Trong lúc nó nằm trên phòng bực tức thì ba con người dưới phòng khách đang alô cho thầy để chọn ngày tốt tổ chức đính hôn, nếu còn kéo dài thì lỡ như trường học bên Mỹ thông báo nhận nó thì coi như tạch, chắc chắn nó sẽ lại lén đi khỏi đây để sang Mỹ, như thế là không được, công sức “căng mặt” để nài nỉ nó đồng ý sẽ tiêu tan thành mây khói mất, cho nên phải làm liền cho nóng.
- Vậy chúng ta phải chọn ngày nào bây giờ?? Một là chờ dài cổ, ba tháng, hai là gấp gáp, hai ngày nữa, làm sao đây?? – Tú Tuệ thở dài thườn thượt nhìn cuốn lịch mình cầm trên tay, không khỏi chán nản, chờ ba tháng thì lâu quá, mà hai ngày thì gấp quá, thế nào nó cũng phản ứng kịch liệt cho coi.
- Kệ đi, hai ngày nữa chúng ta tổ chức, nếu như chọn ba tháng thì trường bên Mỹ đã nhận chị ta mất tiêu rồi, lúc đó nha, hối hận muộn màng. – Khánh Thư nhấn mạnh bốn từ cuối, cố ý tỏ vẻ hăm dọa.
Tú Tuệ càng nghe càng rối, não cô lại bắt đầu “đình công”, không muốn chủ nhân của mình suy nghĩ thêm nữa, nhưng như thế thì làm sao cô biết chọn ngày nào mới tốt đây hả trời!!!! Kêu cô hỏi ý kiến của hai con người này, thôi thà tự mình vắt óc còn hơn, thà một lần đau còn hơn thêm mười lần đau. Cô đập bàn một cái đứng phắt dậy, lớn giọng nói một câu chắc nịch.
- Hai ngày sau sẽ tổ chức đính hôn, dù con bé có kháng cự cũng phải tiến hành.
Tú Tuệ rời khỏi đó trong tích tắc, để hai anh em này ở lại nhìn theo bóng dáng của cô xa dần rồi đưa mắt nhìn nhau cười một tràng sảng khoái, biết ngay sẽ chọn như thế mà, ấy thế làm căng thấy phát sợ, xem ra nó phải chuẩn bị tinh thần cho lần này rồi.
- Chết..chìa khóa xe.. Tú Tuệ, đợi anh!!!
Minh Tuấn sau khi nhớ đến chiếc xe hơi yêu dấu của mình đã bị cô vợ lái đi liền vội vã chạy ra khỏi nhà, í ới la to, dí theo với tốc độ nhanh nhất. Khánh Thư nhìn theo bóng dáng trẻ con của anh liền không cản nổi cơn mắc cười của mình mà cười to, ngay cả con người đang tịnh tâm trên phòng cũng bị chấn động mạnh đến mức chui rúc trong cái chăn mát lạnh mà bịt tai ngủ, tự mình rút ra một kinh nghiệm đáng nhớ, không nên chọc cho Khánh Thư cười, nếu không sẽ có động đất xảy ra, mọi thứ rung chuyển, như thế sẽ rất đáng sợ. Nhưng bây giờ có rút ra bao nhiêu kinh nghiệm đi nữa thì sự thật ở đây chính là…nó không thể dứt ra khỏi cô, mãi mãi..!
- Ba người nghĩ thế nào về việc này ạ?
Hiện giờ hai vợ chồng Tuệ - Tuấn đang có mặt ở công ty Lục Gia, phòng của chủ tịch, vẫn kiên trì bàn bạc về vấn đề đính hôn của nó và hắn với ông bà Lục và ông Trần. Cả ba người họ còn đang suy nghĩ làm sao sắp xếp cho tốt nhất, chứ thật sự hai ngày thì có hơi quá gấp.
- Có gấp quá không con? Bác sợ không chuẩn bị kịp, vả lại tuyết Nhi nó… - Bà Lục lo lắng
- Ầy, bác cứ yên tâm, con bé nó đồng ý rồi, về chuyện chuẩn bị cứ giao cho con, con sẽ sắp xếp trong vòng một nốt nhạc.
- Vậy cứ làm theo lời con đi, vất vả rồi. – Ông Trần vui vẻ
Tú Tuệ mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn không hiểu tại sao ông ấy lại có quyền quyết định chuyện này trong khi hai bác mới là Ba Mẹ của nó, dè dặt hỏi :
- Thưa bác, có thể cho con hỏi bác là ai không ạ? Con không có ý gì đâu, chỉ là hơi thắc mắc tại sao bác lại quyết định chuyện này…
Cả ba người cười rộ lên khiến cho hai vợ chồng họ thắc mắc giăng đầy đầu, nghĩ rằng câu hỏi lúc nãy có gì buồn cười lắm sao? Tại sao lại cười như vậy?
