“Anh Khang… ” nó nói nhỏ.
Triệu Khang bật dậy, mở to mắt nhìn nó:
“Sao em lại ở đây? Đến không báo cho anh.”
“Em…em đem kẹ- à không, không có gì! Chỉ là nhớ anh.” Nó cúi mặt, tay giấu hai chiếc kẹo đằng sau lưng.
“Đây là Anh Vy sao? Hân hạnh được gặp mặt.” Cô gái kia không ngại mà quấn khăn bước lại gần nó.
“Đây là ai… vậy anh?” Nó nhìn Triệu Khang.
“Ờ…là…” anh khó xử.
“Anh…anh phản bội em sao?” Nó run lên.
“Anh…” anh nói rồi ngừng.
*chát*
Má trái của anh hiện rõ 5 ngón tay nhỏ nhắn.
“Em không đánh cô gái này, bởi vì cô ta có quyền yêu anh, nhưng em đánh anh, bởi vì anh đã nói yêu em. Đây là “yêu em” mà anh nói sao?” Nó khóc.
“Anh xin lỗi…”
“Anh đừng nói xin lỗi với em… em muốn tất cả kỉ niệm của em, em muốn anh trả lại cho em những ngày tháng đó. Khi anh trả đủ cho em rồi, lúc đó anh mới có thể nói chuyện với em. ” nó nói rồi xoay bước đi.
Hai chiếc kẹo bông nằm cô đơn trước cửa.
————————-
Mái tóc nâu vàng rối tung vì gió, nó nhếch mép cười, đáng ra lúc đó nó phải cho vài quả mìn vào họng của anh ta để cho anh ta tan nát!
“Sao vậy?” Phong bước lại gần nó
“Không có gì, chỉ là em nhớ lại chuyện cũ thôi.” Nó nói.
“Vui?”
“Không biết, có vui có buồn.” Nó cười.
“Ừ.” rồi hắn im lặng.
“Nếu như em bảo em từng yêu một người sâu đậm, đến bây giờ vẫn còn nhớ, thì anh có giận em không?” Nó xoay lưng lại nhìn hắn.
“Giận.” Hắn nói.
“Vậy sao?” Nó cười buồn, cũng phải, nó quá lăng nhăng rồi.
“Giận vì anh chưa đủ sức để có thể chiếm lấy tất cả tâm tư của em. ” hắn tiến lại gần nó.
“Sa-?” Nó ngẩn đầu.
“Nghe đây Anh Vy, dù em có suy nghĩ về những thằng khác, chỉ cần trong lòng em luôn cần anh, luôn nghĩ đến anh, mỗi câu nói đều có anh, anh cũng sẽ không lo mất em.”
Hắn dồn nó vào ban công. Hai tay hắn chống hai bên, nó ngước nhìn hắn.
“Vậy nếu như em bảo em rất ghét anh thì sao?” Nó hỏi thử.
“Thì anh sẽ rất vui.” Hắn trả lời.
“Hở?”
“Vì khi ghét anh, em sẽ luôn nghĩ về anh, mỗi câu nói luôn có anh trong đó, lúc đó tâm trí của em chỉ dành riêng cho anh thôi.” Hắn cười dịu dàng rồi cúi xuống hôn lên môi nó.
Nụ hôn nhẹ nhàng, không chút hấp tấp, không chút buồn phiền, chỉ có tình yêu của nó với hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Phong, anh thật sự yêu cô ta sao?” Thanh Khuê đứng sau thân cây, ngước nhìn hắn và nó.
Đã có lần ả suy nghĩ rằng, mình đã có người đàn ông khác, vậy nên phải từ bỏ Phong. Nhưng cứ nghĩ đến việc Phong hạnh phúc bên người khác, ả lại không sao chịu được. Vì vậy, Phong phải là của ả, để ả không còn cảm giác khó chịu nữa. Chính vì thế, ả phải có được Phong.
Ai bảo chỉ có đàn ông mới được yêu hơn 1 người, còn đàn bà thì sao?
Ả nhếch mép, ả sẽ thay đổi cách suy nghĩ bất công giữa nam và nữ, ả sẽ vừa có được Triệu Khang, vừa có được Hạo Thiên (chap 23), vừa có được Phong.
(Ham vỡi ~~~!)