- Chuyện này chỉ mới xảy ra thôi. Thật ra chúng ta chỉ là Ba Mẹ nuôi của con bé, ông Trần đây mới là Ba ruột. – Ông Lục từ tốn nói
Tuệ - Tuấn vẫn còn đang ngơ ngác như con cá thác lác, cái gì nuôi rồi ruột, chuyện này là thế nào sao bọn họ lại không hề được nghe qua nhỉ? Nhìn thấy cả hai vợ chồng son vẫn còn đang động não suy nghĩ, ông Trần mới chậm rãi kể lại đầu đuôi sự việc một cách vắn tắt dễ hiểu nhất cho họ nghe, cả ba người đều cảm thấy ngạc nhiên khi vợ chồng họ không hề có cảm xúc bất ngờ nào cả, chả lẽ chuyện này rất bình thường sao? Đáng lẽ ra cô là người quen với nó từ nhỏ đến lớn phải bất ngờ lắm chứ, đằng này lại tỏ ra rất đồng cảm, gật gù nói :
- Thật tội nghiệp cho con bé quá. Bác Trần, cho con xin lỗi vì lúc nãy đã hỏi như thế. – Cô hối lỗi nhìn ông
- Không sao, không biết không có tội mà. – Ông cười hiền hậu đáp
- Vậy tốt quá rồi, hai ngày nữa tổ chức đính hôn, sao chúng ta không làm tiệc chúc mừng hai cha con nhận lại nhau luôn nhỉ? Niềm vui nhân đôi.
Anh đưa ra đề nghị, mọi người khi nghe xong cũng rất tán thành, quả nhiên anh ấy chỉ chứng minh độ thông minh của mình trong những chuyện quan trọng thôi, còn những chuyện nhỏ nhặt thì cứ để người khác lo.
- Đi thôi, anh còn tự luyến cái gì nữa? – Cô đánh mạnh vào vai anh, cắt ngang dòng suy nghĩ tự hào về bản thân của anh.
- Lại đi nữa? Đi đâu? – Anh nhăn mặt nhìn cô vợ hung dữ trước mặt, lòng không ngừng oán trách ông Trời.
- Đi đi rồi biết, điiiii.
Cô chỉ cần dùng một chút sức mạnh là đã có thể kéo Minh Tuấn đứng dậy bởi từ khi nghe xong câu nói của cô, toàn thân anh đã nhũn ra từ lâu, không còn sức lực để kháng cự, đành chấp nhận số phận mà đến địa điểm xa xôi tiếp theo. Cả ba người lớn ngồi đó chứng kiến tất cả, thầm nghĩ sau này nó và hắn kết hôn chắc chắn sẽ có những cảnh lôi kéo, nhõng nhẽo thế này, chỉ có điều chẳng biết nhân vật nhõng nhẽo này sẽ là ai thôi.
Trong khi hai vợ chồng họ đến công ty Lục Gia và hiện đang trên đường đến gặp ai đó thì ở nhà lại có chuyện xảy ra, rất “nghiêm trọng”. Nó đang hét muốn banh nhà vì biết được thông tin từ Khánh Thư rằng mình sẽ đính hôn trong hai ngày nữa, bắt nó đính hôn cũng được, nó chấp nhận, nhưng hai ngày thì quá gấp rồi, làm sao mà nó chuẩn bị được hết mọi thứ? Tại sao bọn họ sắp xếp ngày chẳng nói gì với nó, không thèm bàn bạc, tự ý quyết định, quá đáng quá đi!!!
- Tại sao các người đối xử với tôi như vậy!!!!!?
- Ây có gì mà làm quá lên thế, chỉ là đính hôn thôi mà. – Cô ngồi đó, thư thái ngồi nhai bánh snack mà xem tivi, mặc cho nó có hú hét, nài nỉ thế nào cũng không làm cô động lòng, một tẹo cũng không.
Nó đang nổi cơn thịnh nộ, nhảy tưng tưng trên giường, khi nghe được câu nói đó từ Khánh Thư, máu điên của nó ngày càng lên đỉnh điểm, liếc xéo người con gái đang ngồi gặm snack đó, không thèm nhìn nó một cái mà cứ dán hai con mắt vào cái tivi chết bằm kia. Kiềm chế, hãy cố gắng kiềm chế lại, không được manh động, lỡ biết đâu được cô ấy sẽ thay đổi suy nghĩ mà giúp nó thì sao. Nghĩ như thế, nó đành phải cố gắng thả lỏng người ra, ngồi phịch xuống giường một cái, ôm lấy tay của Khánh Thư mà nài nỉ.
- Khánh Thư, hãy nể mặt chúng ta là bạn của nhau đi, giúp tôi đi mà, hai ngày quả thật rất gấp đó.
Cô định trả lời thì bị chuông điện thoại của nó ngăn lại, số điện thoại này là của Hoàng Phương Thy, cô ta lại bắt đầu diễn kịch gì nữa đây chứ? Để coi khi hai người họ đính hôn, cô và anh trai của mình sẽ làm cái gì.
- Tuyết Nhi đây. – Nó xụ mặt bắt máy
“- Bệnh rồi hay sao mà giọng kì vậy?”
- Không sao, mà cậu gọi tớ có chuyện gì sao? – Nó vừa nói vừa liếc xéo cô một cái làm người nào đó bất chợt nổi da gà
“- Chỉ là muốn qua nhà cậu chơi, đang trên đường đi, có đón tiếp không?”
Khánh Thư ngồi nghe cả hai đối thoại qua đối thoại lại liền cười khẩy một cái, diễn kịch xuất sắc lắm, đáng để nhận giải Oscar. Tôi thật sự ghét cô nhưng cũng nể cô vì tài diễn xuất thần như thế, cũng đáng để học hỏi.
Nó quăng điện thoại qua một góc nhưng không biết cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, những gì nó và Khánh Thư nói chuyện với nhau, nhỏ bên kia cũng nghe thấy tất cả.
- Bởi vì chúng ta là bạn bè nên giờ tôi đang giúp chị đấy thôi, không phải hai người yêu nhau à? Tôi chỉ là giúp hai người mau chóng gần lại thêm gần thôi. Vả lại có tận hai ngày, xoắn cái gì? – Cô vẫn ngồi yên vị nhai snack xem tivi, không hề liếc nhìn nó một cái, vẻ mặt rất ung dung tự tại, đáp.
Nó hận mình không thể xuống tay cào Khánh Thư ra trăm mảnh, nhìn cái biểu cảm thay đổi liên tục khi xem phim kìa, thế mà chẳng có cái nào dành cho nó, phũ phàng.
- Nhưng mà chỉ còn hai ngày nữa thôi, nhanh quá. – Nó ra sức lắc lắc cánh tay của cô, mặt nhăn như vừa ăn ớt
- Chị nói xem cần chuẩn bị gì tôi giúp cho. Ủa mà có cái gì chuẩn bị đâu, mọi thứ đều do hai người kia sắp xếp rồi, chị chỉ có việc ăn mặc thật đẹp và trang điểm thôi mà, có gì nhiều đâu. Sớm muộn dù cũng đính hôn, thôi thì sớm một tí có chết thằng tây nào đâu, chẳng lẽ chị không muốn đính hôn với anh ấy à?
- Không phải, mà là…
- Vậy được rồi, quyết định vậy đi há. Mà bọn họ nói là trong ngày đó sẽ tổ chức luôn tiệc chúc mừng Cha con hai người, vui vẻ lên đi.
Khánh Thư vừa nói hết câu liền chạy xuống lầu, quăng luôn bịch bánh cho nó, nó còn không kịp ú ớ gì hết thì cô đã chạy ra khỏi phòng rồi. Nó ngồi đó, thở dài thườn thượt bóc bánh ăn, môi chợt cong lên thành hình bán nguyệt, trong lòng bỗng dâng trào cảm giác hạnh phúc…
Nhỏ tắt máy, gương mặt tươi cười lúc nãy được thay thế bằng gương mặt giận dữ, nhỏ nghiến răng ken két, nấm đấm được hình thành từ khi nghe đến hai chữ “đính hôn” liền đấm mạnh xuống ghế xe hơi.
- Cô muốn đính hôn với anh ấy? Đừng có mà mơ! Thiên Vũ là của tôi, anh ấy là của Hoàng Phương Thy này, không ai có quyền cướp đi anh ấy. Lục Tuyết Nhi, cô quả là ác độc, nhẫn tâm, những lời tôi cố ý nói với cô lúc trong bệnh viện cô đều vứt ngoài tai, không hề nghĩ đến tôi, vậy được thôi, tôi sẽ trả cho cô gấp mười!!
Nhỏ không hề biết những câu nói của mình lại lọt vào tầm ngắm của người khác, tất cả đều quá rõ ràng, bọn họ chỉ cần dùng một chút thủ thuật là có thể biết được tình hình ở nhiều nơi khác nhau, sẽ biết được ai thật lòng ai giả dối. Thì ra hai Cha con họ đã nhận nhau, ông ta vẫn còn sống, nó thì chuẩn bị đính hôn với hắn. Tất cả mọi chuyện này mặc dù làm trong âm thầm nhưng làm sao có thể qua mặt bọn họ được chứ? Quá xem thường nhau rồi!