“Em sẽ làm cho anh yêu em, dù có hi sinh bao nhiêu mạng người, Thanh Khuê này đã muốn thứ gì, thì thứ đó phải là của tôi!” Thanh Khuê nói rồi ngồi lên chiếc xe đen.
“Chạy đi.” Ả ngáp.
“Em mệt rồi sao?” Hạo Thiên hỏi.
“Liên quan gì đến anh! Chở tôi đến Triệu Khang.” Ả tựa vào ghế ngủ.
Ngay đây có một người yêu em.
Nhưng sao em lại vui đùa bên ai khác.
Anh chỉ biết đứng xa nhìn em.
Để bản thân mình tự cô đơn, đau khổ .
Anh cười khi thấy em vui vẻ.
Anh giận khi thấy em thầm khóc vì ai đó.
Giận vì đó không phải là anh.
Giận vì anh không đủ can đảm đối mặt.
Giận vì anh không đủ dũng khí.
Để nói với em rằng: “Anh sợ mất em.”
(Còn tiếp)
Anh Vy bước ra ban công, nó hít thở không khí vào ban đêm, nhìn ra ngoài với làn xe tấp nập làm nó nhớ lại:
“Triệu Khang, anh đang làm gì đấy?”
“Kẹo bông cho em.” Triệu Khang bước lại gần.
“Oa! Sao anh biết em thích kẹo bông chứ?” Anh Vy cười vui vẻ, đón lấy chiếc kẹo bông màu trắng.
“Cái gì ở em anh chả biết.” Anh xoa đầu nó.
“Tuyệt vời, kẹo bông là số .” Nó cười.
“Vậy anh là số mấy?” Anh nhíu mày.
“Sau kẹo bông, sau ba em, sau mẹ, sau anh Hai, ừm… Triệu Khang à, anh chỉ ở số thôi.”
“Sao thế? Vậy anh sẽ lấy kẹo bông lại, lúc đó hãy đặt anh vào vị trí số nhé?” Anh với với chiếc kẹo.
“Nố nô nồ! Anh mà lấy nó thì em cho anh hạn bét!! Bét bét!!” Nó gĩư khư khư cây kẹo.
“Hừ! Con nhóc này!” Anh nhếch mép rồi vò đầu nó.
“Óa! Rối rối!!” Nó là lên.
“Yêu em nhiều lắm, nhóc con à.” Anh nói.
Tiếng cười vang lên vui vẻ.
Cho đến khi…
“Anh Khang ới ời, kẹo bông cho anh nè!” Nó cầm hai cây kẹo bong ơi trên tay.
“Không được, đưa cho anh Khang nửa cây thôi, vì kẹo bông này mình sẽ ăn một nửa,hé hé.” Nó hí hửng xé vài miếng kẹo bông cho vào miệng.
Đợi hồi nó thấy vẫn cứ yên tĩnh, kì lạ! Mỗi lần nó đến nhà anh thì anh sẽ ra đón mà?
Nó nghĩ hồi rồi rón rén đi lên lầu, hướng về phòng của anh.
Nó chuẩn bị mở cửa thì nghe tiếng nói của một cô gái vang lên:
“Ah… từ từ…”
Hể? Anh bị gì mà biến giọng luôn rồi?
Lúc đó vẫn còn trong sáng, không biết tiếng nói vang bên trong là sự phản bội của anh.
Nó mở bật cửa vì lo lắng cho anh.
Nó đứng lặng…
Hai con người…khỏa thân…đang “vui đùa” bên nhau…
“Anh Khang… ” nó nói nhỏ.
Triệu Khang bật dậy, mở to mắt nhìn nó:
“Sao em lại ở đây? Đến không báo cho anh.”
“Em…em đem kẹ- à không, không có gì! Chỉ là nhớ anh.” Nó cúi mặt, tay giấu hai chiếc kẹo đằng sau lưng.
“Đây là Anh Vy sao? Hân hạnh được gặp mặt.” Cô gái kia không ngại mà quấn khăn bước lại gần nó.
“Đây là ai… vậy anh?” Nó nhìn Triệu Khang.
“Ờ…là…” anh khó xử.
“Anh…anh phản bội em sao?” Nó run lên.
“Anh…” anh nói rồi ngừng.
chát
Má trái của anh hiện rõ ngón tay nhỏ nhắn.