[…]
Tại nhà hắn. Có bốn người đang ngồi trên salon gỗ ngay phòng khách, vẻ mặt rất nghiêm túc rồi chợt cười phá lên, vẻ mặt rất mãn nguyện với những chuyện đang xảy ra.
- Vậy là tốt, vậy là tốt. – Bà Thiên vui vẻ nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói : - Thế chỉ còn hai ngày, chúng ta phải mau chóng thu xếp mọi thứ. Vất vả cho hai đứa rồi.
- Không có gì đâu ạ, tụi con cũng mong em ấy sẽ tìm được người tốt, bây giờ đã có Thiên Vũ, sẽ càng yên tâm hơn. – Anh cười đáp
- Thế chuyện này là mọi người sắp xếp từ trước? Mẹ, là Mẹ nhờ hai người họ làm vậy sao?
Hắn nãy giờ im lặng như một bức tượng cũng lên tiếng hỏi, một nhát đâm vào tim đen của cả ba. Bà Thiên cùng Tuệ - Tuấn im lặng một lúc rồi gật nhẹ đầu rồi vội vàng giải thích ngay.
- Mẹ là không muốn mất đi đứa con dâu như Tuyết Nhi nên…dù sao con bé nó cũng đồng ý, con còn không chịu?
Hắn như nổi đóa, thật sự họ làm vậy có hơi tổn thương hắn và nó, cũng may là nó đồng ý, nếu như lỡ may bị khước thì chẳng phải quê lắm hay sao? Như thế chắc chắn hắn sẽ đào lỗ tự chôn mình mất, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ vì muốn tốt cho cả hai đứa nên Ba Mẹ hắn mới làm như thế, cũng không thể trách họ được, tất cả đều là ý trời.
Nhỏ đứng trước cửa nhà nó bấm chuông, vẻ mặt không mấy vui vẻ cứ nhấn chuông khiến không gian nơi đây rất ồn ào. Khánh Thư đang ngồi xem phim yên tĩnh bỗng nghe được âm thanh chói tai bên ngoài liền chạy ra xem thử, à..hóa ra là tiểu thư Hoàng.
- Khánh Thư, Tuyết Nhi đâu rồi? Có phải hôm qua mệt quá nên hôm nay mất sức không? Đáng ra lúc đó tôi cũng nên giúp cô ấy một tay. - Nhỏ thay đổi biểu cảm sau khi thấy có người, chẳng mong muốn bị người khác nhìn thấy vẻ mặt lúc đó, lỡ như sinh ra nghi ngờ gì thì mắc mệt, vui vẻ nói rồi từ từ bước vào nhà.
- Có ý tốt?
Khánh Thư băng lãnh thuận miệng phun ra một câu, nhanh chân vào nhà khiến nhỏ chột dạ, nảy sinh ý nghĩ rằng có khi nào cô ấy đã biết gì rồi không? Nếu không thì sao vẻ mặt hôm nay lại khác? Lúc còn ở Mỹ cô ta rất vui vẻ đi chơi cùng họ, thế mà vừa đến Việt vài ngày là thay đổi như chong chóng? Hay là nhỏ đắc tội gì với cô?
- Đương nhiên tôi có ý tốt, dù sao cô ấy cũng là bạn thân của tôi từ nhỏ, cũng coi như là chị em rồi. Những thứ cô ấy thích tôi đều có thể cho cô ấy.
- Bạn thân? Chị em? Có đúng như những gì cô nói?
Hai câu nói của nhỏ khiến cho cô cảm thấy mắc cười, cái gì mà bạn thân, cái gì mà chị em? Giả nhân giả nghĩa, có ai là bạn thân, là chị em là lại muốn họ tổn thương, đau khổ hay chưa? Trước giờ cô chỉ xem trong phim, bây giờ xem ra có cơ hội ra tay.
- Cô là có ý gì? – Nụ cười ngự trị trên môi nhỏ mau chóng kéo xuống thành một đường thẳng.
Khánh Thư cười thầm trong lòng, cô ta đang bắt đầu cảm thấy chột dạ rồi kìa, đúng là những người làm chuyện sai trái lúc nào cũng như vậy, không an toàn, cắn rứt lương tâm… Mặc dù trong thâm tâm tôi rất muốn nói quạch toẹt ra nhưng bây giờ…không phải lúc thích hợp, tôi sẽ khiến cô và anh ta khó thở vì sống trong cảnh hại người. Ngày đó..sẽ không còn xa đâu.