“Em không đánh cô gái này, bởi vì cô ta có quyền yêu anh, nhưng em đánh anh, bởi vì anh đã nói yêu em. Đây là “yêu em” mà anh nói sao?” Nó khóc.
“Anh xin lỗi…”
“Anh đừng nói xin lỗi với em… em muốn tất cả kỉ niệm của em, em muốn anh trả lại cho em những ngày tháng đó. Khi anh trả đủ cho em rồi, lúc đó anh mới có thể nói chuyện với em. ” nó nói rồi xoay bước đi.
Hai chiếc kẹo bông nằm cô đơn trước cửa.
————————-
Mái tóc nâu vàng rối tung vì gió, nó nhếch mép cười, đáng ra lúc đó nó phải cho vài quả mìn vào họng của anh ta để cho anh ta tan nát!
“Sao vậy?” Phong bước lại gần nó
“Không có gì, chỉ là em nhớ lại chuyện cũ thôi.” Nó nói.
“Vui?”
“Không biết, có vui có buồn.” Nó cười.
“Ừ.” rồi hắn im lặng.
“Nếu như em bảo em từng yêu một người sâu đậm, đến bây giờ vẫn còn nhớ, thì anh có giận em không?” Nó xoay lưng lại nhìn hắn.
“Giận.” Hắn nói.
“Vậy sao?” Nó cười buồn, cũng phải, nó quá lăng nhăng rồi.
“Giận vì anh chưa đủ sức để có thể chiếm lấy tất cả tâm tư của em. ” hắn tiến lại gần nó.
“Sa-?” Nó ngẩn đầu.
“Nghe đây Anh Vy, dù em có suy nghĩ về những thằng khác, chỉ cần trong lòng em luôn cần anh, luôn nghĩ đến anh, mỗi câu nói đều có anh, anh cũng sẽ không lo mất em.”
Hắn dồn nó vào ban công. Hai tay hắn chống hai bên, nó ngước nhìn hắn.
“Vậy nếu như em bảo em rất ghét anh thì sao?” Nó hỏi thử.
“Thì anh sẽ rất vui.” Hắn trả lời.
“Hở?”
“Vì khi ghét anh, em sẽ luôn nghĩ về anh, mỗi câu nói luôn có anh trong đó, lúc đó tâm trí của em chỉ dành riêng cho anh thôi.” Hắn cười dịu dàng rồi cúi xuống hôn lên môi nó.
Nụ hôn nhẹ nhàng, không chút hấp tấp, không chút buồn phiền, chỉ có tình yêu của nó với hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Phong, anh thật sự yêu cô ta sao?” Thanh Khuê đứng sau thân cây, ngước nhìn hắn và nó.
Đã có lần ả suy nghĩ rằng, mình đã có người đàn ông khác, vậy nên phải từ bỏ Phong. Nhưng cứ nghĩ đến việc Phong hạnh phúc bên người khác, ả lại không sao chịu được. Vì vậy, Phong phải là của ả, để ả không còn cảm giác khó chịu nữa. Chính vì thế, ả phải có được Phong.
Ai bảo chỉ có đàn ông mới được yêu hơn người, còn đàn bà thì sao?
Ả nhếch mép, ả sẽ thay đổi cách suy nghĩ bất công giữa nam và nữ, ả sẽ vừa có được Triệu Khang, vừa có được Hạo Thiên (chap ), vừa có được Phong.
(Ham vỡi ~~~!)
“Em sẽ làm cho anh yêu em, dù có hi sinh bao nhiêu mạng người, Thanh Khuê này đã muốn thứ gì, thì thứ đó phải là của tôi!” Thanh Khuê nói rồi ngồi lên chiếc xe đen.
“Chạy đi.” Ả ngáp.
“Em mệt rồi sao?” Hạo Thiên hỏi.
“Liên quan gì đến anh! Chở tôi đến Triệu Khang.” Ả tựa vào ghế ngủ.
Ngay đây có một người yêu em.
Nhưng sao em lại vui đùa bên ai khác.
Anh chỉ biết đứng xa nhìn em.
Để bản thân mình tự cô đơn, đau khổ .
Anh cười khi thấy em vui vẻ.
Anh giận khi thấy em thầm khóc vì ai đó.
Giận vì đó không phải là anh.
Giận vì anh không đủ can đảm đối mặt.
Giận vì anh không đủ dũng khí.
Để nói với em rằng: “Anh sợ mất em.”
(Còn tiếp)